Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Jo Nesbo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Phố Sorgenfrigata
ung quanh anh, những giọng nói vang lên rồi lặng im.
“Tôi là thanh tra Waaler. Ai đó kể vắn tắt sự việc cho tôi được không?”
“Chúng tôi tới đây bốn mươi lăm phút trước. Người thợ điện ở đây đã phát hiện ra cô ta.”
“Khi nào?”
“Lúc năm giờ. Anh ta gọi cho cảnh sát ngay lập tức. Tên anh ta là… để tôi xem nào… René Jensen. Tôi có mã số thuế và cả địa chỉ của anh ta nữa.”
“Tốt. Gọi ngay và kiểm tra hồ sơ của anh ta.”
“Vâng.”
“Anh là René Jensen phải không?”
“Vâng.”
“Anh qua đây được không? Tôi là Waaler. Làm thế nào anh vào đây được?”
“Như tôi đã nói với ngài sĩ quan kia, tôi vào bằng cái chìa dự phòng này. Cô ta để lại cửa hàng của tôi hôm thứ Ba vì cô ta sẽ không có nhà lúc tôi tới.”
“Vì cô ta đi làm?”
“Tôi không biết. Tôi không nghĩ cô ta có việc làm. Ừm, tức là một công việc bình thường. Cô ta bảo cô ta đang chuẩn bị cho một cuộc triển lãm về cái gì đó.”
“Vậy tức là cô ta là nghệ sĩ. Có ai ở đây từng nghe nói về cô ta không?”
Im lặng.
“Anh làm gì ở phòng ngủ, Jensen?”
“Tôi đi tìm nhà tắm.”
Một giọng khác cất lên: “Nhà tắm ở sau cửa kia.”
“Được rồi. Anh có thấy bất cứ điều gì khả nghi là khi bước vào căn hộ này không, Jensen?”
“Ờ… anh nói khả nghi nghĩa là sao?”
“Cửa có bị khóa không? Có cửa sổ nào mở không? Có mùi hay tiếng động đặc biệt nào không? Bất cứ thứ gì.”
“Cửa bị khóa. Không thấy cửa sổ mở, nhưng tôi không nhìn. Mùi duy nhất là thứ dung môi đó…”
“Nhựa thông?”
Một giọng nói khác: “Có vài vật liệu vẽ tranh ở một trong các phòng lớn.”
“Cảm ơn anh. Anh còn nhận thấy điều gì khác nữa không, Jensen?”
“Anh còn hỏi cái gì nữa ấy nhỉ?”
“Tiếng động.”
“À, đúng rồi! Tiếng động. Không, không thấy nhiều tiếng động, im lặng như trong mồ. Tức là… ha ha… ý tôi không phải là…”
“Được rồi, Jensen. Anh đã bao giờ gặp người đã khuất chưa?”
“Trước khi cô ta tới cửa hiệu của tôi thì tôi chưa từng gặp. Lúc đó trông cô ta tươi tỉnh lắm.”
“Cô ta muốn thuê anh làm gì?”
“Sửa lại bộ điều chỉnh nhiệt cho máy sưởi dưới sàn nhà tắm.”
“Anh làm ơn giúp chúng tôi kiểm tra xem liệu có đúng là dây cáp trục trặc được không? Xem liệu cô ta thậm chí có dây cáp điện của hệ thống sưởi không?”
“Để làm gì? Ồ, tôi hiểu rồi, có lẽ cô ta đã bịa ra tất cả những chuyện này để chúng ta phát hiện ra cô ta phải không?”
“Đại loại vậy.”
“Vâng, ừm, bộ điều chỉnh nhiệt đã bị cháy.”
“Cháy ư?”
“Không hoạt động được.”
“Làm sao anh biết.”
Im lặng.
“Hẳn là anh đã được thông báo là không được đụng vào bất cứ thứ gì phải không, Jensen?”
“Vââng, nhưng mãi lâu sau các anh mới tới, và tôi thấy bứt rứt không yên nên phải tìm một việc gì đó để làm.”
“Tức là, bây giờ người đã khuất có một bộ điều chỉnh nhiệt đã hoạt động hoàn toàn bình thường?”
“Ờ… ha ha… vâng.”
