Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Chương 11
Đại úy Walter Gresham thuộc đội Trọng Án, đến khách sạn khi gần đúng ngọ và gặp Jack cùng Rebecca đứng bên cửa sổ, gần thang máy của tầng thứ mười lăm.
- Chúng ta đang phải đối phó với một cuộc chiến tranh giữa các băng nhóm. Từ lâu rồi, chúng ta chưa có dịp chứng kiến chuyện này. Cứ như chúng ta đang ở thập niên ba mươi ấy nhỉ! Tuy nạn nhân chỉ toàn là bọn xã hội đen, nhưng tôi đã quá ngán cái chuyện giết chóc này rồi. Tôi không muốn nó tiếp tục xảy ra trong địa bàn của tôi nữa. Trước khi đến đây, tôi đã nói chuyện với ông quận trưởng cảnh sát và ông đã đồng ý với tôi rằng, chúng ta không thể tiếp tục tiến hành điều tra theo lối thông thường. Chúng ta sẽ tổ chức một đội đặc nhiệm. Chúng ta sẽ chuyển hai văn phòng ở sở cảnh sát thành bộ chỉ huy và thiết lập những đường dây đặc biệt.
Rebecca hỏi:
- Như vậy có nghĩa là tôi và Jack không còn đảm trách việc điều tra vị án này nữa phải không?
Gresham lắc đầu:
- Không phải vậy. Tôi sẽ chuyển hai người sang đội đặc nhiệm. Tôi muốn hai người về văn phòng để nghiên cứu một phương án tấn công, một chiến lược mà trong đó hai người sẽ tiên liệu những gì mà chúng ta cần phải có để hành động. Chẳng hạn, chúng ta sẽ cần bao nhiêu người. bao nhiêu trinh sát và sỹ quan cảnh sát? Bao nhiêu nhân viên hành chánh? Bao nhiêu xa cộ? Chiều nay năm giờ, tôi sẽ đợi hai người tại văn phòng của tôi.
Jack nói:
- Chúng tôi vẫn còn nhiều việc phải làm ở đây mà.
- Những người khác có thể làm thay - Gresham đáp. À, tôi đã có một số lời đáp cho những thắc mắc của anh về Lavelle này.
- Có phải chuyện liên quan đến công ty điện thoại không?
- Đúng vậy. Theo tôi được biết, hiện nay không có khách hàng thuê bao điện thoại nào tên Baba Lavelle cả. Năm ngoái thì có hai người thuê bao mang tên Lavelle. Sáng nay tôi đã cho người đi kiểm tra và được biết hai người này đều là dân da trắng và cả hai không hề quen biết với ai tên Baba hết. Cả hai ông Lavelle này đều không phải người đáng để bị tình nghi.
- Còn bên điện lực thì sao?
- Cũng thế. Không có khách hàng nào tên Baba Lavelle hết - Gresham đáp.
- Có thể tên Baba này đã dùng tên một người bạn của y để đăng ký cũng nên.
Gresham nói:
- Sở di trú cho biết không hề cung cấp một thứ giấy tờ nào cho người có tên Baba Lavelle.
Jack cau mày:
- Vậy có thể hắn nhập cư lậu.
- Hoặc hắn không hề có mặt trong thành phố này - Rebecca nói.
Jack và Gresham nhìn Rebecca với vẻ thắc mắc. Cô giải thích:
- Tôi không mấy tin rằng hiện có một người mang tên Baba Lavelle.
- Có chứ. - Jack nói.
- Thiên hạ đã nghe nói nhiều về y và biết chút ít tông tích ... Nhưng, để có một chứng cớ vững chắc về sự hiện diện của y thì ...
Gresham tỏ vẻ quan tâm:
- Như vậy cô cho rằng Lavelle chỉ là mục tiêu giả, một con mồi dỏm sao? Phải chăng y chỉ là con bù nhìn che giấu ở phía sau những tên giết người đích thực?
- Có thể lắm.
Gresham gật gù:
- Như vậy, có thể chúng ta đang lần theo một dấu vết dỏm và trong thực tế, hẳn có một đại gia nào đó của Mafia đang tìm cách hất cẳng đại gia Carramazza để leo lên cao hơn.
Jack nói:
- Nhân vật Lavelle là hoàn toàn có thật.
- Tại sao anh khẳng định như thế?
