Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Tác giả: Fresh Quả Quả
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5047 / 149
Cập nhật: 2015-08-10 09:34:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
DI Thần Thư 2
ả thế giới đổ ập về phía họ.
Mặt đất như thể mềm đi trong chớp mắt, gợn sóng khắp mọi nơi, như đất bùn mới được xới. Hắn ôm nàng bắt đầu lún xuống.
Chìm nghỉm… không có bóng tối theo tới, cũng không có cảm giác khó thở.
Xung quanh hóa thành mặt biển xanh thẳm, thế nhưng trong biển không phải là nước, mọi vật trong thế giới vừa nãy đều hóa thành những hạt cực nhỏ, lửng lơ trong biển.
Một đàn chim ríu rít bay trong biển, sau đó là vô số bươm bướm vỗ cánh, lớp phấn trên cánh lấp lánh ánh sáng, hóa thành một dòng sông bạc trong lòng biển.
Bạch Tử Họa ôm Hoa Thiên Cốt, hai người đang liên tục lao xuống, xuyên qua dòng sông bạc ấy, xuyên qua bầy sứa ẩn khuất như ma quỷ.
Khoảnh khắc Hoa Thiên Cốt bước vào trong thế giới này bèn tỉnh lại, nàng không làm gì, chỉ tròn mắt nhìn cảnh tượng kì lạ đẹp hiếm có. Cuối cùng hai người vọt ra khỏi đáy biển, văng lên con sóng, sau đó lại tiếp tục rơi xuống, không khí mang theo mùi máu tanh nồng.
Chiếc áo trắng của Bạch Tử Họa trong gió như thể đóa hoa sen nở rộ, một tay ôm Hoa Thiên Cốt, một tay nắm chặt lấy Liễm Mộng Hoa. Hắn thử dùng pháp thuật cưỡi gió, may thay trong giấc mơ của Hoa Thiên Cốt cũng có nguyên tắc này. Do vậy tốc độ rơi xuống của hai người chậm dần, cuối cùng lửng lơ trên không trung.
Khác với giấc mơ trước, thế giới trong mộng này toàn cảnh hoang tàn, đâu đâu cũng thấy những rặng núi lửa dài miên man, đất đai nứt toác, không có lấy một ngọn cỏ, sự sống hoàn toàn biến mất.
Bạch Tử Họa tìm một nơi sạch sẽ rồi bay xuống, cúi đầu nhìn Hoa Thiên Cốt.
Tám trăm bảy mươi mốt, tám trăm bảy mươi hai, tám trăm bảy mươi ba…
Trong đầu Bạch Tử Họa văng vẳng giọng nói không vui của Đông Phương Úc Khanh, “Ngươi không nên nói với nàng thân phận của hai người để gây nên biến động tâm lý dữ dội cho nàng như vừa rồi, suýt nữa thì không qua được cả giấc mơ đầu tiên.”
Nói xong, Đông Phương Úc Khanh lại khẽ cười: “Thì ra Bạch Tử Họa cũng có lúc mất khống chế.”
Bạch Tử Họa không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Hoa Thiên Cốt, nàng nhìn hắn có phần sợ hãi. Bây giờ đôi mắt nàng cuối cùng cũng có hắn, nàng biết hắn là ai rồi.
Bạch Tử Họa không thể giải thích cho ai hay, khi Tiểu Cốt hoàn toàn không nhận ra hắn, lạnh lùng đuổi hắn đi, tự hắn cảm thấy thế nào. Hắn không thể chấp nhận ánh mắt nhìn người xa lạ mà nàng dành cho hắn. Trong lúc xúc động, lời đã buột miệng mà ra. May thay, bọn họ vẫn an toàn bước vào cõi mộng thứ hai.
Bạch Tử Họa đưa vươn tay, muốn gỡ mạng che mặt của Hoa Thiên Cốt xuống, hắn chỉ muốn ngắm nàng cho kĩ, để chắc chắn rằng nàng vẫn bình yên vô sự.
Hoa Thiên Cốt túm lấy mạng che mặt, ánh mắt lộ vẻ cầu xin, không biết vì sao nàng lại không muốn để Bạch Tử Họa thấy mặt mình.
Thế nhưng ánh mắt của Bạch Tử Họa lại lạnh lùng cương quyết, Hoa Thiên Cốt không dám trái lời, đành phải rụt tay về rồi nhắm mắt lại, để mặc Bạch Tử Họa gỡ mạng che mặt xuống.
Bạch Tử Họa nhìn gương mặt quen thuộc ngay trước mắt, hòn đá đè nặng trong lòng cũng hạ xuống. Trước kia nàng không thể nói, lại che kín mặt, luôn khiến hắn cảm thấy bất an.
Hoa Thiên Cốt sờ mặt mình, hoàn hảo như ban đầu.
“Tiểu Cốt, nói chuyện đi, con có thể nói.”
Trước giờ Hoa Thiên Cốt đều răm rắp nghe lời Bạch Tử Họa, nàng do dự trong chốc lát rồi bắt đầu mấp máy môi.
“Sư… sư phụ…” Mới đầu giọng nàng có hơi khàn, nhưng chả mấy chốc đã khôi phục như thường.
Hoa Thiên Cốt mừng rỡ: “Sư phụ, sao người lại ở đây? Chúng ta… Đây là đâu?”
Hoa Thiên Cốt nhìn xung quanh, quang cảnh vắng lặng, đâu đâu cũng thấy miệng núi lửa khổng lồ, mặt đất rỉ ra dịch độc nổi bọt, không khí sặc sụa mùi hôi thối, núi lửa như lửa địa ngục thiêu trụi vạn vật.
“Ta hi vọng ngươi sẽ không nói cho nàng biết chân tướng một cách tùy tiện nữa.” Đông Phương Úc Khanh lại lên tiếng nhắc nhở. Thân phận bị chối bỏ cũng không sao, nhưng nếu ngay cả thế giới đang sống cũng bị phủ định rằng nó không tồn tại thì Đông Phương Úc Khanh không dám tưởng tượng cảm xúc của Hoa Thiên Cốt có kích động tới mức khiến cõi mộng sụp đổ thêm lần nữa hay không. Bọn họ sẽ rất khó có cơ hội thoát khỏi thế giới này.
Bạch Tử Họa thoáng do dự rồi nói, “Nơi này không là đâu cả, mà chỉ là một cõi mộng của con.”
“Cõi mộng?”
Cả người Hoa Thiên Cốt run lên, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi khó tin. Mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, vô số núi lửa như sắp phun trào.
Bạch Tử Họa xoa nhẹ đầu nàng: “Đừng sợ, có sư phụ ở đây.”
Hắn tin bản chất mạnh mẽ trong con người đệ tử của mình, tin nàng có thể đối mặt với tất cả, đồng thời hắn cũng sẽ đối mặt cùng nàng, bởi vậy Bạch Tử Họa không muốn lừa Hoa Thiên Cốt.
“Ta tới cõi mộng của con là vì tìm Di Thần Thư. Tiểu Cốt, chỉ có con mới biết Di Thần Thư nằm ở đâu, chỉ con mới biết trong đó ghi chép những gì. Chỉ có tìm thấy Di Thần Thư, con mới có cơ hội ra khỏi man hoang.”
“Man hoang?”
Gương mặt Hoa Thiên Cốt trở nên thẫn thờ, Man hoang là chỗ nào?
