One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: William Thackeray
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Rose And The Ring
Dịch giả: Hồng Vân
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 642 / 4
Cập nhật: 2017-03-28 19:32:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Làm Cách Nào Besita Có Được Cái Nhẫn Quý?
etsinda đến hầu hạ bà công tước, cuốn tóc vào lô giấy cho bà ta và bà này trong lúc bay bổng lên chín tầng mây đã nói với cô: “Này Betsinda, hôm nay ngươi cuốn tóc cho ta rất đẹp, ta sẽ thưởng cho ngươi một thứ. Đây là một chiếc nhẫn năm si... à không một chiếc nhẫn tuyệt đẹp ta đã có được - phải đã có được cách đây lâu lắm rồi.” Nói đoạn bà ta móc túi lấy chiếc nhẫn ra đưa cho cô hầu. Nó lồng vào ngón tay cô vừa khít.
“Cái nhẫn này giống như chiếc nhẫn mà công chúa thường đeo”, cô hầu nói.
“Vớ vẩn, chiếc nhẫn này của ta đã lâu lắm rồi. Đấy, bây giờ thì hãy dọn giường thật êm thật ấm cho ta (chả là đêm đó trời rất lạnh, tuyết rơi thành từng bông lớn bám lên kính cửa sổ). Xong rồi hả, vậy ngươi mau mau đến dọn giường và ủ than sao cho giường của hoàng tử Giglio thật ấm, thật êm ngươi phải làm một cô hầu ngoan ngoãn, nghe chưa? Sau đó thì ngồi mạng lại chỗ rách trên chiếc vớ lụa của ta rồi mới được đi ngủ. Betsinda, nhớ là ta muốn có một li trà nóng vào lúc 5 giờ sáng đấy.”
“Thưa nữ bá tước, con cho rằng con phải ủ ấm giường cho cả hai hoàng tử”, Betsinda nói nhưng bà Gruffanuff đã trả lời bằng một chuỗi “O, o, o, khò, khò, khò!” Có nghĩa là bà đã ngủ say và ngáy rất ngon lành.
Phòng của bà bá tước cạnh phòng vua và hoàng hậu, còn phòng của công chúa thì liền ngay đó. Thế là Betsinda vội vã chạy xuống bếp gắp những cục than hồng cho đầy vào một chiếc nồi to.
Betsinda là một cô gái xinh xắn, vui vẻ, tốt bụng dễ mến với mọi người, nhưng hình như có một cái gì hết sức quyến rũ toát ra từ nét mặt, ánh mắt và nụ cười của nàng hôm ấy bởi vì tất cả bọn đàn bà con gái trong khu nhà bếp đều lườm nguýt và nói với nàng những lời thậm tệ. Bà quản gia chửi nàng là đồ lếu láo, một kẻ học đòi; một thị nữ cấp cao hơn nàng dè bỉu hỏi, cớ làm sao nàng lại dám đeo nhẫn và đính những dải đăng ten một cách diêm dúa không phù hợp với địa vị thấp kém của mình như vậy. Bà đầu bếp (ngày ấy đàn bà cũng có thể trở thành một đầu bếp giỏi như đàn ông bây giờ) nói với cô phụ bếp là trong đời mình bà ta chưa gặp một kẻ nào nhâng nháo đến thế. Nhưng còn cánh đàn ông thì sao? Tất cả mọi người, bác đánh xe, chú hầu nhỏ, thị đồng và cả lão bộc của hoàng tử xứ Crim Tartary đều mắt tròn mắt dẹt thốt lên:
“Ối giời ơi!”
“Lạy Chúa lòng lành!”
“Chà chà chà!”
“Cái gì thế này!”
Tất cả những lời này chỉ có một nghĩa duy nhất: “Cái cô bé Betsinda này sao lại xinh xắn và đáng yêu đến thế!”
“Bỏ tay xuống, không được sàm sỡ như thế, các người lỗ mãng quá thể! Thật là!” Betsinda nghiêm giọng nói, thoăn thoắt bỏ đi với chiếc nồi đựng than hồng. Tiếng bọn trai trẻ cười đùa ồn ào trong lúc đánh billiard vang đến tận chỗ nàng. Đầu tiên nàng bước vào phòng hoàng tử Giglio đặt một âu than hồng dưới giường chàng rồi sang phòng hoàng tử Bulbo.
Bulbo loạng choạng bước vào phòng vừa đúng lúc nàng làm xong và vừa nhìn thấy nàng, chàng đã kêu ầm lên: “Ô! Ô! Ô! Ô! Ở đâu ra một người đẹp đến thế nhỉ! Nàng là thiên thần có cánh - một nụ hoa, một bông hồng vừa chớm nở. Hãy để cho ta được gần nàng. Hãy bay đến hoang mạc cùng với ta nhé! Ta chưa từng thấy một con linh dương non nào làm ta hài lòng với đôi mắt xanh đen sáng long lanh đến thế. Nàng - nữ thần sắc đẹp của ta - xin hãy đón nhận trái tim non trẻ này. Hãy là người của ta nàng nhé! Hãy trở thành công nương xứ Crim Tartary. Phụ vương của ta sẽ ban phước cho sự kết hợp này. Còn cái cô tóc màu cà rốt kia ta không mảy may quan tâm đến đâu.”
“Đi đi, xin hoàng tử đi ngủ đi”, Betsinda nói, tay vẫn cầm cái nồi ủ than.
“Không, không bao giờ cho đến khi nàng hứa sẽ là người yêu của ta hỡi cô hầu phòng thánh thiện, hai má đỏ hây hây kia. Đây, chính hoàng tử Bulbo quỳ dưới chân nàng, bị cầm tù trước đôi mắt đẹp của nàng.”
Cứ thế hoàng tử tiếp tục van vỉ với một cung cách lố bịch và ngớ ngẩn hết sức khiến cho Betsinda không sao nhịn được cười. Cô cầm cái bô sạch choang vào người chàng ta một cái, không đau lắm nhưng tôi cam đoan với bạn là nó làm cho anh chàng kêu oai oái với một giọng điệu khác.
Hoàng tử Bulbo gây ra nhiều tiếng ồn đến nỗi hoàng tử Giglio nằm ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy bèn chạy sang xem có chuyện gì xảy ra. Ngay khi chàng biết chuyện gì đang diễn ra, chàng giận dữ lao về phía Bulbo, thẳng cánh đá chàng trai này bay thẳng lên trần nhà, rồi lại đá tiếp cho đến khi tóc của Bulbo rối bù không còn ra thể thống gì nữa.
Betsinda tội nghiệp không biết nên cười hay nên khóc, những cú đá chắc chắn đã làm Bulbo đau điếng nhưng mà trông chàng ta hết sức tức cười! Sau khi Giglio kết thúc việc đấm đá, đi vào một góc nhà để vuốt quần áo đầu tóc lại cho nghiêm chỉnh, bạn nghĩ anh chàng Giglio sẽ làm gì? Ờ, chàng ta quỳ gối trước mặt Betsinda, cầm tay nàng van vỉ nàng hãy đón nhận trái tim mình, cầu xin nàng hãy đồng ý làm vợ mình ngay lập tức. Bạn hãy hình dung ra cảm xúc của Betsinda xem sao, nàng vốn đã thầm yêu hoàng tử từ lần đầu tiên nhìn thấy chàng ở vườn thượng uyển, khi mới chỉ là một cô bé.
“Ôi Betsinda thiên thần! Làm sao ta có thể sống suốt 15 năm cạnh nàng mà lại không nhận ra vẻ hoàn mỹ của nàng? Những người phụ nữ ở toàn châu Âu, châu Á, châu Phi, châu Mỹ và cả châu Úc nữa làm sao có thể sánh được với vẻ đẹp của nàng? Angelica ư? Vứt! Bà bá tước Gruffanuff ư? Không đáng lau giày cho nàng. Còn hoàng hậu? A ha ha, nàng chính là bà hoàng của ta. Nàng mới chính là Angelica bởi vì nàng thật sự là một thiên thần.”
“Không đâu hoàng tử, tiện thiếp chỉ là một nô tì.” Betsinda nói, tuy vậy trông nàng có vẻ rất sung sướng.
“Chẳng phải chính nàng là người đã chăm sóc ta lúc ta đau ốm khi tất cả mọi người ruồng rẫy ta sao? Chẳng phải chính bàn tay dịu dàng của nàng đã dọn giường cho ta, mang cho ta món nước quả đông và gà quay?”
“Dạ thưa hoàng tử, chính là thiếp, cũng chính tay thiếp đính những chiếc cúc áo lên áo khoác của chàng, nếu điều đó đã làm chàng vui lòng đẹp ý.” Betsinda nói với giọng chân thành của một trinh nữ.
Khi hoàng tử Bulbo tội nghiệp, lúc này đã đem lòng yêu Betsinda như điên như dại nghe lời tuyên bố này và chứng kiến ánh mắt không nhầm lẫn vào đâu được của nàng hướng về phía Giglio, chàng ta bắt đầu kêu lên một cách cay đắng và bứt tóc bứt tai cho đến khi tóc chàng bay toán loạn trong phòng.
Betsinda bỏ cái nồi ủ than xuống sàn trong khi các hoàng tử lao vào cuộc đấu khẩu, và khi cuộc khẩu chiến mỗi lúc một thêm dữ dội, nàng nghĩ cách tốt nhất là bỏ chạy.
“Ngươi đúng là một thằng đần mít ướt, hơi tí là khóc nhè lại còn đứng dứt đầu bẻ tai nữa chứ. Tất nhiên ngươi làm cho ta thỏa mãn khi xúc phạm Betsinda bằng lời cầu hôn của ngươi. Dám quỳ trước mặt công nương Giglio để cầu hôn tay nàng ư?”
“Nàng không phải là công nương Giglio!” Bulbo gào lên. “Nàng sẽ là công nương Bulbo, không là của ai khác ngoài của Bulbo này.”
“Ngươi đã đính hôn với cô em họ của ta.” Giglio cũng rống lên như một con bò mộng.
“Ta căm ghét cô em họ của ngươi thì có.”
“Ngươi đã làm cho ta khoái trá khi có dịp thóa mạ nó.” Giglio kêu lên càng lúc càng phẫn nộ.
“Ta sẽ giết ngươi.”
“Ta sẽ không cho ngươi con đường sống.”
“Ta sẽ cắt cổ ngươi.”
“Ta sẽ làm cho ngươi phọt óc ra ngoài.”
“Ta sẽ phái người đại diện đến gặp ngươi vào sáng mai.”
“Ta sẽ gửi một viên đạn vào sọ ngươi vào chiều mai.”
“Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau”, Giglio nói, bàn tay run rẩy vung về phía mặt Bulbo, đoạn vớ lấy cái nồi ủ than chàng cầm lên ghé môi hôn bởi vì chính Betsinda đã cầm cái nồi đó rồi ba chân bốn cẳng chạy xuống cầu thang. Chàng nhìn thấy gì: trong tiền sảnh sáng rực chính đức vua đang nói chuyện với Betsinda, gọi nàng bằng những cái tên âu yếm nhất. Vua đã nghe thấy cuộc ẩu đả trên lầu vì thế mà ngài thức dậy, ngửi thấy mùi gì đó đang cháy bèn đi ra xem có chuyện gì.
“Tâu bệ hạ, có thể là các chàng trai đang hút thuốc.” Betsinda lúc ấy đang đi xuống bèn bẩm với Hoàng đế.
“Ôi cô thị nữ xinh đẹp làm sao,” vua thốt lên (thì vua cũng chỉ là một người đàn ông như tất cả những người đàn ông khác thôi). “Nàng đừng quan tâm đến bọn trẻ ranh ấy làm gì mà hãy nhìn vào vị quân vương vĩ đại đang ở trước mặt nàng đây, một người trông cũng không đến nỗi nào ở vào cái tuổi chín chắn nhất.”
“Tâu bệ hạ, hoàng hậu sẽ nói gì khi nghe mấy lời này ạ?”
“Hoàng hậu!” Đức vua bật cười. “Hoàng hậu sẽ bị treo cổ. Ta chẳng phải là chúa tể ở Paflagonia này sao? Chẳng phải ta có đủ cả máy chém, giá treo cổ, đao tử hình và cả một đội quân đao phủ sao? Không phải có một dòng sông chảy ngay ngoài tường thành ư? Chẳng phải ta đã từng ra lệnh cho các bà vợ vào bao, khâu lại rồi ném xuống sông sao? Chỉ một lời của ta thôi nàng sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ - còn cựu hoàng hậu, bà ta sẽ chui vào bao, khâu lại và a lê hấp! Nàng sẽ là bà chúa ngự trong trái tim ta, cùng chia sẻ vinh quang với ta.”
Khi Giglio nghe những lời bỉ ổi đó chàng quên mất cả tôn ti trật tự vua tôi, chàng vung cái nồi ủ than lên giáng một đòn như trời giáng làm cho đương kim hoàng đế dẹp lép như cái bánh kếp. Sau sự kiện kinh thiên động địa này chàng cuống cuồng bỏ trốn trong lúc nàng Betsinda kinh hoảng la lên làm cho cả hoàng hậu, bà bá tước Gruffanuff và công chúa đều bật dậy lao ra khỏi phòng. Bạn cứ tưởng tượng xem nhìn thấy đấng quân vương, phụ hoàng và chúa thượng của mình trong tư thế như thế họ có cảm xúc gì. `
Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn - William Thackeray Hoa Hồng Và Chiếc Nhẫn