The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Xuân Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Thảo Nguyên
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2080 / 29
Cập nhật: 2017-04-22 20:50:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hứt Mẫn neo xuồng ở vàm sông ba ngày liền không thấy xác con bèn chèo trở vè. Ông bắt đầu chửi bới thay cho nước mắt của bà. Bà nầm im như chết, hai tay ôm bộ quần áo của con gái bỏ ở bờ sông.
ông vác mác đi tìm thẳng Dành. Nhưng thằng Dành đã di tù.
ông lội xuống xóm chòi không gặp Bảy Để. Ông không biết đổ tuôn sự tức giận trong người ông cho ai. Ông chợt nhô tới phần hồn của đứa con. Ông đi mời thầy Tư tới làm việc vớt.
Thầy Tư bảo ông đặt tiên tổ 1 đồng bạc. Một đồng bạc, đào đâu ra thòi buổi này? ông lặng thinh ra về. Thầy Tư gọi giật lại:
Thôi bớt còn bảy cắc, tôi làm phước cho.
- "Cắc kẹo" chớ cắc gì?- Nhứt Mẫn đổ quào ngang với thầy bà rồi bỏ đi thẳng.
ông vè nhà lôi rượu ra uống. Lúc này ai mà đến đây là ông sanh sự ngay nhưng cũng may, hàng xóm biết việc nhà ông đang bối rối, không giúp được thì thôi, đến làm gì, nên không ai đến.
ông Nhứt đành bỏ cho vong hồn con vất vưởng trên mặt sông, xác con tràm lạnh dưới dáy sông. Ông uống chưa hết ly rượu thì cở người đến, người thường xuyên trong nhà việc.
- Đây cở phải nhà Nhứt Mẫn không?
- Phải.
Cở trát làng bắt ông!
Nhứt Mẫn chưng hửng. Xưa nay ông chưa hề nghe một câu nào như vậy. Người thường xuyên bảo:
- Ôm quần áo đi theo tôi.
- Để tôi uống hết tách rượu đã!
Bà Nhứt bật dậy chạy tuôn vách ra ngoài, miệng há hốc không nên tiếng. Ông Nhứt bảo:
- Tôi đi tù. Bà ở nhà thỉnh thoảng xuống tưới dúm dây bầu cho con nhỏ.
ông Nhứt bị đưa vô chỗ "phòng" của thằng Dành ngồi hôm nọ và được đối xử như thằng rễ trời đánh của ông. Ông Nhứt mặc thêm áo cho ấm. Cơm không kịp ăn, chỉ uống rượu, nên bao tử xót như cào.
Lão già điệu đời bảo:
- Tôi không còng ông, nhưng ông đùng cở chạy, nghe chưa?
- Tôi chạy thì cở lên trời môi khỏi.
- Ừ biết nói vậy thì khôn.
Trong phòng tù không cở ai khác nên lão tha hồ nói chuyện với tên tù. Và dường như lão biết ông Nhứt là cha vợ tên tù hôm trước đến ớ.ấy nên nói ngay:
- Không phải tội của nở mà cũng không phải tội của ông, nhưng cả ông và nở đều ở tù.
Nhứt Mẫn cãi lại:
Nở đánh con tôi mà không cở tội à?.
- Nhưng ông phải hiểu tại sao nở đánh? Đàn ông đánh vợ là sự thường. Không cở thằng nào không đánh vợ.
Nhưng một bạt tai hai bạt tai là quá ròi.
- Đở là chuyện "mất chén dĩa" kìa, còn đây là chuyện khác.
Nhưng chuyện đở đâu cở ăn thua gì.
Dầu là không ăn thua....hì hì... Tôi cũng biết là không ăn thua. Nhưng ở đời, việc không hóa cở là do cái miệng con người.
- Nở phải biết suy nghĩ chớ. Bề gì cũng còn cha mẹ vợ.
Đánh chở phải kiêng chủ nhà!
- Ông cở kiêng chủ nhà không?
Nhứt Mẫn khứng lại. Lão ta là ai?
Nhứt Mẫn không biết lão nhưng lão làm cái nghề này nên chuyện gì trong làng mà lại không biết? Lão già dốt thuốc hút,
phun phèo phèo và ngồi chồm hổm lên giường hai cùi chỏ chống lên hai đầu gối, Lão tiếp:
- Óng biết ai bắt ông không?
- Làng bắt chỗ ai.
- Không phải đâu! ông vác dao xuống chòi định chém Bảy Để phải không?
Không! Tôi chi muốn tới nói phải quấy với thằng chả để thằng chả biểu tượng Dành đừng hành hạ con gái tôi chớ tôi đâu cở định chém tháng chả?
Nhưng tôi nghe đồn là ông lụi thằng chả một mác vót, nhưng thằng chả né hụt đi, chi lát ba sườn.
- Trời đất.
ông biết mà, Bảy Để là suối hụt của Sáu Sít mà Sáu Sít là tay chân thân tín của ông Cai....! Vậy đó.
Nhứt Mẫn mới vỡ lẻ ra. Chuyện đời cở những sự lươn lẹo mà mình không để ý vì mình không nghĩ là mình cở thể lươn lẹo như vậy. Tối ngày Nhứt Mẫn chỉ chết nan đan rỗ và uống rượu còn bà vợ thì đi bán bánh bèo trong chợ. Hừng đông đã đội thúng bánh đi tới trưa mới về. Mụ đẻ ra con Dung, ông không mấy khi nhìn mặt. Đến chừng nghe hơi xầm xì, ông giật mình nhìn, thì quả y như lời, con bé hao hao giống chết con. Nhưng làm sao mà phân biệt rành rẽ được. Nhứt Mẫn đau ngầm. Nhứt Mẫn quạu trên miên. Bất cứ cớ gì, nhỏ đến đâu, Nhứt Mẫn cũng quát tháo hoặc đánh vợ. Nhưng ròi con bé vẩn sống và lớn lên và vợ chồng Nhứt Mẫn cở thêm cả bầy.
Lão già tiếp:
- Đời này cở bốn cái "đổ tường", là Rượu, Đàn bà, Tiền và Nha phiến. Phải không ông bạn. Nhưng cái làm cho người ta đổ ghê gớm nhứt là đàn bà. Tù cổ chí kim, tù bực vua chúa, công hàu đến thường dân, không ai qua khỏi bức tường này. Hà hà, vua Trụ chết vì Đắc Kỷ, vua Châu chết vì Bao Tự, nhà Hán tiêu vong vì Chiêu Quân, Đổng Trác bở mạng vì con Điêu Thuyền. Hà hà...Bây giờ cũng vậy thôi. Tôi ở đây tôi nghe xử kiện hằng ngày.
Ba phần tư các vụ kiện cáo đều là trai gái, tư tình, hoặc cở dính vòi đàn bà.. Đàn bà là đầu mối cho sự lôi thôi ở trên đời này. Nếu không cở đàn bà thì mặt đất này cở lẽ yên hơn nhưng khố một nỗi là không cở đàn bà thì đàn ông sẽ ngủm hoặc điên hết!
Nhứt Mẫn ngồi tựa vào thành giường mà nghe như nghe kinh quỉ - cái con qui gầy gò xơ xác ngồi trên chiếc chiếu rách trải trên cái giường nát, một thứ qui không cở nanh nhưng lại biết giảng đạo và nghe cũng xuôi tai làm.
Láo già hình như lâu nay không gặp ai trang lứa dể nói chuyện dời nên bữa nay lấy làm hạnh ngộ vòi Nhứt Mẫn; Lão tiếp:
- Tôi không thích đóng trăn ai hết, nhưng ờ trên biểu lôi đóng thì tôi đóng. Tôi đâu dám cái. Cở người bị đóng trăn rất đáng tội, nhưng cũng cở người bị Oan ức. Cở những người đáng lẽ suất đời phải bị đóng trăn nhưng những người đở lại luôn luôn cở quyền ra lịnh dõng trăn người khác. Cở những người không cở tội lệ gì hết lại cứ bị Ở tù. Đấy, ông xem những khoeo suất kia kìa, tất cả đều mòn. Nở đã từng ngoạm cả trăm cả ngàn ống quyển người ta, nếu nở biết nói chắc nở sẽ thanh minh cho kẻ bị hàm oan. Tệ nhất là kẻ cở miệng, biết ăn, biết uống mà không biết nói những điêu trong bụng của mình. Nghi cũng đáng thẹn.
Nhứt Mẫn không nói gì, nhưng ông ta hiểu lão già muốn nói gì. Đêm đở Nhứt Mẫn nằm dưới sàn gạch với tấm đệm rách, nhưng chân khỏi thọc vào cỏng. Nhứt Mẫn chợp mắt lim dim. Mỗi ìân mở mắt ra thì thấy lão già vẫn gác đầu trên chiếc gối bầng gỗ vông kê cuốn truyện rách nát vào ngọn đèn đỏ lòm mà đọc lẩm nhẩm.
Đời Nhứt Mẫn đâu biết chữ, giấy, viết là cái gì. Cho nên thấy lão già kèm nhèm say sưa đọc sách thì lấy làm lạ. Nhứt Mẫn hỏi:
- Sách gì vậy?
- Truyện Tàu. Hay thiệt hay. Người Tàu họ thâm thúy thật!
- Lão già bật dậy, dòm cái đồng hồ ré trên đầu giường rồi giật mình,- Canh ba rồi! Dể tôi dành trống điểm canh.
- Cở việc gì mà canh?
- Mấy thừng cọng sản ri.c.làm bậy ở đâu trên Cai Lấy Mỹ Tho gì đở mà. Nhưng ở dưới này phải lo làn.
Lão già móc chiếc dùi trống nện ba phát liền rồi ném chiếc dùi xuống gầm giường y như cũ. Lão leo lên giường nằm và đọc tiếp, nhưng chi một chập thì buông quyển truyện ngồi bật dậy:
- Tôi đọc đến lúc Địch Thiên Kim ông ạ? Chuyện hay thiệt.
Nhứt Mẫn ngẩn ngơ, cở biết dấy là đâu, nhưng cũng gật đìu hưởng ứng. Lão già tiếp:
- Tụi nịnh thần thiệt là tán tận lương tâm. Chúng lúc nào cũng hãm hại trung thần. Nhưng cuối cùng lũ nịnh bị chết chém.
Sách tử vi huyền bí thật. Chẳng là đêm đó, bà Địch Thiên Kim nằm chiêm bao thấy ăn một miếng chả bằng thịt kỳ lân, nhưng khi cấn thì thấy máu. Bà bèn gọi mấy ông ngự sú trong trêu bảo đoán xem diêm gì? Quan ngự sử đoán rằng bà sấp gặp lại người trong gia tộc. Quả thật đêm hôm ấy Vua và Hoàng Hậu ngự đến cung của bà để chúc thọ bà. Bà là thím của vua lại cở công nuôi dường vua nên cũng gọi là Địch Thái Hậu. Đang lúc tiệc vui bỗng cở trận giở nổi lên làm thiên hôn dịa ám. Vua và Hoàng hậu thất kinh nhưng cơn giở thổi qua không di hại đến mình rồng. Nhưng lại thấy một con quái vật cở sừng đứng bên ven hò gần chỗ bàn tiệc.
Con trai của bà là Lộ Huê Vương vác binh khí ra đánh. Được vài hiệp nở rú lên một tiếng rồi biến thành một con ngựa hồng thật đẹp - Ủa, sao kỳ vậy?
- Để tôi kể tiếp cho nghe. Hay lắm. Lộ Huê Vương bèn đến định cưới nó, nhưng nở lại nhảy lên đá tưng bừng. Lộ Huê Vương thấy vậy kêu Địch Thanh ra. Thì con ngựa đứng im và gật dầu chào. Địch Thanh bèn nhảy lên lưng nở thì nở phóng như bay ba vòng xung quanh hồ rồi đến ngay bàn tiệc gật dâu ba cái như yết kiến Đức Vua. Bà Địch Thiên Kim thấy thế bèn tặng luôn cho Địch Thanh và đặt tên cho con ngựa là Hiện Nguyệt Long Cu vì đêm hôm đở là đêm rầm.
Nhứt Mẫn hỏi:
- Nhưng mà Địch Thanh ở đâu sấn vậy?
- Chậc! Chuyện dài dòng lắm ông ơi! Nếu kể cho hết thì phải vài ba đêm, uống cả chục bình trà, hút hết vài chục bao Bát- tô ~kla? Nhưng mà tóm tắt như thế này. Địch Thanh bị tụi Bàng Hồng Tôn Tú hãm hại nên phải trốn trong dinh Địch Thiên Kim. Tuy bà là thím của Vua mà cũng sợ bọn này.
- Bàng Hồng Tôn Tú là ai?
- Bàng Hồng là cha vợ vua. Ông không cở nghe tuồng "án Bàng Xử Qúi Phi" trong dĩa hát máy Asia à?
- Không.
- còn Tôn Tú là rề Bàng Hồng. Hai cha con ngoéo tay nhau hãm hại trung thần. Cái tụi nịnh thần phản quốc thời nào cũng cở ông ạ. Chúng như cỏ rác mọc cùng khắp, nhổ không hết.
Cái tai hại là cỏ cứt chở mọc chung với cỏ lan cỏ chi, khở bề phân biệt. Làm quốc trượng như Bàng Hồng mà lại tư thông với kẻ địch.
óng coi dó, những tên mão cao áo rộng ăn lương lớn, lúc thòi bình thì vênh váo hống hách, lúc cở giặc thì chạy trốn, còn buồn buồn thì tìm cách tư thông với kẻ địch.
- Ở ờ những người đó, địa vị không thiếu, liền bạc càng dư, tại sao họ lại làm chuyện tồi bại vậy hả ông?
- Họ bán nước thì được tiền nhiều hơn, dược cho ăn cơm thừa canh cặn chớ không phải làm không công. Hà hà...nhưng cuối cùng rồi cả hai dều lộ mặt phản quốc chết chém. Kể ra luật trời đất cũng công bình. Lão già cứ nói thao thao bất tuyệt nhưng Nhứt Mẫn thì mơ màng roi vào sự mệt mõi ê chề tai chỉ còn nghe loang thoáng mấy tiếng tư thông với kẻ địch...,ăn cơm thừa canh cặn...
Sáng hôm sau, lão già bảo:
- Tôi phải còng ông lại, nếu không mấy ổng còng tôi!
Rồi lão biểu Nhứt Mẫn thọc chưn vào còng. Hai cái vòng sắt lạnh buốt tim gan. Nhứt Mẫn tuông như thọc chưn vào miệng sâu Lão già bảo:
- Òng cở muốn nhắn nhe gì không?
- Nhắn vợ tôi đem cơm dúm ông ạ?
- Ừ, để tôi ra chợ nhắn đàn bà đi chợ.
Nhứt Mẫn bị giam ba bốn ngày. Cứ ban đêm thì được lão già thả lỏng. Nhứt Mẫn. liếc lên trên phòng làm việc xem cở ông Cả đến không. Nhứt Mẫn nghĩ là ông Cả là người rộng lượng, ông cở thể cứu mình một keo. Nhưng Nhứt Mẫn ngại quá. Tấm thâil tù tội không dám ngở mặt ai. Mặc dầu tự trong thâm tâm Nhứt Mẫn biết mình không cở tội gì.
Hôm sau bỗng nhiên thấy Bảy Để bị dẫn tới. Rồi bị còng chung một dọc với mình. Lạ chưa? Bảy Đề tội gì? Thằng Dành bị bắt vòi lý do là đánh vợ bị thương tích, nhưng người ta hiểu ngầm là vì nở chửi leo tới ông Cai. Thôi cũng cho là phải! Nhưng còn Bảy Để cở làm gì nên tội Phải chăng cái tội làm cha thằng cở tội?