Giọng Đông Phương Úc Khanh lại lần nữa vang bên tai: “Ngươi nói chuyện đó với nàng cũng chẳng có ích gì. Đây là giấc mơ của Tiểu Cốt, trong mơ, nàng có thể làm mọi chuyện mình muốn làm, cũng chỉ nhớ chuyện nàng muốn nhớ. Với nàng mà nói, Yêu thần xuất thế, bị đày tới man hoang đều là những việc nàng không muốn đối mặt, nàng đã tự khiến mình quên từ lâu rồi.”
Hoa Thiên Cốt vẫn đang suy nghĩ lời của Bạch Tử Họa, nàng không hiểu lắm, vì sao sư phụ lại nói nàng đang nằm mơ. Với nàng, đây là cả thế giới, nàng muốn cố gắng duy trì sự vẹn toàn của thế giới này, nếu thế nhất định phải tin thế giới này là thật. Bởi vậy, gian nhà trúc nhỏ của nàng là thật, con đường ở thôn là thật, thầy thuốc Trương và Tiểu Bảo là thật, sư phụ ở ngay trước mặt cũng là thật, và kẻ liên tục phát lệnh truy nã nàng, cũng là thật.
Bạch Tử Họa thấy Hoa Thiên Cốt đột nhiên hoảng hốt trợn tròn mắt.
“Sư phụ, cẩn thận!” Hoa Thiên Cốt ra sức đẩy Bạch Tử Họa.
Một mảnh trăng lưỡi liềm đột ngột bổ thẳng từ phía sau tới, Bạch Tử Họa khó khăn lắm mới né được, tảng đá cực lớn bên cạnh bị chém thành hai khúc như đậu phụ.
Bạch Tử Họa kéo Hoa Thiên Cốt bay lùi nhanh về đằng sau hơn mấy trượng thì thấy phía trước có mười ba người đội lọng, mỗi người cầm một vũ khí khác nhau, không nhìn thấy mặt ai trong cái lọng ấy mà chỉ thấy một đàn ma trơi đang bốc cháy hừng hực.
Bạch Tử Họa bỗng cảm thấy tâm trạng mình đang dấy lên vô số cảm xúc tiêu cực, tất cả hi vọng, tự tin, kiêu ngạo đều bị những kẻ ở phía trước này hút mất.
Bạch Tử Họa đứng lặng ở đó, hắn cảm nhận và chợt ngộ ra.
Yêu, Đau, Tuyệt Vọng, Tự Ti, Tự Trào, Xấu Hổ, Cả Thẹn, Nhớ Nhung, Sợ Hãi, Thất Vọng, Hối Hận, Nghi Ngờ, Âu Sầu, đó là mười ba tâm ma trong lòng Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt đối mặt với mười ba người đó, mặt xám ngoét. Nàng không muốn bọn họ xuất hiện trước mặt sư phụ như thế này, nhưng hôm nay xem ra không thể tránh một cuộc ác chiến nữa.
Không biết vì sao, Bạch Tử Họa lại thấy có chút may mắn, trong mười ba tâm ma, duy chỉ không có Hận và Phẫn Nộ.
Tiểu Cốt, thì ra dẫu tới nước này, con cũng chưa từng oán hận sư phụ, đúng không?
Bạch Tử Họa đặt Liễm Mộng Hoa vào tay Hoa Thiên Cốt.
“Tiểu Cốt, nghĩ cách ngủ đi, con ngủ chúng ta sẽ có thể thoát khỏi nơi này.” Nói xong, Bạch Tử Họa bước lên nghênh chiến.
Hoa Thiên Cốt lắc đầu không thể tin, nhìn Bạch Tử Họa độc chiến với mười ba người. Tuyệt vọng, tự trào, xấu hổ, sợ hãi… đủ mọi cảm xúc sục sôi trong người nàng.
Sao sư phụ lại cho rằng mình có thể ngủ ngay trong lúc người gặp hiểm nguy?
Thấy Sợ Hãi đâm kiếm xuyên qua vai Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt hoảng sợ hét toáng lên, vội vã nhắm mắt lại không dám nhìn tiếp.
Ngủ đi, ngủ đi, nhất định phải mau đi ngủ.
Tự Trào muốn xông tới giết nàng, Bạch Tử Họa búng ngón tay. Đông Phương Úc Khanh như một vị thần đang quan sát chúng sinh, nhìn mọi thứ trước mắt, thỉnh thoảng sẽ buông lời nhắc nhở đúng lúc, hóa giải hiểm nguy cho Bạch Tử Họa.
Thân Bạch Tử Họa chịu sáu mươi tư đinh Tiêu Hồn, vốn cưỡi kiếm đã khó, nhưng đây là giấc mơ của Hoa Thiên Cốt, nàng đã quên cả việc hắn chịu hình thay mình, trong suy nghĩ của nàng, Bạch Tử Họa vẫn là vị sư phụ khắp trên trời dưới đất không ai địch nổi.
Trận chiến này thoạt trông như phụ thuộc vào Bạch Tử Họa, nhưng thực chất, ai thắng ai thua phụ thuộc hết vào suy nghĩ của Hoa Thiên Cốt.
Bạch Tử Họa cũng rất rõ tình hình hiện tại, nhưng lại không nói gì với Hoa Thiên Cốt, để tránh tăng thêm áp lực cho nàng, tay vẫn giữ Hoành Sương kiếm tập trung ứng phó với kẻ địch. Mười ba tâm ma này có lẽ là đối thủ kì lạ nhất trong đời hắn, nhưng điều hắn tự tin nhất chính là tiêu trừ hết tâm ma của mình, đồng thời cũng tự tin có thể diệt trừ cho đồ đệ.
Hoa Thiên Cốt lo cho sự an toàn của Bạch Tử Họa, gương mặt lộ vẻ lo lắng, không thể chìm vào giấc ngủ.
Bạch Tử Họa suy nghĩ một lát, nhận thấy cảm xúc khác biệt của mười ba người, nguyện chịu một nhát liềm của Tự Trào để đuổi theo Sợ Hãi, chặt đôi nó thành hai nửa.
Hoa Thiên Cốt bỗng thấy tâm trạng mình được thả lỏng, từng bước như mơ. Khi Tuyệt Vọng dốc toàn lực đột kích hai người họ, Bạch Tử Họa bỗng thấy mặt đất mềm đi, hắn và Tiểu Cốt lại rơi xuống.
“Tiểu Cốt…”
Bạch Tử Họa ôm Hoa Thiên Cốt đã ngủ mê man vào lòng, từ từ bay xuống, vượt qua mặt biển của cõi mộng thứ ba.
Trong dòng biển xanh biếc ngập đầy cánh hoa đào bồng bềnh trôi tầng tầng lớp lớp khiến người khác như ngạt thở. Hai người rơi thẳng xuống dưới, kéo theo một đường ánh hồng ở phía sau như đuôi sao băng.
Trúc Nhiễm có phần bực bội.
Con thú Hanh Tức kia tự đưa một cô gái bị thương nặng tới ở bên ngoài căn nhà gỗ của gã đã mấy ngày rồi.
Cô gái đó không lớn lắm, người ngợm hầu như không có chỗ nào hoàn hảo, luôn chìm trong trạng thái hôn mê. Cô gái ấy mù, mặt bị hủy, họng không thể nói, gân mạch đứt đoạn, xương cốt đều là vết thương do đinh Tiêu Hồn gây nên, lại không có chút ý chí sống còn nào, đại để cũng coi như người đã chết.
Trúc Nhiễm không muốn xảy ra xung đột với con mãnh thú từ thời thượng cổ ấy, bèn để mặc nó ở dưới mái hiên nhà mình.
Kể ra thú Hanh Tức cũng thông minh, biết quanh đây bày bố trận pháp, những con mãnh thú khác không dám lại gần, vì sự an toàn của cô gái đó mà đành phải ở lại đây.
Mỗi ngày nó đều tha thức ăn về, nhai nát miếng thịt sống và mớm từng tí cho nàng ta. Nhưng người đó đã không còn chút ý chí muốn sống nào nữa, lúc trước còn có thể nuốt vào chút máu, gần đây thì ăn cái gì cũng nôn ra hết. Hanh Tức bắt đầu lo sợ, nôn nóng không yên, đêm đêm rít gào bên ngoài khiến Trúc Nhiễm ngủ cũng không ngon giấc.
Đã là thứ sắp chết, Trúc Nhiễm không muốn vì một kẻ không có giá trị lợi dụng mà lãng phí thuốc thang và sức lực của mình.
Nhưng tới mấy ngày sau, người đó vẫn chưa tắt thở.
Trúc Nhiễm thấy hơi kì lạ, gã nhân ban ngày Hanh Tức không có ở đó mà tới trước mặt nàng quan sát cẩn thận.
Ngay từ lần đầu tiên thấy nàng, Trúc Nhiễm đã biết nàng bị Trường Lưu đày tới, bởi vì trên mặt nàng cũng có vết sẹo do nước ao Tam Sinh để lại.
Thoạt trông nhỏ vậy, thì ra cũng là kẻ có tình…
Gã nhếch mép khinh thường, thử lấy cung linh trong tay nàng ra, nhưng không ngờ ngay cả lúc mê man nàng cũng nắm chặt đến vậy. Trúc Nhiễm phải vất vả lắm mới lấy được, gã cẩn thận quan sát, mày cau càng lúc càng chặt, dần dần chắc chắn rằng chỉ có Bạch Tử Họa mới có thể dạy ra được đồ đệ tu cả ngũ hành. Nhưng người này phạm phải tội lỗi tày trời gì mà bị Trường Lưu phạt hình đinh Tiêu Hồn, phế tiên thân cũng không đủ, còn bị đày tới man hoang này nữa?
Trúc Nhiễm nghĩ, nếu nàng qua vượt qua ải này mà không chết, có lẽ sẽ có giá trị lợi dụng gì đó với gã thật.
Ở giữa biển đất và biển trời, lác đác trên trăm hòn đảo, trên đảo trồng toàn hoa anh đào, cánh hoa phấn hồng đung đưa khắp nơi. Cả thế giới này như thể luôn có những cơn mưa hoa màu hồng.
Bạch Tử Họa ôm Hoa Thiên Cốt bay xuống một hòn đảo nhỏ, phát hiện xung quanh đây giống hệt Tuyệt Tình điện.
Hoa Thiên Cốt ngạc nhiên lại thích thú mở to mắt, vui vẻ chạy tới chạy lui.
Thế giới vừa nãy, sự truy sát vừa nãy đã bị nàng quên hết rồi. Nơi này chỉ là Tuyệt Tình điện, có nàng, có sư phụ, bọn họ vẫn sống một cách giản đơn, yên bình.
Nhưng Bạch Tử Họa lại không thể thả lỏng, thần kinh vẫn căng thẳng.
“Tiểu Cốt, con có thể cảm nhận được Di Thần Thư ở đâu không?”
Hoa Thiên Cốt hoang mang lắc đầu.
Bạch Tử Họa sợ tâm ma truy sát bọn họ lại tới, cũng không biết cơ thể của Hoa Thiên Cốt có thể cầm cự được bao lâu. Thời gian gấp rút, hắn nhất định phải mau chóng tới cõi mộng sâu hơn để tìm Di Thần Thư. Nhưng lúc này, hắn lại nhận ra Liễm Mộng Hoa không còn nằm trong tay mình nữa.
“Tiểu Cốt, đóa hoa vừa nãy đâu? Con có nhìn thấy không?”
Hoa Thiên Cốt vẫn hoang mang lắc đầu. Nàng vừa mới tỉnh lại, thế giới hiện tại này với nàng mà nói, tất cả đều mới lạ cũng là điều đương nhiên. Thế giới vừa nãy lại như ảo ảnh thoáng qua không để lại dấu vết nào.
“Sư phụ, người đói chưa? Tiểu Cốt đi nấu canh hoa đào cho người!”
Hoa Thiên Cốt vui vẻ chạy tót vào bếp, Bạch Tử Họa vẫn không dám thả lỏng, lật tung xung quanh lên một lần mà vẫn không tìm thấy Liễm Mộng Hoa.
“Sư phụ… sư phụ…”
Từng tiếng gọi vang lên giục giã, đó là tiếng Tiểu Cốt gọi hắn về ăn cơm. Bạch Tử Họa như thấy mình quay về Tuyệt Tình điện thuở ban đầu, mọi thứ như chưa đổi khác.
Một vạn tám nghìn hai trăm mười bốn, một vạn tám nghìn hai trăm mười lăm, một vạn tám nghìn hai trăm mười sáu…
Nhưng chỉ trong phút chốc Bạch Tử Họa đã bắt bản thân tỉnh táo lại. Nơi đây không phải là Tuyệt Tình điện, nơi đây là cõi mộng của Tiểu Cốt.
Hắn thoáng thẫn thờ, không biết từ lúc nào mình đã ngồi trước bàn ăn cơm cùng Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt bưng canh hoa đào, nhấc muỗng muốn đút cho hắn. Bạch Tử Họa do dự một lát, mắt nhìn thẳng vào Hoa Thiên Cốt. Hoa Thiên Cốt không chịu nhượng bộ, lại đưa muỗng ra, khăng khăng muốn hắn phải ăn.
Bạch Tử Họa khó hiểu mà chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn há miệng để nàng đút cho. Hoa Thiên Cốt rất vui, thỏa mãn nhìn cánh môi mỏng của hắn mấp máy, thỉnh thoảng bên môi dính một vệt màu hồng, quyến rũ vô cùng, nàng lại không kìm được mà nuốt nước miếng.
“Sư phụ…” Nàng vô thức gọi, Bạch Tử Họa cũng vô thức ậm ừ đáp lời. Ánh mắt hai người giao hòa, vô số những chuyện trong quá khứ dấy lên một con sóng lớn, Bạch Tử Họa buộc phải đưa mắt đi.
“Tiểu Cốt, con còn nhớ bên cạnh con có những ai, có chuyện gì đã xảy ra không?”
Muốn biết toàn cảnh cõi mộng thứ ba thì cách đơn giản nhất chính là hỏi Hoa Thiên Cốt, nhưng hắn lại không biết nên đề cập đến vấn đề này thế nào. Thế giới này hiển nhiên khác thế giới trước rất nhiều, nhưng vẫn hợp tình hợp lý. Cảnh sắc nơi đây đẹp tuyệt, từng làn gió thổi hiu hiu, ngoài việc bầu trời không phải trời, mà là một đại dương bao la.
Còn những thứ khác hầu như giống hệt Tuyệt Tình điện. Bọn họ xuyên qua hết tầng biển ghép cõi mộng này với cõi mộng khác.
Hoa Thiên Cốt không hiểu lời Bạch Tử Họa cho lắm, thế nhưng vẫn thành thực trả lời.
“Sư phụ đang hỏi Đường Bảo ạ? Nó xuống dưới kia tìm Thập Nhất sư huynh và Khinh Thủy chơi rồi.”
