Số lần đọc/download: 1622 / 26
Cập nhật: 2015-12-07 16:59:37 +0700
Chương 10: Là Ai Đã Ra Tay
B
ức tường lạnh toát sau lưng như dính vào người, hơi lạnh từ đó truyền khắp tứ chi, mang đến cảm giác tê tái, nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh táo. Cố Hứa Ảo ngẩng đầu nhìn lên khoảng trời đen thẫm trên đầu, một đêm không trăng và vắng gió. Trong đầu cô đang nhớ lại những lời mà hai người đó nói. Cô đã đắc tội với ai, ai thấy gai mắt vì cô? Tự hỏi mình từ xưa tới nay là người luôn luôn giữ mình, làm sao có chuyện đắc tội với người khác?
1.
Năm nay mùa thu đến rất sớm, những cơn gió buổi tối đã khiến người ta thấy lạnh. Cố Hứa Ảo cuộn mình trong chiếc áo khoác. Điện thoại đổ chuông, là của Triệu Thư Lập. Quả nhiên sau đó Triệu Thư Lập cũng mới nhớ ra rằng quên mời Cố Hứa Ảo ăn cơm, nên đã gọi điện xin lỗi. Cố Hứa Ảo trả lời không sao, rồi bảo Triệu Thư Lập cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng nghĩ nhiều đến chuyện của Lỗ Hành nữa. Trong ngõ rất tối, từ phía ngược lại có mấy đốm sáng lập lòe lập lòe, hình như là những đầu thuốc của hai người. Cố Hứa Ảo vừa nghĩ vừa tránh sang bên nhường đường.
Đột nhiên có một người cầm đèn pin chiếu thẳng vào mặt cô, khiến cô chói mắt không nhìn thấy đường đi, vì thế trượt chân bất giác kêu “Ối”. Ở đầu dây bên kia, Triệu Thư Lập đang định tắt máy, nghe thấy thế vội hỏi: “Sao thế?”.
Cố Hứa Ảo vừa mới trả lời không có gì thì hai người đi ngang qua cô bỗng nhiên gọi: “Cố Hứa Ảo”, Cố Hứa Ảo đáp lại theo phản xạ, thì lập tức bị những người kia túm lấy cánh tay, cô chỉ kịp kêu: “Làm gì thế?” thì đã bị ép vào tường, chiếc điện thoại văng sang bên chưa kịp tắt máy.
Cuối hè đầu thu nên mặc hơi ít áo, vì thế Cố Hứa Ảo nghe thấy rất rõ xương của mình va vào bức tường gạch, khiến cô đau điếng. Chưa kịp phản ứng thì đã thấy một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào người từ trên xuống. Cô thấy rất sợ, chỗ này là góc khuất trong con ngõ hầu như không có người qua lại. Cô dựa người vào tường, cố gắng trấn tĩnh: “Các người là ai?”.
Một tên trong đó khẽ nói: “Cũng xinh đấy, thân hình cũng rất bốc lửa”. Nói rồi ghé sát người lại.
Cố Hứa Ảo cúi xuống nhìn, khuy áo bị bung ra, cô vội vừa che ngực, vừa chống tay xuống định đứng dậy, thì thấy cổ tay trái đau nhói, buột miệng kêu lên: “Ối”. Không tránh được, cô đành trừng đôi mắt hoảng hốt nhìn bóng người mỗi lúc một áp gần. Không hiểu tình hình trị an của thủ đô tồi tệ như vậy từ bao giờ, ngoài đầu ngõ vẫn vọng vào tiếng ồn ào của cuộc sống ban đêm, thế mà bên trong ngõ đã xuất hiện tội phạm.
Cô không nhìn rõ mặt của kẻ ấy, mà chỉ cảm thấy có một bàn tay nâng mặt mình lên. Cô đưa tay phải lên định gạt ra thì lập tức bị giữ chặt lấy, ánh sáng lại quét lên mặt cô một lần nữa. Bị chói mắt, cô chỉ còn biết nhắm mắt lại, nhưng vẫn nghe thấy kẻ kia nói rít qua kẽ răng: “Rất bốc lửa, chả trách đàn ông phải điên đảo. Đại ca, bọn họ bảo chúng ta phải xử lý như thế nào? Hay là… Hì hì…”. Cố Hứa Ảo vừa định cất tiếng kêu cứu thì đã bị một miếng băng dính dán ngang miệng. Nỗi tuyệt vọng ập xuống, cô ra sức vùng vẫy để tránh, nhưng lại càng bị giữ chặt hơn, tới mức không sao nhúc nhích được.
Đúng lúc cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi thì tên còn lại lên tiếng: “Hắc Bì, đừng có làm hỏng việc chính”, rồi kéo tên kia đi.
Hắc Bì véo mạnh một cái vào khoảng ngực hở ra của Cố Hứa Ảo, Cố Hứa Ảo cảm thấy bị làm nhục, bèn giơ chân trái không bị thương đá hắn, nhưng bị hụt, tên kia giận dữ đứng dậy, "Coi như mày may mắn".
Nỗi lo sợ tạm thời vơi đi một chút, nhưng mối nguy hiểm thì vẫn còn nguyên.
“Cô em, không phải bọn ta làm khó cô, mà là tại cô làm cho người khác thấy gai mắt, còn bọn ta chỉ giúp cho họ mà thôi. Lần này chỉ mới là cảnh cáo, lần sau bọn ta không chắc là có trò gì hay không”.
Chiếc điện thoại bị văng ra ở bên cạnh vẫn nhấp nháy, trong màn đêm yên tĩnh vẫn nghe thấy loáng loáng tiếng gọi của Triệu Thư Lập ở đầu dây bên kia. Một tên nào đó nhặt chiếc điện thoại lên ném vào tường khiến nó vỡ thành bốn, năm mảnh bắn tứ tung, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa thì hai kẻ ấy đã biến mất trong màn đêm.
Cố Hứa Ảo gắng sức xé miếng băng dính, rồi định dậy, nhưng chân đau nhói chắc là do cú đá bị hụt vừa rồi khiến chân cô bị trẹo. Trên trán dòng máu nóng trào xuống, mùi tanh nồng. Cô quyết định dựa vào tường, không kêu cứu, một chút máu ấy chẳng thể chết người được.
Triệu Thư Lập vừa rồi còn nghe thấy tiếng ồn ào, rồi ngay sau đó lại không thấy gì nữa. Đây không phải là việc tắt máy bình thường, tiếng kêu thất thanh vừa rồi của Cố Hứa Ảo chứng tỏ đã xảy ra chuyện gì đó. Triệu Thư Lập thấy rất lo lắng, nhưng anh không biết cô ở đâu, anh cũng lại không có số máy của Bùi Trung Khải, đầu mối duy nhất chỉ còn trông chờ vào Lỗ Hành, chắc hẳn cô ấy biết Bùi Trung Khải ở đâu. Thế rồi chẳng kịp cân nhấc nhiều, Triệu Thư Lập lật tìm số điện thoại rồi gọi cho Lỗ Hành, nhưng máy của cô cũng đã tắt. Anh cảm thấy rất chua chát, số máy mà anh không dám gọi tới thì ra đã chủ động cắt đứt mọi sự bẽ bàng của anh. Anh lắc đầu, trấn tĩnh nghĩ xem làm thế nào liên lạc với Bùi Trung Khải.
Bùi Trung Khải bồn chồn cứ nhìn vào màn hình của chiếc điện thoại, những tin nhắn anh gửi đi vẫn bặt vô âm tín, đã hơn mười một giờ rồi mà vẫn không thấy cô hồi âm. Trợ lý bên cạnh vẫn cứ nói, hôm nay Cố Hứa Ảo không cho anh về là đúng, anh không biết công việc đến mấy giờ mới kết thúc. Thế rồi chuông điện thoại vang lên chói tai, dường như cũng linh cảm thấy điều gì đó, anh chộp vội lấy nó. Người gọi là chủ nhiệm Trịnh của Nhạc Trung. Bùi Trung Khải nhìn đồng hồ, thở phào, giờ này mà gọi điện tới có lẽ là do đã uống nhiều. Nhấn nút nghe, ở đầu dây bên kia vọng đến tiếng nói gấp gáp, Bùi Trung Khải giật mình hoảng hốt.
“Tổng giám đốc Bùi, cô Cố có ở cùng với anh không?”. Chủ nhiệm Trịnh không khách sáo, hỏi ngay.
Bùi Trung Khải không hiểu, “Không ạ, tôi đang ở bên ngoài”.
“Tổng giám đốc Bùi, anh nghe tôi nói, có lẽ cô Cố đã xảy ra chuyện rồi”.
“Lúc nào?”. Suýt nữa thì Bùi Trung Khải đánh rơi chiếc điện thoại, anh hỏi thêm: "Sao ông lại biết?".
“Nói ra thì dài lắm, anh nhanh chóng liên lạc với cô Cố đi, chúng ta nói chuyện sao. Nhớ là tìm thấy người rồi thì lập tức gọi điện cho tôi”.
Bùi Trung Khải bấm máy mấy lần nhưng đều bị nhầm, một lúc sau mới bấm đúng thì máy bên kia đã tắt, gọi về nhà mấy lần cũng không có ai nghe máy, không chờ được nữa, anh nói với trợ lý rồi cầm chìa khóa đi ngay. Chiếc xe lao nhanh trên đường giữa đêm khuya, anh thấy vô cùng ân hận. Về nhà hay biết bao, sáng nay hai người còn rất ngọt ngào với nhau, cô còn làm nũng với anh, thế mà sao trong một ngày lại thay đổi lớn đến thế. Phía sau có ánh đèn của một chiếc xe tải chở hàng, cảnh báo anh đừng bất chấp sống chết mà vượt đường, nhưng anh cũng mặc kệ, anh chỉ mong sao có cánh bay về thật nhanh. Khi sắp vào đến thành phố, anh chợt thấy hoang mang, tiếp sau đây sẽ phải đi đâu, anh làm sao biết được cô đang gặp nguy hiểm ở đâu? Tim anh đập thình thịch, phải bình tĩnh, phải cẩn trọng, bây giờ đã như chó nhà có tang rồi, nếu cứ cuống quýt thì không biết sẽ ra sao.
Anh gọi điện cho Tề Huy, bảo Tề Huy tìm giúp, ngoài việc đó ra thì không còn biết phải làm gì. Lần đầu tiên Bùi Trung Khải cảm thấy mình bất lực, mà lại là với người mà anh yêu. Tề Huy gần như bị sốc, sao lại có thể xảy ra chuyện như thế này, trị an đâu có loạn tới mức ấy? Thế rồi không kịp nghĩ gì thêm, anh vơ vội chiếc áo chạy ra ngoài.