- Thú thật, tôi không cách nào giải thích được - Jack nói. (Anh nhìn ra cửa sổ, hướng mắt về những tháp nhà cao vút, phủ tuyết của Manhattan). Tôi không cho rằng mình có thể cung cấp những lý lẽ chính xác. Chỉ là ... trực giác! Và tôi đã cảm nhận điều đó bằng tất cả sự sáng suốt của tôi. Lavelle không phải là nhân vật trong tưởng tượng đâu, y hoàn toàn có thật. Và y đang có mặt trong thành phố này ... và tôi biết y là hung thủ điên cuồng và nguy hiểm nhất mà chúng ta sẽ phải đương đầu.
o O o
Tại trường Welton, lúc này đã đến giờ cơm trưa, nhưng Penny Dawson không thấy đói. Bé không buồn đi lấy phần cơm mà ngồi lại bàn học, gục đầu trên hai cánh tay đan chéo, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Bé cảm thấy sợ, rất sợ, sợ đến phát bệnh.
Bé chẳng nói với ai về chuyện những con vật quỷ quái có đôi mắt trắng bạc mà bé đã gặp ở tầng hầm. Sẽ chẳng ai tin bé đã gặp chúng, và cũng sẽ chẳng ai tin rằng những con vật quỷ quái đó muốn giết bé.
Nhưng bé biết điều gì sẽ xảy đến cho mình. Bé không hiểu vì sao bé lại gặp phải chuyện này và bé cũng không biết được lúc nào thì chúng sẽ hại bé và chúng sẽ làm như thế nào. Bé không biết giống vật quỷ quái đó từ đâu đến và không hiểu liệu mình có cơ may nào để thoát khỏi khỏi chúng hay không. Có thể bé sẽ không thoát khỏi, tuy bé biết rõ ý đồ của chúng nhưng bé chỉ lo cho Davey. Nếu bọn chúng muốn giết bé thì đương nhiên chúng cũng sẽ không thể nào tha cho Davey.
Bé cảm thấy mình có trách nhiệm phải che chở cho Davey, nhất là từ sau khi mẹ mất. Dù sao, bé cũng là chị cả của Davey mà. Và một người chị cả thì phải biết lo lắng cho em mình.
Vào lúc này, Davey đang ở lầu một với bạn bè và thầy cô. Ít nhất bây giờ thằng bé cũng được an toàn. Bầy thú đó dĩ nhiên không dám ló đầu ra giữa chốn đông người rồi.
Nhưng khi tan học về thì sao đây? Bé chẳng biết phải làm sao để có thể che chở cho Davey và bảo vệ cho chính mình.
Vẫn gục mặt, nhắm mắt, bé lặng lẽ cầu nguyện.
o O o
Jack và Rebecca dừng lại ở tiền sảnh khách sạn để gọi điện thoại. Jack tìm cách liên lạc với Nayva Rooney. Vì phải thành lập đội đặc nhiệm nên Jack không thể nào đến trường đón hai con như dự liệu được. Anh thầm mong bà Rooney được rảnh rang để đi đón hai đứa bé và đưa chúng về nhà bà chăm nom hộ trong khi chờ anh. Không gọi được số máy của bà Rooney, Jack gọi về nhà nhưng cũng không ai nhấc máy. Cuối cùng, anh đành phải gọi Faye Jamison, chị vợ và cũng là người chị duy nhất của Linda. Cũng như Jack, Faye rất thương Linda và chính vì thế mà Jack cũng rất mến Faye, tiu tính tình Faye không thường xuyên dễ mến cho lắm. Faye thường cho rằng ý kiến của chị ta là số một và thiên hạ sẽ không thể nào xoay trở nổi nếu không nghe theo lời khuyên của chị ta.
Khi nghe Jack nhờ đến trường đón hai đứa bé, Faye nói ngay:
- Đồng ý, tôi sẽ đón hai cháu, nhưng tôi nghĩ chúng sẽ buồn khi không thấy cậu đến và nếu chuyện này cứ thường xuyên tiếp diễn thì chúng sẽ mang mặc cảm bị bỏ rơi đấy!
- Chị Faye à ...
- Các nhà tâm lý học bảo rằng những đứa trẻ mất mẹ hay bố thì cần ...
- Chị Faye à, nói thật là, hôm nay tôi bận việc mà.
- Nhưng cậu phải biết thu xếp giờ giấc chứ!
- Vâng, tôi sẽ cố gắng - Jack thở dài.
- Trong thời buổi này, các bậc làm cha làm mẹ phải am hiểu tâm lý trẻ con mới được.