Bạch Tử Họa nhìn gương mặt cười tươi ngây thơ của nàng, lòng bỗng quặn đau, không có cách nào nói câu này với nàng như lần trước: Tiểu Cốt, tất cả đều là giả, con chỉ đang nằm mơ thôi.
Đã bao lâu hắn không nhìn thấy nụ cười của nàng rồi?
Sau đó Bạch Tử Họa không nói nổi câu nào nữa, chỉ im lặng tiếp tục ăn canh hoa đào Hoa Thiên Cốt bón cho, tận hưởng thời khắc ấm cúng của hai thầy trò họ chỉ có trong giấc mơ này.
Canh hoa đào mang theo chút vị chát, không giống như bát canh hắn đã từng ăn trong hiện thực, Bạch Tử Họa nghĩ hắn sẽ vĩnh viễn không quên hương vị này.
Đột nhiên Hoa Thiên Cốt đứng bật dậy, ngần ngừ chốc lát rồi lon ton chạy đi. Bạch Tử Họa đang thấy khó hiểu thì nàng lại lon ton chạy về, tay cầm một cái đùi gà nướng đang bốc khói.
Bạch Tử Họa thoáng trầm ngâm, bình thường hắn không ăn mặn, thế nhưng trong mơ không cần để ý nhiều đến vậy. Hơn nữa, hành động của Hoa Thiên Cốt lại khiến hắn suy nghĩ.
Tại sao lại là đùi gà?
Bạch Tử Họa nhìn nàng, ánh mắt Hoa Thiên Cốt đong đầy sự mong đợi không hề che giấu, hắn lưỡng lự một lát rồi cầm lấy cái đùi gà. Ngón tay trắng muốt như ngọc của Bạch Tử Họa bị dính mỡ, nhưng hắn không hề cảm thấy có gì không ổn, hé miệng định cắn. Đúng lúc đó Hoa Thiên Cốt lại đưa tay ra đỡ giọt mỡ sắp rơi xuống vạt áo trắng của hắn, sau đó giật lại đùi gà, đỏ mặt chạy đi.
Bạch Tử Họa lắc đầu bất lực.
Sắc trời thoáng chốc sậm lại, Bạch Tử Họa nhận ra mình đã tới phòng ngủ. Không đợi hắn chợp mắt, ba canh giờ sau trời đã sáng choang. Hoa Thiên Cốt nhảy tung tăng tới trước cửa phòng hắn, vào buộc tóc cho hắn như trước kia.
Bạch Tử Họa gượng cười, chăm chú nhìn khung cảnh cánh đào bay rợp khung trời xanh biếc ngoài sân, mỗi đóa hoa như dát thêm viền vàng.
Hoa Thiên Cốt dịu dàng chải tóc cho hắn từ phía đằng sau, miệng lẩm bẩm bảo nàng vừa ngộ ra được một món ăn mới từ “Thất tuyệt phố”, lát nữa sẽ nấu cho hắn ăn. Bạch Tử Họa thấy ấm lòng vô cùng, nhưng nghĩ tới việc tất cả chỉ là ảo mộng, thực tế không còn ai có thể buộc ba ngàn sợi tóc cho hắn nữa, Bạch Tử Họa không khỏi thấy buồn.
Hoa Thiên Cốt đứng phía sau, không nhìn thấy bao sự thay đổi ẩn chứa trong mắt sư phụ, mà chỉ thấy mọi ánh sáng trên thế gian đều tập trung lên một mình người, hết thảy đẹp như một giấc mơ.
Dù chỉ là mơ, nàng cũng nguyện mãi không tỉnh lại.
Năm mươi lăm vạn chín nghìn chín trăm hai mươi hai, năm mươi lăm vạn chín nghìn chín trăm hai mươi ba, năm mươi lăm vạn chín nghìn chín trăm hai mươi tư…
Tính theo thời gian của Hoa Thiên Cốt thì Bạch Tử Họa đã ở lại nơi này hơn một tháng. Còn tính theo thời gian bên ngoài, không tính khoảng thời gian ban đầu Bạch Tử Họa mê man bất tỉnh, thì cũng đã qua mấy ngày.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Tử Họa tìm từng góc trên mỗi hòn đảo nhưng vẫn không thấy Liễm Mộng Hoa đâu. Điều này đồng nghĩa với việc không có chìa khóa mở cửa ra cõi mộng, dù Hoa Thiên Cốt có ngủ cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Khi ấy, tất cả mọi người: Đường Bảo, Khinh Thủy, Lạc Thập Nhất, Sóc Phong… đều đã xuất hiện rồi lại rời đi. Tuyệt Tình điện vẫn chỉ có hai thầy trò. Mỗi người vẫn như trước, thế nhưng điều khiến Bạch Tử Họa có phần sửng sốt chính là trong giấc mơ của Hoa Thiên Cốt, Sát Thiên Mạch lại là một cô gái trọn vẹn, có ngực, có nhan sắc khuynh thành, quyến rũ vô ngần… Khi nhìn thấy dáng vẻ đó, hắn suýt phì cười. Đông Phương Úc Khanh chỉ là một chàng thư sinh bình thường, không phải là Dị Hủ Quân.
Bạch Tử Họa hỏi Đông Phương Úc Khanh, nhìn ảnh chiếu bản thân trong giấc mơ của Hoa Thiên Cốt có cảm giác gì?
Đông Phương Úc Khanh cười nói: “Ta chỉ không ngờ, thì ra trong lòng Cốt Đầu, ta lại đẹp trai, bảnh bao như thế.”
Đúng vậy, Bạch Tử Họa cũng thừa nhận, cõi mộng này không có mặt trời, Đông Phương Úc Khanh là nguồn nhiệt trung tâm nhất ở nơi đây, như chính mặt trời của thế giới này vậy. Hắn ta luôn tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp, khiến người khác chỉ cần liếc mắt cũng ấm tới tận tâm can. Hắn ta luôn dõi theo Hoa Thiên Cốt một cách thương mến, ánh mắt tràn đầy yêu chiều. Khi ở bên Đông Phương Úc Khanh, Hoa Thiên Cốt luôn thoải mái vui vẻ, đó là niềm hạnh phúc giản đơn, viên mãn đến ngay cả người làm sư phụ như hắn cũng không thể mang tới cho nàng.
Bạch Tử Họa cuối cùng cũng hiểu tại sao đến cuối Cốt Đầu biết thân phận thật sự của Đông Phương Úc Khanh, đoán được tất cả căn nguyên và lí do mà vẫn nguyện tin tưởng hắn ta, chưa từng oán hận.
Khoảnh khắc đó, vách tường lạnh lùng đầy suy tính trong lòng Đông Phương Úc Khanh đổ tan tành.
Bạch Tử Họa bỗng thấy hâm mộ hắn ta, hắn cũng muốn nhìn thấy ảnh chiếu của mình trong giấc mơ của Hoa Thiên Cốt, nhưng nó lại chưa từng xuất hiện, có thể là vì chính bản thân hắn đã bước vào đây nên không cần ảnh chiếu nữa.
Đúng lúc này, Bạch Tử Họa bỗng cảm thấy bất an dữ dội từ phía Đông Phương Úc Khanh.
“Sao thế?”
Thần thức của Đông Phương Úc Khanh không được ổn định, giọng nói kề bên tai hắn bỗng trở nên trầm bổng lạ thường.
“Xảy ra một rắc rối nhỏ, ta phải tỉnh lại trước.”
“Rắc rối gì?”
“Yên tâm, không có gì mà ta không xử lý được. Ta phải cưỡng chế ra khỏi giấc mơ này, có thể ngươi sẽ thấy hơi khó chịu.”
Bạch Tử Họa nắm chặt hai đấm tay, bỗng cảm nhận thấy một cơn đau dữ dội buốt nhói.
“Mấy hôm nay tuy ngươi dốc sức kiếm tìm, nhưng ta biết, sâu thẳm nội tâm ngươi không muốn tìm thấy Liễm Mộng Hoa. Nếu đến cả ngươi cũng không muốn rời khỏi cõi mộng này thì hai người thoát ra thế nào đây?”
Bạch Tử Họa nghe xong bèn biến sắc.
“Đừng lưu luyến, ngươi phải nhớ, Tiểu Cốt thật vẫn đang khốn khổ chờ ngươi ở man hoang…”
Giọng Đông Phương Úc Khanh càng lúc càng xa, cuối cùng tắt hẳn.
“Sư phụ, người sao vậy?”
Hoa Thiên Cốt thấy mặt Bạch Tử Họa tái mét, vội vàng đỡ hắn lên giường nghỉ ngơi.
“Ta không sao.” Bạch Tử Họa lâm vào trầm tư, không phát hiện ra Hoa Thiên Cốt nhìn hắn, rồi lại nhìn giường, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng như thể nhớ tới điều gì đó.
Bạch Tử Họa cẩn thận suy nghĩ lời Đông Phương Úc Khanh nói trước khi đi. Quả thật có lẽ chính hắn cũng không muốn rời xa cõi mộng đẹp này, trở về thực tế buốt giá rằng hắn đã đánh mất Tiểu Cốt.
Bạch Tử Họa nhìn ra ngoài khung cửa, thở dài, rồi nhìn Hoa Thiên Cốt chăm chú.
“Tiểu Cốt, sư phụ có một chuyện cần phải nói với con.”
Hoa Thiên Cốt như cảm nhận được điều gì, cố nở một nụ cười.
“Trời đã tối rồi, sư phụ nghỉ ngơi sớm đi, có gì mai rồi nói.”
Hoa Thiên Cốt vừa dứt lời, thời tiết ngoài kia đã biến đổi, từ ráng chiều ngàn dặm, ánh nắng rải xuống mặt nước lóng lánh sắc vàng, thoắt cái đã ẩn vào đêm đen, trên không trung không thấy ngun ngút những vì sao, mà lại thấy sứa, bướm, chim bay cá lặn vờn cùng ánh sáng.
Hoa Thiên Cốt xoay người muốn đi, Bạch Tử Họa kéo lấy tay nàng.
“Tiểu Cốt, mộng dẫu đẹp đến nhường nào thì cũng có lúc phải tỉnh lại.”
Mọi âm thanh như ngưng đọng.
Hoa Thiên Cốt không ngoảnh đầu, nhưng giọng bỗng trở nên lạnh ngắt.
“Sư phụ, chúng ta ở nơi đây sẽ không bị chia cách bởi man hoang, sức mạnh Yêu thần, bất cứ người nào, bất cứ lỗi lầm không thể chuộc lại nào, không tốt ư?”
“Tốt, nhưng mọi thứ đều không phải là thật.”
Hoa Thiên Cốt quay đầu lại, trông như chực khóc: “Sư phụ, người vẫn không chịu tha thứ cho con?”
Bạch Tử Họa nhìn nàng một cách điềm tĩnh: “Tiểu Cốt, nếu con thật sự cho rằng những điều mình làm là đúng, không hề hối hận, thì trước tiên con cần tha thứ cho mình.”
Đừng tiếp tục chìm đắm trong tuyệt vọng nữa, phải cố sống sót, đó mới là đệ tử của Bạch Tử Họa này.
“Sư phụ…”
Đột nhiên Hoa Thiên Cốt xoay người lại, ôm chặt lấy hắn.
Nàng sai rồi, sao nàng lại không sai? Kể từ khi yêu người, nàng đã sai rồi.
Một bước sai, bước bước sai.
Hoa Thiên Cốt bỗng òa khóc, bao nỗi thống khổ tủi hờn bấy lâu đều hóa thành những chuỗi lệ tuôn rơi. Thế nhưng dù tâm trạng có bị đả kích thế nào, nàng vẫn cố gắng duy trì sự vẹn toàn của thế giới này. Bạch Tử Họa không hiểu, thế giới này với nàng mà nói không hề giống như những thế giới khác, đó là nơi ngự trị những kí ức đẹp nhất, là khoảnh khắc nàng nguyện hi sinh tất cả để giữ nó ngừng trôi.
Bạch Tử Họa bị nàng ôm nên có phần sửng sốt, nhưng thấy nàng khóc lại vui không gì sánh được. Ít nhất trong mơ, nàng cuối cùng cũng có thể vui thì cười, buồn thì khóc một cách thỏa thích.
Bạch Tử Họa vươn tay ra, đây là lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần duy nhất hắn lau những giọt lệ trên má nàng. Giọt lệ nóng hổi tới mức như làm bỏng da tay Bạch Tử Họa.
Hoa Thiên Cốt càng khóc thảm thiết, nàng vùi đầu vào hõm vai Bạch Tử Họa, nước mắt như thấm ướt cả áo hắn.
“Sư phụ…”
Hoa Thiên Cốt bỗng xao động khi nhớ tới đêm người hút máu nàng, hôn lên đôi môi nàng. Nàng lấy sự cam đảm chưa từng có để dâng đôi môi mình lên, Bạch Tử Họa khẽ thở dài, hơi nghiêng đầu, rồi đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Đó không phải là ảo giác của hắn, Tiểu Cốt trong mơ quả thật phóng khoáng hơn hiện thực nhiều. Có lẽ chỉ có ở trong này, nàng mới có thể làm chuyện mình muốn làm, muốn thứ mình muốn có, làm người mình muốn trở thành.
Thế nhưng…
“Không được, Tiểu Cốt.”
Hắn phải nói thế nào với nàng rằng điều này là sai, là điều đến nghĩ cũng không được nghĩ.
Hoa Thiên Cốt tủi thân nhìn Bạch Tử Họa.
“Sư phụ, không phải người đã nói đây chỉ là một giấc mơ của con thôi sao?”
Bạch Tử Họa lắc đầu, giọng nói vẫn vô cùng lạnh lùng: “Mơ cũng không được. Tiểu Cốt, con vĩnh viễn là đồ nhi của sư phụ.”
Hoa Thiên Cốt ngẩn ngơ lùi về phía sau, rồi nàng gượng cười, tiếng cười như tiếng giọt nước đập vào vách động, văng tung tóe trong không khí. Người nói mơ cũng không được. Dù là mơ nàng cũng không được có bất kì tình cảm nào khác với người, nếu không đó chính là đại nghịch bất đạo, trái với luân thường.
Những kỉ niệm xưa như ùa về, nàng dần nhớ ra từng chuyện một, nhớ ra từng nhát kiếm đâm xuyên qua người đau đớn thế nào, nhớ ra nước ao Tuyệt Tình thiêu da đốt thịt buốt nhói biết bao. Song nàng không sợ, mà điều nàng sợ chính là phải lầm lũi một mình nơi man hoang, nàng sợ sư phụ không cần nàng nữa!
Bạch Tử Họa nhìn bờ vai run lẩy bẩy của Hoa Thiên Cốt, hắn biết nàng đã nhận ra, nhận ra tất cả đều là giả. Thế nhưng hắn chẳng ngờ không gian xung quanh vẫn yên bình, thế giới này không hề sụp đổ, không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, chỉ có những cánh hoa đào màu hồng phấn đã ngả sang màu đỏ, tựa như nhuốm máu mà phiêu dạt khắp mọi nơi.