Mở hết cửa sổ xe, gió đêm ùa vào, mang tới cảm giác lạnh thấu xương, nhưng Bùi Trung Khải dường như không cảm thấy điều đó, phía trước là đèn đỏ, anh lập tức đánh vô lăng, nhũng chiếc xe khác bấm còi inh ỏi. Anh run rẩy lấy ra một điếu thuốc, phải mất mấy lần mới châm được, trong lòng thấy hoang mang tới mức làm việc đơn giản nhất cũng luống cuống. Chiếc di động bỗng đỗ chuông, Bùi Trung Khải cuống quýt. Đó là một số máy lạ, trực giác mách bảo anh cú điện thoại này nhất định là có liên quan đến Cố Hứa Ảo. Anh vội nhấn nút nghe, ở đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông, “A lô, xin hỏi có phải anh Bùi không? Cô Cố bảo tôi gọi điện cho anh, bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện Nhân Dân”.
Bức tường lạnh toát sau lưng như dính vào người, hơi lạnh từ đó truyền khắp tứ chi, mang đến cảm giác tê tái, nhưng đầu óc thì vẫn rất tỉnh táo. Cố Hứa Ảo ngẩng đầu nhìn lên khoảng trời đen thẫm trên đầu, một đêm không trăng và vắng gió. Trong đầu cô đang nhớ lại những lời mà hai người đó nói. Cô đã đắc tội với ai, ai thấy gai mắt vì cô? Tự hỏi mình từ xưa tới nay là người luôn luôn giữ mình, làm sao có chuyện đắc tội với người khác? Đồng nghiệp với nhau cũng không thể hoàn toàn hòa thuận, tất nhiên cũng có hiềm tỵ. Ví dụ như thư ký tổng giám đốc Ada, vì luôn nhớ đến vị trị còn trống của chức thư ký chủ tịch hội đồng quản trị nên thường thấy gai mắt với cô, kể từ khi từ Mỹ sang, trong các lần hội nghị anh ta đều sửa ngữ pháp cho cô, nhưng cũng không đến nỗi thuê xã hội đen tấn công cô.
Gần đây có duy nhất một lần cô nhận được một cú điện thoại của một người nói cô nợ cước điện thoại, Cố Hứa Ảo biết ngay đó là trò lừa đảo, bèn nói rằng “Anh định lừa đảo à?”. Người ở đầu dây bên kia ngẩn ra một lúc rồi nói, “Cô nói năng phải cẩn thận”. Cố Hứa Ảo nghĩ, bọn người lừa đảo này thật ngang nhiên, không biết lương tâm của chúng để đâu rồi? Người ở đầu dây bên kia bèn cất tiếng chửi, nói: “Tao đã biết địa chỉ của mày, mày cẩn thận đấy”. Cố Hứa Ảo tức giận tắt máy ngay lập tức.
Không lẽ là bọn người ấy đã trả thù? Xã hội nào rồi mà còn như vậy, dũng cảm làm một người chính nghĩa một lần không lẽ lại gặp phải điều bất trắc như vậy? Có lẽ đã mười hai giờ đêm rồi, chắc chắn không còn ai vào trong nữa, ngay cả vẻ ồn ào ngoài đầu ngõ cũng đã lắng đi. Cố Hứa Ảo dựa vào tường, thời gian trôi qua từng phút từng giây, có lẽ trời sắp sáng rồi, hãy nhanh lên để cô nhìn thấy ánh sáng. Vai trái của cô rát như lửa, chân cũng đau. Chưa bao giờ cô thấy nhớ Bùi Trung Khải đến vậy, vì sao cô lại không để cho anh về? Rõ ràng là cô rất muốn gặp anh, nếu hôm nay mà những kẻ lưu manh ấy ra tay mạnh tay hơn chút nữa, thì có lẽ cô sẽ không còn gặp lại anh được nữa. Đúng lúc cô đanh nghĩ vẫn vơ như vậy thì một chùm đèn sáng chói từ chỗ ngoặt chiếu tới.
Thì ra là đèn của một chiếc taxi đưa khách về qua. Một hồi lâu tài xế không dám xuống xe vì bị bóng người ngồi dưới chân tường làm cho sợ hãi. Cố Hứa Ảo biết là không thể bỏ lỡ cơ hội, nên ra sức gọi “Giúp tôi với, hãy đưa tôi đi bệnh viện!”. Cô không dám kêu cứu, vì lo làm như vậy sẽ khiến cho tài xế chạy mất vì sợ chuốc phiền phức.
Tài xế nghe tiếng gọi của một cô gái, nhìn bốn xung quanh không thấy ai, do dự một lát rồi cũng xuống khỏi xe.
Cố Hứa Ảo vội nói: “Tôi bị xe va quẹt, chiếc xe ấy chạy mất rồi. Tôi bị thương ở chân và tay. Nhờ anh đưa giúp tôi đến bệnh viện. Anh đừng lo, tôi sẽ không đổ vấy cho anh đâu, chiếc xe va vào tôi phải có dấu vết, còn chiếc xe của anh sạch sẽ như vậy thì làm sao mà đổ vạ được. Tôi nhất định sẽ hậu tạ anh”.
Tài xế bán tính bán nghi, thận trọng dìu Cố Hứa Ảo lên xe, và nhặt túi xách cho cô. Dù sao thì cũng có thể coi là một người tốt, nhìn thấy Cố Hứa Ảo có vẻ đau đớn, bèn chạy lên chạy xuống lấy số khám cho cô rồi còn gọi điện cho Bùi Trung Khải theo lời dặn của cô.
Bùi Trung Khải vội vàng chạy tớ phòng khám của bệnh viện, không thấy Cố Hứa Ảo đâu, vừa lấy máy di động ra định gọi đến số máy lạ lúc trước, thì nghe thấy có tiếng gọi với vẻ thăm dò ở phía sau: “Anh Bùi, có phải anh Bùi đấy không?”.
Quay ngoắt lại, thì nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi mặc đồng phục đang nhìn mình, tay giơ cao chiếc túi của Cố Hứa Ảo.
“Cô ấy ở đâu?”.
“Đang được chăm sóc tại phòng điều trị, không có gì nghiêm trọng lắm đâu. Anh đến rồi, tôi về đây, đây là túi của cô Cố, đây là thẻ ngân hàng của cô ấy, chi phí vào bệnh viện đều thanh toán qua thẻ này. Vì tôi mới nhận ca đêm nên trong người thực sự không có tiền”. Tài xế thật thà trao lại chiếc túi của Cố Hứa Ảo cho Bùi Trung Khải.
“Rất cảm ơn anh, xin hỏi, tên anh là gì ạ?’. Nghe thấy Cố Hứa Ảo không có gì nghiêm trọng, Bùi Trung Khải thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi họ Vương, không cần phải cảm ơn đâu”. Người lái xe đón lấy điếu thuốc mà Bùi Trung Khải chìa ra mời, giắt lên vành tai.
“Anh vương, anh có biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy không?”.
“Tôi cũng không biết, tôi đang đi trong ngõ thì nhìn thấy cô Cố ngồi trên đất không động đậy được, cô ấy nói bị một chiếc xe đâm vào, sau đó tôi chở cô ấy đến bệnh viện”.
Nghe vậy, Bùi Trung Khải biết cũng không hỏi được điều gì bèn lấy ra một tập tiền đưa cho người lái xe mà không cần đếm, “Cảm ơn anh đã giúp cô ấy. Anh cầm tạm chỗ tiền này, hôm khác chúng tôi sẽ tới hậu ta anh sau”.
Tài xế đưa mắt liếc nhìn tập tiền, dễ có tới vài, ba ngàn tệ, vội từ chối, nhưng Bùi Trung Khải nhất nhất nhét vào tay. Trong bụng tài xế rất vui, trước khi đi anh ta ghé sát vào Bùi Trung Khải nói: “Tôi cảm thấy cô Cố không phải bị xe đâm đâu”.
Bùi Trung Khải đi đi lại lại trước hành lang, rồi lấy điện thoại ra gọi cho chủ nhiệm Trịnh, đồng thời hỏi thăm và biết được, tin tức là cho Triệu Thư Lập gọi đến. Triệu Thư Lập vừa nghe tiếng Bùi Trung Khải, biết ngay là anh, nhân đó hỏi thăm tình hình của Cố Hứa Ảo, rồi kể vắn tắt đầu đuôi câu chuyện và kiên quyết đòi đến bệnh viện nhưng Bùi Trung Khải từ chối, nói rằng đã khuya rồi, nhiều người cũng không giúp được gì. Đến cả anh cũng còn chưa gặp được Cố Hứa Ảo, chỉ nghe qua tài xế nói rằng cô ấy không bị thương nghiêm trọng, chỉ bị sây sát bên ngoài.
Hơn hai chục phút sau cánh cửa phòng cấp cứu mới mở, Cố Hứa Ảo được đưa ra bằng xe đẩy, trên trán quấn một miếng băng lớn, ống tay áo bên trái bị cắt, cánh tay được băng treo lên cổ, cùi tay bị xước một mảng lớn, sắc mặt nhợt nhạt, đầu gối chân trái cũng bị xước, cổ chân phải bó thạch cao.
Cố Hứa Ảo bây giờ chẳng còn thấy đâu dáng vẻ xinh đẹp nhanh nhẹn buổi sáng, thêm vào đó tinh thần cô cũng không được tốt, ủ rũ như một cây cải trắng thiếu dinh dưỡng. Trong bụng Bùi Trung Khải thầm chửi tài xế, thế này mà là không có gì nghiêm trọng, không lẽ chết rồi mới coi là nghiêm trọng? Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, anh chạy vội đến bên, gọi: “Hứa Ảo…”.
Cố Hứa Ảo vừa được bác sĩ và y tá xử lý vết thương nên vừa mệt vừa đau, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Bùi Trung Khải ngẩng đầu lên định mỉm cười, nhưng nụ cười ấy đã biến thành nước mắt: “Bùi Trung Khải… Em… Em đau lắm, sao bây giờ anh mới tới?”.
Bùi Trung Khải chưa bao giờ nghe thấy những lời bất lực như thế từ Cố Hứa Ảo, nước mắt cô rơi lã chã, cô khóc nức nở, cô đưa tay trái lên lau nước mắt theo thói quen, nhưng bị đau, bèn kêu lên một tiếng: “Ôi!”.
Trái tim Bùi Trung Khải đau nhói như bị ai bóp chặt, anh cúi người gần như quỳ xuống đất, đưa tay lau những giọt lệ trên má Cố Hứa Ảo, dịu dàng vỗ về: “Đừng khóc, đừng khóc, chẳng phải anh đã đến đây rồi sao, sẽ không có chuyện gì nữa đâu, ngoan nào”.
Cô hộ lý lạnh lùng nhìn cảnh hai người tình cảm với nhau, hỏi với giọng không mấy kiên nhẫn: “Về nhà hay nằm viện?”.
Bùi Trung Khải chau mày: “Tình hình có nghiêm trọng lắm không?”.
Cô hộ lý giật mình nhìn vẻ mặt đáng sợ của Bùi Trung Khải, sau mấy giây lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, “Cô ấy bị thương ở nhiều chỗ, vết thương trên trán đã được băng bó, chúng tôi đã tiêm phòng uốn ván, còn vết trầy da ở cổ tay trái cũng đã xử lý xong, nhưng cần phải chăm sóc, chân trái bị bong gân, xương hơi bị lệch thì đã được bó bột, bên mạn sườn trái có nhiều vết trầy xước, sợ bị mưng mủ nên đã băng bó, như vậy sẽ có lợi cho việc hồi phục vết thương. Trong tuần này, ngày nào cũng phải thay băng, nằm viện tất nhiên là thuận lợi, nhưng hiện tại đã hết giường”.
