Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:03 +0700
Chương 11
V
ào thứ Hai, bảo vệ trực ở cổng kiểm tra tên Roz trên danh sách, rồi nhấc điện thoại lên. “Giám đốc muốn gặp cô,” anh ta nói rồi quay số.
“Để làm gì?”
“Tôi không biết, thưa cô.” Đoạn nói vào ống nghe, “Cô Leigh đã đến để gặp Martin. Nhưng có một lưu ý rằng cô ấy phải đến gặp giám đốc trước. Vâng. Đã rõ.” Anh ta chỉ đường với cây bút chì trong tay, “Đi thẳng qua cánh cổng đầu tiên, sẽ có người đợi cô ở bên kia.”
Thật chẳng khác nào cảm giác lo sợ khi bị gọi tới gặp cô hiệu trưởng hồi còn đi học, Roz thầm nghĩ và sốt ruột chờ đợi ở văn phòng thư kí. Cô đang cố nhớ lại xem liệu mình có vi phạm luật lệ nào không. “Không được phép mang bất cứ thứ gì vào cho phạm nhân, cũng không được mang bất cứ thứ gì ra ngoài… Cô không được chuyển tin cho cô ta, bất luận là người khác tuồn tin vào hay cô ta truyền tin ra mà không có lệnh của giám đốc.” Nhưng cô đã tiết lộ thông tin, tất nhiên rồi, khi cô nói chuyện với Crew về bản di chúc. Lão cóc già đó hẳn đã bán đứng cô!
“Cô có thể vào rồi,” người thư kí thông báo.
Giám đốc trại giam chìa tay về một cái ghế, “Mời ngồi, cô Leigh.”
Roz ngồi xuống một chiếc ghế có kiểu dáng khá đơn giản, hi vọng những tội lỗi trong lòng không thể hiện ra nét mặt, “Tôi không ngờ sẽ được gặp bà.”
“Không ư?” Giám đốc quan sát Roz một lúc, rồi có vẻ đã đi đến quyết định, “Rào trước đón sau cũng chẳng ích lợi gì. Trước những biểu hiện của Olive dạo gần đây, chúng tôi buộc phải đình chỉ các đặc quyền của cô ta. Chúng tôi nghĩ có thể cô chính là nguyên nhân gián tiếp. Theo ghi chép, tuần trước cô không tới thăm, và Olive tỏ ra rất buồn. Ba ngày sau cô ta phá hoại buồng giam và bị buộc phải dùng thuốc an thần.” Bà nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Roz, “Tính tình cô ta trở nên bất ổn kể từ đó, và với hoàn cảnh hiện tại, tôi sẽ không thể để cô tiếp tục vào thăm. Tôi nghĩ có vài điều cần trao đổi với Bộ Nội vụ.”
Chúa ơi! Tội nghiệp Olive! Sao mình lại không gọi điện thoại để thông báo cơ chứ? Roz khoanh tay và cố gắng suy nghĩ nhanh nhất có thể, “Tại sao bà lại cho rằng sự vắng mặt của tôi chính là nguyên nhân, trong khi phải ba ngày sau cô ta mới hành xử như thế? Cô ta nói ư?”
“Không, nhưng chúng tôi không thể tìm ra cách giải thích nào khác, và tôi không muốn mạo hiểm sự an toàn của cô.”
Roz ngẫm nghĩ một lúc, “Cứ cho là bà nói đúng, mặc dù tôi phải nhấn mạnh rằng tôi không nghĩ vậy, thì sự vắng mặt của tôi chẳng phải sẽ khiến tâm trạng cô ta tồi tệ hơn sao?” Cô nhoài người tới trước, “Dù gì cũng nên để tôi nói chuyện với Olive. Trong trường hợp nguyên nhân đúng là do tuần trước tôi không đến, tôi sẽ thuyết phục và làm cô ta bình tĩnh lại; còn nếu không, tôi chẳng thấy có lý do gì để chuyến đi thành vô ích trong khi tôi hoàn toàn vô can với sự nổi loạn của Olive.”
Giám đốc trại giam khẽ mỉm cười, “Cô rất tự tin đấy.”
“Tôi chẳng có lý do gì để không tự tin cả.”
Lần này đến lượt bà giám đốc băn khoăn. Bà quan sát Roz rất lâu trong im lặng, cuối cùng lên tiếng, “Nói rõ thế này nhé, về việc Olive thực sự là người như thế nào.” Bà gõ gõ cây bút chì lên bàn, “Vào ngày đầu tiên cô đến đây, tôi đã nói rằng không có bằng chứng nào chứng tỏ cô ta bị tâm thần. Điều đó là sự thật. Cũng có nghĩa, khi Olive chặt chém mẹ và em gái mình, cô ta hoàn toàn tỉnh táo. Cô ta ý thức đầy đủ về hành động của mình cũng như hệ lụy kèm theo, và sẵn sàng đương đầu với nó bất chấp hậu quả. Cũng có nghĩa không thê’ chữa trị cho cô ta, bởi vì chẳng có gì để chữa trị cả. Việc này ít nhiều cũng liên quan đến cô đấy. Trong những trường hợp tương tự, khi buồn rầu, tự ti, bị phản bội, hay nói cách khác là bất cứ điều gì khiến cô ta nổi điên, thì cô ta có thể lại hành động tương tự mà không màng đến hậu quả. Hoặc dù có cân nhắc hậu quả thì có lẽ cô ta cũng vẫn thấy đáng để ra tay. Tôi muốn nói thêm rằng hậu quả mà cô ta phải chịu bây giờ chẳng thể khiến cô ta e sợ bằng sáu năm trước. Có thể nói Olive thích được ở tù. Cô ta được bảo vệ, được tôn trọng và có người nói chuyện cùng. Còn bên ngoài, cô ta chằng có những thứ ấy. Và cô ta biết rõ điều đó.”
Cảm giác giống hệt thời đi học, khi đứng trước mặt cô hiệu trưởng. Điều khiến người ta nể sợ chính là giọng nói tự tin của người có thẩm quyền. “Ý bà là Olive sẽ không ngại tấn công tôi bởi thêm án tù chỉ đồng nghĩa với việc được ở trong này lâu hơn? Và cô ta sẽ rất vui nếu được như thế à?”
“Về bản chất thì đúng là vậy.”
“Bà nhầm rồi,” Roz nói thẳng thừng, “Nhưng không phải về chuyện điên hay không. Tôi cũng đồng ý rằng Olive hoàn toàn bình thường, giống như tôi và bà. Nhưng bà đã nhầm khi nghĩ cô ta sẽ gây nguy hiểm cho tôi. Tôi đang viết một cuốn sách về vụ án mạng năm ấy và cô ta muốn cuốn sách hoàn thành. Nếu đúng tôi là nguyên nhân khiến Olive nổi điên, và xin nhấn mạnh một lần nữa rằng tôi không nghĩ như thế, thì chắc là do cô ta đánh đồng sự vắng mặt của tôi vào tuần trước với thái độ bỏ cuộc. Cứ để cô ta tiếp tục suy diễn như thế thì sẽ tạo nên một hiệu ứng tâm lý tệ hại.” Roz cố gắng đưa ra lý lẽ phản đối, “Ờ trước cổng có dán một bảng thông báo, và có lẽ tất cả tù nhân đều đã thấy. Trên đó là các chính sách của nhà tù. Và nếu tôi nhớ không nhầm, trong đó có viết một điều rằng phải giúp đỡ các phạm nhân hướng tới một cuộc sống tôn trọng pháp luật cả ở trong và ngoài nhà tù. Và nếu bản thông báo không phải chỉ để trang trí cho đẹp, thì tôi rất muốn biết bà sẽ biện hộ như thế nào về việc tiếp tục kích động sự nổi loạn đáng trừng phạt của Olive bằng cách từ chối những chuyến viếng thăm mà Bộ Nội vụ đã chấp thuận trước đó?” Roz bỗng im bặt, lo lắng rằng mình đã nói quá nhiều. Dẫu người phụ nữ kia hiểu lý lẽ đến mấy, cô cũng không nên thách thức nhà chức trách.
“Tại sao Olive lại muốn cuốn sách được viết ra?” Bà giám đốc hỏi lại với giọng ôn hòa, “Trước đây Olive chưa từng có mong muốn nối tiếng và cô cũng không phải là tác giả đầu tiên tỏ ra quan tâm đến cô ta. Chúng tôi đã nhận được vài lời đề nghị từ những ngày đầu. Nhưng cô ta từ chối tất cả.”
“Tôi không biết,” Roz thành thật đáp. “Có lẽ cái chết của ông bố đã gây ảnh hưởng phần nào. Olive cho biết một trong những lý do khiến cô ta nhận tội đó là tránh cho bố mình phải chịu những cú sốc tại tòa.” Cô nhún vai, “Có lẽ cô ta cảm thấy một cuốn sách cũng có thể hủy hoại Robert Martin, nên đợi cho đến lúc ông ta chết.”
Bà giám đốc càng hoài nghi hơn, “Hay là do khi ông bố còn sống, ông ta có thể bác bỏ những điều cô con gái nói, còn khi đã chết thì không? Tuy nhiên, tôi chẳng quan tâm. Vấn đề tôi quan tâm là vận hành nhà tù cho đúng trật tự.” Bà bồn chồn gõ mấy ngón tay lên bàn. Bà không muốn bị kéo vào cuộc tranh luận ba bên giữa bà, Bộ Nội vụ và Roz. Tuy nhiên, những hệ lụy lãng phí thời gian với các nhân viên hành chính công sẽ chẳng là gì so với một vụ sát hại dân thường trong nhà tù. Bà đã hi vọng thuyết phục được Roz tự từ bỏ ý định vào thăm tù. Bà ngạc nhiên, và thậm chí còn tò mò trước thất bại của mình. Điều gì đã khiến Rosalind Leigh đi đúng hướng trong mối quan hệ với Olive trong khi tất cả những người khác lại không làm được?
“Cô có thể nói chuyện với Olive Martin trong vòng nửa tiếng,” bà quyết định. “Ở phòng thăm viếng đặc biệt, phòng này lớn hơn phòng mọi khi cô vẫn vào. Sẽ có hai giám thị hiện diện trong suốt quá trình phỏng vấn. Nếu cô hay Olive có bất kì hành vi nào vi phạm quy định của nhà tù, cô sẽ phải ra về ngay lập tức và tôi đảm bảo việc đến thăm sẽ bị đình chỉ vô thời hạn. Cô rõ rồi chứ, cô Leigh?”
“Đã rõ.”
Bà giám đốc gật đầu, “Tôi thực sự rất tò mò, cô biết đấy. Hay cô đã khiến cô ta kì vọng bằng cách nói rằng cuốn sách sẽ giúp cô ta được thả tự do?”
“Không, cô ta chưa bao giờ kể với tôi về vụ giết người.” Roz với lấy cái cặp táp.
“Vậy tại sao cô lại tự tin rằng mình sẽ an toàn khi gặp Olive?”
“Bởi theo những gì tôi biết, tôi là người duy nhất bên ngoài nhà tù không hề tỏ ra sợ hãi khi gặp cô ta.”
Thật lòng, cô muốn rút lại lời tuyên bố vừa nãy khi thấy Olive được áp giải vào phòng thăm viếng đặc biệt bởi hai nam giám thị to con. Họ lùi lại và đứng canh ở hai bên cánh cửa sau lưng Olive. vẻ cáu bẳn trên gương mặt nữ tù nhân khiến cô ớn lạnh. Cô nhớ lại lời Hawksley đã nói, cô sẽ nghĩ khác về Olive nếu chứng kiến cơn giận dữ của cô ta.
“Chào.” Cô nhìn thẳng vào mắt Olive, “Giám đốc đã cho phép tôi gặp cô, nhưng họ đang đánh giá chúng ta, cả hai chúng ta. Nếu hôm nay chúng ta cư xử không đúng mực thì tôi sẽ không bao giờ được đến thăm cô nữa. Cô có hiểu không?”
“ĐỒ CHÓ CHẾT,” Olive mở miệng, mắt không nhìn hai người giám thị, “ĐỒ XẤU XA.” Nhưng cô ta đang ám chỉ Roz hay bà giám đốc? Roz không biết chắc.
“Tôi xin lỗi vì đã không đến đây vào thứ Hai tuần trước.” Cô chạm vào vết sưng phồng xấu xí vẫn thấy rõ trên môi, “Tôi bị gã chồng cũ thảm hại bạo hành.” Cô gượng cười, “Tôi đã không ra ngoài được trong vòng một tuần, Olive ạ, dù là để đi gặp cô chăng nữa. Tôi cũng có chút sĩ diện mà, cô biết đấy.”
Olive quan sát vẻ thản nhiên của cô rồi cúi nhìn bao thuốc lá trên bàn. Cô ta thèm thuồng giật lấy một điếu, nhét vào giữa đôi môi béo mập. “Giờ tôi bị quản chế nghiêm ngặt rồi,” cô ta châm diêm vào đầu điếu thuốc, “Bọn thối tha ấy sẽ không cho tôi hút thuốc. Và họ để mặc tôi chết đói.” Cô ta liếc ra phía sau bằng cái nhìn độc ác, “Đồ thối tha! Chị có giết hắn không?”
