They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Hữu Mạnh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7242 / 68
Cập nhật: 2016-04-22 16:44:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Thảm Kịch Ở Núi Mặt Trời
uốt cả ngày hôm đó, Kazan ở trên đỉnh Núi Mặt Trời và canh gác cái hang của mình.
Xẩm tối, Sói Xám rời ổ, vừa trườn mình đến chỗ bạn đường vừa khẽ ư ư? và cắn yêu vào cổ nó. Theo bản năng cố hữu của cha ông, Kazan đáp lại bằng cách liếm liếm vào mõm nó. Cô ả sung sướng. Bỗng nhiên chúng nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ vọng đến từ phía kẽ hang ở vách đá, Kazan vẫy đuôi còn Sói Xám vội vã chạy đến với bầy con nhỏ của mình.
Đêm đó, ánh trăng vàng óng chiếu sáng khắp Núi Mặt Trời và trong ánh sáng ấy xuất hiện Sói Xám và ba con nhỏ lảo đảo bước theo mẹ.
Kazan nghĩ đến đứa bé của Jeanne khi trông thấy những búi lông tơ mềm mại bé bỏng không ngừng ngã nhoài vì mất thăng bằng, đang đến nép mình vào bộ lông dày của nó.
Trăng vằng vặc trên đỉnh bầu trời và đêm sáng rõ gần như ban ngày, cũng là lúc Kazan đi săn mồi bởi vì nó phải bảo đảm miếng ăn cho cả gia đình...
ở chân núi đá, một con thỏ trắng lớn thình lình nhảy nhót trước mũi Kazan, nó lao vào đuổi theo con mồi trong khoảng một cây số. Sau đó, nó thận trọng trườn vào dưới những lùm cây, yên lặng như một cái bóng. Cách đấy không xa, chỉ hai cú nhảy nhanh chóng cũng đủ tóm gọn.được trong mõm bữa ăn dành cho Sói Xám và lũ con, thế là nó chậm rãi quay về Núi Mặt Trời. Khi nó đến con đường mòn hẹp dẫn lên đỉnh núi đá, thình lình nó sững người lại bất động; nó ngửi thấy cái gì đó, một mùi còn rất mới. Nó thả con mồi, lông dựng đứng. Bởi vì đó không phải là mùi của thỏ, của rái cá hoặc của nhím...
Nó nhận thấy ngay dấu vết của răng nanh và móng vuốt không có cách đây ít lâu, khi nó xuống thảo nguyên. Và bỗng nhiên, vọng đến từ Núi Mặt Trời, tiếng đánh nhau khiến nó thốt lên một tiếng và lao mình đi.
Khi nó đến được hang, cảnh tượng hiện ra dưới ánh trăng làm nó tê liệt. Phía dưới đỉnh núi, trên một mặt bằng tự nhiên cheo leo bám vào sườn núi, Sói Xám đang đánh nhau với một con mèo rừng to tướng lông xám, con này đã vật ngã được Sói Xám và chế ngự nó bằng thân hình cao lớn. Một lần nữa, Sói Xám rên lên đau đớn.
Kazan lao vào. Trong sự tấn công của nó có cái nhanh nhẹn, sức mạnh thầm lặng của Sói, sự dũng cảm, dữ tợn và hiểu biết chiến thuật của chó Husky... Không một con chó nào chống lại được một đòn công kích như thế...
Nhưng mèo rừng lại làm được. Quả vậy, cái giống mà người da đỏ đã mệnh danh là "Mow-lee", nghĩa là tia chớp, là loài thú nhanh nhẹn nhất vùng Sơn Lâm phía Bắc. Thường thường, những chiếc răng nanh dài gần ba phân của Kazan ắt phải cắm phập vào mạch máu cổ nhưng mèo rừng, trong nháy mắt, nhảy bật ra phía sau như một trái bóng và hàm răng của đối thủ chỉ bập vào lớp da thịt ở cổ nó... Kazan, giờ đây không phải chỉ đối đầu với răng của Sói hay của chó husky mà là hai mươi móng vuốt nhọn sắc như dao cạo; và để ngăn những móng vuốt này, cắn vào cổ của mèo rừng là chưa đủ...
Kazan nghe thấy Sói Xám rống lên đau đớn, nó đoán rằng Sói Xám đã bị thương rất nặng. Thế là, nỗi căm thù nhân sức mạnh lên gấp bội, và bằng một cú đớp, nó ngoạm chặt họng con mèo rừng. Tuy nhiên, thêm một lần nữa, kẻ thù lại vừa kịp thoát chết...
Kazan biết rằng cách duy nhất để giết kẻ xâm phạm là xé rách cổ họng nó... Và thình lình, nó thực hiện được miếng đòn chí tử mà nó chờ đợi:
nó buông con mồi ra chốc lát và lúc con mèo rừng lùi ra phía sau để tẩu thoát, nó lại lao đến.đớp vào cổ họng và lần này, nó nằm phía trên con mèo.
Móng vuốt sắc nhọn của con mèo cày trên sườn nó nhưng không giết được nó vì chỗ phạm nằm cao hơn một chút. Chắc hẳn móng vuốt này sẽ chạm đến được một cơ quan trọng yếu nếu mèo rừng có thể tấn công thêm lần nữa... Nhưng chúng quần nhau bên bờ vách đá và bỗng nhiên, trong một khoảng im lặng đáng kinh ngạc, chúng cùng lăn nhào vào khoảng không.
Tảng đá đầu tiên nhô ra khoảng hai chục mét bên dưới và trong suốt thời gian rơi của hai đối thủ, Kazan càng cắm chặt nanh vào con mồi.
Hai con vật rơi đập mạnh xuống tảng đá. May mắn kỳ diệu, là Kazan vẫn nằm trên mình đối thủ.
Vừa chạm đất, Kazan liền vùng dậy nhanh như chớp, dù còn lảo đảo nhưng sẵn sàng lao vào trận chiến, mép vểnh ngược...
Trái lại, mèo rừng nằm sóng soài, bất động, mềm nhũn. Kazan lại gần, thủ thế, thận trọng đánh hơi. Khi hiểu rằng trận chiến đã kết thúc, nó vội vàng trèo lên núi đá để đến với Sói Xám.
Sói Xám đã náu mình trong hang, tránh ánh trăng. Ở cửa hang là xác ba đứa con của nó nằm bất động.
Mèo rừng đã xé tan xác chúng.
Kazan vừa rên khe khẽ vừa tiến đến và thò đầu vào ổ. Sói Xám khe khẽ nức nở, cuộn tròn trong bóng tối. Kazan lại gần và liếm vào đầu, vào đôi vai bị thương của nó.
Sói Xám rên rỉ suốt đêm. Và chỉ khi bình minh đến, nó mới tìm được can đảm rời xa xác của các con.
Lúc ấy, Kazan nhận ra được hậu quả của cuộc tấn công khủng khiếp của mèo rừng.
Sói Xám đã bị mù.Đôi mắt long lanh của Sói Xám từ nay sẽ không nhìn thấy ánh sáng nữa, khôngphải chỉ một ngày hay một đêm mà mãi mãi. Đêm dày mù mịt, mà không một mặt trời nào xuyên thủng nữa, đã bịt tấm vải liệm lên đôi con ngươi của Sói Xám.
Và, nhờ cái bản năng tự nhiên của thú vật trước những sự việc mà nó không tài nào lý luận nổi, Kazan hiểu rằng từ phút này trên đời, bạn mình đã trở thành bất lực, hơn cả những sinh linh nhỏ bé bất hạnh, mấy giờ trước còn nhảy nhót vờn đùa quanh mẹ.
Suốt ngày hôm đó tha hồ cho Joan cất tiếng gọi. Mỗi lần tiếng nàng vẳng đến Núi Mặt Trời, Sói Xám nghe thấy lại sợ hãi nằm sát vào Kazan. Kazan cụp tai xuống và lại liếm bạn âu yếm hơn.
Xế chiều Kazan xuống núi và lùng sục trong rừng một lúc, đưa về được một con thỏ trắng cho bạn. Sói Xám lấy mõm dúi dúi vào lớp lông con thỏ, ngửi ngửi mùi thịt, nhưng không ăn.
Buồn rầu, nghĩ rằng vì gần lũ sói con mà Sói Xám buồn, Kazan liền khẽ sủa động viên, thúc bạn đi xuống rời khỏi ngọn núi bi đát. Sói Xám lần mò theo và, tuy trượt ngã, cũng xuống được đến chân núi.Rồi mõm luôn luôn gác trên lưng bạn đường, nó cùng với Kazan đi sâu vào rừng thông.
Cái hố đầu tiên phải vượt qua tuy rất nông cũng buộc Sói Xám phải dừng lại, khiến Kazan càng nhận thấy sự bất lực của bạn.Nó thúc bạn lấy đà, cùng nhảy với nó mãi mà không được. Sói Xám cứ như thút thít, và hai chục lần cứ nằm dám xuống đất trước khi nhảy liều.Cuối cùng nó cũng nhảy, nhưng động tác cứng đờ, thiếu mềm mại, nó rơi bịch xuống bên kazan. Và sau đó, hơn bao giờ hết, nó không dám rồi Kazan nửa bước. Nó cảm thấy muốn được an toàn, hông nó phải luôn luôn sát vào hông bạn đường và mõm nó không được rời khỏi vai bạn.
Chúng cùng đi như vậy được nửa dặm. Sói Xám học dần cách đi mò, cứ loạng choạng ngã luôn. Xẩm tối một con thỏ tắng xuất hiện, Kazan đuổi theo và, sau khi nhảy được độ hai mươi bước, nó nhìn lại xem Sói Xám có theo không. Sói Xám vẫn đứng tại chỗ trơ như đá. Nó đành bỏ con thỏ quay về với bạn.
Đêm ấy chúng cùng nằm trong một bụi rậm và hôm sau Kazan mới để Sói Xám lại đó để đi thăm cái chòi gỗ.
Nó gặp vợ chồng thiếu phụ. Hai người nhận thấy ngay những vết thương, chưa thành sẹo, trên vai trên sườn nó.
- Nó đánh nhau với gấu hay mèo rừng gì đây thôi - người đàn ông nhận xét – Sói thì không gây được những vết thương như thế này đâu.
Những vết thương đó lại được bàn tay êm dịu của Joan băng bó. Nàng vừa nói với Kazan vừa rửa những vết thương bằng nước ấm và bôi thuốc mỡ. Kazan cảm thấy hết sức dễ chịu. Suốt nửa tiếng đồng hồ, nó nằm nghỉ trên vạt áo của thiếu phụ, nàng có ý ngồi gần vào nó. Rồi Kazan sung sướng nhìn nàng đi đi lại lại trong phòng, thu dọn những gói hàng bí mật và chuẩn bị bữa ăn.
Ngày hôm ấy trôi qua như thế, cách xa cánh rừng bị lãng quên, và khi Kazan quyết trở về với Sói Xám thì trăng đã mọc. Nếu Joan biết có con vật đáng thương mà từ nay Kazan là mặt trời, là muôn sao, là ánh trăng, là cuộc sống còn, là tất cả trên đời, thì nàng cũng đã đến cứu giúp Sói Xám. Nhưng nàng không biết điều đó.
Tám ngày nữa lại trôi qua, Kazan theo thói quen cũ, vẫn chia thời gian của mình giữa rừng rậm và cái chòi gỗ. Rồi một buổi xế trưa, người đàn ông lồng vào cổ nó một cái vòng dính liền với một sợi dây da chắc, và buộc vào một cái mấu sắt ở vách gỗ cây.
Suốt một ngày đêm nó phải ở đấy, hôm sau, đôi vợ chồng dậy rất sớm.
Chồng Joan bế em bé đi trước. Joan theo sau, nắm sợi dây da và Kazan. Cửa chòi đóng chốt chắc chắn, bên ngoài lại có thêm ván và những cây gỗ nhỏ đóng đinh vít chặt. Đoàn người đi xuống bờ sông, một chiếc thuyền to đầy hàng đã ở đấy chờ họ. Hôm trước, một người đàn ông khác đã đến, đem cái xe trượt và bầy chó kéo xe đi trước rồi. Joan cùng với em bé lên thuyền trước. Nàng ngồi ở đằng lái. Kazan nằm bên cạnh. Người chồng nắm lấy chèo và thuyền rời bến rẽ nước lướt đi.
Thiếu phụ vẫn nắm chặt sợi dây xích Kazan, ngoảnh nhìn về phía cái chòi gỗ sắp khuất sau hàng cây, đưa tay vẫy vẫy. Một cảm xúc dạt dào hiện rõ trên mặt, đôi mắt nàng rưng rưng ngấn lệ.
- Vĩnh biệt! Vĩnh biệt! Nàng thốt lên.
- Em không buồn đấy chứ? - người chồng hỏi – em có hối tiếc về việc ra đi của chúng mình không?
- Không, không! – nàng vội đáp – Nhưng từ trước đến nay, em vẫn hằng yêu quý những cánh rừng đẹp đẽ và cảnh thiên nhiên hoang dã này. Hầu hết cuộc đời của em đã trải qua tại đây, cùng với người cha thân thương mà em đã phải để nằm lại đây. Đối với em, không bao giờ có một thành phố nào có thể sánh kịp với nó.
Nàng nghẹn ngào thổn thức, và quay lại nhìn con…
Chiếc thuyền nhờ sức nước đang lướt nhanh.
Một dải cát dài, tách thành bờ sông rộng, nhô ra ngoài, tạo thành một thứ bán đảo bằng phẳng trơ trụi.
Chồng Joan gọi vợ, chỉ cho vợ một chấm đen nhỏ đang đi đi lại lại trên dải cát. Nàng nhận ra ngay đấy là Sói Xám, mà đôi mắt tắt đang hướng về phía Kazan. Không nhìn thấy nhưng làn không khí nó hít hít bảo cho nó biết rằng Kazan với người đàn ông, người đàn bà, đang đi xa, đi xa, đi xa mãi.
Kazan đứng ngay dậy, đờ đẫn nhìn lại.
Trong khi đó, qua tiếng mái chèo, Sói Xám hiểu là chiếc thuyền đang rời xa, nên đã đến bên mép nước. Tại đấy, nó ngồi xuống, ngẩng đầu hướng về phía mặt trời từ nay không còn tia sáng đối với nó, và gửi cho Kazan một tiếng rống dài vọng.
Sợi dây da bỗng tuột khỏi tay Joan. Thuyền tròng trành mạnh và một thân hình to lớn màu nâu chọc thủng không khí. Kzan đã biến mất.
Người đàn ông cầm lấy súng, đưa lên vai, chĩa về hướng Kazan đang bơi, nói:
- Con chó chết! Láo thật! Để tao bảo cho mày …
- Không! Đừng bắn! Để nó về với nhau! Mặc nó, mặc nó! … Đó mới là chỗ của nó!
Kazan đã vào đến bờ, rùng mình vẩy hết nước trên lớp lông. Lần cuối cùng, nó nhìn lại chiếc thuyền đang đưa Joan đi, và vài phút sau biến mất.
Sói Xám đã thắng Joan.
Kazan (Ca Dăng) Kazan (Ca Dăng) - James Oliver Curwood Kazan (Ca Dăng)