Harry cố gắng tránh xa khỏi cái giường, nhưng đôi chân anh không chịu làm theo. Bác sĩ đã vuốt mắt Anna và lúc này trông cô như đang ngủ. Tom Waaler đã cho người thợ điện về nhà và dặn anh ta phải luôn sẵn sàng trình diện trong mấy ngày tới. Anh ta cũng cho giải tán đám cảnh sát tuần tra mặc đồng phục đã tới khi nhận được cuộc gọi. Bình thường thì hẳn Harry không bao giờ tin nổi là anh lại đang cảm thấy thế này, nhưng quả thật là anh thấy mừng vì có Waaler ở đây. Nếu không có sự hiện diện của người đồng nghiệp dày dạn này thì sẽ không có nổi một câu hỏi khôn ngoan, và thậm chí còn có ít quyết định sáng suốt hơn nữa.
Waaler hỏi vị bác sĩ pháp y xem liệu ông ta có thể cung cấp cho họ những kết luận tạm thời nào không.
“Viên đạn rõ ràng là xuyên qua sọ, phá hủy não và vì thế làm ngưng hoàn toàn mọi chức năng sống của cơ thể. Nếu giả định là nhiệt độ trong phòng không thay đổi thì nhiệt độ cơ thể của cô ta cho thấy cô ta đã chết được ít nhất mười sáu tiếng. Không có dấu hiệu bạo lực. Không thấy vết tiêm hay dấu hiệu bên ngoài của việc sử dụng thuốc. Tuy nhiên…” Vị bác sĩ ngừng lại để gây ấn tượng. “Những vết sẹo trên hai cổ tay cho thấy rằng cô ta đã từng tự tử hụt. Một phỏng đoán thuần túy giả thuyết nhưng dựa trên kinh nghiệm cho thấy cô ta mắc chứng trầm cảm hưng phấn, hoặc đơn giản chỉ là trầm cảm, và muốn tự sát. Tôi dám cá rằng chúng ta sẽ tìm được hồ sơ bệnh án của cô ta ở chỗ một bác sĩ tâm lý nào đó.”
Harry cố gắng nói gì đó, nhưng cả lưỡi cũng cứ ríu lại. “Tìm hiểu kỹ hơn thì tôi sẽ biết được nhiều hơn.”
“Cảm ơn bác sĩ. Ông có gì cho chúng tôi không, Weber?”
“Hung khí là một khẩu Beretta M92F, một loại súng rất hiếm gặp. Chúng tôi chỉ tìm được một bộ vân tay trên báng súng, và rõ ràng đều là của cô ta. Viên đạn găm vào thành giường và khớp với kích cỡ của súng, vì thế báo cáo về đạn đạo học sẽ cho thấy nó được bắn ra từ khẩu súng này. Mai anh sẽ nhận được bản báo cáo đầy đủ.”
“Tốt, Weber. Còn một chuyện nữa. Khi tay thợ điện tới thì cánh cửa đã bị khóa. Tôi nhận thấy cánh cửa này được lắp loại khóa chuẩn và không có then cửa, vậy thì không ai có thể vào rồi ra khỏi căn hộ, đương nhiên là trừ phi họ lấy chìa khóa của người chết rồi khóa cửa lại sau khi ra khỏi. Nói cách khác, nếu chúng ta tìm ra chìa khóa của cô ấy, chúng ta có thể phá vụ này.”
Weber gật đầu và nhấc lên một cái bút chì màu vàng, trên đó lủng lẳng cái khuyên tròn móc vào chiếc chìa khóa. “Nó nằm trên mặt tủ ngăn kéo ở ngoài sảnh. Nó là một loại chìa khóa hệ thống có thể mở được cửa chính tòa nhà và tất cả các phòng sử dụng chung. Tôi đã kiểm tra và nó vừa như in với ổ khóa trên cửa căn hộ này.”
“Tuyệt. Thế thì căn bản chúng ta chỉ còn thiếu mỗi một lá thư tuyệt mệnh. Có ai phản đối việc coi vụ này là đã ba năm rõ mười không?”
Waaler nhìn Weber, ông bác sĩ và Harry. “OK. Vậy là có thể báo tin buồn cho gia đình để họ đến nhận.”
Anh ta đi ra sảnh trong lúc Harry đứng lại bên giường. Lát sau, Waaler lại ló đầu vào.
“Thật tuyệt khi tất cả các miếng ghép đều ráp vào đúng vị trí, phải không Hole?”
Não của Harry truyền tín hiệu cho đầu anh phải gật, nhưng anh không biết nó có nghe theo hay không.
Kẻ Báo Thù Kẻ Báo Thù - Jo Nesbo Kẻ Báo Thù