Roz nhìn theo ánh mắt Olive. Rõ ràng mọi từ ngữ cô và Olive nói ra sẽ đều được ghi chép lại, “Tất nhiên là không.”
Olive vuốt mớ tóc mái mềm oặt, bóng dầu của mình bằng bàn tay đang cầm điếu thuốc. Có một vệt thuốc lá ngay trên trán, chỗ bàn tay vừa chạm vào, chứng tỏ cô ta thường xuyên làm như vậy. “Tôi không nghĩ là chị dám,” Olive khinh khinh. “Nó không dễ như trên ti vi đâu. Chị đã nghe kể về những phản ứng của tôi rồi chứ?”
“Rồi.”
“Thế tại sao họ lại để chị gặp tôi?”
“Bởi vì tôi nói với giám đốc rằng tất cả những việc ấy không liên quan gì đến tôi. Phải thế không?” Cô nhấn chân mình lên bàn chân Olive dưới gầm bàn, “Có lẽ ai khác đã làm cô khó chịu chăng?”
“Lão cha xứ chết tiệt,” Olive rầu rĩ nói. Mí mắt lưa thưa vài sợi lông mi khẽ hạ xuống thành một cái nháy mắt, “Ông ta nói với tôi rằng Chúa sẽ chơi nhạc rock’n’roll trên thiên đường nếu tôi chịu quỳ xuống và nói ‘Alleluiah, con xin sám hối’. Thật ngu ngốc. Ông ta luôn cố xây dựng niềm tin tôn giáo ở những tên tội phạm hiện đại bằng trí thông minh có hạn của mình. Thật không thể chịu đựng nổi. ‘Một kẻ tội đồ biết sám hối khi lên thiên đường sẽ được hưởng hạnh phúc.’ Vậy thà để Chúa chơi rock’n’roll cho rồi.” Cô ta thỏa mãn lắng nghe vài tiếng khịt mũi ngạc nhiên phía sau, rồi nheo mắt lại. Tôi tin chị, cô ta nói bằng khẩu hình.
Roz gật đầu, “Tôi cũng đoán là chuyện gì đó tương tự.” Cô quan sát những ngón tay múp míp đang vân vê điếu thuốc bé xíu, “Nhưng tôi cũng thật bất lịch sự khi không gọi điện đến và nhờ họ chuyển tin nhắn. Tôi bị đau đầu kinh khủng gần như suốt cả tuần qua. Trong hoàn cảnh đó, người ta chẳng còn nghĩ được gì.”
“Tôi biết chị đau đầu.”
Roz chau mày, “Làm sao thế được?”
Khẽ vẩy ngón tay, Olive véo đầu thuốc đang cháy và thả nó vào gạt tàn đặt trên bàn, “Đơn giản thôi, Watson yêu quý*. Gã chồng cũ hẳn đã đấm chị thâm tím mặt mày, nếu vệt vàng bao quanh mắt chị không phải là một kiểu trang điểm ngớ ngẩn nào đó. Và đôi mắt thâm tím thì thường đi kèm với những cơn đau đầu.” Nhưng cô ta có vẻ đã chán đề tài này rồi nên đột ngột lôi một chiếc phong bì từ trong túi áo rạ. Cô giơ nó lên quá đầu, “Thưa giám thị Allenby. Tôi có được phép cho quý cô đây xem thứ này không?”
“Đó là gì vậy?” Một trong hai người đàn ông lên tiếng và bước về phía trước.
“Thư từ luật sư cố vấn của tôi.”
Anh ta cầm lấy lá thư từ bàn tay đang giơ cao của Olive, lờ đi kiểu chào bằng hai ngón tay của cô ta, và đọc lướt qua nội dung trong đó. “Tôi không phản đối,” anh ta đặt nó lên bàn và quay trở về vị trí canh gác.
Olive gảy nó về phía Roz, “Đọc đi. Ông ta nói cơ hội để tìm được cháu trai tôi gần như bằng không.” Cô ta với lấy một điếu thuốc nữa, chăm chăm nhìn Roz bằng ánh mắt rất lạ, như thể cô ta biết điều gì mà Roz không biết. Cô bỗng thấy khó chịu. Dường như Olive đang nắm thế chủ động trong cuộc trò chuyện bất thường ở gian phòng này, nhưng tại sao và từ khi nào thì Roz không thể phân định rõ. Chẳng phải cô mới chính là người tranh đấu để có cuộc gặp mặt này sao?
Ngạc nhiên thay, Crew đã gửi đến một bức thư tay với nét chữ nghiêng nghiêng và gọn ghẽ. Roz chỉ có thể đoán ông ta đã viết ngoài giờ làm việc và quyết định không muốn mất thời gian và tiền bạc của công ty vào việc đánh máy. Cô thấy thật chướng mắt.
Olive thân mến,
Tôi có nghe cô Rosalind Leigh nói, và hiểu là cô đã biết về một vài điều khoản trong di chúc của ông Martin quá cố, nhất là những điều khoản liên quan đến đứa con trai ngoài giá thú của Amber. Phần lớn số tài sản được trao lại cho cậu bé. Tuy nhiên cũng có một số điều khoản khác phòng trường hợp chúng tôi không thể tìm được cậu ta. Cho đến nay, chúng tôi đạt được rất ít tiến triển trong công cuộc tìm kiếm, và có thể nói, càng lúc càng bi quan. Chúng tôi biết cháu trai của cô đã nhập cư vào Úc cùng với gia đình bố mẹ nuôi từ khoảng mười hai năm về trước. Có nguồn tin cho biết họ đã chuyển đến một căn hộ thuê ở Sydney trong vòng sáu tháng đầu tiên, rồi từ đó mất dấu vết. Không may là, họ của người nhận nuôi lại quá phổ biến và chúng tôi không thể đảm bảo rằng đứa bé và gia đình đó vẫn ở lại Úc. Chúng tôi cũng không thể khẳng định gia đình đó chỉ thêm phần họ vào tên đứa bé hay thay đổi hoàn toàn. Chúng tôi đã cẩn thận đăng tin tìm người trên một số tờ báo ở Úc nhưng không hề nhận được hồi đáp.