Jack liếc nhìn Rebecca và thấy cô đang tỏ vẻ sốt ruột. Anh cau mày và nhún vai trong khi Faye vẫn huyên thuyên.
- Cậu chưa chu toàn trách nhiệm làm cha. Cậu tưởng chỉ thương yêu con mình và cho chúng bánh kẹo là đủ sao? Dĩ nhiên, tình yêu và kẹo bánh là những điều đáng kể, nhưng còn có nhiều điều khác nữa chứ ...
- Chị Faye à, chị hãy hiểu cho, nghề nghiệp của tôi giờ giấc vốn không ổn định. Một sỹ quan cảnh sát không thể ngưng ngang việc truy bắt tội phạm chỉ đơn giản vì đã đến giờ nghỉ được. Hơn nữa, dạo này công việc cũng bề bộn lắm. Chị đón hai cháu giùm tôi nhé?
- Được thôi. Cậu không cần lo. Davey và Penny sẽ ở lại ăn tối với chúng tôi luôn nhé?
- Thế thì tốt quá, vì tôi không hy vọng sẽ được về sớm.
- Này, cậu không nên để hai đứa bé phải thường xuyên ăn tối một mình đâu đấy. Bữa ăn tối là dịp để gia đình sum họp và chia sẻ với nhau về những chuyện buồn vui trong ngày kia mà.
- Vâng, tôi hiểu.
- Bọn trẻ cần những giây phút thanh thản sau một ngày ở trường.
- Vâng, tôi hiểu mà.
- Chúng sẽ ở lại nhà tôi chứ?
- Tôi nghĩ mình sẽ không về muộn thế đâu. Chị Faye à, tôi rất cám ơn chị. Nói thật thì, tôi cũng không biết mình sẽ phải xoay sở ra sao nếu không có chị và anh Keith nữa. Giờ thì tôi phải đi rồi, hẹn chị sau nhé.
Nói xong, Jack vội vã gác máy.
Ra khỏi khách sạn, Jack và Rebecca kéo cao cổ áo choàng và thận trọng bước đi trên vỉa hè trơn trượt.
Khi đến gần xe, họ trông thấy một gã dong dỏng cao, da ngăm đen, ăn mặc lịch sự tiến về phía họ.
Gã ta nói:
- Có phải trung úy Rebecca Chandler không? Và ông đây là trung úy Jack Dawson? Ông chủ tôi muốn gặp các vị.
- Ông chủ cậu là ai? - Rebecca hỏi.
Thay cho câu trả lời, gã ta chỉ tay về chiếc Mercedes màu đen bề thế đang đậu gần khách sạn. Rồi gã ta bỏ đi, ngầm ý rằng hãy đi theo gã và đừng hỏi han gì cả. Khi đến bên chiếc xe Mercedes, kiếng cửa màu đen của chiếc xe hạ xuống và Jack nhận ra ngay người ngồi trong xe là Gennaro Carramazza, trưởng tộc của đại gia hùng mạnh nhất New York.
Gã da ngăm đen ngồi vào băng trước, cạnh tài xế. Carramazza ngồi một mình ở băng ghế sau. Lão mở cửa, mời Jack cùng Rebecca vào xe.
Vẫn đứng yên, Rebecca hỏi:
- Ông muốn gì?
- Tôi muốn nói chút chuyện với hai vị - Carramazza nói.
Giọng ông ta nghe rất lịch sự, lơ lớ chút âm giọng Sicilia.
- Vậy thì nói đi - Rebecca nói.
- Không như thế được. Trời quá rét, hai vị không thể đứng ngoài đó được. Nào, hãy vào đây ngồi để được thoải mái.
- Không sao, tôi vẫn thấy thoải mái.
Carramazza cau mày:
- Tôi thì không. Coi nào, tôi có một thông tin cực kỳ quý giá đối với hai vị và tôi muốn đích thân cho hai vị biết. Bản thân tôi phải làm điều này, bộ hai vị không thấy nó quan trọng đến mức độ nào sao? Tuy nhiên, tôi không muốn hai vị phải đứng ngoài đường để nói chuyện!
- Nào, lên xe đi Rebecca!
Rebecca miễn cưỡng bước vào xe. Jack vào theo.
Rudy, gã tài xế, chạm nhẹ vào một nút bấm và tấm kính trồi lên, ngăn cách hai gã đang ngồi phía trước với những người ngồi phía sau. Carramazza cầm lấy chiếc vali nhỏ, đặt lên đùi nhưng không mở ra. Với vẻ xảo trá, lão chăm chú nhìn Jack và Rebecca.
Lão già trông tựa như con thằn lằn với mí mắt dày cộm, cái đầu hói, làn da nhăn sạm và đôi môi mỏng. Cử chỉ của lão cũng y hệt như con thằn lằn: hoàn toàn bất động trong một lúc lâu rồi đột nhiên lắc lư cái đầu, sang phải rồi sang trái.
Cái đầu đó quay sang Rebecca:
- Cô không có lý do gì phải sợ tôi.
Rebecca ngạc nhiên:
- Tại sao tôi lại phải sợ ông nhỉ?
- Vì thấy cô không muốn lên xe nên tôi đã nghĩ ...
Rebecca lạnh lùng nói:
- Đó không phải do sợ nhưng vì tôi thắc mắc không biết tiệm giặt ủi có tẩy sạch nổi mớ quần áo của tôi sau khi đã ngồi ở đây không.
Đôi mắt ti hí, lạnh như thép của Carramazza mở to hơn.
Jack sững người, không ngờ Rebecca lại bạo đến thế.
Carramazza nói:
- Tôi thấy không có lý do gì để chúng ta phải lời qua tiếng lại, nhất là khi cần phải hợp tác vì lợi ích của đôi bên.
Carramazza trông như một ông chủ ngân hàng hơn là một Bố Già.
Rebecca nhướng mày:
- Thật sao? Ông không thấy có lý do hả? Vậy thì để tôi giải thích cho ông nhé?
- Thôi mà, Rebecca - Jack nói.
Rebecca vẫn bướng bỉnh:
- Ông là một tên sát nhân, trộm cắp, buôn ma túy và là một gã ma cô. Giải thích như thế ông đã thấy đủ chưa hả?
Jack nguyên can:
- Rebecca ... cô đừng quên rằng ông Carramazza đây vừa phải gánh chịu sự mất mát của đứa em trai và người cháu.
Rebecca nói ngay:
- Cả hai tên đó cũng đâu tốt lành gì! Cũng đều là những tên buôn ma túy, những kẻ sát nhân. Bộ anh thương tiếc chúng lắm sao, Jack?
Rồi quay sang Carramazza, cô nói:
- Tôi trông ông không mấy u buồn trước cái chết của người em trai nhỉ.
Không chút nóng giận hoặc cáu kỉnh trong âm giọng, Carramazza nói, điềm tĩnh như một ông chủ ngân hàng:
- Dân Sicilia vốn không thích khóc lóc, nhưng điều đó không có nghĩa chúng tôi là những người không có tình cảm và không biết báo thù.
Rebecca nhìn Carramazza với vẻ khinh tởm. Đôi tay nhăn nheo tựa loài bò sát của lão vẫn đặt trên chiếc vali nhỏ, hoàn toàn bất động. Đôi mắt rắn của lão hướng về Jack.
- Trung úy Jack Dawson, có lẽ tốt hơn tôi nên nói chuyện này với anh thì hơn. Có lẽ anh không ... có những định kiến như trung úy Rebecca đây.
Jack lắc đầu:
- Ông nhầm rồi. Tôi hoàn toàn nhất trí với cô ấy, nhưng có điều tôi không nói ra mà thôi.
Jack nhìn Rebecca. Cô mỉm cười, hài lòng.
Bằng giọng mỉa mai cay độc, Carramazza nói:
- Thế thì tôi đang tiếp xúc với những ai đây? Những người đạo đức dỏm hay các vị thánh? Nếu tôi không lầm thì có lẽ các vị là những người chưa từng biết nhận tiền đút lót, kể từ khi các vị mới tập tễnh bước vào ngành cảnh sát với số lương chỉ đủ trả tiền thuê nhà ấy nhỉ?
Carramazza nhìn Jack bằng ánh mắt lạnh và dè chừng.
Jack nói:
- Đúng vậy. Tôi không khi nào nhận hối lộ.
- Kể cả tiền boa ...
- Cũng không.
- Kể cả không qua đêm với một gái điếm nhằm giúp cô ta khỏi phải đi tù ...
- Không.
- Và không hề nhận một chút cocaine hoặc một chút cần sa để làm ngơ cho bọn con buôn?
- Không.
- Không một chai rượu hoặc hai mươi đô la vào dịp Noel?
- Không.
Carramazza nhìn chăm chăm Rebecca và Jack một lúc lâu. Bên ngoài, bông tuyết tung tóe trong cơn gió giật.
Cuối cùng, lão nói:
- Vậy thì tôi đang nói chuyện với những người quái đản thật.
Lão nói đến hai chữ ‘quái đản’ với vẻ khinh bỉ thấy rõ khiến ta có thể hiểu ngay lão rất chán ghét những quan chức thanh liêm.
Jack nói:
- Ông nhầm rồi, chúng tôi không có gì là quái đản cả. không phải bất cứ nhân viên cảnh sát nào cũng tham ô, biến chất cả đâu. Điều đó hiếm hoi nữa là đằng khác.
- Hầu hết đều dễ bị mua chuộc - Carramazza nói.
Jack dứt khoát:
- Không hề. Dĩ nhiên, có những kẻ biến chất, nhưng không nhiều. Nói chung, tôi rất hãnh diện khi được làm việc với các đồng nghiệp của tôi.
- Bằng cách này hay cách khác, họ là những kẻ tham ô.
- Tôi không tin.
Rebecca nói:
- Jack à, có ích gì khi tranh luận với ông ta. Ông ta cần phải tin rằng mọi người đều tham ô, biến chất, như thế mới có thể biện minh cho những hành vi của ông ta mà.
Carramazza thở dài. Lão mở cái vali nhỏ, lấy ra một bao thư và trao cho Jack.
- Hẳn cái này sẽ giúp ích cho anh.
Jack cầm lấy bao thư, với đôi chút ngần ngại:
- Cái gì ở trong này vậy?
Carramazza nói:
- Anh không cần lo lắng đâu. Đây không phải là tiền hối lộ mà là thông tin. Đây là tất cả những gì mà chúng tôi được biết về con người mang tên Baba Lavelle. Trong này có địa chỉ sau cùng của y, những nhà hàng mà y thường lui tới trước khi ẩn núp và tuyên chiến. Ngoài ra, cũng có tên và địa chỉ của những kẻ bán lẻ hàng do Lavelle cung cấp trong hai tháng vừa qua, tuy tôi biết anh không thể thẩm vấn tất cả.
- Vì ông đã thủ tiêu bọn chúng rồi phải không?
- Có thể một số đã rời khỏi thành phố này.
- Đương nhiên.
- Dù sao, mọi thông tin đều có trong bao thư này. Có thể anh đã biết hoặc không biết những thông tin này. Mà theo tôi nghĩ thì chắc là không.
Jack nói:
- Tại sao ông lại cung cấp thứ này cho chúng tôi?
Lão già nhướng mắt:
- Bộ anh không rõ hay sao? Tôi muốn các anh tìm thấy Lavelle và vô hiệu hóa y.
- Vậy mà tôi lại nghĩ ông có nhiều cơ may tìm thấy hắn hơn so với chúng tôi chứ? Dù sao, y cũng là dân buôn ma túy và thuộc thế giới của ông kia mà. Ông nắm trong tay mọi nguồn thông tin, mọi mối quan hệ ...
Carramazza nói:
- Những nguồn thông tin thông thường và những quan hệ của tôi chẳng giúp ích được gì nhiều trong vụ này. Tên Lavelle đó ... hoạt động đơn độc. Hay đúng hơn, y như thể là cơn gió ...
Rebecca hỏi:
- Ông có chắc Baba Lavelle có thật không? Hay y chỉ là nhân vật hư cấu do kẻ thù của ông dựng nên để ẩn núp đằng sau.
Carramazza nhấn mạnh:
- Lavelle là người hoàn toàn có thật! Vào mùa xuân vừa qua, y đã nhập lậu vào nước này. Y đến từ Jamaica, qua ngã Porto Rico. Trong bao thư có bức ảnh của y.
Jack vội vã mở bao thư, tìm trong mớ giấy tờ và lấy ra một bức ảnh.
Carramazza giải thích:
- Đây là phóng ảnh của một bức ảnh chụp Lavelle trong một nhà hàng, một thời gian ngắn sau khi y bắt đầu hoạt động trong vùng lãnh thổ của tôi.
Vùng lãnh thổ của tôi. Jack thầm nghĩ, mẹ kiếp Carramazza nói cứ như một quận công Anh đang than phiền về nạn săn trộm xảy ra trong lãnh địa của ngài vậy.
Tuy ảnh hơi mờ nhưng cũng đủ để Jack có thể xác định Lavelle và sẽ không lầm nếu có gặp y ngoài phố. Lavelle là một gã da đen rất điển trai, với vầng trán rộng, mắt sâu, gò má cao và miệng rộng. Trong hình, y mỉm cười với ai đó ngoài tầm ngắm của máy ảnh. Nụ cười của y khá quyến rũ.
