I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hóm bác sĩ không biên giới ở lại làm việc với họ một tuần. Hội Chữ thập đỏ ở Senafe làm việc cật lực với họ, sự nỗ lực phối hợp của hai nhóm đã mang lại nhiều kết quả tốt cho bệnh nhân, nhất là phòng trị liệu bệnh AIDS với sự giúp đỡ của Parker. Mỗi đêm, cả hai nhóm đều ăn chung ở lều ăn, tạo ra không khí vui vẻ vô cùng. Họ đã có thời gian sống với nhau tuyệt vời. Đặc biệt Laure với anh chàng bác sĩ Pháp. Lúc nhóm đến giúp đỡ ra về, giữa Laure với người bạn mới này đã nhen nhóm tình cảm yêu đương. Khi cô ta nói với Christianna về chuyện này, mặt cô sáng rỡ.
- Vậy tình hình ra sao? - Cricky hỏi khi hai người theo con đường đi đến dòng sông như mọi khi. Nhưng họ không ngồi dưới gốc cây. Hai người không ai quên được chuyện con rắn mà Yaw đã nhắc nhở họ.
- Tôi thích anh ấy, - Laure thú nhận, miệng cười bẽn lẽn, rồi bỗng tỏ vẻ lo sợ. - Nhưng tôi phải làm gì bây giờ? Có lẽ anh ấy cũng sẽ nói láo, hay lừa dối như những tên đàn ông khác. - Christianna buồn bã khi nghe Laure nói thế, nhất là khi nhìn đôi mắt đau đớn của cô ta. Vị hôn phu của cô ta đã bỏ cô, nên đối với cô, đàn ông đến gần cô đều đáng ngại hết.
- Không phải tất cả đàn ông đều lừa dối hết đâu,
- Christianna dè dặt đáp. Chỉ trong một thời gian ngắn, hai cô đã thành bạn bè, tin tưởng nhau, tâm sự với nhau về mơ ước và cả sự lo sợ của mình về tương lai. Christianna muốn nói cho cô biết về hoàn cảnh đặc biệt của mình, nhưng nàng không dám. Bí mật của nàng quá quan trọng, nàng không thể nói cho ai ở đây biết được, ngay cả với Laure cũng không, cho dù nàng rất thích cô ta. Nàng sợ nói ra sự thật, tình hình sẽ thay đổi giữa họ, cho nên nàng tiếp tục giữ kín chuyện bí mật của mình, chuyện nàng là công chúa.
- Laure à, có người rất tốt và đáng trọng. Cứ nhìn vào cách anh ấy đang sống thì rõ, anh ta cống hiến cuộc đời cho lòng nhân đạo. Như thế đủ rõ bản chất của anh ấy rồi, phải không?
- Tôi không biết, - Laure buồn bã đáp, rồi nước mắt giàn giụa trên mặt cô. - Tôi sợ, không dám tin anh ấy. Tôi không muốn đau khổ thêm một lần nữa.
- Vậy thì làm sao? - Christianna hỏi, giọng dịu dàng, trấn an. - Cô sẽ vào tu viện hay sao? Cô sẽ không hẹn hò yêu đương ai nữa sao? Cô chấm dứt cuộc sống à? Cậu sống độc thân mãi mãi, sợ không đi chơi với ai hay tin ai hay sao? Laure, sống thế quá cô đơn. Không ai thối tha như anh chàng đã bỏ cô đâu. - Hay là như cô bạn đã đi với anh ta. - Anh này có thể không phải người tốt, hay có thể còn quá sớm khiến cho cô chưa tin. Nhưng tôi ghét thấy cảnh cô cắt đứt giao tiếp mãi với mọi người. Cô không thể như thế. Cô là người quá tuyệt vời, quá đẹp không thể xảy ra việc ấy.
- Anh ấy đã nói thế, - Laure đáp, lau nước mắt. - Tôi đã kể cho anh ấy nghe hết chuyện đã xảy ra. Anh ấy nói chuyện quá khủng khiếp.
- Khủng khiếp thật. Cô đã bị một vố đau đớn giáng xuống đầu. Hắn quả là tên khốn nạn, phải nói trắng ra như vậy, - Christianna hậm hực đáp và Laure cười với nàng. Nàng thương người bạn mới.
- Anh ta có quyền thay đổi ý kiến, không cưới tôi, - và có thể yêu người khác. - Laure nói, cố làm ra vẻ công bằng.
- Đúng, nhưng làm như anh ta là sai, lấy người bạn thân của cô là sai. Rõ ràng anh ta dan díu với cô ta lâu rồi và anh ta biết sẽ đi với cô ta trước khi ấn định ngày cưới với cô hai ngày. Dù cô tìm cách biện hộ cho anh ta thế nào đi nữa thì hành vi của anh ta cũng thật thối tha ghê tởm. Nhưng không phải vì thế mà sẽ có người khác xấu xa như anh ta. - Nàng tìm cách phân tích cho Laure thấy hai hoàn cảnh khác nhau để Laure thấy rõ vấn đề.
- Antoine cũng lâm vào hoàn cảnh như thế, - Laure bình tĩnh nói. Antoine là người bác sĩ Pháp trong nhóm bác sĩ không biên giới. - Anh ấy đã quen với một cô, họ chưa đính hôn, nhưng yêu nhau năm năm trời trong trường y và sau đó cô ta đi chơi với người bạn thân của anh ấy, rồi lại lấy anh trai của anh ấy để anh ấy phải gặp cô ta luôn. Vì thế mà anh ấy đến châu Phi và gia nhập nhóm bác sĩ không biên giới để khỏi gặp họ. Anh ấy không nói chuyện với anh trai mình kể từ khi họ lấy nhau, chắc vì quá buồn.
- Cô ta giống anh chàng đã bỏ cô. Cô và Antoine thế là may, vì đã dứt được hạng người xấu như thế, nhưng trường hợp của cô và Antoine bây giờ có vẻ không tệ đâu. Tôi nghĩ là cô nên cho anh ấy cơ hội chứ. Cô có thể gặp anh ấy lại sau khi về? - Nàng không biết đích xác khi nào thì nhóm sẽ trở lại, nhưng họ sẽ đến trại quãng một tháng một hai lần, và Laure sẽ về trong vòng gần một tháng nữa, thời gian tương đối ngắn hơn, cho nên nếu các bác sĩ không biên giới không trở lại trước khi cô về, thì cô sẽ không gặp anh ta nữa. Christianna cảm thấy thật đáng tiếc nếu hai người lỡ cơ hội để tìm hiểu nhau. Rõ ràng giữa hai người đã có chuyện gì đấy, nếu không thì chắc Laure không quá lo âu như thế. Chắc cô đã mến anh chàng bác sĩ này và đồng thời thấy mình yếu đuối, lo sợ.
- Anh ấy muốn gặp tôi ở Geneva. Vài tháng nữa, anh ấy sẽ rời khỏi châu Phi. Anh ấy đã nhận làm trong một bệnh viện ở Brussels, chuyên trách về bệnh nhiệt đới. Anh ấy nói sẽ đến thăm tôi khi tôi về nhà. Tôi sẽ về trước anh ấy hai tháng.
- Như vậy cô sẽ có thời gian để chuẩn bị tinh thần. Tại sao cô không tự vấn lòng mình khi về nhà? Có thể hai người gửi thư từ cho nhau hay làm gì đấy trong thời gian chờ đợi. - Laure cười, Christianna chấp nhận rằng việc họ gặp nhau tại châu Phi này không phải dễ, vì hoàn cảnh cư trú và tính chất công việc của họ. Nhưng chờ đợi ba tháng không phải lâu và Laure cần thời gian để hàn gắn vết thương lòng. - Cô nên bật đèn xanh xem sao, hay ít ra cũng mở rộng lòng mình để xem tình hình như thế nào. Cô sẽ không mất gì hết, cô chẳng phải đầu tư cái gì vào đây hết. Cô hãy tìm cách để anh ấy chứng tỏ anh ấy là người tốt. Cứ thận trọng, nhưng ít ra cũng nên cho anh ấy có cơ hội để tỏ tình, anh ấy cũng đã cắt đứt với người cũ rồi.
- Tôi không muốn lòng mình tan vỡ lần nữa, - Laure đáp, vẫn còn vẻ lo sợ. Nhưng rõ ràng cô ta đã nghe theo lời khuyên của Christianna, những lời nàng nói đã làm cho cô ta vững dạ.
- Không ai không trải qua một lần đau khổ, - Christianna đáp lời cô. - Có thể nói thế hơi quá đáng, nhưng tôi nghĩ phần đông đều thế. Người nào đã có lần bị tình phụ, lòng họ sẽ cứng rắn hơn.
- Thế còn cô thì sao? - Laure cười hỏi.
- Tôi có thích vài người, thậm chí có người tôi rất thích, nhưng tôi không yêu ai. Thực đấy, tôi không yêu ai. - Nàng ít có cơ hội để yêu, ngoại trừ thời gian theo học ở Berkeley, nhưng ngoài thế giới quá nhỏ bé của mình ra, nàng không có nhiều chọn lựa nào khác để tình yêu của nàng có thể hiện hữu được. Để làm vừa lòng cha, nàng phải tìm người yêu là hoàng tử, hay ít ra là người có tước vị, người có địa vị tương xứng với mình. Nếu không, chuyện yêu đương sẽ gây nhiều phiền phức. Mặc dù mới đây có nhiều người trong hoàng tộc lấy người dân thường, nhưng cha nàng vẫn nhất quyết yêu cầu nàng lấy người trong hoàng tộc. Cha nàng đã hứa với mẹ nàng trước khi bà mất như thế, truyền thống này rất có ý nghĩa đối với ông, ông thường nói rằng ít có cuộc hôn nhân nào giữa hoàng tộc với dân thường mà thành công được. Ông không những muốn bảo toàn dòng dõi quý tộc, mà ông còn tin rằng điều cơ bản là không nên lấy người nào khác với địa vị của mình. Ông thường nhắc nàng nhớ rằng ông sẽ không chấp nhận cho nàng lấy ai hết ngoài người trong hoàng tộc. Nàng tin ông nói thật. Nên nàng sẽ không lấy ai nếu không có sự bằng lòng của cha. Nhưng nàng không thể nói điều này cho Laure biết.
- Tôi không muốn nói vì tình yêu mà tôi đau khổ. Tôi khổ sở là vì anh ta hủy đám cưới rồi bỏ chạy. Tôi đau đớn vô cùng.
- Nhưng cô đã không chết. Đấy là điều tốt cô cần phải nhớ. Nếu người này hay người khác tốt hơn, cô sẽ được hạnh phúc.
- Tôi nghĩ cô nói đúng. - Laure đáp, vẻ điềm tĩnh hơn và có phần can đảm thêm một chút. Christianna đã nêu ra những chi tiết hay và lời nàng được Laure tiếp nhận với hảo ý. Laure lắng nghe, mặc dù còn sợ. Cô rất thích người bác sĩ mới gặp. Khi họ gặp nhau, ngay lập tức hai người đã thông cảm cho nhau, như bạn tâm tình, mặc dù lòng cô vẫn còn lo ngại, không hoàn toàn tin vào sự thành thật của anh ấy. Cô đã từng tin vị hôn phu cũ là bạn tâm tình, nhưng hóa ra anh ta là kẻ lừa bịp. Nhưng người đàn ông này khác, anh ấy cũng có vẻ thận trọng và anh ấy có lý khi làm thế. Hai người hoàn toàn có hoàn cảnh giống nhau, nên đâm ra kính trọng nhau. - Có lẽ khi về rồi, tôi sẽ gặp anh ấy, - cô ta nói, miệng cười e thẹn.
- Thế là tốt, - Christianna đáp, ôm ghì cô khi họ quay về trại. Họ đi qua nhiều phụ nữ địa phương đang đi với con cái. Hai người đều nói rằng người dân Eritrea rất thân nhau, tử tế với nhau. Người trong một nước mà nói đến chín thứ tiếng, nhưng dù họ nói tiếng gì, họ vẫn luôn luôn cười và giúp đỡ nhau, giúp người khác. Họ muốn mọi người cảm thấy được đón tiếp nồng hậu, được thoải mái. Điều này khiến cho người nào gặp họ cũng thấy vui sướng.
- Điều duy nhất làm cho Christianna đau lòng là thấy đám trẻ con thiếu ăn, chúng thường ở các vùng xa xôi hẻo lánh, nhưng thỉnh thoảng nàng cũng thấy cảnh ấy ngay tại Senafe này. Nhiều năm người dân ở đây phải chịu cảnh hạn hán, đói khát, nhiều trẻ em suy dinh dưỡng đã được đem đến đây khiến cho nàng rất xúc động. Họ không thể làm gì nhiều để giúp người dân ở đây giải quyết được bệnh tật, nghèo đói, thế nhưng người ở đây đã can đảm chịu đựng, đương đầu với hoàn cảnh. Hội Chữ thập đỏ đã làm hết khả năng để giúp họ, các đoàn thể khác cũng thế, nhưng nước này cần nhiều người đến giúp sức ngoài một nhóm nhỏ giúp họ vì tình thương. Họ cần những giải pháp kinh tế chính trị cởi mở hơn. Sự giúp đỡ ở đây còn quá nhỏ bé, nhưng người dân vẫn tỏ ra biết ơn và vui sướng. Christianna định khi về nhà sẽ yêu cầu tổ chức từ thiện của nước nàng giúp đỡ họ nhiều hơn. Trong lúc chờ đợi, nàng đã cống hiến thời gian, tâm huyết, linh hồn cho tổ chức này. Việc nàng được đến đây là phần thưởng lớn lao dành cho nàng, nàng rất vui vì họ đã đón tiếp nàng nồng nhiệt, cám ơn Hội Chữ thập đỏ đã cho phép nàng làm việc này và cám ơn cha nàng đã để cho nàng đi. Đôi lúc nghĩ đến điều này, lòng nàng tràn ngập niềm hân hoan.
Họ về đến trại đúng giờ tắm trước khi ăn tối. Các cô gái phụ trách việc xối nước đã ra về, nhưng phụ nữ trong nhóm đã xối nước cho nhau tắm. Khi Fiona nghe các cô cười ở trong nhà tắm tạm thời phía ngoài lều, cô đã ra tắm với họ.
- Có chuyện gì thế, các cô? - Fiona hỏi, vẻ nghi ngại. Cô ta hiện đang gặp khó khăn giữa hai con đường: ve vãn Max hay là một trong những bác sĩ mới đến mà cô cho là tuyệt vời. Nhưng ngày hôm sau anh ta phải ra về rồi, cô không có thì giờ để tiếp xúc với anh ta. Max thì còn ở lâu, anh ta sẽ còn ở đây một thời gian dài nữa. Nhiều tháng nữa Christianna và hai chàng vệ sĩ mới về nhà, hy vọng đến cuối năm mới về, cho nên anh ta bảo đảm hơn chàng bác sĩ sắp về kia, mặc dù chàng ta ngon lành hơn. Cô ta đem chuyện này ra bàn với hai người thiếu nữ cùng lều, họ cười cho sự tiến thoái lưỡng nan của cô.
Fiona là một người hộ sinh không thể thiếu của khu vực Debub, nhất là Senafe. Trước khi cô ta đến đây, phụ nữ phải cởi lừa đi ba ngày để đến nhà hộ sinh ở xa nhà họ để sinh con và nhiều khi họ đẻ con ở bên vệ đường. Với sự giúp đỡ của Fiona, số tử vong của trẻ sơ sinh trước và sau khi sinh giảm thiểu rất nhiều. Khi nào cô ta thấy bà mẹ khó sinh, cần bác sĩ, cô ta nhất mực yêu cầu họ đến sinh ở trung tâm. Người địa phương rất cảm phục lòng tốt và khả năng của cô, vì hầu hết hài nhi do cô giúp sinh ra đều rất khỏe mạnh. Cả mẹ lẫn con được Fiona chăm sóc cẩn thận. Cô ta nổi tiếng khắp vùng và được mọi người yêu mến.
Fiona tắm cùng với Cricky và Laure. Khi lau khô người, cô ta hỏi hai người: - Hai cô có gì vui không?
- Chỉ nói chuyện thôi, - Laure đáp, nhưng bây giờ cô ta đã thân thiện với mọi người hơn. Từ khi tình bạn giữa cô và Christianna thân thiết, cô cởi mở với mọi người hơn. Với Fiona, đây là sự thay đổi kỳ diệu.
- Nói về Antoine, - cô ta thú thật, mặt ửng hồng vì e thẹn. - Anh ấy rất dễ thương.
Fiona cười. - Anh ấy quá dễ thương. Anh ấy đẹp trai và tôi nghĩ anh ấy mê cô. - Và Laure cũng thích anh ấy.
- Khi về nhà tôi sẽ đến thăm anh ấy, - Laure đáp, đưa mắt nhìn người bạn kia. Christianna đã thuyết phục cô vào chiều hôm ấy. Ít ra cô cũng đã tạo cơ hội cho anh ta, để xem chuyện gì xảy ra. Đây là bước đầu quan trọng cho cô.
Tối đó, bữa ăn trong lều diễn ra rất vui. Những người trong trại nằm ở ngoại ô Senafe sẽ rất buồn khi những bác sỹ mới đến ra về. Khi họ ở đây cảnh tượng rất vui. Người ta cười nói, thức ăn ngon và Geoff đem ra nhiều chai rượi vang Nam Phi. Mọi người đều vui vẻ và sau đó Laure cùng Antoine đứng nói chuyện với nhau ngoài lều. Sau câu chuyện giữa Laure với Christianna, cô ta có vẻ rất cởi mở. Khi Christianna và Fiona bước ra khỏi lều ăn, họ thấy Antoine và Laure hôn nhau cách đó một chút. Họ không nói gì, không muốn làm cho đôi tình nhân phải bối rối, nên lặng lẽ đi về khách sạn Ritz, lòng cảm động trước cảnh họ đã thấy. Thật tuyệt khi thấy sau mấy tháng u sầu vì tình duyên đổ bể, nay Laure đã lành vết thương lòng. Cả hai đều hy vọng rằng cô ta và Antoine sẽ gặp nhau lại khi đã về châu Âu. Họ có vẻ yêu nhau thắm thiết.
Khi hai người vừa đi vào lều, Fiona cười với Christianna:
- Tôi mừng là ở đây có người hôn nhau. - Christianna cười. - Tôi không biết tôi có hôn nổi không, - cô ta than vãn với vẻ thành thật. Họ sống trong hai khu vực rất gần nhau, biết nhau quá rõ đến nỗi xem nhau như anh chị em, nhưng không yêu nhau hay để cho tình yêu nảy nở. Sống như vậy có vẻ đơn giản hơn. Thậm chí cô hết muốn theo đuổi Max và chỉ trở thành bạn với anh ta thôi. Anh ta và Samuel vui vẻ với mọi người, sống hòa hợp với tất cả. Họ làm việc cật lực như những người khác, phần lớn công việc là tháo các vật liệu trong phòng ra, sửa chữa đồ đạc, cung cấp vật tư để thay thế những thứ đã bị hư hỏng và đi chợ mua nhu yếu phẩm cần thiết. Mọi người đánh giá cao công việc của họ, khen họ làm việc không biết mệt mỏi. Họ đến tìm gặp Christianna nhiều lần trong một ngày, không bao giờ đi xa nơi làm việc hay bất cứ nơi nào nàng có mặt, nhưng không đến gần nàng, hay xen vào những việc nàng đang làm. Họ tìm cách để hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ nàng cho được tốt. Họ không mắc phải sai lầm để lộ tung tích của nàng, cũng như Geoff vậy.
- Còn chuyện của cô với chàng bác sĩ người Mỹ mới đến sao rồi? - Fiona hỏi khi hai người leo lên giường.
- Tôi đoán anh ta thích cô, - Fiona nói tiếp. Cô ta thích tưởng tượng ra cảnh yêu nhau và làm tình của mọi người quanh cô, nhưng trong trại ít xảy ra chuyện ấy hay không xảy ra chuyện ấy. Họ bận nghĩ đến nhiều chuyện khác và gác chuyện tình ái sang một bên trong thời gian ở đây. Điều này khiến Fiona buồn lòng.
- Anh ta thích mọi người, - Christianna ngáp rồi cười đáp lời cô. Nàng cũng buồn khi thấy nhóm bác sĩ đến giúp ra về. Trong thời gian ở đây, họ là những người bạn tốt, làm được rất nhiều việc hữu ích. - Người Mỹ thường như thế. Tôi thích đi học ở Mỹ. Trong khi tôi theo học ở đấy, tôi đã sống rất tuyệt.
