If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Lavyrle Spencer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: A Promise To Cherish
Dịch giả: Nguyễn Bích Lan
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1318 / 23
Cập nhật: 2015-11-22 15:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ếu có ai đó bắt cô nói chính xác rằng cô hay Sam đã gây ra sự thay đổi lớn giữa họ thì Lee sẽ chẳng thể nào trả lời thành thực được. Cô chỉ biết rằng họ đã đi vào một ngõ cụt gây đau khổ vô cùng cho cô suốt những tuần sau đó. Nhìn thấy Sam ở công ty hàng ngày đúng là một cực hình. Anh không còn đi qua bàn của cô vào cuối buổi chiều để hỏi mấy giờ cô sẽ về nhà nữa. Cô không còn hỏi anh có ghé qua hay không. Cô biết một trong hai người có thể đã phá được bức tường vô hình giữa họ. Làm như vậy sẽ không tốn quá một lời. Thế mà không ai nói cả.
Nhìn bề ngoài mọi chuyện chẳng có gì khác trước cả. Họ vẫn thảo luận với nhau trong các dự án đấu thầu, vẫn gặp nhau trong phòng coppy, vẫn cùng nghiên cứu xem xét các bản thiết kế. Nhưng trong tất cả những tiếp xúc đó Sam đều giữ một vẻ bình thường sắt đá đến không thể tin được, trong khi Lee không hề để lộ cho Sam thấy điều gì khác thường cũng như chút sầu khổ nào ở cô. Thay vào đó họ xử sự với nhau bằng thái độ ôn hòa như đối với các đồng nghiệp khác khiến lòng Lee đau khổ âm thầm. Nếu họ tình cờ đi ra cùng nhau, anh mở cửa cho cô và họ bàn bạc công việc với một sự sôi nổi dày vò trái tim tương tư của Lee.
Vào một ngày giữa tháng chín, Lee đang ăn trưa dưới chân đài phun nước thì Sam đi ngang qua, Sam giơ cuộn giấy vẽ thiết kế lên chào và không dừng bước anh nói. "Lee thời tiết đẹp đấy chứ?" Lòng cô đau đớn khi nhìn anh cứ thế bước thẳng vào trong tòa nhà của Công ty.
Cuối tháng chín, sáu người trong văn phòng cùng đi dự ăn tối mừng sinh nhật Rachael ở nhà hàng Leona tại Fairnay Shops, chỉ có một đoạn đường ngắn nên tất cả cùng lên xe của Sam, Lee ngồi ngoài cùng ở ghế sau. Ngồi trong xe của Sam nhìn anh từ phía sau Lee không khỏi chạnh lòng nhớ đến những kỷ niệm của những ngày họ quấn quýt bên nhau.
Tại nhà hàng Leona, Lee ngồi ở phía bên phải anh, khi họ kéo ghế vào, đầu gới họ chạm vào nhau
- Ồ xin lỗi, - Anh nói - cái chân dài chết tiệt của tôi - Anh cũng lịch sự y như vậy khi chạm vào đầu gối Frank và lại một lần nữa Lee cảm thấy lòng đau đớn. Ấy vậy nhưng cô lại cười và bắt chước vẻ dửng dưng của anh.
Nhưng đối với Lee việc ở gần Sam trở thành một sự tra tấn ngấm ngầm. Nhiều lần cô nhìn anh đi ngang qua phòng mà tự hỏi không biết có phải anh chủ ý ỵao ra sự thờ ơ đó để trừng phạt cô hay không. Anh có biết cô đau lòng vì nó hay không? Liệu anh có duy trì cái thái độ vui vẻ như không ấy khi biết rằng giờ đây mỗi ngày đối với cô đều giống như ở địa ngục hay không? Hay anh đã sắp xếp chuyện của họ vào dĩ vãng và đi tìm nguồn vui khác? Nếu anh yêu cô, như anh từng nói thì làm sao anh có thể... lạnh lùng như vậy chứ. Khi anh bắt gặp cô đang nhìn anh, anh mỉm cười và quay trở lại với việc anh đang làm mà không hề thể hiện một dấu hiệu âu yếm nào trong ánh mắt anh hết. Nhưng những lúc ấy mắt cô thể hiện chút thông điệp đó chăng?
Tháng chín dần trôi qua, và trong không khí đã có dấu hiệu đầu tiên của mùa thu. Một hôm Sam gọi Lee tới văn phòng của anh và vẫn thái độ tự nhiên đến không ngờ, anh thông báo rằng cô đã làm việc cho anh được hai tháng và anh muốn tăng lương cho cô bởi anh rất hài lòng với khả năng làm việc của cô. Anh nói mặc dầu đó chỉ là mức tăng không đáng kể nhưng anh muốn cô xem nó là một sự thể hiện tín nhiệm và anh tiễn cô ra cửa, nơi họ đứng đó một lát trước ánh mắt của đội thiết kế. Cái mùi của anh quen thuộc đến nỗi cô ứa nước miếng. Hình ảnh ống tay áo sơ mi xắn cao của anh, đôi cánh tay rám nắng và cái cách anh đút tay vào túi quần khi nói chuyện khiến tim cô rạo rực.
Sam dựa người vào khung cửa và khoanh tay trước ngực bàn về một số điểm của công trình Little Blue River, công trình đang tiến triển thuận lợi. Những cây táo trong vườn quả giờ đây đang khoe những quả chín đỏ, đã hết muỗi, những con chim cánh đỏ đã bay về phương nam, ôi Sam, Sam, em vẫn yêu anh, anh tiếp tục bàn công việc như thể giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì. Sam, Sam cao quý, em muốn chạm vào anh, muốn ôm anh, muốn lại là một phần cuộc sống của anh. Đã đến lúc phải đưa ra những quyết định quan trọng về thiết bị, anh nói, trong khi đó trong Lee trào lên nỗi khát khao có anh cả về thể xác lẫn tinh thần. Làm sao anh có thể xử sự như thể chẳng có gì xảy ra khi mà mọi dây thần kinh trong cơ thể cô đều cảm thấy được anh chạm tới.
- Vậy nên Rachael sẽ đặt vé máy bay, có lẽ phải ở qua đêm - Anh nói.
- Tôi... gì cơ - Lee lắp bắp hỏi.
- Sẽ phải ở lại đó qua đêm - Anh nhắc lại - Tôi không biết chúng ta làm thế nào để đến kịp cuộc đấu giá thiết bị và trở về trong cùng một ngày, nhất là néu chúng ta quyết định mua thứ gì đó, chúng ta sẽ phải thảo luận vấn đề tài chính và sẽ phải tìm thuê chỗ chứa thiết bị.
Lời của anh như một cú đấm vào bụng cô vậy, anh đứng đó lên kế hoạch cho hai người tham dự buổi đấu giá thiết bị quan trọng ở Denver một cách dửng dưng y như anh thông báo với Frank hay Ron vậy. Lạy Chúa lòng lành, anh mong đợi cô dạo mát qua đêm với anh và giữ được chuyến đi hoàn toàn thuần khiết hay sao? Anh nghĩ cô được làm bằng... PVC chứ không phải bằng xương bằng thịt, giống như những đường ống họ lắp đặt dưới lòng đất. vẻ ơ hờ của anh khiến cô thấy giận,... và ý nghĩ được ở một mình với anh khiến cô run rẩy.
Họ bay khỏi Kansaas trong một ngày giữa tháng mười nắng vàng rực rỡ và khi máy bay cất cánh về phía Tây, bỏ lại đằng sau biểu tượng của sân bay quốc tế Kansaas, Lee gặp lại một cảm giác quen thuộc bởi họ đang quay lại chính cái nơi mà họ đã gặp nhau lần đầu.
Họ bay chưa hết không phận của Kansaas, Sam đã ngả người trên ghế và ngủ ngay cạnh cô. Anh chỉ thức dậy vừa đủ thời gian để từ chối bữa sáng, bỏ mặc Lee ngồi ăn một mình, nghe hơi thở đều đều của anh ngay bên tai cô mà nhớ lại những buổi sáng cô chợt tỉnh bởi tiếng thở đó bên cạnh mình. Khi người ta thông báo thắt dây an toàn đế máy bay chiuẩn bị hạ cánh anh vẫn ngủ ngon lành. Cô ngồi nhìn đôi mắt nhắm nghiền của anh, nhìn hàng mi đen dài cụp xuống phía gò má của anh, nhìn đôi môi anh và cảm giác khao khát dâng lên trong lòng cô. Cô rụt rè chạm vào cánh tay đang để trên vai ghế giữa họ của anh.
- Sam?
Anh uể oải mở mắt và nhìn cô, có một thoáng ngơ ngác, một thoáng dịu dàng âu yếm của những ngày khi họ thức dậy cùng nhau, một nụ cười trìu mến thay cho lời chào nở nửa chừng trên môi anh trước khi anh nhận ra anh đang ở đâu và kìm lại phản ứng ấm áp của mình.
- Một phút nửa máy bay sẽ hạ cánh - Lee nói đưa mắt nhìn ra chỗ khác trong khi anh đan những ngón tay vào nhau, vươn vai và thở ra khoai khoái như anh vẫn làm mỗi khi ngủ dậy.
- Ôi Chúa ơi, tôi ngủ như chết vậy - Anh nói và với tay tìm dây an toàn.
Anh lúc nào chẳng thế cô muốn nói như vậy. Cùi tay họ chạm vào nhau khi cả hai cùng thắt nút dây an toàn và Lee không biết làm thế nào để có thể chịu đựng nổi sự hành hạ này những hai ngày.
Trong sân bay quốc tế Stapleton họ đứng bên nhau, nhìn hành lý trôi về phía mình và cả hai cùng đưa tay với một chiếc va-li. Lee lùi lại để Sam lấy chiếc va-li đó và kiểm tra thẻ đeo trên quai xách "Cái này là của cô" Anh nói và d0ặt nó xuống chân cô không bình luận gì cũng chẳng để lộ dấu hiệu gì về ý nghĩ của anh. Valy của anh tới và họ đi ra để thuê xe.
Sam xách hai chiếc va-li giống nhau của họ để vào cốp xe, mở cửa sau, và đợi trong khi Lee lên xe. Khi họ còn yêu nhau, đã bao lần Sam làm thế giúp cô? Nhưng giờ đây hành động đó của anh chỉ đơn thuần là một cử chỉ lịch sự thông thường mà anh thể hiện với bất cứ người phụ nữ nào đi cùng anh. Khi anh ngồi sau tay lái, tâm trí Lee lại bị choán hết bởi những cử chỉ quen thuộc của anh, mùi của anh, những cử chỉ của anh trên vô-lăng.
Cuộc đấu giá được tổ chức tại nhà triển lãm Adams ở Henderson. Khi họ tới nơi Lee vui mừng vì thoát khỏi chiếc xe gợi bao nhiêu kỷ niệm đối với cô. Nhưng ngày hôm đó giống như lúc ở trên xe, luôn làm cô khổ sở, bởi đó là một ngày thời tiết tuyệt đẹp, rất lý tưởng cho các cặp tình nhân vui vẻ bên nhau. Bầu trời Colorado xanh ngắt không một gợn mây, không có sương mù bao phủ Denvernhư mọi khi. Những cây hoàn diệp liễu, biểu tượng nổi tiếng của thành phố đang khoe vẻ đẹp lộng lẫy rực rỡ nhất của chúng dưới ánh mặt trời lấp lánh. Theo Sam đi xem máy móc, bàn về những thứ công ty cần cho công trình sắp tới của họ ở nơi đây khởi đầu mối quan hệ của họ. Lee cố mấy cũng không tập trung vào công việc được, đầu cô lúc nào cũng chỉ luẩn quẩn với những ý nghĩ về người đàn ông đứng bên cạnh mình, màu da rám nắng dưới anh mặt trời của anh, xương vai của nh nhô lên qua làn áo sơ mi gợi đến khuôn ngưc và đôi cánh tay rắn chắc của anh; những sợi tóc mượt óng của anh, những sợi tóc mà cô đã chạm tay tới lần đầu tiên trong phòng của một khách sạn cách không xa nơi giờ đây họ đang đứng, cặp đùi căng lên trong ống quần âu may bó, những cuộn cơ mà cô nhìn thấy buổi đầu trong buổi sang mùa hè đánh dấu sự thay đổi của cuộc đời cô, giọng nói đã từng vang lên bên tai cô nghe rất đỗi dịu dàng, thân thương, đã từng xoa dịu tâm hồn đau khổ của cô trong lúc cô cần được an ủi nhất.
Ở một mình với anh mà chẳng hề có chút riêng tư như thế này chỉ càng làm sự kiềm nén cảm xúc của cô them căng thẳng, căng thẳng đến nỗi Lee cảm tưởng như chỉ cần một sự đụng chạm vô tình của anh vào người cô thì lập tức cảm xúc đang căng như dây chỉ của cô sẽ đứt ngay.
Anh bỏ giá cho một số máy móc, mua được hai trong số đó và thỏa thuận việc thanh toán và vận chuyển với bên bán.
Khi họ trở ra xe thì trời đã xế chiều và những con đường ở Denver đã trở nên đông nghịt xe cộ. Lee không biết họ sẽ nghỉ lại đâu, nhưng cô Rachael đã đặt chỗ trong khách sạn Cherry Creek rồi. Trả lời băn khoăn của cô, Sam lái xe tới một khách sạn hoàn toàn khác, một khách sạn gần sân bay, họ đăng ký phòng cùng nhau, nhưng lại lấy hai phòng riêng biệt. Sam đưa thẻ thanh toán của công ty với vẻ rất tự nhiên. Anh đưa cho Lee một trong hai chiếc chìa khóa và họ cùng đi thang máy lên tầng chín. Hành lang tầng chín rất vắng vẻ và họ im lặng đi về phía của phòng.
Lee cứ nghĩ có lẽ Sam sẽ đến ăn tối cùng cô, nhưng thay vì thế anh lại mở cửa phòng mình, nhìn vào bên trong và bình luận rất thản nhiên: "Hừ phòng có vẻ đẹp đấy" rồi anh xách va-li quay về phía cô giải đáp những băn khoăn đã thiêu đốt cô cả ngày "Hẹn gặp lại vào sang mai nhé Lee".
Sẽ thật vô duyên và thiếu khôn ngoan nếu cô tỏ ra cô đơn, tỏ ra nhớ anh đến phát điên và muốn ở bên anh đêm nay. Vì thế cô bước vào phòng của mình, dựa cái cơ thể gần như không còn sức sống của mình vào cánh cửa đã khép và thẫn thờ nhìn xuống căn phòng trải thảm màu xanh rồi lại nhìn chiếc gương có khăn trải cùng màu. Trước mặt cô lại hiện lên khuôn mặt đôi bàn tay và cơ thể của người đàn ông cô yêu, người đàn ông giờ đây cách một bức tường và dĩ nhiên cũng bị ngăn cách khỏi cô bởi một rào chăn vô hình được dựng lên bởi sự cứng rắn của họ. Biết anh ở đó rất gần mà không thể chạm tới là một sự tra tấn khủng khiếp đối với cô, cô nhìn căn phòng trống mà nước mắt chực trào ra, cô cảm thấy ngực đau thắt. Cô đi ra cửa sổ đứng đó nhìn quang cảnh Denver, nhìn những công trình kiến trúc chọc trời, tháp Great West, quảng trường Denver và tháp Anaconda. Mặt trời đang về phía sau the Rockiekeo theo ánh hoàng hôn nhạt dần.
Cô thôi không nhìn ra ngoài nữa, mà lẹ đến bên giường nằm xuống và cố nén khóc. Anh biết em yêu anh mà Sam. Tại sao anh lại làm khổ em như thế này? Rồi cô khóc và cảm thấy nhẹ lòng hơn. Khóc một lúc cô dậy đi rủa mặt và trang điểm lại rồi đi xuống ăn tối vì rõ rang Sam không có ý mời cô đi ăn cùng anh.
Trong lúc lặng lẽ ngồi ăn một mình, cô bắt đầu cảm thấy giận thay vì đau khổ, lòng tự ái của cô lên tiếng. Sam, Sam Broun, đồ chết tiệt, đồ tồi Sam.
Trở về phòng cô quẳng chìa khóa vào ngăn bàn và nhìn lên bức tường ngăn giữa hai phòng rồi cô ghé tai lên đó, cô nghĩ rắng cô có thể nghe tiếng TV trong phòng của anh, nhưng dường như cô chẳng nghe thấy gì cả, cô lại nằm vật xuống giường, nhưng giờ đây nỗi tức giận ngắn ngủi đã biến mất bỏ lại cô với nỗi buồn và sự khao khát đến tuyệt vọng.
9h5 cô cầm điện thoại lên và quay số đến phòng 914.
- Vâng tôi nghe - Anh trả lời.
Cô nhắm mắt lại, nắm chặt ống nghe, tim cô đập thình thịch, lưỡi cô khô bỏng.
- Đây... đây là cú gọi thiếu đúng đắn từ phòng 912 anh... có thể... đến... và... và... - Nhưng giọng cô không thoát ra được và cô bấu chặt ống nghe, nuốt khan.
- Và gì nào?
Lạy Chúa, anh chẳng có ý giúp cô tí nào, anh vẫn giữ thái độ giả đò ấy, cô nén lòng tự cao, nhắm mắt và thú nhận.
- Em muốn nói là anh hãy đến và ngủ với em, nhưng em cũng cần anh vì lý do khác nữa. Em nhớ anh đến nỗi em cảm thấy cuộc sống của em chẳng còn chút thú vị nữa cả.
Cô nghĩ là cô đã nghe thấy tiếng thở dài mệt mỏi của anh và cô hình dung có lẽ anh giờ đây đang đứng dựa lưng vào tường cách cô chỉ mấy phân thôi, cô đợi tiếng trả lời của anh và tưởng chừng như phải đợi cả khoảng thời gian để trái đấy quay trọn một vòng.
- Bây giờ em chắc rồi chứ Lee?
- Ôi Sam, anh đối xử với em như vậy suốt mấy tuần qua là có ý gì vậy? - Nước mắt cô trào ra khóe mi. - Để cho em một cơ hội hàn gắn.
Từ trong nỗi đau cô cảm thấy lóe lên một tia hy vọng đầu tiên. Cô vẫn nhắm mất hiểu rằng đó cũng chính là điều cô đã làm trong những tuần đó.
- Sam, làm ơi hãy đến với em.
- Được. - Anh khẽ đáp và gác máy.
Chỉ lát sau cô đã nghe tiếng gõ cửa.
Cô ra mở cửa, đứng lùi vào trong, đan những ngón tay quanh bụng. Họ nhìn nhau không dứt trong khi anh đứng dựa vai vào khung cửa. Anh đi tất đen mặc quần tây màu tro, mặc áo sơ mi màu xanh nhất với duy nhất một chiếc cúc được cài dưới bụng. Đuôi áo sơ mi được thả ngoài quần trong rất nhăn nhúm, tóc rối xù lên.
- Anh đã đi ngủ rồi? - Lee hỏi giọng hối lỗi.
- Anh không nghĩ là trong suốt sáu tuần qua có lúc nào đó anh thực sự cảm thấy mình ngủ, trừ lúc ở trên máy bay hôm nay. - Anh lắc đầu mệt mỏi, làm sao cô không nhận ra những vệt thâm quầng, những nếp nhăn sâu them bên đuôi mắt anh, khóe môi mệt mỏi của anh cơ chứ?
- Vì em ư? - Cô hỏi vẻ mừng rỡ.
Anh nhấc vai khỏi khung cửa, cúi đầu và quay người khép cánh cửa lại, đôi vai rộng của anh ở ngay trước mắt cô, và anh quay lại nhìn cô.
- Thế em nghĩ vì cái gì kia chứ? - Anh khẽ hỏi.
- Em không biết phải nghĩ gì kể từ cái đêm anh bước ra khỏi nhà em, Em... anh... - Cô nhìn anh qua nước mắt. Cô đưa tay lên bưng mặt và nức nở - Em... Em yêu anh nhiều lắm. - Cô nói nghẹn ngào qua bàn tay.
Anh tiến gần đến bên cô, đưa tay lên gỡ đôi bàn tay cô ra, hôn lên lòng bàn tay vương những giọt nước mắt mặn mặn ấy. Anh cũng yêu em, anh nói giọng đau đớn.
Cô khóc òa lên và lao vào lòng anh, choàng tay vào cổ anh, đôi cánh tay anh cũng ôm ghì lấy cô, và anh áp khuôn mặt mình lên cái cổ ấm áp của cô. Anh khẽ lắc cô trong vòng tay, cứ đứng nguyên thế ôm cô, không nói để cảm nhận sự tái hợp của họ.
Khuôn ngực cô, bụng cô, đùi cô kế bên cơ thể khỏe mạnh của anh, đầu cô vang lên tiếng gọi tên anh, Sam Sam Sam và tràn ngập cảm nhận ngọt ngào rằng anh không chỉ là điều cô cần để bổ sung cho thể xác cô mà còn là điều cô cần để hoàn thiện cuộc đời cô, bản thân cô nữa.
Cuối cùng cả hai cùng ngẩng đầu lên, mắt họ tìm nhau, đôi mắt đen hút đôi mắt đen hơn thầm nói lên nỗi đau mà mỗi người phải chịu đựng khi họ xa nhau, thầm nói lên nỗi lo mất nhau. Đôi môi họ gặp nhau tìm kiếm và tận hưởng cảm giác nồng nàn ngọt ngào để bù lại sự trống vắng sáu tuần cô đơn. Hai đầu lưỡi họ dịu dàng mơn trớn nhau thể hiện nỗi khát khao tăng lên đến hang 100 lần kể từ khi họ chạm vào nhau lần cuối. Cái hôn tưởng chừng kéo dài vô tận suốt những phút cuồng say, thật ngọt ngào, đầy thèm muốn, cho tới khi họ cảm thấy nghẹt thở. Sam khẽ cắn đầu lưỡi Lee và cô rụt lưỡi lại để cảm nhận răng của anh cào trên hai mặt lưỡi cô, những ngón tay cô luồn xuống bên dưới tai anh, và cô rền rĩ nói với anh tất cả niềm hạnh phúc cô cảm thấy khi được ở bên anh.
Tay anh đặt trên eo cô, đưa cô sát lại anh, anh áp khuôn mặt mình lên bên cổ cô, còn cô thì nghiêng đầu sang một bên nghe anh thì thầm bên tai mình.
- Em đang làm gì mà mặc thế này?
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và cô ghé sát tai anh trả lời bằng giọng run rẩy.
- Để đợi anh đến hỏi em lấy anh.
Anh ngẩng đầu lên vẻ ngạc nhiên, và một nụ cười nở trên khóe môi anh.
- Để sau đi, để đến lúc chúng ta không còn gì hay hơn để nói.
Rồi anh trở lại trạng thái cũ, lướt ánh mắt anh trên tóc cô, mặt cô, khuôn ngực cô và lại tìm ánh mắt đang ngời lên vì tình yêu và sự khao khát của cô.
Anh nâng cằm cô lên cúi xuống sát mặt cô và với sự dịu dàng vô cùng anh viền quanh đườngg môi cô bằng đầu lưỡi ươn ướt của anh. Họ lại hôn nhau, môi cho môi trong cảm giác nồng nàn bất tận.
Anh ngẩng đầu lên và họ lại nhìn nhau và cuối cùng nhìn xuống những ngón tay nâu sẫm của anh đang từ từ mở từng cúc áo của cô. Không nói anh khẽ gỡ áo khỏi vai cô, vẫn không nói anh với tay ra sau lưng cô tháo khuy áo lót của cô. Anh ném nó xuống sau lưng cô. Anh quỳ một chân xuống áp khuôn mặt anh lên bụng cô và hôn đường sẹo mà vài tuần trước đó cô sợ để anh nhìn thấy, sợ phải giải thích với anh.
- Chẳng có gì ở em mà anh không yêu... chẳng có gì hết. - Anh thì thầm trong khi tay anh ôm quanh người cô còn ánh mắt anh thì nhắm lại - Em không bao giờ phải sợ nói với anh bất cứ điều gì, em hãy luôn nhớ điều đó.
Những giọt nước mắt lăn xuống má cô khi cô đan những ngón tay cô trong mái tóc anh ghì anh lại gần cô hơn. Cô nhắm mắt nghe niềm xúc động ngọt ngào mà những lời anh nói mang đến cho trái tim cô. Những sợi tóc của anh khẽ cọ trên da bụng cô, và cô cúi xuống nâng khuôn mặt anh lên.
- Ôi Sam, lần đầu tiên em đã rất sợ không dám để anh nhìn thấy những vết sẹo này. Sợ anh không thích và....và em muốn em hoàn hảo khi mà em không thể, nhưng tình yêu là thế mà, người ta luôn muốn trở nên hoàn hảo với người mình yêu.
Anh ngả đầu ra sau một chút để nhìn lên cô.
- Cherokee - Ánh mắt anh tràn đầy niềm vui và anh nói - Anh sẽ không thay đổi bất cứ điều gì ở em, em biết không? - Anh vuốt ve cô trong khi vẫn nhìn cô đắm đuối.
Và bỗng cô nhận ra rằng cô biết điều đó, biết rõ như biết rằng cô yêu người đàn ông nồng ấm phức tạp này. Cô luồn tay giữa những sợi tóc bên thái dương của anh, ôm đầu anh, cảm nhận anh, cảm nhận giây phút hạnh phúc của hai người.
- Em biết. - Cuối cùng cô khẽ nói, rồi cô cúi xuống hôn lên môi anh, lúc đầu rất nhẹ, nhưng rồi mỗi lúc một cuồng nhiệt khao khát hơn. Anh đứng dậy nhấc cô lên trong tay anh. Chân cô không chạm đất và áo quần trên người cô rơi xuống sàn.
- Sam, Sam... Để em xuống. - Cô nói cảm thấy nghẹt thở nôn nóng và khao khát hơn.
- Không bao giờ - Anh mỉm cười đáp, rồi sau đó cô tụt xuống cởi nút áo sơ mi của anh, và anh giúp cô gỡ nó ra qua vai anh, cô cởi đồ cho anh như đêm nào.
Đột nhiên cô thấy anh đứng bất động và cô dừng tay lại. Cô nhìn lên và nhận ra anh đang cúi xuống mỉm cười. Thật không thể tin được là sau những gì họ đã trải qua với nhau cô lại cảm sự thấy ngượng ngùng này, như thể đây là lần đầu tiên của cô vậy. Tay anh buông xuống hai bên, và khuôn mặt anh ngời lên vẻ hạnh phúc và sự mong đợi.
- Hãy là của anh - Anh dịu dàng nói. Cô hé môi người cô run lên. Rồi cô chấp nhận lời mời của anh. - Cherokee, Cherokee... - Anh gọi tên cô.
Đầu cô ngả ra sau, nhắm mắt lại cô với tay tìm một thứ gì đó để bám lấy và cô bấu chặt những ngón tay vào chiếc gối trong khi anh nhìn đôi mi run rẩy vì sung sướng của cô. Tên anh thoát ra từ cổ họng cô, khi họ tận hưởng khoái lạc tột đỉnh mà trước đây họ từng được nếm trải, rồi cả hai cùng thở ra mãn nguyện. Một cái hôn được đặt lên trán cô, sức nặng trên người cô đựơc giải tòa và anh để cô gối đầu lên cánh tay anh, và dịu dàng vuốt tóc cô.
- Cheorkee? - Một lát sau anh cất tiếng thì thầm..
- Vâng.
Cô áp một bên mặt lên khuôn ngực ấm áp của anh.
- Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện chứ?
- Câu trả lời là đồng ý.
- Đồng ý... gì cơ? - Anh hỏi vẻ ngạc nhiên.
- Câu trả lời là đồng ý, cô nhìn vào mắt anh, đồng ý em sẽ lấy anh, đồng ý, đồng ý, đồng ý.
Cô khẽ hôn lên ngực anh.
- Anh đã hỏi em đâu, và như mọi khi anh đùa.
- Anh đã hỏi.
- Ồ, anh vừa hỏi sao?
Cô ôm ghì lấy anh, để đầu cô dưới cằm anh.
- Em có biết suốt sáu tuần qua, anh nghĩ gì không? - Giọng anh trầm tư - Anh nghĩ anh đã thật ngốc khi đề nghị em lấy anh vào đêm đó. Anh thật chẳng biết chọn đúng lúc, bây giờ thì anh biết rồi, đêm đó em đang buồn và đáng lẽ khi đó anh không nên đưa vấn đề đó ra, anh đang nghĩ... Anh luồn những ngón tay trong tóc cô, như thể luồn tay trong cát vậy. Anh đã nghĩ là đáng ra anh phải cho em một thời gian để lấy lại thăng bằng sau khi em gặp lại các con, và chồng cũ của em.
- Anh đã làm em rất sợ, Sam ạ. - Cô nhắm mắt lại - Với em chưa có khoảng thời gian nào tệ hơn sáu tuần qua, anh thật... thật vô tình trước sự đau khổ của em.
- Vô tình ư? - Anh kêu lên, xoay người để nhìn vào mắt cô - Em, anh đã chết dần chết mòn chờ đợi em đến với anh để nói với anh rằng em đã đổi ý.
- Anh đã như vậy ư? - Cô mở mắt to ngạc nhiên.
- Anh đâu có xử sự như thể anh đang chết dần chết mòn, anh đối xử với em cứ như em là một trong những người đàn ông làm việc cho anh ấy.
