Số lần đọc/download: 1480 / 8
Cập nhật: 2015-12-10 02:37:45 +0700
Chương 11: Em Còn Yêu Anh Không?
M
ột tuần sau, tôi mới biết Sâm không hề giao dịch tấm chi phiếu kia, khoản tiền vẫn nằm trong tài khoản của tôi. Tôi đã nghĩ anh không cần khoản tiền kia. Tôi muốn trả lại anh, nhưng cũng từng nghĩ nếu như anh thật sự lấy khoản tiền đó thì tôi có thất vọng không, thậm chí hoài nghi anh đã từng yêu tôi không.
“Nếu như anh ta thực sự đem tấm chi phiếu kia đi giao dịch, mày sẽ không còn lưu luyến anh ta nữa.” Từ Ngọc nói.
Một tháng qua đi, khoản tiền kia vẫn ở trong tài khoản của tôi. Tôi không nhìn lầm người, Sâm là người tốt, nhưng tiếc rằng tôi không có phúc phận làm vợ anh. Có lẽ sẽ có một ngày, nửa năm sau, một năm sau, thậm chí mười năm sau, rốt cục anh tỉnh táo lại sẽ đem tấm chi phiếu kia đi giao dịch.
Từ Ngọc gọi điện đến hỏi tôi: “Vũ Vô Quá muốn mời Trần Định Lương đi ăn cơm, tối thứ năm, mày cùng đến nhé?”
“Không phải sách tiêu thụ không tốt sao?” Tôi thấy lạ, Vũ Vô Quá lần này thông suốt như vậy sao.
“Anh ấy chẳng có gì là không thoải mái cả, từ Mỹ về, anh cởi mở hơn rất nhiều, nếu như vẫn giống như trước kia thật sự khiến tao lo lắng. Đến cùng đi! Trần Định Lương đâu phải người đáng sợ như vậy.”
“Được rồi!” Lần này tôi lại từ chối, nhất định Từ Ngọc sẽ trách tôi không coi nó là bạn thân.
Vũ Vô Quá mời chúng tôi đến một nhà hàng ngoài trời kiểu Ý ở Tây Cống.
Trần Định Lương đến đúng giờ, sau lần tôi đá anh một cước, đã lâu tôi chưa gặp anh.
“Là ai đề nghị đến đây?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
“Là Trần Định Lương.” Nó nói.
“Anh nghĩ em sẽ thích nhà hàng ngoài trời, bức tranh ghép hình của em cũng là một nhà hàng ngoài trời.” Trần Định Lương nói.
“Thật là biết quan tâm nha!” Từ Ngọc thay Trần Định Lương nói.
“Tôi định mở một nhà xuất bản.” Vũ Vô Quá tuyên bố kế hoạch của anh ta với chúng tôi.
“Chưa nghe anh nói đấy.” Từ Ngọc ngẩng đầu, chú ý từng lời anh ta nói.
“Làm nhà xuất bản ở Hong Kong rất khó khăn.” Trần Định Lương nói.
“Tôi còn có một người bạn hợp tác nữa, ngoại trừ việc xuất bản tiểu thuyết khoa học của tôi, chúng tôi sẽ đến Nhật Bản để mua bản quyền truyện tranh, phiên dịch rồi phát hành ở Hong Kong, người bạn kia biết tiếng Nhật. Chỉ cần chúng tôi mua được bản quyền của một truyện đang được yêu thích, có thể có được rất nhiều lợi nhuận.” Vũ Vô Quá thỏa thuê mãn nguyện.
“Rất đáng làm nha!” Từ Ngọc nhìn Vũ Vô Quá bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Ngày hôm sau, Từ Ngọc tới tìm tôi, hóa ra Vũ Vô Quá không có tài chính.
“Cần khoảng bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
“Vũ Vô Quá và đối tác mỗi người cần 30 vạn.”
“Nhiều vậy sao?”
“Đến Nhật mua bản quyền truyện tranh cần phải trả tiền trước, hơn nữa mua một lần nhiều truyện, không thể chỉ mua một quyển, cái đó là tốn nhiều tiền nhất, còn phải thuê văn phòng, tuyển hai, ba nhân viên, in ấn, biên tập, tuyên truyền,.... đều cần tiền hết. Vũ Vô Quá viết ra một quyển sách của mình, cũng phải tốn mất mấy chục ngàn.” Từ Ngọc nói cho tôi nghe từng thứ một.
“Không có tiền anh ta mở nhà xuất bản làm sao?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
“Người như anh ấy, chưa bao giờ nghĩ đến tiền, muốn làm gì thì liền làm cái đó.”
