Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Fred Yager
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Cybersona
Dịch giả: Phạm Thư Trung
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Saigon Vĩnh cửu
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 876 / 6
Cập nhật: 2017-04-17 10:33:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ÁCH ĐÓ KHOẢNG một ngàn năm trăm dặm trong một phòng tại bệnh viện San Francisco, nụ cười đã xuất hiện trên môi Garland Daniels. Đó là lần đầu tiên hắn cười trở lại từ sau khi bị bắn.
Rải rác quanh phòng là những tờ báo mở ra ở những bài về chuyện một cảnh sát chìm chống ma túy đã có mặt tại hiện trường vào lúc xảy ra vụ đọ súng. Một tiêu đề phụ viết, “Đặc Vụ Lẽ Ra Nên Cảnh Báo Nạn Nhân Bị Bắn, Nhưng Lại Im Lặng Để Bảo Vệ Cuộc Phục Kích.” Những tựa bài khác xoay quanh vấn đề gia tăng các băng nhóm bạo lực và in hình đầu đảng của hai băng tham gia vào vụ đọ súng khiến một thường dân vô tội nằm liệt.
“Cybersona,” Garland nói vào microphone nối với máy tính của mình.
“Chào mừng đến với Cybersona,” một giọng nữ trong máy tính vang lên trả lời. “Nếu bạn tưởng tượng ra được cái gì, chúng tôi tạo ra được cái đó.”
“Garland Daniels. Đăng nhập.”
Hình Nhân ảo Garland xuất hiện trên màn hình. Đó là hình chỉnh sửa lại của Garland, nhưng với một thân hình cơ bắp, gần như hoàn hảo hơn. Garland ảo mỉm cười trong máy tính. “Sẵn sàng cộng thêm siêu năng,” hình ảnh Garland nói.
“Thêm siêu năng mới - nhập,” Garland thật nói vào microphone.
“Xin lưu ý rằng siêu năng này chưa được thử nghiệm,” Garland ảo nói.
“Xin lưu ý rằng để Cybersona cho phép sử dụng siêu năng này, thực thể sở hữu phải được lưu ý. Việc sử dụng những siêu năng chưa được cho phép sẽ dẫn đến trục xuất ngay lập tức khỏi Cybersona. Bạn hiểu rõ điều này chứ?”
“Rõ,” Garland trả lời vào microphone.
“Rất tốt,” Garland ảo trả lời. “Chúng tôi sẵn sàng nâng cấp siêu năng.”
Trở lại Kingsville, Texas, Paul dụi cặp mắt đỏ ngầu của mình. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy màn đêm bên ngoài. Ngày trôi về đâu rồi vậy?
“Làm sao mình vào đây được?” anh tự hỏi mình.
Chú mèo con nhảy lên đùi anh và dụi đầu nó vào ngực Paul.
“Mày cũng muốn chơi, hả?” Paul hỏi con mèo. “Tao nghĩ tao đang thua. Đây có lẽ là ý tưởng dở.”
Con mèo kêu grừ grừ và dụi đầu nó vào cằm Paul.
“Cái gì? Mày muốn ăn nữa. Được. Để ta nói...”
Nhưng trước khi Paul kịp gửi tin nhắn thì một tin nhắn trực tuyến xuất hiện.
“Được rồi, Paul. Tụi này chuẩn bị hết rồi. Mang kính vô đi. Đăng nhập liền đi để làm người chơi tiếp theo lên mạng. Nhanh lên!”
“Có vẻ bữa tối sẽ phải chờ.”
Paul đeo kính và gõ bàn phím. Hình nhân vật Cybersona của Paul xuất hiện trên màn hình với mày râu nhẵn nhụi và đầy tự tin. Kế bên là một Nhân ảo khác. Nó nhìn có vẻ trẻ hơn Paul nhiều, và vóc dáng đẹp hơn.
“Chào mừng trở lại, Paul,” hình Nhân ảo Paul nói. “Tôi thấy rằng chúng ta đang chơi với một bạn khác tên Garland. Bạn có đồng ý không?”
Paul gõ chữ yes.
“Tốt lắm. Mình tiếp tục nào,” Paul ảo nói. “Bạn có muốn thêm hay bỏ bớt đặc điểm ngoại hình hay siêu năng nào không?”
Paul đánh vào những siêu năng quen thuộc của anh. Ứng đối nhanh, cực kỳ thông minh, sự cuốn hút không thể cưỡng lại.
“Tốt lắm,” Paul ảo nói. “Trước khi bắt đầu Garland đề nghị chúng ta một siêu năng anh vừa nghĩ ra gọi là ‘nhập’. Vì siêu năng này là siêu năng tương tác và sẽ liên quan đến nhân vật của bạn, nên anh ta cần có sự đồng thuận của bạn rồi mới tiếp tục được. Bạn có đồng ý không?”
