Số lần đọc/download: 3935 / 45
Cập nhật: 2014-12-12 17:51:56 +0700
Chương 11: Thắng Xuất
B
ảy đạo âm ba đã là cực hạn của hắn, nhưng xem Lâm Lạc cử trọng nhược khinh, bộ dáng nhẹ nhàng như thường, hiển nhiên đối phương còn không có đạt tới cực hạn!
Chẳng lẽ mình sẽ bại bởi một phế vật!
Tuy trong nội tâm hắn đã nhận định Lâm Lạc là cố ý giấu dốt, nhưng trải qua thời gian dài quan niệm Lâm gia phế thiếu đã thâm căn cố đế, hắn hoàn toàn không cách nào tiếp nhận kết quả sẽ thua bởi Lâm Lạc!
- Chỉ có chút năng lực ấy cũng dám tới khiêu chiến bổn thiếu, cút cho ta!
Lâm Lạc quát nhỏ một tiếng, ngũ ảnh vừa ra, ngay lập tức Lý Song Ngư nhất thời chật vật đón đỡ, chỉ hơn mười chiêu đã bị một quyền của Lâm Lạc oanh ra lôi đài, rơi chổng vó xuống đất.
Lý Song Ngư lập tức bò lên, sắc mặt xanh mét.
Một quyền của Lâm Lạc tuy rằng đánh ngay ngực làm hắn cảm thấy đau đớn, nhưng càng đau chính là lòng tự ái của hắn, không ngờ lại bị một tên phế vật không chút khoan nhượng oanh xuống đài! Hơn nữa đúng như lời nói của Lâm Lạc, chỉ dùng một tay!
Hắn không hề quay đầu lại rời khỏi Yến Khách thính, tiếng bước chân nặng nề giống như giẫm đạp lên trong lòng mọi người.
Trong lòng Lâm Lạc hoàn toàn thanh minh, biểu tình trên mặt lại cuồng ngạo, ngón tay quét một vòng, nói:
- Có kẻ nào lợi hại hơn một chút hay không, chỉ loại mặt hàng này thật sự làm bổn thiếu không đề nổi hứng thú!
Tuy rằng Lâm Lạc có vẻ thật ngạo mạn, nhưng đánh bại Lý Song Ngư đã chứng minh được thực lực của hắn, tuy rằng trong lòng mọi người thật khó chịu nhưng chỉ có thể cắn răng, ồn ào kêu tên của Lâm Đông Bình cùng Lý Song Kiếm, hi vọng bọn họ có thể đánh bại được Lâm Lạc.
- Tiểu thư, nhìn Lâm Lạc tựa hồ rất lợi hại!
Tỳ nữ của Trầm Nguyệt Lam có vẻ lo lắng nói.
- Không ngại, hắn còn chưa tiến vào Bạo Khí cảnh, càng lợi hại cũng chỉ có hạn! Bạo Khí cảnh cùng Hổ Lực cảnh cách biệt một trời, chênh lệch cũng không chỉ dùng vũ kỹ thì có thể bù lại!
Trầm Nguyệt Lam không hề có chút lo lắng:
- Hiện tại hắn đem mình nâng lên càng cao, sau khi bị ta đánh bại thì rơi càng nặng, chẳng qua làm nền cho ta mà thôi!
- Tiểu thư thật thông minh!
Tỳ nữ kia nhân cơ hội nịnh nọt.
- Lâm Lạc, ngươi ẩn nấp được đủ sâu!
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Lâm Đông Bình đi lên lôi đài.
Sắc mặt Lâm Lạc lạnh lùng, nói:
- Trưởng ấu có thứ tự, ta là trưởng tôn của Lâm gia, còn là tộc huynh của ngươi, thấy ta còn không hành lễ?
Lâm Đông Bình vốn chuẩn bị bóc ra khuyết điểm ngày trước của Lâm Lạc, nhưng câu nói đầu tiên của Lâm Lạc khiến cho hắn nhảy dựng lên:
- Một tên phế vật như ngươi dám bảo ta hành lễ với ngươi?
- Chẳng phân biệt được tôn ti, nên đánh!
Lâm Lạc nắm chặt tay phải, thân ảnh chợt lóe, đã đánh tới đối phương.
- Sợ ngươi hay sao!
Lâm Đông Bình cũng dùng Hổ Ảnh quyền, nhất thời cùng Lâm Lạc binh binh bàng bàng đánh thành một đoàn.
Hổ Khiếu Nhất Nguyên!
Hổ Bát Lưỡng Nghi!
Hổ Lạc Tam Tài!
Hổ Chiến Tứ Tượng!
Hai người giống như đang bồi luyện, đem tinh diệu của Hổ Ảnh quyền biểu hiện ra, đầy trời đều là quyền ảnh, vô cùng đồ sộ!
Nhưng từ sau khi đạt tới tứ ảnh, Lâm Đông Bình không dùng ngũ ảnh mà lăn qua lộn lại sử dụng Hổ Chiến Tứ Tượng.
Lâm Lạc lạnh lùng cười nói:
- Kẻ ngu ngốc chỉ biết tứ ảnh!
- Cái gì!
Lâm Đông Bình tự phụ mình là thiên tài, ngay ca ca của hắn Lâm Đông Lưu cũng không nhìn vào trong mắt, chỉ cho rằng đối phương sinh ra sớm hơn hắn vài năm, mới có thể cao hơn hắn một bậc! Hắn hận nhất là người khác khinh thị thiên phú của hắn, đặc biệt lời này là từ trong miệng Lâm Lạc nói ra.
- Ngu xuẩn, không nghe được hay sao?
Lâm Lạc cười ha ha:
- Nguyên lai ngươi chẳng những đầu óc ngu xuẩn, liên lỗ tai cũng có vấn đề!
- Lâm Lạc, ta muốn giết ngươi!
Lâm Đông Bình nổi giận gầm lên một tiếng, tứ ảnh xuất ra. Nguồn tại TruyenFull.vn. Hắn đạt tới tu vi Thiên Lục tầng đỉnh phòng, đủ chống đỡ cho hắn sử dụng trăm lần tứ ảnh.
- Chỉ bằng ngươi còn kém xa lắm!
Ánh mắt Lâm Lạc ngưng tụ, đánh ra ngũ ảnh!
- Cái gì!
Lâm Đông Bình vừa kinh vừa sợ, Lâm Lạc lại có thể đạt tới ngũ ảnh! Một phế vật còn đạt được ngũ ảnh sớm hơn cả hắn, vậy hắn là gì, phế vật trong phế vật sao?
- Cho ngươi cuồng ngạo! Nên đánh!
Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, ngũ ảnh xuất ra, mỗi kích đều có thể oanh trúng Lâm Đông Bình, đem Lâm Đông Bình đánh tơi tả.
Tất cả mọi người thiếu chút nữa bị chọc giận đến bốc khói, thầm nghĩ rốt cục là ai mới cuồng ngạo, Lâm Lạc kia đúng thật là được thế không buông tha người! Ngươi đánh người mà trên miệng còn không chịu có hại, Lâm Đông Bình không bị chọc tức chết đã là tốt lắm!
- Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Lâm Lạc xuất quyền như mưa, hắn có ngũ hành chân nguyên lực chống đỡ, căn bản không cần lo lắng bị kiệt lực. Lâm Đông Bình không cách nào ngăn trở, khuôn mặt tuấn tú đã bị đánh tím bầm không chịu nổi, miệng không ngừng phát ra tiếng hít thở trầm trọng, chẳng khác gì là ống bễ.
Tuy rằng hiện tại Lâm Đông Bình còn miễn cưỡng chèo chống, nhưng mọi người biết rõ hắn đã bị bại!
Lâm Lạc làm sao lợi hại tới như thế!
Phải biết rằng cảnh giới có thể dựa vào đan dược như Tăng Nguyên đan để tăng lên cấp tốc, nhưng vũ kỹ chỉ có thể dựa vào cảm ngộ của mình mà lý giải! Đều nghe nói Lâm gia đại thiếu là phế vật, nhưng phế vật có thể đem thiên tài cùng cảnh giới đánh không còn lực đánh trả sao?
