Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: You belong to me
Biên tập: Gió
Upload bìa: Nhung Nguyễn
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 39
Cập nhật: 2015-02-25 16:22:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ôm sau Vasili thức giấc khi trời vừa hừng sáng, không phải là vì anh có ý định muốn lên đường vào cái giờ giấc quái gở này, mà là do cả đêm anh đã không ngủ được, chỉ thiếp được một lát rồi lại giật mình thức giấc, và đã tỉnh ngủ hẳn khi mặt trời vừa ló dạng. Anh không thể nhớ lần sau cùng anh bị một đêm mất ngủ như thế này là bao lâu rồi.
Anh không ngủ được lý do một phần là cũng vì lời nói của Alexandra khuyên anh nên nằm gác tay lên trán suy nghĩ rằng đây cũng là đêm cuối cùng anh sẽ có được một giấc ngủ ngon. Cô ta nói vậy là có ý gì? Chắc chắn là cố tình làm cho anh mất ngủ, và đúng vậy anh thật đã có một đêm thật tồi tệ.
Còn một lý do khác làm cho anh không ngủ được, thật đáng ngạc nhiên, là chính Alexandra. Vasily rất ít khi ở gần một người đàn bà ăn mặc lôi thôi như cô ta, ngoại trừ những lúc anh nô đùa với các cô ở trên giường. Và cái khăn thắt lưng đỏ cứ ôm chặt lấy vòng eo của cô ta để lộ một thân hình nẩy nở. Và nền vải trắng chưa bao giờ nhìn được đẹp giống như vậy khi ở trên mình cô, nó như phủ nhẹ lên những đường cong của bộ ngực căng phồng của cô.
Anh đã bị kích thích. Và cho dù là bọn họ đã cãi cọ trong phòng anh, anh vẫn bị rúng động khi cô rời khỏi. Rồi nó lại xảy ra khi cô vào phòng ăn, trong bộ dạng lôi thôi.
Anh phải làm một cái gì đó, tìm một trong các cô người hầu đã quanh quẩn ở chân anh vào ngày hôm qua, họ luôn lấy cớ này nọ và hỏi anh cần gì. Bất cứ người nào trong bọn họ cũng sẽ sốt sắng đáp ứng anh. Họ đã biểu lộ rõ ra mặt. Nhưng anh đã quyết định là phải cư xử đứng đắn vì Constantin Rubliov, có nghĩa là sẽ không lên giường với một trong các cô người hầu khi mà vị hôn thê của anh chỉ ngủ cách đó có mấy căn phòng.
Thật may là nam tước sẽ không đi cùng với anh, vì thế chuyện Vasili phải cố cư xử cho đứng đắn sẽ chấm dứt mau thôi một khi anh và những người đồng hành rời khỏi nhà của Rubliov. Và có một cô gái... anh quên bẵng tên cô ta là gì... cô ta đã ngủ chung giường với anh vào cái đêm trước khi họ đến đây. Bọn họ sẽ ngủ ở lại ở đó tối nay, và anh chắc chắn là sẽ lại có cô ta, và sẽ cố để cho Alexandra biết. Khi cô cảm thấy bị sỉ nhục và yêu cầu anh trả cô về với cha cô thì anh sẽ lại có được tự do.
Vì Vasili đã thức giấc và tỉnh ngủ hẳn, anh quyết định bọn họ sẽ lên đường sớm và rời khỏi phòng để đánh thức những người bạn đồng hành. Anh hy vọng là Alexandra đã thức suốt đêm để thu dọn hành lý giống như cô đã nói. Ép một cô gái thức dậy sớm hơn ngày thường sẽ làm cho cô ta khó chịu, và tâm trạng của anh bây giờ cũng rất là tồi tệ.
Tuy nhiên anh đã bị thất vọng khi nhìn thấy cả nhà đều thức giấc vào giờ này, anh sai một cô hầu đi đánh thức Alexandra, và được cho biết là "Alex" đã ra ngoài, có lẽ là đang ở chuồng ngựa. Anh quá ngạc nhiên khi nghe cái cách mà người hầu gọi cô chủ một cách thân mật như vậy, ngạc nhiên đến nỗi anh không nghe thấy cô hầu nhắc đến chữ "chuồng ngựa."
Tâm trạng anh càng tồi tệ hơn khi biết là Alexandra đã thức giấc trước cả anh, và anh hối thúc Lazar xuống lầu để ăn sáng với nam tước và biết được là vị hôn thê của anh cũng sẽ không ăn chung bữa với họ... một lần nữa. Anh cáu kỉnh trầm tư mãi ở bàn ăn cả tiếng đồng hồ, cho đến khi Lazar hắng giọng liên tục và nhướng mày ra hiệu về hướng cửa hết mấy lần, dù vậy Vasili cũng lờ đi.
Khi cuối cùng anh chịu rời khỏi phòng ăn, thì cũng ba người hầu ngày hôm qua đã lảng vảng chung quanh anh, một người thì cầm mũ của anh, một người thì cầm áo của anh và người còn lại thì cầm bao tay. Boris, người hầu mà Vasili đã đem theo cùng anh và Lazar thì đứng ở sau lưng các cô này, nhún vai như muốn nói là anh ta không làm gì được vì các cô này muốn vậy.
Cũng may là tình trạng này đối với Vasili rất là bình thường, anh không để ý đến, nhận lấy áo và các cô người hầu giúp anh mặc nó vào người, lờ đi những bàn tay sờ soạng trên người anh. Nhưng đó chính là cảnh tượng mà Alexandra nhìn thấy khi cô bước vào để xem thử sao anh lâu thế. Cả ba người hầu đứng chung quanh Vasili đang ve vuốt anh rất thân mật.
Đó chính là kết luận mà Alexandra đã nghĩ ra, và đó là lý do mà cô lại nhận xét với vẻ chế giễu."Tôi có thể thề là có người nói với tôi là phải nhanh chóng quay về Cardinia đấy Pertroff. Dĩ nhiên là tôi cũng phải nên biết là hạng người như anh thì không thể nào lết xuống giường vào lúc sáng sớm."
Không cho anh có cơ hội để trả lời, cô quay ngược trở ra trước khi anh có thể nghĩ ra câu trả lời. Ba người hầu thì đã tản ra khi họ nghe thấy tiếng của cô. Lazar thì đang ráng nín cười trong lòng bàn tay. Tuy nhiên nam tước, người đang đứng ở ngưỡng cửa phòng ăn thì hình như là rất xấu hổ... nhưng cũng không khác gì tối qua khi ông xin lỗi về hành động của con gái mình.
" Nó... nó..."
Vasili thấy tội nghiệp ông vì đã có một đứa con như thế."Không cần phải giải thích đâu thưa ngài. Giống như ngài đã nói, cô ấy cần được... chỉ dạy tận tình."
Và bây giờ anh đang mong chờ để làm chuyện đó, chết tiệt anh đi nếu anh không làm. Dám nhạo báng anh à? Anh sẽ làm cho cô ta khóc trước khi trời tối. Suy cho cùng muốn miệt thị ai đó thì cũng cần phải có kỷ thuật, và có thể sử dụng nó như một vũ khí nếu như biết dùng nó đúng lúc, và anh là người biết vận dụng lời nói một cách hiệu quả nhất mỗi khi cần dùng đến.
Alexandra đã ngồi lên yên con ngựa màu trắng của cô khi Vasili và những người bạn đồng hành của anh ra đến chuồng ngựa, hay đúng hơn là một trong những chuồng ngựa. Vì đã từ chối không đi xem chung quanh vào hôm qua, Vasili đã không biết là Rubliovs không phải chỉ có một mà là tới năm chuồng ngựa rộng lớn, chúng trải dài từ nhà cho đến ngôi làng ở kế bên.
Anh vẫn không muốn tìm hiểu về đất đai của Rubliov. Bây giờ anh chỉ muốn biết về kẻ anh đang căm ghét. Cô ta lại mặc áo sơ mi và cái quần kinh dị nữa, mặc dù là bộ đồ rất sạch sẽ, cho dù hôm này là với chiếc khăn màu xanh, và chiếc áo khóac lịch sự hơn, cái này thì được viền bằng lông thú màu đen phù hợp với chiếc nón đã che hết mái tóc của cô.
Anh còn đang giận sôi lên vì thái độ vừa rồi của cô, nhưng anh phát hiện ra là anh rất bực bội với bộ quần áo cô đang mặc trên người vì một lý do không ngờ... bởi vì anh đã mong được nhìn thấy cô trong chiếc áo đầm. Cho dù là cô có thói quen cưỡii ngựa, thì cũng phải là một thói quen nữ tính chứ. Anh đã chờ đợi nhìn thấy cô trong bộ y phục nữ bởi vì anh đã được cho biết cô mặc quần tây là để làm việc. Và vì cô sẽ không làm việc gì trong chuyến đi này, cô không nên mặc nó. Nhứng cô ngồi ở đó trong bộ y phục của đàn ông, nhìn có vẻ sốt ruột... và đẹp rực rỡ dưới ánh bình minh.
Anh nhìn vào tay trái của cô và phát hiện là cô đã không đeo nhẫn. Tại sao anh lại ngạc nhiên nhỉ? Không cần phải hỏi là cô ta đang đợi đúng thời cơ để quẳng nó vào mặt anh.
