Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wynette, Texas, #1
Dịch giả: Song Vang
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ew Orleans – thành phố của ”Stella, Stella, Stella for star,” (câu nói trong vở kịch Chuyến tàu mang tên dục vọng sau này được dựng thành bộ phim cùng tên với các diễn viên Vivien Leigh, Marlon Brando), của nghề sắt trang trí và bài hát Old Man River, hoa nhài sao và hoa mộc, của những đêm nóng bỏng, nhạc jazz nóng bỏng, phụ nữ nóng bỏng - nằm cuối dòng Mississippi như một mảnh trang sức xỉn màu. Ở một thành phố nêu bật sự cá tính, quán Blue Chotaw lại cố gắng duy trì vẻ tầm thường. Xám xịt và cáu bẩn, với hai tấm biển quán bia gắn đèn neon sáng thoi thóp trong một ô cửa sổ ám đặc khói, quán Blue Choctaw đáng lẽ phải nằm trong khu vực xơ xác nhất của bất kỳ thành phố nào trên nước Mỹ - gần bến tàu, nhà máy, bên sông, ven khu ổ chuột. Nó hiện thân cho cái xấu, cho những vỉa hè luôn chìm trong bóng tối, đầy rác rưởi, những ngọn đèn đường sứt vỡ, khu vực không một gái nhà lành nào được bén mảng trong thành phố.
Chương 9
Blue Choctaw có một mối ác cảm đặc biệt với những cô gái nhà lành. Ngay cả những phụ nữ mà cánh đàn ông bỏ mặc ở nhà cũng chưa ngoan được như thế, và chắc chắn là đám đàn ông không muốn tìm đến những cô nàng ngoan hơn ngồi trên ghế đẩu bọc nhựa vinyl bên quầy bar cạnh họ. Họ muốn tìm những người như Bonni và Cleo, những gái điếm nửa vời xức nước hoa đậm đặc và tô son đỏ thẫm, nói chuyện suồng sã và tư duy cục mịch và giúp một người đàn ông quên rằng Jimmy Carter Đồ Khốn chắc chắn sẽ đắc cử tổng thống và tạo công ăn việc làm cho tất cả người da đen.
Bonni xoay xoay cây kiếm nhựa màu vàng trong ly cocktail mai-tai của mình và nhìn xuyên qua đám đông ồn ào tới cô bạn đồng thời là đối thủ Cleo Reznyak, đang ưỡn cả bộ ngực dựa vào Tony Grasso khi gã nhét đồng 25 xu vào khe máy hát tự động và nhấn nút C-24. Không gian nồng nặc khói thuốc ở Blue Choctaw tối đó có một cái gì đó dữ tợn, dữ tợn hơn ngày thường, mặc dù Bonni không hề nhúng tay vào. Có lẽ là do hơi nóng ngột ngạt không chịu tan đi; có lẽ là do Bonni đã bước sang tuổi ba mươi vào tuần trước và những ảo tưởng cuối cùng của cô vừa biến mất. Cô biết mình không thông minh, không đủ xinh để sống được bằng ngoại hình, và không còn hơi sức để cải thiện bản thân. Cô đang sống trong một ngôi nhà tạm lụp xụp, trực điện thoại tại tiệm làm đầu Gloria’s Hair Beautiful, và tương lai sẽ không thể khởi sắc hơn.
Đối với một cô gái như Bonni, quán Blue Choctaw là hiện thân của quãng thời gian tươi đẹp, những tiếng cười lác đác, thỉnh thoảng một vị khách sộp trả tiền cho cốc mai-tai của cô, đưa cô lên giường, và để lại tờ bạc năm mươi dollar trên mặt tủ vào sáng hôm sau. Một trong những vị khách sộp đó đang ngồi ở đầu bên kia quầy bar … với ánh mắt dán vào Cleo.
Cô và Cleo có một thỏa thuận, là cùng nhau đối phó với bất cứ ma mới nào định đặt mông lên ghế đẩu quầy bar của Blue Choctaw một cách quá ung dung, và họ không xâm phạm lãnh thổ của nhau. Tuy nhiên, người khách kia đang tán tỉnh Cleo. Gã có cái bụng bự và hai cánh tay khá lực lưỡng chứng tỏ gã có công việc ổn định, có thể là ở một trong những giàn khoan ngoài khơi – một món bở xuất hiện đúng lúc. Dạo gần đây Cleo đang lấn át cô về thị phần đàn ông, bao gồm Tony Grasso, và Toni đã cạn sức chịu đựng.
“Chào,” cô vẩn vơ bước đến và trườn lên chiếc ghế cạnh gã. “Anh mới đến đây phải không?”
Gã nhìn sang cô, thu vào mắt mái tóc vàng được xịt chải công phu, đôi mắt tô phấn màu mận chín, và bộ ngực thây lẩy. Khi gã gật đầu, Bonni có thể thấy gã đang dần quên Cleo.