- Tôi chưa bao giờ đến đấy - Fiona đáp. - Một ngày nào đó, nếu có khả năng, tôi sẽ đến cho biết. - Khi còn làm nữ hộ sinh ở Ailen, cô ta chỉ có đồng lương ít ỏi và khi sang đây, trợ cấp lại càng ít hơn nữa, nhưng vì cô yêu thích công việc nên chấp nhận. Với nghề nghiệp này, cô ta đã giúp nhiều sản phụ địa phương, đã cứu sống nhiều sinh mạng. - Có lẽ tôi nghèo suốt đời. - Không hiểu tại sao mà cô ta cứ nghĩ rằng Christianna không nghèo túng như cô. Nàng chỉ mặc áo quần đơn giản, không đeo nữ trang, nhưng rõ ràng nàng là người có học, có phong cách quý phái và rất tốt với mọi người chung quanh. Từ nàng toát ra dấu hiệu của một người được giáo dục tốt. Fiona đã nhận xét từ lâu rằng Christianna có lòng quãng đại của con người sống trong một thế giới đầy đủ, êm ấm và xuất thân trong một gia đình tốt. Nàng không hề tỏ ra ganh ghét hay thù hận ai. Nàng hình như chăm sóc đến mọi người, không hề nói đến tiền bạc hay lợi lộc mà nàng đã làm hay không ở nhà mình. Quả vậy, hầu như nàng không nói đến gia đình, ngoại trừ thỉnh thoảng có nhắc đến cha mình với lòng khâm phục, kính mến. Fiona nghĩ rằng nàng có cuộc sống sung túc ở nhà, nhưng cô ta không biết điều đó có chắc không. Chính bà Mary cũng thường nói rằng mọi người đều nghĩ nàng là người rất tốt. Christianna rất duyên dáng, qua phong thái của nàng, qua nụ cười trên môi nàng.
- Nếu tôi rời được châu Phi, thì ngày nào đó chúng ta sẽ cùng sang Mỹ. Nhưng đây là điều tôi khó thực hiện. Có lúc tôi nghĩ rằng tôi sẽ ở đây mãi mãi và có lẽ tôi chết ở đây luôn, - Fiona nói với vẻ mơ màng. Christianna nằm kê đầu lên gối, hai tay lót sau đầu, đưa mắt nhìn Fiona và miệng cười vui vẻ.
- Tôi cũng ước gì được ở lại đây. Tôi thích xứ này. Mọi thứ ở đây đều đáng yêu. Tôi thường cảm thấy đây là nơi tôi có số phận phải gắn bó.
- Cảm giác như thế thật quý hóa, - Fiona nói rồi tắt đèn. Những người khác vẫn chưa về. Mary nán lại để nói chuyện vui vẻ với các bác sĩ đêm cuối cùng. Laure vẫn ở đâu đó với Antoine, có lẽ vẫn còn hôn anh ta, hay tìm hiểu thêm về anh ta trước khi họ ra về. Hai cô có thể nghe tiếng cười ở bên ngoài. Và khi những người khác vào lều thì hai cô đã ngủ say.
Sáng hôm sau mọi người đều đến chia tay các bác sĩ không biên giới. Tất cả mọi người đều không muốn chứng kiến cảnh họ đi. Khi họ đến, cả trại đều vui vẻ như ngày hội. Khi Christianna đến chào giã biệt, nàng thấy Antoine đang nắm tay Laure, cô ta cười, mắt nhìn Antoine. Chuyện giữa hai người chắc đã diễn ra tốt đẹp. Khi anh ta ra đi, Laure có vẻ như muốn khóc.
Sau khi tạm biệt nhóm bác sĩ không biên giới, Christianna cùng Laure đi làm việc, nàng thân mật nói với cô ta: - Rồi cậu sẽ gặp lại anh ấy trong thời gian gần thôi, - Laure đi về phía văn phòng làm việc, còn Christianna đi đến nhà dành cho bệnh nhân mắc bệnh AIDS, nàng thường đến thăm họ mỗi buổi sáng.
- Anh ấy cũng nói thế, - Laure nghẹn ngào đáp và Christianna cười.
Khi vào văn phòng, nàng thấy Mary đang đi kiểm tra công việc cùng với Parker. Chàng vừa khám cho một thiếu phụ có con bị nhiễm bệnh AIDS. Qua câu chuyện cởi mở với chị ta, họ mới biết chị đã không dùng sữa bột mà họ đã cấp để chị cho con bú, mà lại cho con bú sữa mình. Chị ta nói chồng mình không tin vào sữa bột, gã nghĩ rằng sữa bột sẽ gây bệnh cho con gã, nên vứt hết sữa bột đi. Ngày nào Mary cũng thấy cảnh bi thảm như thế này. Bệnh AIDS và nạn thiếu dinh dưỡng là hai điều tệ hại ở đây, bà ra sức chống lại chúng.
Christianna lặng lẽ đi qua họ để thăm các phụ nữ và trẻ con nàng quen biết. Nàng không muốn quấy rầy công việc của Parker và Mary, nên nàng yên lặng làm công việc của mình, chỉ nói nho nhỏ với bệnh nhân bằng một ít tiếng Tigrinya và Tigne mà nàng đã học được. Hai thứ tiếng này đến chín mươi phần trăm số dân ở Eritrea sử dụng. Có một số người dùng tiếng A Rập, nhưng Christianna chưa học được. Nàng phải vất vả lắm mới học được một ít hai thứ tiếng này, nhờ có Fiona chỉ dẫn. Cô ta nói thông thạo hai thứ tiếng này vì cô thường giúp cho các sản phụ địa phương. Những người phụ nữ mà Christianna nói chuyện với họ trong phòng điều trị bệnh AIDS có những tên như Mwanaiuma, có nghĩa là ngày thứ sáu, Wekesa, người ta nói tên này có nghĩa là thời vụ,
Nsonowa (con thứ bảy) Abeni, Monifa, Chiubo, Dada và Ife, có nghĩa là thương. Christianna thích nghe âm thanh của những tên này. Những phụ nữ này cười mỗi khi nàng cố gắng nói tiếng Tigre, nàng chưa nói được rõ ràng thứ tiếng này. Nhưng họ gật đầu hài lòng khi nàng cố gắng nói đúng cách phát âm của tiếng Tigrinya. Dĩ nhiên khi rời khỏi đây, nàng sẽ không dùng đến những thứ tiếng này. Nhưng nàng rất cần chúng ở đây để giao tiếp với các phụ nữ và con nít địa phương, cũng như mỗi khi nàng đi vào Senafe. Các phụ nữ thích nàng và nàng đã cố gắng để nói tiếng của họ, ngay cả khi nàng mắc phải những sai sót đáng tiếc. Khi nàng nói sai, mọi người trong phòng đều cười khúc khích. Sau khi đã phân phát trái cây cho từng người xong, nàng thay hoa vào hai cái bình, số hoa này nàng đã tự đi cắt lấy. Sau đó nàng đến văn phòng làm việc của mình để gặp các thiếu nữ, dạy cho họ cách đề phòng AIDS từ giáo án nàng tự soạn lấy.
Nàng vừa dạy xong thì Parker đi vào, đúng lúc nàng đưa cho mỗi học viên một cây bút bi và nhiều cây bút chì trước khi họ ra về.
- Cô cho họ bút để làm gì thế? - Chàng nhìn nàng với ánh mắt thán phục. Trước đó, chàng rất xúc động khi thấy nàng đối xử với mọi người trong phòng bệnh rất tốt và ân cần. Chàng nghĩ lớp phòng bệnh AIDS do nàng giảng dạy rất ấn tượng - Trước khi trả lời, Christianna cười với chàng. Chàng mặc quần soọc rộng thùng thình và dài đến đầu gối, khoác áo blu ra ngoài áo thun. Ở đây cái gì cũng bình dị hết. - Tôi không biết để làm gì, nhưng tôi thấy người nào cũng thích bút bi và bút chì. Nhân tiện ra phố, tôi mua về cho họ. - Thực ra thì Samuel và Max đi mua và khi về trại đưa lại cho nàng, cho nên hầu như mỗi khi đến dạy, nàng cho họ sau giờ tan học. - Ngoài thực phẩm ra, chắc họ cần bút hơn các thứ khác. - Cả nước đang ra sức chống nạn suy dinh dưỡng. Thực phẩm là thứ ưu tiên hàng đầu, cần phải cho họ trước hết. Đấy là nhu yếu phẩm quan trọng nhất.
- Tôi phải nhớ như thế mới được, - Parker đáp, nhìn nàng. Nàng có vẻ học hỏi nhiều điều trong thời gian ngắn ngủi ở đây. Chàng rất khâm phục nàng đã cố gắng hết sức để nói chuyện với bệnh nhân bằng tiếng địa phương. Nghe họ nói, chàng thấy khó mà học cho được. Sau thời gian hơn một tháng làm việc ở đây, chàng không hề nghĩ đến chuyện nói tiếng địa phương được như nàng. Christianna đã học với người phiên dịch cho mình những từ chính, những câu thông thường để nói với dân địa phương. - Trưa nay cô đến lều ăn không? - Chàng hỏi, miệng cười thân ái. Nàng tự hỏi không biết bây giờ nhóm công tác của chàng đã về rồi, chàng có cô đơn không.
- Tôi phải dạy trong vài phút nữa thôi, - nàng đáp.
- Tôi dạy với Ushi trong lớp. Học sinh rất dễ thương.
- Cô cũng nói tiếng địa phương với chúng à? - Chàng hỏi.
- Tôi cố nói, nhưng chúng thường cười tôi, cười nhiều hơn các phụ nữ nữa. - Nàng cười khi nghĩ đến chuyện ấy. Mỗi khi nàng nói sai điều gì, chúng thường cười ré lên, mà nàng thì rất hay nói sai. Nhưng nàng quyết học để có thể nói trực tiếp với chúng.
- Cô cũng cho chúng bút ư? - Chàng thấy nàng rất hấp dẫn. Nàng trông rất duyên dáng và chàng rất thích điều đó. Chàng không muốn quan hệ mật thiết với ai ở đây. Chàng chỉ muốn kết bạn với họ thôi và chàng nghĩ nàng cũng rất sẵn sàng kết bạn với chàng. Nàng biết lắng nghe và rất quan tâm đến mọi người.
- Phải, tôi cũng cho chúng nữa, - nàng đáp. - Max và Samuel mỗi lần có dịp ra phố là họ mua giúp cho tôi. Bút màu luôn luôn là thứ mà chúng rất thích.
- Chắc tôi cũng mua một ít bút để cho bệnh nhân của tôi. Theo cô thì họ có muốn những thứ ấy không?
- Ở đây bút là hình ảnh của người có học. Họ tôn trọng những người có học, nghĩa là người ta có điều quan trọng cần phải viết ra. Khi tôi mới đến Maggie đã nói như thế.
- Còn chuyện ăn trưa như thế nào? Từ lúc ăn sáng đến khi ấy đã sáu giờ rồi, nên chàng thấy đói bụng. Chiều nay chàng cùng Geoff đến thăm một bệnh viện có những người bị suy dinh dưỡng, họ sẽ cho bệnh nhân ở đấy thực phẩm.
- Tôi không có thì giờ đi ăn, - nàng thành thật đáp.
- Tôi sẽ kiếm gì đấy rồi vừa đến lớp vừa ăn. Tôi thường chỉ ăn trái cây vào bữa trưa. Nhưng ngày nào người ta cũng dọn bánh sandwich, không phải chỉ khi có nhóm bác sĩ tăng viện đến mới dọn đâu. - Chàng vẫn còn mới mẻ đối với trại và chưa quen nề nếp ở trại.
- Tôi hy vọng họ dọn bánh. Ở đây tôi rất mau đói, chắc là vì khí hậu. - Hay vì họ làm việc nhiều và chàng cũng thế. Nàng thích cách chàng đối xử với mọi người ở đây. Chàng có khả năng và dịu dàng, quan tâm sâu sắc đến mọi trường hợp. Chàng luôn luôn đáp ứng được mọi yêu cầu của bệnh nhân. Qua hành động của chàng, người ta thấy rõ chàng rất tốt và rất giỏi trong công việc. Chàng lắng nghe mọi người trình bày hoàn cảnh của mình và có thái độ làm cho người bệnh yên tâm, tin tưởng vào cách chữa trị của chàng.
Họ cùng đi đến lều ăn và khi đến đấy, Christianna lấy một nắm trái cây nơi cái giỏ lớn. Ở đấy cũng có sữa chua, do chị đầu bếp của trại mua ở Senafe đem về, nhưng nàng không đụng đến thứ này. Ở châu Phi, nàng tránh xa thức ăn làm bằng sữa. Nhiều người bị bệnh vì thức ăn này, không chỉ vì các bệnh truyền nhiễm lây lan trong khu vực thôi, mà còn mắc cả bệnh lỵ do ăn uống gây nên. Nàng chưa mắc các bệnh này và hy vọng tránh khỏi do kiêng cử cẩn thận. Parker lấy cho mình hai cái bánh sandwich, gói vào khăn ăn và một trái chuối.
- Cricky, vì cô không ăn trưa với tôi... - Chàng cười - nên tôi cũng về làm việc lại thôi. - Những người khác đến rồi đi. Không một người làm việc nào nán lại để ăn trưa. Chàng đi bộ với nàng đến lớp học nơi mà nàng và Ushi dạy, rồi đi sang khu nhà khác để bàn thảo với Mary một số ca bệnh của họ. - Hẹn sẽ gặp lại cô, - chàng vui vẻ chào nàng rồi đi ra, vẻ hạnh phúc, tự nhiên. Christianna chỉ thấy đây là thái độ muốn làm bạn của chàng thôi, nhưng Ushi không nghĩ như thế. Cô ta nghĩ chàng có ý đồ gì đấy.
- Hẹn nhau ăn trưa à? - Ushi trêu nàng.
- Không. Tôi không có thì giờ. Tôi nghĩ anh ấy không có bạn nên cô đơn.
Tôi thấy anh ấy muốn đi xa hơn tình bạn. - Ushi quan sát chàng nhiều ngày rồi, cô thấy chàng rất hấp dẫn, nhưng giống như Christianna và hầu hết những người khác, cô không muốn dan díu chuyện tình ái trong trại cho thêm phức tạp. Và chàng có vẻ quan tâm đến Cricky nhiều hơn đến cô, Ushi nhận thấy thế. Rõ ràng chàng đã muốn làm quen, làm bạn với nàng, không hề nói với Ushi tiếng nào.
- Tôi không có thì giờ để đi xa hơn, mà cũng không quan tâm đến việc này, - Christianna quả quyết đáp. - Vả lại, người Mỹ là vậy. Họ rất thân mật. Tôi cam đoan với chị rằng mặc dù gặp gỡ nhau trong trại như thế này, nhưng anh ấy không nghĩ đến chuyện tiến xa hơn nữa đâu. Anh ấy cũng giống như chúng ta, đến đây để làm việc.
