Số lần đọc/download: 1343 / 13
Cập nhật: 2015-11-21 05:49:54 +0700
Chương 10
N
gười ta có thể giam giữ thể xác một người, nhưng không thể bỏ tù một trái tim. Tuy Giác Tuệ không ra khỏi nhà trong mấy ngày kế tiếp, nhưng tư tưởng chàng lúc nào cũng ở bên bạn học và cuộc tranh đấu của họ. Ðây là một điều ông nội chàng không thể tiên đoán được.
Giác Tuệ cố gắng hình dung ra cái quang cảnh mà phong trào học sinh đạt tới; chàng hăm hở tìm tin tức trên báo địa phưong. Nhưng tiếc thay báo chí có rất ít tin tức về học sinh. Chàng có thể đọc được tờ tuần báo in "rô nê ô" do Liên hội Học sinh ấn hành, trong đó khá nhiều tin tức tốt đẹp và một số bài báo rất khích động hứng khởi. Dần dần sự căng thẳng dịu dần và cuối cùng viên Tổng Ðốc nhượng bộ. Tổng Ðốc phái đại diện đến thăm những học sinh bị thương trong những cuộc hỗn loạn, và công bố hai bản thông cáo hoà giải. Hơn nữa, Tổng Ðốc sai viên bí thư viết một lá thư riêng dưới tên ông ta, xin lỗi Liên hội Học sinh, và bảo đảm sự an toàn của học sinh trong tương lai.
Sau đó báo chí địa phương loan báo một lệnh của viên chỉ huy trưởng quân vụ thị trấn, ngăn cấm binh sĩ tấn công học sinh. Người ta nói hai binh sĩ đã thú nhận đã tham dự vào cuộc ẩu đả tại rạp Vạn Xuân, và đã bị trừng phạt nặng nề. Giác Tân trông thấy bản bố cáo ngoài đường phố và nói cho Giác Tuệ biết.
Với tin tức mỗi ngày một tốt đẹp hơn, Giác Tuệ, một tù nhân trong nhà của mình, càng lúc càng bồn chồn. Chàng đi đi lại lại trong phòng, đôi khi nôn nao đến không đọc được gì. Hoặc chàng nằm trên giường, chăm chú ngó cái vòm màn bên trên.
Chàng thường tức giận lẩm bẩm một câu tiếng Anh, "Home, Home, Sweet Home!"
Nghe thấy thế Giác Dân thường mỉm cười và không nói gì.
Một lần Giác Tuệ nổi giận, "Có cái gì đáng cười không? Anh đi ra ngoài hàng ngày, tự do như một con chim! Nhưng hãy coi chừng. Một ngày đẹp trời nào đó anh cũng sẽ như em."
Giác Dân nhăn mặt cãi lại, "Anh không cười em đâu. Anh không được phép cười hay sao?"
"Không, anh không được cười. Em sẽ không cho anh cuời! Em không cho ai cười!"
Giác Dân gập cuốn sách đang đọc lại, và lặng lẽ đi ra ngoài. Chàng không muốn cãi lý với em.
Giác Tuệ đi đi lại lại và la to, "Nhà, một căn nhà tốt đẹp! Một cái chuồng chật hẹp, đấy nhà như thế đó! Tôi sẽ đi ra ngoài. Tôi phải ra ngoài. Hãy để xem người ta làm gì tôi." Chàng bỏ chạy ra khỏi phòng.
Bước xuống những bậc thềm đi vào hoa viên, chàng trông thấy Trần Di Thái và Thím Thẩm, vợ của chú Khắc An, ngồi ngoài hè bên ngoài phòng ông nội. Giác Tuệ ngập ngừng rồi quay về phía nhà của Giác Tân và bước vào một khu vườn rộng.
Ði qua một cái cổng hình nguyệt, chàng bước tới một ngọn đồi nhân tạo. Con đường lát gạch trước mặt tách ra làm hai nhánh. Chàng chọn lối đi phía tay trái, lối đi này nhỏ hẹp và quanh co dẫn lên một bờ dốc và đi vào một đường hầm. Khi Giác Tuệ hiện ra ở phía bên kia đường hầm, lối đi bắt đầu đi dốc xuống. Một mùi hương dịu ngọt bay vào mũi chàng, và chàng đi về phía cái mùi hương ấy. Thong thả đi qua những bụi cây, chàng khám phá ra một lối đi nhỏ khác về hướng trái. Ngay khi chàng định rẽ về hướng ấy, thì một quang cảnh mở rộng trước mắt chàng, và chàng trông thấy một biển hoa màu hồng. Bên dưới là một vườn mai, hoa nở đầy cành. Bước vào khu vườn mai, chàng đi dọc theo lối đi phủ đầy cánh hoa rơi, và phải gạt những cành mọc thấp ra.
Từ đằng xa chàng trông thấy một màu xanh thấp thoáng giữa màu trắng mờ của hoa mai. Khi lại gần hơn, chàng trông thấy một người mặc quần áo xanh đang di về phía chàng trên một chiếc cầu đá hình chữ chi. Một người con gái để tóc buông dài sau lưng. Giác Tuệ nhận ra con nô tỳ Minh Phuong.
Trước khi chàng kịp nói, nàng đã bước vào cái tiểu đình trên một hòn đảo giữa hồ. Chàng đợi nàng trở ra trên cái bờ gần nhất. Nhưng sau vài phút vẫn không thấy bóng dáng nàng. Giác Tuệ lấy làm lạ. Nhưng cuối cùng nàng xuất hiện, nhưng không phải chỉ có một mình nàng. Nàng đi cùng một người con gái khác mặc một áo màu tím. Lưng người con gái quay về phiá chàng trong lúc nói chuyện với Minh Phương, và chàng chỉ có thể trông thấy cái bím tóc dài của cô ta, chứ không thấy mặt. Nhưng lúc hai người lại gần hơn trên cây cầu chữ chi dẫn vào cái bờ gần nhất của hòn đảo, chàng nhìn rõ người con gái. Ðó là Khiêm nhi, một nô tỳ trong nhà của chú Khắc An.
Khi hai người con gái lại gần bờ, Giác Tuệ nấp sau một khóm mai.
Minh Phương bảo bạn, "Chị về trước đi. Ðừng chờ em nữa. Em còn phải hái hoa cho bà Châu nữa."
"Ðược rồi. Bà Thẩm của em là một người lắm điều. Nếu em đi lâu bà ấy sẽ cần nhằn em hàng giờ." Ði qua vườn mai, Khiêm nhi bỏ đi theo lối đi mà Giác Tuệ vừa tới.
Ngay khi Khiêm nhi vừa khuất sau một khúc quanh, Giác Tuệ bước ra và lại gần Minh Phương. Nàng đang bẻ một cành mai mọc thấp.
Chàng mỉm cười và gọi, "Minh Phương, em làm gì thế?"
Mải chú ý đến công việc, Minh Phượng không trông thấy chàng lại gần. Nàng giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng chàng. Nàng buông một tiếng cười vui mừng khi nhận ra chàng. "Em không thể tưởng tượng là Thiếu gia! Vậy là Tam Thiếu gia!" Nàng vẫn tiếp tục bẻ cành mai.
"Ai bảo em hái hoa vào giờ này trong ngày? Em không biết sáng sớm là giờ tốt nhất hay sao?"
"Bà Châu nói bà Trương cần hoa. Nhị Thiếu gia sẽ đem hoa sang cho bà Trương." Minh Phương vươn lên một cành nở đầy hoa, nhưng nàng không với tới, dù đã kiễng chân lên.
Giác Tuệ nhăn mặt nói, "Ðể ta lấy cho em. Em vẫn còn quá thấp. Khoảng một năm nữa em sẽ đủ cao để bẻ được."
"Ðược rồi, xin cậu lấy cho em. Nhưng đừng cho bà biết." Minh Phương bước lui lại nhường chỗ cho Giác Tuệ.
"Tại sao em sợ bà Châu? Bà ấy đâu có tệ. Gần đây bà ấy có mắng em không?" Giác Tuệ vươn lên và vặn cái cành hai lần. Cành mai gẫy. Chàng đưa cho Minh Phương.
Nàng cầm lấy cành hoa và trả lời, "Không, bà ấy không mắng em thường lắm. Nhưng em vẫn sợ làm cái gì sai quấy."
Giác Tuệ phì cười và nói, "Cái đó gọi là - Một khi đã là nô tì thì mãi mãi vẫn là nô tỳ!..." nhưng chàng không có ý định chế nhạo nàng.
Người con gái cúi mặt vào những bông hoa đang cầm.
Giác Tuệ vui vẻ nói, "Coi kìa, đây có một cành rất đẹp."
Nàng mỉm cười ngẩng đầu lên, "Ðâu?"
"Em không trông thấy hả? Kia kìa." Chàng chỉ vào một cành của cây mai bên cạnh, và mắt nàng nhìn theo ngón tay của chàng.
"A, phải rồi. Những bông hoa đẹp quá. Nhưng cao quá làm sao bẻ được?"
"Cao hả? Ta có thể lấy được." Giác Tuệ dùng mắt đo lường cây mai. "Ta sẽ trèo lên và bẻ cành ấy." Chàng bắt đầu cởi chiếc áo độn bông bên ngoài.
Minh Phương vội nói, "Không, xin đừng. Nếu cậu ngã cậu sẽ bị đau đấy."
"Không sao đâu." Giác Tuệ treo chiếc áo lên cành một cây khác. Bên trong chàng mặc một chiếc áo chẽn. Trong khi chàng trèo lên cây, chàng bảo Minh Phương, "Em đứng đây và giữ chắc cây cho khỏi lung lay."
Ðặt chân lên hai cành cây to, chàng vươn tới cái cành đầy hoa mà chàng muốn bẻ. Cái cành ấy vẫn ngoài tầm tay, và cử động của chàng làm cây mai rung động, làm những cánh hoa rơi lả tả.
Minh Phương kêu lên, "Hãy cẩn thận, Tam Thiếu gia hãy cẩn thận."
Chàng trả lời, "Ðừng lo." Thận trọng đứng vào một vị trí an toàn mới, chàng có thể nắm được cái cành lẩn trốn. Sau một vài lần vặn, chàng bẻ được cành ấy. Nhìn xuống, chàng trông thấy bộ mặt xinh đẹp của người con gái ngẩng lên.
"Ðây, Minh Phương, hãy bắt lấy!" Chàng liệng cành mai cho nàng. Khi cành mai đã nằm trong tay Minh Phương rồi, chàng thong thả bước xuống.
Nàng sung sướng nói, "Ðủ rồi. Em cũng bẻ được ba cành. Nhiều lắm rồi."
Giác Tuệ vừa cười vừa nói, "Ðược rồi. Nếu bẻ thêm nữa, Nhị Thiếu gia không thể đem đi hết được đâu. Em có thấy Nhị Thiếu gia đâu không?"
"Nhị Thiếu gia ngâm thơ bên hồ cá. Em nghe thấy giọng của cậu ấy." Minh Phương trả lời và sắp lại những cành hoa trong tay nàng. Thấy Giác Tuệ chỉ vắt chiếc áo choàng lên vai, nàng nói, "Hãy mặc áo vào đi. Cậu có thể bị cảm lạnh đấy."
Trong lúc Giác Tuệ thò tay mặc áo, người con gái bắt đầu bước đi. Chàng gọi với theo, "Minh Phương!"
Nàng đứng lại, quay lại và mỉm cười hỏi, "Cái gì thế?" Nhưng khi chàng không trả lời và chỉ đứng đó mỉm cười, nàng quay lưng và bước đi.
Giác Tuệ vội đuổi theo nàng, gọi tên nàng. Nàng dừng lại, quay lại và trả lời, "Dạ".
Chàng năn nỉ, "Hãy bước lại đây."
Nàng bước lại với chàng.
Chàng hỏi trong lúc đùa nghịch với một cành đào trên đầu. "Gần đây dường như em sợ ta. Em cũng không thích nói chuyện với ta. Có chuyện gì vậy?"
"Ai sợ cậu hồi nào?" Minh Phương vừa cười vừa trả lời. "Em bận từ sáng tới tối. Em làm gì có thời giờ nói chuyện." Nàng quay lại và bước đi.
Giác Tuệ đưa tay ngăn lại. "Ðúng vậy. Em sợ ta. Nếu em bận thì tại sao em có thời giờ chơi đùa với Khiêm nhi? Ta vừa mới thấy hai người ở tiểu đình trên đảo."
Minh Phương cãi lại, "Em có quyền gì nói chuyện với cậu? Cậu là một Thiếu gia của em; em chỉ là một nô tỳ."
Giác Tuệ dịu dàng cãi lại, "Trước kia chúng ta chơi đùa với nhau suốt ngày. Tại sao bây giờ lại khác đi?"
Ðôi mắt cô gái nhìn khắp mặt chàng. Rồi nàng cúi đầu và khẽ trả lời, "Bây giờ không như trước nữa. Chúng ta đã lớn cả rồi."
"Lớn rồi thì đã sao? Trái tim chúng ta chưa xấu mà!"
"Người ta sẽ nói nếu chúng ta cứ ở bên nhau hoài. Quanh chúng ta có nhiều chuyện ngồi lê đôi mách lắm. Về phần em thì không sao, nhưng cậu phải cẩn thận. Cậu phải giữ cái tư cách của một chủ nhân. Về phần em thì không thành vấn đề. Số phận em chỉ là một con nô tỳ rẻ rúng mà thôi!" Minh Phương vẫn nói một cách lặng lẽ, nhưng có một cái gì chua chát trong giọng nói của nàng.
"Ðừng đi. Chúng ta hãy tìm một chỗ ngồi xuống và nói chuyện nhiều. Ta sẽ đem hoa đi cho em." Không cần chờ câu trả lời, chàng cầm lấy những cành mai từ tay nàng. Kiểm soát lại cẩn thận những cành mai, chàng bẻ đi một vài nhánh nhỏ và liệng đi.
Chàng bước đi theo một lối đi nhỏ giữa vườn mai và bờ hồ; Minh Phương im lặng đi theo. Thỉnh thoảng chàng quay lại hỏi nàng một câu hỏi. Nàng vắn tắt trả lời, hoặc trả lời bằng một nụ cười.
Bước ra khỏi vườn mai, hai người đi băng qua một vườn hoa hình chữ nhật, rồi đi qua một chiếc cổng nhỏ, khoảng mười bước bên ngoài đường hầm. Ðường hầm tối thui, nhưng rắt thẳng và không dài quá. Bên trong, người ta có thể nghe thấy tiếng nước suối chảy. Một bên cửa đường hầm là một lối đi dốc ngược lên. Hai người bước lên khoảng hai chục bậc đá, đi theo một vài chỗ lượn cong và cuối cùng lên tới đỉnh đồi.
Ở giữa cái ngọn đồi trải sỏi là một cái bàn đá, bốn bên có ghế ngồi cũng bằng đá. Một cây tùng mọc bên cạnh một tảng đá bằng phẳng, cành xòa ra thành một cái vòm che bên trên.
Tất cả đều im lặng, ngoại trừ tiếng róc rách của một con suối ngầm, chảy đâu đó bên dưới những tảng đá.
Giác Tuệ kêu lên, "Thực là bình yên quá!" Chàng bỏ những cành hoa lên bàn; sau khi lau chùi ghế ngồi bằng đá, chàng ngồi xuống. Minh Phương ngồi đối diện với chàng. Hai người không nhìn rõ mặt nhau, vì giữa hai người là những cành mai chất đống trên bàn.
Giác Tuệ cười và đặt những cành mai lên một chiếc ghế đá bên phải. Chỉ một chiếc ghế đá bên trái, chàng nói với Minh Phương, "Ngồi đây đi. Tại sao em sợ ngồi gần ta?"
Minh Phương lặng lẽ lại ngồi chỗ chàng chỉ cho nàng.
Hai người nhìn nhau, để mắt nói thay lời, để mắt nói nhiều điều mà lời không diễn tả được.
Minh Phương đứng dậy. "Em phải về. Em không thể ở quá lâu trong vườn. Bà sẽ mắng em nếu bà biết."
Nắm lấy cánh tay nàng, Giác Tuệ kéo nàng ngồi xuống. "Không sao đâu. Bà sẽ không nói gì đâu. Ðừng về vội. Chúng ta vừa mới đến đây thôi mà. Chúng ta chưa nói được gì cả. Ta không cho phép em đi."
Nàng khẽ co người lại để tránh bàn tay chàng, nhưng không phản đối gì hơn nữa.
"Tại sao em không nói gì hết vậy? Không ai nghe thấy được chúng ta đâu. Em không còn thích ta nữa, phải không?" Giác Tuệ nói trêu chọc nàng. Chàng giả bộ buồn bã.
Người con gái vẫn im lặng, như thể nàng không nghe thấy lời chàng.
"Chắc em chán không còn muốn làm việc trong gia đình ta nữa rồi. Ta sẽ bảo Bà rằng bây giờ em đã lớn rồi, nên để em đi." Giác Tuệ nói một cách thản nhiên, với vẻ lạnh lùng không quan tâm. Nhưng thực ra chàng đang chăm chú quan sát phản ứng của nàng.
Minh Phương tái mặt, và đôi mắt tối xầm lại. Nhưng đôi môi run rẩy của nàng không nói. Mắt nàng long lanh như thủy tinh, và lông mi của nàng động đậy. Một lát sau nàng nói, "Cậu có ý định như thế ư?" Nước mắt tuôn xuống má nàng.
Giác Tuệ biết chuyện đùa của chàng đã đi quá xa. Chàng không có ý muốn làm nàng đau lòng. Chàng chỉ muốn thử nàng thôi. Chàng không ngờ lời nói của chàng lại có thể gây đau đớn cho nàng đến thế. Chàng vừa thỏa mãn vừa hối tiếc trước kết quả thử nghiệm của chàng.
Chàng cười, "Ta nói đùa đấy. Em nghĩ ta sẽ thực sự đuổi em đi hay sao?" Nhưng tiếng cười của chàng rất gượng gạo, vì chàng rất cảm động trước sự xúc động của nàng.
Minh Phương nức nở nói, "Ai biết được cậu có muốn đuổi em đi hay không? Các cô các cậu chủ thì thay đổi như chong chóng. Khi các cô các cậu không vừa ý thì không thể biết các cô các cậu sẽ làm gì. Em biét rằng sớm muộn gì em cũng sẽ đi theo con dường của Hỷ nhi thôi, nhưng tại sao chuyện ấy phải xảy ra quá sớm thế?"
Giác Tuệ dịu dàng hỏi, "Em muốn nói gì?"
Minh Phương vẫn còn khóc, "Cái mà cậu nói..."
Chàng hăng hái nói, "Ta chỉ muốn đùa em thôi. Ta sẽ không để chuyện ấy xảy ra cho em đâu. Cầm tay nàng để lên đầu gối chàng và an ủi vuốt ve bàn tay ấy.
Minh Phương ngẩng bộ mặt đầm đìa nước mắt lên và hỏi, "Nhưng giả dụ Bà Châu muốn thế thì sao?"
Chàng nhìn mặt nàng một lúc không nói gì. Rồi chàng cương quyết bảo nàng, "Ta sẽ lo liệu việc này, ta có thể làm Bà phải nghe lời ta. Ta sẽ bảo Bà ta muốn lấy em." Bàn tay của Minh Phương vội che miệng chàng khiến chàng không thể nói hết câu. Chàng rất đỗi thành thực trong lời nói, mặc dù chàng chưa thực sự nghĩ nhiều đến vấn đề này.
Người con gái kêu lên. "Không, không, cậu không được làm thế! Bà sẽ không bao giờ đồng ý đâu. Như thế mọi việc sẽ chấm dứt. Cậu không được nói với Bà. Em không có số được..."
Chàng lấy tay nàng ra khỏi miệng và nói, "Ðừng hoảng sợ như thế. Mặt em đầy nước mắt. Ðể ta..." Chàng dùng khăn tay cẩn thận lau nước mắt cho nàng. Lần này nàng không lùi lại. Vừa lau nước mắt cho nàng, chàng vừa mỉm cười và nói, "Ðàn bà thực là dễ khóc." Rồi chàng cưòi vang lên.
Minh Phương mỉm cười, nhưng là một nụ cười buồn rầu, và nàng chậm chạp nói, "Sau lần này, em sẽ không khóc nữa. Làm việc trong gia đình cậu, em đã khóc nhiều quá rồi. Ở đây cùng với cậu, đáng lẽ em không nên khóc..."
Vẫn còn mân mê bàn tay nàng, chàng an ủi, "Mọi chuyện rồi ra sẽ tốt đẹp. Cả hai ta đều còn trẻ. Vào đúng lúc ta sẽ nói với Bà. Ta nhất định sẽ thực hiện được chuyện này, ta quyết định như thế."
Nàng cảm động trả lời, "Em biết trái tim cậu." Rồi như có vẻ an tâm, nàng nói tiếp nửa như mơ mộng. "Gần đây em nằm mơ thấy cậu rất nhiều. Một lần em mơ chạy trong một rặng núi, bị một đàn thú dữ đuổi theo. Ngay lúc nguy cấp nhất thì có một người lao xuống từ sườn núi và đuổi bày thú đi. Cậu đoán thử người ấy là ai? Chính là cậu đấy. Em bao giờ cũng nghĩ đến cậu như là một người cứu vớt đời em!"
"Ta không biết. Ta không nghờ em tin tưởng ở ta nhiều thế." Giọng của Giác Tuệ rung động. Chàng vô cùng xúc động. "Ta chưa săn sóc em đúng mức. Ta xấu hổ không dám nhìn mặt em. Em có giận ta không?"
Nàng lắc đầu và mỉm cười, "Làm sao em giận cậu được? Suốt đời em, em chỉ yêu ba người. Một người là mẹ em. Người thứ hai là Ðại tiểu thư - người đã dậy em biết đọc và hiểu được nhiều điều; tiểu thư lúc nào cũng giúp đỡ em. Bây giờ hai người ấy chết cả rồi. Chỉ còn một người còn sống..."
"Minh Phương, khi ta nghĩ đến em, ta cảm thấy xấu hổ cho ta. Ta sống trong yên ấm, trong khi em phải chịu nhiều khổ cực. Ngay em gái ta cũng biết mắng mỏ em nữa!"
"Sau bảy năm, em đã quen rồi. Dẫu sao bây giờ cũng khá hơn trước nhiều. Em không bận tâm đâu... Em chỉ cần trông thấy cậu, nghĩ tới cậu là em có thể chịu đựng được tất cả. Em thường gọi tên cậu một mình, mặc dù em không dám gọi to trước mặt bất cứ ai."
Giác Tuệ buồn tiếc nói, "Em đã chịu đựng quá nhiều, Minh Phương ơi! Ở tuổi em, đáng lẽ em phải được đi học. Một người con gái thông minh xuất sắc như em, ta cá rằng em sẽ còn học giỏi hơn cả Ngọc Cầm nữa... Thực là tuyệt diệu biết bao nếu em sinh ra trong một gia đình giầu có, hoặc một gia đình giống như gia đình Ngọc Cầm!"
"Em không bao giờ ước mơ là một tiểu thư nhà giầu; em không may mắn như thế. Tất cả những gì em muốn là cậu đừng đuổi em đi, để em được ở lại đây làm nô tỳ suốt đời cho cậu... Cậu không thể biết em sung sướng biết ngần nào mỗi khi được trông thấy cậu. Chừng nào cậu ở gần em là tim em cảm thấy thoải mái dễ chịu. Cậu không biết em kính trọng yêu quý cậu đến thế nào. Nhưng đôi khi cậu giống như mặt trăng trên trời. Em biết em không thể nào với tới cậu được."
"Ðừng nói như thế. Ta chỉ là một con người bình thường thôi, giống như mọi người khác." Cái giọng nói khẽ của chàng run run và mắt chàng ứa lệ.
Bỗng nàng cầm lấy cánh tay chàng và khẽ báo động. "Im lặng. Hãy lắng nghe. Có ngưòi đang tới đây."
Cả hai cùng lắng nghe. Cái âm thanh vẳng tới hai người rất mơ hồ, quyện với tiếng sủi nước của con suối ngầm nên rất khó phân biệt được rõ ràng. Cuối cùng hai người nhận ra tiếng Giác Dân đang hát.
"Nhị Thiếu gia đã về." Giác Tuệ đứng dậy và bước tới cạnh đỉnh đồi. Chàng có thể trông thấy một hình dáng nhỏ bé mặc quần áo xám phất phơ giữa làn sương hồng của những bông hoa mai. Quay lại Minh Phương chàng nói, "Ðó là Nhị Thiếu gia, không sao đâu."
Giác Tuệ đưa những cành mai cho nàng và nói, "Nếu Bà Châu hỏi tại sao em lâu thế thì cứ bịa ra một lý do - lý do gì cũng được - Cứ nói ta sai em làm chuyện gì đó cho ta."
"Ðược rồi. Em sẽ về trước, để không ai trông thấy chúng ta cùng với nhau." Minh Phương mỉm cười với chàng và bắt đầu đi xuống đồi.
Chàng bước với nàng vài bước, rồi đứng lại và nhìn nàng thong thả đi xuống những bậc đá và biến mất sau một khúc quanh.
Còn lại một mình, chàng đi quanh quẩn trên đồi, mọi tư tưởng đều hướng về Minh Phương. Chàng lẩm bẩm, "Nàng thực là trong sạch tốt lành." Bước lại chiếc bàn nhỏ và ngồi xuống đối diện với chỗ ngời bỏ trống của nàng, chàng hai tay ôm đầu và nhìn ra khoảng xa xăm. Chàng thì thầm, "Em quá tinh khiết, thực là quá tinh khiết."
Một lúc sau chàng đứng vụt dậy, như thể bừng tỉnh khỏi một giấc mơ. Chàng nhìn quanh rồi hấp tấp đi xuống.
*
Ánh trăng quá đẹp đêm ấy. Giác Tuệ không thể ngủ được. Vào lúc một giờ sáng, chàng vẫn còn đi bách bộ ngoài hoa viên.
"Tại sao em không đi ngủ, Tam đệ? Ngoài đó lạnh lắm." Giác Dân đã bước ra ngoài và đang đứng trên bậc thềm nhà.
Giác Tuệ thờ ơ trả lời, "Trăng đẹp thế này mà đi ngủ thực là một sự phí phạm."
Giác Dân từ bậc thềm bước xuống hoa viên. Chàng run rẩy và nhắc lại, "Trời lạnh lắm," và ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Trên bầu trời đêm không một áng mây. Mảnh trăng tròn một mình trôi qua bầu trời không giới hạn, toả ánh sáng ru mọi người vào giấc ngủ, nạm mặt đất và những mái nhà bằng một màu bạc. Ðêm rất thanh tĩnh.
Giác Dân thở dài. "Ðẹp quá. Ðây là một thí dụ hoàn toàn cho câu thơ của Lý Bạch "Trăng sáng như sương giá." Rồi chàng cùng Giác Tuệ dạo quanh. Nhưng người em vẫn im lặng.
"Ngọc Cầm thực là thông minh và can đảm. Một người con gái tốt lành." Giác Dân không ngừng phê bình cô em họ, một nụ cười tự mãn trên môi.
Giác Tuệ vẫn không nói gì, bởi vì tâm trí chàng còn mải bận nghĩ đến một người con gái khác. Chàng chậm chạp bước sau anh.
Giác Dân bỗng nắm lấy cánh tay chàng, "Em thích cô ta không? Em đang yêu cô ta phải không?"
"Dĩ nhiên rồi," Giác Tuệ trả lời ngay lập tức, nhưng chàng vội cải chính, "Anh muốn nói đến ai vậy? Ngọc Cầm? Em thực tình không biết. Nhưng em nghĩ anh yêu cô ta."
Giác Dân vẫn nắm cánh tay em. "Ðúng rồi. Anh yêu cô ta, và anh nghĩ cô ta cũng yêu anh nữa. Anh chưa nói gì với cô ta. Anh không biết phải làm gì. Còn em thì sao? Em nói em cũng yêu cô ta."
