Số lần đọc/download: 2348 / 34
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Chương 10
N
ếu nhận được mười nghìn bảng để đoán xem ai là người tiếp theo sẽ bước vào võ đài của mình, Temple cũng không bao giờ hình dung nổi người đó lại là cô. Nhưng khi căn phòng trở nên yên lặng và anh xoay người khỏi đám đàn ông phía bên kia vành đai dây thừng để xem điều gì khiến họ phân tâm đến vậy, anh biết rõ đó sẽ là cô. Ngay cả khi anh chắc chắn đấy là điều không thể.
Mara đứng thẳng người, cao ráo, kiêu hãnh và mạnh mẽ ờ chính giữa võ đài, dưới chân là vết máu loang lổ của Drake, như thể cô đang ở trong một quán trà. Hay một cửa hàng bán kim chỉ. Như thể việc một người phụ nữ đeo mặt nạ bước vào võ đài giữa một câu lạc bộ dành cho quý ông là hoàn toàn bình thường. Cô đúng là mất trí rồi.
Thế rồi cô lên tiếng, đưa ra thách thức một cách bình tĩnh và rõ ràng, như thể hoàn toàn có quyền được làm vậy. Như thể toàn bộ câu lạc bộ sẽ không nổ tung với vụ tai tiếng này. Thứ nó gây ra là âm thanh chói tai của những tiếng đặng hắng, tiếng cười ha hả cùng những tiếng lẩm bẩm xúc phạm nhanh chóng chuyển thành tiếng trầm trầm huyên thuyên kéo dài. Dưới lớp vỏ bọc của những tiếng ồn xung quanh, Temple trấn tĩnh lại và tiếp cận cô, đối thủ của anh ở mọi phương diện nhưng cũng chưa hoàn toàn là đối thủ.
Anh nhướng mày. Mara không nhúc nhích, và anh ước gì chiếc mặt nạ đã biến mất để mình có thể đọc được nét mặt của cô.
Nó có thể biến mất. Ngay lập tức, nếu anh muốn thế. Anh có thể bắt cô nói ra sự thật, tháo mặt nạ của cô trước hầu hết những người đàn ông quyền lực nhất London và tiếp tục cuộc sống đã bị cản trở suốt mười hai năm qua.
Và cuộc sống đã bị cản trở trong chưa đầy một tuần. Nhưng như vậy, anh sẽ không biết cô định đi xa đến đâu.
Anh nghiêng đầu và nói chỉ để mình cô nghe thấy. “Quả là một nước đi liều lĩnh.” Mara cũng nghiêng đầu đáp lại hành động của anh, đôi môi khẽ cong lên. Trêu chọc anh. Cám dỗ anh. “Tôi nghe nói gái điếm cũng phải liều lĩnh.”
Và với lời nói đó, anh đã hiểu rõ. