Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Redeeming Vows
Dịch giả: Dạ Thảo
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ọn chúng đang tiến về phía này, nhưng không biết chúng ta ở đây.” Grainna chỉ nói cho mình Tatianna biết.
Cô gái tăng lên được chừng năm cân kể từ khi về dưới trướng Grainna. Cô không cố khiến người ta chú ý đến mình bằng việc ăn mặc đẹp nhưng ít nhất cũng đã quen với việc tắm rửa, điều mà Grainna yêu cầu.
Mụ không bao giờ muốn ngửi thấy mùi cơ thể hôi hám. Mùi chết chóc và xác bị phân hủy mụ có thể chịu được, nhưng mùi hôi hám của cơ thể không được tắm rửa là chuyện hoàn toàn khác.
“Họ sẽ đến đây vài tuần nữa.”
“Đương nhiên rồi.” Lễ cưới và các lễ kỷ niệm rất tốn thời gian.
“Tôi thấy thời gian đứng về phía bà. Thời gian và lòng kiên nhẫn.”
Nếu có một cụm từ Grainna không bao giờ muốn nghe lại, đó là kiên nhẫn.
“Ngươi còn thấy điều gì khác?”
Tatiana nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Chân mày chau lại khi cô nghiêng đầu về một bên, tìm kiếm ý nghĩ của mình.
Grainna đợi cho cô gái lên tiếng. Mụ đã học cách kiềm lại việc đi vào đầu cô gái trong khi cô đang tập trung. Cơn đau gây nên bởi sự xâm nhập sẽ khiến các hình ảnh không rõ nét và cô sẽ không nắm bắt được.
“Đứa bé đang được bảo vệ”, cô nói nhanh. “Nếu bà cố để chế ngự nó lần nữa thì bà sẽ bị đau đấy.”
“Những đứa khác thì sao? Đứa con gái út và thằng nhóc Simon ấy?”
Tatiana lắc đầu và giữ cơ thể bất động. “Không. Tôi không thấy gì cả.”
“Cố xem sao.”
Cô mở đôi mắt đỏ ngầu. “Tôi chỉ thấy một màn sương mù dày đặc khi tìm kiếm điểm yếu của họ.”
Chắc là được tổ tiên bảo vệ rồi. Những người lớn tuổi có cách bảo vệ những người nhỏ tuổi. Tuy nhiên họ đã không ngăn được mụ động vào Briac. Cuỗm được đứa bé sẽ kéo được nhà MacCoinnichs lại gần mụ. Vì đau đớn nên họ sẽ bất cẩn. Grainna sẽ khai thác điểm yếu đó.
Bất kỳ cơn đau đớn nào do việc đứa bé bị bắt cóc cũng đáng giá. Grainna sẽ phớt lờ lời cảnh báo của Tatiana và đợi cho đến khi nhà MacCoinnichs lơ là. Việc họ cảnh giác cao độ trong suốt chuyến hành trình khiến mụ không thể ra tay. Nhưng khi lễ cưới diễn ra, cánh đàn ông sẽ đàm đạo với nhau hàng giờ, nên đám phụ nữ sẽ chẳng có ai bảo vệ, và bọn trẻ thì không có người giám sát.
Vén tóc ra sau vai, Grainna bước ra cửa và nhìn ra xa bên ngoài những bức tường. Đám binh lính đang luyện tập để chuẩn bị chiến đấu, tâm trí của họ hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của mụ. Quân số của mụ cũng ngang ngửa với nhà MacCoinnichs.
Đã đến lúc xoay những bánh xe ngờ vực và sợ hãi trong nhà MacCoinnichs và đám binh lính của ông ta rồi.
Đã đến lúc loại trừ kẻ yếu hơn.
* * *
Hai bàn tay ra mồ hôi khiến việc nắm dây cương trở nên khó khăn. Liz ngước nhìn lên, trông thấy lá cờ màu hổ phách và đen đang phấp phới trong gió biển. Cô nghe mùi muối mằn mặn lẫn trong không khí, nhưng vẫn chưa thấy biển đâu cả. Cô nóng lòng được tới nơi thật nhanh. Ý nghĩ được đi chân trần trên cát, ngay cả có lạnh buốt như người nhà MacCoinnichs đã bảo thì với cô nó vẫn hệt như thiên đường.
Cung cách cưỡi ngựa thành thạo và những bộ trang phục thanh lịch cánh phụ nữ được yêu cầu mặc khiến cho dịp đến pháo đài nhà Brisbane lần này trở nên long trọng. Họ từ tốn đi ngựa về phía khu trung tâm với mái đầu ngẩng cao.
Những chiếc lều nằm lổn nhổn trên những khoảng đất bao quanh mấy bức tường pháo đài nhà Brisbane. Những lá cờ nhiều màu sắc đặc trưng cho từng thị tộc bay phấp phới. Liz được cho biết rằng bên trong có đủ phòng cho nhiều người, nhưng với lượng người đông đúc như vậy họ muốn dựng lều bên ngoài để được riêng tư.
