No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
gồi 1 mình trong phòng, Bội Cầm lại tiếp tục suy nghĩ. Liệu sau này nàng có như Lâm Thủy hay không? Nếu cứ lén lút quen với Nhật Nam thì chắc chắn nàng sẽ bị đuổi việc. Rồi nàng sẽ phải làm gì trong những tháng ngày còn lại.
Không được. Công việc bao giờ cũng quan trọng hơn, nên phải cố gắng vượt qua, rồi nàng sẽ quên Nhật Nam dễ dàng thôi mà.
Nàng chuẩn bị bắt tay ngay vào công việc. Mong rằng công việc sẽ giúp nàng giết chết thời gian suy nghĩ mông lung.
Bất chợt có tiếng gõ cửa. Nàng vô cùng ngạc nhiên. Ai tìm nàng vào giờ này. Chẳng lẽ Nhật Nam ư? Ôi! Tại sao anh lại dám cả gan đến tìm nàng vào giờ này kia chứ. Nàng không muốn ra mở cửa nhưng tiếng gõ cửa mỗi lúc như dồn dập hơn và kèm theo là giọng nói của bà Lam Hằng.
- Bội Cầm! Mở cửa cho bác với.
Nàng thở phào nhẹ nhõm. Nàng mong anh, nhớ anh biết bao, nhưng nàng muốn gặp anh ở chỗ khác không phải chỗ này.
Nàng đứng dậy và bước thật khẽ ra mở cửa.
Nàng nhỏ nhẹ nói:
- Bác quên dặn con điều gì ư?
Bà Lam Hằng nắm lấy tay Bội Cầm kéo ra khỏi phòng.
Khi 2 người đang đứng trước lan can, bà chỉ tay lên trời và nói:
- Cô có thấy bầu trời hôm nay thật đẹp không?
Nàng trả lời:
- Dạ thấy. Trăng tròn và sao thì nhiều và sáng hơn mọi khi.
- Vì thế, bác không muốn giam mình trong phòng. Bác có thú nhìn ngắm sao đêm nhưng lại không muốn ngắm 1 mình. Đứa con trai cả của bác cũng thích ngắm sao lắm. Con có muốn ngắm sao không?
Thật sự nàng chẳng có cái thú nhìn ngắm sao đêm. Thú của nàng là được nhìn ngắm bóng đêm vắng lặng, nhưng nàng lại không muốn phật lòng bà chủ.
Nàng đành nói dối:
- Dạ, thích lắm. Con rất muốn ngắm sao.
- Vậy chúng ta lên sân thượng ngắm sao đi.
Nàng khẽ gật đầu rồi theo chân bà Lam Hằng bước lên sân thượng.
Ngồi bên cạnh bà Lam Hằng nhưng nàng cứ thả hồn tận đâu đâu. Nàng nghĩ về cha mẹ, về Nhật Nam. Không 1 vì sao nào lọt vào tâm khảm của nàng cả.
- Bội Cầm! Con đang ngắm sao đó à?
Tiếng nói bà Lam Hằng vang lên làm nàng giật nẩy mình.
Nàng ấp úng.
- Dạ... dạ phải.
- Sao bác trông con có vẻ mơ màng quá vậy?
- Con đang nghĩ về cha mẹ.
- Con có hiếu quá. Cha mẹ con nơi chín suối nếu biết con có hiếu như vậy, chắc họ cũng vui lòng lắm.
Im lặng thật lâu như để nén cơn xúc động bà tiếp:
- Bác thì không được như con, bác đã làm cho mẹ bác buồn mà qua đời. Bây giờ, nghĩ lại bác vô cùng đau khổ.
- Bác kể cho con nghe đi.
- Con biết không? Hồi nhỏ, bác mê búp bê lắm. Nhưng sinh nhật lần thứ 10 của bác, mẹ bác có mua tặng cho bác 1 con búp bê biết khóc, biết cười, biết nhắm mắt và biết mở mắt. Rồi 1 tuần sau, mẹ bác đã vô tình để cho con chó con gặm nát cái chân. Bác khóc. Bác giận mẹ. Bác đòi mẹ bác đền. Và bác đã bị mẹ bác đánh đòn 1 trận ra trò. Suốt ngày hôm đó, bác giận mẹ bác vô cùng. Đêm đó, bác đi ngủ thật sớm, trong lòng vẫn còn giận mẹ. Nhưng không ngờ khi ngủ 1 giấc thật ngon, sáng ra bác đã quên hết mọi chuyện. Bác định gặp mẹ để xin lỗi nhưng mẹ đã đi làm. Suốt ngày hôm đó, bác cứ mong ngóng mẹ về để ngỏ lời xin lỗi. Chiều về, bác và cha bác ngồi đợi mẹ bên mâm cơm đến nguội lạnh thì có người chạy vào báo tin. Mẹ bác bị tai nạn giao thông. Bác và cha hối hả chạy ra đầu ngõ thì thấy mẹ nằm chết trên 1 vũng máu trên tay còn nắm chặt 1 con búp bên lên giây thiều. Có lẽ mẹ định mua để thường lại cho bác. Con thấy đó. Bác có phải là đứa con bất hiếu không?
Bội Cầm im lặng không trả lời. Nàng sợ cất tiếng nói sẽ phải bật khóc vì câu chuyện của bà Lam Hằng.
Bội Cầm tựa người vào song cửa, chống tay lên cằm. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ nào đó gõ những tiếng rời rạc buồn bã.
Ngửa mặt nhìn trời, Bội Cầm ngầm đoán xem ngôi sao nào là thiên mạng của mình.
Nàng xoay qua nhìn bà Lam Hằng rồi ôn tồn hỏi:
- Bác à! Hình như mỗi vì sao tượng trưng cho thiên mạng của 1 con người phải không bác?
Giọng bà Lam Hằng ôn tồn ấm áp:
- Bội Cầm! Con hãy nhìn xem. Vô số các vì sao đang chen chúc nhau trên bầu trời kia. Đúng. Mỗi vì sao tượng trưng cho 1 thiên mạng. Có nghĩa là số mạng của con người là do thượng đế an bài.
- Bác à! Vì vậy, mà bác rất thích ngắm sao để tìm xem ngôi sao nào là bác có phải vậy không?
Bà Lam Hằng mỉm cười gật đầu rồi cất giọng êm ái hỏi:
- Thế con thích mình là ngôi sao nào hả, Bội Cầm.
Không chần chừ Bội Cầm đáp nhanh:
- Dạ, sao chổi.
- Con có thể cho bác biết tại sao không?
- Vì sao chổi vừa to lại vừa đẹp và lại lâu lâu mới xuất hiện 1 lần.
Bà Lam Hằng nắm chặt tay của Bội Cầm.
- Theo bác, con lúc nào cũng là 1 ngôi sao đáng yêu nhất.
- A! Bác nhìn xem 1 ngôi sao vừa mới bay qua kìa.
Giọng bà Lam Hằng bỗng trầm xuống:
- Bội Cầm con biết không. Khi nào có 1 ngôi sao rơi xuống dãy Ngân Hà rồi biến mất là lúc đó như 1 điềm báo có 1 sinh mạng sắp lìa đời.
Hôm nay, Bội Cầm nghĩ rằng, nàng đã được nghe 1 câu chuyện lý thú về các vì sao.
Bà Lam Hằng nói tiếp:
- Con biết không. Tối hôm bác giận mẹ bác, bác cũng thấy có 1 vì sao rơi qua dãy Ngân Hà. Không ngờ chiều hôm sau mẹ bác mất.
Bội Cầm cảm thấy hình như bà Lam Hằng đang khóc nàng vội vàng nói:
- Còn khi ta thấy 1 vì sao xẹt băng qua là ta cầu nguyện điều gì cũng được, phải không bác?
- Phải. Nhưng phải thật nhanh, con à.
Họ còn định nói nhiều nhiều lắm về các vì sao nhưng 1 vài hạt mưa đêm lất phất rơi.
Bà Lam Hằng nói:
- Chúng ta xuống thôi. Mưa rồi đấy.
Lúc này, không hiểu sao nàng lại không muốn đứng dậy, nàng muốn ngồi mãi để được nghe bà Lam Hằng kể cho nàng nghe về các vì sao.
Nàng đứng lên mà lòng vẫn còn luyến tiếc vô cùng.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm