Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Chương 10 - Fee, Fie, Fo, Fum![2]
D
ức vua vớ lấy một cái thìa bằng vàng và xọc vào món bánh pút-đinh, chỉ hụt tôi vài phân. Một tích tắc sau cái thìa lại tiếp tục cắm thẳng xuống sát sạt mang tai tôi. Vua Barf đánh chén ngấu nghiến với một tốc độ thần sầu, miếng này tọng vào họng chưa kịp trôi đã xúc ngay miếng khác. Tôi chạy ngang dọc để né những lần xúc thìa của lão ta, và khi món bánh sạch nhẵn, tôi chạy bán mạng về phía rìa đĩa.
Đúng lúc tôi chắc mẩm rằng mình đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, cái thìa múc ngay lấy chân tôi và dồn tôi về phía mép cái đĩa. Thình lình tôi bị đưa thẳng vào miệng Đức vua - một cái hang động khổng lồ được viền bởi những tảng đá vàng khè. Tôi sắp bị xơi tái bởi một gã khổng lồ đến nơi!
Chiếc thìa chao nghiêng. Tôi trôi tuột xuống một cái lưỡi nhớp nháp, trơn tuột.
Cái miệng đóng lại, vạn vật tối đen.
Cái lưỡi của Vua Barf ép tôi về phía vòm miệng. May mắn là, nhà vua nhai thức ăn mà không ngậm miệng, nên với mỗi miếng cắn tôi lại có đủ ánh sáng để né tránh hàm răng của lão. Không may mắn là, miệng lão mở không đủ lớn để tôi có thể tẩu thoát mà không bị cắn đứt thành hai nửa trên đường ra.
Tôi trườn về phía cổ họng và đạp chân văng mạng. Lưỡi lão cong lên tự vệ và ép tôi thật chặt, nhưng tôi cào cấu, quằn quại và đấm đá. Nhà vua ậm ọe và ho khan một lần, hai lần, và với một luồng hơi thở hôi hám thật mạnh, khạc tôi bắn ra khỏi miệng.
Tôi bay vọt trên món bánh pút-đinh và qua sát nút một cây nến, thoát được ngọn lửa trong tấc gang và rơi tõm xuống một cái ao nóng bỏng màu xanh. Vài giọt chất lỏng văng vào miệng tôi. Eo ơi! Súp đậu xanh! Tôi bì bõm lội về phía thành cái liễn, tìm chỗ ẩn náu trong cái rãnh đặt muôi. Tôi vừa suýt bị ăn sống! Nhưng thần kỳ thay, dường như tôi đã trốn thoát mà không dính bất cứ một dấu răng khổng lồ nào.
Đức vua tiếp tục khạc nhổ om sòm. “Món bánh pút-đinh này sạn quá,” lão nói bằng một chất giọng mũi lạnh lẽo. “Bay đâu! Dọn cái thứ cám lợn ghê tởm này đi!” Một người hầu bưng cái đĩa lên và vội vã bước khỏi căn phòng, nhưng trước khi anh ta biến mất tôi còn kịp nhìn thấy anh ta chọc tay vào cái đĩa và đưa lên miệng. Trong nạn đói, không có thứ thực phẩm nào bị bỏ phí.
Đức vua vớ lấy một cái đĩa khác và tiếp tục nhồi nhét thức ăn vào miệng. Mẩu vụn và nước dùng nhỏ thành dòng xuống bàn.
Cục, cục, cục.
Rắn rết cóc nhái ơi, có một con gà khổng lồ ở trên bàn! Một con gà mái còn sống nhăn, đang mổ mổ những mẩu thức ăn thừa của Vua Barf. Nó được gắn với cổ tay của đức vua bằng một sợi xích vàng, và nhà vua vừa ăn vừa vuốt ve bộ lông vũ của nó.
Ngồi đối diện với đức vua là một người phụ nữ khổng lồ - hoàng hậu, tôi nghĩ vậy. Bà ta có làn da trắng như sữa, đôi mắt xanh lơ sáng, mái tóc vàng óng ánh và đôi môi đỏ thắm như ruby. Bà ta vô cùng xinh đẹp, ngoại trừ việc thỉnh thoảng cái lưỡi lại bắn vọt ra như một con ếch.
Trong lòng hoàng hậu là một đứa bé khổng lồ. Tôi đoán chắc là Hoàng tử, đứa bé không hơn một tuổi với đôi má bầu bĩnh, hai cái răng sắc sáng lóa, đang nhỏ dãi như mưa xuống cái đĩa của mẹ nó.
“Fee! Fee! Fo!”, đứa bé khổng lồ vừa nện tay xuống bàn ăn vừa bi bô.
Đức vua quắc mắt nhìn đứa bé như thể vừa đánh hơi thấy thứ gì đó ôi thiu. “Cô cứ phải mang thứ quỷ khổng lồ đó đến phòng ăn sao, đồ đàn bà?”
“Tên thiếp không phải là ‘đồ đàn bà’,” bà ta bướng bỉnh đáp. “Mà là Hoàng hậu Opal, và đây cũng không phải một con quỷ khổng lồ. Nó là con trai và người kế vị của Bệ hạ, nó có quyền ngồi ở chiếc bàn này hơn là con vật đó.”
Đức vua lại vuốt ve con gà mái. “Bảo Bối của trẫm sẽ ở với trẫm bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu trẫm đi, phải vậy không, Pháp sư?”
Đức vua hỏi một người khổng lồ khác đang ngồi ở giữa lão và hoàng hậu. Người này có một mái tóc màu cam cà-rốt tua tủa chĩa ra mọi hướng, và đôi mắt mang một vẻ hoang mang thường trực. “Ồ, vâng, thưa Đức Kim thượng bệ hạ[3],” tay Pháp sư đáp. “Chẳng có gì quan trọng bằng Bảo Bối của người.”
“Phải, khanh là thú vui duy nhất của trẫm, Bảo Bối à,” Đức vua nựng, và rồi lão quát lên, “Đẻ trứng!”
Con gà bỗng nhiên sững người lại. Nó hơi run rẩy, kêu đánh quác một cái, rồi rặn ra một quả trứng. Đức vua chộp lấy quả trứng và giơ nó lên trước ánh lửa nến. Đó không phải là một quả trứng thông thường - không nâu cũng chẳng trắng, thậm chí cũng không xanh lơ hay có đốm - mà là một quả trứng bằng vàng. Con gà vừa đẻ ra một quả trứng vàng.
Vị Pháp sư nhanh nhảu vỗ tay ba lần. “Ồ tốt lắm, tâu Bệ hạ! Quả là một thứ phép thuật thần tình, đúng không ạ?”
“Cảm ơn khanh, Pháp sư,” Đức vua đáp. “Quả là một phép thuật thần tình, mặc dù nó sẽ còn thần tình hơn nếu như khanh có thể tạo ra nhiều thêm nữa. Kể từ khi hoàng hậu ngừng quay rơm ra vàng, nguồn cung cấp vàng của trẫm đã sút giảm một cách đáng quan ngại.”
Đôi mắt của hoàng hậu mở to đầy sợ hãi. Lưỡi bà ta lại phóng ra ngoài.
Tay pháp sư ngồi thẳng người trên ghế như một anh lính trong tư thế nghiêm. “Thần luôn hết sức cố gắng, muôn tâu Bệ hạ. Ngày hôm qua thần gần như đã thành công trong việc biến mái tóc của một ả hầu gái rửa bát thành vàng. Thần đoán chắc thần đã làm đúng bài. Chưa hiểu hà cớ gì mà nó lại bốc cháy...”
Đức vua xua tay một cách thô bạo. “Trẫm chẳng bận tâm việc khanh nổi lửa đốt mái tóc của ai bốc cháy. Trẫm chỉ ước gì khanh có thể tạo ra một con gà đẻ trứng vàng khác. Hay một con ngỗng vàng hay thứ gì đó cũng được. Trẫm e rằng Bảo Bối sắp “tịt” rồi, cũng giống như hoàng hậu vậy, lúc đó trẫm biết làm gì đây?”
Tay Pháp sư thở dài rầu rĩ. “Thực tế thì thần đã cố tạo ra một con ngỗng vàng rồi đó ạ. Nhưng con thứ nhất thì hóa đá, còn con thứ hai thay vì trứng vàng lại đẻ ra trứng than, vì vậy thần đã tặng nó cho tay thợ rèn để phục vụ cho việc đốt lò, có điều thần không nghĩ rằng hắn ta đánh giá cao điều đó, bởi vì hắn đã ngay lập tức chặt lìa đầu con ngỗng và nấu nó cho bữa tối.”
Đức vua ôm ghì con gà vào ngực. “Chớ để tên man rợ đó lại gần Bảo Bối của trẫm!”
Cục tác! Cục tác! Con gà kêu váng.
“Fee, fee!”, em bé phá lên cười như nắc nẻ, nện tay xuống mặt bàn khi những dòng nước dãi theo nhau nhểu ròng ròng xuống cằm.
“Ồ, dọn ngay cái thứ nhớp nháp đó đi,” Đức vua sủa. Lão quay qua Hoàng hậu. “Mà cô đang mặc cái váy gì kinh tởm thế kia? Xiêm y vàng ròng đâu hết rồi?”
Hoàng hậu Opal rùng mình. “Thiếp... thiếp không thích mặc xiêm y vàng. Nó khiến da thần thiếp ngứa ngáy.”
“Sao cô lại không thích vàng được nhỉ?” Đức vua nói. “Ta không thể mặc được bất cứ thứ gì khác ngoài vàng. Đó là chất liệu ấm áp nhất trên thế giới này, phải không, Bảo Bối? Đẻ trứng!”
Con gà sững lại, rùng mình, rồi cho ra một quả trứng vàng nữa.
“Con gà đó để phục vụ cho bữa tối thì sẽ có ích hơn,” Hoàng hậu nói. “Thần thiếp nghe phong thanh rằng các con dân của bệ hạ dường như chẳng còn gì mà ăn nữa.”
“Cô đang nói cái quái gì thế?” Đức vua nói.
“Chúng ta có đầy lương thực. Gần như ngày nào chẳng có hàng xe đầy chở đến?”
“Là từ những miền đất tí hon Bên Dưới!”
Hoàng hậu kêu lên. “Điều này có thể kéo dài bao lâu nữa? Tất cả đều bé xíu. Có được bao nhiêu ngôi làng tí hon cả thảy đây?”
“Làm sao trẫm biết được?” Đức vua đáp. “Hỏi lũ em trai cô ấy. Chúng là những kẻ đích thân đi xuống chốn dơ dáy đó mà!”
“Frederick và Bruno ư?”
Tai tôi vểnh lên trước thông tin này. Frederick và Bruno. Chúng hẳn là hai tên hung bạo đã bắt bố đi.
“Phải,” Đức vua đáp. “Rốt cuộc bọn chúng cũng tỏ ra hữu ích cho trẫm, không giống như cô và lão bố trí trá của cô. Phước bảy mươi đời cho cô đã không phải chịu chung số phận với lão, sau khi ta phát hiện ra rằng cô không thể quay rơm thành vàng nữa.”
Hoàng hậu thè lưỡi. “Bệ hạ không thể lưu đày thiếp! Bởi vì thiếp đã có Archie!” Bà ta ôm ghì đứa bé vào ngực.
“Hừ, tất cả là nhờ vào lũ em trai cô đang nai lưng trả nợ đấy thôi. Trẫm tin rằng giờ này chúng đang ở trong kho vũ khí, chuẩn bị cho một cuộc bố ráp khác.”
“Nhưng lương thực của người tí hon quá nhỏ,” Hoàng hậu thốt lên, nhặt một củ khoai tây bằng hai ngón tay. “Chúng có thể nuôi sống ta trong bao lâu?”
“Việc đó thì có gì quan trọng? Khi nào hết, chúng ta lại kiếm thêm! Lúc nào cũng có thêm.”
“Nhưng... thế còn những người tí hon? Hành động này khác nào trộm cướp đâu?” Hoàng hậu hỏi. “Bệ hạ không sợ họ sẽ nổi giận sao?”
Phải, khác nào trộm cướp đâu? Và đúng, tôi đang nổi giận đây!
“Giận thì làm được gì cơ chứ? Chúng chẳng lớn hơn ngón tay của trẫm!”
“Đôi khi những thứ nhỏ bé có cách khiến Người phải ngỡ ngàng,” Hoàng hậu đáp.
“Fie! Fum!” Em bé bi bô.
Đức vua xiên cái dĩa vào một tảng thịt và tọng nó vào miệng. Lão vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói. “Ngôi làng đó ở dưới vương quốc của ta, và như vậy cũng nằm dưới quyền cai trị của ta. Tất cả lương thực, gia súc, đất đai, thậm chí cả lũ tí hon đều thuộc về ta, ngay cả khi chúng nhỏ một cách đáng thương.”
“Ôi, điều đó thật không công bằng,” Hoàng hậu nói. “Nếu bỗng dưng có một tên khổng lồ xuất hiện từ trời cao và cướp đi tất cả vàng của Bệ hạ, thì Người có thích nổi không?”
Đức vua mắc nghẹn và ho khù khụ. “Đừng nói chuyện lố bịch! Ta quá hùng mạnh để có thể bị đánh bại. Ta sẽ cho bọn chúng đầu lìa khỏi cổ!”
“Nếu Bệ hạ đã hùng mạnh đến thế, tại sao Người lại không thể tự trồng trọt lương thực? Hoặc tạo nên nó từ phép thuật? Tại sao Bệ hạ không thể ra lệnh cho pháp sư của Người biến hóa ra thức ăn?”
Tay Pháp sư nhảy dựng lên. “Ồ có chứ! Dĩ nhiên thần có thể! Thần sẽ biến cái dĩa này thành một củ cà rốt!”
“Đừng có động vào vàng của ta!” Đức vua be lên. “Chọn thứ khác mà biến - cái của nợ kia kìa!” Lão chỉ thẳng vào Hoàng tử nhí, đang ngồi nhằn một mẩu bánh mì.
“Ôi, quá tốt, quá đã!” Tay Pháp sư lảm nhảm, với tay về phía em bé.
Hoàng hậu phát vào tay y. “Không phải Archie của ta, đồ quái vật! Mi tự biến mi thành lương thực ấy!”
Tay Pháp sư nhăn tít mặt mày. “Thần đồ rằng mình có thể. Thần chưa bao giờ nghĩ tới việc này. Người thật anh minh, thưa Hoàng hậu. Phải, thần nghĩ nó sẽ công hiệu.” Y đưa bàn tay lên sát mặt. Đôi mắt y lác xệch khi y lầm rầm niệm những câu thần chú rất nhanh bên dưới hơi thở lào thào.
Năm ngón tay y bắt đầu nở lớn và tỏa ra năm hướng.
Chúng mỗi lúc một vươn dài và nhọn hoắt về phía chóp. Ban đầu chúng ngả xanh, sau đó chuyển trắng bạch và ửng lên sắc cam, cho đến lúc rốt cuộc cả năm ngón tay trên bàn tay trái hóa thành năm củ cả rốt dài nhọn. Những chiếc lá xanh trổ ra khắp các đốt ngón tay y, và kết thành từng chùm quanh cổ tay như một chiếc măng-sét diềm xếp nếp.
“Những ngón tay ngon lành!” Tay Pháp sư nói. Y ngoạm đầu ngón tay út và nhai rau ráu. “Thật tiện lợi làm sao. Xin Hoàng hậu chớ lo phiền. Khi nào hết lương thực, ta chỉ việc ăn thịt chính mình!”
Hoàng hậu nhìn y vẻ kinh hoàng. Đức vua cười hô hố và nhồi thêm một mớ bánh mì vào miệng.
“Fee, fee, foe!” Đứa bé giờ đã leo hẳn lên bàn.
Nó chọc cả hai tay vào bát khoai tây và tọng tất cả vào miệng, làm dây khoai tây lên khắp mặt và bụng. “Fum!” nói nói, cười khanh khách và vỗ tay khiến khoai văng tung tóe khắp nơi. Rồi thằng bé nhìn thẳng vào tôi.
Rắn rết cóc nhái ơi, tôi đã bị chiếu tướng.
“Fee, fee, fum!” Em bé bò nhanh thoăn thoắt đến mức tôi không có đủ thời gian mà suy nghĩ. Tôi lội trở lại vào món súp. Có lẽ nếu không tìm thấy tôi, thằng bé sẽ bò đi chỗ khác.