- Như thế không có nghĩa là cô không cần phải vui chơi, - Ushi cười đáp. Ushi thích đi chơi với đàn ông, nhưng ở đây không có ai hợp với cô cả. Parker là ứng viên hấp dẫn đầu tiên đến đây, ngoài các thành viên khác trong nhóm đến đây hàng tháng, nhưng cô ta nghĩ rằng chàng quá trẻ so với mình. Chàng cùng tuổi với Max và Samuel, hai người này cô ta không muốn dan díu tình ái với họ vì lý do ấy. Cô ta đã xem hồ sơ của Parker trong văn phòng, cô ta thấy chàng mới ba mươi hai tuổi. Ushi đã bốn mươi hai. Tuổi tác ở đây không quan trọng, hầu hết thì giờ họ đều đoàn kết làm việc như một đoàn công tác. Nhưng cô ta chắc Parker quan tâm đến Christianna, mặc dù chưa có chứng cứ gì cụ thể, ngoài việc chàng cố gắng kết bạn với nàng. Ushi thấy trong bữa ăn Parker thường nhìn Christianna, mặc dù nàng có vẻ không hay biết gì về việc này. Nàng không nghĩ đến chuyện yêu đương, chỉ nghĩ đến công việc. Nàng lễ phép, có phần dè dặt, là mẫu người kín đáo, bảo thủ, nhất là với đàn ông, hầu như luôn luôn nhớ đến việc không được xởi lởi với họ, bằng mọi cách. Với phụ nữ thì nàng thoải mái vui vẻ hơn và cởi mở hơn. -Tôi nghĩ anh ta mê cô rồi đấy - Ushi nói toạc ý nghĩ của mình ra. Christianna lắc đầu.
- Đừng nói bậy, - nàng bác bỏ ý kiến của cô ta và lát sau họ làm việc, nhưng Ushi vẫn tin ý kiến của mình là đúng.
Mấy ngày sau, nàng và Fiona thản nhiên nói đến chuyện này, vì Parker cứ tiếp tục nói chuyện với Christianna mỗi khi có cơ hội thuận tiện và bắt đầu mượn sách của nàng, hỏi ý kiến của nàng về nhiều bệnh nhân mắc bệnh AIDS, những bệnh nhân mà nàng biết rõ về họ. Chàng có vẻ như lúc nào cũng có điều gì đó cần hỏi ý kiến nàng, cần nói cho nàng biết, cho nàng mượn hay mượn cái gì của nàng. Theo ý kiến của nàng, chàng bèn cho bút người nào chàng gặp. Bệnh nhân thương chàng về chuyện này và chỉ trong vòng mấy tuần từ ngày Parker đến đây, mọi người đều yêu thương chàng, vì chàng có thái độ dịu dàng dễ thương. Chàng thức khuya trong lều đàn ông, nghiền ngẫm những điều chàng ghi chép để dùng trong kế hoạch nghiên cứu của mình. Mỗi khi Fiona đi giúp sinh các ca gần đấy về khuya, cô ta thấy góc lều chàng ngủ đèn vẫn còn sáng. Thường thường chàng nghe tiếng Fiona đi về, đôi khi chàng ra khỏi lều để chào cô, hai người nói chuyện ít phút, dù khi ấy đã ba bốn giờ sáng. Và kì lạ thay, hôm sau chàng vẫn tỉnh táo vui vẻ.
Vào cuối mỗi ngày làm việc, chàng thường mời Christianna đi dạo. Nàng thấy làm thế cũng chẳng hại gì, nên thích đi với chàng, họ cùng khám phá ra những con đường mới, bãi đất còn hoang sơ còn chưa ai biết. Họ đồng ý là cả hai cùng thích châu Phi, thích con người, cũng như không khí ở đây và đều nỗ lực dốc sức nhằm cải thiện điều kiện sống cho mọi người.
- Tôi cảm thấy như thể số phận tôi gắn bó với nơi này, - một hôm nàng nói thế, khi họ ngồi trên một khúc gỗ trước khi quay về. Trên đầu họ không có cây nào và nàng kể cho chàng nghe về chuyện nàng và Laure gặp rắn từ trên cây rớt xuống cách đây mấy tháng. Bây giờ đã gần tháng tư, Laure chuẩn bị trở về. Cô ta với Atoine thư qua thư lại liên miên, cô mong chóng đến ngày gặp anh ở Geneva vào tháng sáu. Họ đã vạch kế hoạch để gặp nhau lại. - Trước đây tôi không hề nghĩ như thế, - Christianna nói tiếp. - Tôi luôn luôn cảm thấy như thể tôi đã phí phạm thời giờ, không làm gì ích lợi cho ai hết... mãi mãi cho đến cái đêm tôi ở bên Nga... và khi tôi đến đây.
- Đừng khắt khe với mình như thế, - Parker rộng lượng đáp. - Cô vừa học xong mà, Cricky. Không ai bằng tuổi cô cứu được nhân loại, làm cho họ bớt đau khổ. Tôi lớn hơn cô đến 10 tuổi, mà tôi cũng chỉ mới bắt đầu giúp đỡ mọi người. Giúp người là công việc suốt đời. Tôi thấy tôi cũng giống cô thôi, xem như đây là chỗ để bắt đầu. Khi cô về Liechtenstein có chỗ nào giống đây để làm không? - Hỏi thì hỏi, nhưng cả hai đều biết ở đấy có ít cơ hội để làm công việc như ở đây.
- Nàng cười vui vẻ khi nghe chàng hỏi, quên chuyện chàng không biết lý lịch nàng. Nàng nói chuyện với Parker như nói với một người anh. - Anh đùa sao? Công việc mà tôi làm ở nhà là cắt băng và đi dự tiệc với cha tôi. Trước khi đến đây, tôi đã sống một cuộc sống nhàm chán. Cuộc sống ấy làm cho tôi nổi điên.
- Nàng nói, lại tức tối khi nghĩ đến chuyện ấy.
- Loại băng gì thế? - Chàng hỏi, vẻ ngạc nhiên. Cắt băng không có nghĩa gì với chàng hết. Chàng không nghĩ ra chuyện nàng công chúa đi cắt băng khánh thành bệnh viện hay cô nhi viện. Việc như thế không hề có trong óc chàng. - Cha cô làm nghề kinh doanh vải à? Tôi nghe cô nói ông hoạt động chính trị và giao tế xã hội kia mà. - Ngay việc giải thích như thế cũng nghe không lọt tai.
Thế nhưng Christianna bật cười to. - Tôi xin lỗi... tôi nói chuyện vớ vẩn thôi. Không phải thế. Tôi chỉ làm theo công việc cha tôi giao phó... như thể tổ chức lễ khánh thành cửa hàng thương mại. Thỉnh thoảng khi nào ông bận việc, ông phái tôi đến đấy. Đấy là một phần trong giao tế xã hội. Khía cạnh chính trị rất phức tạp, khó giải thích. - Nàng bỗng lo sợ mình đã mắc phải sai lầm khi nói ra những chuyện như thế.
- Tôi thấy công việc ấy có vẻ không vui tí nào, - chàng nói giọng thương xót. Chàng cũng cảm thấy buồn khi làm việc với cha trong phòng mạch của ông ở San Francisco. Chàng thích công việc nghiên cứu cho trường Harvard và hiện đang nghiên cứu ở đây. Christianna đã nói cho chàng biết nhiều chuyện, nàng rất tử tế, đã nói cho nàng rõ cuộc sống ở Senafe và giới thiệu chàng với nhiều người có khả năng giúp đỡ chàng, đối xử rất tử tế với chàng.
- Không vui tí nào, - nàng thành thật đáp, vẻ ưu tư. Nàng bỗng nghĩ đến cha, đến cuộc sống nàng phải làm tròn nhiệm vụ ở Vaduz. Ngày hôm kia nàng đã nói chuyện với ông. Freddy mới từ Trung Quốc trở về mấy tuần, trong tháng ba như kế hoạch và theo cha nàng cho biết, anh đứng ngồi không yên. Anh ta ở tại Palace Liechtenstein ở Vienne và mở tiệc vui chơi ở đấy. Anh ta nói nếu phải ở tại Vaduz, anh ta sẽ điên mất. Nàng nghĩ rằng, cũng như cha nàng nghĩ, khi Freddy nối ngôi rồi, có lẽ anh ta sẽ chuyển triều đình về lại Vienna, nơi triều đình đã làm việc nhiều thế hệ trước họ. Ở đấy anh ta có nhiều thú vui hơn, cuộc sống xa hoa hơn, dễ gặp bạn bè hơn. Nhưng khi lên làm thái tử trị vì rồi, chắc anh ta phải sống nghiêm túc hơn trước chứ. Nàng suy nghĩ đến điều đó, lặng lẽ cau mày, trong khi Parker nhìn nàng.
- Cô đang nghĩ đến chuyện gì đấy? - Chàng hỏi. Nàng đã yên lặng lâu rồi.
- Tôi đang nghĩ đến anh trai tôi. Anh ấy thật là vô tích sự, khiến cho cha tôi rất buồn. Tôi thương anh ấy, nhưng anh ấy sống vô trách nhiệm quá. Anh ấy ở Trung Quốc về đã mấy tuần rồi và hiện đang sống ở Vienna, mở tiệc ở đấy. Gia đình tôi lo lắng về anh ấy. Anh ấy lúc nào cũng ăn chơi trác táng. Nhưng rồi ngày nào đó, anh ấy phải trưởng thành, còn nếu không, tình thế chắc sẽ khủng khiếp hơn. - Nàng định nói thêm cho đất nước tôi, nhưng nàng đã ngừng kịp, không nói ra.
- Tôi đoán vì thế mà gia đình cô trông đợi vào cô và cô buộc lòng phải về nhà để giúp đỡ cha cô trong công việc của gia đình. Nếu cô không về nhà, chấm dứt công việc hỗ trợ cho anh cô thì sao? Có lẽ khi ấy anh cô phải trưởng thành, phải gánh lấy trách nhiệm.
- Đây là giải pháp hợp lý đối với chàng, chàng không quen chuyện vô trách nhiệm như thế này. Anh trai chàng là bác sĩ được nhiều người kính trọng, đã có vợ và ba con. Cho nên chàng khó mà tin chuyện anh trai nàng chỉ biết vui chơi vô trách nhiệm.
- Anh không hiểu anh trai tôi đâu, - nàng đáp, cười buồn. - Tôi không biết rồi anh ấy có trưởng thành hay không. Khi mẹ tôi qua đời tôi mới năm tuổi còn anh ấy mười lăm, tôi nghĩ vì thế mà anh ấy rất đau khổ. Chắc anh ấy tìm cách để chạy trốn cảnh đã gây ra sự đau đớn cho anh ấy. Anh ấy không chịu sống cho đứng đắn hay là có tinh thần trách nhiệm với bất cứ việc gì.
- Khi mẹ tôi mất tôi cũng mới năm tuổi. Thật là khủng khiếp cho cả ba chúng tôi, đúng như cô nói. Anh tôi cũng rất đau khổ trong một thời gian, nhưng rồi anh ấy phải chăm lo học hành. Có người cần thời gian lâu mới trưởng thành, anh cô có lẽ là một trong số những người ấy. Nhưng tôi không biết tại sao cô lại hy sinh cho anh ấy nhiều như thế.
- Tôi hy sinh là vì cha tôi, - nàng đáp. Chàng nghĩ là nàng cảm thấy có mối ràng buộc chặt chẽ giữa hai người nên nàng có bổn phận phải giúp ông. Chàng khâm phục nàng về việc này và càng ngạc nhiên thấy nàng đến đây. Chàng hỏi nàng về điểm này, nàng đáp rằng mới đầu cha nàng cương quyết phản đối việc nàng đến đây, nhưng sau cùng ông nhượng bộ, cho phép nàng đi làm cho Hội Chữ thập đỏ sáu tháng đến một năm, trước khi về nhà để làm nhiệm vụ của nàng ở Vaduz.
- Cô còn quá trẻ, không thể để cho cô phải gánh vác nhiều công việc nặng nề, - Parker nói, nhìn nàng với ánh mắt bất bình. Nhìn vào ánh mắt nàng, chàng thấy nỗi buồn man mác trong đó khiến cho chàng xúc động, có cái gì đấy kín đáo bí mật mà chàng không hiểu được. Rồi bỗng nhiên chàng đưa tay nắm bàn tay nàng. Chàng muốn che chở nàng khỏi những gánh nặng bất công đặt lên vai nàng, muốn bảo vệ nàng không để ai có thể làm nàng đau khổ. Mắt chàng không rời khỏi mắt nàng và mắt nàng cũng thế, họ nhìn nhau đăm đăm, rồi như thể đã đến lúc không thể dừng lại được, chàng bèn cúi đầu hôn nàng. Nàng cảm thấy như thể có người đã quyết định cho nàng. Nàng không quyết định được, không lựa chọn, không sợ sệt. Nàng nép mình vào vòng tay chàng và hai người hôn nhau đến nghẹt thở. Sự êm ái và nỗi ham muốn, đam mê đã quyện lấy nhau, hòa tan thành say đắm khiến cho cả hai đều đê mê. Sau đó họ ngồi nhìn nhau dưới ánh mặt trời nóng ấm của châu Phi, như thể họ mới gặp nhau lần đầu.
- Thật em không ngờ, - Christianna bình tĩnh nói, vẫn còn nắm tay chàng và chàng nhìn nàng với ánh mắt trìu mến. Nàng có ánh mắt kỳ lạ như thể xuyên thấu tận tim chàng, làm xúc động lòng chàng từ khi họ gặp nhau.
- Anh cũng thế, - chàng đáp. - Anh khâm phục em từ khi mới gặp em. Anh thích cách em nói chuyện với mọi người, cách em vui chơi với bọn trẻ. Anh thích cách em chăm sóc họ và thái độ em kính trọng họ, dù họ là ai. - Nàng vừa dịu dàng vừa duyên dáng.