Bố cô từng nhiều lần nhấn mạnh rằng chúng tôi phải hết sức kín đáo và thận trọng trong việc tìm kiếm đứa trẻ. Theo quan điểm của ông ấy, mà tôi cũng hoàn toàn đồng tình, là cuộc sống của đứa trẻ có thể bị tổn hại nghiêm trọng nếu chuyện di chúc bị công khai. Ông Martin ý thức được cú sốc mà cháu trai mình có thể gặp phải nếu cậu ta biết được mối quan hệ bi thương giữa mình và gia đình Martin qua việc can thiệp rùm beng và vô độ của giới truyền thông. Vì lý do đó, chúng tôi đã, đang và sẽ giữ bí mật về tên của cháu trai cô. Chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm, nhưng bố cô đã quy định một khoảng thời gian nhất định cho việc đó. Và xem chừng với tư cách là người thực hiện di chúc, tôi buộc phải tiến hành các điều khoản thay thế. Tài sản bố cô để lại sẽ được quyên góp cho các bệnh viện và tổ chức từ thiện hoạt động vì quyền và phúc lợi của trẻ em.
Mặc dù bố cô chưa bao giờ yêu cầu tôi giữ kín các điều khoản trong di chúc với cô, nhưng ông cũng lo lắng không muốn để cô phải buồn phiền trước việc này. Thế nên, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu không nói với cô những ý định của ông ấy. Nếu biết cô đã nghe được ít nhiều về chuyện này, hẳn tôi đã viết thư thông báo cho cô sớm hơn.
Tôi tin cô vẫn mạnh khỏe.
Thân mến,
Peter Crew
Roz gấp lá thư lại và đẩy trả cho Olive, “Lần trước cô nói rằng việc tìm được cháu trai cũng rất quan trọng với cô, nhưng cô chưa nói cụ thể.” Cô nhìn về phía hai giám thị, nhưng họ có vẻ chẳng quan tâm đến thứ gì khác ngoài sàn nhà. Cô khẽ nhoài người tới trước và hạ giọng, “Giờ cô sẽ nói với tôi về chuyện đó chứ?”
Olive dụi mạnh điếu thuốc vào cái gạt tàn, và không hề có ý định nhỏ giọng xuống, “Bố tôi là một GÃ ĐÀN ÔNG tệ bạc.” Từ ngữ được nhấn mạnh một cách lạ lùng. “Không phải lúc nào tôi cũng cảm thấy thế, nhưng tôi đã suy nghĩ nhiều năm liền và giờ thông suốt rồi.” Cô ta hất hàm về phía lá thư, “Lương tâm dằn vặt khiến ông ta khổ sở. Đó là lý do khiến ông ta viết di chúc đó, để cảm thấy thanh thản sau tất cả những tội ác kinh khủng mà mình đã gây ra. Tại sao ông ta để tiền lại cho con trai của Amber trong khi còn chẳng bao giờ quan tâm đến chính bản thân con bé?”
Roz nhìn Olive vẻ tò mò, “Có phải cô đang ám chỉ chính bố mình mới là kẻ giết người không?”
Olive khịt mũi, “Tôi đang nói là tại sao ông ta lại dùng con trai của Amber để thanh tẩy lương tâm?”
“Vậy tại sao ông ta lại cần thanh tẩy lương tâm chứ?”
Olive không trả lời.
Roz đợi một lúc, rồi thử đổi chiến thuật, “Cô nói bố mình hẳn sẽ luôn để lại tiền cho gia đình nếu có thể. Nghĩa là còn một gia đình khác mà bố cô có thể để lại tài sản chăng? Hay cô hi vọng mình sẽ được thừa kế?”
Olive lắc đầu, “Đều không phải. Bố mẹ tôi đều là con một. Và tôi làm sao có thể thừa kế được?” Cô ta giáng nắm đấm xuống bàn, cao giọng giận dữ, “Nếu không thì chắc ai cũng giết quách gia đình chết tiệt của mình cho xong.” Gương mặt to bè xấu xí liếc nhìn Roz với vẻ đểu cáng. Chị cũng muốn làm thế, miệng cô ta lại mấp máy.
“Nói nhỏ thôi, Olive,” Allenby nhẹ nhàng nhắc nhở. “Hoặc cuộc nói chuyện sẽ dừng tại đây.”
Roz nhấn hai ngón tay vào mí mắt khi cơn đau đầu đột ngột quay trở lại. Olive Martin cằm rìu… Cô cố gắng gạt bỏ suy nghĩ đó, nhưng không được… chém mẹ mình bốn mươi nhát. “Tôi không hiểu tại sao bản di chúc lại khiến cô giận dữ đến vậy,” cô cố giữ bình tĩnh. “Nếu gia đình quan trọng với bố cô, thì ông còn có thể để lại tài sản cho ai khác ngoại trừ cháu trai mình?”
Olive nhìn chầm chằm xuống bàn, hàm răng nhe ra bặm trợn. “Vấn đề chính là ở đây,” cô ta lẩm bẩm, “Bố tôi chết rồi. Giờ mọi người nghĩ gì đâu còn quan trọng?”
Roz đột nhiên nhớ lại lời bà Hopwood. Tôi luôn cho rằng có lẽ ông chồng đã lăng nhăng bên ngoài… Cô ướm thử, “Cô có anh em cùng cha khác mẹ nào không?”
Olive lộ vẻ thích thú trước câu hỏi của Roz, “Không đâu. Nếu có thì hẳn ông ta phải có nhân tình, nhưng ông ta không thích phụ nữ.” Cô ta phá lên cười nhạo báng, “Ông ta thích ĐÀN ÔNG.” Từ “đàn ông” lại được nhấn mạnh một cách lạ lùng.
Roz lúng túng, “Ý cô là bố mình đồng tính ư?”
“Đúng đấy,” Olive đáp với vẻ kiên nhẫn đầy khoa trương. “Người duy nhất đủ sức khiến gương mặt bố rạng rỡ là lão hàng xóm cạnh nhà, Clarke. Bố tôi se sua đỏm dáng hơn mỗi khi có ông ta ở gần.” Cô ta lại châm một điếu thuốc nữa, “Đã có thời gian tôi cũng thấy mừng khi hai người thân thiết, nhưng chẳng qua vì tôi quá đần độn nên mới không nhận ra một cặp đồng tính. Giờ tôi thấy thật bệnh hoạn. Chẳng ngạc nhiên khi mẹ tôi lại ghét nhà Clarke đến thế.”
“Họ chuyển đi ngay sau vụ giết người.” Roz nói vẻ đăm chiêu. “Đột ngột biến mất vào một buổi sáng mà không để lại địa chỉ. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với họ hay họ chuyển tới đâu.”
“Tôi chẳng ngạc nhiên. Tôi đoán chính là vì bà ta.”
“Bà Clarke sao?”
“Bà ta chưa bao giờ thích chồng mình lảng vảng gần nhà tôi. Ông ta thường nhảy qua hàng rào phía sau nhà rồi chui vào phòng bố tôi. Hai người nhốt mình trong đó hàng giờ liền mà không ló mặt ra ngoài. Tôi nghĩ hẳn bà ta phải lo sốt vó lên sau vụ giết người vì khi đó bố tôi chỉ còn một mình.”
Những hình ảnh thu lượm được trong mấy ngày qua liên tiếp dồn đuổi trong tâm trí Roz. Kiểu cách và vẻ ngoài như Peter Pan của Robert Martin, mối quan hệ thân thiết như hai anh em giữa ông ta và Ted Clarke, căn phòng phía sau có kê giường, Gwen luôn cố giữ hình tượng bên ngoài, sự xa cách lãnh đạm đối với chồng, và những bí mật cần được che giấu. Giờ mọi chuyện đều sáng tỏ, nhưng đâu có quan trọng gì nếu vào thời điểm đó Olive vẫn không hề hay biết?
“Ông Clarke là nhân tình duy nhất của bố cô, phải không?”
“Làm sao tôi biết được? Chắc là không,” cô ta nói tiếp, tự phủ định lời mình. “Phòng ông ta ở có cửa riêng ở phía sau. Theo tất cả những gì chúng tôi biết thì hẳn ông ta cũng có thể chuồn ra ngoài sau cuộc giao hoan đàng điếm mỗi tối. Tôi ghét ông ta.” Olive trông như thể sắp nổi khùng lần nữa, nhưng cái nhìn cảnh báo của Roz đã giúp cô ta kiềm chế. “Tôi ghét ông ta,” Olive nhấn mạnh lần nữa trước khi chìm vào im lặng.
“Bởi vì ông ta đã giết Gwen và Amber à?” Roz kiên trì hỏi lại.
Nhưng Olive thô bạo gạt đi, “Ông ta đi làm cả ngày mà, ai cũng biết điều đó.”
Olive Martin cầm rìu… “Hay cô đã khiến cô ta kì vọng bằng cách nói rằng cuốn sách sẽ giúp cô ta được thả tự do?”
“Vậy thì, bạn trai cô đã giết họ?” Cô cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi hỏi sai câu, sai cách và sai thời điểm như thế.
Olive cười khẩy, “Sao chị lại nghĩ tôi có bạn trai?”
“Ai đó đã làm cô có bầu.”
“À, ra vậy.” Olive khinh khinh đáp, “Tôi đã bịa ra chuyện phá thai. Tôi muốn mấy con nhỏ ở đây nghĩ rằng tôi cũng từng rất hấp dẫn.” Cô ta nói to đến mức như thể cố ý để cho hai giám thị phía sau nghe thấy.
Roz cảm thấy chẳng khác nào vừa bị một cú đấm lạnh ngắt giáng vào ngực trái. Deedes đã cảnh báo cô từ bốn tuần trước. “Vậy ai là người gửi những lá thư cho cô thông qua O’Brien?” Cô hỏi, “Ông ta không phải bạn trai của cô sao?”
Mắt Olive ánh lên như mắt rắn, “Đó là người yêu của Amber.” Roz nhìn cô ta chăm chăm, “Thế tại sao ông ta lại gửi thư cho cô?”
“Bởi Amber quá sợ không dám tự nhận thư. Con bé nhát như cáy.” Cô ta thoáng ngừng lại, “Giống bố tôi.”
“Cô ấy sợ điều gì mà lại như thế?”
“Mẹ tôi.”
“Thế bố cô thì sao?”
“Ông ta cũng sợ mẹ tôi.”
“Vậy cô có sợ mẹ mình không?”
“Không.”
“Ai là người yêu của Amber?”
“Tôi không biết. Con bé chưa bao giờ nói với tôi.”
“Vậy theo cô trong thư viết những gì?”
“Tỏ tình, tôi nghĩ thế. Ai cũng yêu Amber.”
“Cả cô sao?”
“Ồ, tất nhiên.”
“Còn mẹ cô. Bà ấy có yêu Amber không?”
“Tất nhiên.”
“Nhưng bà Hopwood không nói thế.”
Olive nhún vai, “Làm sao bà ta biết được? Bà ta gần như chẳng biết gì về chúng tôi. Bà ta chỉ yêu quý nâng niu Geraldine quý hóa của bà ta thôi.” Khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên thành một nụ cười ranh mãnh, khiến gương mặt trở nên xấu tệ, “Có chuyện gì mà ai cũng biết, trừ tôi ra sao?”
Roz cảm thấy ảo tưởng đang dần tan vỡ, và sự thật trần trụi, khủng khiếp bày ra trước mắt, “Có phải đó là lý do khiến cô đợi đến khi bố chết mới nói ra sự thật không? Vì không còn ai bóc trần cô nữa?”
Olive nhìn Roz chằm chằm với vẻ căm ghét chẳng buồn giấu giếm. Rồi, khuất khỏi ánh mất của hai người giám thị nhưng vần đủ để Roz nhìn thấy, cô ta lấy từ trong túi áo khoác ra một con búp bê nhỏ xíu bằng đất sét và xoáy cái kẹp dài đang chọc thẳng vào đầu con búp bê. Tóc đỏ. Váy xanh. Chẳng cần phải giàu trí tưởng tượng cũng có thể gọi tên khối đất sét ấy. Roz phá lên cười, “Tôi là người theo chủ nghĩa hoài nghi, Olive ạ. Giống như một loại tôn giáo ấy. Nó chỉ linh ứng khi cô có niềm tin thôi.”
“Tôi tin.”
“Vậy thì cô ngu ngốc hơn tôi tưởng đấy.” Roz đột ngột đứng lên và đi ra phía cửa, gật đầu ra hiệu với Allenby. Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà ngay từ đầu cô lại tin rằng người phụ nữ này vô tội cơ chứ? Và vì Chúa, tại sao cô lại chọn một nữ sát nhân tàn bạo để lấp đầy khoảng trống Alice để lại trong trái tim mình vậy?
Cô dừng chân tại một trạm điện thoại công cộng và gọi tới trường dòng Thánh Angela. Đích thân xơ Bridget trả lời điện thoại. “Tôi có thể giúp gì được cho cô?” Giọng nói êm ái dễ chịu của bà vọng qua điện thoại.
Roz gượng cười qua ống nghe, “Xơ có thể nói: Đến đây nào, Roz, tôi sẽ dành ra một giờ để lắng nghe cô than buồn kể khổ.”