Từ âm thanh và giọng nói của chàng và cách bàn tay chàng run rẩy trên cánh tay Giác Tuệ, người em biết rằng người anh rất kích động mà không cần phải nhìn mặt anh. Chàng khẽ vỗ bàn tay Giác Dân và mỉm cười nói, "Hãy tiến tới đi. Em không cạnh tranh với anh đâu. Em chúc anh thành công. Em chỉ yêu Ngọc Cầm như một người em họ thôi."
Giác Dân không trả lời. Chàng chăm chú nhìn trăng một lúc lâu. Cuối cùng khi chàng bình tĩnh đôi chút, chàng nói với Giác Tuệ, "Em thực là một người em tốt. Anh hiểu lầm em và anh rất khó chịu. Anh không biết tại sao gần đây anh ghen như thế. Ngay cả khi anh trông thấy Kiến Vân và Ngọc Cầm nói chuyện với nhau, anh cũng cảm thấy khó chịu. Em có nghĩ là anh ngớ ngẩn không? Em có cười anh không?"
Giác Tuệ thận trọng trả lời, "Không, em không cười anh đâu. Em có cảm tình với anh. Ðừng lo. Em không tin Kiến Vân có thể cạnh tranh được với anh." Rồi chàng bỗng lên tiếng hỏi, "Hãy lắng nghe, cái gì thế?"
Một âm thanh giống như một tiếng khóc cố đè nén tuôn ra thấm nhập vào mọi góc của đêm trăng. Ðó không phải là tiếng của một con người, và cũng không phải là tiếng của một con chim. Âm thanh ấy quá nhẹ nhưng lại quá rõ, thỉnh thoảng dường như cao vút lên, như bật ra từ một linh hồn. Rồi nó lại từ từ nhạt đi cho đến lúc hầu như không nghe thấy nữa, giống như tiếng thở dài của một làn gió. Nhưng người ta vẫn còn biết đến sự rung động của nó trong không khí, nhuốm không khí với một nỗi buồn bã.
Giác Tuệ hỏi lại, "Cái gì thế?"
"Ðại ca đang thổi sáo đấy. Mấy đêm nay, anh ấy chỉ chơi sáo rất khuya. Ðêm nào anh cũng nghe tiếng sáo của anh ấy."
"Ðại ca đang lo lắng cái gì vậy? Anh ấy không giống như trước nữa. Tiếng sáo ấy như một âm thanh thương tiếc."
"Anh không biết rõ. Anh nghĩ có lẽ tại anh ấy nghe tin Lệ Mai mới trở về Thành Ðô. Nhất định là tại chuyện ấy. Anh ấy chỉ thổi cái âm điệu thương tiếc như thế và bao giờ cũng vào lúc đêm khuya. Có lẽ anh ấy vẫn còn yêu Lệ Mai. Mấy đêm nay anh không ngủ được. Anh cứ lắng nghe tiếng sáo của anh ấy. Nó dường như mang theo một sự báo động, một sự hăm doạ. Bây giờ anh cũng ở vào cùng hoàn cảnh với Ngọc Cầm như hồi đại ca yêu Lệ Mai. Khi anh nghe thấy tiếng sáo ấy, anh không thể nào không lo sợ anh cũng đi theo cùng một con đường như đại ca. Anh không dám nghĩ đến chuyện ấy. Anh sợ anh không thể sống được nếu chuyện xảy ra như thế. Anh không mạnh mẽ như đại ca." Giọng Giác Dân rung động vì cảm xúc; chàng gần như khóc.
Giác Tuệ an ủi anh, "Dừng lo. Anh sẽ không bao giờ đi cùng một con đường như của đại ca đâu. Thời đại thay đổi rồi."
Chàng lại nhìn lên trăng tròn, đang tắm đêm khuya với những tia sáng huy hoàng. Một sức mạnh không cưỡng được dường như dâng lên trong lòng chàng khi chàng nghĩ tới Minh Phương.
Chàng lẩm bẩm, "Em quá tinh khiết. Chỉ mình em tinh khiết như mặt trăng."