Bây giờ xuôi trai và xuôi gái bị còng chung, quay lưng lại nhau không được, nên phải nhìn mặt nhau. Đời nào Bảy Để quên mặt Nhứt Mẫn và Nhứt Mẫn quên mặt Bảy Để.
Bảy Để ân hận vì nghe lời Sáu Sít nên mói tan dàn rã nghé.
Hai ông xuôi bỗng nhiên trở thành bạn tù bất đắc dĩ phải ngở mặt nhau.
Vài hôm sau, một buồi chiều, nhờ lão già tốt bụng hai người được tháo còng "xả hơi" và được ra ngồi dưới thềm nhà việc coi đá cầu lông. Như thường lệ, chiêu chiêu dân chợ com nhóc xong thì kéo lê guốc ra mé sông coi ghe thương hồ ở Long Xuyên Châu Đốc xuống hoặc ghe cá ghe mắm từ Bạc Liêu Rạch Giã lên, nếu cở hát ở nhà lồng chợ thì rà rê coi ảnh đào kép hoặc mua khúc mía xước chơi chờ coi hát. Bữa nay không cở hát mà cũng không cở ghe thương hồ, chỉ cở buổi đá cầu lông.
Ba Hứng đá những cú móc bất ngờ. Người xem la ở hoan nghênh kịch liệt. Một trái càu văng thiệt xa, không ai tưởng Hứng đuổi theo kịp, vậy mà với cây gậy nở chòi và nhảy cóc ba bước tới, đã vót được qua cầu vào giữa sân.
Khán giả rào rào khen ngợi hoặc mỉa mai táng trọn:
- Vậy mà con gái ờ chợ không ai ngở mày hết Hứng ơi!
- Coi chơi thì coi, lấy thì không lấy.
- Đá cầu lông không văng ra bạc cắc!
Quả càu bị đá tưng lên rơi xuống, những cầu thủ dều trồ tài trước vòng khán giả miễn phí. Người nào cũng trổ hết tài nghệ bằng những cú đá móc hoặc lên gối cho chiếc càu nhảy tưng lên hai đầu gối ba bốn ìân rồi mới đá một phát thật ngon để được khán giá vỗ tay. Nhưng không ai đá đẹp bằng Ba Hứng. Với cây gậy trong tay, anh chàng Nhứt Túc bay mình lên tung những cú trông mát mắt.
Đám càu thủ nghỉ xả hơi thì chủ tiệm hàng xén bên cạnh đem ra một két xá xị mời giải khát. Ba Hứng uống chưa hết nửa chai thì cở người tới. Đở là lão già đã từng còng thằng Dành, Nhứt Mẫn và Bảy Để. Anh ta bảo:
- Đá cho đã đi ròi vô nhà làng bắt rệp.
- Hả?
Mấy ổng biểu đóng trăn mày.
Tôi tội gì?
Tao là thiên lôi, ở trên chi đâu đánh đó, tao không biết?
Khán giả thấy thế bèn tản đi. ~âu thủ cũng sọ liên can từ tù lặn mất. Dân chợ biết Ba Hứng không phải là dân bất hảo. Hấn là nhà thể thao được mọi người yêu mến. Người ta cũng từng xem hắn đá càu trên mui ghe chài ở sông này.
Người dàn ông dắt Ba Hứng vô nhà việc và đẩy vô phòng giam cở cái trống chầu. Lão già thản nhiên trêu ghẹo:
- Bộ Ở bên ngoài bất hết rệp rồi hả chú em?
Ba Hứng làm thinh. Lão biểu hắn ngồi xuống sàn gạch rồi rút song sắt, biểu hắn cho cườm chân vô.
- Tại sao ông bắt tôi?
Tao đã bảo là tao không biết.
Nói xong lão xỏ thanh sắt ngang và cài vào đầu bệ gỗ khóa lại Thế là đầy một xâu. Ba người!
Ngọn đèn leo lét soi những gương' mặt hốc hát và đăm chiêu. Lão già đột nhiên buông quyển truyện nói vôi Nhứt Mẫn:
- Tôi đã bảo bọn mãi quốc cầu vinh rết cuộc phải chết chém. Cở dúng không vậy?
Ai chết chém?
- Thì bữa hổm tôi nói vòi ông là bọn nịnh thần Bàng Hồng Tôn Tú tìm cách hãm hại Địch Thanh và tư thông ngoại quốc. Hà hà, bây giờ tụi Phiên nở gởi thơ trả lời..
- Tụi nở cở lấy được chinh y không?
- Cở chớ lấy được hết. Địch Thanh lâm họa.
- Rồi sao?
- Nhưng rồi tròi cở mắt. Bọn Phiên lén lút đem vàng bạc thưởng công cho tụi Bàng Hồng Tôn Tú, nhưng bị quân canh bắt được Tra xét ra thì lòi hết mối manh.
Ba Hứng không biết chuyện gì, nên nói cầu may:
Hồi xưa tụi nịnh bị tội còn thời nay tụi nịnh sống nhăn.
- Ờ ờ, chú mày nói đúng - Nhứt Mẫn chêm vào - Tụi bọ dít luôn luôn được hưởng mâm cao cỗ đầy.
Bảy Để tưởng Nhứt Mẫn chửi xéo mình nên bật trả lại:
- Ông nói ai nịnh?
- Tôi nói thằng nào kệ tôi. Ai cở nịnh thì ra miệng!
- cở thằng muốn nịnh mà người ta không cho nịnh nên mới ganh.
- Không được nịnh vậy mà khoẻ thân, còn thằng nịnh lại mệt cảm canh. Bị đóng trăn, ở nhà con vợ trẻ cở kẻ tới xom...
Bốp! Bảy Để thoi vào mặt Nhứt Mẫn như trời giáng.
Ba Hứng bị còng cở một chân nên xoay trở dễ dàng bèn thò tay qua can:
' Thôi hai ông nội! Dện nước này mà còn đánh nhau! Tôi không biết hai ông tội gì nhưng riêng tôi thì thiệt là oan. Tôi ngồi ghe cho ông Cai. Lên tinh bán lúa xong lấy tiên đem về giao đủ cho ổng. Sồ sách đàng hoàng mà ống bỏ tù tôi.
Lão già trịt cặp kiềng xuống, buông quyển truyện nhìn Ba Hứng:
- Chuyện của chú em khắp chợ này biết rồi. Đến bữa nay ông Cai ồng mới đóng trăn chú là ổng tốt bụng lắm đó.
Tôi làm gì?
- Chú đừng tường tôi không biết Tài Công Miều là bạn ghe chài của tôi từ thuở nhỏ. Anh ta uống rượu và kể hết dầu đuôi cho tôi Chú đem con gái nhà ai xuống ghe chú ém nhem dưới khoang hầm. Chú định đem cô ta lên tinh mướn phố ở. Chú định quơ hết tiền bán lúa của ông Cai....
- Nhưng tôi đâu cở làm vậy!
- Chú không làm được vì cô ta dông mất, chứ nếu cô ta đi với chú thì chú sẽ lấy số tiền kia.
Ba Hứng đành im. Không biết ai moi hết ruột non ruột già mình ra vậy? Câu chuyện của Ba Hứng làm Nhứt Mẫn và Bảy Để im lặng. Té ra không phải chỉ cở ba người cở tội với ông Cai mà tới bốn người, cở thể hơn nữa. Nhứt Mẫn càng giật mình. May cho con Dung? Nếu nở còn sống giờ này chắc nở cũng bị đóng trăn. Người ta sẽ đổ cho nở tội ăn trộm đồ thừa của đám tiệc. Rõ quân ăn cướp lại đổ cho người khác là ăn trộm. Luật lệ đời này....
Dưới Bóng Dừa Xanh Dưới Bóng Dừa Xanh - Xuân Vũ Dưới Bóng Dừa Xanh