Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Chương 11
N
gay khi cô bắt đầu thả lỏng và nghĩ rằng chuyện này cuối cùng cũng sẽ ổn cả thì anh lại lùi lại một lần nữa. “Anh biết em sẽ xé xác anh ra vì chuyện này, nhưng anh cứ bị cắn rứt rằng, đối với một người muốn trở thành một người đàn bà buông thả thì có lẽ em nên chăm sóc bản thân mình tốt hơn mới được.”
“Ý anh là gì?”
“Em đã hỏi anh cả tá câu hỏi kể từ khi chuyện này bắt đầu, nhưng không có câu hỏi nào liên quan đến chuyện anh có cái bao cao su nào bên mình hay không.”
Anh nói đúng. Cô không hề nghĩ gì đến chuyện phòng tránh thai, có lẽ là bởi vì cô chưa bao giờ áp dụng chuyện đó. Đã mất khá lâu sau khi cưới cô mới có thai Edward đến nỗi cô đã sợ rằng mình bị vô sinh.
“Anh có không? Thật ngớ ngẩn. Dĩ nhiên là anh không có rồi. Sao anh phải có cơ chứ?” Cô kéo mạnh vạt váy trở lại lên ngực và nhìn anh với vẻ ủ rũ. “Sex luôn quá dễ dàng với một số người khác. Tại sao với em nó lại quá khó khăn như thế chứ?”
Khớp ngón tay anh cọ lên gò má cô và anh mỉm cười. “Thực ra thì anh có.”
“Anh có ư?”
Anh luồn tay vào trong cổ áo của cô và áp lòng bàn tay vào da cô. “Tuần vừa rồi bầu không khí giữa hai chúng ta đã nóng đến mức có thể đun sôi nước, vì thế anh đã mua một ít hôm thứ Hai. Và đừng nghĩ rằng mọi người dân trong thị trấn đã biết hết về chuyện này. Anh đã lái xe đến tận Breward, vì thế chúng ta có thể giữ chuyện này riêng cho hai ta.” Anh dừng lại. “Anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương vì bất cứ lý do nào, em yêu.”
Cách xưng hô trìu mến đó đem đến cảm giác như một đợt sóng xi rô ấm áp vừa được rót vào trong trái tim cô. Giọng anh trở nên vừa mềm mại vừa cộc lốc. “Giờ em đã sẵn sàng dịu lại để chúng ta tận hưởng chuyện này chưa, hay chúng ta vẫn phải tiếp tục nói chuyện thêm một thế kỷ nữa?”
Sự lưỡng lự trong cô biến mất. “Em sẵn sàng rồi.” Cô mỉm cười. “Chúng ta vào trong thôi.”
Anh quan sát cô với vẻ trầm ngâm. “Anh không nghĩ thế. Nếu em là một quý cô dễ thương thì anh sẽ đưa em vào nhà. Nhưng một người đàn bà buông thả như em không cần phải có một cái giường.” Anh tuột chiếc váy xuống qua vai cô và úp lấy hai bầu vú của cô.
Điều tiếp theo mà cô biết là họ đang quỳ trên bãi cỏ ướt sũng và chiếc váy của cô đã rơi xuống quanh hông cô. Xuyên qua lớp sương mù của niềm khao khát, cô nhận ra rằng họ đã không hôn nhau. Cô muốn biết sẽ thế nào khi lạc vào một trong những nụ hôn đam mê bẩn thỉu cùng với anh. Cô ngửa ra đủ xa để nhìn vào cái miệng bướng bỉnh của anh, rồi nghiêng đầu về phía đó và nhắm mắt lại.
Môi cô chạm vào môi anh, nhưng một món tóc của cô chắn ngang đường. Cô với lên vén nó sang một bên chỉ để cảm thấy mình bị ngã ngửa về phía sau.
Anh nằm trườn ra bên cạnh cô, luồn tay xuống dưới chân váy dài và chạy lòng bàn tay dọc theo phía bên trong cẳng chân của cô. Một lọn tóc sẫm ướt đẫm cuộn lại rơi xuống trên trán anh. Chiếc áo T-shirt trắng của anh đã bị nước mưa làm trở nên trong suốt, và cô có thể nhìn thấy cơ bắp của anh bên dưới đó. Các ngón tay của anh quét nhẹ lên lớp vải mềm mại của chiếc quần lót của cô.
“Em có cảm giác thật tuyệt.” Anh thì thầm.
Cô nằm gần như trần truồng trên bãi cỏ cao cao ướt đẫm, và lẽ ra phải cảm thấy lạnh thì cô lại thấy như đang bốc lửa. Cô không thể nói nên lời khi anh hành hạ cô qua lớp vải nylon, gần như – nhưng không hoàn toàn chạm vào cô ở nơi mà cô mong muốn được chạm vào nhất. Anh chèn một chân ngang qua gối cô, giữ cho nó mở ra như thể cần phải làm như thế vậy.
“Quá nhiều quần áo.” Cô hổn hển, túm một tay đầy lớp vải cotton ướt nhẹp của chiếc T-shirt của anh.
“Anh cũng thấy thế.”
Ngay cả khi họ nhổm dậy trên đầu gối, anh vẫn tiếp tục úp lấy cô, chà xát cô để hai chân cô vẫn tách ra và hơi thở cô trở nên gấp gáp và rời rạc. Cô giật mạnh chiếc áo T-shirt của anh ra khỏi quần jean và kéo lớp vải ướt sũng lên qua ngực anh.
Anh đẩy ngón tay vào bên dưới khe hở của chiếc quần lót của cô rồi lách vào bên trong cô.
Cô há hốc miệng, đổ ập vào người anh.
“Đừng cử động.” Anh thì thầm.
Anh rút ra, vuốt ve vòng quanh, rồi lại xâm nhập. Lại rút ra lần nữa. Cái chu kỳ hành hạ đó. Lại tấn công lần nữa.
“Ôi, không …” Cô rên lên.
Anh ngậm lấy dái tai cô giữa hai môi và giữ cô đứng im như một con thú đực vĩ đại đang giữ bạn tình của mình tại chỗ trong khi tận hưởng sự khoái lạc.
Cô mò mẫm khóa quần jean của anh, chật vật với phéc mơ tuya, trượt tay vào bên trong và nắm lấy anh trong bàn tay.
Giờ đến lượt anh là người thở dốc.
“Đừng …” Anh rên lên, rút ngón tay ra và di chuyển nó về phía trước, chà xát lên cô.
“Đừng …” Cô van vỉ trong lúc vuốt ve anh.
Họ cùng nhau run rẩy, người nào cũng như đang đứng trên bờ vực của một vách núi dựng đứng, nhưng chưa ai sẵn sàng để nhảy xuống.
Anh rút tay ra.
Cô cũng rụt tay lại.
Họ cùng nhau đứng dậy và anh để cô kết thúc nốt việc cởi bỏ quần áo của anh. Họ làm một cái giường từ cái váy của cô, chiếc quần jean và áo T-shirt của anh. Anh ném chiếc quần lót màu vàng bé xíu của cô lên trên, rồi lùi lại để ngắm nhìn cô khi cô đứng trước mặt anh, nước mưa chảy thành dòng trên vai cô qua những đốm tàn nhang lác đác trên ngực. Chúng chảy qua hai bầu vú rồi xuống đến bụng.
Trong khi anh ngây người ngắm nhìn cô, ánh mắt cô cũng uống no nê với hình ảnh của anh. Ngực anh vô cùng lực lưỡng vì công việc tay chân nặng nhọc, bụng anh phẳng lỳ ở nơi không gợn lên những cơ bắp. Nước mưa quyện lẫn với lớp lông sậm màu trên háng anh, làm cho cái đàn ông cương cứng của anh thậm chí còn trở nên dễ nhận thấy hơn nữa. Cô không thể nào kháng cự lại ý nghĩ chạm vào nó lâu hơn nữa.
“Từ từ nào.” Anh hít vào một hơi và giọng anh cất lên cao hơn. “Anh sẽ trao hết cho em trong vòng năm giây thôi.”
Anh đã trao cho cô lâu hơn thế, mặc dù không nhiều, và rồi cô thấy mình một lần nữa ngã ngửa ra sau khi anh đẩy cô nằm ra cái giường lộn xộn mà họ đã làm trên bãi cỏ Carolina ướt đẫm.
Anh trải chân cô rộng ra, và cô biết rằng anh sắp sửa làm điều gì đó thật xấu xa nhưng cũng đầy hoan lạc. Cô nhắm chặt mắt lại khi anh đẩy hai gối cô lên cao. “Ôi, Bonner … Làm ơn đừng làm em thất vọng.”
“Thật là một điều tốt…” Anh thì thầm phía trong đùi cô. “… khi anh là một người đàn ông luôn làm tốt nhất công việc của mình mỗi khi gặp áp lực.”