Điệu cười khúc khích của xơ Bridget vẫn còn nguyên nét biểu cảm dù được truyền qua đường dây điện thoại, “Đến đây nào, cô gái. Tôi có cả buổi tối rảnh rang và không mong gì hơn là được lắng nghe tâm sự. Nỗi phiền muộn của cô có nghiêm trọng không?”
“Có, tôi nghĩ là do Olive gây ra.”
“Vậy thì không tệ lắm đâu. Làm sao có thể tệ hơn lúc cô mới bắt đầu được. Tôi sống ở một ngôi nhà cạnh trường, tên là Donegal. Cũng không thích hợp với tôi lắm, tất nhiên rồi, nhưng khá ấm cúng. Đến nhanh nhé! Chúng ta sẽ cùng ăn tối.”
Giọng Roz bỗng trở nên căng thẳng, “Xơ có tin vào ma thuật hắc ám không?”
“Tôi nên tin sao?”
“Olive cắm ghim vào đỉnh dầu bức tượng bằng đất sét nặn hình tôi.”
“Chúa ơi!”
“Và giờ tôi bị đau đầu.”
“Tôi cũng không ngạc nhiên. Nếu niềm tin vào ai đó tan vỡ, hẳn tôi cũng đau đầu. Con bé thật quá lố bịch! Có lẽ đó là cách để nó cố lấy lại cái vẻ kiểm soát. Về phương diện ấy thì đúng là nhà tù đã hủy hoại tâm hồn người ta.” Bà tỏ vẻ khó chịu. “Thật ngớ ngẩn, vậy mà tôi luôn cảm mến trí thông minh của Olive cơ đấy. Tôi mong được gặp cô, cô gái ạ.”
Nghe thấy tiếng bà gác máy ở đầu dây bên kia, Roz áp ống nghe vào ngực. Cảm ơn Chúa vì đã có xơ Bridget… Cô đặt ống nghe xuống, hai tay run rẩy. Ôi, Chúa ơi! Cảm ơn Chúa vì đã có xơ Bridget.
Bữa tối khá đơn giản, gồm có xúp, trứng bác với bánh mì, hoa quả tươi, pho mát, và Roz mang đến một chai vang nhẹ sủi tăm. Họ dùng bữa trong phòng ăn, nhìn ra khu vườn nho nhỏ có tường bao quanh cùng những thân dây leo bện xoắn vào nhau trải thành dòng thác xanh láng bóng. Roz mất đến hai tiếng để xem xét tất cả các ghi chú và tóm tắt cho xơ Bridget nghe những điều cô đã phát hiện.
Với đôi má ửng đỏ hơn bình thường, xơ Bridget ngồi trầm ngâm suốt một lúc lâu sau khi Roz nói xong. Nếu có nhìn thấy vết thâm tím trên khuôn mặt của cô, bà cũng không tỏ ra để tâm. Cuối cùng, bà lên tiếng, “Cô biết đấy, cô gái, phải nói là tôi ngạc nhiên khi cô đột ngột quả quyết rằng Olive có tội. Tôi không thấy bất cứ manh mối nào trong những điều cô ta nói lại có thể khiến cô sụp đổ niềm tin như thế.” Bà khẽ nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Là bởi cách cô ta mỉm cười quá xảo trá khi nói mình là người duy nhất biết sự thật,” Roz mệt mỏi đáp. “Và tôi cảm nhận rõ ràng cái cảm giác khó chịu khi ta nhận ra mình đã phạm sai lầm. Như vậy có nói lên được điều gì không?”
“Không hẳn. Olive mà tôi biết lúc nào cũng có điệu bộ xảo trá như vậy cả. Tôi ước con bé cởi mở với tôi như đã cởi mở với cô, nhưng tôi sợ rằng nó sẽ mãi mãi coi tôi là thần hộ vệ cho những giá trị đạo đức. Và vì thế con bé sẽ khó thành thật với tôi hơn.” Bà ngừng lại một lát, “Cô chắc rằng cảm giác đó không phải chỉ là cách cô phản ứng trước sự thù địch của Olive đấy chứ? Thái độ của người khác cũng quyết định cảm xúc của ta dành cho họ. Nếu ai đó tỏ ra yêu quý ta, thì ta sẽ dễ dàng nghĩ tốt cho họ. Và vì thế nên cô thấy choáng váng khi Olive không hề giấu giếm thiện cảm dành cho mình qua hai lần trước, nhưng lại tỏ thái độ bất hợp tác vào lần thứ ba này.”
“Có lẽ vậy.” Roz thở dài, “Nhưng cũng chỉ có nghĩa là tôi đã quá ngây thơ, đúng như mọi người từng cảnh báo.”
Đa phần các phạm nhân đều tỏ ra dễ chịu vào hầu hết các thời điểm. Hawksley đã nói như vậy.
“Tôi nghĩ cô có thể ngây thơ, nhưng cô đã khám phá ra những thông tin mà không một chuyên gia nào thèm bận tâm. Sự ngây thơ cũng có những tác dụng nhất định.”
“Nhưng nó lại hoàn toàn vô dụng khi khuyến khích người ta tin vào những điều dối trá,” Roz xúc động nói. “Tôi đã chắc chắn Olive nói thật về vụ phá thai, và chính việc ấy khiến tôi cho rằng cô ta vô tội. Một người tình bí mật, hay thậm chí một kẻ hãm hiếp,” cô nhún vai. “Dù là ai thì cũng sẽ tạo nên sự khác biệt trong vụ án. Nếu hắn không tự tay giết người, thì hẳn cũng đã kích động hung thủ. Nhưng cô ta đã làm tôi chết đứng khi nói rằng vụ nạo thai chỉ là dối trá.”
Xơ Bridget nhìn cô chăm chú trong giây lát, “Nhưng con bé nói dối vào lúc nào mới được chú? Khi kể cho cô về vụ phá thai, hay khi phủ định chuyện đó?”
“Không phải hôm nay,” Roz trả lời dứt khoát. “Sự phủ nhận của cô ta có nét thành thật mà lời khẳng định hôm trước không bao giờ có được.”
“Tôi lại thấy băn khoăn. Đừng quên rằng cô đã có khuynh hướng tin tưởng Olive ngay từ đầu. Nhưng sau đấy, vì tất cả mọi người, trừ mẹ của Geraldine, đều đã phủ định chuyện đó. Thế nên từ sâu trong tiềm thức, cô bắt đầu suy nghĩ theo hướng Olive không thể có mối quan hệ thể xác với người đàn ông nào cả. Ý nghĩ này khiến cô nhanh chóng chấp nhận những điều con bé nói với cô hôm nay là sự thật.”
“Chỉ bởi vì điều đó có lý hơn thôi.”
Xơ Bridget cười khúc khích, “Còn có lý hơn nếu tin lời thú tội của con bé là sự thật đấy. Tuy nhiên, cô vẫn thấy có quá nhiều điểm mâu thuẫn, nên đã sinh ra nghi ngờ. Con bé luôn nói dối, cô cũng biết vậy mà. Vấn đề ở đây là phải phân định đâu là sự thật trong cả câu chuyện bịa đặt.”
“Nhưng tại sao cô ta lại nói dối?” Roz hỏi, đột nhiên trở nên cáu kỉnh. “Như vậy thì được lợi gì cơ chú?”
“Nếu biết được tại sao, thì hẳn chúng ta đã có câu trả lời cho mọi việc. Con bé nói dối như một đứa trẻ muốn củng cố hình ảnh của mình trong mắt người khác, và bảo vệ bản thân cùng Amber trước nổi thất vọng chất chứa cơn giận dữ của người mẹ. Con bé sợ bị chối bỏ. Rốt cuộc đó chính là lý do vì sao hầu hết chúng ta đều nói dối. Có lẽ, cũng bởi thế mà giờ con bé vẫn tiếp tục nói dối.”
“Nhưng Gwen và Amber đã chết rồi,” Roz đáp. “Không phải hình ảnh của cô ta cũng sụp đổ tan tành khi cô ta phủ nhận mình từng có bạn trai hay sao?”
Xơ Bridget nhấp một ngụm rượu. Bà không trả lời thẳng câu hỏi, “Tất nhiên, có thể con bé muốn trả thù. Hẳn cô đã nghĩ đến điều này, rằng con bé coi cô là người thế chỗ cho Amber hoặc Gwen.”
“Và hãy xem kết cục của họ.” Roz co rúm lại, “Trả thù vì cái gì mới được chứ?”
“Vì đã không đến thăm con bé. Việc đó khiến nó buồn.”
“Tôi có lý do chính đáng mà.”
“Hẳn rồi.” Đôi mắt hiền từ của bà dừng lại ở vết thâm tím trên gương mặt Roz, “Nhưng không có nghĩa là Olive sẽ tin cô, mà dù có tin, thì một tuần hờn giận cũng chẳng dễ gì nuốt trôi được. Có lẽ, đơn giản là nó muốn trêu tức cô bằng cách duy nhất có thể, đó là khiến cô đau đớn. Và nó đã thành công. Cô đang thực sự đau đớn.”
“Đúng vậy,” Roz thừa nhận. “Tôi đang đau đớn đây. Tôi đã tin cô ta. Nhưng tôi mới là người phải chịu đựng cảm giác bị chối bỏ, chứ không phải Olive.”
“Tất nhiên. Đó chính là điều Olive muốn.”
“Ngay cả với cái giá là tôi sẽ ra đi và bỏ rơi cô ta hay sao?”
“Cả giận mất khôn mà, Roz.” Xơ Bridget lắc đầu. “Tội nghiệp Olive. Nó hẳn đã tuyệt vọng lắm thì mới phải dùng đến mấy con búp bê bằng đất sét để trút giận. Tôi không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. Con bé cũng rất cáu kỉnh với tôi trong mấy tháng gần đây.”
“Do cái chết của bố cô ta,” Roz nói. “Chẳng còn lý do gì nào khác cả.”
Xơ Bridget thở dài, “Cuộc đời của ông ta thật lắm trái ngang. Thiên hạ hẳn sẽ thắc mắc không hiểu ông ta đã làm gì để phải nhận kết cục ấy.” Đột nhiên bà im bặt, rồi một lát mới tiếp, “Tôi không nghĩ người đàn ông gửi những bức thư ấy là người yêu của Amber. Tôi nhớ có lần đã kể với cô rằng mình tình cờ gặp Olive chỉ ít ngày trước khi xảy ra vụ án mạng. Tôi đã ngạc nhiên khi thấy con bé xinh đẹp như thế. Tất nhiên Olive vẫn to béo, nhưng con bé đã cố gắng chải chuốt ăn diện nên trông khá xinh đẹp. Vốn là một cô gái hoàn toàn khác biệt so với đám nữ sinh từng học tại trường dòng Thánh Angela, nên sự lột xác ấy không phải đột nhiên mà có. Luôn luôn phải có lý do nào đó, và theo kinh nghiệm của tôi, lý do thường từ một người đàn ông. Và cũng cần phải nói thêm về tính cách của Amber. Con bé chưa bao giờ thông minh sáng dạ như cô chị, hơn nữa lại thiếu sự độc lập và trưởng thành của Olive. Tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu ở tuổi 21, con bé có thể duy trì một mối quan hệ với ai đó trong vòng sáu tháng.”
“Nhưng chính xơ đã nói đàn ông có thể mang đến sự lột xác thần kì mà. Biết đâu cô ấy đã thay đổi vì bạn trai.”
“Tôi không phủ nhận, nhưng nếu đúng là người yêu của Amber, thì tôi có thể chỉ ra rằng Olive đã nói dối những điều tiếp theo, vì Amber sẽ kể hết với nó, hoặc nó phải tìm cách đọc bằng được những lá thư ấy. Nó luôn soi mói vào những chuyện không phải của mình. Nói ra thật xấu hổ, nhưng chúng tôi đã phải rất cẩn thận với đồ đạc cá nhân khi Olive còn học trong trường. Ví dụ như sổ địa chỉ, hoặc nhật kí gì đó, mấy thứ ấy luôn thu hút nó như nam châm vậy.”
“Bà Marnie làm việc ở Wells-Fargo nghĩ rằng Gary O’Brien để ý đến Olive. Có lẽ cậu ta chính là gã trai mà Olive muốn gây chú ý.”
“Có lẽ thế.”
Họ cứ thế ngồi im lặng một lúc, ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống. Con mèo cái già của xơ Bridget nằm cuộn tròn như quả bóng trong lòng Roz. Cô lơ đãng vuốt ve con mèo, làm nó rên rừ rừ khoan khoái. Đó là kiểu quan tâm hời hợt hệt như cô dành cho Quý bà Antrobus. Cô lẩm bẩm, “Tôi ước mình có thể xác nhận xem cô ta có đi phá thai thật không. Nhưng tôi chưa bao giờ được phép tiếp cận hồ sơ y tế của Olive, nếu không được sự đồng ý của cô ta, và rõ ràng là cô ta sẽ chẳng bao giờ đồng ý.”
“Giả sử nó chưa bao giờ phá thai thì sao? Không phá thai đâu có nghĩa là không có một người đàn ông nào đó từng xuất hiện trong đời.”
