Số lần đọc/download: 2107 / 19
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:31 +0700
Chương 9
M
arlin đã có địa chỉ trên kính lặn: 42 đường Wallaby, Sydney. Nhưng Wallaby ở đâu? Sydney ở chỗ nào?
Anh phải hỏi đường.
Một bầy cá mặt trăng lấp lánh lướt qua. Có khi họ biết.
“Xin lỗi.” Marlin hỏi vì thấy họ hối hả. “Ừm – xin chào?”
Bầy cá mặt trăng vẫn lao tới và không ngừng di chuyển.
“Này! Gượm đã!” Marlin gào lên. “Đợi một phút! Tôi đang nói chuyện với các bạn mà.”
Nhưng họ vẫn lướt đi mất.
“Một câu chớp nhoáng thôi!” Marlin nài nỉ. “Đi mà? Thế là họ lại đi mất rồi!”
Lúc đó, Dory bơi lại gần. “P. Sherman, 42 đường Wallaby.” Cô phấn khích. Cô cứ nhắc đi nhắc lại địa chỉ này kể từ khi cô nhớ được. “42 đường Wallaby.”
Việc này khiến Marlin phát phiền.
“Rồi. Rồi. Thôi được rồi.” Anh bảo cô, “Tôi nghĩ tốt hơn hết là từ giờ tôi nên tiếp tục… tự mình.”
Dory khựng lại, ngơ ngác. “Hử?”
Chuyện này rất khó nói. Marlin cố diễn đạt lại. “Tôi không muốn làm tổn thương cô.”
“Anh muốn tôi đi ư?” Dory không tin vào tai mình.
“Chà, ý tôi không phải... Đúng vậy. Chỉ là, cô biết đấy… Tôi không thể chậm trễ thêm nữa, và cô thì cứ làm tôi chậm trễ thêm.”
Dory mở to mắt. “Ý anh là… anh không ưa tôi?”
“Không! Tất nhiên là tôi ưa cô chứ.” Marlin giải thích. “Đừng khóc. Tôi thích cô…”
Thình lình, cả đàn cá mặt trăng từ đâu dừng phắt lại trước mặt họ. “Này, anh!” một chú cất tiếng hỏi Marlin.
Tất cả đều lơ lửng ở đó, nhìn xoáy vào Marlin.
“Cô ơi. Gã này làm phiền cô à?” Một chú cá hỏi han thân tình.
“Ừm. Tôi cũng chẳng nhớ nữa.” Dory sụt sịt. Rồi cô quay sang Marlin. “Anh làm thế, đúng không?”
“Này!” Marlin đột ngột nói. Cuối cùng anh cũng thu hút được sự chú ý của họ! “Các anh có biết đường đến chỗ P. Sherman không?”
“Nào, anh kia, chúng tôi đang nói chuyện với quý cô, không phải anh.” Con cá cười với Dory, cố làm cô nàng vui. “Cô thích phải ấn tượng ư? Được thôi.” con cá nói với cả đàn. “Làm như buổi diễn tập nào, các quý ngài…”
Tức thì đàn cá mặt trăng tản ra, xếp thành hình một con cá kiếm.
“Chúng tôi là ai nào? Đoán thử đi?” đàn cá đồng thanh hỏi.
Dory phấn chấn trở lại. “Ô. Tôi đã nhìn thấy một con như thế này ở đâu đó rồi.” Cô nói.
“Tôi là con cá với cái mũi như lưỡi kiếm.” một chú cá mặt trăng gợi ý.
“Khoan… khoan nào… ừm…” Dory nói.
“Là cá kiếm!” Marlin sốt ruột.
“Này, anh chàng cá hề. Hãy để quý cô đoán chứ.” một chú cá trách móc Marlin.
Bầy cá mặt trăng xếp nhiều hình hơn nữa. Hết tôm hùm, bạch tuộc, đến một con tàu… Nhưng Dory không đoán trúng được lần nào.
“Ai đó làm ơn chỉ đường cho tôi được không?” Marlin gào lên giận dữ.
Bầy cá mặt trăng lại xáo trộn vị trí một lần nữa. Lần này, trông đàn cá giống một chú cá hề. Một con cá hề giận dữ – y chang Marlin.
Rốt cuộc, Dory cũng phá lên cười.
Thật vô tích sự. Marlin nghĩ thầm. Anh toan bơi đi.
“Này! Quay lại đi!” Dory bơi theo anh. “Chuyện gì thế?”
Marlin quay sang cô. “Chuyện gì ư? Trong lúc họ làm đủ trò ấn tượng vặt vãnh ấy, thì tôi phải phiêu bạt xa nhà cả dặm, với một con cá thậm chí còn không thể nhớ nổi tên mình,” anh thở dài. “Trong lúc ấy, con trai tôi ở ngoài đó… Nhưng chẳng sao, bởi không có con cá nào trong cõi đại dương này giúp tôi.”
“Chà, có tôi giúp anh,” Dory nói. “Chờ ở đây nhé.”
Cô vội vàng bơi lại chỗ đàn cá. “Trong số các anh đã có ai nghe nói tới P. Sherman, 42 Wallaby, Sydney chưa?” cô lịch sự hỏi.
“Sydney ư? Ồ, chắc chứ,” một chú cá nói vọng ra.
“Các anh biết đường đến đó không?” Dory hỏi.
“Dễ lắm. Cứ theo đường EAC. À, dòng hải lưu Đông Úc.” con cá giải thích.
Loáng cái, đàn cá mặt trăng lại di chuyển, trông họ như dòng hải lưu trong nước vậy: dòng hải lưu Đông Úc. “Dòng nước rất lớn – không thể không trông thấy.”
Rồi họ biến thành mũi tên. “Cứ theo hướng đó là gặp. Rồi xuôi theo đó khoảng ba hải lý, cô em nhỏ xinh ấy sẽ đưa cô đến đúng Sydney.”
“Tuyệt!” Marlin bơi đi ngay. “Tuyệt vời! Dory, cô làm được rồi!”
“Ồ, tôi xin. Tôi chỉ là phụ tá bé nhỏ của anh, luôn sẵn sàng phục vụ.” Dory hớn hở nói.
“Chà, các anh em, cảm ơn tất cả.” Marlin gọi với theo đàn cá mặt trăng.
“Đừng bận tâm. Thoải mái đi. Nghe chứ, anh bạn?” họ đáp lại.
“Tạm biệt.” Dory vừa bơi theo Marlin vừa nói.
“Ồ, này, cô em,” đàn cá nói. “Thêm một điều nữa.”
Dory bơi trở lại chỗ đàn cá. “Gì vậy?”
“Khi cô đến khe này,” đàn cá tạo hình một khe nứt sâu hun hút, hai vách dựng đứng. “Hãy bơi qua. Đừng bơi lên!”
“Gặp khe. Bơi qua. Không bơi lên. Tôi sẽ nhớ!” Dory nhắc lại.
Rồi cô quay lại bơi theo Marlin đã hăm hở lên đường.