Nàng thật sung sướng khi hai người yêu nhau và cảm động trước thái độ của chàng, nhưng cho dù mối tình của họ tốt đẹp đến dường nào đi nữa, rồi cũng sẽ đi đến chỗ kết thúc thôi. Dù họ yêu nhau thắm thiết đến mấy, thì tình yêu ấy cũng chỉ duy trì ở châu Phi này thôi. Khi họ rời khỏi đây, cuộc sống của họ sẽ hoàn toàn khác. Nàng không được phép theo đuổi mối tình với chàng. Bây giờ nàng lớn rồi, nàng sẽ bị mọi người nhòm ngó, ở nhà và trước báo chí. Một bác sĩ người Mỹ, cho dù chàng thông minh tài giỏi được trọng vọng đến đâu, chàng cũng không hợp với tiêu chuẩn khắt khe do thái tử đang trị vì đưa ra cho nàng. Ông chỉ muốn nàng lấy chồng là hoàng tử, ngoài ra không được lấy ai hết. Khi thời điểm thích hợp, nàng phải tuân theo ước muốn của cha nàng, tuân theo truyền thống của gia đình đã có từ xưa, nghĩa là nàng phải lấy người nào xuất thân trong gia đình hoàng tộc. Dựa vào quan điểm cổ hủ cứng ngắc ấy, cha nàng sẽ không bằng lòng cho nàng lấy người dân bình thường, dù người ấy tài giỏi và đáng kính. Cho dù bây giờ họ yêu nhau thắm thiết bao nhiêu, gắn bó keo sơn với nhau đến dường nào, thì mối tình của họ cũng chỉ sống được ở Senafe này thôi. Nếu nàng đi quá giới hạn đó, nàng sẽ gây hấn với cha, mà nàng thì không muốn xích mích với cha. Ông chỉ bằng lòng cho nàng lấy ai trong giới của nàng và nàng không muốn làm cho ông buồn. Freddy đã làm cho ông đau khổ quá nhiều rồi. Cha nàng đã hy sinh cho anh em nàng quá nhiều rồi, nên nàng nghĩ ông không đáng phải chịu thêm đau khổ nữa. Christianna tin rằng sở dĩ cha nàng không lấy vợ lại là vì nàng và Freddy, đấy có thể xem là sự hy sinh quá lớn đối với ông. Cho nên, nàng nghĩ rằng khi về nhà rồi, mối tình của nàng với Parker sẽ bị ngăn cản không phải chỉ vì những giáo điều khắt khe mà cha nàng sẽ đưa ra cho nàng thực hiện thôi đâu. Mà Christianna còn phải tôn trọng truyền thống đã có hàng trăm năm rồi, mặc dù truyền thống này đã lỗi thời và tôn trọng đất nước mà nàng yêu mến, ngay cả việc phải tôn trọng lời hứa của cha nàng với người mẹ đã quá cố của nàng.
Nàng nhìn Parker, không biết nói sao cho chàng hiểu, hay không biết có nên nói không. Nhưng giống như người phụ nữ đã có chồng, nàng cảm thấy có bổn phận phải nói cho chồng biết hoàn cảnh của mình, càng rõ bao nhiêu, tốt bấy nhiêu. Phải nói cho chàng biết dù muốn dù không thì Christianna cũng đã gắn liền với ngai vàng ở Liechtenstein và mặc dù nàng không đủ tiêu chuẩn để lên ngôi, nhưng nàng cũng đã thuộc về ngai vàng ở đấy, phải trung thành với nhiệm vụ mà cha nàng và thần dân trong nước đã kỳ vọng vào nàng. Nàng cảm thấy nàng phải làm gương cho những người trong hoàng tộc. Dù nàng phản đối cương vị của mình, phản đối trách nhiệm của mình, thì xét cho cùng, tự thân nàng vẫn là công chúa.
- Trông em quá buồn. Anh làm cho em lo buồn phải không? - Parker hỏi, vẻ lo lắng. Chàng không muốn làm gì khiến nàng không vui. Mấy tuần nay, chàng mê mẩn nàng, nhưng nếu nàng không đón nhận tình yêu của chàng, nếu nàng bất bình việc chàng yêu nàng, thì chàng đành cam phận thôi. Chàng thích nàng đến nỗi không muốn làm gì gây cho nàng khổ sở, khó chịu.
- Không, dĩ nhiên anh không làm gì khiến cho em lo buồn, - nàng đáp, cười chàng, bàn tay vẫn để yên trong tay chàng. - Anh làm cho em rất vui, - nàng đáp và quả thật như thế. Nàng buồn là vì chuyện khác. - Khó nói tại sao em buồn cho anh biết được. Em chỉ nói với anh một điều như thế này thôi: là dù chuyện gì xảy ra giữa hai chúng ta, chuyện ấy cũng sẽ chấm dứt ở đây. - Đấy là cách duy nhất nàng nghĩ ra để nói. - Bây giờ em nói ra như thế với anh là em muốn được công bằng tốt đẹp. Khi em rời khỏi đây, con người của em ở đây phải biến mất. Khi em về nhà, em không còn là con người như ở đây nữa. Khi em về lại Liechtenstein, chúng ta không thể nào thương yêu nhau như thế này nữa. - Nghe nàng nói, chàng lộ vẻ lo sợ. Mới sau nụ hôn mà lo sợ tương lai thì thật quá sớm cho họ, nhưng chàng cảm thấy điều nàng nói ra có ý nghĩa gì đấy hết sức sâu xa.
- Em nói có vẻ như sau khi về nhà em sẽ vào tù hay vào tu viện, - chàng nói, vẻ bối rối, và nàng gật đầu, nhích sát vào người chàng trên khúc cây, như thể để ẩn nấp trong vòng tay chàng. Chàng quay hai tay ôm quanh người nàng và nhìn thẳng vào mắt nàng để xem có thể tìm thấy gì trong ấy không. Chàng chỉ thấy hai tròng mắt sâu thẳm xanh biếc như mắt chàng thôi.
- Em sẽ đi tù, - nàng u sầu đáp, đúng như tâm trạng của nàng khi nghĩ đến cuộc sống ở nhà. - Và khi em về, em phải về một mình thôi. Không ai đi với em được.
- Chuyện này thật kỳ lạ, - chàng đáp, bực tức về chuyện nàng đã nói. - Không ai bỏ tù em được, Cricky à. Trừ phi em để cho họ làm thế. Đừng để chuyện như thế xảy ra cho em.
- Chuyện ấy đã xảy ra rồi. Đó là vào ngày nàng lên năm, khi người mẹ quá cố của nàng được chồng hứa rằng ông sẽ không cho phép Christianna lấy người nào ngoài hoàng tộc.
- Ngay bây giờ chúng ta hãy đừng lo về chuyện ấy, được không? Chúng ta còn rất nhiều thì giờ để bàn về chuyện này. - Parker quyết định rằng nếu chàng yêu nàng, hiện chàng đã bắt đầu yêu, chàng sẽ không để cho nàng tuột khỏi tay chàng. Nàng hết sức đáng yêu, hết sức phi thường đối với chàng, nên chàng không thể để cho tình yêu ấy duy trì tạm bợ một thời gian. Chàng không yêu cầu nàng đi đến hôn nhân, nhưng chàng cương quyết không để cho nàng xa chàng, cho dù nàng viện cớ có bổn phận đối với cha nàng và với công việc của gia đình. Chuyện này quá vô nghĩa đối với chàng. Rồi thay vì tranh cãi với nàng về chuyện này, chàng kéo nàng vào lòng, ôm hôn nàng. Christianna cảm thấy như mình đang sống trong mơ. Nàng tự nhủ rằng nàng đã cảnh báo chàng rồi. Nàng đã cư xử công bằng với chàng rồi, đã khuyên chàng nên xa lánh nàng rồi. Nhưng cảnh cáo thì cảnh cáo nàng vẫn đắm mình vào nụ hôn của chàng, hoàn toàn không muốn chống cự lại.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)