Paul suy nghĩ trong một lúc. Rồi đánh vào máy, “Với điều kiện tôi cũng được sử dụng siêu năng này.”
“Để tôi hỏi,” Paul ảo nói, khi nó quay sang hình Nhân ảo kia, nhân vật của Garland. “Paul xài chung ‘nhập’ được không?”
Garland ảo quay ra màn hình và nhìn Paul. Một nụ cười nhẹ nhưng có thể thấy được nở trên môi. “Cứ tự nhiên,” nó nói.
“Tốt lắm,” Paul ảo nói. “Hãy bắt đầu trò chơi.”
“Chưa có gì xảy ra,” Paul nói với con mèo. “Đẩy,” anh nói lớn tự nhủ. “Nhập là loại siêu năng nào nhỉ? Sao không gọi là chui?”
Trong phòng bệnh của mình, Garland nhìn xuống những tựa bài báo rải cạnh giường và hít một hơi sâu. “Đến lúc sửa lại mọi thứ.”
Anh quay lại màn hình giờ đây có hai chân dung: Garland ảo và Paul ảo.
Trên góc trái màn hình, một bảng lựa chọn mệnh lệnh xuất hiện. Ô đầu tiên viết “tạo bối cảnh”.
“Vì đây là lần đầu tiên chúng ta chơi chung,” Garland ảo nói, “hãy để tôi chọn bối cảnh đầu tiên và bạn có thể quyết định cái tiếp theo. Tôi rất thích San Francisco. Vậy mình chơi ở đó đi.”
“Tôi cũng muốn đến thăm San Francisco.”
Phía sau ảnh nhân vật khung cảnh thành phố San Francisco đồng thời hiện ra trên cả hai màn hình của Garland lẫn Paul.
“Mục tiêu của cuộc chơi là gì?” Paul ảo hỏi.
“Sống sót được không?” Garland nói.
“Vậy là chúng ta sẽ cố tiêu diệt lẫn nhau, phải vậy không?” Paul hỏi.
“Chủ yếu là vậy,” Garland nói. “Thấy vậy được không?”
“Sao không?” Paul nói.
“Ừ. Sao không? Chơi bây giờ được chưa?”
“Tôi còn một câu hỏi nữa. Siêu năng nhập có gì đặc biệt?”
“Để tôi cho bạn xem,” Garland ảo nói, khi nó nắm lấy vai Paul ảo và nhìn sâu vào mắt nó. “Nhập!”
Trong căn phòng riêng của mình, Paul vừa mới chỉnh lại chiếc kính thực tế ảo và đang chuẩn bị cho cuộc đấu. “Được rồi. Xem bạn có gì...”
Đột nhiên, một luồng sáng chói lòa phát ra từ chiếc kính và dường như lao vào mắt anh. Ánh sáng xé võng mạc anh, những tia sáng chói lòa tràn vào cầu mắt, một sức nóng tiến sâu vào hành tủy và lan ra khắp não bộ.
Paul ngồi chết lặng trước màn hình, bị lóa mắt vì ánh sáng chiếu rọi khắp phòng trong vài giây rồi trở lại bình thường.
“A!” hắn thốt lên khi từ từ đứng dậy và cởi kính ra. Hắn nhìn xuống thân mình như thể nhìn thấy nó lần đầu tiên. Hắn ngắm nghía hai tay mình, rồi tới khuôn mặt, sờ soạng phần thân trên.
“Mình có thể cảm giác được,” hắn nói. “Thành công rồi.”
Ban đầu còn ngượng nghịu, hắn từ từ nhỏm lên khỏi ghế, miệng phát ra tiếng póc póc như Garland thường làm. Rồi, hắn từ từ đứng lên khỏi ghế. “Mình đứng được.”
Con mèo chạy vào phòng, nhìn lên và khịt khịt, rồi cong lưng lên như thể có người không mời mà đến. Một kẻ lạ mặt nào đó đang chiếm lấy thân xác ông chủ nó. Hắn nhìn xuống con mèo với ánh mắt lạnh nhạt.
“Đừng kiếm chuyện với tao,” hắn nói.
Con mèo lao ra khỏi phòng.
Hắn quay lại màn hình và thấy hình ảnh Paul ảo, giờ đây với gương mặt lo lắng. “Mình bắt đầu chưa vậy?” Paul ảo hỏi.
Hồn Hoang Xác Ảo Hồn Hoang Xác Ảo - Fred Yager Hồn Hoang Xác Ảo