Tara lên tiếng lo ngại về việc ngủ gần lều nhà Matthew Lancaster. Dù rằng anh ta chẳng nhớ chút gì về việc đã từng bắt cóc cô, nhưng cô thì kém may hơn là không bao giờ quên được. Duncan đồng ý dựng nhiều lều để đảm bảo an toàn cho tất cả và cánh đàn ông có thể nhanh chóng tập hợp khi cần.
Liz bỗng thấy ruột quặn lên hồi hộp.
Cô cảm thấy mình như một kẻ xa lạ. Hệt như cô không thuộc về nơi này.
Liz đưa mắt nhìn Simon lúc này đang hớn hở nhìn quang cảnh xung quanh. Hàng trăm người đang nhốn nháo đi tới đi lui.
Ở các cổng ra vào, binh lính của Lãnh chúa Ian dừng lại để ông và Lora đi trước và những người còn lại trong gia đình theo sau.
Một người đàn ông to khỏe với vòm ngực vạm vỡ dang tay về phía Ian khi ông vừa xuống ngựa. “MacCoinnich, lâu rồi không gặp”, ông ta lên tiếng, giọng rin rít theo hơi thở.
“Từ sau lễ cưới của Duncan nhỉ.” Ian bắt tay người kia. “Tôi được biết ông đã lên chức ông nội rồi.”
“Vâng. Duncan và Tara vừa sinh được một cháu trai khỏe mạnh, Briac.”
Ian đưa mắt về phía Duncan, lúc này đang đỡ Tara xuống ngựa với Briac bồng trên tay. Mắt Tara không ngớt nhìn quanh quất, có lẽ là tìm xem có Matthew không.
Một người đàn ông khác tiến tới, người này có khổ người to bằng người trước, nhưng cao hơn nhiều.
“Ngài Brisbane, giới thiệu với ông láng giềng và là bạn của tôi, Lãnh chúa Ian MacCoinnich cùng gia đình.”
Brisbane bắt tay Ian. “Tôi đã nghe nhiều về ông. Hy vọng ông vừa có chuyến đi dễ chịu.”
Giọng người này gần giống giọng Anh. Vì lý do nào đó, điều này khiến Liz thấy thoải mái khi xuống ngựa và để một trong những gia nhân của Ian dắt ngựa đi.
Simon đứng cạnh Cian và Amber trong khi Myra và Todd làm công việc chào hỏi và giới thiệu. Liz đứng nguyên tại chỗ lắng nghe. Simon bắt tay với mọi người, bằng cách nào đó để đảm bảo là họ nhận biết được cậu ở nơi này. Và thuộc về nơi này. Còn Liz thì ngược lại, cô không cảm thấy mình thuộc về nơi này chút nào. Nếu có thể núp vào một trong những hàng hiên của pháo đài thì hẳn Liz đã làm rồi.
“Muốn trốn hả, Elizabeth?”
Giọng Fin thình lình vang lên sát bên tai cô. “Có lẽ.”
Fin phì cười rồi đặt một bàn tay lên hõm lưng của cô và đẩy cô về phía trước. “Ngài Lancaster, Ngài Brisbane, đây là tiểu thư Elizabeth, chị gái của Tara và là mẹ của Simon.”
Brisbane nắm tay cô và hôn lên mu bàn tay cô. “Thế phu quân cô đâu?”, Lancaster hỏi.
Lancaster đưa mắt sang Fin.
“Anh ấy mất lâu rồi ạ.” Lời nói dối được thốt ra mỗi lúc một dễ dàng hơn.
“Tôi xin lỗi. Có vẻ như anh ấy để lại cho cô một cậu con trai rất cừ.”
Liz mỉm cười tự hào. “Vâng ạ.”
Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang chuyến hành trình vừa rồi và những ngày đi đường của họ. Đoàn của họ di chuyển như một đám mây lơ lửng về phía những cánh cửa mở của tòa nhà rộng lớn. Fin tiếp tục đẩy cô về phía trước, như thể anh biết tỏng rằng chỉ cần chớp được thời cơ là cô sẽ tụt lại phía sau.
Khi vào đến bên trong, những cô hầu gái vây lấy họ, giúp họ cởi áo choàng và mời nước giải khát. Những quý ông, hiệp sĩ, quý bà, và trẻ con chật ních căn phòng.
Một người phụ nữ đặc biệt có vẻ là trung tâm của mọi sự chú ý. Mái tóc màu hạt dẻ bóng mượt và làn da trắng mịn như sứ sáng bừng lên khi cô nói chuyện với những người trong phòng. Cô chú ý đến nhà MacConnichs và ngay lập tức xoáy ánh mắt vào Fin.
Trong một lúc, cô cảm thấy tay Fin ôm chặt lấy hông mình. Liz trộm nghĩ anh đang kéo cô sát hơn vào bên mình. Đầy sở hữu… hay nói đúng hơn là chiếm hữu.