Phải mất một lát anh mới nhìn thấy những cỗ xe, nhưng khi anh nhìn thấy chúng mắt anh nheo lại một cách thắc mắc. Không biết là gì nhưng chúng chất đầy cả xe và được xe đậy bởi một lớp vải dày. Chúng nhìn như rất là cồng kềnh, và chắc chắn là quá nặng chỉ vừa đủ để cho bốn con ngựa kéo chúng.
Anh đã không hỏi vị hôn thê của anh, người đang im lặng quan sát anh. Anh đi đến thẳng cỗ xe và xem xét đống hành lý. Một cỗ xe thì có ít nhất là cả chục chiếc rương. Cỗ xe khác thì có vài chiếc rương, vài cái yên ngựa và rất nhiều bao gạo thóc. Bộ cô ta nghĩ là anh sẽ không cho cô ta ăn chắc?
Alexandra ra hiệu cho con ngựa của cô đi lại gần anh và dừng lại sau lưng anh. Cô vẫn lặng thinh, quan sát kỹ anh, đợi cho đến khi anh phát hiện ra là cô đang giở trò gì. Chuyện này đã không phải mất nhiều thời gian.
Anh xoay người lại, nhìn thấy cô và chỉ nói một cách rõ ràng."Không được."
Cô hiểu rõ ý của anh, nhưng chỉ nhướng một chân mày lên và nói với anh."Chúng ta còn chưa kết hôn đấy, Petroff. Anh không nghĩ là anh có thể ra lệnh cho tôi trước khi chúng ta kết hôn chứ?"
Anh đã không nổi giận và thái độ của anh cũng không biểu lộ gì đối với những lời như trêu chọc vừa rồi của cô. Thay vào đó anh nhướng một bên chân mày đáp trả lại cô... anh làm còn khá hơn cả cô... và nói, "Em không nghĩ là tôi không thể chứ?"
Cô mỉm cười. "Tôi có thể thấy là anh sẽ thử. Nhưng trong trường hợp này thì anh đang lãng phí thời gian đấy. Đây không phải là một chuyến thăm viếng ngắn mà anh đang kéo tôi theo mà là một cuộc sống mới đấy. Tôi sẽ không để lại đồ của mình đâu. Nếu anh nghĩ là tôi sẽ làm thì anh đang tự lừa dối bản thân mình đấy."
"Đâu có ai nói vậy đâu," anh trả lời.
"Vậy thì không còn gì để nói nữa."
"Ngược lại đấy. Tôi cho em đúng mười lăm phút để lựa ra những thứ gì quan trọng em cần trong chuyến đi này, nói rõ nhé, là sẽ không bao gồm những bao thóc lúa, và..."
Cô cắt ngang anh với lời giải thích."Loại thóc lúa đó là loại thượng hạng dành riêng cho các trẻ của tôi. Tôi không tin tưởng vào đống cỏ khô được xử dụng ở các trạm."
Hầu hết những lời đó không có ý nghĩa gì đối với anh cả, và những lời thật sự làm cho anh muốn chết ngất đi và rất may là anh còn thốt được nên lời, "Các trẻ?"
Nhưng cô đã không trả lời anh. Ngay lúc đó ba con ngựa màu trắng tóat được một người giữ ngựa dắt ra từ chuồng ngựa. Sau lưng chúng là thêm ba con ngựa nữa được dắt ra bởi một người giữ ngựa khác, và thêm ba con nữa sau đó, và... Khi Vasili ngưng lại không đếm nữa, thì đã có tới mười sáu con ngựa to lớn chiếm đầy sân trước của chuồng ngựa.
"Của em hả?" anh hỏi.
"Tất cả chúng nó," cô trả lời một cách tự hào.
"Cha của em đúng là rộng rãi một cách điên khùng." anh không thể ngăn không thốt lên.
"Cha của tôi chỉ tặng cho tôi con Sultan kiêu hãnh vào sinh nhật thứ mười sáu của tôi thôi." Cô âu yếm vỗ nhẹ lên mình con ngựa cô đang cỡi để cho anh biết con Sultan Kiêu Hãnh là con nào."Số còn lại là tôi tự mua, trao đổi và tự gây giống."
Đúng là một sự thành công đáng nể, nếu như anh nói lời thật lòng. Nhưng anh đã không nói. Tất cả anh nhìn thấy là cô định đem chúng xuyên qua những ngọn núi khi mà mùa đông đang đến gần, với bọn thổ phỉ ở khắp nơi và bọn chúng dám bán luôn cả mẹ chúng chỉ để có một trong những con ngựa này.
"Đúng là điên khùng," anh nói."Các trẻ của em, cũng như đồ đạc của em, có thể đi theo chúng ta nếu như em cứ kiên quyết, nhưng chúng ta sẽ không bị trì hoãn vì chúng."
Cô mỉm cười như nói với anh là cô đã hy vọng anh sẽ nói vậy."Anh có thể lên đường mà không có tôi. Tôi chắc chắn là không cần sự hộ tống của anh. Dĩ nhiên là nếu như tôi có bị lạc đường và đi đến một quốc gia khác thay vì Cardina thì chắc chắn rằng tôi cũng sẽ không quan tâm đâu."
Vasili không thể tin là họ lại có một cuộc cãi cọ. Cho dù là lúc này anh rất muốn lên đường mà không có cô, anh không thể khuyên cô chấm dứt hôn ước này nếu như bọn họ không đi chung với nhau, vì thế họ phải đi chung với nhau. Nhưng chuyện cô phản đối không nghe theo lời của anh thì thật là không thể chấp nhận. Hôn ước đã cho phép anh có toàn quyền đối với cô, chuyện mà rõ ràng là cô còn chưa hiểu được. Nhưng cho đến khi họ rời khỏi lãnh thổ của cha cô, người có quyền trên cả anh, thì anh không thể áp dụng quyền hạn đó như anh muốn... còn chưa được. Cha của cô...
Anh đột ngột mỉm cười."Cha của em không thấy lời đề nghị đó khó chấp nhận và em biết rõ điều đó. Vì thế tôi tin là tôi sẽ để cho ông ấy giải thích với em về chuyện phải trái."
"Quả thật là không sai mà," cô chế giễu."Khi một đứa trẻ không được cái mà mình muốn thì cậu ta sẽ đi tìm Papa, trong trường hợp này là cha của tôi. Nhưng cứ tự nhiên đi, cứ lãng phí thêm thời gian để kiếm thêm đồng minh đi. Tuy nhiên anh sẽ thấy là ông ấy biết là ông ấy đã có được một sự hợp tác duy nhất của tôi thôi. Hay là anh đã lầm lẫn nghĩ tôi là một đứa con ngoan?"
Anh giận đến nỗi muốn lôi cô xuống ngựa là lắc mạnh cô. Cô biết rõ và không chút lo lắng, có lẽ là vì con chó săn to lớn đột nhiên đứng chắn giữa bọn họ. Con ngựa cô đang cưỡi không chút động đậy, rõ ràng là rất quen thuộc với con chó săn to lớn này. Cô ta hiển nhiên là còn quen thuộc hơn, bởi vì cô ra lệnh."Ngồi xuống, Bojik," và con chó lập tức nghe lời ngay.
Vasili gần như gầm gừ."Thêm một món nữa mà em muốn mang theo à?"
"Chắc chắn rồi. Con vật yêu quí của tôi đi theo tôi khắp mọi nơi đấy."
"Còn món gì tôi nên biết không?"
Anh đang nói móc họng nhưng cô trả lời,"Chỉ có cô người hầu của tôi và những người đàn ông của tôi."
"Những người đàn ông của em?"
Cô hất đầu về phía chuồng ngựa. Anh nhìn theo hướng đó và nhìn thấy ba người Cossacks đã lên yên ngựa, thoạt nhìn thì đúng là ba kẻ vũ phu to con, mặt mày sừng sộ, trên người đeo rất nhiều vũ khí và khi nhìn lại mình thì anh chỉ có... anh không biết chắc nữa. Những tên này thật xấu trai, rất khó mà đọc được phản ứng trên mặt họ một cách chính xác được.
"Họ sẽ bảo vệ tôi dọc đường," Alexandra nói cho anh biết.
Anh nhìn cô một cách cứng rắn."Tôi tin chuyện đó là trách nhiệm của tôi."
Cô cười."Đừng điên khùng như thế. Anh đến đây với đám bảo vệ của anh bởi vì rõ ràng là anh đã không thể tự bảo vệ mình, và những người khác thì cũng vậy thôi." và rồi cô nói thêm, vẻ khinh bỉ mà đúng ra là của anh."Nhưng cũng dễ hiểu thôi, Petroff. Dựa theo sự hiểu biết của tôi thì những người thích chưng diện thì chẳng làm được chuyện gì ngoài chuyện nhiều chuyện hoặc là chơi bời."
Khi cô nói xong thì hai má anh đỏ ửng, và giận như điên, anh nói,"Kinh nghiệm của chính bản thân phải không?"
Bây giờ thì hai má cô đỏ lựng, cô trợn mắt và chịu thua, thúc ngựa bước tới và ba tên vũ phu cũng thúc ngựa theo cô, con chó săn quá cỡ chạy trước họ, những cỗ xe ngựa theo sau cùng với năm người giữ ngựa dẫn đám ngựa quí.
Vasili đứng đó trợn mắt nhìn bọn họ, thật sự muốn lên đường nhưng là đi theo hướng khác.
Em Là Của Anh Em Là Của Anh - Johanna Lindsey Em Là Của Anh