“Ôiiii…”
Cô đã không mong chờ anh sẽ lãng phí thời gian quá nhiều như thế, chậm rãi dành thời gian khi anh tách cô ra, quan sát cô, chạm vào cô ở chỗ này chỗ kia bằng đầu ngón tay chai sần của mình, chà xát cô bằng môi anh, lưỡi anh … Khi cô cảm thấy anh mút nhẹ lấy cô lần đầu tiên, cô bắt đầu nức nở.
Anh hiểu, và anh không dừng lại. Cô vỡ tan thành từng mảnh trong vòng vài giây.
Khi cô hồi phục lại, cô cảm thấy mắt mình nhòe nhoẹt nước mắt. “Cảm ơn, Bonner.” Cô thì thầm.
“Rất hân hạnh.”
Anh với tay lấy chiếc ví đã rơi khỏi túi quần jean của anh, nhưng cô nắm lấy tay anh. “Vẫn chưa, nhé?”
Anh rên lên, nhưng cũng ngã người ra. Cô thích cái thực tế là anh sẵn lòng để cô cầm lái, và giờ cô là người lãng phí thời gian, chạm vào anh, khám phá anh, thỏa mãn sự tò mò hiếu kỳ của mình trong nhiều năm trời.
Không hề được cảnh báo trước, cô thấy mình đã lại nằm dài trên lưng trong khi anh túm lấy chiếc ví và thốt lên bằng một giọng thì thào nghèn nghẹt. “Anh rất tiếc, em yêu. Anh biết chuyện này quan trọng với em, nhưng tin anh đi, em sẽ nhận được nhiều khoái lạc hơn rất nhiều nếu em để anh dẫn đường từ lúc này.”
“Okay.” Cô mỉm cười với anh.
Anh cười lại với cô, nhưng chỉ trong chốc lát. Cô nhìn thấy chính xác cái khoảnh khắc khi một bóng đen của ký ức lướt qua đôi mắt anh, ngay lúc đó cô cũng thấy anh đang đấu tranh chống lại nó.
Anh nhắm mắt lại, và cô biết rằng anh đang cố gắng quên đi cái thực tế người đàn bà đang nằm bên dưới anh không phải vợ anh. Cô không thể chịu đựng được chuyện để anh giả vờ cô là một ai đó khác, vì thế cô cọ đầu ngón tay lên môi anh và nhẹ nhàng nói. “Đừng dở trò chơi bẩn với em lúc này, ngốc ạ, nếu không em sẽ phải tống cổ anh đi và tìm một người mẫu trẻ trung hơn đấy.”
Mi mắt anh bật mở ra. Cô cười toe toét và cầm lấy chiếc bao cao su từ anh. “Em sẽ làm chuyện này.”
Anh giật nó lại. “Không đâu.”
“Đồ phá bĩnh.”
“Đồ mất nết.”
Cô đã xóa bỏ bóng đen khỏi đôi mắt anh, và chỉ vài giây sau anh đã len mình vào giữa hai đùi cô.
Cảm giác có anh ở đó thật vô cùng kỳ diệu. Nặng trĩu, nhưng rắn chắc. Sự ẩm ướt đã xâm nhập vào cái giường tạm thời của họ, và lớp cỏ ướt đẫm kêu lép nhép bên dưới lưng cô. Cô lẽ ra phải cảm thấy không thoải mái, nhưng cô có thể ở nguyên như thế hàng ngàn năm, an toàn và được che chở bên dưới sức mạnh của anh cùng với cơn mưa mùa hè ấm áp dội xuống trên cơ thể họ.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng được mình có thể cảm thấy vô cùng khuấy động và muốn khóc cùng một lúc như thế. Cô nẩy người lên áp sát vào anh, đòi hỏi nhiều hơn nữa. Anh đẩy lại, nhưng cơ thể cô vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận anh như trí óc của cô.
“Em xin lỗi.” Cô cố gắng lên tiếng, chỉ muốn khóc òa lên.
“Đã một thời gian dài đối với em rồi.” Anh trả lời, nghe không có vẻ gì là bực bội về chuyện đó.
Một lần nữa anh bắt đầu công cuộc ve vãn chậm rãi của mình. Mặc dù hơi thở của anh rời rạc và cô có thể cảm thấy sự căng thẳng trong anh, nhưng anh vẫn không vội vàng. Nhưng cô gần như không kiên nhẫn được như thế. Đó là lỗi của anh. Anh quá to, anh quá … Cô uốn cong người áp vào anh và quằn quại, thực sự quằn quại, không thể kìm bản thân lại được bởi vì cô phải … cô đơn giản là phải …
“Từ từ … thả lỏng nào …”
“Không!” Cô đẩy mạnh vào anh, cố gắng hết sức để xiên qua mình. Khao khát … mong muốn …
Anh với xuống giữa thân hình họ. Anh đang làm gì đây? Ngu ngốc! Trì độn! Anh không thể tập trung vào một chuyện trong một lúc hay sao? Anh không thể …
Cô nổ tung thành hàng nghìn mảnh nhỏ trước sự đụng chạm của anh, và anh tiến vào bên trong cô.