- Như một số họ ư? - Anh cười - Ôi, Cherokee, không phải vậy đâu. Anh đâu có muốn ở chung nhà, đâu muốn gắn bó cả đời anh với một trong bọn họ... lại còn chung giường nữa.
Cô mỉm cười cảm thấy kiêu hãnh trước những gì anh nói.
Rồi cô trở nên nghiêm túc, nhìn anh lo lắng hỏi.
- Sam, anh thật sự không ngại chút nào sao?
- Không, không chút nào kể từ sau kỳ nghỉ cuối tuần đầu tiên với em anh nhận ra chúng ta có biết bao điều có thể chia sẻ cùng nhau. - Anh hôn lên trán cô.
- Nhưng... - Cô nhìn sâu vào mắt anh, hy vọng anh không hiểu sai những điều cô sắp nói - Em có nhiều điều phải lo sợ lắm Sam ạ, xin hãy hiểu cho em.
- Anh biết Cherokee, giờ thì anh biết.
- Ít nhất hãy cho em chút thời gian trước khi chúng ta bắt đầu một gia đình, được không anh?
Anh chồng khuỷu tay ngẩng lên.
- Em muốn thế phải không? Cherokee? Có có nghĩ đến chuyện con cái đấy chứ?
- Có Sam ạ, em thú nhận là em có nghĩ tới - Cô bĩu môi làm bộ kiêu kỳ - Không phải ngay đâu, đừng có mơ. Phải để em có thời gian quen với ý nghĩ đó đã.
Anh cười rạng rỡ rồi phát ra một tiếng hú vui mừng như người da đỏ thường làm và nằm xuống bên cạnh cô, nhìn lên trần nhà mỉm cười hài lòng.
Cô nằm bên cạnh anh, trong lòng vui sướng biết bao vì đã làm cho anh hạnh phúc và cô chợt nghĩ không biết đứa con mang nửa dòng máu Ấn Độ của anh và cô trong sẽ như thế nào.
Chúng sẽ tóc đen hơn tóc anh, có đôi mắt đẹp như mắt anh, với hang mi dài như mi anh và đôi môi đáng yêu..
Cô bước ra khỏi tưởng tượng khi nhận ra anh đã thôi không nhìn lên trần nhà nữa mà đang nhìn cô.
- Này Cherokee, chúng ta sẽ cùng đi tắm, và bắt đầu ăn mừng nhé?
Cô phá lên cười và đẩy bàn tay anh đang để trên người cô ra.
- Vừa nãy anh làm gì một mình ở phòng anh chứ? Lại đọc tạp chí đó hả?
- Làm sao em đoán thế?
Cô vờ suy nghĩ rồi nói.
- Em suy nghĩ rồi, em không chắc là em muốn trói buộc đời mình với một nguời đàn ông đọc loại tạp chí mát mẻ đó trong khi anh ta có một người vợ có khả năng làm vợ hoàn hảo.
Cô ngồi dậy và di chuyển ra mép giường nhưng Sam kéo cô lại.
- Brown, để em đi, em đi tắm. - Cô kêu lên.
- Không đi một mình, Cherokee, em sẽ đi cùng anh.
Họ vào phòng tắm và anh để cô đứng xuống. Vòi nước mát phả trên mặt cô và họ hôn nhau.
Sam gỡ bánh xà phòng còn cô vén lọn tóc xòa trước mặt mình ra hai bên thái dương.
- Này Brown, em có một điều nữa muốn hỏi anh, và em nghĩ em đáng đuợc nhận câu trả lời.
- Được. Nhưng em hỏi nhanh lên - Sam cau mày.
- Anh có đọc giá thầu của em trong va-li hôm đó không?
Sam nở nụ cười bí hiểm, anh nhắm mắt lại ngả đầu ra sau để nước tỏa khắp mặt rồi lắc lắc đầu như một chú chó và mở mắt nhìn cô bằng cái nhìn ranh mãnh.
- Anh sẽ nói cho em biết, - Anh bước lại gần cô - em làm tất cả những gì anh bảo rồi anh sẽ suy nghĩ đến chuyện trả lời.
- Brown - Cô định nói gì đó nhưng lời nói của cô đã bị cắt ngang bởi đôi môi anh và câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ.
Hứa Yêu Hứa Yêu - Lavyrle Spencer Hứa Yêu