Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Chương 11
T
hế nào, ngài Wood, ngài sẽ tới trường chứ?
— Tất nhiên.
— Thế ngài thích giờ học nào nhất?
— Dĩ nhiên là giờ học điêu khắc trên gỗ rồi!
— Thế ngài dự định sẽ làm gì ở xưởng điêu khắc gỗ ấy, ngài Wood?
— Tôi sẽ làm một con rối có hình một cô gái!
Lucy ngồi trước gương trang điểm, đặt ngài Wood ngồi trên hai đầu gối như mọi lần. Nó muốn tự nhìn mình biểu diễn trong gương để chuẩn bị cho buổi hội trường cuối năm.
Từ hai hôm nay, ngài Wood đã xử sự rất tốt. Nó không gây ra thêm bất cứ một vấn đề bí hiểm hay đáng sợ nào nữa. Lucy bắt đầu cảm thấy yên tâm. Có thể là mấy hôm trước, trí tưởng tượng đã làm nó sợ chăng? Hay cũng có thể giờ đây mọi chuyện đã êm thấm rồi?
Nó cúi người về phía chiếc gương soi để quan sát đôi môi mình trong lúc nói giả giọng ngài Wood.
Không hiểu sao Lucy không thể nào nói được các phụ âm B và M mà không động đậy đôi môi. Và thế là nó đã nghĩ bằng mọi giá phải tránh được các chữ này ở mức tối đa.
“Mình đã rất tiến bộ khi chuyển từ giọng mình sang giọng ngài Wood. – Nó sung sướng suy nghĩ. Nhưng dù sao mình cũng phải thay đổi nhanh hơn nữa. Nếu mình và ngài Wood nói càng nhanh, thì khả năng gây cười sẽ càng lớn hơn.”
— Ngài Wood, chúng ta hãy thử lại một lần nữa nhé. – Nó vừa nói vừa đi lại gần phía tấm gương.
— Làm việc, phải luôn luôn làm việc thì mới được! – nó thì thầm với con rối.
Nhưng Lucy chưa kịp tập lại vở kịch của mình thì đã thấy Caro chạy ào vào. Nhìn trong gương nó thấy cô em gái sinh đôi đang tiến lại gần với nụ cười đắc chí trên môi.
— Chị có biết gì không, Lucy? – Caro lên tiếng.
Lucy chưa kịp trả lời con bé đã nói luôn.
— Chị có biết không, hôm sinh nhật Anne còn có cả bà Burgess cũng ở đó. Vừa rồi gặp lại, em mới biết là bà ấy làm ở đài truyền hình. Bà ấy nói rằng em đủ sức để tham gia biểu diễn cho chương trình Những ngôi sao nhỏ, đó là một chương trình được phát trên ti-vi hàng tuần đấy.
— Hả? Thật thế à? – Lucy lắp bắp hỏi lại.
Caro nhảy cẫng lên và reo thật to:
— Clac-Clac và mình sẽ được lên ti-vi. Như thế chẳng phải thiên tài là gì?
Nhìn cô em gái đang hớn hở, lòng Lucy cảm thấy đang cháy bùng lên một ngọn lửa ghen tị.
— Mình phải kể chuyện này cho mẹ nghe mới được! – Caro lại tiếp tục reo lên. – Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Lucy không còn làm chủ được bản thân nữa, nó không thể kìm hãm được một tiếng rít thịnh nộ.
— Ôiiiii! Tại sao những điều may mắn lại cứ đến với con bé ấy cơ chứ? Mình chỉ được biểu diễn một vở kịch tồi tàn trước mấy bậc phụ huynh. Còn nó sẽ lại được biểu diễn trên truyền hình cho cả nước xem. Thế mới tức chứ! Thôi được, rồi mình sẽ cố xoay xở cho bằng em mình! Mình chẳng cần gì hơn điều đó!
Lucy điên tiết giơ ngài Wood lên cao quá đầu rồi ném đánh bộp một cái xuống đất. Đầu con rối đập xuống sàn nhà nghe nặng trịch. Mồm nó mở ngoác ra như vừa kêu lên một tiếng đau đớn.
— Ôi!
Lucy cố gắng trấn tĩnh lại. Con rối đang nằm vắt chéo chân dưới sàn. Hình như nó đang nhìn cô chủ nhỏ bằng một vẻ trách móc. Lucy nhặt vội con rối lên rồi ôm nó vào lòng.
— Ấy chết, ngài Wood, – Nó khẽ thì thầm. – Tao đã làm mày đau phải không? Đúng thế không? Tao xin lỗi nhé!
Con rối gỗ vẫn nhìn xoáy vào mắt nó. Nụ cười gỗ vẫn chẳng có gì thay đổi, nhưng cái nhìn của con rối đã chuyển sang lạnh lùng và có cái gì đó thật nhẫn tâm.
Đêm hôm đó thật tĩnh mịch. Ngoài trời không gợn một chút gió. Những tấm màn gió treo trên cửa sổ không hề lay động. Ánh trăng xanh nhạt tràn qua cửa sổ vào căn phòng của hai chị em sinh đôi, tạo nên những cái bóng sẫm màu rải khắp bức tường đối diện.
Caro đang lơ mơ ngủ thì bị một tiếng động nặng trịch đánh thức dậy.
— Hả?
Nó nghển đầu dậy nhìn.
Có ai đó đang cử động trong bóng tối. Tiếng động khiến nó giật mình choàng tỉnh dậy chính là tiếng bước chân.
— Này! Ai ở đó thế? – Nó lầm bầm hỏi khi đã tỉnh ngủ hẳn. Cái bóng đó quay lại ở ngưỡng cửa, căn phòng lúc này có vẻ sáng hơn một chút.
— Chỉ có chị thôi mà.
— Chị Lucy hả?
— Ừ. Có cái gì đó đã làm chị tỉnh giấc. Chị khát cháy họng nên phải xuống bếp uống nước bây giờ đây.
Lucy mất hút trong bóng tối. Caro nghe thấy tiếng bước chân cô chị đang đi xuống cầu thang. Và khi cái âm thanh này không còn nữa, nó mới chịu nhắm mắt ngả đầu xuống gối. Nhưng chỉ vài giây đồng hồ sau, nó lại giật thót người một lần nữa bởi tiếng kêu sợ hãi của Lucy bất ngờ vang lên trong đêm.