Regina. Người Tara đã kể với cô, người sắp trở thành vợ của Brisbane. Người trước đây từng muốn lấy Fin làm chồng.
“Muốn trốn hả, Fin?”, Liz trêu.
Anh nhìn vào mắt cô, cười toe vênh váo để lộ lúm đồng tiền đầy cuốn hút, cái lúm đồng tiền khiến lòng cô xao động.
“Có lẽ.”
Liz nhìn lên. “Cô ta đang đi thẳng về phía chúng ta đấy.” Anh kéo cô vào gần hơn. Lần này không còn nghi ngờ gì nữa là anh muốn để cho cô gái kia tin. Trong một thoáng, Liz tính đến chuyện vùng ra khỏi cánh tay anh để mặc anh xoay xở.
“Đừng có mơ”, Fin thì thào.
“Finlay. Anh đến rồi.”
“Đương nhiên rồi. Cô biết là chúng tôi không thể vắng mặt trong đám cưới của cô mà.”
Myra nghe thấy giọng Regina bèn quay lại xen vào. “Chúc mừng, Regina. Ngài Brisbane có vẻ rất tử tế.”
Regian ôm Myra và nhìn Fin chằm chằm. Liz ngầm hiểu là Myra từng “ra tay” như thế này nhiều lần trước đây.
“Đây là Blakely, chồng tớ.”
Regina nhướng mày nhìn về phía Todd trong khi rê mắt khắp người cậu ta. Nụ cười ban nãy trên môi cô ta giờ kém tươi đi một chút.
Regina Lancaster không giấu được vẻ ganh tị. “Rất hân hạnh.” Nói hân hạnh nhưng giọng thì rất gượng gạo.
Todd hôn lên tay cô ta, và mọi người làm tương tự. “Chúc mừng”, cậu ta nói, nhưng Regina có vẻ như không nghe thấy.
“Mẹ, Cian, Amber, và con đi bộ ra biển được không mẹ?” “Mẹ?”, Regina hỏi. Nụ cười trên mặt cô ta xuất hiện trở lại.
“Mẹ không biết, mình chỉ mới tới thôi mà.” Liz ngước nhìn Fin, ngầm hỏi ý anh thế nào. Có an toàn không? Đông người thế này, Grainna có tấn công không?
Fin nhịp nhịp mấy ngón tay lên hông cô, ánh mắt đăm chiêu. “Cian, đưa người nào đó theo nhé.”
Người nào đó có nghĩa là một trong những hiệp sĩ.
Con nên cẩn thận nhé, Simon. Grainna có thể xuất hiện bất kỳ nơi nào đấy, Liz nói với con trai bằng ý nghĩ.
Tụi con biết mà, tụi con sẽ không đi xa đâu.
Liz gật đầu về phía con trai.
“Em sẽ canh chừng cậu ấy”, Amber nói trước khi chạy theo.
Regina quay mặt về phía đám con nhà MacCoinnichs và Simon. “Thế cô là ai?”, rốt cuộc cô ta cũng lên tiếng.
“Ồ, tớ quên mất”, Myra nói, nhanh chóng giới thiệu Liz như cách cô vẫn được giới thiệu với những người khác. Chỉ lần này, Myra nói thêm một chi tiết Liz là góa phụ.
Nhìn nét mặt lạ lùng của cô ta, Liz không hề nghĩ Regina sẽ tin, dù chỉ một chút cũng không. “Góa phụ? Buồn nhỉ. Nuôi con một mình chắc vất vả lắm.” “Nhiều người có hoàn cảnh vậy cũng xoay xở được tất”, Liz đáp lại.
“Thật sao? Tôi không biết đấy.”
Biết làm sao được khi mà cô ta đã quen sống trong nhung lụa. Chuyển từ nhà cha mình sang nhà ngài Brisbane cũng đâu có khó nhọc gì.
Mặc dù cách Regina nhìn vị hôn thê của mình khiến Liz không nghĩ là cô ta phấn khởi về việc lấy ông ta làm chồng.
Hoặc tình cờ hoặc cố ý, Regina chuyển sự chú ý của mình sang Tara, Duncan, và những người khác.
Todd lén đến bên cạnh Fin. “Anh phải để mắt đến cô đó rồi.”
Fin bật cười. “Cậu bảo tôi biết phải làm sao đây.” “Đừng có lo, Todd. Fin đã tránh né cô ta từ khi còn bằng tuổi Simon kìa. Anh ấy giỏi chuyện đó lắm.”
Liz rời Fin đi đến đứng bên cạnh Myra. “Có lẽ là Fin thích được chú ý.”
Fin làu bàu gì đó khiến mọi người bật cười. “Anh có chắc là cho bọn nhỏ ra biển sẽ không sao không?” “Mình có thể đi theo chúng nếu em muốn.”
“Được đấy.” Liz quay sang Todd và Myra. “Hai người đi luôn nhé.”
Fin tiến về phía Duncan và những người khác rồi xin phép ra ngoài.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề