Số lần đọc/download: 1149 / 27
Cập nhật: 2017-06-01 11:34:09 +0700
Chương 11
I
m lặng. - Scanlon quát lớn. - Malholand, đuổi hết mọi người ra rồi đóng cửa lại! Và ra lệnh cho Simpson dẹp cái đám ngoài hành lang đi. Trong cái nhà thương điên này đã đến lúc phải lập lại trật tự rồi, không sao làm việc được nữa.
Bên ngoài cửa sổ đã sáng lên, một ngày mới lại bắt đầu. Người ta đã khâu vết thương ở tay cho tôi và băng lại. Đeo chiếc còng số 8, tôi ngồi bên bàn trong văn phòng Cảnh sát trưởng - Scanlon và Howard Brill, một trong những phụ tá của ông ta ngồi ở phía đối điện, mắt không rời tôi. Malholand và một tay nữa đang ngăn đám đông sôi sùng sục bám quanh cửa ra vào văn phòng.
Mặt Scanlon tái nhợt, mệt mỏi, với cặp mắt đỏ quạch, thấy rõ ông ta chẳng được ngủ nghê gì. Chắc bộ mặt tôi cũng chẳng hơn gì.
Malholand đẩy hết tất cả ra ngoài, khóa trái cửa và đi về phía chúng tôi. Hắn ngó tôi chằm chằm, lúc lắc đầu rồi ngồi xuống cạnh chiếc bàn gần đấy.
Scanlon nói gì đó.
- Còn gì nữa nào? - Tôi bật lên.
- Ông có muốn tuyên bố điều gì không?
- Có, hẳn ba điều. Thứ nhất, tôi không giết vợ tôi. Thứ hai, tôi không giết Roberts. Và thứ ba, tôi yêu cầu luật sư của tôi là George Clemen phải có mặt.
- Đấy, lại bắt đầu cái giọng ấy rồi! - Malholand quát lên.
Scanlon rút trong túi ra một điếu xì gà, theo thói quen dùng răng cắn đứt đuôi nó. Cặp mắt ông ta lạnh lẽo không hồn như ống kính máy ảnh. Tôi với ông ta vốn là chỗ bạn bè, nhưng ông ta đang làm công vụ, người ta trả lương để ông ta làm việc đó và ông ta kiếm miếng bánh của mình một cách trung thực.
- Clemen đã rời khỏi nhà. - Cuối cùng Scanlon nói. "Chứ lại không ư? - Tôi nghĩ bụng - Hắn thì chẳng chần chờ đâu! Lần này đâu phải ghé vào chỗ nào nữa!". Ngay lúc đó, ngoài cửa có tiếng xôn xao bị ghìm nén và Clemen bước vào, bằng một cử chỉ rất điệu sửa lại vạt áo. Tôi đứng dậy và chúng tôi bắt tay nhau, tất nhiên cũng có bất tiện vì vướng cái còng. Barbara bảo tôi đóng một màn tuồng và tôi đang đóng đây.
- Tôi quá lo lắng đấy, John. - Clemen bắt đầu nói bằng cái giọng của viên thú y đang nói về cái cẳng chó bị què. - Chuyện này tất nhiên là một sự nhầm lẫn và lát nữa mọi người sẽ rõ tất cả. Với cương vị là một luật sư tất nhiên tôi không can thiệp vào việc điều tra dưới bất cứ hình thức nào, nhưng tôi đứng về phía anh và anh có thể hoàn toàn tin cậy ở nơi tôi.
- Hay lắm. Tôi vẫn biết có thể tin cậy ở ông được. Tôi tin chắc rằng ông cũng có ý kiến như tôi. Chỉ có một cách để gỡ mối chỉ rối này, đó là phải xác minh xem ai giết Roberts, France và tại sao. Tôi đã có chủ kiến này nếu như cảnh sát giúp đỡ chúng ta một tí thì chúng ta...
- Đủ rồi đấy, Warren! - Scanlon lạnh lùng cắt ngang bài diễn từ của chúng tôi. - Ông ngồi ở đây không phải để đọc những bài diễn văn hùng hồn. Ông đang bị giữ vì tình nghi giết người và tôi phải báo để cho ông biết rằng tất cả những điều ông nói rồi có thể sẽ quay ra chống lại với chính ông. Ông có định tuyên bố điều gì không?
- Tôi đã nói rồi. Tôi không có mảy may dính dáng với tất cả các án mạng. Nếu như các ông hỏi cung Doris Bently...
- Đừng có lôi Doris Bently vào đây.
- Các ông có định làm rõ án mạng đang được điều tra không?
- Thôi đi Warren! Hay ông muốn lãnh thêm một tội là âm mưu cưỡng dâm nữa? Doris Bently đã không đi thưa ông, nhưng ở địa vị ông thì tôi sẽ không liều lĩnh như vậy.
- Cô ta có nói tại sao tôi đến tìm cô ta không?
- Có. Cô ta nói rằng ông định cưỡng hiếp cô ấy.
- Thế thôi à?
- Chắc ông cũng thấy, cô ta cho như vậy là đủ rồi, ông xộc vào phòng cô ta lúc ba giờ đêm và lột quần áo cô ấy ra. Nếu ông định tuyên bố rằng ông đến đó chỉ để hỏi cách nấu món ra gu bằng thịt cừu thì nghe khó tin lắm.
George ngồi bàn bên cạnh, từ tốn đặt tay ra phía trước. Tôi liếc nhìn hắn một cái rồi quay lại Scanlon.
- Tôi yêu cầu phải gọi cô ta đến đây. Chính cô ta có thể thông báo cho ông biết Junior Dolovan bị giết ở đâu, như thế nào và tại sao.
Scanlon nheo mắt.
- Ông vừa nghĩ ra được trò gì nữa thế?
Trên mặt George không một thớ thịt nào động đậy. Hắn chỉ tò mò ngắm tôi như thể đang tự hỏi bỗng dưng tại sao tôi lại lôi cái chuyện cũ gần như đã bị quên lãng ấy ra làm gì?
- Hơn nữa, Doris Bently - Tôi bình thản nói tiếp, - chính là người đã gọi điện thoại cho ông vào tối thứ năm để nói rằng Warren, tức là kẻ tôi đòi ngoan ngoãn của ông đây, đã giết Roberts vì hắn ta có chung đụng về xác thịt với France.
Làm sao ông biết được chuyện đó? - Scanlon gầm lên.
- Cô ta đã gọi điện cho cả tôi nữa.
- Trước khi vợ ông về tới.
- Chính thế.
Công việc bắt đầu chạy. Không ngoái lại, Scanlon ra lệnh cho Malholand:
- Đưa ngay cô ta đến đây!
Giọng ông ta không cho phép bất cứ sự phản đối nào. Malholand đứng bật dậy đi như chạy ra cửa. Tôi quay lại phía George?
- Tôi biết rằng tôi đã làm cho công việc của ông thêm phức tạp, thưa quý ngài, nhưng đành phải vậy thôi.
- Nếu như Doris khẳng định được những lời nói của mình qua điện thoại thì dĩ nhiên bên nguyên cáo sẽ được lợi tối đa: sẽ có thể khẳng định được rằng có một nguyên nhân rõ ràng để giết người với một kế hoạch đã được sắp xếp từ trước.
Tất cả đều nhìn tôi nghi ngại. Trừ George. Hắn rút trong hộp thuốc bằng bạc ra một điếu thuốc và đăm chiêu nhìn tôi.
Chúng tôi lặng thinh ngồi chờ. Tôi tự hỏi không biết lần này có bắt Doris thú nhận được hay không? Nếu như con bé khiêu khích hồ đồ này mà cứ khăng khăng một mực thì chắc chắn công việc sẽ rơi vào ngõ cụt. Chỉ là lời cô ả chọi với lời tôi mà thôi. Có thể Scanlon biết cách giúp đỡ thế nào đó chăng? Cảnh sát trưởng là một thám tử khá lão luyện và ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội tìm được tia sáng nào đó cho vụ án chưa được khám phá.
Vài phút sau ngoài hành lang lại có tiếng ồn ào và họ bước vào. Cô ta chưa kịp đánh phấn, chắc là Malholand không cho phép cô ta trùng trình. Doris có vẻ lo sợ thấy rõ. Liếc nhìn tôi một cái, cô ta lập tức quay đi.
- Tôi không định kiện cáo gì - Doris sa sầm nói - Ông ta là một tên điên.
- Chúng tôi gọi cô tới đây không phải vì việc đó - Scanlon nói. - Xin cô cho biết có phải cô đã gọi điện cho cảnh sát vào tối thứ năm không? Và tuyên bố rằng France Warren đã cặp bồ với Roberts?
Trong một thoáng tôi nghĩ là cô ả sẽ chối. Doris nhìn tôi có vẻ trách móc.
- Thế nào, ông ta buộc tội tôi về chuyện ấy ư?
- Cái đó không thành vấn đề.
- Ừ, thì sao? Tôi đã nói sự thật.
- Tất nhiên, tất nhiên! Cô còn gọi cho ông Warren và cũng báo ông ta điều đó?
- Đúng.
Không việc gì phải chối, cô ta chẳng bị đe dọa gì hết.
- Đầu tiên cô gọi điện cho chúng tôi hay cho ông Warren?
- Cho ông ta.
- Vào lúc mấy giờ? Cô còn nhớ không?
- Đâu vào khoảng giữa 10 giờ và 11 giờ đêm. Sau đó 20 phút tôi gọi cho ông.
Scanlon gật đầu.
- Cô có vui lòng khẳng định lời nói của mình bằng lời thề không?
- Thế nào, phải vậy nữa cơ à?
- Chắc là vậy. Nếu như cô nói sự thậtthì điều đó đối với cô chẳng khó gì, đúng thế chứ?
- Kh...ông... Tôi cho là không. Bởi vì thực tế đúng như vậy, tôi nói đúng sự thật đấy.
- Thế thì tốt.
Scanlon lặng lẽ ngắm cô ta đến một phút như thể đang sắp xếp lại ý nghĩ. Sau đó ông ta lại hỏi:
- Khi gọi điện thoại cho ông Warren cô có xưng danh không?
- Không. - Doris đáp.
- Thế làm sao ông ta biết được rằng chính cô đã gọi.
- Có lẽ bằng giọng nói.
- Cũng có thể. Thế lúc ông Warren xông vào nhà cô hôm qua ông ta không nói gì về chuyện đó à? Chỉ định cưỡng hiếp thôi?
Doris ngập ngừng, về mặt nói dối thì cô ta chẳng giỏi giang gì.
- A hà, ông ta lột quần áo tôi ra.
- Có lẽ ông ta muốn giết cô chăng? Cô biết không, bằng chứng của cô có thể đủ để buộc tội ông ta vào tội cố ý giết người đấy.
Doris phấn chấn hẳn lên:
- Tất nhiên, tất nhiên ông ta định giết tôi. Ông ta lên cơn điên.
- Ô điều đó còn phải chứng minh đã. Tốt nhất cô hãy nói xem ông ta ở lại trong phòng cô bao lâu lúc ông ta định giết cô?
- Đâu khoảng năm phút, có khi nhiều hơn.
- Và cô không nhận thấy sự lãng phí thời gian như vậy là lạ lùng sao? Việc gì ông ta chịu mất ngần ấy thời gian nhỉ?
Cô ta thấy ngay rằng đã sơ hở:
- Á, tôi không biết. Có lẽ chưa đến năm phút. Tôi quên mất rồi.
- Hừm... Cho là ít hơn, thế thì ba phút chứ.
- Vâng, có lẽ gần ba phút.
- Rõ rồi. Nhưng tôi thấy rằng thậm chí ba phút vẫn còn là quá nhiều. Tại sao kẻ giết người lại mất thời gian lôi thôi dài dòng làm gì khi mà hắn đến đó chỉ với mục đích duy nhất là giết một nhân chứng nguy hiểm? Lại ngay trong ngôi nhà có nhiều người sống gần bên ngay bên kia tường? Nếu ông Warren đến đấy để giết cô thì ông ta đã làm việc đó ngay lập tức, cô sẽ không kịp kêu cứu đâu. Khoan, khoan đã. Khi nhận thấy ông ta, cô chưa nghĩ rằng ông ta muốn giết cô. Cô nghĩ ông ta chỉ định cưỡng hiếp?
- Ồ, vâng... Đúng vậy.
- Tại sao nhỉ? Thực ra ông ta đã kịp đụng vào người cô đâu?
- À... Tôi không biết ông ta cần gì ở tôi.
- Thế tại sao cô không hỏi luôn ông ấy. Cô với ông ta đã nói chuyện gì với nhau, chắc không phải về các phim mới và không phải về thời tiết, hả? Thế thì ông Warren đã nói gì với cô?
- Ôi dài dòng lung tung đủ thứ! Toàn những chuyện bịa đặt linh tinh, ông ta hoàn toàn mất trí, một kẻ điên chính cống. Còn sau thế nào thì tôi sợ quá, bây giờ chẳng còn nhớ gì nữa.
- Chuyện bịa đặt là chuyện gì? Cô hãy nhớ lại đi. Hay thế này vậy, ông ta có nói với cô về Junior Dolovan không?
Doris cố nhìn đi chỗ khác. Cái nhìn của cô ta lơ láo như con chuột bị sập bẫy, cô ta đang tìm lối thoát. Và làm thinh. Tôi nhìn George. Hắn đã hiểu từ lâu cái ngoắt ngoéo trong cách thẩm vấn của Scanlon nhưng vẻ mặt hắn vẫn không biểu hiện một điều gì ngoài sự tò mò nghề nghiệp và sự cảm thông vô tội vạ nhất.
- Thế nào? Có nói về Junior Dolovan không? - Scanlon nhắc lại câu hỏi.
- Các ông cứ ám tôi mãi...
-Nào!
- Biết nói thế nào... Đại khái là có.
- Tại sao?
- Ối giời! Nào tôi có biết tại sao? - Doris nấc lên.
Điếu xì gà của Scanlon đã tắt, ông ta cầm nó ra tay và chăm chú nhìn chỗ tàn cháy nham nhở.
- Trong nghề của chúng tôi, cô Doris ạ, tôi muốn nói là nghề cảnh sát ấy, thôi thì còn thiếu chuyện gì nữa cơ chứ! Cô giải thích như thế nào việc một gã đàn ông xộc vào phòng một cô bé dễ thương lúc ba giờ đêm, lột trần cô ta ra và chỉ để nói chuyện về anh chàng Junior xấu số?
Bỗng Scanlon đấm mạnh xuống bàn và quát lên:
- Nói ngay, Warren hỏi gì cô về thằng Dolovan?
Thế là đủ. Doris xìu đi như quả bóng bị châm kim.
Rồi cô ta kể lại cho Cảnh sát trưởng nghe tường tận gần như từng lời một về cuộc nói chuyện của chúng tôi.
- Thế Dolovan có hỏi cô xem, thông thường số tiền bán hàng trong một tuần lễ là bao nhiêu không?
Doris nức nở, nước mắt nước mũi giàn giụa.
- Vâng, hình như... Tôi không nhớ, lâu quá rồi còn gì..
- Hắn có chìa khóa của cửa hàng không?
- Không. - Cô ta lắc đầu. - Tôi.. tôi không chắc lắm, tôi không biết.
- Thế cô có chìa khóa không?
- Không. Quả tình là không. Vì bà Warren ở ngay tại đó nên luôn luôn là bà ta mở cửa.
- Vậy Dolovan làm thế nào có được chìa khóa?
- Không... Anh ấy chẳng có chìa khóa nào hết!
- Nhưng tôi thì bảo rằng có. Rõ ràng là phải có lý do vì nếu không cô đã báo cho cảnh sát biết từ trước rồi. Và chắc cô có ngờ rằng Dolovan bị giết trong cửa hàng. Tất nhiên bản thân cô có dính dáng tới vụ này, riêng tôi thì tôi không nghi ngờ gì nữa. Đành phải cho bắt cô thôi. Hoặc là cô với hắn cùng vạch kế hoạch ăn trộm, hoặc cô có biết trước về nó. Làm sao hắn có chìa khóa? Cô đã ăn cắp chìa khóa của bà chủ, hãy thú nhận đi!
- Không, tôi không ăn cắp gì hết.
- Vậy Doỉovan có dịp nào được tận tay cầm chìa khóa mở cửa hàng không?
Doris ngập ngừng, nỗi lo sợ đã hoàn toàn khống chế cô ta và cô ta đang cố gắng trấn tĩnh.
- Còn tôi... Vì việc đó thì tôi bị gì?
- Tôi không hứa trước với cô điều gì hết. Có thể là cũng không sao nếu cô nói toàn bộ sự thật.
- Được rồi, nhưng tôi không có lỗi gì đâu đấy!
- Tôi nghe đây.
- Mọi việc xảy ra lúc bà ta đi đâu đó ra ngoài, tôi không biết là đi đâu, còn chìa khóa thì để quên trên mặt quầy gần chỗ thu tiền. Junior lúc đó cũng đang có mặt trong cửa hàng, chúng tôi đang nói chuyện với nhau. Rồi có một bà nào đó bước vào. Tôi lại tiếp bà khách, sau đó nhìn thấy Junior nhai kẹo cao su và lấy mẫu chìa khóa.
- Chuyện đó xảy ra lúc nào? - Scanlon hỏi.
- Khoảng hai tuần lễ trước đấy... Trước khi anh ấy chết.
- Và cô không chịu nói gì cho bà ta hết? Tôi muốn nói France Kinnan ấy?
Doris lại rống lên:
- Tôi sợ, Junior đã dọa giết tôi nếu tôi nói ra.
Scanlon mệt mỏi phẩy tay:
- Thôi được, cô có thể xéo!
Không đợi phải năn nỉ, Doris lủi mất. Scanlon lại đốt xì gà và rít một hơi.
- Chúng ta không thể chứng minh điều gì trước tòa chuyện này được.
- Chính thế. - Tôi chen vào - Nếu như ông tìm được kẻ đã ở trong phòng France đêm ấy thì đó chính là hung thủ. Nhân đây xin nói ông rõ rằng đêm hôm đó tôi có alibi (bằng chứng ngoại phạm) hoàn toàn. Tôi đã không có mặt ở Carfaghen, việc này dễ kiểm tra thôi.
Seanlon bật lên cáu kỉnh:
- Ông thì dính gì vào dây? Án mạng Dolovan không có liên quan gì đến vụ của ông hết.
Tôi đấm cả hai nắm tay bị cùm xuống mặt bàn.
- Quỷ cứ bắt ông đi. Dính quá đi chứ!
- Im ngay - Scanlon quát lên. - Tôi ngấy những chuyện vớ vẩn ấy lắm rồi. Ông đã giết Roberts sau khi biết anh ta đã gian díu với vợ ông. Và giết cả bà ta cũng vì lẽ đó. Còn những gì liên quan đến các suy luận Dolovan bị giết ở đâu và lúc nào đều không có ý nghĩa gì đối với hai án mạng này cả! Warren, ông không có hy vọng thoát được đậu! Đừng cãi chày cãi cối nữa, hãy thành thật khai hết đi. Sự thành khẩn của ông có thể là một yếu tố để giảm nhẹ hình phạt.
Thành khẩn! Thế thì hãy nghe cho rõ ông cảnh sát trưởng, Roberts đã săngta France. Và không phải vì Dolovan mà anh ta đã biết được một vài chi tiết gì đó trong quá khứ của cô ta - một bằng chứng đáng ngại mà vì nó cô ta đã phải thay họ đổi tên. Nếu như xác minh được thực tế cô ta là ai và điều gì đã buộc cô ta phải chuyển đến Carfaghen...
- Điều đó chúng tôi đã biết rồi. - Scanlon nói.
Tôi nhìn ông ta hy vọng.
- Biết rồi? Bằng cách nào vậy?
- Người ta đã nhận ra cô ta qua tấm hình ông đưa cho Norman. Có cả đống hồ sơ về cô nàng.
- Quá tay tiêu lạm công quỹ?
- Không. - Scanlon lắc đầu. - Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy khi nghe nói cái thú đánh cá ngựa của cô ta. Thế nhưng mọi việc không phải đơn giản như thế đâu. Với tất cả uy tín của mình, tôi có thể nói rằng trong suốt một phần tư thế kỷ làm việc trong ngành cảnh sát tôi chưa gặp một ai như vậy! Tên cô ta là Helen Mallory, ít ra thì lúc trẻ cô ta đã mang cái tên đó. Càng ngày số lượng tên họ của cô ta càng sinh sôi nẩy nở.
Tôi nhìn sang George. Bộ mặt hắn chỉ thể hiện sự tò mò đúng mức của người có học. Hay tôi và Barbara đã nhầm? Ngờ oan cho một người vô tội?
- Theo hồ sơ, bảy năm trước đây cô ta đã bị truy nã dưới nhiều tên họ khác nhau ở các bang Nevada và California vì tội buôn lậu, trốn thuế, giết người không chủ ý, lấy hai chồng, từ chối không đến hầu tòa, tai nạn xe hơi gây thương tích rồi bỏ chạy và nhiều việc khác nữa không kể hết. Nhưng con yêu quái này đã khéo giấu được tung tích.
Cuối cùng thì đã có được trong tay một cái gì đó có nghĩa và nắm bắt được.
- Lấy hai chồng?
- Vâng, rõ ràng là với người đàn bà này rất dễ sinh ra những chuyện động trời. Trong hồ sơ có ghi rõ rằng cô ta sinh ra trong một gia đình mà mẹ là người Irland và cha người Tây Ban Nha, được dạy dỗ tại Hoa Kỳ. Sau khi tốt nghiệp trung học, cô ta đã lấy một huấn luyện viên trường đua ngựa ở California. Sau đó chồng cô ta đã mất bằng vì bị kết tội dùng doping cho ngựa đua. Tuy nhiên, sau này ông ta tuyên bố rằng việc đó là do cô vợ của mình chủ mưu. Helen bỏ ông ta và không thèm làm thủ tục ly hôn, lấy luôn ông khác, cũng ở California. Đó là một tay buôn bán xe hơi khá giàu, ít ra thì ông ta đã như vậy cho tới khi cô vợ trẻ còn chưa chạm được đến chỗ vốn liếng ông ở nhà băng và chưa say mê trò chơi cũ của mình - đánh cá ngựa. Tài sản của ông chồng mới đủ dùng cho cô ta vài tháng. Sau đó cô ả bỏ trốn. Trên đường cô ta đụng một người làm người đó bị thương gần chết mà không chịu cấp cứu, thậm chí không thèm dừng lại mà phóng mất biệt trên chiếc xe the thao mới tinh. Người ta đã nhận ra France trong các cuộc đua ngựa ở Florida nhưng rồi cô ta lại lặn mất.
Việc đó xảy ra trước lúc cô ta xuất hiện ở Carfaghen vài tuần lễ.
Trên cách nhìn của tôi mọi cái đều khớp. Hắn đã quơ được vợ tôi ở Florida vào lúc cô ta đang kẹt nhất và mở cho ả một cửa hàng ở thành phố chúng tôi. Và chỉ nửa năm sau France đã cắt phéng hắn ta và thả mồi kéo được tôi, một lần nữa đi lấy chồng sau khi đã bán được cái cửa hàng mà hắn đã bỏ tiền ra thuê và trang bị hàng hóa, cuỗm của nhân tình và ân nhân mình 6.000 đôla! Thế thì hắn còn gì nữa? Hắn khiếp sợ nhận ra rằng đã quá tin một ả phiêu lưu chẳng có tí ý thức gì về đạo đức và có khả năng làm cho hắn bị ngồi tù vì tội giết Junior Dolovan.
Không biết đã lần thứ mấy tôi chăm chú quan sát George. Hắn cảm thấy hoàn toàn thoải mái. Không một ai trong một lúc nào đó có thể kết tội hắn vì cái gì hết. Cả cô ta, cả Roberts đã không thể là chứng nhân để chống lại hắn nữa.
Nhưng dù thế nào tôi vẫn quyết định tiếp tục chiến dấu.
- Hay lắm, thưa ông Scanlon. Đó chính là lời giải thích cho ông vì sao người ta đã thuê Denman theo dõi cô ta. Dù là ai thuê đi nữa kẻ đó cũng hiểu rằng cảnh sát đang rình chờ cô ta xuất hiện trong một cuộc đua ngựa nào đó. Bởi vậy hắn mới thuê Denman. Và tất nhiên tay thám tử kia đã cho hắn biết rằng France đã không nhịn được. Lại ngựa theo đường cũ. Một khi đã vậy chẳng chóng thì chầy cô ta sẽ sa bẫy. Nên khi cô ta vừa về tới hắn đã giết cô ả. Hắn còn cố gắng thủ tiêu cả bức ảnh duy nhất của cô ta, tức là tấm ảnh cưới của chúng tôi để trong phòng ngủ. Kẻ sát nhân sợ rằng báo chí sẽ đăng ảnh cô ta và tất cả sẽ bại lộ. Hắn không biết rằng tôi còn một tấm hình nữa.
Scanlon vẫn lắc đầu:
- Hắn không thể giết được cô ta. Không ai ngoài ông, Warren, biết được cô ta đã về.
Bỗng cánh cửa bật mở và tay cảnh sát trực ban báo cáo:
- Cô Ryan, thưa ngài cảnh sát trưởng. Cô ta nói rằng có việc cần báo ngay cho ngài. Cho ngài hoặc cho luật sư Clemen.
- Về chuyên gì? - Scanlon ngạc nhiên.
- Cô ấy nói rằng cô ấy đến đây khai báo với tư cách nhân chứng.
- Được cho cô ta vào!