“Mấy năm vừa rồi tôi ở Biloxi,” gã đáp lời. “Cô uống gì?”
Cô nở một nụ cười kiểu mèo con với gã. “Tôi thích mai-tais.” Sau khi gã ra hiệu cho bartender chuẩn bị đồ uống cho cô, cô liền vắt chéo chân. “Chồng cũ của tôi có quãng thời gian sống ở Biloxi đấy. Tôi không nghĩ hai người biết nhau? Tên khốn đó tên là Ryland.”
Gã lắc đầu – vẻ không biết ai tên đó – và dịch cánh tay để nó cọ vào một bên ngực cô. Bonni quyết định là bọn họ sẽ hợp nhau, và cô xoay người vừa đủ độ để không nhìn thấy vẻ lên án trong mắt Cleo.
Một tiếng sau hai người bọn họ có cuộc nói chuyện thẳng thắn trong nhà vệ sinh nữ. Cleo xả hết bức xúc của mình trong mấy phút, cào chiếc lược vào mái tóc đen cứng rồi sau đó siết chặt đôi hoa tai giả đá đẹp nhất của mình. Bonni xin lỗi và nói cô không biết là Cleo để ý người nọ.
Cleo nhìn cô vẻ nghi ngờ. ”Cậu biết là tôi đang chán Tony mà. Anh ta chỉ độc có ca cẩm về vợ mình. Bà nó chứ, mấy tuần liền tôi còn chẳng moi được một tiếng cười của anh ta.”
”Còn gã ở quầy bar – tên là Pete – cũng chẳng vui tính gì đâu,” Bonnie thú nhận. Cô lấy lọ nước hoa Tabu trong xắc tay ra và xịt thả tay. ”Nơi này rồi sẽ toi thôi.”
Cleo tô thêm son rồi lùi lại kiểm tra thành quả. “Cậu từng nói như thế rồi.”
“Có lẽ chúng ta nên ngược lên mạn bắc. Tới Chicago hoặc nơi nào đó.”
“Tớ thì nghĩ đến St. Louis. Nơi mà không phải tất cả đàn ông đều đã kết hôn.”
Đây là chủ đề họ đã bàn nát nước, và còn tiếp tục bàn luận khi ra khỏi nhà vệ sinh, đánh giá những thuận lợi của ngành dầu khí ở Houston, khí hậu ở Los Angeles, tiền bạc ở New Yorrk, và biết rằng họ sẽ chẳng bao giờ đi khỏi New Orleans.
Hai người phụ nữ len qua đám đàn ông tụ tập gần quầy bar, mắt đảo xung quanh, không còn chú ý đến nhau mặc dù vẫn không ngừng trò chuyện. Trong lúc tìm kiếm con mồi của mình, Bonni bắt đầu nhận ra có gì khang khác. Mọi thứ dường như yên ắng hơn, dù quầy bar vẫn đông nghẹt, mọi người vẫn nói chuyện, và cái máy hát phát oang oang bài “Ruby.” Rồi cô để ý thấy rất nhiều những cái đầu đang ngoảnh ra cửa.
Huých tay Cleo, cô hất cằm. “Đằng kia.”
Cleo nhìn theo hướng Bonni chỉ và đứng sững lại. “Ôi chà.”
Họ ghét cô ả ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô ả có tất cả những thứ mà họ không có – một người phụ nữ thuộc về các tạp chí thời trang, đẹp như một người mẫu New York, ngay cả trong chiếc quần jeans; sang trọng, sành điệu, và kiêu kỳ, mang một vẻ mặt giống như ả vừa ngửi thấy một mùi khó chịu, và thứ mùi đó phát ra từ họ. Ả là loại phụ nữ không thuộc về bất cứ nơi nào gần một chốn như Blue Choctaw, một kẻ xâm phạm thù địch khiến cho họ cảm thấy mình xấu xí, rẻ tiền, và tàn tạ. Và rồi họ trông thấy hai người đàn ông mình vừa bỏ lại chưa đầy mười phút trước đang đi về phía cô ả.
Bonni và Cleo đưa mắt nhìn nhau một khắc trước khi nhằm hướng đó thẳng tiến, cặp mắt nheo nheo, bụng sắt lại vì quyết tâm.
Francesca chẳng hay biết điều gì sắp đến khi cô quan sát bầu không khí thù địch của Blue Choctaw bằng ánh mắt lo lắng, dồn hết sức tập trung nhìn qua làn khói dày đặc và đám đông toàn người là người để tìm bóng dáng Skeet Cooper. Thái dương cô hằn lên một đường gân run run sợ hãi, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi. Chưa bao giờ cô cảm thấy lạc lõng như khi ở trong quán bar New Orleans tồi tàn này.