“Không, Archie!”, hoàng hậu kêu lên khi đứa bé nện thẳng nắm đấm xuống rìa liễn súp. Tôi bắn khỏi cái liễn trong một làn sóng đậu xanh sền sệt. Tôi văng vào bụng đứa bé và trôi tuột xuống mấy cái ngấn mềm mại nơi chân nó.
“Fie, fo!” Em bé chọc, thụi và cố gắng nhặt tôi lên, nhưng cả hai đứa đều trơn nhẫy và nhầy nhụa súp, nên may mắn thay đôi bàn tay mũm mĩm của nó không thể nào tóm dính tôi.
“Tống khứ cái thứ sinh vật nhầy nhụa đó khỏi bàn mau!” Đức vua gào lên.
Trong lúc Hoàng hậu bế hoàng tử lên, tôi bò vào một đĩa bơ. Bà ta giữ đứa bé cách mình tầm một cánh tay. Người nó be bét toàn súp, và nó ngọ nguậy trong cánh tay bà ta, làm văng tung tóe thứ chất lỏng xanh lè lên khuôn mặt lẫn bộ váy dài màu xanh của mẹ nó.
“Tởm quá đi mất!” Đức vua nói. “Nom nó như hoàng tử ếch vậy!”
“Ồ! Ồ! Thần có thể biến Điện hạ thành con ếch!”, tay Pháp sư nói, vỗ tay phấn khích đến nỗi năm ngón tay cà-rốt của y rụng lả tả. “Ồ, hãy cho phép hạ thần! Cho phép hạ thần! Làm ơn, làm ơn, làm ơn đi mà!”
“Ta cấm mi động vào Hoàng tử!” Hoàng hậu quát. “Mi gây hại còn chưa đủ hay sao?”
“Nhưng hạ thần nghĩ Hoàng tử quyến rũ như một con ếch vậy, Người có thấy thế không, muôn tâu Bệ hạ?”
“Khanh có thể khiến nó đẻ ra trứng ếch bằng vàng không?” Đức vua hỏi.
“Người thật là gớm ghiếc!” Hoàng hậu kêu lên. “Người không nghĩ được đến điều gì khác ngoài vàng hay sao?”
“Còn cái gì khác để mà nghĩ?”
“Lương thực,” Hoàng hậu đáp. “Và gia đình.”
“Xì! Chúng ta có đầy lương thực. Và đương nhiên trẫm có nghĩ đến gia đình chứ. Như trẫm nói ban nãy, lũ em trai của cô đang chuẩn bị một cuộc săn lùng bọn tí hon mới. Ngày mai, chúng sẽ cung cấp lương thực cho cả Vương Quốc.” Đức vua vuốt ve con gà và nó kêu cục ta cục tác. “Và ta cũng sẽ có vàng của mình. Giờ thì đẻ trứng mau!”
Con gà tuân lệnh.
“Đẻ! Đẻ! Đẻ!”
Con gà rùng mình dữ dội, nhưng vẫn đẻ thêm ba quả trứng nữa.
“Thấy chưa?” Lão nhìn Hoàng hậu thách thức. “Vàng chính là vận mệnh của ta.” Nói xong, lão quầy quả bỏ đi khỏi phòng, tay vẫn ôm khư khư con gà. Tay Pháp sư cun cút nối gót lão như một chú cún con trung thành.
“Một lời nguyền rủa thì đúng hơn,” Hoàng hậu lẩm bẩm. “Vàng nào cũng đến cùng với một lời nguyền rủa.”
“Fee, fie, fo, fum!”, em bé lại bập bẹ. Nó đặt một bàn tay nhớp nháp lên má bà mẹ, bôi lên mặt bà ta nhoe nhoét vệt xanh.
“Còn con, Hoàng tử Ếch, đã đến lúc đi tắm rồi. Hy vọng con sẽ chứng tỏ mình là một bậc minh quân, hơn là cha con.” Hoàng hậu bế em bé khổng lồ đi mất, để mặc tôi một mình giữa đĩa bơ. Bữa trưa đã kết thúc, tôi phải tới kho vũ khí tìm những tên khổng lồ đã bắt bố đem đi.