“Đúng vậy,” Roz đồng tình. “Nhưng tương tự, nếu cô ta quả thật đã phá thai, thì càng dễ khẳng định phải có một người đàn ông nào đó. Nếu hắn tồn tại, tôi sẽ tự tin tiến bước hơn nhiều.”
Ánh mắt thấu hiểu của xơ Bridget hướng về phía cô quá lâu, khiến cô không thoải mái, “Và nếu bị thuyết phục rằng con bé không có bạn trai, hẳn cô sẽ tự tin để từ bỏ. Roz thân mến, tôi nghĩ cô nên có niềm tin đối với năng lực đánh giá người khác của mình. Chúng ta cũng có thể tin vào trực giác như tin vào những bằng chứng đã được xác minh vậy.”
“Nhưng hiện tại, trực giác nói với tôi rằng cô ta có tội.”
“Ồ, tôi không nghĩ thế đâu.” Tiếng cười nhẹ bẫng của bà vang khắp căn phòng, “Nếu đúng thế, hẳn cô đã chẳng nhọc công đi bấy nhiêu đoạn đường để tới đây nói chuyện với tôi. Cô đã có thể tới gặp anh trung sĩ thân thiện của mình. Anh ta sẽ ủng hộ quan điểm mới này của cô.” Ánh mắt bà như reo cười, “Ngược lại, tôi là người mà cô tin là đủ khả năng biện hộ cho sự trong sạch của Olive.”
Roz mỉm cười, “Có nghĩa là giờ xơ vẫn nghĩ cô ta vô tội?”
Xơ Bridget nhìn ra ngoài cửa sổ. “Không,” bà thẳng thắn đáp, “Tôi vẫn phân vân.”
“Cảm ơn.” Roz nói với âm điệu nặng nề, “Và xơ mong tôi giữ vững niềm tin. Như thế có phải hơi mâu thuẫn không?”
“Rất mâu thuẫn, nhưng cô mới là người được chọn, Roz ạ, chứ không phải tôi.”
Roz về đến căn hộ của mình lúc gần nửa đêm. Điện thoại đổ chuông lúc cô bước vào nhà, nhưng sau ba hay bốn hồi chuông thì chế độ trả lời tự động được kích hoạt. Chắc là Iris. Chẳng ai khác gọi tới vào cái giờ quỷ quái này, kể cả Rupert. Cô không có ý định nói chuyện với Iris, nhưng vì tò mò, cô vẫn ấn nút trên điện thoại để lắng nghe lời nhắn của bạn.
“Tôi băn khoăn không biết cô đang ở đâu,” giọng Hawksley, líu ríu và uể oải. “Tôi đã cố gọi cho cô suốt mấy giờ liền. Tôi say bí tỉ, cô gái ạ, và đó là lỗi của cô. Cô quá gầy, chết tiệt!” Anh ta đột nhiên cười rúc rích, “Tôi đang khổ sở lắm đây, Roz ạ. Cả tôi và Olive. Điên rồ, ác độc và nguy hiểm.” Anh ta thở dài, ‘“Khắp miền Ind, từ Tây sang Đông. Ngọc nào sánh nổi bóng hồng Rosalind.’ Rốt cuộc cô là ai vậy? Nữ thần báo ứng chăng? Tôi biết cô nói dối. Cô bảo cô sẽ để tôi yên.” Sau đó là tiếng rơi vỡ, “Chết tiệt!” Anh ta gầm lên qua điện thoại, “Tôi đánh rơi cái chai rượu chết bầm đó rồi.”
Đường dây ngắt.
Roz tự hỏi liệu điệu cười nhăn nhở của cô lúc này có ngây ngốc như cô đang cảm thấy không. Cô lại chuyển điện thoại về chế độ tự động và lên giường. Cô gần như chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Điện thoại reo lần nữa vào 9 giờ sáng hôm sau. “Roz đấy à?” Lần này giọng Hawksley tinh táo và cảnh giác.
“Tôi nghe đây.”
“Hal Hawksley.”
“Chào anh,” cô vui vẻ nói. “Tôi không biết là anh có số của tôi.”
“Cô đưa tôi danh thiếp mà, nhớ không?”
“À, phải. Tôi có thể giúp gì cho anh?”
“Hôm qua tôi đã cố gọi cho cô, và để lại lời nhắn nữa.”
Cô cười đáp, “Xin lỏi, băng ghi âm bị hỏng. Tất cả những gì tôi nghe thấy là mấy tiếng rè rè chói tai.”
Cô nhận ra tiếng thở phào nhẹ nhõm. “Không có gì.” Một thoáng im lặng, “Tôi chỉ thắc mắc làm sao cô có thể moi được thông tin từ nhà O’Brien.”
“Tôi gặp bà mẹ, và mất 50 bảng, nhưng cũng đáng. Hôm nay anh có bận không? Hay tôi lại đến để tra tấn lỗ tai anh nữa nhé? Tôi cần anh giúp vài việc, tôi muốn có một bức ảnh của bố Olive và xem hồ sơ y tế của cô ta.”
Anh ta vui vẻ trả lời, “Cái thứ hai thì không thể. Olive được quyền xem hồ sơ đó. Nhưng cô thì không, đột nhập vào nhà tù Parkhurst* còn dễ hơn là đột nhập vào kho dữ liệu NHS*. Tôi có thể kiếm được một bức ảnh của Robert Martin, nếu thuyết phục được Geoff Wyatt photo lại một bản từ hồ sơ.”
“Còn ảnh của Gwen và Amber? Anh lấy được bản sao luôn chứ?”
“Còn phải xem cô có đủ dũng khí hay không. Những bức ảnh duy nhất mà tôi có là hai mẹ trong tạo hình tử thi. Cô hãy liên hệ với luật sư của Martin nếu muốn lấy ảnh họ khi còn sống.”
“Được, nhưng tôi vẫn muốn xem ảnh tử thi. Tôi sẽ không công bố trái phép đâu,” cô nhấn mạnh.
“Muốn công bố cũng đâu có dễ. Những bản lưu của cảnh sát thường là thứ tồi tệ nhất cô từng được xem. Nếu nhà xuất bản của cô loại bỏ được những yếu tố tiêu cực ra khỏi mớ đó, chác ông ta xứng đáng được trao huân chương đấy. Tôi sẽ xem mình có thể làm được gì. Khi nào cô qua đây?”
“Chác khoảng đầu giờ chiều. Tôi cần đi gặp một người trước đã. Anh lấy luôn cho tôi một bức ảnh của Olive nhé?”
“Chắc là được.” Hawksley im lặng một lát, “Những tiếng rè rè chói tai sao? Cô có chắc là mình chỉ nghe thấy vậy không?”