“Tiểu Cốt, đưa Liễm Mộng Hoa cho sư phụ.”
“Nếu con không đưa thì sao? Nếu… con muốn giữ người ở đây mãi mãi thì sao?” Hoa Thiên Cốt cười thê lương, “Dù sao con cũng sắp chết rồi, dù sao con cũng không thấy người được nữa!”
“Không được nói bừa!” Bạch Tử Họa không kìm được lớn tiếng khiển trách, hắn nhìn thẳng vào mắt Hoa Thiên Cốt rồi thốt ra từng chữ: “Sư phụ sẽ không để con ở lại man hoang, sư phụ nhất định sẽ nghĩ cách cứu con về. Cho nên con không thể buông xuôi!”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, dù có ra khỏi man hoang thì sao? Sư phụ trơ mắt nhìn nàng bị hắt nước ao Tuyệt Tình, người đã biết bí mật chôn giấu nơi sâu nhất của nàng. Sư phụ sẽ không cần nàng nữa, nàng chỉ là nỗi nhục của sư phụ mà thôi.
Giờ sư phụ không muốn ở lại đây nữa, nếu vậy thì cứ để thế giới này sụp đổ đi!
Tiểu Cốt phất tay áo, cánh hoa anh đào bay rợp trời trở nên héo úa, từng hòn đảo nhỏ bắt đầu sụp đổ.
Bạch Tử Họa nhìn xung quanh lâm vào cảnh hủy diệt, cuối cùng lại nghẹt thở. Mọi thứ trên Tuyệt Tình điện đối với hắn cũng quan trọng như với nàng, nhưng có lẽ nàng sẽ vĩnh viễn không hiểu được. Thế giới mà nàng phá hủy, lẽ nào không phải là thế giới của hắn?
“Tiểu Cốt, dừng tay!”
Hoa Thiên Cốt gượng cười lắc đầu: “Người yên tâm, con sẽ đưa người tới cõi mộng tiếp theo, để tìm thứ người muốn tìm.”
Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại tập trung, khi nàng mở mắt ra, đóa Liễm Mộng Hoa chỉ còn bốn cánh chớp mắt đã xuất hiện trên tay nàng. Sau đó, Hoa Thiên Cốt bèn thả mình xuống từ mỏm đá Lộ Phong trên Tuyệt Tình điện mà không hề do dự, tay áo phấp phới như cánh bướm, cắm thẳng xuống biển.
“Tiểu Cốt!” Bạch Tử Họa lập tức nhảy theo.
Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, từ từ rơi xuống dưới, như thể đóa hoa đồ mi nở rộ. Hắn cố gắng vươn tay về phía nàng, nhưng cuối cùng lại không bắt được thứ gì.
Thế gian trắng xóa một màu, hắn lại vọt lên khỏi đáy biển, rơi vào khoảng không.
Đông Phương Úc Khanh vừa ho ra máu vừa tỉnh lại từ mộng, cơ thể vẫn đang co giật liên hồi.
Hủ vệ bước lên ghìm hắn lại.
Ánh mắt Đông Phương Úc Khanh trống rỗng, như thể mất đi linh hồn, rất lâu sau mới từ từ hồi thần.
Hắn nhìn Hủ vệ, giọng khàn đặc: “Xảy ra chuyện gì? Ta đã nói rồi, trừ phi là chuyện vô cùng khẩn cấp, bằng không không được đánh thức ta.” Đang nói thì nghe thấy tiếng đá nổ ầm ầm ngoài kia như thể động đất núi lở.
Đông Phương Úc Khanh đi ra ngoài, đứng trên tầng hai có thể thấy trong đình viện cách đây không xa mây đen bao phủ, sấm vang rền vang, là Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc đang ra sức phá trận.
Giọng Hủ vệ lạnh tanh: “Các chủ, hai người này tự tiện xông vào Dị Hủ các, nếu chúng ta không làm gì thì chả mấy chốc bọn họ sẽ phá được trận pháp. Nhưng nếu khởi động trận pháp, chắc chắn hai người đó sẽ chết trong đây. Xét thân phận của hai người họ, cộng thêm mối quan hệ với Bạch Tử Họa, thuộc hạ không thể quyết định, bởi vậy mới đánh thức Các chủ.”
Đông Phương Úc Khanh nhìn bọn họ từ đằng xa, cũng có phần tức giận, vì bọn họ mà Đông Phương Úc Khanh này lãng phí một cánh Liễm Mộng Hoa, vốn có thể ngắm Cốt Đầu từ xa thêm một khoảng thời gian nữa. Đông Phương Úc Khanh thở dài bất lực, phất tay, trận pháp được hóa giải ngay lập tức.
Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc tới trước mặt hắn.
Tu vi của hai người chỉ dưới Bạch Tử Họa, dõi khắp Lục giới cũng khó thấy đối thủ. Nhưng hợp lực xông vào Dị Hủ các vẫn khiến hai người họ gặp không ít khó khăn, Ma Nghiêm còn bị thương nặng.
“Dị Hủ Quân, giao sư đệ ta ra đây!”
Ma Nghiêm liên tục ép hỏi Sênh Tiêu Mặc mới biết Bạch Tử Họa tới Dị Hủ các, hơn nữaBạch Tử Họa đã lâu không về, ông ta lại càng lo lắng, quyết xông vào đây. Sênh Tiêu Mặc không ngăn nổi, cũng đành phải xông vào theo.
Đông Phương Úc Khanh tỏ vẻ lịch sự: “Thế tôn, Nho tôn giá lâm, không tiếp đón được từ xa. Giờ Tôn thượng đang ở trong phòng, có điều không được làm phiền.”
Ma Nghiêm nghe vậy phi ngay vào bên trong, nhìn thấy Bạch Tử Họa đang nhắm nghiền hai mắt, nằm trên giường, mặt mày không khỏi biến sắc.
“Sư đệ!”
Cơ thể Đông Phương Úc Khanh chưa hồi phục từ việc thoát ly thần hồn, vẫn đứng một bên ho khan không ngừng.
“Tôn thượng không sao, chỉ là nhập vào giấc mơ của người khác thôi, ta tin chẳng bao lâu người sẽ tỉnh lại.”
Ma Nghiêm kiểm tra mạch tượng của Bạch Tử Họa, rồi lại thấy đóa Liễm Mộng Hoa hắn đang nắm trong tay, bụng biết lời Đông Phương Úc Khanh nói là thật, lúc này mới thở phào. Nhưng ngay sau đó lại nổi giận.
“Đệ ấy tới Dị Hủ các, lẽ nào để đổi lấy Liễm Mộng Hoa vào cõi mộng của Hoa Thiên Cốt?”
“Đúng vậy.”
“Làm bừa! Lẽ nào đệ ấy không biết chuyện này nguy hiểm nhường nào ư?” Ma Nghiêm nổi giận lôi đình, hơn nữa lại đang bị thương nặng, suýt thì ngất đi.
Sênh Tiêu Mặc vội vàng đỡ ông ta: “Đại sư huynh, chưởng môn sư huynh tự có tính toán.”
Ma Nghiêm lắc đầu không thể tin: “Đệ ấy lại vì một đứa nghiệt đồ mà làm tới nước này…” Ma Nghiêm bỗng nhớ ra điều gì, gườm gườm nhìn Đông Phương Úc Khanh: “Đệ ấy đã trao đổi gì với Dị Hủ các?”
Đông Phương Úc Khanh mỉm cười lắc đầu: “Xin lỗi, đây là bí mật giữa Tôn thượng và Dị Hủ các, không thể tiết lộ.”
“Ngươi!” Ma Nghiêm tức tới độ muốn ra tay với Đông Phương Úc Khanh, Đông Phương Úc Khanh vẫn đứng yên đó, Sênh Tiêu Mặc vội vàng giữ Ma Nghiêm lại.
“Sư huynh vẫn đang trong mơ.”
Lúc này Ma Nghiêm mới tạm bình tĩnh, hiện giờ sự an toàn của Bạch Tử Họa mới là điều quan trọng nhất. Từ khi Bạch Tử Họa trúng độc, Hoa Thiên Cốt trộm thần khí, mọi việc ở Trường Lưu càng ngày càng loạn. À không, kể từ ngày Hoa Thiên Cốt nhập môn, tất cả đã dần mất khống chế rồi.
“Khi nào đệ ấy mới tỉnh?”
“Khi những cánh Liễm Mộng Hoa rụng hết, Tôn thượng tìm thấy thứ người muốn tìm thì ắt sẽ tỉnh lại.”
Đông Phương Úc Khanh đang nói thì Liễm Mộng Hoa bỗng tỏa sáng, cánh hoa thứ tư bồng bềnh rơi.
Quanh đây người đông nghìn nghịt, ồn ã náo nhiệt.
Bạch Tử Họa đứng giữa dòng người, tìm khắp mọi nơi nhưng vẫn không thấy tung tích của Hoa Thiên Cốt đâu.
Một trăm ba mươi hai vạn bảy nghìn ba trăm chín mươi lăm, một trăm ba mươi hai vạn bảy nghìn ba trăm chín mươi sáu, một trăm ba mươi hai vạn bảy nghìn ba trăm chín mươi bảy…
Mây đen mịt mùng che phủ cả biển trời. Nơi đây chân thật tới lạ thường, nếu không phải vẫn đang đếm nhẩm thì Bạch Tử Họa thật sự cũng sẽ hoài nghi rằng phải chăng mình đã tỉnh lại, và giờ đang đứng trên một con đường lớn bình thường.
Tuy là một thôn trấn không có gì đặc biệt, nhưng giấc mơ này khác nhiều với giấc mơ đầu tiên. Giấc mơ đầu tiên không xây dựng theo quy luật có sẵn trong tự nhiên, bốn mùa hỗn loạn, không gian đảo ngược, nhân vật phức tạp, cái gọi ổn định chỉ là bề nổi. Còn thế giới này, hoàn toàn như đúc một khuôn từ thế giới thực. Thế nhưng những điều đó không quan trọng, điều quan trọng là Liễm Mộng Hoa ở đâu, Tiểu Cốt ở đâu.
Bạch Tử Họa tìm ở vùng lân cận mấy ngày liền, thời gian ban ngày và ban đêm ở nơi này khớp hẳn với tính toán của hắn, không hề tăng nhanh hay chậm lại.
Điều này khiến Bạch Tử Họa có phần sốt ruột, bởi nó có nghĩa là hắn và Tiểu Cốt đã hôn mê rất nhiều ngày rồi. Hắn có Dị Hủ các chăm sóc sức khỏe, nhưng đối với Hoa Thiên Cốt mà nói, mất ý thức ở man hoang đồng nghĩa với nguy hiểm. Thời gian cứ kéo dài, dù là Hanh Tức cũng rất khó bảo vệ nàng chu toàn. Nhưng may mắn thay, cõi mộng vẫn chưa sụp đổ, chí ít nó cũng cho biết Tiểu Cốt vẫn còn sống, đá Nghiệm Sinh vẫn còn sáng.
Bạch Tử Họa lại tìm thêm mấy ngày nữa, thế giới này quá thật, quá rộng lớn, nếu Tiểu Cốt có ý không muốn để hắn tìm thấy thì hắn chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Bạch Tử Họa đứng trên đường tập trung suy nghĩ, muốn tìm ra manh mối nào đó. Đột nhiên hắn phát hiện, trong cửa hàng bán bánh ngọt chỉ có vị Hoa Thiên Cốt thích ăn. Hắn hơi nhướn mày, bỗng giác ngộ, thực ra Tiểu Cốt chính là thế giới này, thế giới này đâu đâu cũng là Tiểu Cốt, từng con người trên đường đều là tai là mắt, là môi, là lưỡi của Tiểu Cốt.
Bạch Tử Họa đứng nguyên tại chỗ, nói không hề lớn tiếng:
“Tiểu Cốt, ra đi, đừng để sư phụ không tìm thấy…”
Thế gian như chững lại nửa giây, bước chân vội vã của người qua đường cũng gượng gạo trong khoảnh khắc, nhưng lập tức lại khôi phục như thường.
Sau đó, Bạch Tử Họa nhìn thấy Hoa Thiên Cốt.
Nàng xuyên qua dòng người, mặc chiếc áo gai vải thô, miệng mỉm cười, tay dắt một bé gái, vừa dạo phố xá vừa trò chuyện. Bên cạnh nàng là một người đàn ông, tay dắt một đứa bé trai. Người đàn ông đó thỉnh thoảng lại nói thầm với nàng điều gì. Đứa bé gái không đi được nữa, ôm lấy chân người đàn ông, người đó bèn ẵm con bé lên vai, để con bé cưỡi trên cổ mình.
Bé gái vui vẻ khua đôi tay, bé trai lại kéo tay Hoa Thiên Cốt, chỉ vào gánh kẹo hồ lô bên cạnh, đòi mua bằng được.
Bạch Tử Họa đứng sững ở đó, cho tới khi gia đình bốn thành viên cầm kẹo hồ lô đi lướt qua người hắn, Bạch Tử Họa vẫn hóa đá. Hoa Thiên Cốt như không hề quen biết Bạch Tử Họa, lướt qua người hắn, tay còn nắm tay người đàn ông khác.
Bạch Tử Họa thấy sống lưng mình lạnh toát.
Hóa ra, trong giấc mơ này nàng không muốn yêu hắn nữa, nàng muốn lấy chồng lập gia đình như một người bình thường, có một đôi trai gái, sống yên vui cả đời.
Thế nhưng, chuyện này sao có thể…
“Tiểu Cốt!”
Hắn cất tiếng gọi, Hoa Thiên Cốt chậm rãi quay người lại, nhìn hắn đầy khó hiểu. Cả gia đình cũng quay lại, Bạch Tử Họa nhận ra dáng vẻ của bọn họ đã khác vừa nãy.
Có lẽ với Hoa Thiên Cốt mà nói, nàng chỉ mong ước có một gia đình như thế, nhưng không chắc chắn mình sẽ lấy ai, con mình sẽ như thế nào.
“Mọi thứ chỉ là mơ thôi, đi cùng sư phụ!” Nhưng Hoa Thiên Cốt vẫn ngơ ngác nhìn hắn, rồi lại nhìn chồng mình, lắc đầu không biết làm sao, định xoay người bỏ đi.
Tâm trạng Bạch Tử Họa chùng xuống, hắn tưởng nàng vẫn nhớ mình là Tiểu Cốt, chí ít còn giữ lại chút lí trí. Nhưng hiển nhiên nàng đã chìm vào giấc mơ quá sâu, nguyện lừa mình dối người.
Hoành Sương kiếm lập tức tuốt khỏi vỏ, tayBạch Tử Họa cầm chuôi kiếm, chĩa thẳng về phía gia đình kia. Hắn biết Hoa Thiên Cốt đã quên tất cả, chỉ chém nát những ảo ảnh kia có lẽ mới có thể khiến nàng tỉnh táo lại.
Cảm nhận được sát ý của hắn, Hoa Thiên Cốt bắt đầu đề phòng. Chỉ trong chớp mắt mọi người trên đường đều ngừng lại, quay hết về phía Bạch Tử Họa, bắt đầu tấn công hắn. Nhưng pháp thuật chiêu thức của Hoa Thiên Cốt đều do hắn đích thân truyền dạy, thế gian này không có ai hiểu đồ đệ của mình hơn hắn, sao hắn không giải được?
Khi Bạch Tử Họa dễ dàng đánh bại đám người ấy, kiếm tới ngay trước mắt, Hoa Thiên Cốt thảng thốt che chắn cho chồng và hai con, ánh mắt tràn ngập sợ hãi và khẩn nài.
Bạch Tử Họa chưa từng giơ kiếm một cách khó khăn đến vậy, trước giờ hắn không phải là kẻ mềm lòng, khi đó đối diện với Hoa Thiên Cốt vẫn có thể xuống tay được, huống hồ giờ chỉ là vài ảo ảnh ma chướng. Thế nhưng một nơi nào đó sâu thẳm trong tim khiến lần giơ kiếm này có một sự thiếu tự tin chưa từng có.
Vì sao? Hắn sao có thể bị những thứ giả dối trong cõi mộng này mê hoặc, ánh mắt Bạch Tử Họa lạnh đi, tay sáng chói, kiếm khí chém thẳng ba người khiến họ bay phất phơ rồi tan biến. Hoa Thiên Cốt gào khóc, bất lực dang tay ra muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng lại không bắt được bất cứ thứ gì.
Bạch Tử Họa không hé nửa lời, ôm lấy nàng, mặc nàng ra sức giãy giụa, đánh liên hồi lên người hắn. Nàng cắn mạnh lên cánh tay hắn, đôi mắt tràn ngập căm thù và phẫn nộ ấy như thể hắn chính là người đã hại nàng nhà tan cửa nát.
Bạch Tử Họa không ngừng tự nhủ, đây chỉ là mơ mà thôi, tất cả không phải thật, kể cả nỗi đau của nàng, sự giận dữ của nàng. Hắn tưởng bản thân không để ý bất cứ điều gì, thế nhưng, hắn vẫn không chấp nhận nổi việc nàng hận hắn, quên hắn.
Hoa Thiên Cốt khóc mãi trong lòng Bạch Tử Họa, khóc mãi khóc mãi, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Bạch Tử Họa tìm thấy Liễm Mộng Hoa trên người nàng, bọn họ lại bước vào cõi mộng tiếp theo. Bạch Tử Họa chỉ hi vọng cõi mộng tiếp theo là một thế giới hoàn toàn mới, nàng đã quên đi cõi mộng tàn khốc trước đó, quên cả sự lạnh lùng tàn nhẫn của hắn.
Trong dòng nước biển lạnh lẽo hắn ôm chặt Hoa Thiên Cốt, hắn sợ nàng lại rời xa hắn, không tìm thấy đâu.
Hắn sẽ không bao giờ để nàng rời xa mình nữa.
Trúc Nhiễm ngồi lẳng lặng trước giường, nhìn Hoa Thiên Cốt đương mê man. Lúc bắt đầu tính mạng ấy chỉ còn hấp hối, thậm chí có một đêm đã ngừng thở, gã mất bao công sức mới kéo được nàng về từ Quỷ môn quan. Không biết vì sao, khoảng thời gian gần đây nàng bắt đầu hồi phục từng bước, có thể uống chút nước nóng, vết thương trên người cũng dần kết vảy.
Trúc Nhiễm là người cực kì cố chấp, từ rất lâu trước kia đã vậy rồi, chỉ cần là chuyện gã muốn làm thì nhất định có thể làm được; chỉ cần là thứ gã muốn, nhất định có thể nghĩ ra cách lấy được. Đối với Hoa Thiên Cốt, hắn không cứu thì thôi, nhưng một khi đã quyết định cứu, tuyệt đối sẽ không cho phép nàng chết trước mắt mình.
Hoa Thiên Cốt hồi phục một cách nhanh chóng, quả thật một phần rất lớn là nhờ sự cứu chữa, chăm sóc của Trúc Nhiễm. Tuy gã không tốt đẹp gì lại lạnh lùng, cộc cằn, nhưng khi chăm sóc người khác còn cẩn thận tỉ mỉ hơn bất cứ ai. Đối với vết thương do nước ao Tam Sinh tạo thành với nàng, không ai có kinh nghiệm hơn gã.
Thú Hanh Tức dần dà không còn giữ lòng đối địch với gã nữa, còn bắt rất nhiều con mồi về cảm ơn gã. Gã cũng không hề khách sáo, nhận cho bằng hết.
Trúc Nhiễm vốn tưởng rằng với tốc độ này, Hoa Thiên Cốt đã phải tỉnh lại từ lâu rồi, nhưng nàng vẫn mê man. Mới đầu Trúc Nhiễm cho rằng vết thương quá nặng, nhưng dần dà, gã nhận ra không phải, có người bước vào giấc mơ của nàng.
Dẫu sao đây cũng là chuyện tốt, Hoa Thiên Cốt vẫn còn sức nằm mơ, tức là tạm thời chưa chết được. Nhưng thời gian có phần quá lâu rồi, đã rất nhiều ngày liên tiếp, gã có dùng cách nào cũng không thể gọi nàng dậy.
Trúc Nhiễm bắt đầu có chút sốt ruột, quân cờ gã nhặt về, nếu ngay cả việc đánh đi cũng không xong thì còn giá trị lợi dụng gì với gã nữa đây? Nếu nàng cứ mãi mê man hay đắm chìm trong mộng, lẽ nào gã cứ nuôi nàng cả đời như thế?
Trong cơn mê, nàng thỉnh thoảng còn hé miệng lẩm bẩm, tuy không phát ra tiếng nhưng Trúc Nhiễm biết nàng đang gọi sư phụ. Trúc Nhiễm hoài nghi người nhập mộng là Bạch Tử Họa, nhưng lại không nghĩ ra lí do hắn làm vậy. Có điều chắc chắn không thể nghi ngờ, đây là cơ hội tuyệt vời đến không thể tuyệt vời hơn.
Trúc Nhiễm xao động, dao găm đã đặt trên cổ Hoa Thiên Cốt. Chỉ cần ấn nhẹ một cái, cắt đứt yết hầu của nàng thì có thể thông qua nàng mà giết Bạch Tử Họa đang trong cõi mộng kia. Đây là cơ hội rất nhiều người đợi cả đời cũng không được, đối với gã, cơ hội này cũng sẽ không có lần thứ hai.
Mắt Trúc Nhiễm lóe sáng, gã do dự, nhưng sát ý đã dần biến mất. Người con gái trước mắt này đâu đâu cũng là bí ẩn, là chìa khóa mở cánh cổng man hoang. Gã sẽ không vì thù hận mà chặt đứt đường sống của mình, dẫu đó là mối hận không đội trời chung.
Cuối cùng Trúc Nhiễm thu dao lại.
Phải, gã chính là một người như thế. Mà Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa cũng chưa từng biết, sinh mạng của hai người đã từng phụ thuộc vào một suy nghĩ của Trúc Nhiễm.
Hoa Thiên Cốt - Ngoại Truyện Hoa Thiên Cốt - Ngoại Truyện - Fresh Quả Quả Hoa Thiên Cốt - Ngoại Truyện