To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Tác giả: Thuỳ An
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: ngoc mai nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1321 / 10
Cập nhật: 2016-04-09 07:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
iờ ra chơi, Nam lên văn phòng đăng ký về, vẻ mặt bàng hoàng:
- Tụi mình gặp nhiều đối thủ quá. Phen này chắc tiêu rồi.
Nam ngồi bệt xuống bậc thềm, lấy tờ giấy trong túi đưa cho Phương.
- Phương coi đi.
Những dòng chữ nguệch ngoạc làm Phương rối cả mắt.
- Chữ gà bới, không thấy gì cả.
Nam giật tờ giấy, đọc lia lịa:
- Lớp 11A3 bài…, lớp 12A5 bài…
- Nam có điên không? Lớp người ta đăng ký, Nam ghi chép làm gì?
- Nhưng đây toàn là những bài hip –hop, có vũ đoàn minh họa hẳn hoi.
- Mắc mớ gì chúng ta?
Nam gãi đầu:
- Chúng ta thua là cái chắc.
Phương dí ngón tay vào trán Nam:
- Thầy Tú nhận xét Nam không ngoa tí nào. Chưa đánh đã đầu hàng, thật đáng xấu hổ.
Nam thụt lùi, né tránh:
- Phương làm cái gì thế? Không được nặng lời với tôi à nghen.
- Tui nói không đúng sao? Hip –hop cái gì, mắc kinh phong thì có. Vũ đoàn minh họa ư? Nói cho oai vậy thôi chứ chắc gì qua nổi bạn Hoa lớp mình.
Một giọng nói rất êm:
- Phương nói đúng. Còn Nam, sao em thiếu tự tin vậy?
Phương và Nam cùng quay lại. Cô Nhung đứng sau lưng đôi bạn tự bao giờ. Hôm nay cô mặc áo dài mới, nền lụa xanh óng ả, hoa văn mai lan cúc trúc óng ánh trong nắng mai vàng. Trang, Hà, Hoa ùa tới:
- Cô ơi, cô đẹp quá… Xuân đã về, Xuân đã về, kìa bao ánh Xuân về tràn lan mênh mang. Trên cánh đồng, chim hót mừng… (Bài Xuân Đã Về của NS Minh Kỳ)
Cô Nhung cười rất tươi:
- Thành viên ban Văn nghệ có khác, xuất khẩu thành… nhạc ngay.
Chuông reo vào lớp. Học sinh vẫn nấn ná, tụ năm tụ ba trong sân trường, trên hành lang, nói chuyện ồn ào, bàn tán xôn xao. Mùa xuân đem đến niềm vui và hy vọng, lòng người cũng khoan dung và dễ dãi hơn. Thầy cô rời văn phòng vào tiết dạy, ngang qua đám học sinh, đưa tay khua nhẹ nhàng:
- Các em vào lớp đi chứ.
Lớp Phương chỉ lác đác vài học sinh. Cô Nhung bước vào, lắc đầu. Nam chạy ra cửa, la lớn:
- Cô vô rồi, cô vô rồi.
Nam lùa học sinh lên cầu thang, đẩy vai bạn này, kéo áo bạn kia, xô lưng bạn nọ. Có tiếng phản đối:
- Vừa thôi nhé, tụi này đâu phải là vịt.
Giờ sinh hoạt sáng nay nhộn nhịp hẳn lên. Trên những gương mặt ngây thơ không còn nét âu lo thường nhật, thay vào đó là vẻ tươi tắn nhẹ nhõm của sự nhàn hạ sau thời gian ôn tập, học thi. Tuy chưa có kết quả học kỳ, nhưng gánh nặng trên vai các học sinh đã trút xuống, từ giây phút này cho đến khi nghỉ tết là những ngày vui chơi trước thềm năm mới, rộn ràng hương xuân.
Cô Nhung gõ nhẹ thước lên bàn:
- Các em trật tự. Cô báo một tin vui là lớp chúng ta vừa đăng ký dự thi hai tiết mục văn nghệ. Nếu được vào chung kết, trước mắt là sẽ được diễn trong đêm văn nghệ tất niên tại trường, sau đó, các thầy cô trong ban giám khảo sẽ chọn những tiết mục đặc sắc nhất để tranh tài cùng các trường cấp 3 trong thành phố…
Tiếng vỗ tay đầy hưng phấn cắt ngang lời cô. Cô không giận, còn mỉm cười bao dung:
- Im lặng. Ai có ý kiến gì, cứ mạnh dạn phát biểu.
Phác đưa tay. Phương nhìn Phác nghi ngờ, hắn lại giở trò gì đây? Cô cho phép Phác đứng dậy.
- Thưa cô, em muốn biết lớp mình đăng ký những gì ạ?
Cô đưa mắt nhìn Nam. Nam bước lên bục giảng:
- Lớp chúng ta đăng ký một bài đơn ca có múa minh họa và một bài tam ca…
Học sinh lao xao. Giọng Phác la to nhất:
- Đơn ca, tam ca… mà bài gì mới được chứ.
Nam cố nén bất bình:
- Các bạn biết như vậy là đủ rồi.
Tiếng lao xao dịu dần. Phác kích động:
- Đủ sao được. Đơn ca bài gì? Ai hát? Ai múa? Tam ca bài gì…
Nam hét:
- Im ngay. Mày muốn gì, hả?
Phác được thể, nhìn cô Nhung bằng đôi mắt cầu cứu, ra bộ như sắp bị Nam đánh đến nơi. Cô nhíu mày, bảo Nam:
- Em bình tĩnh đi. Phác chỉ muốn biết thôi mà. Em hãy nói rõ ràng hơn.
Mặt Phác vênh vênh thấy ghét. Phương đứng lên:
- Thưa cô, bạn Phác không có ý tốt đâu ạ.
Cô cười dịu dàng:
- Thôi, các em đừng găng nhau nữa. Nam, nói đi em.
Nam bước xuống, đưa cho cô tờ giấy:
- Thưa cô, tất cả đều ghi trong này. Nhưng chúng em nghĩ, khi nào tiết mục được chọn thì mới cần nói rõ hơn ạ.
- Không hề gì. Để cô nói cho.
Cô giở tờ giấy ra, nhìn bao quát đám học sinh:
- Lớp chúng ta có hai tiết mục. Tam ca gồm Phương, Trang và Hà, hát bài Về Thăm Mái Trường Xưa, còn Nam đơn ca bài Phượng Hồng, có Hoa múa minh họa…
Tiếng cười khúc khích vang từ cuối lớp, rồi lan khắp, râm ran:
- Nam Hoa, Nam Hoa...
Phác đưa cao hai ngón trỏ để sát nhau, nheo mắt bặm môi làm trò, nhìn về Nam và Hoa đầy giễu cợt. Hoa đỏ mặt. Bất thần, Nam nhảy đến tát vào mặt Phác. Bốp. Cô Nhung sững sờ. Cả lớp im bặt. Bầu không khí lặng ngắt. Nam ra tay hơi mạnh, để lại trên má Phác những lằn đỏ ửng. Phác òa lên khóc:
- Cô ơi, thằng Nam dám đánh em trước mặt cô. Đau quá, hu hu hu…
Cô nhìn Nam:
- Em làm cái gì vậy? Điên à.
Nam cúi đầu:
- Em xin lỗi cô. Nhưng… bạn ấy thô bỉ quá, phải đánh thôi.
- Không được. Cô biết Phác sai trái, nhưng trong lớp còn có cô, cô sẽ giải quyết chuyện này.
Phác được thể, tru tréo:
- Cô ơi, em bị đối xử thô bạo, hãy lấy lại công bằng cho em.
Cô nạt:
- Im đi. Em còn muốn gì nữa đây?
- Nam phải xin lỗi em.
Cả lớp quay ngoắt 180 độ, tất cả đứng về phía Nam:
- Xin lỗi gì chớ. Đừng có nằm mơ.
- Cho Phác điểm không hạnh kiểm vì cái tội cặp đôi đi cô.
- Đáng đời thằng Phác.
Cô Nhung ra dấu im lặng. Chỉ còn tiếng khóc tức tưởi của Phác, càng lúc càng bi ai. Cô gắt:
- Phác thôi đi. Sao em nhiều chuyện thế – Quay qua đám học sinh – Cô nói tiếp nè, tuần sau, sẽ có buổi tổng duyệt để chọn diễn trong đêm văn nghệ tất niên tại trường. Ban Văn nghệ lớp ta đã tập dượt siêng năng, phát huy hết khả năng, hy vọng đem lại vinh quang cho lớp. Các em có muốn làm những vị khán giả đầu tiên không?
Không gian trong lớp òa vỡ tiếng reo hò. Trừ gương mặt méo xẹo của Phác, tất cả học sinh đều tươi cười hớn hở, vỗ tay rào rào:
- Dạ muốn, dạ muốn. Hoan hô Nam, hoan hô Phương…
Cô Nhung nhìn Phương:
- Em đã sẵn sàng chưa?
Phương đứng dậy:
- Sáng chủ nhật tới, em mời cô và các bạn đến nhà em xem buổi tập lần cuối trước khi đem chuông đi đánh… với các lớp khác.
Học sinh chụm lại bàn tán:
- Không biết nhà Phương có đủ chỗ?
Phương cười:
- Các bạn khỏi lo. Nhà Phương nhỏ nhưng sân vườn nhà Phương rộng lắm, tụi mình sẽ diễn ngoài sân cho các bạn thưởng thức nhé.
Lại vỗ tay. Thầy Tú ghé đầu vào:
- Chị Nhung ơi, có chuyện gì vui thế?
Học sinh ngừng tay, đồng loạt đứng dậy. Thầy nói:
- Xin phép chị.
Cô Nhung đưa tay mời. Thầy bước lên bục giảng:
- Các em ngồi xuống. Thầy đến báo cho lớp một tin mới. Trưởng ban Văn nghệ đâu rồi nhỉ?
Phương đứng lên:
- Thưa thầy em đây ạ.
- Thầy vừa họp xong. Vì nhiều lý do ngoài ý muốn, trường sẽ dời buổi tổng duyệt Văn nghệ sớm hơn dự định. Đó là vào chín giờ sáng chủ nhật này, các em chuẩn bị nhé.
Trời đất. Phương nghe như sét đánh ngang mày. Còn biết bao nhiêu điều phải bàn trong buổi tổng duyệt nội bộ sắp tới, ý kiến của cô Nhung sẽ rất cần thiết, tạo thêm niềm tin cho các “nghệ sĩ” của 10A1. Lòng Phương rối bời. Thầy Tú đi tự lúc nào, Phương cũng không hay. Cô Nhung đặt tay lên vai Phương. Phương sực tỉnh:
- Cô ơi, làm sao bây giờ?
- Các em đã sẵn sàng rồi. Còn sợ gì chớ.
Phương thở dài:
- Em muốn diễn trước cho cô và các bạn xem để rút kinh nghiệm, nhưng bây giờ thì không được rồi.
Nam đứng dậy:
- Em đề nghị, ngày mai cô cho phép cả lớp nghỉ học…
- Không được. Chúng ta bàn chuyện khác đi. Sắp bước vào cuộc thi rồi, ban Văn nghệ cần gì, cô và các bạn sẽ giúp đỡ.
Sa đưa tay:
- Thưa cô, chúng em cần tiền để mua bìa cứng làm đạo cụ trình diễn ạ.
Cả lớp hướng về phía Sa, ngạc nhiên:
- Ủa, thằng Sa vô ban Văn nghệ hồi nào vậy?
Phương tươi cười:
- Giới thiệu cho các bạn biết, Sa có nhiệm vụ… thiết kế sân khấu cho tụi này đó.
Những đôi mắt mở to thán phục:
- Ui, Sa làm đạo diễn được sao? Thật là oai phong.
Phác nãy giờ yên lặng, bỗng gào lên:
- Oai phong gì thằng Sa chớ, đồ bợ đ…
Cô Nhung chỉ tay vào mặt Phác:
- Em ăn nói bậy bạ quá. Ra khỏi lớp ngay.
Phác dùng dằng. Cô hét:
- Đi ngay.
Cơn giận dâng cao làm cô choáng váng. Mặt cô tái mét. Cô lảo đảo, Hoa ngồi đầu bàn đưa tay đỡ cô. Trang lục cặp lấy chai dầu gió. Hà cầm tay cô:
- Cô ơi, cô có làm sao không?
Nam tức giận, nắm cổ áo Phác lôi tuột ra hành lang:
- Cút xéo.
Phương xoa dầu lên thái dương cô, chà xát nhè nhẹ. Gương mặt cô hồng hào trở lại:
- Đừng lo, cô không sao. Sa đâu rồi?
Sa chạy đến bên cô. Cô để tay lên vai Sa:
- Em cứ lấy tiền quỹ của lớp để làm đạo cụ. Có thiếu, cô sẽ bù cho.
Trang, Hà, Phương động viên:
- Nhanh lên Sa nhé.
Nam lo lắng:
- Gấp quá, liệu có kịp không?
- Yên chí.
Sa khéo tay đến không ngờ. Chỉ với những miếng bìa cứng đơn sơ, cây cọ và vài lon sơn nhỏ, Sa đã vẽ nên hình ảnh mái trường, ghế đá, hàng phượng xanh thắm điểm tô những chùm hoa rực lửa. Đáng nể thật. Vậy mà có lần Sa bảo: “Sau này tui sẽ thi vào Đại Học Mỹ Thuật”, Phương đã cười thầm, nghĩ Sa là loại người ôm đồm nhiều chuyện, chí lớn tài hèn. Bây giờ mới rõ, Sa không giỏi ca ngâm nhưng rất có năng khiếu về họa, chắc chắn Sa sẽ thành công trong lĩnh vực này.
Đôi Bạn Đôi Bạn - Thuỳ An Đôi Bạn