Jack trao bức ảnh cho Rebecca.
Carramazza nói:
- Lavelle muốn thâu tóm các thương vụ của tôi, phá mất uy tín của tôi trong giới đại gia, làm tôi suy yếu và buộc tôi phải khoanh tay. Y dám động đến tôi, người đã nắm Tổ Chức với bàn tay sắt trong hai mươi tám năm. Y dám động đến tôi mới kinh chứ!
Lần này, giọng nói Carramazza đã để lộ cảm xúc: một cơn giận dữ lạnh lùng, khôn nguôi. Bằng giọng nhát gừng, lão nói tiếp:
- Nhưng như thế chưa hết. Chưa hết đâu! Các vị biết không, gã Lavelle đó không thật sự muốn làm chủ thị trường. Một khi nắm được thị trường, hắn sẽ vứt bỏ cho các đại gia khác xâu xé, chỉ đơn giản là vì hắn không muốn cho tôi hay bất cứ ai thuộc gia đình Carramazza làm chủ. Đây không phải là cuộc chiến với mục tiêu tầm thường là tranh giành lãnh địa hay vùng ảnh hưởng. Với Lavelle, đây hoàn toàn là vấn đề trả thù. Hắn muốn thấy tôi quằn quại đau khổ bằng đủ mọi cách. Hắn muốn cô lập tôi, làm cho tôi sụp đổ bằng cách tước đi lãnh địa của tôi, giết chết con cháu tôi. Hắn đe dọa giết chết bạn bè tôi và những người tôi thương mến. Hắn thề sẽ giết năm đứa cháu thân yêu của tôi. Hai vị thấy có kinh khiếp không? Hắn nhẫn tâm đe dọa đến cả những đứa bé!
Rebecca hỏi:
- Có thật sự Lavelle đã nói với ông là y sẽ thực hiện những chuyện đó hay không? Y đã nói với ông khi nào vậy?
- Nhiều lần rồi.
- Vậy ông và Lavelle đã gặp nhau à?
- Không có. Nếu gặp hắn chắc tôi đã không để cho hắn sống đâu.
Cái dáng vẻ lịch thiệp, trầm tĩnh, quyền quý theo lối chủ ngân hàng đã biến mất. Giờ đây, Carramazza trông y hệt như con rắn, một con rắn trong lớp quần áo trị giá cả ngàn đô la. Một con rắn rất độc.
Lão nói:
- Thằng khốn kiếp Lavelle đã nói chuyện với tôi qua điện thoại. Hắn biết số điện thoại riêng của tôi trong danh sách đỏ. Tôi đã nhiều lần đổi số, nhưng thằng khốn đó vẫn biết ngay. Hắn đã nói với tôi ... hắn nói ... hắn sẽ giết hết bạn bè tôi, các cháu họ, các con trai của tôi, cháu ruột của tôi và sau đó ... hắn nói hắn sẽ ... hắn sẽ ...
Trong một lúc, khi nhớ lại những lời đe dọa đầy ngạo mạn của Lavelle, Carramazza tức tối đến nỗi không nói nên lời. Cuối cùng, lão nói tiếp, nhưng lần này giọng lão chỉ còn là tiếng thì thầm tàn bạo:
- Thằng mọi đen dơ bẩn đó ... bảo rằng hắn sẽ lột da Nina, vợ tôi. Lột da, đúng là cái từ mà hắn đã dùng. Và sau đó, đến lượt con gái tôi, hắn đã bảo thế. (Đến đây thì giọng nói của lão đã dịu lại). Đến lượt con gái Rosie thân yêu của tôi. Rosie tuy đã hai mươi bảy tuổi, nhưng trông cứ như mới mười bảy vậy. Nó còn là sinh viên y khoa nữa. Năm nay, Rosie đã bắt đầu chương trình học nội trú và sẽ trở thành bác sỹ. Rosie nó có đôi mắt tuyệt đẹp. Lavelle bảo sẽ bắt cóc con bé và băm thay, xé xác nó ... trước mắt tôi. Hắn khá can đảm khi nói với tôi điều đó đấy!
Rồi, sau một lúc im lặng, thở hổn hển, tay xòe ra rồi nắm lại, lão nói:
- Tôi muốn tên khốn kiếp đó bị bắt giữ!
