Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 11
“Đ
ừng cử động, Người Anh!”
Roger nhìn chằm chằm vào người đàn bà trẻ tuổi đang ngồi trên chiếc ghế đẩu đẽo gọt thô kệch và giữ không cho anh lại gần bằng một cây chĩa rơm.
Thật khó có thể tin được đây vẫn là ả đàn bà anh nhìn thấy ở vòng tròn đá, cùng với con chim trĩ, người đàn bà anh thấy giống Mary Magdalene và Ruth.
Tên trộm ngựa chết tiệt.
Cô ta nhìn anh bằng đôi mắt sắc sảo có màu của rừng xanh. Một con mắt sưng vù và thâm tím.
Tóc cô ta có màu kỳ lạ, màu nâu hạt dẻ pha với sắc vàng, và vẫn cong, rối bù và dày sụ, như thể gió cố gắng tốc nó khỏi đầu cô, và có vài lọn tóc rối rơi trên ngực cô và buông trên ghế ngồi.
Tuổi cô ta chừng gần hai mươi, có lẽ là mười tám, anh không thể chắc. Cô ta còn trẻ và nét mặt có lẽ vừa mắt phù thủy. Cô mặc quần áo thô nhưng trông sạch sẽ đến ngạc nhiên. Những ngón chân trần bụi bặm móc vào thanh ngang ở chân ghế, dấu hiệu bên ngoài duy nhất cho thấy cô thực sự căng thẳng.
Rồi anh nhìn xuống và hiểu tại sao.
Không còn dây dợ nữa. Không còn cọc đóng trên nền đất. Anh không còn bị trói nữa.
Cằm cô vênh lên thách thức, đôi mắt màu xanh lục của cô chiếu lên anh, nhìn chằm chằm một cách táo bạo hay có lẽ là chăm chú, vì cô nhìn anh giống như con vật bị dồn vào đường cùng dõi theo bước lùi lại ban đầu, đó là cử động đầu tiên của kẻ tấn công.
Anh mở miệng ra và cố gắng nói. “Ừm.” Tiếng rên khàn khàn một tiếng ồn thoát ra từ miệng và cổ họng anh nghe gần giống với chữ. “Gừm…”
Lúc này anh phát âm như thể anh bị ai đó cắt mất lưỡi.
Cô ngạc nhiên khi thấy anh thay đổi và cô ngỏng đầu như thể điều đó giúp cô hiểu anh rõ hơn. “Cổ họng của ngài bị đau à?”
Anh lắc đầu, người co lại rồi giơ một tay lên phía trước chiếc chĩa và chậm chạp ngồi dậy. Anh đã bị treo cổ. Anh không cần bị chọc nữa.
Cô nhảy khỏi ghế ngồi, gương mặt căng thẳng và cô thọc chiếc chĩa lại gần mặt anh. “Tôi cảnh báo ngài đấy, Người Anh. Nếu ngài muốn làm hại tôi hay cử động nhanh, tôi sẽ dùng cái này.”
Người Anh. Cô ta nói từ đó như thể nó bẩn thỉu lắm. Anh nhìn chiếc chĩa, vũ khí của cô ta. Tạng người cô ta không to lớn mà nhỏ bé. Thậm chí còn không cao tới cằm anh – chiếc cằm trơn đã bị con nhỏ phù thủy trộm ngựa xứ Wales dã man này cạo mất.
Không có cây chĩa gỗ nào có thể bảo vệ nổi cô ta nếu anh muốn ra tay. Anh là một trong những hiệp sĩ của Edward, không phải mấy con vật cô ta bắt và giữ như mấy quý bà quý cô giữ mấy con chim ưng phương bắc, họa mi và mèo con.
Nhưng anh không nghĩ mình có thể cử động nhanh và tự chủ được. Đầu anh lâng lâng vì bị đánh thuốc hoặc là vì bị ngã hoặc vì cả hai, và căn phòng vẫn quay chầm chầm như thể đang quay chung quanh một cây nêu trong lễ hội tháng năm chết tiệt.