Thiên tài! Cùng giai là vô địch, đó là tuấn kiệt trong bao người!
Lúc này trái lại không còn ai nghĩ Lâm Lạc cuồng ngạo, có thể làm được cùng giai vô địch, đây tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, cuồng ngạo một chút lại tính là gì đây?
Đây là thế giới mà thực lực quyết định hết thảy, Lâm Lạc biểu hiện ra lực lượng làm người kinh diễm tuyệt đối, tự nhiên nên thu hoạch được sự tôn trọng.
- Có phục hay không?
Lâm Lạc đem Lâm Đông Bình giẫm dưới chân, không hề lưu lại chút tình cảm.
Cái chết của Lưu bá đã phán quyết tử hình cho Lâm Đông Bình, nhưng hiện tại Lâm Lạc còn chưa thể giết Lâm Đông Bình, trừ phi hắn dự tính ngày sau chỉ có thể lưu lạc tha hương. Nhưng tuy không thể giết, cũng không có nghĩa Lâm Lạc không làm nhục hắn trút khẩu ác khí.
- Lâm Lạc, ngươi chờ xem, trừ phi hiện tại ngươi giết ta, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm giáo huấn!
Lâm Đông Bình chảy cả nước mắt, hắn là thiên chi kiêu tử, có bao giờ từng chịu tội thế này?
- Ồn ào!
Lâm Lạc dùng lực giẫm xuống, Lâm Đông Bình nhất thời phát ra tiếng gào như bị chọc tiết.
- Lâm đại thiếu!
Dù sao Trầm Nguyệt Lam cũng là chủ nhân, hiện tại không còn đơn thuần luận võ mà là ngược đãi, nàng chỉ có thể đứng ra khuyên nhủ:
- Làm người khoan dung mà độ lượng, ngươi thắng là được rồi!
Một hồi luận võ tốt đẹp lại bị Lâm Lạc biến thành như vậy, điều này làm Trầm Nguyệt Lam phi thường tức giận, trong giọng nói mơ hồ có ý quở trách.
Ba!
Lâm Lạc đá ra một cước, đem Lâm Đông Bình đá bay xuống lôi đài, nhìn Trầm Nguyệt Lam cười nhạt:
- Kế tiếp là do Trầm đại tiểu thư tự mình ra tay sao?
Nữ nhân này là Bạo Khí cảnh cao thủ hàng thật giá thật, quang vựng trên người phải mạnh hơn Lâm Đông Bình gấp mười! Nhưng Lâm Lạc không có đường lui, hắn muốn lấy được Thiên La Mục Kim nhất định phải chiến thắng hết thảy đối thủ!
Chẳng qua sử dụng Lôi Bạo Sát cùng lục ảnh, Lâm Lạc tin tưởng hai đại tuyệt chiêu đều xuất hiện cho dù là hậu thiên thất tầng hắn cũng có lực đánh một trận!
Gương mặt Trầm Nguyệt Lam âm trầm, chẳng những nàng có thiên tư thật cao, hơn nữa dung mạo tuyệt sắc, đừng nói là những thiên tài trẻ tuổi đều khúm núm dưới váy của nàng, cho dù là ánh mắt của những tộc thúc tộc bá khi nhìn nàng cũng vô cùng lửa nóng!
Ở Trầm gia, nàng chính là thiên chi kiêu nữ, chẳng khác gì trăng sáng trên bầu trời, bất kỳ nam nhân nào đều như những ánh sao vây quanh nàng chuyển động!
Trầm đại tiểu thư có bao giờ từng bị nam tử xem thường qua như thế?
Trong nội tâm nàng căm hận, hạ quyết tâm phải đánh bại Lâm Lạc, để cho hắn phải trả giá thật nhiều vì sự vô tri của chính mình.
- Ha ha, Nguyệt Lam là chủ nhân của yến hội, làm gì có đạo lý tự mình ra trận!