Jack hỏi:
- Vậy, ông đã sử dụng toàn bộ các tay đàn em của ông để truy lùng y hay chưa? Ông đã sử dụng tất cả những nguồn thông tin rồi chứ?
- Tôi đã xuất ra toàn lực rồi!
- Nhưng vẫn không tìm được y à?
- Không - Carramazza nói. Hắn đã rời khỏi ngôi nhà ở Greenwich Vilage, nơi hắn trú ẩn. Chính vì thế mà tôi trao cho các vị những thông tin này. Bây giờ, khi đã có được hình ảnh của y, các vị có thể ra lệnh truy nã, công bố trên báo chí để mọi người biết. Vì không tóm được y nên tôi mong các vị ra tay và tống y vào tù. Một khi y vào đó thì...
Rebecca nói tiếp như đã hiểu rõ ý đồ của Carramazza:
- Thì ông sẽ tìm cách thủ tiêu hắn chứ gì. Nếu chúng tôi bắt giữ y, y sẽ không có dịp được xét xử mà sẽ bị chết trong tù hả?
Tuy Carramazza không trả lời, nhưng cả ba đều biết đó là chuyện sẽ xảy ra.
Jack nói:
- Theo lời ông nói thì ý đồ của Lavelle là trả thù hả? Nhưng vì sao chứ? Ông đã làm gì Lavelle đến nỗi y muốn tiêu diệt cả gia đình ông chứ, kể cả những đứa cháu của ông nữa?
- Tôi sẽ không nói điều gì về chuyện này đâu! Tôi không thể nói ra vì nếu làm thế tôi sẽ hại chính mình.
Rebecca nói:
- Ông sẽ cáo buộc chính mình chứ gì.
Jack nhét bức ảnh Lavelle vào bao thư:
- Tôi có một số thắc mắc về người em Dominick của ông.
Gennaro Carramazza xem chừng quắc lại khi nghe đến tên của người quá cố.
Jack giải thích:
- Tôi muốn nói rằng em trai ông đã ẩn nấp tại khách sạn đó và bị Lavelle phát hiện. Vì sao biết bị đe dọa mà Dominick không ở yên chỗ cũ mà đến khách sạn làm gì chứ? Vì sao Dominick không chạy đến ông để xin được che chở? Vậy thì, nhà ông không phải là nơi an toàn nhất sao? Theo tôi được biết thì đó là nơi được bảo vệ vững chắc như một pháo đài mà.
Lão già gật đầu:
- Đúng vậy, nhà tôi quả thật giống như một pháo đài (Carramazza chớp mắt, chậm như một con thằn lằn). Một pháo đài nhưng không an toàn lắm đâu! Lavelle đã tấn công vào nhà tôi rồi, ngay cả khi nó được bảo vệ bằng mọi biện pháp an ninh.
- Ông muốn nói rằng y đã gây án tại nhà ông sao?
- Đúng vậy!
- Nạn nhân là ai?
- Ginger và Pepper.
- Ai chứ?
- Hai con chó nhỏ của tôi!
- Chúng bị giết tại nhà ông?
Carramazza nhướng mắt:
- Bị xé xác đêm qua. Lavelle hoặc một trong tay em của hắn đã đột nhập vào nhà tôi và chẳng hiểu bằng cách nào hắn đã giết hai con chó của tôi rồi ra đi mà không hề bị phát hiện. (Carramazza vỗ mạnh tay lên cái vali nhỏ). Mẹ kiếp! Không hiểu nổi! Mọi cửa ngõ đều được khóa kỹ và nhà được bảo vệ bởi một lực lượng khá hùng hậu. Hai con chó của tôi chúng rất hiền, chẳng khi nào cắn ai bao giờ. Chúng không đang để bị bị giết một cách dã man như thế!
Jack sững người. Bố Già, vốn nổi tiếng là tay bản lĩnh, lạnh lùng, giờ xem chừng nước mắt lưng tròng khi nhắc đến hai con chó cưng.
Rebecca nói:
- Dù sao, chúng cũng không phải là giống chó được huấn luyện để canh giữ nhà. Chỉ là chó kiểng ...
Không muốn trông thấy cảnh một Bố Già như Carramazza phải xúc động vì chuyện hai con chó, Jack hướng sang một đề tài khác:
- Người ta đồn rằng Lavelle đang sử dụng ma thuật của đạo Vaudou để chống lại ông.
Carramazza gật đầu:
- Lavelle cũng đã khoe như thế.
- Ông có tin không?
- Hình như đó không giống như một chuyện đùa.