“Giường nằm không cần cô để ý, chúng tôi tự giải quyết được”. Bùi Trung Khải thấy lòng nặng trĩu, rốt cuộc là kẻ nào đã ra tay? Sau mấy cuộc điện thoại, vấn đề giường nằm đã được giải quyết xong, Cố Hứa Ảo được đưa tới một phòng riêng. Đường Sinh đã đứng ra lo liệu, anh ta là người rất giỏi những chuyện kiểu này.
Bùi Trung Khải không tiện nói chuyện nhiều, nhìn vẻ đau đớn của Cố Hứa Ảo, anh vội tìm bác sĩ đề nghị cho cô dùng thuốc giảm đau, sau đó mới mơ màng thiếp đi. Bùi Trung Khải bèn đi gặp cô y tá lúc nãy, “Tôi là người nhà của Cố Hứa Ảo, tôi muốn biết tình hình của cô ấy kỹ hơn”.
Cô y tá nhìn anh với ánh mắt rất thông cảm, “Không phải là bị xe đâm, nhìn thì biết là cô ấy bị người nào đó xô vào tường. Lúc đầu chúng tôi nghi ngờ là có bạo lực gia đình, nếu không nhìn thấy vẻ nương dựa vào anh của cô ấy thì chúng tôi đã tố cáo anh với Hội Phụ Nữ rồi. Người đưa cô ấy đến đây nói thấy cô ấy trong ngõ, có phải bị kẻ xấu hãm hại không thì tôi không biết, nhưng tôi đảm bảo với anh là người bị thương không bị xâm hại tình dục”.
Nhìn thấy Bùi Trung Khải chau mày, cô y tá nói: “Anh muốn hỏi về những điều này chứ gì?”.
Bùi Trung Khải nghiêm mặt đáp: “Tôi chỉ muốn hỏi liệu có di chứng gì không?”.
“Thế thì không có, song cũng phải chịu khổ một thời gian”.
Trở về phòng bệnh, thấy Cố Hứa Ảo vẫn đang trong giấc ngủ nặng nề, cánh tay trái để trước ngực, lông mày vẫn hơi chau lại, hẳn trong giấc mơ cô vẫn thấy đau. Cô ấy đã chịu đựng trong suốt hơn một tiếng đồng hồ ngay trước cửa nhà mình…
Cố Hứa Ảo giật mình tỉnh giấc vì đau, trong phòng tối đen, chỉ có đôi chút ánh sáng ngoài hành lang lọt vào qua khe cửa. Cô không biết là mình đang ở đâu, khẽ động chân trái, một cơn đau nhói lên, lúc đó cô mới nhớ ra chuyện xảy ra trong ngày hôm trước.
Bùi Trung Khải đã tỉnh. Lúc trước anh chỉ gục đầu vào giường mơ màng. Anh vội hỏi: “Sao thế? Đau à?”. Rồi anh bật công tắc đèn lên.
Cố Hứa Ảo nhìn khuôn mặt lởm chởm râu và có phần bơ phờ của Bùi Trung Khải, trên mặt còn hẳn vết tỳ vào giường mà thấy thương, nên cô gượng cười, đáp: “Ở bên kia còn có giường sao anh không sang đấy nằm mà ngủ?”.
Bùi Trung Khải định bấm chuông gọi y tá liền bị Cố Hứa Ảo ngăn lại, “Y tá bị anh quấy quả đến chết mất. Hơn nữa, trời cũng sắp sáng rồi, em không muốn ngủ nữa, anh ngủ thêm chút nữa đi”. Nói rồi cô nhìn vào mắt anh, có lẽ anh cũng chỉ ngủ được chưa đầy một tiếng đồng hồ.
“Thế thì anh sẽ thức cùng với em”. Bùi Trung Khải nâng giường lên mức dễ chịu nhất.
Cố Hứa Ảo nằm trên giường nhìn Bùi Trung Khải bận rộn đi lại, bất giác cười thành tiếng, anh quay đầu lại nhìn cô.
“Còn cười được à, một ngày mà không có chuyện gì thì không yên hay sao”. Nói thì nói vậy nhưng giọng anh rất dịu dàng, ánh mắt cũng lộ vẻ vui mừng như tìm lại được thứ quý giá bị mất.
Cố Hứa Ảo vẫn cười, “Anh có biết không, trải qua tai họa sống chết cận kề như tối hôm qua, bây giờ em thấy nghe anh mắng cũng là một hạnh phúc”.
Trái tim Bùi Trung Khải dường như thắt lại, anh nắm chặt bàn tay phải không bị thương của Cố Hứa Ảo, “Hứa Ảo, có đúng là xe đâm vào em không?’.
“Không phải, em nói với tài xế như vậy là vì lo anh ấy sợ mà không giúp em, đêm khuya khoắt, lại thấy tiếng kêu cứu của một cô gái thì ít nhiều người ta cũng không tin, sau đó tới bệnh viện rồi thì chắc chắn họ lại suy đoán linh tinh, nên để tránh rắc rối em đã tiện mồm nói như vậy”.
Rồi Cố Hứa Ảo kể lại vắn tắt chuyện xảy ra tối hôm qua cho Bùi trung Khải nghe, sau đó hỏi: "Anh nói xem, liệu có phải bọn lừa đảo bị công an bắt, rồi có kẻ trốn thoát nghĩ rằng là do em tố giác nên đã tới trả thù không?".
Bùi Trung Khải không ngờ lại có chuyện này, nghe Cố Hứa Ảo thuật lại thì nhất định là cô đã bị theo dõi từ trước đó, cho nên nếu chuyện không xảy ra vào ngày hôm qua thì cũng sẽ xảy ra vào một ngày khác. Khi nhận ra điều này, anh sợ toát cả mồ hôi. May mà tối qua hai kẻ đó chỉ mới cảnh cáo, nếu chúng ra tay thật… Anh không dám nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra nữa. Nhưng ngay lúc đó anh không dám nói gì thêm vì sợ sẽ làm kinh động Cố Hứa Ảo. “Bây giờ kiểu lừa đảo như vậy rất nhiều, em lời qua tiếng lại với bọn chúng làm gì, như thế chẳng phải hại mình sao?”. Vốn chỉ định nói thế thôi, nhưng anh cũng thấy tức giận. Sao những chuyện như thế này từ trước tới nay chưa thấy Cố Hứa Ảo nói tới bao giờ.
“Em không làm gì sai, anh không ủng hộ em, nên việc em bị thương chẳng có chút ý nghĩ nào”. Chẳng qua là Cố Hứa Ảo tìm cách nói cho qua chuyện để Bùi Trung Khải khỏi lo lắng.
Thận trọng tránh những chỗ bị thương của Cố Hứa Ảo, Bùi Trung Khải vòng tay ôm lấy cô, hạ thấp giọng, khẽ nói: “Anh không trách em mà chỉ vì anh sợ, quá nguy hiểm. Làm việc tốt thì được nhưng không được để mình bị thương, nhớ chưa?’.
Áp má vào vai của Bùi Trung Khải, Cố Hứa Ảo cảm nhận thấy sự chân thực của vòng tay ôm ấp, “Em biết rồi, lần sau nhất định em sẽ tìm đến cảnh sát”.
Bùi Trung Khải giận dữ, “Còn có lần sau, em vẫn còn muốn có lần sau à? Phỉ phui cái mồm, phỉ phui cái mồm!”.
Cố Hứa Ảo nhìn bộ dạng nghiêm trọng của Bùi Trung Khải bèn kéo tay anh, “Bùi Trung Khải, anh đáng yêu thật đấy!”.
Dù sao thì cũng là người đang bị thương, tinh thần không được khỏe, nên chỉ nói mấy câu như vậy xong, cô lại chìm vào giấc ngủ, anh khẽ khàng khép cửa lại.
Ra đến hành lang, Bùi Trung Khải gọi điện cho Tề huy: “Tề Huy, cậu sai người điều tra thử xem, Cố Hứa Ảo nói là bị bọn người lừa đảo qua điện thoại trả thù, nhưng tôi lại thấy không phải, chỉ một bọn người như vậy, lừa được hay không cũng không đến nỗi thuê hung thủ giết người. Có điều, cậu cũng đừng bỏ qua manh mối này để đề phòng. Công việc phải tiến hành bí mật một chút, đừng để chuốc họa vào thân”.
“Anh yên tâm, bọn Lão Đao vẫn nhớ anh, chuyện này cứ để tôi lo”.
Cố Hứa Ảo ngủ không ngon, cứ nhắm mắt là mơ thấy hai kẻ độc ác ấy. Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng bạch, chưa mở hẳn mắt đã gọi Bùi Trung Khải. Nhưng không có tiếng trả lời của anh, mà nghe thấy tiếng đáp dịu dàng của một người phụ nữ lạ mặt: “Tỉnh rồi à?”.
Cố Hứa Ảo vội mở mắt ra thì nhìn thấy một người phụ nữ chừng hơn năm mươi tuổi đứng trước mặt mình. Vẻ mặt bà hiền từ, nhẹ nhàng, các đường nét trên mặt có đôi chút giống Bùi Trung Khải.
Cố Hứa Ảo phần nào đoán ra, nhưng không ngờ lại gặp mặt trong hoàn cảnh này với bộ dạng này. Vì ngượng ngùng và tự ti nên cô rất lúng túng.
Dường như bà Bùi biết được tâm trạng của cô, nên nói: “Tiểu Khải ở bên ngoài, để bác đi gọi nó”.
Bùi Trung Khải bước vào, thấy Cố Hứa Ảo tay đang vặn mép chăn, điệu bộ rất kỳ cục, đúng là kiểu con dâu mới gặp mẹ chồng, bất giác anh bật cười, “Hứa Ảo, đây là mẹ anh”.
Cố Hứa Ảo đành liều hướng về phía người phụ nữ phía sau Bùi Trung Khải, cất tiếng chào: “Cháu chào bác”.
Bà Bùi mỉm cười, dịu dàng nói: “Nếu không phải vì cháu bị thương thì chắc Tiểu Khải còn giấu kỹ không cho bác gặp đâu. Hai đứa cứ nói chuyện đi, bác ra ngoài lát nữa sẽ quay lại”.
Chờ khi bà Bùi đã ra khỏi cửa, Cố Hứa Ảo dùng bàn tay không bị thương véo Bùi Trung Khải, khiến anh kêu ré lên.
“Chuyện này sao anh lại có thể nói với người nhà được cơ chứ! Lại còn để bác đến chăm sóc em nữa, anh rắp tâm làm em tổn thọ hả?”.
“Đâu có, đấy là mẹ anh gọi điện hỏi anh đang làm gì, anh tiện mồm nói là đang ở trong bệnh viện, mẹ anh sợ anh xảy ra chuyện nên cứ nhất định đến, vì thế mới không giấu được”.