Còn chưa đợi Trầm Nguyệt Lam nói chuyện, Trầm Dật Trần lại như quỷ mị xuất hiện ngay bên cạnh nàng, cản lại lời nói của nàng.
Tuy rằng Trầm Nguyệt Lam không cam lòng, nhưng không dám cãi lời Trầm Dật Trần, không nói một lời, sắc mặt phi thường khó xem.
Trầm Dật Trần vỗ vỗ vai Lâm Lạc, lộ ra dáng mỉm cười thâm ý, sau đó lại vẫy vẫy tay với Trầm Nguyệt Lam, đi xuống lôi đài.
Trầm Nguyệt Lam đi theo xuống dưới, đi tới lối rẽ nàng không nhịn được hỏi:
- Gia gia, vì sao không cho cháu ra tay?
Trầm Dật Trần thoáng trầm mặc, nói:
- Lâm lão nhi có thể đã đột phá tới Tiên Thiên cảnh!
- Cái gì?
Trầm Nguyệt Lam tuy đã có suy đoán như thế, nhưng từ miệng Trầm Dật Trần nói ra làm cho nàng khiếp sợ không thôi.
- Vừa rồi ta có thử qua, tiểu tử đó kích hoạt gần ba mươi mốt khiếu huyệt!
Sắc mặt Trầm Dật Trần ngưng trọng.
- Cái gì, chỉ kích hoạt gần ba mươi mốt khiếu huyệt cũng có thể đạt tới hậu thiên lục tầng đỉnh!
Sắc mặt Trầm Nguyệt Lam đại biến. Nguồn tại TruyenFull.vn. Khi nàng ở hậu thiên lục tầng, tổng cộng có bảy mươi bốn khiếu huyệt hoạt hóa, hơn nữa có gia tộc liên tục cung cấp Tăng Nguyên đan, ở lúc mười bảy tuổi đạt tới hậu thiên lục tầng đỉnh.
Nếu bọn họ biết được Lâm Lạc lúc ở đan tu nhất hệ hoạt hóa bảy khiếu huyệt, chỉ sợ càng thêm giật mình đến ngất xỉu!
- Phải, nghe nói Tiên Thiên cảnh cường giả có thể giúp phạt cân tẩy tủy, giúp tinh tiến tu vi, chỉ sợ tiểu tử đó đột nhiên tăng mạnh là bởi vì Lâm lão nhi đã đạt tới được Tiên Thiên cảnh!
Trên mặt Trầm Dật Trần thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.
Hắn cùng Lâm Hành Nam, Lý Quảng Vũ năm xưa đều là đệ tử kiệt xuất của gia tộc, từ lúc còn trẻ tuổi đã bắt đầu tranh đấu, luôn đấu mãi cho tới tuổi già, đột nhiên biết được thực lực lão đối thủ bỗng nhiên vượt qua mình, điều này làm cho hắn thổn thức không thôi.
- Gia gia, nếu như vị kia của Lâm gia thực sự đột phá tới Tiên Thiên cảnh, vậy tại sao Lâm gia có thể bình tĩnh như vậy, chúng ta cùng Lý gia đều đã bị tiêu diệt!
- Cháu không hiểu! Ở mặt sau còn có vấn đề…
Trầm Dật Trần lắc lắc đầu, nói sang chuyện khác:
- Sau tân niên tế điển, gia gia sẽ an bài cháu đi tới một chỗ, nếu cháu biểu hiện nổi bật, về sau nói không chừng còn có cơ hội tiến vào Tiên Thiên cảnh thì sao?
- Cái gì?
Trong khoảnh khắc Trầm Nguyệt Lam quên mất chuyện Lâm Lạc gây khó chịu cho nàng, thần tình ngạc nhiên kích động:
- Gia gia, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
- Đừng nóng vội, đến lúc đó cháu sẽ biết! Sự tình hôm nay không cần để trong lòng, cho dù tiểu tử đó tìm được Tiên Thiên cảnh cường giả phạt cân tẩy tủy, nhưng hậu thiên lục tầng đỉnh sẽ biến thành cực hạn của hắn, cả đời vô vọng đột phá Bạo Khí cảnh! Nguyệt nhi, ánh mắt của cháu nên phóng được lâu dài, loại tiểu tốt như vậy chỉ là một tiểu nhân vật bé nhỏ không đáng kể trên đường đi của cháu, căn bản không xứng trở thành đối thủ của cháu!
