Số lần đọc/download: 1717 / 25
Cập nhật: 2017-09-14 01:44:13 +0700
Chương 11 Một Cây Làm Chẳng Nên Non
H
i Vũ không ngờ sẽ có một ngày Trì Linh Đồng lại chủ động gọi điện cho cậu ta, nhất thời đắc chí vô cùng, giả vờ xem lại lịch trình trong ngày, nói chiều nay mình rảnh một tiếng đồng hồ, nhưng ngay sau đó có một cuộc họp, nếu Trì Linh Đồng muốn gặp cậu ta thì chỉ có thể gặp ở khu vực gần công ty. Vậy mà Trì Linh Đồng lại ngoan ngoãn đồng ý, cậu ta thực sự thấy không quen.
Hai người hẹn nhau ở một phòng trà, Hi Vũ tới sớm mười phút, nhìn một vòng. Trong phòng có một người đứng lên, người đó mặc áo len màu xám, không biết là vì áo len quá rộng, hay vì người đó quá gầy, mặc áo mà trông như choàng túi vải vào người. "Trì Linh Đồng?" Nếu cô không cười với cậu ta, cậu ta cũng không thể nhận ra. Cô gầy tới mức mặt mũi cũng thay đổi, hoàn toàn không còn dáng vẻ tươi tắn, trong trẻo như năm trước.
"Tôi bị bệnh nhẹ, bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng." Trì Linh Đồng kể qua loa về tình hình của mình hiện tại, cũng tóm tắt một số chuyện đã qua. Có đánh chết Hi Vũ cũng không tin, nhưng cậu ta biết cô là Lưu Hồ Lan, nếu cô không muốn nói, người ta có dí súng vào đầu cô cũng thế thôi. "Ý cậu là mấy hôm nay cậu vẫn ở Tân Giang?"
Trì Linh Đồng gật đầu, cánh tay lộ ra khỏi áo len, có thể nói là gầy như que củi, khiến Hi Vũ khong dám thở mạnh, chỉ sợ thổi bay cô đi, "Hôm nay cậu tìm tôi không phải chỉ để kể chuyện đúng không?"
Khuôn mặt tái nhợt của Trì Linh Đồng hơi đỏ lên: "Nghe nói bên cạnh Khế Viên sắp xây một khách sạn năm sao, hộ dân giải tỏa đều đã chuyển đi, nhưng công ty đầu tư chưa huy động được tài chính nên công trình vẫn chưa khởi công. Tôi nghe Khổng Tước nói cậu là bạn của Tổng giám đốc công ty đó, cậu có thể hỏi mượn giúp tôi một căn hộ giải tỏa để tôi ở một thời gian, được không?"
Hi Vũ nghe mà lòng thầm chua xót: "Nếu cậu đang túng thiếu, nhà mới của tôi vừa trang trí xong, cậu muốn ở bao lâu cũng được. Bây giờ chỗ kia đang bị vây lại rồi, điện nước đều bị cắt hết, không ở được đâu."
"Tôi đến xem rồi, điện nước vẫn còn, có vài căn nhà không cũ nát lắm, chỉ hơi vắng vẻ thôi. Tôi muốn ở mọt nơi yên tĩnh."
Hi Vũ hiểu ra, cô định sống ẩn dật đây mà! "Cậu bị người ta làm tổn thương sao?"
"Không phải, tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để tập trung thiết kế."
"Người đàn ông đó là ai?" Hi Vũ căm phẫn hỏi, "Với tư cách là bạn trai cũ của cậu, tôi có quyền hiểu rõ mọi chuyện."
Trì Linh Đồng đứng lên: "Nếu cậu thấy phiền thì để tôi nhờ người khác vậy."
Hi Vũ cắn răng, xem ra vết thương lòng không nhỏ, động chạm chút cũng không được, "Cậu cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi, bây giờ cậu đang độc thân đúng không?"
Trì Linh Đồng lại ngồi xuống ghế, mặt mũi hớn hở: "Hi Vũ, hôm trước tôi nhìn thấy bạn gái cậu ở siêu thị, xinh đẹp thật đấy!"
Cơn giận dồn lên huyệt thái dương, Hi Vũ thấy thái dương mình giật giật: "Dù là quá khứ hay tương lai, trước giờ cậu đều chưa từng nghĩ đến tôi. Tình cảm của tôi dành cho cậu..." Cậu ta không nói ra nổi. Nói gì đây? Nói chúng ta là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư? Nói mấy năm nay tôi vẫn luôn chờ cậu? Nói tôi cố gắng quen một cô bạn gái, nhưng người mà trong lòng tôi nhung nhớ vẫn là cậu? Lời đã đến miệng, nói ra thì rất dễ, nhưng nói rồi cô sẽ trả lời ra sao, xin lỗi? Hi Vũ nắm chặt tay, quay mặt đi nơi khác.
Trì Linh Đồng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi đó. Cô rất hâm mộ Hi Vũ, cho dù tình yêu này có vô vọng đi chăng nữa, nhưng cô vẫn còn sống để ngồi trước mặt cậu ta, cậu ta có thể oán, có thể hận, giúp cho cuộc sống thêm màu thêm vị, còn có thể dẫn bạn gái tới trước mặt cô khoe khoang, vênh váo. Còn cô thì sao? Cô lặng lẽ thở dài.
"Nếu cậu đã nói với tôi thì chứng tỏ trong lòng cậu tôi cũng có vị trí nhất định. Được rồi, tôi sẽ giúp cậu chuyện này." Hi Vũ cố tìm cách xuống thang.
Anh ta dành hẳn một ngày để tới khu nhà giải tỏa với Trì Linh Đồng, thực sự có một hai căn nhà còn ở được. Có căn nhà còn nguyên vật dụng gia đình, ngoài ban công còn có một chậu hoa hồng đã mọc chồi non, vươn lên đầy sức sống. Cửa sổ cũng chắc chắn, khóa còn nguyên, bình nước nóng trong nhà tắm trông hơi cũ, nhưng vẫn hoạt động bình thường. Nhưng một số thứ đồ dùng nhà bếp như nồi niêu xoong chảo thì phải mua thêm.
"Không sao, tôi sẽ mua mấy thứ đó sau." Trì Linh Đồng xem xét xung quanh một vòng, vô cùng ưng ý.
Hi Vũ vẫn không yên tâm, ngó trước ngó sau mấy lần. May mà các hộ gia đình trong kỳ cho thuê đầu tiên của Khế Viên đã chuyển tới ở, cổng lớn cách nơi này không xa, phòng bảo vệ luôn có người trực 24/24. Có chuyện gì thì chỉ cần kêu một tiếng, bên kia cũng có thể nghe thấy.
Trì Linh Đồng muốn ở lại dọn dẹp. Trước khi đi, Hi Vũ lại dặn dò cô, sau này nếu có chuyện gì thì phải nhớ đến cậu ta ngay lập tức, giống như lần này vậy.
Xe quay đầu chạy về nội thành, Hi Vũ ngoảnh đầu lại nhìn khu nhà giải tỏa, mũi hơi cay cay, cậu ta vẫn luôn cho rằng Trì Linh Đồng nhìn như đã trưởng thành, nhưng thực ra trong thâm tâm chỉ là một cô bé con, về chuyện tình cảm, cô vẫn chưa hiểu. Vậy mà vừa hiểu, liền biến thành 'vì người mà thân gầy tiều tụy, vạt áo rộng đời này vẫn thương.' (*). Cậu ta hận người đàn ông đó, tuy không biết anh ta là ai.
(*) Hai câu thơ trong bài Điệp luyến hoa của nhà thơ Liêu Vĩnh.
Sau khi chuyển từ Thanh Đài về Tân Giang, Trì Linh Đồng vẫn ở nhà ông Trì Minh Chi. Ông Trì Minh Chi đã dọn dẹp lại một căn phòng riêng cho cô, rất rộng rãi thoải mái. Cam Lộ cũng khá biết điều, vì dù sao Trì Linh Đồng gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, nên mấy tháng nay cô ta vẫn cố nhịn, cũng không nói câu nào khó nghe. Bây giờ Trì Linh Đồng đột nhiên nói muốn ra ngoài ở, cô ta mừng thầm trong bụng, nhưng ông Trì Minh Chi lại cuống lên, vội vàng gọi điện cho bà Đàm Trân. Trong điện thoại, bà Đàm Trân suýt nữa bật khóc, lại không nỡ nặng lời. Trì Linh Đồng bình thản nói, mẹ, xin mẹ hãy hiểu cho con, con đã hứa với Địch Thanh là sẽ vẽ bản thiết kế nội thất duy nhất tặng cho anh ấy, bao giờ thiết kế xong, con lại chuyển về nhà, được không?
Bà Đàm Trân khóc nức nở, ông Trì Minh Chi cũng thở dài, nhưng hai người đều không ngăn cản Trì Linh Đồng rời đi.
Thực ra đây chỉ là một cái cớ của cô mà thôi. Cô không nói với cha mẹ rằng hiện tại cô không vẽ được nữa. Không phải cánh tay chưa phục hồi, mà không hiểu tại sao, mỗi khi cô cầm bút vẽ, bàn tay đều run lên, đến một đường thẳng cũng không vẽ nổi. Có lẽ đời thiết kế của cô đã chấm hết, với Trì Linh Đồng mà nói, so với chuyện Địch Thanh qua đời thì những việc này chẳng có gì đáng nói. Khế Viên là tâm huyết của Địch Thanh, cô ở bên nó mới có thể thở được.
Virginia Woolf (*) từng nói, mỗi người phụ nữ đều phải có căn phòng của riêng mình, căn phòng ấy cũng không phải là một góc của thế giới, nó là một căn phòng trong tim cô gái đó, là một trái tim hoàn toàn thuộc về bản thân. Địch Thanh mãi ở trong căn phòng này, Trì Linh Đồng rất ít khi nhắc đến Địch Thanh, khuôn mặt cũng không bao giờ lộ vẻ buồn bã. Cô rất bình thản, nhưng không cô đơn.
(*) Một tiểu thuyết gia và là một nhà văn tiểu luận người Anh.
Sau một tuần vào ở, Trì Linh Đồng tới đài phát thanh gặp Khổng Tước. Hiện tại Khổng Tước đang dẫn chương trình "Giờ trà chiều", đọc sách, bật nhạc, nói chuyện về thời trang, thời gian lên sóng là vào bốn giờ chiều, thuộc kiểu giờ bạc. Lúc cô vào đài phát thanh, Khổng Tước đang đọc cuốn "Cùng đắm mình trong tình yêu" của Trương Mạn Quyên. Cho dù bản thân cô nàng rất ít khi đọc sách, nhưng khi đọc lên vẫn vô cùng truyền cảm. "Hắt xì...em vô tình hắt hơi. Liệu đây có phải lời nhắn nhủ của anh giữa mênh mông biển người? Một chút ánh nắng chiếu lên những hạt tròn trong suốt và nhỏ bé bay ra từ người em, hòa vào trong không khí, mỗi một hạt đều được khắc tên anh, theo gió bay đi. Em ngừng lại công việc đang dang dở, suy đoán anh đang ở nơi đâu; dành hết tâm trí để chuẩn bị cho cái hắt hơi tiếp theo..."
"Hắt xì..." Trì Linh Đồng vô tình hắt hơi một tiếng, may mà hiệu quả cách âm của thủy tinh khá tốt, cô day day mũi, ngại ngùng cười với người trợ lý phát thanh.
Khổng Tước đã nhìn thấy cô, nhe răng cười với cô, sau đó tiếp tục đọc.
Sau khi đọc xong một cách truyền cảm, Khổng Tước để cho thính giả thưởng thức ca khúc "Anh có phải hạnh phúc của em không" của Y Năng Tịnh. Gần đây cô ca sĩ tài năng này đang bị vây chặt trong vòng thị phi, nghe cô ấy hát ca khúc này cũng gợi mở những cảm xúc buồn thương. Cuối cùng Khổng Tước cũng tan ca, hai người vui vẻ đi ăn cơm nắm Ấn Độ.
Khi ăn cơm, Khổng Tước không ngừng nhận được tin nhắn, cô nàng vừa xem vừa cười tủm tỉm.
"Ông xã Tiêu nhắn à?" Trì Linh Đồng hỏi.
Khổng Tước thoáng ngẩn ra, rồi lắc đầu: "Giờ cũng không biết anh ấy đang chu du ở đâu nữa? Ban đầu bảo là tới Hồng Kông giao lưu học thuật hai tháng, sau đó kéo dài thời gian, lại được trường đại học gì đó của Anh mời sang, mấy hôm trước lại bảo là tới Pháp rồi. Dù sao anh ấy đến nơi nào, học viện cũng sẽ gọi điện báo cho tớ một tiếng."
Trì Linh Đồng rất ngạc nhiên, tính thời gian thì đã gần nửa năm rồi! "Anh ta không gọi điện cho cậu sao?"
"Gọi điện đường dài quốc tế đắt lắm, tớ bảo anh ấy đừng gọi cho tớ."
"Anh ta nghèo lắm ư?" Trì Linh Đồng thấy hơi kỳ lạ.
Mặt Khổng Tước chợt đỏ lên, đảo mắt trốn tránh: "Tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm thôi, kiếm được tiền vất vả lắm chứ."
Trì Linh Đồng bỗng hiểu ra: "Cậu sợ anh ta gọi điện kiểm tra cậu đúng không?"
"Sao cậu ăn ít thế, ăn nhiều vào, cậu nhìn cậu đi, mặt bé bằng lòng bàn tay rồi đấy." Khổng Tước cười duyên dáng, không có ý định đi sâu vào đề tài này.
Trì Linh Đồng thở dài: "Khổng Tước, cậu đừng coi anh ta như cái bát đựng thức ăn cho mèo thế chứ, người ta là bình sứ Thanh Hoa cổ vô cùng đắt giá đấy, nếu bị người tinh mắt nhận ra, cậu có khóc cũng không kịp đâu."
"Người khác thì tớ chưa dám nói, nhưng anh ấy hả, tớ cực kỳ yên tâm. Anh ấy chính là loại người chung thủy từ đầu đến cuối. Cậu thì sao, dạo này thế nào rồi?"
Trì Linh Đồng khẽ nhún vai, bóc lớp màng bọc thực phẩm trên món ăn, thấy dạ dày mình hơi co giật, có lẽ là chưa quen với vị cay của cà ri.
*****
Khi mới chuyển tới khu nhà giải tỏa, Trì Linh Đồng hơi mất ngủ, đành đọc sách để giết thời gian. Không gian xung quanh quá yên tĩnh, khiến màn đêm càng sâu lắng hơn. Cô đọc cuốn "Sau đó, tôi chỉ có một mình", đây là một quyển tùy bút của tác giả người Nhật Bản Yamamoto Fumio. Cô cứ nghĩ cuốn sách này sẽ khiến người ta rơi lệ, nhưng khi đọc rồi lại thấy đây là một cuốn sách truyền cảm hứng, "Làm việc một mình, đọc sách một mình, ăn cơm một mình, xem ti vi một mình, ngủ một mình, cảm giác vô cùng cô đơn, chắc chắn sẽ muốn tìm một người đến ở cùng, nhưng tôi cũng không thấy cô đơn. Tôi còn có hồi ức, tôi còn có ước mơ. Một mình, có thể thoải mái làm tất cả những việc mà mình thích, có thể chọn cách thách thức những chuyện mà bản thân muốn vượt qua, có thể quay về trường học, có thể đọc những cuốn sách mình thích tới tận sáng sớm, có thể xách balo lên phượt bất cứ lúc nào, có thể ghi chép lại cuộc sống sinh hoạt một mình, nếu có duyên gặp gỡ, tôi sẽ chia sẻ niềm vui này với bạn."
Khép lại trang sách, bờ sông bên kia đã ánh lên một màu bàng bạc. Cô đứng trên ban công, chăm chú ngắm nhìn Khế Viên dưới ánh nắng ban mai. Địch Thanh, chào buổi sáng!
Một tháng sau, Hi Vũ thuê người tới lắp đặt internet giúp cô, coi như có một chỗ để giết thời gian. Nhưng giờ cô chẳng còn hứng thú chơi game như lúc trước, chỉ thích dạo qua các diễn đàn. Có một diễn đàn tên là Mạng Hàng Rào, tất cả các chủ đề trong diễn đàn đều bàn luận về trang trí nhà cửa, có hình ảnh có cả lời dẫn, cô xem mấy ngày, cũng thấy hơi xúc động, nếu như không vẽ được, vậy cô sẽ miêu tả bản vẽ!
Ngày hôm sau, cô đi mua camera, tới chợ vật liệu, tới nơi bán vật dụng gia đình, dạo quanh khu nhà, khi trở lại thì bắt đầu lập chủ đề mới.
Cho dù trang trí nhà cửa theo phong cách nào, thì đều phải bắt đầu từ cửa ra vào. Muốn có một không gian sáng sủa thì phải sử dụng thiết kế mở, cửa thực sự có nhiều mặt ý nghĩa thì chỉ có cửa ra vào. Nhà ở tầng trệt, vậy có thể lựa chọn màu nâu trầm cho cửa, mở rộng khung cửa từ 3 inch theo tiêu chuẩn thành 8 inch. Màu sắc và chất liệu của cửa ra vào chính là sự gợi ý và giới thiệu cho cảm xúc về toàn cảnh nội thất rằng, đằng sau cánh cửa ấy luôn có những bí ẩn thú vị.