Âm thanh cười nói ồn ào và tiếng nhạc quá lớn tấn công lỗ tai cô. Cô cảm thấy những con mắt thù nghịch đang săm soi mình, và cô siết chặt hơn chiếc hộp mĩ phẩm Vuitton, cố quên đi rằng nó đang chứa toàn bộ gia tài của cô, ráng xóa sạch ký ức về những nơi kinh khủng mà người lái taxi đã đưa cô đến, cái sau ghê sợ hơn cái trước, và không nơi nào mang hơi hướm giống tiệm đồ cũ ở Piccadilly nơi nhân viên lịch thiệp đón nhận những mẫu thiết kế gốc đã qua sử dụng và phục vụ trà cho khách hàng. Cô những tưởng bán quần áo là một ý hay; cô đã không hình dung cuối cùng mình phải đổi chiếc va li và cả tủ quần áo lấy ba trăm năm mươi dollar ở một hiệu cầm đồ lụp xụp để có thể trả tiền taxi và đủ tiền để cầm cự trong mấy ngày tới cho đến khi liên lạc được với Nicky.
“Chào cưng.”
Francesca giật bắn mình khi hai người đàn ông dáng vẻ bất hảo xáp đến bên cô, một người bụng bự như sắp làm đứt tung hàng cúc trên chiếc áo sơ mi kẻ ô, người kia có bộ mặt bóng mỡ với lỗ chân lông nở rộng.
”Trông cô em có vẻ muốn uống chút gì đó,” tên béo nói.
”Anh và anh bạn Tony đây rất vui lòng được mời em một ly đúp mai-tais.’
”Không, xin cảm ơn,” cô trả lời, thấp thỏm nhìn quanh tìm Skeet. Tại sao ông ta không có ở đây? Nỗi oán giận đâm nhói vào cô như kim châm. Tại sao Dallie không đưa cô tên nhà nghỉ anh ta trọ thay vì bắt cô đứng ở ngưỡng cửa cái nơi kinh khủng này, cái tên mà cô mất hai mươi phút tra danh bạ điện thoại mới mò ra? Việc cô cần phải tìm anh ta đã in sâu trong trí cô trong lúc cô thực hiện một loạt các cuộc gọi vô vọng về London cố liên lạc với Nicky hoặc David Graves hoặc một trong những người bạn cũ của mình, tất cả bọn họ dường như đều vắng mặt ở thành phố, mới kết hôn, hoặc không nhận điện thoại của cô.
Hai người phụ nữ mặt mũi đanh đá từ đâu áp sát hai tên đàn ông trước mặt Francesca, vẻ gây chiến ra mặt. Người phụ nữ tóc vàng ngả vào tên bụng bự. ”Pete, ta nhảy một bản nào.”
Pete không rời mắt khỏi Francesca. ”Để sau đi, Bonni.”
”Em muốn nhảy bây giờ,” Bonni khăng khăng, miệng sắt lại.
Ánh mắt Pete trườn khắp người Francesca. ”Tôi đã nói để sau. Ra nhảy với Tony ấy.”
“Tony nhảy với tôi rồi,” người phụ nữ tóc đen nói, bấm những móng tay sơn tím cắt ngắn lên cánh tay lông lá của tên đàn ông kia. “Đi nào, anh yêu.”
“Biến đi, Cleo.” Hất những cái móng tay tím ra, Tony chống tay lên tường ngay sát đầu Francesca và cúi lại gần cô. “Em mới đến thành phố phải không? Anh không nhớ đã nhìn thấy em trước đây.”
Cô đổi thế đứng, cố tìm bóng dáng chiếc băng đầu đỏ rực trong lúc tránh né mùi khó chịu trộn lẫn giữa rượu whiskey và kem cạo râu rẻ tiền.
Người phụ nữ tên Cleo cười khẩy. “Anh tưởng một cô ả điệu bộ như thế này sẽ dành thời gian trong ngày cho anh sao, Tony?”
“Tôi tưởng đã bảo cô biến đi rồi cơ mà.” Hắn nở nụ cười xun xoe với Francesca. “Em chắc chắn không muốn uống gì à?”
“Tôi không khát,” Francesca cứng nhắc đáp. “Tôi đang đợi một người.”
“Có vẻ cô đợi toi công rồi,” Bonni gừ gừ. “Nên cô biến đi thì hơn.”
Một luồng không khí ấm áp từ bên ngoài phả vào lưng áo ẩm ướt của cô khi cửa mở, đón thêm ba người đàn ông bặm trợn, không ai trong số đó là Skeet. Nỗi thấp thỏm của Francesca càng tăng. Cô không thể đứng ở ngưỡng cửa cả đêm được, nhưng cô co rúm trước ý nghĩ đi sâu vào trong dù chỉ một bước. Tại sao Dallie không cho cô biết nơi anh ta nghỉ chân chứ? Cô không thể ở một mình tại New Orleans chỉ với ba trăm năm mươi dollar để cầm hơi trong lúc chờ Nicky đi ăn chơi về. Cô phải tìm ra Dallie ngay, trước khi anh ta lại lên đường! ”Xin phép,” cô nói đột ngột, lách qua giữa Tony và Pete.
Cô nghe thấy một tiếng cười khan khó chịu từ một trong hai người phụ nữ, rồi tiếng lẩm bẩm từ Tony. ”Tại cô đấy, Bonni,” hắn phàn nàn. ”Cô và Cleo dọa con nhỏ chạy mất đúng lúc –” đoạn còn lại ơn trời là chìm đi khi cô len lỏi qua đám đông tiến sâu vào trong, tìm một bàn kín đáo.
”Này cô em –”
Liếc qua vai cô thấy Pete đang bám theo. Cô lách người qua giữa hai chiếc bàn, cảm thấy có bàn tay ai đó vuốt mông mình, cô vội vàng chạy đến nhà vệ sinh. Vào tới bên trong rồi, cô dựa cả người vào cửa, hộp mĩ phầm ghì sát ngực. Bên ngoài vang lên tiếng kính vỡ khiến cô giật bắn người. Thật là một nơi gớm guốc! Định kiến của cô về Skeet bị hạ thấp thêm một mức nữa. Rồi cô sực nhớ Dallie có nhắc đến một cô hầu bàn tóc đỏ. Mặc dù cô chẳng nhìn ra ai trùng khớp với miêu tả đó, nhưng cô chưa để tâm tìm mà. Có lẽ người bartender có thể cung cấp cho cô chút thông tin nào chăng.
Cánh cửa bên cạnh cô chợt mở, và hai người phụ nữ đanh đá kia bước vào. ”Xem chúng ta có gì này, Bonni Lynn,” người tên Cleo châm chọc.
”Chẳng phải cô nàng lý tưởng đây ư,” Bonni đáp lời. ”Có chuyện gì thế cưng? Cô chán kinh doanh khách sạn nên quyết định vi hành xuống đây à?”
Quai hàm Francesca nghiến lại. Hai người đàn bà này đã bức ép cô quá đáng. Hếch cằm lên, cô nhìn chằm chằm lớp phấn mắt màu mận chín rất chối của Bonni. ”Hai người bẩm sinh đã thô lỗ thế này, hay gần đây mới thế?”
Cleo cười khanh khách và quay sang Bonni. ”Ôi, ôi. Nó chửi cậu kìa.” Ả xăm soi chiếc hộp mĩ phẩm của Francesca. ”Cô đựng gì trong đấy mà quan trọng thế hà?”
”Không phải việc của chị.”
”Cô để trang sức trong đó à?” Bonnie hỏi dò. ”Ngọc bích và kim cương bạn trai mua tặng cô phỏng? Cô tính giá bao nhiêu cho phi vụ này?”
”Phi vụ!” Francesca không thể nhầm lẫn ý của chị ta và trước khi kìm được mình, tay cô đã vung lên tát vào gò má bự phấn của chị ta.
“Chị dám…”
Cô không tiến xa hơn được. Với một tiếng rít chói tai, Bonni giương những móng vuốt lên bổ vào không khí, chuẩn bị túm tóc Francesca. Theo bản năng cô đẩy hộp mĩ phẩm về phía trước nhằm chặn hành động của chị ta lại. Chiếc hộp đập trúng eo Bonni, làm chị ta nghẹn thở và lảo đảo một lúc trên trên đôi giày cao gót giả da cá sấu trước khi ngã hẳn. Khi chị ta nhào xuống sàn, Francesca cảm thấy một khoảnh khắc thỏa mãn nguyên sơ khi cuối cùng cô có thể trút hận vào một ai đó cho tất cả những chuyện đen đủi đã xảy ra với cô ngày hôm ấy. Khoảnh khắc đó vụt biến khi cô trông thấy vẻ mặt Cleo, và nhận ra mình đã tự đâm đầu vào hiểm nguy thực sự.
Cô lao ra cửa, nhưng Cleo đã đuổi kịp và túm chặt cổ tay cô ở gần chiếc máy hát tự động. “Đừng mong thoát, con khốn ạ,” ả gầm gừ, lôi cô trở lại nhà vệ sinh.
“Cứu với!” Francesca kêu toáng, khi cả quãng đời mình lóe lên trước mắt. “Có ai không, xin cứu tôi!”
Cô nghe thấy tiếng cười khó chịu của đàn ông, và khi Cleo xô cô về phía trước, cô nhận ra sẽ chẳng có ai nhảy vào giúp cô hết. Hai người phụ nữ đáng sợ đó định hành hạ cô trong nhà vệ sinh, và không một ai quan tâm! Hoảng sợ, cô vung hộp mĩ phẩm lên định đẩy Cleo ra, nhưng lại trúng vào hình xăm của một người nào đó, khiến hắn kêu ré.
“Lấy cái hộp của nó,” Cleo ra lệnh, giọng khàn đi vì giận dữ. “Nó vừa đánh Bonni đấy.”
“Bonni đáng bị thế,” giọng Pete át cả điệp khúc cuối của bài “Rhinestone Cowboy” và những lời bình phẩm từ đám người xem khoái chí. Trước sự nhẹ nhõm tràn ngập của Francesca, anh ta dợm bước lại, rõ ràng định cứu cô. Và rồi cô nhận ra cái gã xăm trổ trên tay lại có ý khác.
“Đứng ngoài đi!” Gã xăm trổ cao giọng bảo Pete trong lúc vặn chiếc hộp ra khỏi tay cô. “Đây là chuyện giữa lũ đàn bà.”
“Không!” Francesca kêu to. “Không phải giữa lũ đàn bà. Thực ra tôi còn không biết mấy người này, và tôi –“
Cô thét lên vì Cleo đã dùng cả hai tay nắm tóc cô và vặn đầu cô về phía nhà vệ sinh. Đôi mắt cô ứa nước và cổ cô bị ngật ra sau. Chuyện này thật man rợ! khủng khiếp! Bọn họ sắp giết cô!
Trong khoảng khắc đó, cô cảm thấy tóc mình đang bị dứt khỏi da đầu cả mảng. Mái tóc hạt dẻ đẹp đẽ của cô! Lí trí rời bỏ cô và một cơn cuồng nộ che mờ tất cả. Cô trở nên điên dại, thét lên một tiếng khi quẫy mạnh người. Cleo gầm gừ khi bàn tay Francesca chộp đúng phần bụng đã mất đi sự rắn chắc của ả. Áp lực trên đầu Francesca lập tức giảm đi, nhưng cô chỉ kịp hít vào một hơi thì đã thấy Bonni tiến lại, sẵn sàng thế vị trí Cleo vừa rời bỏ. Một chiếc bàn gần đó đổ xuống sàn, kính vỡ tan. Cô lờ mờ nhận thấy trận đấu đã lan rộng, và Pete đã nhảy tới định cứu cô, Pete tuyệt vời với chiếc áo sơ mi kẻ ô và bụng bia, Pete là số một, là anh hùng.
“Con đĩ!” Bonnie rít lên, quờ quạng tìm bất cứ cái gì có thể túm được, và đó là hàng cúc ngọc trai đính ở dải viền màu cacao trên chiếc áo blouse Halston màu greige (màu pha giữa xám và be) của Francesca. Vạt áo trước bung ra, đường may ở vai rách toạc. Một lần nữa Francesca cảm thấy tóc mình bị kéo mạnh, và cô lại xoay người, vòng bày tay còn lại qua đầu Bonni túm lấy tóc ả.
Đột nhiên như thể ẩu đả nổ ra khắp nơi xung quanh cô – ghế kéo lê trên sàn, một cái chai bay vèo trong không khí, tiếng ai đó hét lên. Cô cảm thấy một cái móng tay trên bàn tay phải gẫy lìa. Những dải ruy băng thõng xuống khỏi vạt áo blouse của cô, lộ ra áo ngực bằng ren nhạt, nhưng cô chẳng có thời gian để mà ngượng vì những chiếc nhẫn rất sắc của Bonnie cào vào cổ cô. Francesca nghiến răng chịu đau và kéo mạnh hơn. Cùng lúc đó cô đột ngột nhận ra trong khiếp hãi là cô – Francesca Serritella Day, ngôi sao của giới thượng lưu quốc tế, con cưng của mảng xã hội trên các báo, suýt trở thành Công chúa xứ Wales – đang ở chính giữa, tâm điểm, hạt nhân của một vụ ẩu đả trong quán rượu.
Đầu đằng kia phòng, cửa quán Blue Choctaw bật mở và Skeet bước vào, theo sau là Dallie Beaudine.
Dallie đứng đó một lúc, nhận định sự việc đang diễn ra, nhìn những thành phần tham gia, và lắc đầu vẻ ghê tởm. ”Chết tiệt.” Với tiếng thở dài nản đến tận cổ, anh bắt đầu lách lối qua đám đông.
Chưa bao giờ trong đời mình Francesca vui mừng đến thế khi nhìn thấy một người, ngoại trừ thoạt đầu cô không nhận ra đó là anh ta. Khi anh ta chạm vào vai cô, cô buông Bonni ra, quay phắt lại, và thoi một cú hết sức bình sinh vào ngực anh ta.
“Này,” anh kêu, xoa xoa chỗ đau. “Hình như tôi ở phe cô đấy.”
“Dallie!” Cô nhào vào vòng tay anh. “Ôi, Dallie, Dallie, Dallie! Dallie tuyệt vời của tôi! Tôi không thể tin được đó là anh!”
Anh đẩy cô ra. “Bình tĩnh nào, Francie, cô còn chưa ra khỏi đây đâu. Thế quái nào mà –“
Anh chưa kịp nói hết. Một người trông như nhân vật quần chúng trong một bộ phim xưa của Steve Reeves nhảy xổ vào anh với một cú móc phải, và Francesca kinh hãi nhìn Dallie ngã sóng soài ra sàn. Thoáng thấy hộp mĩ phẩm nằm chỏng chơ trên máy hát, cô liền chụp lấy nó và phang vào một bên đầu cái tên bất lương nọ. Trước sự hoảng hốt của cô, cái móc cài bung ra, và cô tuyệt vọng đứng nhìn những cây cọ thân yêu cùng phấn và kem và lotion bay khắp phòng. Hộp phấn phủ đặc biệt của cô rắc vung vãi một đám mây thơm nức khiến mọi người ho sặc sụa và trượt té đồng thời hạ nhiệt chút ít trận hỗn chiến.
Dallie loạng choạng đứng lên, tung mấy cú đấm, rồi túm tay cô. “Đi thôi. Ra khỏi đây trước khi bọn họ quyết định dùng cô làm bữa ăn khuya.”
“Đồ trang điểm của tôi!” Cô bò tới chỗ hộp phấn mắt màu đào, mặc dù biết đó là một hành động ngớ ngẩn khi mà áo cô thì rách, cổ bị xước đến chảy máu, hai móng tay gẫy, và tính mạng cô đang nguy ngập. Nhưng việc lấy lại hộp phấn mắt đột nhiên trở nên quan trọng với cô hơn bất cứ điều gì, và cô sẵn sàng đánh lại tất cả bọn họ để giành lại nó.
Anh choàng tay qua eo cô nhấc cô khỏi mặt sàn. “Kệ cha nó đi!”
“Không! Bỏ tôi xuống!” Cô phải có hộp phấn mắt. Từng chút một, mọi đồ vật cô sở hữu đang bị cướp khỏi cô, và nếu cô để cho chỉ một thứ nữa biến mất, một món đồ nữa vuột khỏi cuộc đời cô, rất có thể chính cô sẽ không tồn tại, tan dần như con mèo Cheshire cho đến khi không còn lại gì, kể cả bộ răng. (Cheshire là chú mèo trong truyện Alice ở xứ thần tiên).
“Đi thôi, Francie!”
“Không!” Cô chống trả lại Dallie y như đã chống lại đám đông, vùng vẫy hai chân trong không khí, đá vào bắp chân anh, miệng la hét, “Tôi muốn nó! Tôi phải có nó!”
“Rồi cô sẽ có nó, được chưa!”
“Xin anh, Dallie,” cô van nài. “Làm ơn đi!”
Cái từ màu nhiệm đó trước nay chưa từng khiến cô thất bại, và bây giờ cũng vậy. Lầm bầm trong miệng, anh cúi xuống với cánh tay vẫn giữ chặt eo cô và chụp lấy hộp phấn mắt. Khi anh đứng thẳng lên, cô giật lấy nó từ anh rồi nhoài người, vừa kịp với được cái nắp mở bung của hộp mĩ phẩm trước khi anh lôi đi. Lúc đóng được nắp hộp, cô đã mất một lọ kem dưỡng ẩm mùi hạnh và gẫy cái móng tay thứ ba, nhưng cô đã không làm rơi chiếc ví da bê cùng với ba trăm năm mươi dollar. Và cô đã có hộp phấn mắt màu đào quý báu.
Skeet giữ cửa cho Dallie mang cô ra. Khi anh đặt cô xuống vỉa hè, cô nghe thấy tiếng còi báo động. Anh lập tức chộp cô trở lại và lôi tới chỗ chiếc Riviera.
”Cô ta còn không tự đi được sao?” Skeet hỏi, bắt lấy chùm chìa khóa Dallie ném cho.
”Cô ta thích cãi lộn.” Dallie liếc nhìn những ánh đèn hiệu của xe cảnh sát đã thấp thoáng. ”Ủy viên Deane Beman và PGA sẽ phải chịu trận tôi rất nhiều trong năm nay, nên ta cần biến khỏi đây thôi.” Đẩy cô vào ghế sau một cách chẳng nương nhẹ gì, anh nhảy lên xe theo cô và đóng cửa lại.
Chiếc xe im lặng lướt đi trong nhiều phút. Hàm răng Francesca bắt đầu đánh đàn do hậu quả của vụ ẩu đả. Và đôi bàn tay cô run lẩy bẩy khi cố khép hai vạt áo và nhét những đuôi vải rách vào trong áo lót. Cô không mất nhiều thời gian để nhận ra việc làm đó là vô ích. Một cục nghẹn chặn ngang cổ họng cô. Cô ghì sát hai cánh tay trước ngực và khao khát một biểu hiện đồng cảm, một nỗi lo lắng nào đó với tình trạng của cô, một dấu hiệu nhỏ chứng tỏ có người quan tâm đến cô.
Dallie luồn tay vào dưới ghế trước lôi ra một chai rượu scotch chưa khui. Sau khi bẻ dấu niêm phong bằng ngón tay cái, anh vặn nắp, làm một hơi dài, rồi tỏ ra trầm ngâm. Francesca chuẩn bị đón nhận những câu hỏi sắp đến và lên tinh thần trả lời từng câu với vẻ đường hoàng hết mức có thể. Cô cắn môi dưới để ngăn nó không run lên.
Dallie vươn tới gần Skeet. “Tôi không thấy bóng dáng cô hầu bàn tóc đỏ ấy. Anh có kịp hỏi thăm về cô ta không?”
“Có. Tay bartender bảo cô ta đã đi Bogalusa với một gã làm cho công ty điện lực.”
“Quá nhọ.”
Skeet liếc vào gương chiếu hậu. “Hình như gã ấy chỉ còn một cánh tay.”
“Thật à? Tay bartender có kể nguồn cơn không?”
“Một tai nạn lao động nào đó. Mấy năm qua hắn làm cho một công ty cơ khí trên mạn Shreveport và tay hắn bị kẹt vào máy ép, nó bị cán dẹp hơn cả bánh pancake.”
“Chắc chuyện đó không ảnh hưởng đến cuộc sống yêu đương giữa hắn với cô phục vụ của anh.” Dallie làm một ngụm nữa. “Phụ nữ rất buồn cười trong những chuyện như thế. Đơn cử như cái cô chúng ta gặp năm ngoái ở Sandiego sau vụ Andy Williams-“
“Dừng lại!” Francesca không kìm được phải hét lên. “Hai người nhẫn tâm đến độ không có phép lịch sự tối thiểu để hỏi xem tôi có ổn không sao? Đó là một cuộc ẩu đả trong quán rượu đấy! Hai người không nhận thấy tôi có thể đã bị giết ư?”
“Có lẽ là không,” Dallie đáp. “Khả năng cao là sẽ có người nhảy ra ngăn chặn.”
Cô thu tay thành nắm đấm và thoi mạnh vào cánh tay anh.
“Oái.” Anh xoa xoa chỗ đau.
“Cô ta vừa đánh cậu à?” Skeet phẫn nộ hỏi.
“Ờ.”
“Cậu định đánh trả không?”
“Tôi đang nghĩ.”
“Tôi sẽ đánh nếu tôi là cậu.”
“Tôi biết anh sẽ làm thế.” Anh nhìn cô và mắt anh tối lại. “Tôi cũng sẽ làm thế, nếu tôi nghĩ cô ta chỉ có mặt trong cuộc sống của tôi trong chưa đầy hai phút rưỡi nữa.”
Cô trân trân nhìn anh, ước gì có thể lấy lại cú đấm bồng bột vừa rồi, và không tin vào tai mình. “Chính xác thì anh muốn nói gì?” cô hỏi.
Skeet phóng qua một đèn vàng. “Từ đây đến sân bay bao xa?”
“Đầu kia thành phố.” Dallie chồm tới vỗ lên lưng ghế. “Ngộ nhỡ anh không chú ý, thì qua một khối nhà nữa là đến nhà nghỉ.”
Skeet nhấn ga và chiếc Riviera lao vùn vụt, hất Francesca ngã dúi vào sâu trong ghế. Cô trừng mắt với Dallie, định bụng làm anh ta xấu hổ mà xin lỗi để cô có thể cao thượng tha thứ cho anh ta. Cô tốn công chờ suốt đoạn đường còn lại đến nhà nghỉ.
Họ rẽ vào một bãi đỗ xe sáng đèn, Skeet quay ngang xe, dừng trước một dãy những cánh cửa sắt sơn sáng màu gắn những con số màu đen. Ông tắt máy, rồi cùng Dallie xuống xe. Francesca ngờ vực nhìn cánh cửa xe đầu tiên rồi cái thứ hai đóng sầm lại.
“Hẹn gặp sáng mai, Dallie.”
“Chào Skeet.”
Cô vội nhảy ra theo họ, tay ôm chặt hộp mĩ phẩm, cố gắng một cách không thành công trong việc khép lại hai vạt áo. “Dallie!”
Anh lấy chìa khóa phòng trong túi quần jeans ra và quay lại. Lớp lụa Greige tuột qua những ngón tay khi cô đóng cửa xe. Anh ta không thể thấy là cô đang tuyệt vọng cỡ nào? Cô cần anh ta thế nào sao? “Anh phải giúp tôi,” cô nói, nhìn anh ta bằng đôi mắt to một cách đáng thương choán hết gương mặt nhỏ nhắn. “Tôi đã liều mạng tới quán bar đó chỉ để tìm anh.”
Anh nhìn vào bộ ngực và chiếc áo lót lụa màu kem của cô. Rồi anh lột chiếc áo T-shirt màu xanh hải quân đã bạc phếch qua đầu và ném nó cho cô. “Đây là cái áo tủ của tôi đấy, cưng. Đừng đòi hỏi gì nữa.”
Cô hoài nghi nhìn anh ta bước vào phòng và sập cửa lại – sập cửa trước mặt cô! Nỗi hoảng sợ tích tụ trong cô suốt ngày hôm nay bùng phát, tràn ngập mọi ngóc ngách cơ thể cô. Cô chưa bao giờ trải qua sự sợ hãi như thế, cô không có cách nào đương đầu với nó, thế là cô chuyển nó thành thứ mà cô quen thuộc – một cơn thịnh nộ tam bành. Không ai được đối xử với cô như thế này! Không ai hết! Cô sẽ khiến anh ta phải điều đình với cô! Cô sẽ khiến anh ta phải trả giá.
Cô xông tới cánh cửa và đập hộp mĩ phẩm lên đó, một lần, hai lần, ước sao nó là gương mặt xấu xa ghê tởm của anh ta. Cô đá nó, chửi rủa nó, bung tỏa cơn điên giận của mình, cho nó rực cháy một cách chính đáng trong một màn trình diễn không thể nào quên của tính nóng nảy đã khiến cô trở thành huyền thoại.
Cánh cửa bật mở và anh ta đứng ngay đó, cởi trần và gương mặt xấu xí của anh ta cau có với cô. Cô sẽ cho anh ta thấy vẻ cau có đích thực! Cô sẽ cho anh ta thấy rằng anh ta còn chưa biết cau có là như thế nào! ”Anh là đồ khốn!” Cô xăm xăm đi qua anh ta và ném chiếc hộp qua phòng, làm vỡ tan màn hình ti vi kèm theo tiếng động giòn tan của thủy tinh. ”Đồ khốn trụy lạc, biến thái!” Cô đá vào một cái ghế. ”Đồ nhẫn tâm!” Cô lật ngược va li của anh ta.
Và sau đó cô không thèm kiềm chế nữa.
Tuôn ra hàng tràng chửi rủa và buộc tội, cô ném gạt tàn và gối, quăng hết những chiếc đèn, và lôi các ngăn kéo ra khỏi bàn. Mọi sự coi thường cô đã chịu đựng trong hai tư giờ qua, mọi sự sỉ nhục trắng trợn – chiếc váy hồng, quán Blue Choctaw, hộp phấn mắt màu đào... cô trừng phạt Chloe vì đã chết, Nicky vì tội bỏ rơi cô, cô hành hung Lew Steiner, tấn công Lloyd Byron, tùng xẻo Miranda Gwynwyck, và trên hết, cô tiêu diệt Dallie Beaudine. Dallie, tên đàn ông đẹp nhất cô từng gặp, người đàn ông duy nhất không xao xuyến trước cô, người đàn ông duy nhất dám sập cửa trước mặt cô.
Dallie chống nạnh quan sát một hồi. Một hộp kem cạo râu bay vèo qua mặt anh và đập vào gương. ”Thật không tin nổi,” anh lẩm bẩm. Anh thò đầu ra cửa. ”Skeet! Qua đây. Anh phải xem cảnh này.”
Khỏi cần bảo Skeet cũng đang chạy đến. ”Chuyện gì thế? Nghe cứ như – ” Ông khựng lại trước cửa, nhìn chằm chằm màn phá hoại đang diễn ra trước mắt. ”Sao cô ta lại làm thế?”
”Tôi biết thì chết liền.” Dallie hụp đầu né một cuốn danh bạ điện thoại New Orleans Greater bay đến. ”Thứ điên rồ nhất đời tôi từng trông thấy.”
”Có khi cô ta tưởng mình là ngôi sao nhạc rock ấy chứ. Kìa Dallie! Cô ta sắp rớ đến gậy gỗ số ba của cậu!”
Dallie di chuyển đúng nghĩa một vận động viên, và chỉ cần hai sải chân anh đã tóm được cô.
Francesca đột ngột thấy mình bị nhấc bổng lên. Loáng cái hai chân cô đã rời khỏi mặt đất, rồi có thứ gì đó cứng cứng chọc vào bụng cô khi cô thấy mình bị vắt qua vai anh ta. ”Thả tôi xuống! Thả tôi xuống, đồ khốn!”
”Chưa đâu. Đó là cây gậy số ba xịn nhất tôi từng có.”
Họ bắt đầu di chuyển. Cô la hét khi anh ta vác cô ra ngoài, vai anh ta thúc vào bụng cô, cánh tay kẹp chặt phía sau hai đầu gối cô. Cô nghe thấy tiếng nói lao xao và lờ mờ nhận thấy nhiều cánh cửa hé mở và những thân hình mặc áo choàng tắm thò cổ ra nhìn.
”Tôi chưa từng thấy có người lại sợ một con chuột già bé tẹo đến như thế,” Dallie nói lớn giọng.
Cô đấm thùm thụp vào tấm lưng trần của anh. ”Tôi sẽ tống anh vào tù!” cô la hét. ”Tôi sẽ kiện anh! Đồ súc sinh! Dù phải dốc sạch tiền tôi cũng sẽ kiện anh –” Anh chợt rẽ ngoặt sang phải. Cô trông thấy một hàng rào sắt trang trí, một cái cổng, những vệt sáng lấp lóa dưới nước –”
”Không!” Cô thét lên một tiếng rùng rợn khi anh ta liệng cô xuống chỗ sâu nhất trong bể bơi của nhà nghỉ.
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)