Từ Ngọc hình như không để ý đến tác phong của Vũ Vô Quá, tuy nhiên, một người đàn ông không biết bản lĩnh của chính mình như thế nào lại ngay lập tức xung phong đi đánh trận, vứt mọi vấn đề lại cho phụ nữ, có phải là đã quá vô trách nhiệm không?
“Anh ấy cho rằng tao có tiền.” Từ Ngọc nói.
“Lầm trước đi Mỹ, mày đã đem toàn bộ tiền tiết kiệm cho anh ta, anh ta còn tưởng mày có tiền?” Tôi hơi tức giận.
“Anh ấy không biết đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của tao.” Từ Ngọc yếu ớt nói. “Đều là do bình thường tao ăn tiêu không tiết kiệm, áo ngực cũng toàn mua loại mấy trăm một chiếc.”
“Tiền trong tài khoản ngân hàng của tao không thể dùng được, bất cứ lúc nào Sâm cũng có thể lấy đi.” Tôi biết Từ Ngọc muốn tôi giúp.
“Điều này tao biết.”
“Tao chỉ có mấy vạn, là toàn bộ tiền tiết kiệm của tao, có thể cho mày mượn.”
“Mấy vạn thật sự không đủ.” Từ Ngọc thở dài.
“Tìm Du Toánh bàn bạc đi!” Tôi nói.
“Tao không nghĩ sẽ mượn bạn bè, mượn đông mượn tây, không bằng đến công ty tài chính để mượn, nghe nói tiền lương một vạn có thể mượn hai trăm ngàn một lần.”
“Mượn ở công ty tài chính, tiền lãi rất cao, huống hồ nghề nghiệp của mày không cố định, công ty tài chính không cho mượn đâu.”
Từ Ngọc thất vọng ra về, vài ngày cũng không đến tìm tôi, trong tài khoản của tôi có hơn 5 vạn 4 ngàn, tôi làm một tấm chi phiếu chuẩn bị cho nó.
“Tao có một cách có thể kiếm được 30 vạn.” Lúc Từ Ngọc xuất hiện lần nữa nói cho tôi biết.
“Cách gì?”
“Có người tìm tao quay phim làm đĩa dùng cho máy tính ấy”.
“Quay phim có thể kiếm nhiều tiền như vậy à?”
“Phim thường sẽ không có cái giá tiền này.”
“Không phải mày nói phim khiêu dâm đấy chứ?”
“Không cần phải lộ trọn vẹn, chỉ là các tư thế hơi táo bạo một chút, tương đối gợi cảm.”
“Mày không làm chứ?”
“Người ta đồng ý trả cho tao 30 vạn.”
“Mày không phải minh tinh, cho mày 30 vạn, không lộ toàn bộ sao?”
“Cần lộ hai chỗ.” Từ Ngọc rốt cục nói thật.
“Thật là phim khiêu dâm? Không được quay.” Tôi khuyên nó.
“Không được.”
“Vì Vũ Vô Quá? Không có tiền thì chỉ không mở được công ty, đâu phải anh ta không có khoản tiền này thì sẽ chết.”
“Tao không đành lòng nhìn anh thất vọng, anh ấy đang tìm văn phòng rồi.”
“Anh ta biết mày quay loại phim này sao?”
“Không thể cho anh ấy biết.”
“Nếu như anh ta mà biết, sẽ chia tay với mày.”
“Anh ấy sẽ không biết, anh ấy không dùng máy tính.”
“Bạn anh ta thấy thì sao?”
“Bạn anh ấy không nhiều, những người đó cũng không dùng máy tính.”
“Ngộ nhỡ anh ta nhìn thấy thì sao?”
“Anh ấy sẽ không nhận ra tao, tao sẽ làm kiểu tóc khác, trang điểm đậm hơn, nói không chừng đến lúc đó bọn họ thấy tao không đẹp, sẽ chuyển khuôn mặt của nữ minh tinh qua mặt tao!”
“Từ Ngọc, không được quay. Chỗ này tao có 5 vạn 4 ngàn, mày cầm lấy đi!” Tôi đưa chi phiếu cho nó.
“Mày giữ lại dùng đi!” Từ Ngọc cười dương dương tự đắc: “Quay phim này là do ông chủ quen tao, biết tao cần tiền nên mới được 30 vạn! Bình thường giá chỉ 20 vạn.”
“Mày đã đồng ý?” Tôi không thể tin được.
“Ngày mai ký.”
“Mày nghĩ kỹ chưa?”
“Không phải tao đã nói vì Vũ Vô Quá tao có thể làm bất cứ chuyện gì sao?” Từ Ngọc mỉm cười nói.
“Tao tìm Sâm để nghĩ cách, tao có thể mượn anh ấy 30 vạn.” Tôi nói với Từ Ngọc, tôi thật sự không đành lòng để nó hi sinh nhan sắc bản thân như thế.
Từ Ngọc kéo tay tôi, “Mày đúng là người tốt, không hổ là bạn tốt nhất của tao. Đến vay tiền Đường Văn Sâm nhất định khiến mày khó xử. Sau khi chia tay, phụ nữ lại vay tiền của đàn ông, sẽ khiến đàn ông xem thường, cũng phá hủy toàn bộ ký ức tốt đẹp trước đó, sự hy sinh đó của mày so với việc tao lộ ra hai chỗ càng lớn hơn.”
“Mày là phụ nữ, lộ ra hai chỗ còn ra gì nữa?”
“Tao rất vui mừng khi tao là phụ nữ, nếu như không có hai chỗ này thì có gì đáng giá? Mày không nên nghĩ chuyện này quá xấu, người quay phim này là một nhà quay phim nổi tiếng bên Nhật, ông ta đã quay cho rất nhiều nữ minh tinh đang hot. Phim này của tao là tràn đầy mỹ cảm đấy, gợi cảm mà không tình dục, không ân ái với diễn viên nam. Nhân lúc thanh xuân tươi đẹp phải ghi lại hình ảnh xinh đẹp của mình chứ.”
“Cái đĩa này bán công khai đấy, người đàn ông nào cũng có thể mua để xem được.”
“Bọn họ có thấy tao trên đường cũng không nhận ra tao. Mày có đồng ý là thân hình tao đẹp không?”
“Không đẹp sẽ không có người tìm mày bảo mày lộ ra hai chỗ.”
“Sao lại phải phung phí của trời chứ?”
“Có phải họ nói nhiều lời ngon tiếng ngọt để thôi miên mày phải không?”
“Mày nghe tao nói này, dáng người phụ nữ có đẹp như thế nào đi chăng nữa thì đến một ngày nào đó cũng chỉ là dấu vết quá khứ. Niềm tự hào nhất trong cuộc đời tao, trừ Vũ Vô Quá chính là dáng người tao, vài năm nữa, tao sinh con cho Vũ Vô Quá, có lẽ vóc dáng đẹp nhất lúc này đã xuống cấp rồi, vì sao không để lại một chút kỷ niệm?”
“Tao hỏi mày một điều, nếu không phải Vũ Vô Quá cần 30 vạn, mày sẽ đi quay loại phim này sao?”
“Không biết.”
“Vậy thì đủ rồi, cái gì mà nhân lúc thanh xuân tươi đẹp ghi lại hình dáng xinh đẹp, đều là lừa mình dối người.”
“Dù sao cũng phải làm, vì sao lại không nghĩ theo chiều hướng tốt?” Từ Ngọc quyết sống theo kiểu vô tư.
Tôi thấy khó chịu, tôi muốn nói với Vũ Vô Quá.
Tôi hẹn Du Toánh hết giờ làm gặp nhau tại quán cà phê, nói việc Từ Ngọc quay phim khiêu dâm với nó.
“Mày nói với Vũ Vô Quá, Từ Ngọc sẽ hận mày.” Du Toánh nói.
“Sau khi nó quay rồi, nó sẽ hối hận.”
“Vì sao mày lại ngăn cản nó hi sinh vì đàn ông?” Du Toánh hỏi ngược lại tôi.
Tôi còn tưởng Du Toánh sẽ đứng về phía tôi, không ngờ nó lại đả thông tư tưởng cho tôi.
“Loại đàn ông này đáng để hi sinh sao? Đến khả năng tự lập anh ta cũng không có.” Tôi bắt đầu ghét Vũ Vô Quá.
Du Toánh thở dài một hơi: “Phụ nữ mãi mãi cảm thấy người đàn ông của mình đáng để họ hi sinh bản thân, nhưng những người đàn ông ấy lại chẳng đáng được phụ nữ hi sinh như vậy.”
“Cái này rất liên quan.” Tôi cười.
“Hình như Thường Đại Hải đang qua lại với một người phụ nữ khác.” Du Toánh đắng chát nói.
“Sao mày biết?”
“Chỉ là cảm giác, chưa có chứng cớ.”
Tôi nghĩ đến cú điện thoại của người phụ nữ gọi đến tìm Thường Đại Hải.
“Lúc tao mới chuyển nhà ngày đầu, không phải mày cho tao mượn điện thoại của Thường Đại Hải sao? Buổi tối có một người phụ nữ gọi điện cho anh ta.”
“Vì sao mày không nói sớm cho tao biết.” Du Toánh căng thẳng.
“Người phụ nữ kia không nói gì, tao nghĩ cô ta và Thường Đại Hải chỉ là bạn bè bình thường hoặc người phụ nữ kia là khách của anh ta.”
“Có thể chính là người phụ nữ, giọng nói như thế nào?”
“Rất êm tai, dường như tao đã nghe thấy ở đâu đó.”
“Nghe thấy ở đâu?” Du Toánh truy hỏi tôi.
“Không nhớ rõ.” Tôi nói.
“Có phải là Áo Lị Hoa?”
“Khẳng định không phải, mày nghi ngờ cô ta sao?”
“Tao đã từng nghi ngờ cô ta, nhưng cảm giác không phải, Đại Hải không thích loại phụ nữ ấy.”
“Mày đừng nghi ngờ Đại Hải, đàn ông không thích bị phụ nữ nghi ngờ.”
“Cho nên anh ấy không biết tao nghi ngờ.”
“Đúng vậy, mày thật lợi hại!” Tôi lại nhớ đến những lời nói của Thường Đại Hải nói với tôi lúc ăn trưa, “Anh ta chẳng những không biết mày không tin anh ta, anh ta còn tưởng rằng mày tuyệt đối không quan tâm anh ta.”
Du Toánh cười khổ: “Nếu như tao cũng giống Từ Ngọc thì thật là tốt.”
“Giống nó?”
“Yêu như thể làm việc nghĩa không chùn bước.”
“Đúng, nó rất đáng yêu.”
Tình yêu giữa Từ Ngọc và Vũ Vô Quá, tôi còn tưởng rằng sẽ không có vấn đề, Từ Ngọc đã phải trả giá quá nhiều, nếu như Vũ Vô Quá thay lòng đổi dạ thì nó sẽ tổn thất nặng nề. Nhưng mà vấn đề giữa Du Toánh và Thường Đại Hải hình như còn lớn hơn.
“Mỗi đoạn tình yêu đều thương tích đầy mình.” Tôi nói.
“Tình yêu của mày và Đường Văn Sâm có lẽ là hoàn mỹ nhất trong ba đứa tụi mình.” Du Toánh nói.
“Vì sao?”
“Có thể chia tay lúc tình cảm tốt đẹp nhất, đó là điều tuyệt vời nhất.”
“Tao không nghĩ như thế.” Tôi nói.
“Tao cho rằng không ai có thể hiểu rõ, mày đã làm được.” Du Toánh nói.
“Đúng vậy. Mỗi khi tao hối hận vì đã chia tay với anh thì rất muốn trở về bên cạnh anh, tao lại phải tự an ủi mình, hiện giờ tao với anh chia tay là tốt nhất.”
Tôi và Từ Ngọc bắt một chiếc taxi về nhà, tài xế mở radio, tôi không biết là kênh nào, đang phát một bài hát tiếng Anh đang thịnh hành, giọng nói của người dẫn chương trình rất dễ nghe, hình như đã nghe ở đâu đó.
“Chính là giọng nói này!” Tôi tóm tay áo Du Toánh.
“Là giọng nói gì?” Du Toánh hơi ngỡ ngàng, giọng nói này xuất hiện vừa lúc có thể chứng thực được phỏng đoán của nó về người thứ ba của Thường Đại Hải sắp nước rút đá nhô rồi.
(ý sắp lộ chân tướng)
“Lúc trước tao nghe radio cũng hay nghe giọng nói này, âm thanh cô ta trầm thấp đến mê người.” Tôi nói.
“Mày khẳng định là cô ta?”
Lần này tôi không dám khẳng định, tôi chỉ nghe giọng cô ta một lần qua điện thoại, mặc dù rất đặc biệt, hai giọng nói rất giống, nhưng không thể nói nhất định là cô ta.
“Rất giống nhưng không dám khẳng định.”
“Bác tài, bây giờ đang nghe đài nào thế?” Du Toánh hỏi người lái xe.
“Sao tôi biết được? Đài nào phát thì nghe đài ấy.” Tài xế nói.
“Du Toánh cúi sát lên trước xem kênh hiển thị radio.
“Là đài nào?” Tôi hỏi nó.
Du Toánh nhìn đồng hồ, nói: “Bây giờ là mười giờ năm, cô ta làm chương trình buổi chiều.”
“Cho dù gọi cho Thường Đại Hải là người phụ nữ này, cũng chưa chắc cô ta với Thường Đại Hải có quan hệ không bình thường.” Tôi nói.
“Tao cần phải điều tra đã, tao muốn biết cô gái này có hình dáng như thế nào, mai mày rảnh không?”
“Mày muốn đến đài radio tìm cô ta?”
Ngày hôm sau hết giờ làm, Du Toánh tới tìm tôi.
“Hôm qua mời giờ bốn mươi tao về đến nhà”. Nó nói, “Thường Đại Hải đang nghe chương trình của cô ta.”
“Có thể chỉ là trùng hợp.” Tôi nói.
“Tối nay chúng ta đến radio.” Du Toánh nói.
“Mày đến đó làm gì?” Tôi muốn biết động cơ của nó.
Hóa ra Du Toánh chỉ đứng bên ngoài nhà đài, đợi người phụ nữ đó đi ra.
“Bọn mình giống mấy đứa si tình đứng đợi ở ngoài nhà đài chờ ngôi sao ca nhạc kí tên.” Tôi nói.
Du Toánh kéo tôi đến một cái cây thấp bên cạnh, nói: “Đứng đây không sợ mọi người nhìn thấy, ngộ nhỡ Thường Đại Hải đến đón cô ta khi tan làm cũng không phát hiện ra tao.”
“Nếu như mày nhìn thấy Thường Đại Hải đến đón cô ta khi hết giờ làm, mày sẽ làm gì?”
“Tao cũng không biết.” Du Toánh ngỡ ngàng.
“Nếu tao là mày, tao sẽ không đến đây.”
“Vì sao?”
“Tao sợ nhìn thấy người đàn ông tao yêu yêu một người phụ nữ khác.” Tôi nói.
“Cô ta ra rồi.” Du Toánh chỉ vào cổng nhà đài.
Một người phụ nữ cao ráo, tóc ngắn, mặc chiếc áo ngực màu đen, áo khoác da và quần jean đi ra từ nhà đài.
“Hả!!! 34C!” Tôi liếc mắt nhìn số đo ngực của cô ta, thân hình cô ta bình thường, vú cô ta là hình chén canh đấy, là loại đẹp nhất.
“34C.” Du Toánh hình như bị đả kích nghiêm trọng.
“Radio có nhiều nhân viên chưa chắc đã là cô ta” Tôi nói.
“Mày đến hỏi một chút đi.” Du Toánh cầu xin tôi.
Người phụ nữ đó đang đợi taxi, tôi bất chấp bước đến nói với cô ta: “Tôi là thính giả trung thành của cô, rất thích nghe tiết mục của cô.”
Người phụ kia hơi ngạc nhiên, rồi khuôn mặt tươi cười ngay, chắc cô ta chưa gặp một người nhiều tuổi thế này rồi mà còn đợi ở cổng nhà đài, đợi thần tượng để bày tỏ tình cảm.
“Cảm ơn cô, muộn thế này mà còn ở đây?”
Tôi nhận ra giọng nói của cô ta, là giọng nói này, Du Toánh đứng ở đối diện chờ đáp án của tôi.
Một chiếc taxi dừng lại trước mặt tôi và người phụ nữ này.
“Hẹn gặp lại.” Cô ta leo lên taxi.
Điện thoại của tôi vang lên, là Từ Ngọc tìm tôi.
“Thế nào? Có phải cô ta không?” Du Toánh đứng ở bên đường bên kia hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
Du Toánh vẫy một chiếc taxi.
“Đi đâu?” Tôi hỏi nó.
“Theo dõi cô ta.” Du Toánh kéo tôi lên xe.
Tôi dùng điện thoại Du Toánh gọi cho Từ Ngọc.
“Chu Nhị, mày đang ở đâu?” Hình như Từ Ngọc rất muốn gặp tôi.
“Tao đang ở cùng với Du Toánh, trong taxi.”
“Tao muốn gặp bọn mày, tao tới tìm bọn mày.” Từ Ngọc nói.
“Mày đừng cúp máy.” Tôi nói với Từ Ngọc.
Người phụ nữ đó ngồi taxi đến Tiêm Sa Trớ (Tsim Sha Tsui), dừng lại trước một của hàng
tạp hóa bán cả đêm.
“Đợi ở số 71 đường Nhạc.” Tôi nói với Từ Ngọc.
Người phụ nữ đó đi vào cửa hàng tạp hóa, trả tiền một bát mì và một chai bia, ăn luôn trong cửa hàng. Tôi và Du Toánh đứng ngoài cửa hàng theo dõi cô ta.
Đột nhiên có người đứng sau đặt tay lên người tôi và Du Toánh, chúng tôi sợ đến mức hét toáng lên, hóa ra là Từ Ngọc.
“Sao mày đến nhanh vậy?” Tôi kinh ngạc.
“Tao ở ngay bên cạnh đây.” Từ Ngọc nói, “Bọn mày ở đây làm gì?”
“Suỵt!” Tôi ra hiệu nó không được lên tiếng.
Người phụ nữ đó ăn xong bát mì, uống hết một chai bia, ra khỏi cửa hàng tạp hóa, chúng tôi đi theo cô ta, cô ta đến một tòa nhà lớn bên cạnh, thì ra cô ta ở đó.
“Cô ta là ai?” Từ Ngọc hỏi bọn tôi.
“Thường Đại Hải không xuất hiện!” Tôi nói với Du Toánh.
“Uống rượu với tao được không?” Từ Ngọc tha thiết mời bọn tôi, “Hôm nay là ngày quay đầu tiên.”
Lúc này tôi mới để ý, nó trang điểm rất đậm, tóc uốn xoăn rối bời, mặc một cái áo nhỏ xíu và váy siêu ngắn, bên ngoài khoác một chiếc áo da.
Từ Ngọc đột nhiên che mặt khóc ầm lên: “Quá vất vả!”
“Chúng ta tìm một chỗ uống rượu nào!” Du Toánh dìu Từ Ngọc.
Chúng tôi tìm được một quán bar gần đó. Tôi thật có lỗi, tôi không quan tâm Từ Ngọc, không biết nó đã ký hợp đồng quay cái đĩa khiêu dâm ấy, hơn nữa là hôm nay đã bắt đầu quay.
“Có chuyện gì thế?” Du Toánh hỏi Từ Ngọc.
“Có phải đạo diễn bắt nạt mày, bắt mày làm chuyện mày không muốn?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
Từ Ngọc lau nước mắt, nhìn tôi và Du Toánh, rồi dường như thêm một cơn đau xót dâng trào, nó lại gục xuống bàn, khóc thét.
“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Du Toánh hỏi Từ Ngọc.
“Mày biết cảm giác cởi sạch quần áo trước mặt người khác không? Hơn nữa lại toàn là những người đàn ông xa lạ.” Từ Ngọc nghẹn ngào.
“Tao đã sớm bảo là không được quay.” Tôi khó chịu.
“Tao sẽ quen nhanh thôi.” Từ Ngọc lau nước mắt.
“Mày nghĩ rằng việc hôm nay là mày chịu đựng, đáng sao? Tương lai mày sẽ được đền đáp sao?” Tôi giận dữ hỏi nó.
“Tao chưa từng yêu một người đàn ông như vậy.” Từ Ngọc cắn răng nói, “Anh ấy vui chính là tao vui.”
“Nhưng anh ta biết mày đang khóc không?” Tôi hỏi Từ Ngọc.
“Vì sao phải để anh ấy biết tao khóc? Ngày mai nhà xuất bản khai trương, Vũ Vô Quá đang ở trong văn phòng chuẩn bị tất cả mọi thứ, rốt cuộc anh đã có sự nghiệp của chính mình.
Vì sao tao phải cho anh ấy nhìn thấy tao khóc?”
Tôi không nói được câu nói, tôi cho rằng tôi rất vĩ đại, hóa ra Từ Ngọc còn vĩ đại hơn tôi rất nhiều, nó có thể vì chăm lo một người đàn ông mà cởi quần áo trước mặt những người đàn ông khác, tôi tuyệt đối không làm được, có lẽ không phải tôi không làm được, mà do tôi chưa từng gặp được một ‘cơ hội’ khiến tôi hi sinh vì người mình yêu.
“Vì sao ban nãy bọn mày bám theo người phụ nữ kia?” Từ Ngọc hỏi bọn tôi.
Tôi kể chuyện đó cho Từ Ngọc.
“Còn chưa có chứng cớ chứng minh cô ta là người thứ ba mà!” Từ Ngọc kéo tay Du Toánh an ủi.
“Cô ta 34C đúng không?” Du Toánh hỏi tôi.
“Căn cứ vào bản năng nghề nghiệp, có lẽ là số đo đó.” Tôi nói, “Thường Đại Hải không phải vì số đo 34C này mà đi tìm tình yêu khác chứ?”
“Tao đã sớm biết thế nào anh ấy cũng đi tìm một người phụ nữ ngực to.”
“34C không phải rất lớn.” Từ Ngọc nói.
“Ngoại hình của mày đẹp hơn người phụ nữ đó rất nhiều.” Tôi nói với Du Toánh.
“Thật à?” Dường như Du Toánh đang mất hết lòng tin.
“Không tin thì mày hỏi Từ Ngọc đi.”
Từ Ngọc gật đầu: “Tao thấy ngoại hình của mày đẹp hơn.”
“Cảm ơn bọn mày.” Du Toánh cười khổ.
“Chẳng lẽ Đại Hải chưa từng khen mày sao?” Từ Ngọc hỏi nó.
“Có chứ, nhưng mà một người phụ nữ có đẹp thế nào thì qua một thời gian dài đều trở nên
tầm thường trong mắt đàn ông.”
“Mày sẽ về xét hỏi Thường Đại Hải sao?” Từ Ngọc hỏi nó.
“Sẽ không đâu.” Tôi nói, “Du Toánh yêu anh ta còn không chịu nói, sao lại có thể xét hỏi anh ta.”
“Mày là một người rất sợ thua.” Tôi nói với Du Toánh.
“Có ai không sợ thua?” Du Toánh hỏi ngược lại tôi.
“Mày sợ đến mức không cho chính bản mình một cơ hội có thể thua.” Tôi nói.
“Nếu như Thường Đại Hải thật sự ở bên cô ta, mày làm thế nào?” Từ Ngọc hỏi.
“Đi thôi!” Du Toánh đứng lên, rời khỏi quán bar.
Bầu trời bên ngoài quán bar lạnh lẽo, cô liêu. Từ Ngọc vì 30 vạn mà mất đi danh dự, Du Toánh hoặc sẽ mất đi Thường Đại Hải, tôi đã mất Đường Văn Sâm, vì sao có được đến cuối cùng vẫn là mất đi?
Về đến nhà, tôi nằm trên giường trằn trọc, từ nhỏ đến lớn Du Toánh không hề thay đổi, nó quá kiên cường. Đôi khi tôi nghĩ có phải kiên cường quá cũng là một loại mềm yếu. Tôi dịch bức “Cherbourg là bầu trời bao la” ra khỏi cửa sổ, cầu thang máy đã ngừng hoạt động, vẫn còn vài người đang đi qua thang bộ. Tôi thường xuyên tưởng tượng, có một ngày ở nơi này tôi sẽ nhìn thấy một đôi chân quen thuộc, đó là Sâm, Sâm đi qua cửa sổ, tôi sẽ lập tức vươn tay ra ngoài bắt được một chân của anh, nếu như duyên phận sắp xếp như vậy, tôi sẽ không thả anh đi một lần nào nữa. Tôi sẽ không bao giờ nhận lầm đôi chân anh, anh cũng không nhận lầm cánh tay tôi. Chỉ là, khả năng anh đi qua nơi này không lớn, mặc dù ở đường Can Đức, anh chưa từng đi cầu thang máy. Tôi lật bức tranh
“Cherbourg là bầu trời bao la” lại, mặt bức tranh đối diện với cửa sổ, nếu có một ngày, anh trùng hợp đi qua con đường này, để ý đến cánh cửa sổ này, anh sẽ biết trong cửa sổ này là tôi, hoặc anh sẽ gõ cánh cửa sổ.
“Tối nay còn đến nhà đài đợi người phụ nữ đó không?” Tôi hỏi Du Toánh.
“Trước kia mày cũng làm người thứ ba đúng không, vợ Đường Văn Sâm nhất định cũng giống tao chứ?” Du Toánh hỏi.
“Tao chưa từng nghĩ chị ta trông thế nào.” Tôi nói.
“Chị ta nhất định rất căm thù mày, người thứ ba đều đáng hận.”
Tôi hơi khó xử, dường như Du Toánh đem đầu mũi nhọn chĩa vào tôi. “Mày làm một người thứ ba thử một lần xem, người thứ ba không nhất định là đáng hận như vậy đâu, cái đáng hận là ý trời.” Tôi nói.
“Tối nay có đến nhà đài không?” Tôi hỏi.
“Đương nhiên có!” Nó nói.
Người phụ nữ dẫn chương trình ca nhạc kia tên là Đồ Lỵ, Du Toánh gọi điện đến đài hỏi được.
10h50 tôi và Du Toánh đứng ở cổng nhà đài, 11h05 Đồ Lỵ ra khỏi nhà đài, ngồi trên một chiếc taxi, giống như hôm qua, dừng lại ở số 71 đường Nhạc ở Tiêm Sa Trớ, ăn mấy thứ ở đó rồi về nhà.
“Có thể không phải cô ta.” Tôi nói với Du Toánh.
Buổi tối ngày thứ ba, Du Toánh lái xe mui kín của Thường Đại Hải đến đón tôi.
“Hôm nay lái xe đến radio à?” Tôi hỏi nó.
“Lên xe đi!” Nó nói, “Tao đã biết cách nhanh nhất có thể biết sự thật.”
10h30, Du Toánh đỗ xe bên ngoài nhà đài, đêm nay thời tiết rất xấu, dông tố không ngừng.
“Thường Đại Hải sẽ không xuất hiện chứ? Thời tiết xấu thế này, huống hồ anh ta chưa từng xuất hiện ở đây.” Tôi nói.
Tôi hối hận vì nhận ra giọng nói của Đồ Lỵ, nếu không phải như vậy, Du Toánh sẽ không hoài nghi cô ta, không tìm được Đồ Lỵ, Du Toánh sẽ không nghi ngờ Đại Hải, ngộ nhỡ Đại Hải và Đồ Lỵ thật sự ở bên nhau, nhất định quan hệ giữa anh ta và Du Toánh đi đời nhà ma.
10h50 Du Toánh nói với tôi: “Mày ngồi ra sau đi.”
Tôi từ ghế trước bò ra ghế sau.
“Mày có thể nằm xuống không?” Nó nói.
Tôi nằm xuống.
Chúng tôi vẫn nghe chương trình mà Đồ Lỵ dẫn, tối nay, cô ta bật rất nhiều bài tình ca. Cuối cùng là bài hát ‘I will wait for you’’, đã từ rất lâu tôi không dám nghe bài hát này, không ngờ vào giờ khắc này được nghe thấy nó, Đồ Lỵ cũng đang đợi một người sao? Bất kể là đứng ở vị trí lí trí hay tình cảm, tôi đều nên thông cảm cho Du Toánh, nhưng tôi không hi vọng Đồ Lỵ bị phát hiện, tôi im lặng cầu khẩn cô ấy không bước ra từ cánh cổng này.
Sau bài hát cuối cùng, Du Toánh chạy xe tiến lên phía trước, đứng ngay dưới một gốc cây, nó hạ thấp đèn, sau đó kéo cổ áo lên cao, mái tóc dài giấu sau áo khoác.
Tôi nằm ở phía sau, không nhìn thấy cửa nhà đài, cũng không nhìn thấy đồng hồ, sau khi ‘I will wait for you’ phát xong, sự yên tĩnh kéo dài trong xe, khoảng 15 phút sau, một người phụ nữ đột nhiên mở cửa xe đi vào.
“Vì sao anh không nói trước sẽ đến đón em?” Người phụ nữ đó nói với Du Toánh.
Là giọng của Đồ Lỵ, cô ta lên xe của Thường Đại Hải, nói một câu như vậy.
Đồ Lỵ nhanh chóng thấy người ngồi ở vị trí lái xe không phải là Thường Đại Hải mà là một người phụ nữ. Tôi nằm ở ghế sau rất khó xử, không biết là nên ngồi dậy hay vẫn nằm im.
“Xin lỗi!” Đồ Lỵ xoay người muốn xuống xe.
“Mưa to như vậy, để tôi đưa cô về nhà.” Du Toánh đạp ga lướt nhanh.
“Cô là ai?” Đồ Lỵ hỏi Du Toánh.
Tôi ngồi dậy khiến Đồ Lỵ giật mình.
“Các cô muốn gì?” Hiển nhiên cô ta rất sợ hãi.
“Yên tâm đi, không phải bắt cóc đâu.” Du Toánh nói.
Hành vi của Du Toánh cũng đâu khác bắt cóc là bao, nó điên rồi.
“Tôi là bạn gái của luật sư Thường Đại Hải.” Du Toánh nói.
Đồ Lỵ trở nên im lặng, hình như không còn sợ hãi.
Du Toánh chạy xe đến một nơi rồi dừng lại.
“Bắt đầu được bao lâu rồi?” Du Toánh hỏi cô ta.
“Cô nên hỏi Thường Đại Hải.” Đồ Lỵ đã nhận.
“Đến giai đoạn gì rồi?” Du Toánh hỏi.
Đồ Lỵ cười vài tiếng: “Cái gì mà giai đoạn gì? Tôi và anh ấy không phải trẻ con.”
“Anh ta yêu cô sao?”
Không ngờ Du Toánh hỏi Đồ Lỵ câu đó.
“Tôi sẽ không làm chuyện đó với một người đàn ông không yêu tôi.” Đồ Lỵ nói, “Nếu như đã làm tổn thương cô, thì tôi xin lỗi.”
“Cô không có tư cách nói xin lỗi với tôi!” Du Toánh lạnh lùng nói, “Mời cô xuống xe!”
“Cô đã nói sẽ đưa tôi về nhà.”
“Đừng hòng!” Du Toánh đẩy cô ta ra ngoài.
Đồ Lỵ bị đẩy ngã xuống bên cạnh cái mương.
“Vừa rồi tao nên che mặt”. Tôi nói, “Cô ta mà đi báo động, chúng ta sẽ ngồi tù.”
Du Toánh vừa lái xe vừa khóc, từ lúc gặp lại, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó khóc.
Tôi lấy khăn giấy lau nước mắt cho nói: “Đừng khóc, mày nên nghe Thường Đại Hải giải thích có lẽ chỉ là một mình Đồ Ly tình nguyện thôi.”
“Tao khẳng định họ đã lên giường cùng nhau.”
Tôi á khẩu.
Du Toánh đưa tôi về nhà.
“Gặp lại!” Nó nói với tôi.
“Đừng làm chuyện điên rồ.” Tôi nói.