- Dạ, gia gia!
Nếu Trầm gia không còn ai khiêu chiến, mà hai gã tuấn kiệt cực mạnh của Lâm gia cùng Lý gia đã bị đánh bại, tự nhiên không còn ai dám đi lên giao thủ cùng Lâm Lạc, Trầm Nguyệt Lam rất nhanh liền nghiêm mặt tuyên bố Lâm Lạc thắng lợi, đem Thiên La Mục Kim ném cho hắn.
Yến tiệc tới đó đã qua loa kết thúc, nhưng không ai cảm thấy tiếc nuối, bởi vì bọn họ tận mắt chứng kiến một “phế vật” quật khởi!
Mà ý vị sau lưng sự quật khởi kia như thế nào, mọi người đều cảm nhận được cỗ áp lực nặng nề!
Sau khi lấy được Thiên La Mục Kim, Lâm Lạc liền tìm lý do rời khỏi yến hội trước tiên.
Vừa đi ra khỏi Trầm gia, biểu tình hung hăng càn quấy trên mặt hắn lập tức thu liễm sạch sẽ, lộ ra nét tươi cười thản nhiên thoáng hiện.
Việc này phi thường thuận lợi, hắn chẳng những “lộ ra” tin tức Lâm Hành Nam có thể đã đột phá Tiên Thiên cảnh, tạo thành áp lực lớn lao đối với mọi người, nhưng còn ngoài ý muốn lấy được một khối Thiên La Mục Kim, có được hi vọng lập tức đột phá!
Lâm Hoành Phong nhìn thấy gương mặt bầm tím của Lâm Đông Bình, vẻ mặt ngưng trọng:
- Lâm Lạc dùng lực lượng bản thân đem ngươi đánh bại?
Sắc mặt Lâm Đông Bình đỏ bừng, nhưng dù sao mặt hắn sưng thành đầu heo cũng khó thể nhìn ra, hắn cắn răng gật gật đầu nói:
- Gia gia, ngài nhất định phải báo thù cho cháu! Cháu nuốt không trôi cơn tức này!
- Ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy?
Lâm Hoành Phong không khỏi lộ ra vẻ thất vọng:
- Hắn là hậu thiên lục tầng, ngươi cũng là hậu thiên lục tầng, vì sao ngươi lại thất bại? Thua không sao cả, nhưng thân làm một võ giả cần nhất là có một trái tim biết tiến tới, ngươi ngay cả tín niệm chiến thắng đối thủ cũng không có, thật sự làm lão phu quá thất vọng!
- Gia gia, cháu sai lầm rồi!
Lâm Đông Bình cũng không dám cãi lại Lâm Hoành Phong, lập tức cúi đầu xuống.
Lâm Hoành Phong cũng không tiếp tục trách móc hắn quá nặng nề, dù sao thiên phú của Lâm Đông Bình rành rành ra đó, mười sáu tuổi đạt tới hậu thiên lục tầng, đi nơi nào cũng là một thiên tài. Sở dĩ hắn mắng nghiêm khắc như vậy, cũng chỉ muốn cho Lâm Đông Bình không cần quá mức ỷ lại vào hắn, một võ giả không có được trái tim cường giả, dù có tu vi cường giả cũng vô ích!
Hắn vỗ vỗ đầu Lâm Đông Bình, nói:
- Căn cốt của Lâm Lạc lão phu đã tự mình thí nghiệm qua, quả thật là kém cỏi vô cùng! Bằng vào hắn thì đời này đừng mơ tưởng đạt tới hậu thiên lục tầng, chỉ có một khả năng duy nhất, chính là lão quỷ đạt tới Tiên Thiên cảnh, thay Lâm Lạc phạt cân tẩy tủy!