The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Thanh Châu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 816 / 4
Cập nhật: 2015-12-15 07:55:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ian nhà kho là nơi chứa một điều bí mật quan trọng? Đúng! Đó là nơi xảy ra một vụ xô xát trước khi ông Hòa bị giết và đương nhiên khi xuống gian nhà ấy trong đêm mưa gió thì ông Hòa phải nhắm một mục đích nào đó. Phải chăng ông Hòa bị giết chỉ vì khám phá điều bí mật ấy? Chưa ai có thể trả lời nghi vấn đó nhưng hiện giờ thì ông Vinh cũng đang lục soát gian nhà kho. Đây là lần thứ ba ông ấy làm công việc ấy mà cũng chưa gặt hái được kết quả nào. Khắp các chỗ, từ trần nhà, bốn bức tường đến gần đất, tất cả đều đã được xem xét kỹ lưỡng. Giờ đây, chỉ còn một nơi cuối cùng ông chưa rớ tay tới là góc gian nhà phía trái, chỗ chồng chất khá nhiều bàn ghế cũ. Sau một phút nghe ngóng động tĩnh chung quanh, ông Vinh quyết định thực hiện ý nghĩ của mình. Ông hì hục khuân tất cả bàn ghế sang một bên và nguyên việc ấy tốn hơn 15 phút.
Góc gian nhà trở nên trống trơn. Ông Vinh quỳ xuống lấy tay sờ lần trên mặt đất trong khi cặp mắt hết sức chú ý, mong tìm ra một nắp hầm bí mật. Mấy phút im lặng trôi qua, sắc mặt ông ta trở nên tươi hẳn lên. Ông đã tìm thấy căn hầm bí mật? Phải, chỉ vài phút sau, ông ta giở một tấm gỗ lên, để lộ một miệng hầm tối đen. Không do dự ông Vinh đốt một cây nến, toan đem xuống hầm thì…
- Ông Vinh!
Tiếng gọi tuy nhỏ nhưng đủ làm ông ta giật bắn người, quay lại thì chạm mũi súng của Vũ Thành. Nhà thám tử đã đứng ở cửa nhà kho từ lúc nào, mỉm cười ra lệnh:
- Đặt cây nến xuống bàn, giơ hai tay lên đầu.
Ông Vinh giả bộ ngơ ngác:
- Cậu Thành, cậu điên rồi sao?
- Điên? Cũng có thể như vậy nhưng bây giờ tôi là một kẻ điên có súng trong tay. Tôi bắn cũng không đến nỗi dở lắm đâu.
Giọng Vũ Thành nửa đùa nửa thật nhưng ssắc mặt ông Vinh xám lại không biết vì giận hay sợ hãi. Tuy nhiên, ông ta vẫn phải làm theo lệnh của nhà thám tử. Vũ Thành tịch thu khẩu súng giắt ở bụng ông Vinh, trói hai tay ông ta ra sau rồi nói:
- Lúc này, tôi không giỡn nữa. Ông đi trước, xuống căn hầm bí mật kia. Nhớ là nếu ông la lên thì lãnh kẹo đồng vào cổ họng.
Giọng Vũ Thành nghe thật lạnh lùng làm ông Vinh rùng mình sợ hãi. Sau đó, hai người bắt đầu xuống chiếc thang gỗ nhỏ.
Căn hầm khá rộng, rất tăm tối nên ngọn nến chỉ tạo được những ánh sáng chập chờn ghê rợn.Tuy nhiên, Vũ Thành cũng như ông Vinh đều thấy trong hầm chứa rất nhiều nữ trang và châu báu. Từ những chiếc nhẫn kim cương, vòng đeo tay, đôi bông tai…, có thể nói hầu hết các kiểu trang sức đắt giá đều có trong căn phòng ẩm thấp này và trị giá của chúng phải lên tới hàng chục triệu bạc. Nhưng ghê gớm hơn hết là có một ngón tay người chết bị chặt đứt lìa, trên ngón tay có mang một chiếc nhẫn đắt giá… Vũ Thành nói:
- Tôi hiểu rồi. Chủ nhân căn hầm này là một tướng cướp. Hắn đã mang số châu báu cướp được để ở căn hầm này và nhờ ông tới lấy lại phải không?
Ông Vinh im lặng không đáp. Vũ Thành nói tiếp:
- Tôi cũng chẳng cần ông nói sự thật nữa vì nó không quan trọng đối với tôi. Chiều mai, ông sẽ có dịp nói chuyện với Nguyễn Lâm và lúc đó sẽ rõ mọi chuyện. À, ông có biết Nguyễn Lâm không nhỉ?
Ông Vinh không đáp câu hỏi ấy mà hỏi lại Vũ Thành:
- Cậu muốn gì?
Vừa nói ông ta vừa nhìn số châu báu trong hầm, có vẻ tiếc rẻ. Nhà thám tử bật cười đáp:
- Ông tưởng tôi tính phỗng tay trên cái công khó nhọc của ông khi tìm ra số châu báu này chăng? Không, tôi chỉ làm tròn bổn phận với một lời đã hứa mà thôi.
- Nếu cậu thả tôi, chúng ta sẽ chia nhau số nữ trang châu báu, tôi bảo đảm chúng ta là người thứ hai biết căn hầm, sau chủ nhân của nó.
Vũ Thành không đáp. Chàng tìm một cái ghế dựa có sẵn trong hầm, trói ông Vinh vào đó thật chắc chắn. Kỹ hơn, chàng nhét giẻ vào miệng ông ta, nói:
- Ông chịu khó nhịn đói ở đây đến chiều mai là sẽ được cảnh sát mang lên. Tôi có thể yên tâm rời lâu đài, không sợ ông chạy trốn.
Ông Vinh toan nói gì nhưng ú ớ không thành tiếng vì vướng cái giẻ trong miệng. Tuy nhiên nhà thám tử cũng nhận ra ánh mắt ông ta đầy vẻ thù hận, căm thù. Mặc kệ, Vũ Thành thản nhiên ra khỏi hầm, miệng huýt sáo một bản nhạc vui. Chàng đã nắm chắc thành công trong tay.
Lúc ấy đã gần đến giờ ăn tối, Vũ Thành đến gặp thẳng chủ nhân. May mắn cho chàng, ở đó còn có đủ mặt mọi người trong lâu đài. Nhà thám tử kéo chiếc ghế đối diện ông Bảo, ngồi xuống rồi chậm rãi lên tiếng:
- Tôi muốn bàn với ông về việc Thu Dung bị bắt cóc và những lời yêu cầu trong thơ.
- Cậu lại khuyên tôi đầu hàng thủ phạm chứ gì? Không bao giờ.
- Ông đoán đúng. Tôi thấy rằng dù sao ông Hòa cũng đã yên giấc và người chết tất nhiên không thể sống dậy được. Vì vậy, chúng ta không nên để Thu Dung chết oan uổng thêm nữa.
- Vậy cậu bằng lòng cho thủ phạm sống ung dung, không phải đền tội ư?
- Không hẳn thế, chuyện đâu còn có đó. Chúng ta vẫn có thể tiếp tục cuộc điều tra sau khi cứu được Thu Dung. Dẫu công việc chậm trễ mất vài ngày nhưng điều ấy không quan trọng.
Chủ nhân suy nghĩ một chút nhưng sau đó nhất định lắc đầu. Vũ Thành kiên nhẫn đổi chiến thuật:
- Từ nãy, tôi nói là để thử ông đấy tôi. Thật tình tôi đã biết ai là vụ án mạng rồi.
Chủ nhân giật mình:
- Ai?
- Ông Vinh! Nhưng bây giờ ông Vinh đã trốn khỏi lâu đài này.
- Tại sao cậu lại để ông ta trốn như thế. Tôi thất vọng quá.
Vũ Thành mỉm cười:
- Tôi để ông Vinh ra khỏi nơi dây vì tôi đã có một kế hoạch rất hay. Tuy nhiên, muốn áp dụng kế hoạch đó thì phải giả bộ làm theo lời bức thơ.
Chủ nhân có vẻ bực tức, nói lớn:
- Tại sao cậu không tham khảo ý kiến của tôi trước khi để ông Vinh đi? Đúng là thả hổ về rừng, trông nom gì bắt lại được?
- Chuyện gì thì cũng đã dĩ lỡ. Tôi lấy danh dự hứa với ông rằng sẽ bắt được thủ phạm trong vòng vài ngày nữa nếu ông nghe lời tôi.
- Đành là theo lời cậu. Tôi không biết làm gì khác hơn khi câu chuyện xảy ra như thế này.
Vũ Thành thở phào nhẹ nhõm. Thế là xong, chỉ còn đợi ngày mai tóm cổ thủ phạm với đầy đủ tang chứng. Lúc ấy, bà Bảo cũng nhìn chàng với cặp mắt đầy cảm tình, ngụ ý cám ơn về việc chàng thuyết phục chủ nhân chịu nghe theo lời bức thơ. Vũ Thành quay sang Tùng, nói nhỏ:
- Tôi phải nói dối, bịa ra một kế hoạch tưởng tượng mới giúp anh được đấy nhé. Ông ta khó tính quá.
Tùng gật đầu, thân mật vỗ vai nhà thám tử ngỏ ý thông cảm. Vũ Thành lại nhìn qua cửa sổ ngắm nền trời rực rỡ của buổi hoàng hôn và lắng nghe tiếng chuông đồng hồ thong thả gõ bảy tiếng. Một ngày nữa sắp tàn!
Kẻ Sát Nhân Vô Tội Kẻ Sát Nhân Vô Tội - Thanh Châu Kẻ Sát Nhân Vô Tội