Ở phía trên họ, bầu trời nứt toác ra, nhấm chìm cơ thể trần trụi của họ. Cô quấn hai chân quanh anh và cắm hai bàn tay của mình vào vai anh, muốn anh vào sâu hơn nữa, thậm chí gần hơn nữa.
Nước mưa quất liên hồi lên lưng anh khi anh đẩy vào thật sâu và thật mạnh. Cô vùi đầu vào hõm cổ anh bởi vì cô đang bị nhấn chìm trong cơn mưa rào, nhấn chìm trong những cảm xúc quá mãnh liệt mà cô không bao giờ muốn cơn bão đó chấm dứt.
Nó kéo dài mãi mãi nhưng cũng kết thúc quá nhanh. Cô lạc mất bản thân một lần nữa, ngay khi anh nổ tung ra thành từng mảnh.
Cô ôm chặt lấy anh và tận hưởng cơn rùng mình dữ dội của anh. Anh quá lớn so với cô, quá nặng, nhưng cô cảm thấy như bị mất đi một thứ gì quý giá khi cuối cùng anh cũng nhấc người ra khỏi cô.
Trời đang mưa rất nặng hạt đến mức họ gần như không nhìn thấy ngôi nhà, và cả hai người họ dường như nhận ra cùng một lúc rằng thật đáng hổ thẹn làm sao khi buông xuôi cho ham muốn như thế này trong mưa đối với hai người cần phải giữ một chút khoảng cách với nhau. Nếu họ vào bên trong và tìm thấy một chiếc giường, ít nhất cũng có chút gì đó đứng đắn về chuyện đó, nhưng màn vật lộn trên sân sau trong màn mưa này đã nói lên một nhu cầu quá choáng ngợp đến nỗi không ai trong hai bọn họ muốn thừa nhận điều đó, chắc chắn là không với những lời lẽ nhẹ nhàng.
Anh đẩy mình lên, quỳ lên trên một gối, và liếc nhìn xuống cô. “Cũng khá tốt đối với một người mới vào nghề.”
Cô lăn người sang một bên để đuôi tóc của mình trải dài trên thảm cỏ ướt đẫm. “Cũng khá hoang dã như em muốn, nhưng rõ ràng là đạt yêu cầu.”
Anh nhướn một bên mày.
Cô trao cho anh một nụ cười gian xảo.
Anh mỉm cười và đứng dậy, giải thoát mình khỏi chiếc bao cao su, rồi cúi xuống giúp cô đứng dậy. Sau khi thu dọn lại đám quần áo, họ trần truồng bước về phía ngôi nhà. Cô bắt đầu run lẩy bẩy khi luồng khí từ máy điều hòa quất vào cô. “Nếu như cái vòi hoa sen trong phòng tắm của phòng ngủ lớn vẫn còn dùng được thì em phải tắm qua một chút.”
“Đừng khách sáo.”
Bằng một cách nào đó cô không cảm thấy ngạc nhiên khi anh vào cùng với cô và chỉ cho cô một cách hoàn toàn khác hẳn mà một người đàn bà thực sự buông thả có thể làm tình.
***
Gabe ngồi sụm xuống trên mép giường, trên người chỉ mặc mỗi một chiếc quần jean. Ở phía sau, anh nghe thấy tiếng chiếc máy sấy tóc của Jane đang kêu xì xì khi Rachel sấy mái tóc nâu đỏ rối bù đó của cô.
Anh vùi đầu vào trong lòng bàn tay. Anh vừa mới đánh mất thêm một phần khác nữa của Cherry. Giờ anh không còn có thể nói rằng anh chỉ làm tình với một người đàn bà nữa. Sợi dây buộc đó đã bị cắt đứt.
Có lẽ phần tệ hại nhất là anh đã thích được ở với Rachel biết bao nhiêu. Cô thật om sòm và đòi hỏi, vui nhộn và đam mê. Và cô đã làm anh quên mất người vợ trong tâm hồn của mình.
“Gabe?”
Rachel đứng trên ngưỡng cửa dẫn từ phòng tắm về phòng ngủ lớn. Chiếc áo T-shirt cũ của anh rủ xuống từ bờ vai hẹp của cô, và chiếc quần jean của chị dâu anh quá rộng so với cặp hông của cô. Cô đã sử dụng sợi dây thun mà anh đã tìm thấy để buộc mái tóc lên theo kiểu đuôi ngựa, nhưng những món tóc xoăn nâu đỏ ẩm ướt vẫn úp vào gương mặt nhỏ nhắn của cô. Cô không có một chút dấu vết trang điểm nào, không có gì để che giấu đi những vết tàn nhang lấm tấm rải rác trên sống mũi cô, không có gì để làm dịu đi vẻ mãnh liệt của đôi mắt xanh lục đã nhìn thấy quá nhiều thứ đó.
“Gabe?”
Anh không muốn nói chuyện với cô lúc này. Anh vẫn còn quá non nớt để có thể dính vào một trong những cuộc cãi vã đấu khẩu giữa họ vào lúc này, và anh không tin cho dù chỉ là một giây rằng chuyện làm tình sẽ làm cùn đi cái lưỡi sắc bén của Rachel. Tại sao cô không thể biến đi chỗ khác và để anh lại một mình chứ?
Nhưng cô không đi đâu cả. Thay vào đó cô chạm vào vai anh và nhìn anh với một vẻ thấu hiểu làm cho cổ họng anh thắt chặt lại.
“Không sao mà, Gabe. Em biết anh nhớ cô ấy, nhưng anh không làm gì sai cả.”
Ngực anh như bị nung chảy. Lòng trắc ẩn của cô làm anh trở nên bất lực. Chỉ vài giây trước đó anh vẫn còn sợ cái lưỡi cay độc đó của cô, nhưng giờ anh sẽ đánh đổi tất cả để được cô tống vào mặt một câu mỉa mai lém lỉnh nào đó.
“Cherry có bao giờ nổi nóng với anh không?”
Tên cô ấy. Một người khác đã thốt ra tên cô ấy. Không ai còn nhắc đến nữa.
Anh biết gia đình và bạn bè của anh đang cố gắng giúp anh quên đi, nhưng anh bắt đầu có cảm giác như thể cô ấy đã phai dần đi trong ký ức của tất cả mọi người ngoại trừ anh. Giờ cái cảm giác thôi thúc muốn nói chuyện về cô ấy trở nên gần như không thể cưỡng lại được.
“Cô ấy … Cherry không phải là một người thích tranh cãi. Cô ấy chỉ trở nên hoàn toàn im lặng. Đó là cái cách mà anh biết rằng anh đang gặp rắc rối với cô ấy.”
Rachel gật đầu.
Khi anh ngây người nhìn cô, anh có cảm giác như thể anh đang thoáng nhìn thấy một cái gì đó rất hiếm thấy, một sự rộng lượng trong tâm hồn vốn là một phần của cô cũng giống như cái miệng ngỗ ngược của cô, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh có một cảm giác rằng cô hiểu một điều gì đó về anh mà không một ai khác có thể hiểu được. Nhưng điều đó là không thể nào. Rachel không hề biết gì về anh, không như cha mẹ anh, anh em trai của anh, những người mà anh đã cùng họ lớn lên.
Cô siết nhẹ vai anh, rồi cúi xuống và hôn lên má anh. Cái miệng nhỏ nhắn thú vị như nụ hồng của cô trông rất hồng, như thể cô vừa mới nhấm nháp một quả dâu tây vậy. “Giờ em muốn về.”
Anh chậm rãi gật đầu, đứng dậy và mặc áo sơ mi vào. Anh trải qua tất cả các động tác mặc quần áo mà không một lần để cô nhận thấy rằng anh đã lại muốn cô trở lại.
***
Buổi tối hôm đó sau khi Rachel đã rửa dọn xong bát đĩa, cô đưa Edward vào trong thị trấn để ăn kem. Đã nhiều tháng rồi kể từ ngày cô cho thằng bé đi ăn hàng. Khi cô vẫn còn là vợ của Dwayne, cô rất ít khi phải để tâm đến tiền bạc, nhưng giờ cô canh gác từng đồng xu một, và số tiền cô đã để dành ra cho buổi tối hôm nay thật vô cùng quý giá.
Edward nhảy tưng tưng trên xe trong giới hạn sợi dây an toàn cho phép trong khi huyên thuyên một bài độc thoại về những giá trị có liên quan đến chocolate và vani. Rachel đã rủ Kristy đi cùng, nhưng bạn cùng nhà của cô đã từ chối. Có lẽ Kristy cảm thấy rằng Rachel cần có thời gian riêng tư với con trai mình. Và cả thời gian riêng tư với những suy nghĩ của bản thân cô nữa.
Chỉ nghĩ đến anh thôi đã làm cho cơ thể cô cảm thấy nóng bức và bồn chồn. Cô ham muốn anh với một cảm xúc mãnh liệt đến mức làm cô hoảng sợ, nhưng cô cũng bị cuốn hút về phía anh vì những mặt khác nữa. Cô bị cuốn hút về phần đen tối của anh, về sự trung thực cục súc của anh, và sự tử tế miễn cưỡng từ anh. Anh dường như không nhận ra rằng anh là người duy nhất trong thị trấn đã không phán xét cô dựa theo quá khứ của cô.
Đầu óc cô bắt đầu chơi đùa với những cạnh sắc của cái giấc mơ mà trong đó Gabe là một người đàn ông ít phức tạp hơn, nhưng rồi cô gạt nó sang một bên. Cô quá khôn ngoan để mà yêu anh, thậm chí chỉ là trong sự tưởng tượng của mình. Anh có quá nhiều bóng đen phía sau. Và nếu những bóng đen đó có bao giờ được cất khỏi anh đủ để anh có thể yêu lần nữa, thì cũng sẽ là với một người phụ nữ ôn hòa hơn Rachel, một người không đầy tiếng xấu, một người được giáo dục tử tế và xuất thân tốt đẹp, một người sẽ không nhảy xổ vào những cuộc đấu võ mồm với anh bất cứ khi nào cô ta có cơ hội.
Đã từng một thời cô không bao giờ cân nhắc đến chuyện quan hệ với một người đàn ông mà cô không có ý định đi đến hôn nhân, nhưng cô gái mơ mộng thời đó đã không còn nữa. Cô cần sự hư hỏng đầy hoan lạc này. Miễn sao cô vẫn nhớ rằng Gabe là dành cho sex chứ không dành cho một điều gì khác nữa thì có gì tai hại đâu chứ? Anh sẽ là niềm khoái lạc đầy tội lỗi của cô, một nỗi đam mê ích kỷ nho nhỏ mà cô sẽ cho phép bản thân mình để làm cho cuộc sống trở nên dễ chịu đựng hơn một chút.
Cửa sổ bán kem được xây ở một mặt của quán cà phê Petticoat Junction có hình cái bếp lò vẫn đang làm việc tấp nập ổn định khi cô nắm tay Edward và băng qua đường. Một người phụ nữ trông khoảng ba mươi tuổi đang ôm một đứa bé đứng khựng lại khi cô tiến đến gần, rồi quay sang nói một cái gì đó với người phụ nữ mảnh khảnh có mái tóc sẫm ở bên cạnh. Người phụ nữ đó quay lại, và Rachel nhận ra đó là Carol Dennis.
Miệng chị ta chuyển động, nhưng Rachel vẫn còn ở quá xa để có thể nghe được chị ta đang nói gì. Nhưng những người ở quanh đó thì nghe được. Một cái đầu khác ngẩng lên, rồi một cái đầu khác nữa. Rachel nghe thấy một tiếng rì rầm thấp, như những con ong tức giận bên trong một bức tường. Nó kéo dài có lẽ khoảng năm giây, rồi dừng lại. Sự im lặng kéo theo sau đó.
Bước chân của cô chậm lại và tim cô nện thình thịch. Trong một giây không có gì xảy ra cả, và rồi Carol Dennis quay lưng lại. Không nói một lời, người phụ nữ trẻ bên cạnh chị ta làm tương tự. Một cặp trung niên theo sau, rồi một đôi có tuổi khác. Từng người từng người một, những người dân trong thị trấn Salvation quay lưng về phía cô. Đó là một hình thức xa lánh theo kiểu cổ.
Cô muốn bỏ chạy, nhưng cô không thể làm điều đó. Cơn gió nhẹ vỗ phần chân váy của chiếc váy cotton màu xanh nhạt vào chân cô, và tay cô siết chặt quanh tay Edward khi cô kéo thằng bé đến gần cửa sổ bán kem hơn. “Là cái gì nào?” Cô cố gắng hỏi thằng bé. “Chocolate hay vani?”
Thằng bé không nói gì. Cô cảm thấy nó tụt lại, nhưng cô vẫn kéo nó về phía quầy kem, nhất quyết không thể hiện ra bất cứ sự yếu đuối nào trước những con người này. “Mẹ cá là con thích chocolate hơn.”
Anh chàng trẻ tuổi đứng đằng sau cửa sổ có một mái tóc rối bù và nước da xấu. Cậu ta trố mắt nhìn cô, trông có vẻ bối rối.
“Hai chiếc ốc quế nhỏ.” Cô nói. “Một vani, một chocolate.”
Một người đàn ông lớn tuổi hơn xuất hiện phía sau cậu ta. Cô nhớ ông ta là Don Brady, chủ quán cà phê, và là một người hỗ trợ cho Thánh đường. Ông ta đẩy anh chàng nhân viên trẻ tuổi sang một bên và nhìn cô với vẻ căm ghét. “Cửa hàng đã đóng cửa.”
“Ông không thể làm thế, ông Brady.”
“Đối với thể loại như cô thì tôi có thể.”
Vách ngăn bằng gỗ đóng sập xuống.
Cô cảm thấy muốn bệnh, không nhiều vì cô bằng vì Edward. Làm sao mà họ có thể làm một chuyện như thế trước mặt một đứa trẻ chứ?
“Tất cả mọi người đều ghét chúng ta.” Thằng bé thì thào bên cạnh cô.
“Ai quan tâm đến họ chứ?” Cô nói to lên. “Dù sao thì nơi này kem cũng đầy chấy rận. Mẹ biết một chỗ mà chúng ta có thể kiếm được cái gì đó thực sự ngon lành.”
Cô kéo Edward tránh xa khỏi bọn họ và hướng về phía chiếc Escort, cố ép mình bước đi một cách chậm rãi để trông cô không giống như đang bỏ chạy. Cô mở cửa xe cho Edward, rồi cúi xuống giúp nó cài dây an toàn, nhưng cô đang run lẩy bẩy đến mức gần như không thể ráp nó vào đúng chỗ.
Một cái gì đó quét nhẹ trên vai cô. Cô đứng thẳng dậy và nhìn thấy một người phụ nữ mũm mĩm ở vào độ tuổi trung niên mặc một chiếc quần thụng màu xanh sáng và một chiếc áo màu trắng thả bên ngoài đang đứng phía sau cô. Một chiếc ghim hình con vẹt gài trên cổ áo và một đôi hoa tai bằng gỗ đồng bộ lắc lư bên dưới mái tóc muối tiêu xoăn tít. Gương mặt bà ta tròn trịa, các đặc điểm thô kệch, và bà ta đeo một đôi kính bự chảng với gọng kính màu da trông như muốn bổ nhào xuống ở hai bên.
“Làm ơn, cô Snopes. Tôi cần phải nói chuyện với cô.”
Rachel trông chờ nhìn thấy vẻ thù địch trên gương mặt của người phụ nữ, nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy là sự lo âu. “Tôi không còn là Snopes nữa.”
Người phụ nữ gần như có vẻ không nghe thấy cô nói. “Tôi cần cô chữa lành cho cháu gái của tôi.”
Rachel bị dội ngược trở lại đến mức không thể nói nên lời.
“Làm ơn, cô Snopes. Tên con bé là Emily. Nó mới bốn tuổi, và nó bị bệnh bạch cầu. Trong sáu tháng vừa rồi nó đã thuyên giảm, nhưng giờ …” Phía sau cặp kính đó, đôi mắt của người phụ nữ rơm rớm nước mắt. “Tôi không biết chúng tôi sẽ làm gì nếu như mất con bé.”
Chuyện này còn tồi tệ hơn gấp trăm lần so với cơn ác mộng ở quầy kem. “Tôi … tôi rất tiếc về cháu gái của bà, nhưng tôi không thể làm được gì cả.”
“Chỉ cần đặt tay cô lên con bé.”
“Tôi không phải là người chữa bệnh bằng lòng tin.”
“Cô có thể làm điều đó. Tôi biết cô có thể. Tôi đã thường nhìn thấy cô trên TV, và tôi không quan tâm đến những gì người khác nói. Tôi biết cô là tông đồ vĩ đại của Chúa. Cô là hi vọng cuối cùng của chúng tôi, cô Snopes. Emily cần một sự thần kỳ.”
Rachel đang đổ mồ hôi. Chiếc váy xanh nhạt của cô dính chặt vào ngực cô, và cổ áo có cảm giác như thể nó đang siết lấy cổ cô. “Tôi … tôi không phải là người có thể trao cho bà sự thần kỳ.”
Nếu như người phụ nữ đó tỏ ra thù địch thì sẽ dễ chịu đựng hơn rất nhiều so với chuyện chịu đựng sự đau đớn hằn sâu trên gương mặt bà ta. “Đúng là cô! Tôi biết là cô có thể mà!”
“Làm ơn … Tôi xin lỗi.” Cô lùi lại và vội vàng bước về phía bên kia chiếc xe.
“Chí ít thì cũng hãy cầu nguyện cho con bé.” Người phụ nữ nói, trông vô cùng mất mát và vô vọng. “Hãy cầu nguyện cho con bé tội nghiệp của chúng tôi.”
Rachel gật đầu một cách vô hồn. Làm sao cô có thể nói với người phụ nữ này là giờ cô không còn cầu nguyện nữa chứ, rằng cô không còn một chút đức tin nào?
Cô tăng tốc một cách mụ mẫm quay về Núi Heartache với cái dạ dày xoắn lại thành một nút. Những ký ức cũ ùa trở lại với cô về những buổi chữa bệnh bằng đức tin của Dwayne. Cô nhớ một người phụ nữ có một chân dài hơn chân kia, và lúc này cô như thể đang nhìn thấy Dwayne, quỳ xuống phía trước chị ta, túm lấy cái chân dài hơn ở dưới giày.
Nhân danh Chúa Jesus, hãy chữa lành! Ta nói, hãy chữa lành!
Và tất cả mọi người đang xem qua TV đều thấy cái chân đó ngắn lại.
Những gì họ không nhìn thấy là một tiểu xảo mà Dwayne đã trình diễn khi ông ta vừa mới quỳ xuống trước người phụ nữ kia. Khi ông ta nhấc cái chân dài hơn lên, ông ta đã lén lút tuột chiếc giày của chị ta ra sau gót, và khi ông ta kêu lên với thiên đàng, ông ta đơn giản chỉ đẩy nó trở lại. Từ phía khán giả thì có vẻ như thể cái chân đó đã trở nên ngắn đi.
Rachel nhớ chính xác khi tình yêu của cô dành cho người chồng đã trở thành sự coi thường. Đó là cái đêm cô phát hiện ra rằng ông ta đeo một cái máy truyền tín hiệu radio trên tai trong suốt buổi chữa bệnh. Một trong những phụ tá của ông ta ngồi phía sau hậu trường và thì thào những chi tiết của những loại bệnh tật khác nhau mà các khán thính giả đã điền vào những tấm card trước khi buổi phát hình bắt đầu. Khi Dwayne xướng tên những người mà ông chưa bao giờ nhìn thấy trước đó cũng như những sự thật chính xác về tình hình bệnh tật của họ, đó chính là lúc tiếng tăm của ông ta như là một người chữa bệnh bằng đức tin được lan truyền khắp nơi.
Nó đã lan truyền đến một người phụ nữ với đôi hoa tai hình con vẹt bằng gỗ, một người bằng cách nào đó đã tin rằng góa phụ Snopes có thể chữa lành cho người cháu gái sắp chết của bà.
Các ngón tay cô chấn động trên vô lăng. Chỉ một lúc trước đó, cô vẫn đang mơ mộng về chuyện làm tình với Gabe lần nữa, nhưng thực tế đã giáng thẳng vào mặt cô.
Cô phải nhanh chóng rời khỏi thị trấn này, nếu không cô sẽ phát điên lên mất. Chuyện cái hộp đã trở thành một ngõ cụt. Cô cần phải tìm thấy cuốn Kinh thánh của Dwayne và cầu nguyện rằng nó sẽ cho cô biết những gì cô muốn biết.
Ngoại trừ chuyện cô không còn cầu nguyện nữa.
Tiếng thở dài nhè nhẹ của Edward kéo cô quay trở lại. Họ đã dừng lại trước nhà, và cô nhận ra là cô đã quên mất về những cái kem. Cô nhìn thằng bé với vẻ hỗn loạn. “Ôi, con yêu, mẹ quên mất. Mẹ xin lỗi.”
Thằng bé nhìn thẳng về phía trước, không phản kháng, không nói điều gì, chỉ một lần nữa chấp nhận cái thực tế rằng cuộc đời luôn trao cho nó một kết cục tồi tệ trong mọi hoàn cảnh.
“Chúng ta sẽ quay lại.”
“Không cần đâu. Ổn mà.”
“Nhưng không ổn chút nào.” Cô quay xe lại và hướng thẳng về phía cửa hàng tạp phẩm Ingles, ở đó cô mua cho thằng bé một thanh Dove. Nó quăng túi bọc vào trong một thùng rác ở phía trước cửa, liếm lớp chocolate, và rồi họ băng qua bãi đỗ xe về phía chiếc Escort.
Đó là lúc cô nhìn thấy tất cả bánh xe của chiếc Escort đều đã bị băm nát.