Mồ hôi lạnh lấm tấm trên đầu và cằm anh, bụng anh nôn nao chực nôn ra. Chúa ơi… nếu anh phải nôn ra bằng cái cổ họng đau thế này, thì anh chết chắc. Anh hít một hơi thở sâu và đều.
“Ngài ngã đập đầu xuống.”
Anh từ từ nhìn cô. Trong thoáng chốc, cô có hai cái đầu, vài cái mũi, và một khuôn mặt mờ mờ ảo ảo.
“Rơi khỏi ngựa,” cô nói thêm như thể cô đang cố giúp anh nhớ ra.
Ha! Anh nhớ con ngựa như in ấy chứ. Con ngựa bị đánh cắp. Anh cau có nhìn cô.
Cô không lùi lại hay tiến lên. “Chắc chắn là may mắn khi ngài ngã đập cái đầu cứng xuống, Người Anh ạ, nếu không thì ngài sẽ bị đau lắm.”
Anh cau mày nhìn cô, hành động đó đã khiến anh đau buốt đến tận đầu và thái dương. Anh nhói cả người, một tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra khỏi bờ môi khô khốc của anh. Anh cố gắng nuốt và muốn hét lên trước cảm giác khản đặc – vết rộp như roi quất trong cổ anh.
Anh phóng cho cô một tia nhìn có thể nấu chín cô. Đàn ông cũng phải bỏ chạy trước ánh nhìn đó. Quân Thổ đã quay đầu và bỏ chạy trước ánh mắt đó trên chiến trường. Các chị em gái của anh thường bỏ chạy tán loạn như bọn gà mái, khóc thét gọi mẹ nếu anh nhìn họ như đang nhìn ả phù thủy xứ Wales với mái tóc rối bù và con mắt thâm tím kia.
Cô chỉ vênh chiếc cằm nhỏ lên một chút, nhìn thẳng vào mắt anh và khua chiếc chĩa lại gần mặt anh hơn.
Nếu anh tin vào thị lực và sức mạnh của mình, anh sẽ vươn tay lên và chộp lấy thứ đó, cái thứ làm đầu anh mê sảng, cái cách cô ta quơ tròn cái chĩa. Nhưng anh không tin tưởng cơ thể chịu vâng lời đầu óc anh.
“Ngài nợ tôi một mạng.”
Anh nhìn cô, không quen nghe người khác nói trắng trợn và ngạo mạn như thế, ngoại trừ mẹ anh hoặc Hoàng hậu. Thường thì đàn bà cố gắng tâng bốc anh.
Nhưng cô đứng ở giữa căn lều với sàn đất nện, đứng đầy kiêu hãnh trong bộ quần áo nông dân và chân không mang giày, tự tin một cách ngạo mạn, không giống như cô đang ở vào hoàn cảnh châu chấu đá xe.
Cô mặt chiếc áo đầm thô kệch màu nâu và chiếc áo chẽn ống màu nghệ tây, có dây thắt lưng mắt xích với một cái túi bằng da mềm màu đỏ được viền dải rút tết bím. Chiếc túi đập vào mắt anh vì nó là một vật đắt tiền và tương phản với bộ quần áo đơn giản và thô kệch kia.
Giống như con ngựa Ả rập, anh nhất quyết rằng chiếc túi da cũng là đồ ăn cắp. Và anh không muốn nhắc bản thân đang nợ cô; điều ấy chỉ làm anh nhớ mình đã thất bại cả trên cương vị người đàn ông lẫn người hiệp sĩ. Không có hiệp sĩ nào lại muốn bị nhắc rằng mình quá tầm thường, nhưng những vết sẹo trên cổ anh ở đó để nhắc nhở anh về sự vô giới hạn.
“Tôi sẽ thương lượng với ngài, hiệp sĩ Người Anh,” cô nói, mũi cô hỉnh lên như thể làm vậy sẽ giúp cô cao hơn. “Ngài có thể ở lại đây cho đến khi nào khỏe lại, rồi phải đi luôn đừng bao giờ trở lại nữa.”
Anh chẳng ừ hử tiếng nào.
“Và ngài sẽ không mang Ngựa đi,” cô thêm vào. “Nó là của tôi.”
Roger biết anh muốn cái gì thì làm cái nấy.
“Tôi sẽ chia đồ ăn của tôi với ngài. Tôi sẽ giúp ngài lành bệnh, nhưng ngài không được trả ơn tôi bằng cách lấy mất con ngựa của tôi.”
Anh cố gắng nói rằng nó không phải ngựa của cô.
“Đừng ráng nói ra, Người Anh. Rồi ngài sẽ nói lại được thôi.”
Nói? Anh nhìn vào bàn tay cô đưa lên. Anh không cần cô bảo ban anh. Anh cố gắng nói nhưng cái đồng lùm lùm trong cổ họng không cho lời nói thoát ra. Tất cả những gì bật ra khỏi môi anh là tiếng động. Anh muốn hét lên nguyền rủa với trời đất khi không thể nói như mình muốn.
Vì vậy thay vào đó, anh cố gắng đứng lên. Chiều cao sẽ tạo lợi thế cho anh. Nó sẽ cho cô ta thấy cô ta không thể ra lệnh cái này cái kia cho anh được.
Đứng lên lại là một sai lầm mới nữa. Anh bất ngờ quay cuồng đến mức suýt ngã dập mặt. Anh với tay sang tường và tựa người vào đó.
Một cơn đau nhói lên chân anh. Chân anh không hoạt động được nữa rồi khụy xuống dưới sức nặng của thân hình. Anh ngồi phịch xuống rồi lắc đầu và nhìn chằm chằm xuống hai bàn chân.
Một bàn chân đang sưng vù như cây bắp cải.
Anh quay sang nhìn cô.
“Thế tôi quên nhắc ngài nhớ đến bàn chân bị thương sao?”
Anh cố gắng chồm về phía cô, nửa bò, nhưng anh dừng lại. Anh đã kêu giống thú vật rồi thì anh đâu cần phải bò bằng bốn chân như chúng nữa.
Anh cứng đờ cả tứ chi, thở thật mạnh trước cơn giông tố đang cảm nhận. Anh hít thêm vài hơi thở sâu nữa để lấy lại bình tĩnh. Thở nhanh như thế thật đau. Rồi anh xếp chân lại và cứ ngồi vậy, hai bàn tay nắm chặt, mắt anh nhìn trừng trừng vào mắt cô.
“Nếu ngài cứ muốn tập tễnh trở về bất cứ nơi nào ngài đến, cứ tự nhiên.” Cô thọc mạnh chĩa rơm xuống đất và hơi tựa lên khi cô bình dị đứng chéo chân trần này gác lên chân kia. “Hoặc là ngài có thể ở đây cho tới khi ngài đủ khỏe để đi.”
Căn phòng tràn ngập im lặng. Sự căng thẳng giữa họ cảm thấy rõ mồn một. Anh gần như có thể nghe thấy tiếng rền rền đều đặn phát ra, giống như tiếng phần phật của cờ hiệu trong trận chiến, như bầu không khí lay động rờn rợn trước khi hiểm họa đến một cách thần tốc vũ bão.
“Tôi nghe nói hiệp sĩ Người Anh các người trọng danh dự. Ngài phải thề với tôi là sẽ không mang Ngựa đi.”
Cô ta thì biết gì về danh dự chứ? Cô ta đã đánh cắp ngựa, túi xách và nhử thú rừng vào lồng. Cô ta đã trói anh với cọc, còn bản thân thì đứng đó ra lệnh cho anh thề dối.
Anh không có nhiều lựa chọn. Anh nhìn bàn chân sưng vù của mình. Đầu và cổ anh vẫn còn đau. Người anh yếu ớt, tứ chi mềm nhũn. Anh không thích tối hậu thư của cô, không thấy hào hứng cho cô bất cứ thứ gì ngoài khó khăn cô xứng đáng nhận. Nhưng lý trí mách bảo giờ đây anh không có nhiều lựa chọn.
“Ngài có đồng ý không, Người Anh? Ngài có thề với tôi không?” Cô ngỏng đầu và đưa anh cái nhìn thách anh dám nói không.
Lơ lửng giữa họ là thời gian và không gian yên ắng, đầy nặng nề và bất động.
Roger nhắm mắt lại trong tâm trạng thất vọng. Rồi anh gật đầu.