Tuy thấy Rebecca cau mày với vẻ không hài lòng. Jack vẫn hỏi:
- Theo ông nghĩ thì chuyện đó có thật không?
- À, cách đây một tháng cũng có người hỏi tôi một câu như thế. Lúc đó tôi đã cười phá lên, nhưng bây giờ ...
Jack nói:
- Bây giờ, ông tự hỏi, nếu chẳng may ...
- Đúng. Nếu chẳng may ...
Ánh mắt của lão già đã thay đổi. Tuy vẫn là ánh mắt đanh thép, lạnh lùng, đa nghi, nhưng ngoài ra còn có một cảm xúc mới đó là sự sợ hãi, một cảm xúc mà lão ta đã bỏ quên từ khá lâu.
Lão nói:
- Các vị hãy truy lùng hắn đi.
- Đương nhiên - Jack nói.
- Vì đó là nhiệm vụ của chúng tôi - Rebecca nói nhanh, như thể cắt đứt mọi ý nghĩ cho rằng họ phải làm việc này vì đại gia Carramazza.
Chiếc Mercedes nổ máy và mất hút trong tuyết trắng, để lại Jack và Rebecca đứng trên lề đường nhìn theo một lúc.
Rebecca nói:
- Chúng ta nên về sở thôi.
Jack lấy ra bức ảnh của Lavelle từ bao thư rồi nhét vào áo khoác.
- Anh làm gì thế? - Rebecca hỏi.
Jack trao bao thư cho cô:
- Một tiếng nữa tôi sẽ về văn phòng.
- Anh nói sao?
- Chậm nhất thì là hai tiếng.
- Anh đi đâu chứ?
- Tôi có điều cần kiểm chứng.
- Jack, trước mắt chúng ta là chuyện tổ chức lực lượng đặc nhiệm và chuẩn bị ...
- Cô hãy bắt tay vào việc trước đi.
- Nhưng một mình tôi làm sao kham nổi bao công việc ...
- Tôi sẽ có mặt ở văn phòng lúc hai giờ chiều, trễ lắm là hai giờ mười lăm.
- Mẹ kiếp, Jack!
- Hãy cố gắng làm việc một mình nhé. Chỉ một lúc thôi mà!
- Anh xuống khu Harlem phải không?
- Rebecca ...
- Anh muốn tìm đến cái tiệm Vaudou quỷ quái đó chứ gì?
Jack lặng im.
Rebecca nói tiếp:
- Tôi biết ngay mà. Anh đi tìm Carver Hampton, tên lang băm, bịp bợm đó chứ gì!
- Carver không phải là người bịp bợm. Ông ta tin tưởng vào điều mà mình đang làm. Tôi có hẹn hôm nay sẽ đến gặp ông ta.
- Quả là điên khùng!
- Thật sao? Bây giờ, khi đã có bức ảnh trong tay, chúng ta đã biết rằng Lavelle là nhân vật hoàn toàn có thật nhé.
- Hắn có thật thì đã sao nào? Điều đó không có nghĩa là bùa phép của đạo Vaudou linh nghiệm!
- Tôi hiểu mà.
- Nếu anh đến đó thì tôi về sở bằng cách nào?
- Cô có thể sử dụng xecủa tôi. Tôi sẽ nhờ một nhân viên chở tôi đi.
- Mẹ kiếp, Jack!
- Rebecca, tôi có linh cảm.
- Nói nghe phát chán.
- Tôi có linh cảm rằng, bằng cách này hay cách khác, những hiện tượng của đạo Vaudou - không chủ yếu về phương diện siêu nhiên mà là một hiện tượng văn hóa - là điều có liên quan mật thiết đến vụ án này. Trực giác cho tôi biết tôi đang nắm được đầu mối.
- Chúa tôi! Và nếu anh không về đúng giờ, nếu tôi phải một mình xoay trở suốt buổi chiều, nếu tôi phải đương đầu với Gresham ...
- Tôi sẽ về văn phòng, trễ lắm là hai giờ rưỡi ...
- Tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu Jack!
- Cô hãy xem xét các chi tiết về việc thành lập đội đặc nhiệm trong khi tôi đến gặp Carver Hampton nhé, đồng ý chứ?
Rebecca căn dặn:
- Không được trễ quá hai giờ rưỡi đâu đấy!
- Tôi sẽ cố gắng, càng nhanh càng tốt - Jack nói.
Anh đi về phía các nhân viên cảnh sát đang dừng chờ bên dãy xe.