Số lần đọc/download: 2901 / 47
Cập nhật: 2018-05-15 00:10:09 +0700
Chương 11/31
S
uốt ngày hôm đó, tôi sống trong nỗi lo lắng của một tên trộm sợ bị phát giác. Từ sáng đến chiều, ngồi đâu tôi cũng nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên ổ kiến. Mỗi lần anh Ðiền hay chị Ngà lại gần, lòng tôi cứ nơm nớp. Nhưng chẳng ai dò la gì tôi. Chị Ngà nhút nhát không hé môi đã đành, cả anh Ðiền cũng làm ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra. Dù vậy, tôi vẫn không dám đặt chân ra hè, không dám mon men lại gần cửa sổ, sợ bị nghi ngờ. Mãi đến chiều tối, khi ra sau vườn xách nước tưới hoa, tôi mới khẽ liếc về phía “hiện trường” nhưn gtôi chẳng thấy gì. Có lẽ khi quét sân, dì Miên đã đùa những cánh hoa tơi tả kia xuống hố rác chỗ gốc bí cuối vườn.
Tưởng đã yên thân, nào ngờ ăn cơm tối xong, khi tôi đang đứng lóng ngóng trước cổng rào hoa giấy chờ anh em thằng Chửng qua rủ đi nhổ trộm đậu, anh Ðiền từ trong nhà lững thững đi ra và tiến lại gần tôi. Tôi giật thót, chưa kịp phản ứng gì, đã nghe anh than:
- Buồn quá Trường ơi!
- Chuyện gì vậy anh? – Tôi rụt rè hỏi, không rõ anh đã biết hành vi của tôi chưa.
Anh lại buột miệng thở dài:
- Chị Ngà ác quá!
Anh trả lời không đâu vào đâu nhưng tôi vẫn đọc được ý nghĩ của anh đằng sau tiếng than vãn kia. Tôi cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Chị Ngà mà ác? Em thấy chỉ hiền khô mà!
- Thì chỉ hiền! – Anh Ðiền chép miệng – Nhưng trong chuyện tình cảm thì chỉ... ác.
- Nghĩa là sao? - Tôi trố mắt.
Anh Ðiền đưa tay xoa xoa ngực, buồn bã:
- Chỉ xé nát trái tim anh.
Tôi nhìn những sợi lông đen trên mu bàn tay anh, giả bộ ngây ngô:
- Anh chỉ xạo! Nếu vậy, anh đã chết ngoẻo mất rồi.
Anh Ðiền nhăn nhó:
- Anh không chết. Nhưng anh đau khổ.
Nhìn vẻ mặt anh Ðiền, tôi bỗng nhớ đến các kép cải lương diễn tuồng trên ti-vi thỉnh thoảng tôi vẫn xem ở nhà mấy đứa bạn ngoài huyện. Sự liên tưởng đó khiến tôi tự dưng phì cười.
Anh Ðiền xịu mặt:
- Anh đau khổ mà Trường lại cười.
Tôi chớp mắt:
- Nhưng anh nói gì em không hiểu. Chị Ngà đã làm gì anh?
Trước “thắc mắc” của tôi, anh Ðiền lộ vẻ phân vân. Sau một thoáng đăm chiêu, anh ngần ngừ nói:
- Anh kể cho Trường, Trường đừng nói lại với ai nghen!
Tôi gật đầu:
- Em nói lại làm chi!
- Trường thề đi! - Anh Ðiền vẫn chưa tin tôi.
- Thề! – Tôi nói.
- Thề sao?
Tôi liếm môi:
- Nếu em kể chuyện này với ai, em sẽ bị chết chìm dưới suối.
Mặc dù lúc đó tôi chưa quyết định có sẽ kể lại câu chuyện của anh Ðiền với ai hay không nhưng khi hăm hở thề thốt, tôi tin rằng dầu sau này tôi có cao hứng ba hoa, lời thề độc của tôi cũng chẳng dễ gì ứng nghiệm. Từ nhỏ tôi đã lội nước như rái cá, gần đây lại học thêm những kiểu bơi của chị Ngà, con suối nhỏ xíu dưới chân cầu Cẩm Lễ còn khuya mới nhận chìm tôi nỗi.
Anh Ðiền không hiểu những tính toán ranh mãnh của tôi. Nghe tôi thề độc, anh rũ bỏ hết băn khoăn và bắt đầu buồn bã thuật lại câu chuyện mà tôi đã biết tỏng tòng tong. Kể xong, anh thở dài kết luận:
- Chị Ngà xé những bông hoa kia có khác nào xé nát trái tim anh!
- Không phải chị Ngà làm chuyện đó đâu! - Không hiểu sao tôi bỗng buột miệng.
Ðôi mắt anh Ðiền vụt long lanh:
- Sao Trường biết?
- Biết! – Tôi mím môi.
Anh Ðiền lại đặt tay lên ngực, lần này không phải vì đau khổ mà vì hồi hộp:
- Không phải chị Ngà thì là ai?
- Ông.
Tiết lộ của tôi khiến anh Ðiền biến hẳn sắc mặt. Anh kêu lên, thất vọng và sợ hãi:
- Ông à! Trường nói thật không?
Vẻ hoảng hốt của anh Ðiền khiến tôi hả hê. Tôi khoái chí “đế” thêm:
- Chính mắt em trông thấy rõ ràng:
Rồi tôi láu lỉnh thuật lại câu chuyện buổi sáng hôm nọ và trước gương mặt tái mét vì lo lắng của anh Ðiền, tôi cố tình thêm mắm dặm muối và thay đổi một số tình tiết để anh Ðiền khỏi nghi ngờ. Trong câu chuyện của tôi, dĩ nhiên tôi chỉ là người tình cờ chứng kiến. Còn người vứt bó hoa cắm trên cửa sổ xuống đất và lấy chân dẫm nát chính là ông tôi.
Tôi hù anh Ðiền:
- Em còn nghe ông mắng “Thằng Ðiền không lo học nghề thuốc, chỉ giỏi lăng nhăng!”
Anh Ðiền lau mồ hôi trán, thấp thỏm:
- Ông còn nói gì nữa không?
Tôi gãi gáy:
- Ông còn nói nhiều lắm nhưng những câu sau em không nghe rõ.
- Thế này thì chết mất!
Anh Ðiền buông một câu não nuột rồi không nói thêm một tiếng nào, anh thất thểu bỏ vào nhà. Tôi nhìn theo, thấy anh không dám đi qua cửa trước mà len lén vòng quanh ngõ sau. Có lẽ anh sợ những tiếng “cót két” của cánh cửa lim sẽ làm kinh động đến ông tôi.