Những lời Bùi Trung Khải nói là thật, chỉ có điều sau đó thì anh mượn gió bẻ măng, tiền trảm hậu tấu. Đã đến lúc phải gặp thì phải gặp chứ chờ đến lúc Cố Hứa Ảo cất lời thì chẳng biết đến khi nào. Anh vốn định lo xong chuyện cưới xin trong năm nay, huống chi Cố Hứa Ảo lại bị thương như vậy lại càng khiến anh lo lắng hơn, câu "Cưới vợ phải cười liền tay" quả không sai.
“Thế thì anh cũng phải nói với em một câu chứ, với bộ dạng như thế này thì cho dù trước đó có đồng ý thì bây giờ cũng thấy do dự, vừa xấu xí lại vừa tàn tật”. Cố Hứa Ảo cầm gương soi và nói.
Những lời ca cẩm của Cố Hứa Ảo khi lọt vào tai của Bùi Trung Khải thì lại thành tin vui đối với anh, nên anh vội nắm lấy tay cô nói một hồi: “Hứa Ảo, em đồng ý rồi hả? Em không giận khi gặp anh nữa, đồng ý lấy anh rồi à?”.
Cố Hứa Ảo nhìn vẻ mặt tươi rói của Bùi Trung Khải, không lẽ cô đã nói rõ như thế sao, lại còn cao giọng nữa chứ! Mặt cô cũng dần dần đỏ lên, “Em nói là điệu bộ của em bây giờ rất khó coi”.
“Mẹ anh không phải là người hám lợi, bà cứ lo anh không lấy được vợ, bây giờ có người đồng ý, mẹ anh mừng còn chưa hết ấy chứ”. Bùi Trung Khải còn định nói nữa thì nhìn thấy sắc mặt của Cố Hứa Ảo mỗi ngày một đỏ ửng, cô ra sức vùng khỏi tay anh. Từ hôm qua đến nay, vì lo lắng nên anh chưa động gì đến người cô, cứ sợ chạm vào vết thương của cô, lúc này anh bèn ghé sát lại hôn lên môi cô và nói: “Em làm anh lo đến chết!”. Rồi bổ sung thêm câu: “Làm anh nhớ đến chết!”.
Phía sau có tiếng cười, Bùi Trung Khải quay đầu lại nhìn thì thấy mẹ anh đang đứng ở cửa, có lẽ bà đã nhìn thấy tất cả. Cuối cùng anh cũng đã hiểu ra vì sao Cố Hứa Ảo cứ đẩy anh ra và đỏ bừng mặt lên, anh cũng thấy hơi ngượng. “Mẹ vừa lòng chứ ạ?”. Cố Hứa Ảo bèn véo mạnh vào cánh tay anh.
“Tiểu Cố mà lấy con thì hơi bị thiệt đấy”. Bà Bùi đóng cửa lại như không có chuyện gì.
“Ôi, mẹ, mẹ đừng có gọi Tiểu Cố, Tiểu Cố như thế, bây giờ là thời đại nào rồi mà mẹ vẫn cứa gọi như cái kiểu bà gọi mẹ là Tiểu Lâm ngày trước vậy. Hơn nữa, Hứa Ảo thiệt thì cũng đã thiệt rồi, hối hận cũng không được, vì thế mẹ cứ yên tâm mà gọi là Hứa Ảo đi”. Bùi Trung Khải bước tới, ôm lấy vai mẹ, “Mẹ phải giúp con trai của mẹ buộc chặt cô ấy lại đấy”.
Không khí hơi căng trong gian buồng bệnh nhỏ được xua tan, ngoài việc Cố Hứa Ảo bị thương, thì cảnh mẹ chồng và con dâu tương lai gặp nhau diễn ra tương đối hòa hợp, mặc dù trong lòng Cố Hứa Ảo có đôi chút nuối tiếc vì bà Bùi không thấy được vẻ ngoài tốt nhất của mình.
Đột nhiên cánh cửa bị bật mở, một tốp người ùa vào, Cố Hứa Ảo ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lỗ Hải Phong, cô kinh ngạc kêu lên: “Bác Lỗ, sao bác lại tới đây?”.
Vẻ mặt vốn lạnh lùng của Lỗ Hải Phong khi nhìn thấy Cố Hứa Ảo với những vết thương đầy người, hiện vẻ quan tâm, "Sao lại ra nông nổi này?".
Cố Hứa Ảo gượng người ngồi dậy, nhưng chạm phải vết thương, cố nén đau nhăn mày nói: “Bác Lỗ, không sao đâu ạ, chỉ là vết thương ngoài da thôi”.
“Bị thương ngoài da mà nghiêm trọng đến thế sao? Từ đầu đến chân còn có chỗ nào nguyên lành không? Bùi Trung Khải, cậu đã hứa với tôi là sẽ mang lại hạnh phúc cho Hứa Ảo, tôi không biết hai chữ ‘hạnh phúc’ ấy của cậu thì ra lại là như thế này!”. Nửa câu sau chẳng khác gì một nhát búa quăng vào Bùi Trung Khải.
Bùi Trung Khải đứng nghiêm bên cạnh giường, câu hỏi mà Lỗ Hải Phong hỏi anh cũng là điều mà anh không thể tha thứ cho mình, “Bác Lỗ, thực tình là cháu không ngờ lại xảy ra chuyện này, từ này về sau chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa”.
“Từ này về sau? Cậu còn nói từ nay về sau à? Những lời nói lần trước đến nay mới chỉ có ít ngày, cùng lắm cũng chỉ là gần một tháng. Cậu Bùi, tôi cảnh cáo cậu!”. Rồi không chờ Bùi Trung Khải lên tiếng, ông quay sang hỏi vị bác sĩ đi theo phía sau, "Có thể di chuyển được không?".
Vị bác sĩ nhìn tình hình vết thương của Cố Hứa Ảo, “Cô Cố chịu đau một chút thì cũng được”.
Không chờ ông Lỗ nói, Bùi Trung Khải vội nắm lấy bàn tay của Cố Hứa Ảo, “Mọi người định làm gì?”.
Lỗ Hải Phong không nhìn Bùi Trung Khải, vuốt tóc Cố Hứa Ảo, nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Hứa Ảo, bác đã liên hệ một chuyên gia về xương cho cháu, chúng ta đổi sang một bệnh viện khác, đến bệnh viện chuyên khoa, bác đã liên hệ xong rồi”.
“Không được!”. Bùi Trung Khải đột nhiên nói rất to khiến những người trong phòng đều giật mình. Rồi chẳng kịp nghĩ gì nhiều, anh nói luôn: “Chủ tịch Lỗ, tình trạng hiện tại của Hứa Ảo làm sao mà di chuyển được. Vừa rồi ông cũng đã nghe bác sĩ đây nói rồi, di chuyển cũng có thể, nhưng người bị thương phải chịu đau. Cô ấy vốn đã rất đau rồi, thế mà còn phải chịu nỗi đau chuyển viện không cần thiết. Bệnh viện này không phải là không tốt, là loại 3A toàn quốc, làm sao lại không được? Nếu chủ tịch Lỗ muốn trút giận vào tôi thì cũng không nên để Hứa Ảo phải chịu lây như vậy”.
“Việc này quyết như thế rồi. Cậu Bùi, một người đã hơn năm mươi tuổi như tôi không cần thiết phải tức giận với cậu”. Lỗ Hải Phong vẫn giữ vẻ cứng rắn như trước.
“Bất cứ ai làm cho Hứa Ảo phải chịu khổ thêm một chút tôi cũng không đồng ý”. Bùi Trung Khải cũng đáp lại lạnh lùng. Quan tâm đến người khác là không sai, nhưng với cái cách làm này thì không được, bề trên thì sao, cho dù ông ấy có là cha đẻ của Cố Hứa Ảo thì Bùi trung Khải này cũng sẽ không chịu!
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, đến cả cô y tá định vào thay băng cũng không dám tiến đến.
Cố Hứa Ảo cảm thấy cổ tay phải của mình bị Bùi Trung Khải giữ chặt dường như gãy đến nơi, cô biết anh đang rất lo, nhưng cô làm sao có thể chấp nhận người này và từ chối người kia cho được. Là tại cô đã không cẩn thận dẫn tới hỏng việc.
“Ông Lỗ, tôi có vài lời muốn nói”. Bà Bùi cắm xong bó hoa, đi vào tâm bão, “Hứa Ảo bị thương, việc ấy đúng là do Tiểu Khải chăm sóc không chu đáo, là mẹ, tôi cũng đã phê bình nó, cần phải trừng phạt ra sao thì theo tôi đợi Hứa Ảo khỏe lại rồi hãy nói. Việc trước mắt là chữa chạy cho con bé như thế nào. Nếu là bệnh viện chuyên khoa, tất nhiên chữ trị rất tốt, nhưng sức khỏe của Hứa Ảo hiện giờ rõ ràng là không chịu được việc đi đi lại lại. Tôi cũng không bênh con trai, nhưng để dung hòa thì theo tôi nên để Hứa Ảo ở lại đây và mời chuyên gia về xương đến thăm khám, như vậy cả hai bên đều yên tâm. Ông thấy thế có được không?’.
Lỗ Hải Phong nhìn người phụ nữ xấp xỉ tuổi mình, tóc ngắn, hơi xoăn búi gọn phía sau, khuôn mặt hiền hậu, phía sau cặp kính gọng vàng là đôi mắt thông minh, đang nheo lại nhìn ông. Bùi Trung Khải khá giống mẹ. Nói là trưng cầu ý kiến nhưng thực ra phần nhiều đã trở thành quyết định, vì thế ông không thể không gật đầu.
Chủ nhiệm Trịnh từ phía sau bước tới khẽ nói với ông mấy câu, Lỗ Hải Phong dường như đã hiểu ra, đáp lại bằng một câu hỏi: “Bà là giáo sư Lâm của Viện nghiên cứu Luyện kim?”.
Bà Bùi cười, gật đầu: “Tôi là Lâm Tái Phương”.
Lỗ Hải Phong đột nhiên bước tới chủ động bắt tay bà, cảm động nói: “Lần trước nghe bà diễn thuyết, tôi đã thu hoạch được không ít điều, hy vọng lần sau lại được nghe bà nói, không ngờ lại gặp nhau ở đây”.
Bà Bùi không nói tiếp về chuyện ấy, mà hỏi: "Chủ tịch Lỗ thấy đề nghị của tôi có được không?". Bà phải đòi công bằng thay con trai, ai bảo là mẹ không bênh con?
Lỗ Hải Phong chau mày, không ngờ bà này lại…, rồi đáp một cách thoải mái: “Thôi được, tôi thấy cũng chỉ có thể làm như vậy. Nhưng tôi không yên tâm để cậu ta chăm sóc, cần phải mời một y tá”.
Bùi Trung Khải đang định phản bác thì bà Bùi đã ngăn lại, nói: "Chủ tịch Lỗ lo lắng cho Hứa Ảo cũng là chuyện thường tình, không yên tâm với Tiểu Khải tuổi đời còn trẻ, chân tay vụng về cũng là lẽ đương nhiên. Tuy ông là người thân của Hứa Ảo nhưng cũng không thể cứ ở đây mãi, mà tất cả phó mặc cho y tá cũng lại không nên. Tôi nghĩ là tôi có thể giúp được, chắc chủ tịch Lỗ không phản đối chứ?". Bà Bùi là người rất thông minh, nhìn vẻ che chở của ông Lỗ với Cố Hứa Ảo thì cũng có thể biết được phần nào quan hệ của họ, nếu không ông Lỗ đã chẳng phải cất công đáp máy bay từ nơi xa tít đến đây.
Đúng là không có cách nào tốt hơn, ý của Lỗ Hải Phong là không muốn để cho Bùi Trung Khải gặp Cố Hứa Ảo, nhưng không thể làm gì được, nước xa không thể làm hết cơn khát gần, ông lại không ở đây, vì thế ông đáp: “Thế thì phiền bà quá. Chờ khi Hứa Ảo khá hơn, tôi vẫn có ý chuyển cháu sang viện khác”. Lỗ Hải Phong vẫn không quên nhấn mạnh lập trường của mình.
“Đến lúc đó tất nhiên là phải nghe theo sự sắp đặt của ông. Hơn nữa, tôi thấy cái gì tốt nhất cho Hứa Ảo thì chúng ta làm”. Bà Bùi giữ chặt bàn tay đang định vùng ra của con trai.
Sự việc coi như cũng đã được giải quyết một cách ổn thỏa, hai bên đều có những nhượng bộ. Cô y tá đứng hồi lâu bên cạnh, lúc này mới bước lên: “Đã đến giờ thay băng rồi, mọi người tránh ra một chút”.
Đám đông đi ra hết, duy chỉ có Bùi Trung Khải là vẫn đứng ở bên giường, Lỗ Hải Phong rất tức giận, nhưng vì nể mặt bà Lâm Tái Phượng, do vậy không tiện nói nhiều, “Cậu Bùi, không định lui ra à?”.
Bùi Trung Khải đáp, mặt không chút biểu cảm: “Tôi sợ Ảo Ảo bị đau, cô ấy rất sợ đau”. Lời ấy dường như cố ý chọc tức Lỗ Hải Phong, đến tên của Cố Hứa Ảo cũng dùng lời gọi thân mật, muốn chứng tỏ sự thân thiết giữa anh với Hứa Ảo và chủ quyền của anh đối với cô.
Sắc mặt của Cố Hứa Ảo một lần nữa lại đỏ bừng lên, cái anh Bùi Trung Khải này không chịu thua kém lấy một lời. Hơn nữa, cô sợ đau lúc nào, người sợ đau chính là Bùi Trung Khải thì có, tay chỉ bị mép giấy làm cho rách một miếng da, thế mà suốt một tuần hễ gặp cô là lại rên hừ hừ.
Bà Bùi kéo tay con trai: “Có mẹ ở đây rồi, con còn lo gì nữa, ra ngoài đi”.
Khi mọi người ra hết, Cố Hứa Ảo mới ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói với bà Bùi: “Thưa bác, cháu không nghĩ sự việc lại như vậy, bác Lỗ cũng chỉ vì lo lắng quá mà thôi, nhưng lại khiến bác phải bận tâm. Bác không cần phải đến đâu ạ, có hộ lý là được rồi, qua ngày hôm nay thì tay của cháu cũng buông xuống được sẽ không có vấn đề gì đâu ạ”.
Bà Bùi cười, giúp cô y tá cởi quần áo của Cố Hứa Ảo, “Là bác muốn đến, để Tiểu Khải chăm sóc cho cháu bác không yên tâm, dù sao thì cũng là đàn ông, chân tay vụng về”. Nhìn những vết thương thâm tím trên người Cố Hứa Ảo, bà không nén được mắng Bùi Trung Khải: “Chả trách mà ông Lỗ tức giận, nếu là bác thì có lẽ bác đã đuổi thẳng cổ ra ngoài rồi. Thế mà nó lại còn ngông nghênh. Thế này thì làm sao con gái chịu nổi”.
Một bàn tay mềm mại xoa vào chỗ vết thương của Cố Hứa Ảo, khiến cô thấy nhồn nhột, nhưng cảm giác dễ chịu vẫn là nhiều hơn. Cô cũng đã từng nghĩ rằng, những lúc bị thương có thể trốn vào lòng mẹ, cho dù không có thuốc, chỉ cần có bàn tay mẹ xoa dịu thì cũng sẽ không còn đau nữa.
Nhìn thấy Cố Hứa Ảo xấu hổ xe che chỗ da thịt lộ ra ngoài, bà Bùi vuốt tóc cô, nói: “Đừng ngượng, cứ coi bác như người nhà”.
Triệu Thư Lập đưa Kiều Mẫn Chi đến thăm Cố Hứa Ảo, rồi cứ luôn mồm nói xin lỗi, rằng nếu anh không hẹn gặp cô ở ngoài thì cô không về muộn như vậy, và tất nhiên không xảy ra chuyện không hay. Cố Hứa Ảo vội nói, cô mới là người cần phải cảm ơn anh vì anh đã nhớ đến cô và báo tin đi khắp nơi.
Triệu Thư Lập đã nói tới chuyện hẹn gặp Cố Hứa Ảo tối hôm ấy một cách không giấu giếm và kiêng dè trước mặt Kiều Mẫn Chi. Cố Hứa Ảo đưa ánh mắt lo ngại nhìn sang Kiều Mẫn Chi, nãy giờ cô ấy vẫn không nói câu nào, lúc này cũng vẫn giữ vẻ mặt bình thản mà gọt táo. Trong bụng Cố Hứa Ảo thầm khen đúng là kiên cường. Trong chuyện Lỗ Hành và Triệu Thư Lập không thể ở bên nhau, Kiều Mẫn Chi chỉ là một yếu tố khách quan, nói về tình cảm thì cô cũng chính là người phải đau lòng. Một người thông minh như vậy chắc chắn biết ngày mà Cố Hứa Ảo xảy ra chuyện, Triệu Thư Lập đã hẹn gặp cô để nói về chuyện gì, thế nhưng cô đã gạt bỏ lòng kiêu hãnh cùng anh đến đây để thăm cô. Những ác cảm ban đầu của cô đối với Kiều Mẫn Chi đã bị xua tan. Trong lòng Cố Hứa Ảo thầm than, tình yêu làm cho đầu óc người ta trở nên mụ mị như thế này ư? Nếu đúng là như vậy, thì Cố Hứa Ảo thật sự rất may mắn.
Kiều Mẫn Chi đưa miếng táo đã gọt xong cho cô, thực ra Cố Hứa Ảo không muốn ăn, nhưng vì sự đồng cảm với Kiều Mẫn Chi nên cô giơ tay ra đón và cắn từng miếng. Cô hy vọng Triệu Thư Lập nhanh chóng thoát ra khỏi ám ảnh về Lỗ Hành, không bỏ lỡ cô gái thực lòng yêu anh này.
“Quả táo cô gọt thật đẹp, vỏ liền một dải, tôi thì không làm được thế”. Cố Hứa Ảo gợi chuyện.
Kiều Mẫn Chi mỉm cười, “Những lúc rỗi rãi tôi thường lấy tất cả những vật có hình tròn để luyện, ngay cả khoai tây cũng gọt thành như vậy”.
Là sự rỗi rãi trong chuyện tình cảm đã khiến cho một việc đơn giản được làm rất thành thục, không lẽ đó cũng chính là quá trình Kiều Mẫn Chi chờ đợi Triệu Thư Lập? Cố Hứa Ảo nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Kiều Mẫn Chi, không phải một cô gái mưu mô, cô ấy là một người thực sự đơn giản, hơi kiêu ngạo, hơi phá lối, nhưng nhìn chung là người biết nghĩ đến đại cục.
Bùi Trung Khải có phần giận lây Triệu Thư Lập, một là vì anh là nguồn gốc tai họa mà Cố Hứa Ảo phải chịu này, hai là vì Lỗ Hành, nên tỏ ra không mấy nhiệt tình.
Triệu Thư Lập và Kiều Mẫn Chi ngồi một lúc thì đứng dậy ra về. Trước khi rời khỏi, Kiều Mẫn Chi nói: “Chị Hứa Ảo, cha em đã biết chuyện chị bị thương, ông nhờ em chuyển lời bảo chị chịu khó nghỉ ngơi”.
Cố Hứa Ảo không ngờ phó chủ tịch Kiều vẫn còn nhớ đến cô, nên rất cảm động, “Tôi sẽ chú ý, nhờ cô chuyển lời cảm ơn của tôi đến phó chủ tịch Kiều”.
Chờ cho những người đến thăm đã về hết, Bùi Trung Khải đỡ Cố Hứa Ảo nằm xuống, rồi thuận miệng hỏi: “Phó chủ tịch Kiều là ai?”.
“Là bố của Kiều Mẫn Chi. Em gặp ông ấy ở thành phố xe hơi, là đồng hương của em. Ông ấy đối xử với mọi người rất nồng hậu, gần gũi”. Cố Hứa Ảo thấy cảm kích, những người như ông Kiều có tình có nghĩa, chả trách mà tổng giám đốc Quang lại trung thành, tận tụy với ông đến thế.
“Chẳng qua cũng chỉ là cách xử thế của những người làm quan, với vị trí của họ thì dù chỉ là một nụ cười mỉm những người dưới cũng thấy phải đội ơn đội đức rồi. Chỉ lừa được những cô gái như em thôi, thế mà cũng cứ tưởng là thật”.
Cố Hứa Ảo rất không vui, “Cứ như lời của anh thì họ không phải là người, không có tình cảm thật, mọi thể hiện đều là giả tạo, thế thì còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa, em cũng chỉ là một người qua đường, với cách suy luận của anh thì ông ấy đường đường là một vị phó chủ tịch tỉnh không lẽ lại cần em phải tỏ sự trung thành của mình với ông ấy từ một nơi xa tít mù tắp? Người ta cũng chẳng cần gì phải đối xử với em như vậy”.
“Nói thì phải nói vào việc cụ thể. Có thể khi nói chuyện với con gái thì người ta tiện mồm hỏi thăm em một câu và chẳng có ý gì khác. Anh cũng chỉ có ý nói như vậy”. Bùi Trung Khải vội vàng giải thích. Tranh luận với Cố Hứa Ảo chỉ có hai kết quả, một là cô thắng, hai là cô thua và anh lại phải dỗ dành, nếu không thì cô sẽ không thèm đếm xỉa đến anh nữa. Vì thế nói đến cùng cũng chỉ có một câu: “Điều một, vợ luôn đúng, điều hai, nếu vợ sai xem lại điều một”.
Cố Hứa Ảo không thèm nói chuyện với Bùi Trung Khải nữa, được người khác nhớ đến đâu có phải là một chuyện xấu, một lời hỏi thăm dù thế nào cũng thấy ấm áp, huống chi phó chủ tịch Kiều lại là một bậc quân tử, đối xử với mọi người rất chu đáo. Nghĩ thế, cô lại không chịu thôi, "Có phải anh muốn em lúc nào cũng là một cô gái mồ côi không ai quan tâm, để rồi mặc cho anh muốn làm gì thì làm không?".
Bùi Trung Khải giận sôi nhưng chỉ còn biết nghiến răng vì không thể động đến người cô, "Người đối xử tốt với em thì em không biết quý trọng, lại cứ lấy người khác ra để chọc tức anh. Anh tức giận bỏ đi để rồi xem ai thực lòng thương em. Em mà không cần anh nữa là sẽ có người khác đến giành ngay. Em cũng mua cổ phiếu đấy thôi, không lẽ em không biết thành tích và phần trăm lợi nhuận của Blue Chip hấp dẫn mọi người thế nào hay sao?".
“Nhiều nhất cũng chỉ là cổ phiếu tiềm năng thôi, đừng có tự đề cao mình như thế. Hơn nữa, không phải là anh không biết thị trường cổ phiếu Trung Quốc, cổ phiếu của Blue Chip chưa hẳn đã kiếm được nhiều tiền, còn ST thì lại được mua bán rất nhiều. Em đã mua một ít ST, thắng liên tiếp hơn ba mươi điểm, kiếm được rất khá”. Nhớ đến lần mua bán cổ phiếu ấy, hai mắt Cố Hứa Ảo sáng long lanh, cái đường gấp khúc ấy có lẽ là đường gấp khúc đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy.
“Em cố ý đấy à, ý em nói anh là loại cổ phiếu Blue Chip không được giá hay là em muốn chạm vào cổ phiếu ST!”. Bùi Trung Khải có thể dự cảm thấy nửa đời sau của anh sẽ không được yên ả vì ngày nào cũng sẽ có người đấu khẩu với anh.
“Để xem anh nghĩ như thế nào”.
“Mắt nhìn của em thật chẳng ra sao, tạm ngừng tạm ngừng đã”.
“Này, đừng có cắt ngang. Sao em lại nghe thấy vừa rồi có người nói tình hình của mình rất tốt, em không cần có người khác tranh ngay. Bùi Trung Khải, anh phải nói rõ cho em biết, ai giành anh? Là học sinh mới tiếp nhận, hay là chủ nhân cũ của chiếc váy màu xám?”. Cố Hứa Ảo nghiêng đầu nhìn Bùi Trung Khải.
“Anh chỉ ví dụ như thế, không có ai thật”. Bùi Trung Khải thầm trách mình nói năng không giữ mồm, tự chuốc họa vào thân.
“Em vẫn còn chưa nhận lời lấy anh, anh cũng không cần phải dỗ dành em”. Cố Hứa Ảo cười lớn. Cô bị thương nằm trên giường không có việc gì làm, chỉ còn cách trêu Bùi Trung Khải cho đỡ buồn.
Bùi Trung Khải tức giận bước tới véo vào cổ Cố Hứa Ảo, cô ấy đã đùa quá, không lấy anh thì cô muốn lấy ai? Đang nói chuyện thì cửa kẹt một tiếng, cô y tá đưa một người giống như nhân viên bưu điện, tay ôm một bó hoa to vào.
“Xin hỏi, ai là cô Cố?”. Ánh mắt của nhân viên bưu tá nhìn như dán vào người trên giường bệnh, nhưng vẫn hỏi một câu theo thói quen nghề nghiệp.
Cố Hứa Ảo vội đáp: “Là tôi”.
Nhân viên bưu điện bước tới gần, thận trọng đưa bó hoa tới: “Cô Cố, bó hoa này là điện hoa cho cô, xin cô nhận lấy”.
Bùi Trung Khải cảnh giác ngăn trước mặt nhân viên bưu điện, "Là hoa của ai tặng?". Như thế chẳng phải là làm bẽ mặt anh sao, vừa rồi cô ấy còn đang nói dở là lấy ai, thế rồi ngay lập tức có người đến thêm dầu vào lửa.
“Đây là hoa từ tỉnh ngoài gửi về, tôi cũng không rõ, cô đọc tấm thiếp kèm theo thì sẽ rõ”.
Cố Hứa Ảo mở tấm thiếp đọc lời viết trên đó: Tiểu Cố, tĩnh dưỡng cho tốt, hãy giữ gìn sức khỏe. Ký tên: Chú Kiều.
Một làn hơi ấm truyền khắp cơ thể, chú Kiều chẳng phải là Kiều Duy Thành thì còn là ai nữa, Cố Hứa Ảo luôn miệng nói, thật bất ngờ, “Em phải gọi điện cảm ơn phó chủ tịch Kiều một tiếng mới được, chú ấy vẫn nhớ những việc này, đúng là hiếm thấy”. Nói rồi cô nháy mắt với Bùi Trung Khải, ý muốn bảo: Thấy chưa, phó chủ tịch Kiều không như anh nghĩ đâu, chú ấy không phải là làm ra vẻ. Bùi Trung Khải chau mày đón lấy bó hoa, bó hoa gửi theo đường bưu điện này quả là chẳng có điều gì để nói, hoa màu đỏ cắm xen với lá liễu màu xanh, chẳng có tạo hình, tỉa tót, rất tầm thường.
Chờ cho nhân viên bưu điện đi khỏi, Cố Hứa Ảo cầm điện thoại lên tìm số, sau một hồi thì thở dài dựa vào đầu giường, cô không có số điện thoại của Kiều Duy Thành. Hỏi Kiều Mẫn Chi hay tổng giám đốc Quan cũng đều có vẻ không ổn lắm, e mọi người lại nghĩ khác. Kiều Duy Thành cũng chỉ vì quan tâm đến một người đồng hương ít tuổi, cô nhất định không thể mang phiền phức đến cho ông. Chuyện đó với một dân thường như cô thì chẳng có gì, nhưng đối với một quan chức chính quyền thì có khi sẽ là đòn trí mạng. Điều này thì cô hiểu. Vì thế, lời cảm ơn có lẽ đành để lại trong lòng mà thôi.
Bùi Trung Khải quan sát vẻ mặt thoắt vui thoắt buồn của Cố Hứa Ảo, trong lòng thấy nghi vấn. Phó chủ tịch tỉnh Kiều Duy Thành có cần thiết phải quan tâm đến một người đồng hương như thế không? Nhờ con gái chuyển lời hỏi thăm đã là một việc hiếm thấy rồi, hơn nữa lại còn gửi hoa qua đường bưu điện, không lẽ, không lẽ…
Càng suy đoán Bùi Trung Khải càng thấy không có khả năng, một cán bộ cấp tỉnh vượt trăm sông ngàn núi theo đuổi một cô gái thì quá trắng trợn. Vậy thì còn có lý do gì, vì sự hợp tác của FEX với thành phố xe hơi? Cố Hứa Ảo có là nhân vật gì đâu, chẳng qua chỉ là thư ký của chủ tịch hội đồng quản trị, quan hệ với ông Howard tuy tốt đẹp nhưng không đến mức không phân biệt được công tư. Hơn nữa, anh cũng tham gia cuộc đàm phán giữa hai bên, thành phố xe hơi cũng rất nổi tiếng, đương nhiên FEX phải hết lòng hết sức vì sự hợp tác giữa hai bên, không hề thấy điểm nào là cần thiết có sự thông đồng. Mặc dù phủ định tất cả những ý nghĩ ấy, nhưng những nghi ngại vẫn không thể xua tan.
Cố Hứa Ảo thấy Bùi Trung Khải hết thu dọn cái này lại đến cái khác mà không nói câu nào, không hỏi câu nào, hoàn toàn khác với phong cách vốn có của anh. Miệng lưỡi cay độc của Bùi Trung Khải chẳng phải luôn dồn người đến đường cùng đó sao?
"Anh nghĩ sao?".
“Cái gì mà nghĩ sao”. Nhìn thấy Cố Hứa Ảo dẩu môi về phía bó hoa, tuy trong lòng đã hiểu nhưng anh vẫn cố nói sang chuyện khác, “Có thể làm cho vợ vui thì tất nhiên anh chẳng có gì để nói”.
“Ai là vợ anh, em vẫn chưa nhận lời lấy anh”. Con người này càng ngày lại càng ngông nghênh, khi anh gọi điện thoại, cô nghe thấy rõ anh nói với người khác là đang ở bệnh viện chăm vợ, tuy trong lòng thấy rất ngọt ngào nhưng hình như giai đoạn quá độ này hơi nhanh thì phải.
"Cha mẹ cũng đã gặp mặt rồi, định chạy làng hả?".
Cố Hứa Ảo biết không thể tranh cãi với Bùi Trung Khải được, bèn nhắm mắt lại không thèm để ý đến anh nữa. Sự việc đến quá bất ngờ, còn nhanh hơn suy nghĩ của cô. Tất cả dường như được đẩy nhanh chỉ sau một đêm, như được người ta bí mật lên kế hoạch sẵn. Chiếc đệm giường lún xuống, hơi thở đàn ông nồng nàn bên tai, cô đưa tay ra đẩy thì lại bị giữ lấy.
“Phu nhân, làm ơn đi, cho anh nghỉ một lát, suốt một ngày chân không chạm đất, bận tối mắt tối mũi, dù là thằng ngốc sai vặt thì cũng phải cho nghỉ một chút”. Nói rồi tay anh ôm lấy cô một cách tự nhiên, “Chà chà, eo này gầy đi nhiều rối đấy, mang về nuôi chắc sẽ tốn không ít lương thực đâu”.
Cố Hứa Ảo phì cười, “Này, này, anh nuôi lợn đấy à? Bảo anh về thì anh không chịu mà cứ ở lại đây, mệt thì lại đổ lên đầu em”.
“Anh không đến thì mẹ anh sẽ đến, mà em lại không quen. Anh cũng chỉ vì nghĩ cho em thôi. Bên cạnh lúc nào cũng có một người để mà mắng để mà làm nũng, như thế chẳng phải sẽ nhanh khỏe hơn sao?”. Bùi Trung Khải vươn người, túm lấy bàn tay cử động của Cố Hứa Ảo, “Ngoan nào, đừng có động đậy, anh ngủ năm phút thôi”.
Dường như không cần tới năm phút, không còn nghe thấy động tĩnh nữa, mà chỉ còn thấy hơi thở đều đều, quả nhiên là mệt rồi thật.
Tay trái vẫn phải cố định, còn tay phải thì bị nắm chặt trong bàn tay to lớn hơi ướt mồ hôi. Cố Hứa Ảo nghiêng đầu lại gần nhìn người đàn ông mệt mỏi đang ngủ bên cạnh, khuôn mặt bị gối dồn thành những nếp nhăn nho nhỏ, caravat cũng lệch sang một bên. Nhưng điệu bộ ấy khiến cô có cảm giác gần gũi và đáng yêu hơn. Anh lúc này cũng giống một người đàn ông bình thường, cũng mệt mỏi, cũng buồn rầu, cũng sợ hãi, không phải là kẻ cướp và cũng không phải là anh hùng. Không thể quên tâm trạng bi quan khi ở trong con ngõ đêm hôm ấy, khi mùi máu tanh xộc vào mũi, điều lo sợ nhất trong lòng cô lúc đó không phải là mất đi cuộc sống, mà là lo sợ không được nhìn thấy vẻ tiếc nuối và đau khổ của Bùi Trung Khải. Giây phút đó, cô thực sự mong muốn được ở bên anh mãi mãi.
Thì ra, con người ai cũng có lòng tham, đã từng được nếm trải ấm áp thì sẽ sợ lạnh lẽo, từng nếm hạnh phúc thì sẽ không muốn từ bỏ, đang ở thiên đường thì sẽ thấy coi thường địa ngục.
Cố Hứa Ảo nghiêng mặt hôn lên trán Bùi Trung Khải, thầm nói: “Anh có biết không, bây giờ em đang rất thèm được anh ôm”. Dường như nghe được những lời ấy, cánh tay anh siết chặt vòng eo thon nhỏ của cô. Cố Hứa Ảo mỉm cười, đúng là một người xử lý việc gì cũng nhanh nhẹn, ngủ mà cũng rất tinh.
Mễ Tĩnh Văn nhìn lướt qua giấy biên nhận mà Mễ Đại Dũng đập xuống bàn, rồi ngẩng đầu lên nói như không có chuyện gì: “Sao nào? Con cứ tưởng là có chuyện gì, chẳng qua cũng chỉ là chút tiền trả công cho người khác”.
Mễ Đại Dũng nheo mắt, “Con đừng có tưởng cho con cái chức giám đốc là cho con quyền tiêu tiền bừa bãi. Một trăm ngàn với nhà họ Mễ chúng ta chẳng đáng gì, thậm chí chỉ bằng tiền mời khách uống trà bóp chân. Nhưng đó là tiền tiêu đúng chỗ. Con hãy nói thật đi, con đưa cho ai số tiền này?”.
“Con biết là cha không tin tưởng con, sai người theo dõi con”. Mễ Tĩnh Văn vươn cổ cãi.
“Gia sản này của tao không phải là gió trên trời thổi đến. Tao chỉ có một mình mày là con gái, không cho mày thì cho ai, sai người khác trông chừng mày là có trách nhiệm đối với tương lai của mày sau này. Tao đã bảo phó tổng giám đốc Lý dìu dắt để mày thông thạo nghiệp vụ, thế mà mày không chịu học hành cho đến nơi đến chốn”. Mễ Đại Dũng đúng là đã phải rất nhọc lòng tốn công, con cái không nên người là món nợ suốt đời của cha mẹ.
“Là phó tổng giám đốc Lý ấy à? Hừ, đầu thì hói một nửa, người thì như quả bí ngô, buồn nôn chết đi được”.
“Tao chọn thầy giáo cho mày chứ đâu có chọn chồng cho mày, mày nổi cáu cái gì? Tao biết là tâm tư của mày đang ở đâu, chẳng phải là cái tay Bùi Trung Khải của Trung Đỉnh sao?”.
Mặt Mễ Tĩnh Văn sa sầm xuống, “Con không xen vào việc của cha thì cha cũng đừng có xen vào việc của con!”.
Cô cũng đã từng gặp mấy mụ nhân tình của Mễ Đại Dũng, mụ nào cũng như hổ đói chăm chăm nhằm vào khối tài sản của ông. Có lần cô gặp một mụ ở cửa hàng Chanel hai người cùng nhằm vào một chiếc váy không ai chịu nhường ai. Nói thật lòng, Mễ Tĩnh Văn không thích mặc cái kiểu ấy, có điều cô đang muốn tỏ ra vẻ của một cô gái hiền thục trước mặt Bùi Trung Khải. Người đàn bà ấy khoảng bốn mươi nhăm, thực ra cũng không phải là già, nhưng so với một cô gái hai mốt hai hai thì vẫn là khoảng cách không thể vượt qua.
Lúc đó cô đã chọc tức người đàn bà đó như thế nào nhỉ? Hình như cô đã nói một câu, “Chẳng qua là tôi muốn giả già, những bà già hình như thích mặc loại hàng này”. Thế là người đàn bà đó liền phủi tay đi, để lại Mễ Tĩnh Văn đứng đó cười to khoái chí.
Dù sao thì Mễ Đại Dũng cũng là người sáng suốt nên chỉ chơi bời mà thôi, không có cái kiểu đến đâu cũng “gieo hạt giống”.
“Cha không có ý định quản lý con, nhưng con hãy nói rõ cho cha biết, con về nước làm gì? Học hai năm ở nước ngoài lại bỏ học, về nước rồi ngày ngày đến quán rượu, cha là người từng trải, cha biết không thể như thế được cả đời đâu con ạ”. Nói đến đây, Mễ Đại Dũng lại thấy tức giận, “Còn nữa, con hãy nhanh chóng rời xa cái tay Bùi Trung Khải ấy đi, hắn không phải là người tử tế gì đâu”.
“Chuyện này không cần cha phải lo”. Chưa nói dứt câu, Mễ Tĩnh Văn đã quay người bỏ đi.
Mễ Đại Dũng gầm lên ở phía sau lưng, “Hai kẻ mà mày trả tiền đều không phải là đồ tử tế, không biết mày nhờ bọn chúng làm việc gì? Tốt nhất phải giải quyết cho êm thấm, tao không muốn nhà họ Mễ bị lôi vào rắc rối!”.
Đi theo hắc đạo nhiều rồi nên thấy sợ, Mễ Đại Dũng nhanh chóng tích lũy rồi rút về làm lương dân bách tích. Ngày ngày trong cảnh dao kề cổ, ai qua rồi mới biết, càng lớn tuổi thì lại càng thấy sợ, sợ đến mức đến nằm không ngủ được, nửa đêm vào nhà vệ sinh mà còn sợ bị thanh trừng. Cuối cùng cũng tìm được một cơ hội rửa tay gác kiếm, tất nhiên là không thể triệt để được, nhưng dù sao thì cũng là làm ăn chân chính đủ nuôi sống gia đình. Những kẻ lưu manh côn đồ như Tiêu Đại, Hắc Bì coi rẻ mạng sống, nếu dây vào nhất định sẽ hỏng việc. Một trăm ngàn đồng ấy nhất định là Mễ Tĩnh Văn đã gửi vào tài khoản của hai kẻ này.
Tề Huy đến bệnh viện bí mật ra hiệu cho Bùi Trung Khải ra ngoài, nói: “Tôi đã nhờ anh em ngày trước bí mật điều tra, cậu ta nói, những người mà cậu ta biết đều là những người làm việc theo nhóm, việc gì cũng phải thông qua đại ca, sau đó phân công cho bên dưới, nhưng chuyện lần này thì không nghe nói, e rằng họ đã tìm đến những kẻ đánh lẻ. Tôi cũng bảo cậu ấy dò hỏi thì được biết gần một năm nay có một nhóm, tên là Long Huynh Hổ Đệ gì đó, nghe nói thế lực cũng khá mạnh, cùng làm cùng ăn nhưng không tham gia một bang nhóm nào”.
“Có khả năng là bọn đó không?”.
“Vẫn đang điều tra, có tới 99% là bọn này. Nghe nói gần đây bọn chúng bỗng nhiên rủng rỉnh tiều tiêu, còn đến phòng tắm của người anh em của tôi nghỉ ngơi mấy ngày liền, thuốc hút cũng đòi loại tốt nhất, như thể chúng vừa phát tài to”.
Bùi Trung Khải vê đầu điếu thuốc, “Hãy điều tra cho kỹ, xem kẻ nào đã thuê chúng”.
Bùi Trung Khải trở về buồng bệnh, thấy sắc mặt anh có vẻ không bình thường, Cố Hứa Ảo bèn hỏi xem có chuyện gì, anh trả lời là công ty có việc phải về, Cố Hứa Ảo bèn bảo anh về ngay, mấy ngày qua anh đã ở bên cô suốt cả ngày.
Công ty cũng có chuyện thật. Nén cơn giận dữ, về đến công ty, Bùi Trung Khải nhận thấy mình càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, mấy báo cáo của giám đốc tư vấn có chút vấn đề về số liệu lập tức bị anh phê bình. Đường Sinh thấy không ổn bèn gọi anh về, nửa đùa nửa thật, nói: “Nếu anh thấy sốt ruột việc nhà thì cứ về đi, đừng ở đây làm khó chúng tôi, giận cá chém thớt làm gì”.
Bùi Trung Khải cũng cảm thấy có phần hơi quá, cười át đi, vỗ vai Đường Sinh, nói: “Người anh em, xin lỗi, mấy ngày nay đang bị hỏa vượng ấy mà”.
Đường Sinh cười lớn: “Hiếm thấy anh như vậy, nếu đã ổn định thì cũng tốt, khỏi phải suốt ngày vật vờ như cô hồn dã quỷ”.
“Làm sao bằng được cậu, sớm đã yên bề gia thất, ngoan ngoãn trong vòng quản lý, đến bây giờ thì con cái đã đề huề”. Bùi Trung Khải nói rất thật lòng, Đường Sinh bằng tuổi anh nhưng đã có hai con một gái một trai.
Đường Sinh Cười, “Dù sao trong hay ngoài vòng quản lý cũng vậy thôi, xong sớm thì nghỉ sớm, tôi cũng không thể thiếu được chỗ dựa của ông già nên không muốn làm trái lời ông. Vả lại, làm theo ý ông ấy cũng có gì là không tốt đâu. Anh thì may rồi, bây giờ đã gặp được người mình yêu, chúng tôi thấy ghen tỵ đấy!”.
Giọng của Đường Sinh có vẻ kém vui. Bùi Trung Khải hiểu rõ cuộc sống của những người như Đường Sinh, là con trai của cán bộ cao cấp, lấy một người vợ môn đăng hộ đối, kết thân hai gia đình một chính trị một thương gia, tạo nền móng vững chắc cho tương lai, có lẽ vì thế mà những việc được tự mình quyết định không nhiều.
Bùi Trung Khải dường như xông thẳng vào phòng làm việc của Mễ Đại Dũng, thư ký cũng không kịp ngăn lại. Vào đến bên trong, anh ngồi lên bàn, lôi ra một chiếc phong bì cầm lên tay phe phẩy mấy cái, sau đó ném “xoạch” một cái xuống trước mặt Mễ Đại Dũng, rồi nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Chủ tịch Mễ, không biết ông có quen hai người này không?”.
Mễ Đại Dũng cầm chiếc phong bì lên, bên trong rơi ra mấy tấm ảnh, đó là những bức ảnh được chụp lén. Là ảnh hai người mặt mày dữ tợn, đang hút thuốc, một người chừng hai mươi tuổi, một người chừng ba mươi tuổi, nhìn qua thì biết ngay đó không phải là những người tử tế.
“Tổng giám đốc Bùi, tôi làm sao lại quen với những loại người này. Không phải anh có ý bôi nhọ Mễ Thị đấy chứ?”. Mễ Đại Dũng châm một điều xì gà, trong lòng lờ mờ đoán biết chuyện gì đã xảy ra.
"Tất nhiên là chủ tịch Mễ làm ăn chân chính rồi, còn tôi cũng là một một công dân chấp hành pháp luật, cũng không biết hai kẻ này là những người tệ hại thế nào. Không biết tại sao chủ tịch Mễ lại có thể khẳng định như vậy?". Bùi Trung Khải nhìn Mễ Đại Dũng không chớp mắt.
“Anh… Chuyện này mà phải cần đến biết hay sao? Tôi và anh đều là những người từng trải, không ngờ con mắt của tổng giám đốc Bùi Lại kém đến thế!”. Mễ Đại Dũng biết Bùi Trung Khải nắm được chút dấu vết nên ra sức biện bạch.
"Nếu chủ tịch Mễ đã biết chúng ta đều là những người từng trải thì cũng biết bây giờ không dễ dàng vô trách nhiệm để mình không rõ chuyện gì chứ?".
“Rốt cuộc là anh có ý gì? Dù gì thì Mễ Thị cũng đứng thứ nhất thứ nhì lĩnh vực nhà đất ở thủ đô này. Nếu có người ghen tức ra tay thì tất nhiên là tôi sẽ không cho qua”. Mễ Đại Dũng nói những lời này với dáng vẻ rất dữ dằn.
Bùi Trung Khải đổi tư thế ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo, “Tôi cũng sẽ không cho qua!”.
Anh chỉ nhắc lại lời của Mễ Đại Dũng, nhưng vẻ giận dữ trên mặt thì mỗi lúc một rõ, vẻ tinh nhanh chín chắn dần chuyển thành lạnh lùng, thủ đoạn, khuôn mặt thanh tú và đôi mắt rất đẹp lộ rõ vẻ dữ tợn.
“Chủ tịch Mễ không cần phải ngại. Tôi đến là để làm rõ một việc, làm rõ xong rồi thì tất nhiên là sẽ không có những việc khác nữa”.
Cánh cửa phòng “kẹt” một tiếng rồi bị bật mở, Mễ Tĩnh Văn xộc vào.
“Thầy Bùi, sao thầy lại đến đây? Vừa rồi có người nói là người của Trung Đỉnh xông vào rất không lịch sự”.
“Đâu dám!”. Bùi Trung Khải cười lạnh lùng nhìn Mễ Tĩnh Văn.
Nụ cười ngọt ngào của Mễ Tĩnh Văn gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Bùi Trung Khải lập tức trở nên gượng gạo, lời nói cũng có phần hoảng hốt, trong lòng ít nhiều cũng có dự cảm. “Mặc dù thầy không phụ đạo cho em đến lúc thi cuối cùng, nhưng em là quân tử không chấp với lỗi của tiểu nhân, nên em vẫn cảm ơn thầy”.
“Chà, chà, thế ra cô muốn cảm ơn thầy giáo à?”. Bùi Trung Khải vẫn nửa nạc nửa mỡ pha đôi chút bông lơn.
Mễ Tĩnh Văn thoáng mơ hồ, vẻ bông lơn của Bùi Trung Khải khiến cô thấy vui mừng, nỗi bất an vừa nhen lên bị át đi, mặt sáng bừng, cô bước tới mấy bước thăm dò, lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng đến cực độ của Bùi Trung Khải.
“Cô cảm ơn tôi bằng cách móc nối để làm những việc đáng xấu hổ như thế sao?”.
Sắc mặc của Mễ Tĩnh Văn lập tức trắng bệch, "Anh muốn nói gì?".
Chiếc ghế xoay dưới thân hình của Bùi Trung Khải xoay sang phía khác, anh không nhìn Mễ Tĩnh Văn nữa mà nhìn vào Mễ Đại Dũng, "Chủ tịch Mễ, ông thấy nên làm thế nào cho ổn thỏa bây giờ?".
Mễ Đại Dũng đột nhiên gầm lên: “Mày gây họa cho tao mãi thế hả? Tao nợ nần gì mày?”. Dứt lời, chiếc gạt tàn thủy tinh bị ném rơi xuống trước mặt Mễ Tĩnh Văn. Chiếc gạt tàn không vỡ mà lăn mấy vòng phát ra tiếng kêu leng keng.
Mễ Tĩnh Văn sững người, chưa bao giờ Mễ Đại Dũng đối xử với con gái như vậy, đang định cãi lại thì Mễ Đại Dũng lại tiếp tục chửi bới, quát tháo, rồi ném cả các giá thủy tinh trên bàn.
“Mày là đứa con gái bất hiếu, cút ra ngoài cho tao! Tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa, cút mau!”.
Đột nhiên Bùi Trung Khải vỗ tay bôm bốp, “Một màn khổ nhục kế tuyệt hay! Chủ tịch Mễ, đáng tiếc là Tiểu Mễ vẫn chưa hiểu được khổ tâm của ông. Cô ấy không muốn đi và tôi cũng không muốn để cô ấy đi, ai làm việc gì sai thì đều phải chịu trách nhiệm”.
“Vậy, anh muốn gì?”. Mễ Đại Dũng truy vấn, kéo vội Mễ Tĩnh Văn ra phía sau lưng. Ông ta cũng đã biết đến sự dữ dằn của Bùi Trung Khải.
“Mễ Thị của ông móc tiền ra cho hai kẻ lưu manh, sai khiến chúng làm hại người của tôi. Ông nói xem, món nợ này phải tính thế nào?”. Bùi Trung Khải giọng đầy đe dọa.
“Cố Hứa Ảo bị thương thì có liên quan gì đến Mễ Thị, anh đừng có ngậm máu phun người”. Mễ Tĩnh Văn lên tiếng, cố làm ra vẻ cứng cỏi. Chuyện xong cô ta đã đưa cho hai kẻ kia một khoản tiền và bảo chúng tránh đi một thời gian, tất cả đều đã thỏa thuận rõ ràng rồi.
“Cô đưa cho chúng tổng cộng một trăm ngàn đồng, lúc trước năm mươi ngàn, xong việc năm mươi ngàn. Không lẽ cô phải để tôi ghi lại khoản này cho cô à? Cô phải lấy làm may mắn vì đã không hạ độc thủ, nếu không thì không phải là tôi đến đây để thương lượng với bố con các người nữa đâu!”. Bùi Trung Khải đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn.
Mễ Đại Dũng và Mễ Tĩnh Văn đều giật nẩy người sợ hãi. Mễ Đại Dũng có lẽ đã hiểu ra chuyện gì, con gái ông ta quả nhiên đã gây ra họa vì chữ “tình”, vì tình cảm với gã trai khốn nạn không hề thích nó.
“Tổng giám đốc Bùi, con gái tôi ngu dốt đã làm tổn hại đến người của anh, không biết có nghiêm trọng không? Để tôi đi chuẩn bị ít đồ tới thăm, tiền thuốc men tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm, mong anh bỏ quá cho lỗi dạy con không nghiêm của tôi”.
“Không cần ông phải đến thăm và cũng không cần ông phải bỏ tiền. Chỉ cần ông nói cho tôi biết chuyện này nên làm thế nào?”.
Mễ Đại Dũng cuống lên, “Anh không thể buộc con gái tôi cũng phải bị thương, anh là một người hiểu pháp luật, chắc sẽ không làm những việc phạm pháp đúng không?”.
“Từ trước tới nay tôi luôn tin có nợ thì phải trả, nợ cái gì trả cái ấy!”.
“Bùi Trung Khải, anh quá đáng rồi đấy, không lẽ anh không sợ pháp luật?”.
“Pháp luật có giải quyết việc người ta trượt chân ngã xuống nước, có xử lý việc người gặp tai nạn giao thông không? Chuyện này tôi không biết, tôi chỉ biết luật pháp sẽ xử lý việc lậu thuế, trốn thuế, sẽ xử lý sự cố do thi công, sẽ xử lý tội hối lộ tham ô”. Nhìn thấy Mễ Đại Dũng từ chỗ xấu hổ đến giận dữ, Bùi Trung Khải mới chậm rãi nói tiếp, “Những chuyện mà pháp luật xử lý ông không thể đề phòng được, con gái ông cũng không thể đề phòng được, tôi cũng không thể đề phòng được. Vì thế, tôi nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, không biết chủ tịch Mễ có muốn nghe không?”.
“Anh nói đi”. Mễ Đại Dũng biết những việc mờ ám của mình đều nằm trong tay của Bùi Trung Khải, nên cơn giận dữ lập tức biến mất.
“Chuyện này, tôi sợ chẳng may xảy ra, ông cũng sợ chẳng may xảy ra, để chúng ta có thể sống hòa bình yên ổn, tôi nghĩ người này tốt nhất không nên ở ở đây. Chẳng phải cô Mễ chưa học hết đại học là gì, tiếp tục học cho xong đi”.
“Bùi Trung Khải, đồ tiện nữ đó có gì tốt đẹp? Mễ Tĩnh Văn này…” Một cái tát của Mễ Đại Dũng giáng xuống cắt ngang lời Mễ Tĩnh Văn.
Ánh mắt của Bùi Trung Khải tối sầm, lạnh lùng và dữ dằn, “Cô Mễ hãy chú ý đến lời nói, đê tiện hay không không đến lần cô nói! Chủ tịch Mễ, trông nôm con gái cho cẩn thận! Đừng có để vì việc nhỏ này mà hủy hoại việc lớn, tôi biết Mễ Thị muốn cơ nghiệp được lâu bền”. Nói rồi anh đứng dậy nhặt những tấm ảnh trên bàn, từ từ bước tới trước mặt hai cha con nhà họ Mễ, mắt nhìn vào Mễ Tĩnh Văn, “Tên hút thuốc này chắc hẳn cô phải biết, nó không nghe lời cô trốn đi nơi khác mà vẫn ở lại Bắc Kinh. Tôi cho cô biết thêm một việc, mấy hôm trước hắn đánh nhau với người khác bị mất hai ngón tay phải vì tội động vào thứ mà hắn không nên động vào”.
Mễ Tĩnh Văn run bần bật, cô đã đoán đúng, khi trả nốt tiền Hắc Bì cười nhăn nhở nói, cô gái ấy rất xinh đẹp, không được động vào cũng thấy tiếc, sau này có những việc tương tự thì đừng quên hắn.
Bùi Trung Khải ném tập ảnh xuống dưới đất, sửa lại quần áo, “Hôm nay nói đến đây thôi, tôi thấy chủ tịch Mễ có đủ khả năng làm được việc mà chúng ta nói tới, học nhiều chỉ có tốt thôi”.
Cánh cửa được đóng lại, bên trong chỉ còn một đống bề bộn và vẻ mặt bàng hoàng của Mễ Đại Dũng và Mễ Tĩnh Văn. Đột nhiên Mễ Đại Dũng nổi giận: “Bây giờ mày hãy thu xếp ngay đồ đạc và nhanh chóng biến ra nước ngoài cho tao!”.
“Con không đi, dựa vào đâu mà anh ta muốn con đi là con phải đi, con không đi!”.
“Nếu mày không gây ra tai họa thì làm sao mà lại phải đi?”.
“Cha sợ Bùi Trung Khải à? Chẳng qua cũng chỉ bẻ hai ngón tay của Hắc Bì. Con không tin là anh ta còn dám làm gì ghê gớm hơn. Con vẫn sẽ làm cho con tiện nữ ấy sống không bằng chết, nếu bị dồn đến đường cùng, con cũng sẽ không để cho anh ta được yên lành!”.
Mễ Đại Dũng không thèm để ý đến Mễ Tĩnh Văn mà lúc này đã gần như phát cuồng, gọi thuộc hạ vào sai bảo: “Đưa cô chủ về nhà, nếu không có lệnh của ta thì không được cho ra khỏi cửa!”.