Mải miết một hồi, hóa ra cô đã viết tới mấy nghìn chữ, tiếp đó cô tải lên mấy bức ảnh mà mình đã chụp, sau đó đăng chủ đề, tên chủ đề là "Ở bên nhau". Đêm hôm ấy, Trì Linh Đồng ngủ rất say, không hề mộng mị.
Hai ngày sau cô lên mạng, có người bình luận vào chủ đề. Bình luận rất văn vẻ: "Người phi ngựa không ngắm hoa, người vào nhà phải ngắm cửa." Thực ra cô cũng chẳng để ý chuyện có người quan tâm đến chủ đề của mình không, đây là chuyện về Địch Thanh, cô lại tìm được phương hướng và động lực cho đời mình. Nếu không, ngày ngày cái linh hồn phiêu du của cô sẽ chẳng có chỗ đặt chân.
Sau đó, cô viết về tường ngăn, về cửa sổ, về bàn ghế. Không có kế hoạch, cũng không có quy luật, nghĩ gì viết nấy, đến đâu thì đến. Trước khi viết về bát đĩa, cô tới cửa hàng bách hóa. Trước đây không hề chú ý, hóa ra bát đĩa lại được chế tác tinh xảo như vậy.
Trên giá hàng, những bộ ấm chén để pha trà nhập khẩu từ Anh tinh xảo như hàng thủ công mỹ nghệ, dưới ánh đèn, bát đĩa Hàn Quốc sáng tới mức không thật. Ở chính giữa là một hai cốc trà Nhật Bản, một cốc màu vàng nghệ, một cốc màu xanh sẫm, cầm trong lòng bàn tay thấy nặng trịch. Như thể mang cốc trà về nhà cũng giống như mang về cảm xúc mộc mạc, thanh khiết, biến ảo, trừu tượng mà chân thực. Có lẽ đây chính là chất thiền lan tỏa từ chính nội tâm của người tạo nên nó được gửi gắm trong cốc trà. Trì Linh Đồng thấy thích vô cùng, ngầm nghĩ xem rốt cuộc nên mua một cốc hay mua cả hai. Trong lúc do dự, cô lơ đãng quay đầu, bắt gặp một người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần vải đang đi về phía cửa chính. Vóc người cao ráo, dáng đi trầm tĩnh... cô không khỏi bước lại gần mà nhìn chằm chằm bóng dáng ấy, chợt cảm thấy người đó giống anh tới mức hoang đường. Thế nhưng, đó không phải là anh, người này có mái tóc rất ngắn, thân hình lại quá gầy gò. Nhưng...cô chợt thấy tai mình ù đi, đầu óc trống rỗng.
Nhân viên cửa hàng lạnh lùng ngăn cô lại, ánh mắt liếc qua cốc trà trong tay cô: "Cô ơi, cô còn chưa thanh toán mà?"
Cô vội vã trả lại cốc trà, nhưng quay ra thì bóng dáng kia đã biến mất. Cô đuổi theo, ánh nắng dường như hơi chói mắt, cô ngơ ngác tìm kiếm giữa dòng người. Từng gương mặt bước qua cô đều rất xa lạ, tìm kiếm một hồi, nước mắt cứ thế rơi, chầm chậm, lặng lẽ.
Địch Thanh đã rời xa cô năm tháng tròn.
Bà Đàm Trân không chịu nổi sự tấn công dồn dập của ông Quan Ẩn Đạt, đã chấp nhận lời cầu hôn của ông. Hôn lễ được tổ chức vào giữa tháng năm, Trì Linh Đồng là phù dâu. Sau khi biết tin, ông Trì Minh Chi uống say khướt, lại khóc một lần.
Tất cả hôn lễ đều khá giống nhau, đôi vợ chồng mới cưới mỉm cười vui vẻ, tới chỗ những người quen mà nhiều khi chính họ cũng không nhớ nổi tên, cạn ly rượu mừng, nhận lời chúc phúc.
Phù rể là một anh chàng đẹp trai của Phòng cảnh sát hình sự thuộc Sở công an, rất săn sóc Trì Linh Đồng, hết chắn rượu lại giải vây giúp cô, ánh mắt nóng bỏng thỉnh thoảng lại bắn về phía Trì Linh Đồng. Đi mời rượu một vòng, đã có bề trên trêu chọc hai người. Trì Linh Đồng mỉm cười theo phép lịch sự, nhưng trong mắt chẳng có ý cười.
"Đây không phải hôn lễ của chú Quan và dì Đàm nữa rồi, đây rõ ràng là ngày hội xem mắt tổ chức cho riêng cô đấy. Cô nói đi, cô ưng ai không?" Ông Tiêu Hoa phải ở nhà chăm sóc bà xã, không thể tới dự đám cưới, bảo Tiêu Tử Hoàn thay mặt ông đến dự. Tiêu Tử Hoàn uống rượu thay cha, miệng còn ngậm điếu thuốc, vừa mở lời thì mùi rượu bốc lên nồng nặc.
Trì Linh Đồng nhìn bóng đêm ngoài kia, vuốt nhẹ chiếc đồng hồ quả quýt trên cổ, chỉ cười mà không đáp. Bầu không khí lãng đãng hương hoa, cơn gió thổi tới là gió ấm, lại tới tháng năm, mùa mưa ở phương nam sắp về, "Sao không dẫn Yên Nhiên đến đây?" Trì Linh Đồng quay ra nhìn anh ta.
Tiêu Tử Hoàn ngẩng đầu, phun ra một vòng khói tuyệt đẹp, "Cũng định đến, nhưng trước khi đến đây tôi còn tới Tân Giang nữa, cô ấy không dành ra được nhiều thời gian nghỉ như thế."
"Vẫn là chuyện của Giang Tiên Quán?"
Tiêu Tử Hoàn hít mạnh hai hơi thuốc, vô liêm sỉ nhấn tắt tàn thuốc lên lan can, "Đi thăm anh cả nhà tôi, anh ấy mới từ Hồng Kông về."
Trì Linh Đồng gật đầu, mấy hôm trước nói chuyện qua điện thoại với Khổng Tước, cô nàng cũng nhắc tới chuyện này, giọng nói cũng chẳng vui vẻ gì, "Lần này anh ấy đi nước ngoài lâu quá, có lẽ học kỳ này không lên lớp dạy được."
Tiêu Từ Hoàn nhảy lên lan can, đong đưa cặp chân dài, thở dài chán nản: "E rằng anh ấy không làm được gì nữa."
"Sao thế?"
"Anh ấy bị tai nạn, chấn thương sọ não, bị tụ máu trong đầu, máu tụ chèn lên dây thần kinh não, quên hết toàn bộ ký ức trước đây. Với lại anh ấy...tôi cũng không nói rõ được, nhưng cảm giác cứ là lạ thế nào đó." Tiêu Tử Hoàn lại phun ra một hơi khói thuốc với vẻ phóng khoáng.
"Hiện tượng này có ảnh hưởng tới sức khỏe không?"
"Không nghiêm trọng đến thế, bác sĩ nói đây là bệnh tạm thời thôi, sau khi máu tụ tan hết, đương nhiên ký ức sẽ được khôi phục."
"Thế anh ta có nhận ra anh không?" Con mọt sách biến thành đồ ngốc thật rồi, Trì Linh Đồng cười.
"Cô đừng nhìn tôi bằng ánh mắt hiếu kỳ ấy nữa. Bề ngoài anh ấy chính là một người bình thường, năng lực hành vi cũng bình thường, chẳng qua anh ấy trở nên quá khách sáo quá lịch sự quá trầm tĩnh quá thần bí mà thôi. Anh ấy nhìn thấy tôi thì gật đầu, như quen mà lại như không quen." Tiêu Tử Hoàn gãi đầu, cười chán nản.
*****
Hôm sau ông Quan Ẩn Đạt và bà Đàm Trân đi du lịch Côn Minh, bảo Trì Linh Đồng cùng đi. Trì Linh Đồng từ chối với lý do "Chúng ta đều cần có không gian riêng tư."
Màn đêm tăm tối, mảnh đất trống trải, ngẩng đầu lên là có thể thấy được bầu trời đầy sao. Trong Khế Viên, từng chùm đèn dần dần sáng lên. Cô đi quanh tường vây một vòng, tâm trạng vô cùng tĩnh mịch.
Địch Thanh, em đã về nhà rồi. Anh đang chờ em đúng không? Cô mỉm cười hỏi.
*****
Những vị khách đầu tiên đến thăm nhà của Trì Linh Đồng là Trần Thần và Nhan Tiểu Úy, hai người ngồi xe suốt một ngày, mang hoa tươi và hoa quả tới chơi, mặt mũi còn dính đầy bụi bặm.
"Sao long trọng thế này?" Trì Linh Đồng vừa cười vừa dẫn hai người kia vào nhà.
Trần Thần và Nhan Tiểu Úy đứng yên một chỗ, đánh giá căn nhà.
"Em ngồi thử cái ghế kia rồi, vẫn chắc chắn lắm, chỉ cần chị đừng rung lắc là được." Trì Linh Đồng nói.
"Cưng ơi, dạo này em có thiếu tiền không?" Nhan Tiểu Úy dè dặt ngồi xuống, lại dè dặt hỏi.
"Tàm tạm đủ sống. Hai người cần vay bao nhiêu, để kết hôn hay mua nhà à?"
Trần Thần suýt ngất: "Cô...cô tưởng hai chúng tôi lặn lội từ bắc vào nam là để vay tiền cô à?"
"Không thì đến làm gì?" Trì Linh Đồng vớt hoa quả từ trong bồn nước, lau khô bằng khăn mặt rồi đưa cho anh ta, còn cô thì ngồi xuống giường. Chịu thôi, trong nhà chỉ có hai cái ghế.
"Cưng à, em quay lại Thanh Đài đi, chúng ta lại ở cùng nhau." Nhan Tiểu Úy vuốt nhẹ khuôn mặt Trì Linh Đồng với vẻ xót xa.
"Chị nhìn cái bộ dạng hung ác của Trần Thần kìa, anh ấy nuốt sống em mất!"
Trần Thần vô cùng hào sảng: "Chỉ cần cô quay lại Thanh Đài thì tôi sẽ chuyển đi ngay."
Trì Linh Đồng cười khẽ: "Hai người nói như kiểu ở Thanh Đài có gì hay ho đang chờ em ấy!"
Trần Thần và Nhan Tiểu Úy nhìn nhau: "Đúng là không giấu được em. Chủ tịch Nhạc nói đã nửa năm rồi, cánh tay của cô chắc đã khỏi hẳn, bảo tôi và Tiểu Úy tới đây đón cô về Thái Hoa. Cô biết không, Thái Hoa đã trúng thầu hạng mục Thính Hải Các rồi. Thiết kế Khế Viên của cô cũng giành được huy chương vàng thiết kế. Đây cũng là chuyện của ba tháng trước rồi, cô đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh nên chúng tôi...không báo cho cô. Nhưng đây đều là thành tích của cô, không ai dám cướp."
Trì Linh Đồng rũ mí mắt, cắn một miếng táo, "Cảm ơn ý tốt của Chủ tịch Nhạc, nhưng tạm thời tôi chưa muốn đi làm."
"Chủ tịch Nhạc nói cô muốn quay về lúc nào cũng được, thời gian này tính là nghỉ phép."
"Thôi, tôi sẽ nói thật với hai người, giờ tôi không thiết kế nhà được nữa. Không còn cảm xúc, tâm lý cũng luôn bài xích chuyện này, tôi chỉ cần thấy những bản thiết kế kia là sẽ hoa mắt chóng mặt. Người như thế, Thái Hoa cần làm chi? Không phải tôi còn giận Chủ tịch Nhạc, ở vị trí của chị ấy, nghi ngờ như vậy là chuyện bình thường. Tôi không quay lại Thái Hoa, nhưng cũng không tới làm việc cho bất kỳ công ty bất động sản hay đơn vị thiết kế nào khác."
Một thiên tài của giới thiết kế cứ thế biến mất, Trần Thần và Nhan Tiểu Úy đều thầm xót xa. Hai người ủ rũ đi theo Trì Linh Đồng vào nội thành, buổi tối bọn họ cùng tới làng chài ven sông ăn thủy sản tươi sống. Thực ra hai người nào còn hứng nữa đâu, nhưng không nỡ từ chối tấm thịnh tình của Trì Linh Đồng.
Trì Linh Đồng cầm thực đơn, cẩn thận hỏi hai người muốn ăn gì, không thích ăn gì, còn bảo người phục vụ giới thiệu món ăn đặc biệt hôm nay. Trần Thần và Nhan Tiểu Úy nhìn vẻ điềm tĩnh, khéo léo tới mức không thật của Trì Linh Đồng mà thấy lòng mình như lạnh đi.
Trong lúc chờ món ăn được bưng lên, nhà hàng bưng lên trà quýt tự chế, uống rất tuyệt. Trì Linh Đồng nâng cốc trà, không hiểu sao cô luôn thấy sau lưng mình nong nóng. Cô quay đầy lại, liếc nhìn từng bàn từng bàn, không có người quen nào cả. Cô lại tiếp tục uống trà, thế nhưng cái cảm giác ấy đột nhiên ngày càng mãnh liệt hơn. Cô quay đầu lại lần nữa, "Ôi..." Cô giật mình, Tiêu Tử Thần đang đứng đờ người sau lưng cô.
Mọi người đều nói cô rất gầy, nhưng nếu đem so với cô, mọt sách còn gầy gò hơn nhiều, trông y như xác ướp Ai Cập. Có lẽ do gầy đi nên anh ta có vẻ cao hơn trước đây một chút. Cuối cùng anh ta cũng chịu tháo kính mắt ra, cô sớm biết anh ta có một đôi mắt rất đẹp. Ấy, anh ta đang run rẩy ư?
"Anh...vẫn ổn chứ, Tiêu Tử Thần?" Cô vội vàng lại gần đỡ anh ta.
Anh ta nhìn cô chăm chú, không chỉ người run rẩy mà môi cũng đang run lên.
Thấy anh ta không nói gì, Trì Linh Đồng đành hỏi: "Anh tới đây với ai thế?"
Một tiếng hét kinh ngạc truyền ra từ phía nhà vệ sinh, Khổng Tước tròn mắt chạy đến, "Tử Thần, anh vẫn nhớ Linh Đồng?"
Tiêu Tử Thần nhìn Trì Linh Đồng, dần bình tĩnh lại, một thoáng buồn bã hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của anh: "Không."
Tên mọt sách này bị vụ tai nạn ảnh hưởng không nhỏ, đến giọng nói cũng trở nên trầm ấm, cuốn hút, khá giống... Trì Linh Đồng cắn môi, cô lại nhớ đến Địch Thanh rồi.
"À, đây là Trì Linh Đồng, hai bọn em là bạn học, bạn thân của nhau." Khổng Tước kéo tay Tiêu Tử Thần, tựa vào vai anh ta như chim nhỏ nép mình.
Trì Linh Đồng chợt nhớ ra là sau khi gặp tai nạn thì Tiêu Tử Thần bị mất trí nhờ, không nhận ra mình nữa. Cô bèn mỉm cười, xem như đáp lại lời giới thiệu của Khổng Tước.
Tiêu Tử Thần lạnh nhạt rút cánh tay khỏi tay Khổng Tước, dịch người sang nửa bước, để giữa hai người có một khoảng trống. "Xin lỗi, hãy cho tôi thời gian và không gian để tìm lại ký ức một cách tự nhiên." Giọng nói của Tiêu Tử Thần lịch sự nhưng rất xa cách, lại có vẻ vô cùng lạnh nhạt.
Khổng Tước đành bĩu môi với Trì Linh Đồng, ánh mắt như đang nói: "Đến tớ mà anh ấy cũng quên mất rồi."
Trì Linh Đồng sờ sờ mũi, muốn bật cười. Trước giờ Khổng Tước luôn bắt nạt Tiêu Tử Thần, không ngờ cũng có ngày phải nếm vị đắng trong tay anh ta.
Tiêu Tử Thần nhìn Trần Thần và Nhan Tiểu Úy cũng đang ngồi ở đó, gật đầu. "Xin chào!"
Trần Thần và Nhan Tiểu Úy quay ra nhìn nhau, anh ta đang nói với mình à? Trì Linh Đồng cũng hơi sửng sốt.
"Tử Thần, họ là ai thế?" Khổng Tước lại há hốc mồm.
Tiêu Tử Thần không đáp, chỉ nói: "Hiếm có dịp gặp mặt, chúng ta ghép bàn ngồi chung nhé!"
"Không cần đâu, chúng tôi gọi món xong rồi." Trì Linh Đồng vội nói. Cô thầm quan sát Tiêu Tử Thần, nếu khuôn mặt kia không quen thuộc đến thế, cô sẽ tưởng rằng đó không phải cùng một người. Trước đây Tiêu Tử Thần rất khô khan, hiền lành, là kiểu không có chủ kiến, Khổng Tước nói gì thì anh ta nghe nấy. Nhưng người trước mắt này lại được bao bọc trong một lớp vỏ lạnh lùng nghiêm nghị, xa cách với bất cứ ai, rất mạnh mẽ kiêu ngạo, như một vị lãnh đạo đã quen thuộc với việc ra lệnh cho người khác. Cô thấy hơi thương cảm cho con chim kia.
"Chúng tôi chỉ có bốn người, xin đừng khách sáo như vậy." Anh ta nói với Trần Thần, nhưng lại nhìn Trì Linh Đồng.
"Không phải...khách sáo..." Trì Linh Đồng trừng mắt lườm Khổng Tước, nhưng Khổng Tước còn chưa kịp nói tiếp, Tiêu Tử Thần đã đưa tay gọi người phục vụ đang đứng ở đó, "Thế thì tốt. Cô ơi, phiền cô bưng món ăn ở bàn này vào trong phòng."
"Cưng, tới ngồi chung đi, là hai vị lãnh đạo ở học viện của Tử Thần, rất thân thiết với anh ấy, không sao đâu." Đến nước này rồi thì Khổng Tước đành nói vậy thôi. Cô nàng cũng thấy hơi là lạ, không hiểu tại sao đột nhiên Tiêu Tử Thần lại trở nên nhiệt tình như thế.
Trì Linh Đồng mỉm cười tự giễu với Trần Thần và Nhan Tiểu Úy: "Người thất nghiệp chẳng có bao nhiêu tiền, tôi vẫn nên tiết kiệm thì hơn! Nào, hôm nay chúng ta ăn theo thầy giáo Tiêu đi."
Trần Thần và Nhan Tiểu Úy cũng không phải người câu nệ khách sáo, cũng thường xuyên tụ tập vui chơi với người quen và người không quen, "Được, khách phải theo chủ. Nhưng hôm nay em được lợi quá còn gì."
Bữa tối rất phong phú, đang là mùa thủy sản tươi, các món ăn đặc sắc của nhà hàng xếp chật bàn. Bầu không khí trên bàn ăn cũng khá thoải mái, hai vị lãnh đạo rất hiền hòa. Tiêu Tử Thần và hai vị lãnh đạo này bàn chuyện công việc, những người còn lại thì vừa ăn vừa tán gẫu.
"Tình trạng hiện nay của tôi có vẻ không phù hợp cho việc giảng dạy." Tiêu Tử Thần khéo léo đáp.
Chủ nhiệm khoa nói: "Chúng tôi không bắt thầy Tiêu phải đi dạy ngay. Mất trí nhớ tạm thời là bệnh thường gặp trong y học, nhưng chưa có thuốc chữa, thường thì phải đợi ký ức tự khôi phục hoặc có kỳ tích xảy ra. Có chuyên gia từng nói, sống trong hoàn cảnh quen thuộc sẽ làm tăng xác suất tìm lại ký ức của người bị mất trí nhớ, vì những hình ảnh quen thuộc sẽ kích thích thần kinh đại não, thúc đẩy sự liên tưởng và suy tư. Thầy giáo Tiêu, chỉ với điểm này, anh đã nên quay lại học viện y rồi."
"Tôi quay về đó chỉ để tìm lại ký ức?" Khi Tiêu Tử Thần nói ra câu này, anh lại liếc nhìn về phía đối diện.
Người ngồi đối diện với anh ta là Trì Linh Đồng, bây giờ cô đang xem cô gái ôm đàn ghitar biểu diễn trên bục.
Mái tóc dài của cô gái che khuất nửa khuôn mặt, mắt híp lại, để lộ mấy phần u buồn biếng nhác, cô ta đang hát bài "Nếu như không có anh" của Mạc Văn Úy.
Nếu như không có anh/ sẽ không có những hồi ức ấy/ Em cũng sẽ không đau khổ/ Nhưng dẫu điều đó có xảy ra, em vẫn sẽ chọn yêu anh...
Những câu hát ấy như mưa rơi trong lòng cô, khiến trái tim cô đau nhức.
Cô vào phòng rửa tay một chuyến, Khổng Tước cũng vào theo.
"Ai tặng đây?" Cô nàng liếc thấy chiếc đồng hồ trên tay Trì Linh Đồng.
"À, đây là..." Giờ cô đang đeo cả quá khứ và tương lai mà Bùi Địch Thanh tặng cô, không xa rời dù một phút hay một giây.
"Anh ta tặng cậu? Ôi trời ơi, hóa ra là một quý công tử, chiếc đồng hồ này là phiên bản giới hạn của Cartier." Khổng Tước rút ra một hộp thuốc lá từ trong túi xách, thuần thục rút ra một điếu, bấm bật lửa, một ngọn lửa màu xanh bùng lên, "Tớ còn tưởng cậu sẽ yêu một tài tử chứ!"
Trì Linh Đồng mỉm cười, không giải thích. "Thầy giáo nhà cậu không nhắc cậu là hút thuốc có hại cho sức khỏe à?"
Khổng Tước hít một hơi, nhướn mày, "Đừng nhắc đến anh ấy nữa, tớ phiền."
"Trông anh ta vẫn ổn mà, tư duy mẫn tiệp, nói chữ nào rõ chữ nấy."
"Anh ấy mất trí nhớ chứ không bị ngớ ngẩn." Khổng Tước lườm cô.
"Thế cậu kể chuyện quá khứ cho anh ta đi!"
Khổng Tước cười nhạt: "Cậu tưởng tớ chưa kể à? Nhưng anh ấy nói cái gì mà, đừng nhồi nhét ký ức cho tôi một cách khiên cưỡng, tôi sẽ tự nhớ lại. Trong lúc này, xin hãy cho tôi không gian và thời gian để tìm lại ký ức."
Trì Linh Đồng phì cười, vừa nãy mọt sách cũng nói ra một câu y chang thế này.
"Cậu phải chịu đả kích nặng nề đúng không?"
"Ôi, bây giờ tớ chẳng được nói gì hết, trừ khi anh ấy chủ động hỏi, tớ mới dám trả lời. Thế nhưng anh ấy cũng chịu chấp nhận mối quan hệ vợ chồng chưa cưới của chúng tớ, sẽ ăn cơm cùng tớ, đưa đón tớ đi làm, đi tản bộ, dạo phố cũng được. Nhưng anh ấy nói vì tôn trọng tớ, tạm thời chúng tớ không nên có những hành vi thân mật của hai người đang yêu, phải đợi anh ấy từ từ tìm lại cảm giác yêu tớ trước đã. Cưng ơi, tớ nói với cậu điều này, không hiểu tại sao, khi anh ấy nói với tớ như vậy, tớ chợt nhận ra anh ấy có chính kiến hơn, quyết đoán hơn, tháo vát hơn, cũng quyến rũ hơn trước đây, như thể tớ đang bắt đầu một cuộc tình mới vậy."
"Thế thì tốt chứ sao, cậu buồn phiền gì nữa?"
Khổng Tước kéo cửa ra, ném điếu thuốc trong tay vào bồn cầu, "Bây giờ anh ấy kiểm soát tớ vô cùng chặt chẽ, đi đâu cũng phải báo cáo với anh ấy, tớ không có cơ hội ra ngoài chơi với bạn."
"Cậu phải biết đủ chứ! Mỗi ngày, trên thế giới này xảy ra nhiều vụ tai nạn như vậy, có người có thể trở về một cách bình yên, nhưng cũng có người một đi không trở lại." Ví dụ như Địch Thanh!
"Cậu không hiểu cuộc sống của tớ!" Khổng Tước cười tươi tắn.
"Địa vị của thầy giáo nhà cậu ở học viện cao thật đấy, cậu xem các vị lãnh đạo đều rất coi trọng anh ta."
"Đương nhiên phải cao rồi! Anh ấy bị tai nạn ở Hồng Kông, trường Đại học y bên đó cũng thấy vô cùng áy náy, bèn thành lập một hạng mục nghiên cứu khoa học chung với Học viện y Tân Giang, đầu tư rất lớn, sinh viên hai trường còn có thể trao đổi cho nhau. Phía Hồng Kông cũng nói rõ là muốn Tử Thần phụ trách công việc này."
Lúc quay lại bàn ăn, Trì Linh Đồng hơi ngạc nhiên. Trước mặt cô vốn bày một đĩa sò và một đĩa tôm chiên hành, đây đều là loại đồ ăn khiến cô bị dị ứng nên cả buổi tối cô đều chưa động đũa. Cô chỉ đi ra ngoài một lúc mà đĩa thức ăn trước mắt đã đổi thành một đĩa ngó sen và một đĩa nộm sứa. Cô e dè đưa mắt nhìn lên, ai nói chuyện thì vẫn nói chuyện, ai ăn cơm vẫn cứ ăn cơm, vẻ mặt của mọi người đều rất bình thường. Chẳng chỉ là trùng hợp thôi ư?
Ăn cơm xong hai vị lãnh đạo lái xe về trước. Trì Linh Đồng, Trần Thần và Nhan Tiểu Úy bắt taxi tới đây, còn Tiêu Tử Thần ngồi xe của Khổng Tước.
"Đi cùng nhau nhé!" Với phong thái lịch thiệp, Tiêu Tử Thần quả quyết.
Xe của Khổng Tước là xe nữ với kiểu dáng xinh xắn, Tiêu Tử Thần ngồi vào đã thấy hơi chật, lại thêm ba người nữa thì thành hộp cá mòi sốt cà mất thôi.
"Hai người cứ về trước đi, chúng tôi muốn đi dạo bên bờ sông một chút." Trì Linh Đồng nói.
Tiêu Tử Thần kéo tay áo lên, như đang chuẩn bị xem đồng hồ. Cổ tay trống không, anh ngẩn ra.
"Hôm nào chúng ta lại gặp nhau nhé." Khổng Tước ra hiệu ý bảo Trì Linh Đồng gọi điện thoại.
"Cưng à, người đàn ông kia nhìn em suốt cả buổi tối hôm nay." Trong lúc chờ xe, Nhan Tiểu Úy nói, hai mắt lóe sáng.
"Nói gì thế, anh ta nhìn em làm gì?"
"Không tin thì em hỏi Trần Thần ấy."
Trần Thần đứng ở vị trí trung lập, "Có lẽ anh ta đang nhìn bức tranh treo tường sau lưng Linh Đồng."
"Anh nói là bức tranh mô phỏng theo bức 'Hoa hướng dương' của Van Gogh? Đừng đùa, rõ ràng là nhìn Đồng Đồng. Đồng Đồng vừa cúi đầu, anh ta bèn lẳng lặng nhìn, Đồng Đồng vừa ngẩng đầu, anh ta bèn dời mắt đi. Đồng Đồng vào nhà vệ sinh, chẳng phải anh ta còn ra ngoài xem xét một lúc đó sao."
"Em cứ ảo tưởng đi, người ta là tấm gương sáng thanh cao để người đời nhìn vào mà học tập, không phải kẻ tiểu nhân bỉ ổi như em nói."
Nhan Tiểu Úy nghiêng đầu: "Em cũng không nói ánh mắt của anh ta xấu xa, có lẽ là...Ơ, Đồng Đồng đâu rồi?"
"Em ở đây." Trì Linh Đồng đứng cách đó không xa, vẫy tay với hai người họ, "Đây là bến phà sang sông, nhìn kìa, phà đang đi về bờ bên này."
*****
"Đây là tiếng gì vậy?" Gió đêm đưa tới từng tiếng còi tàu văng vẳng, Tiêu Tử Thần khẽ nhíu mày.
"Phà cập bến." Khổng Tước liếc nhìn anh qua gương chiếu hậu. Đúng là đã quên sạch sành sanh, đến tiếng còi hơi cũng không nhớ được.
Tiêu Tử Thần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ừ. Khổng Tước, cô và Trì Linh Đồng là bạn đại học?"
"Bạn học suốt sáu năm trung học."
"Chơi rất thân sao?"
"Tình bạn thiên trường địa cửu."
Tiêu Tử Thần nở một nụ cười hiếm hoi: "Có thể kể rõ hơn một chút không?"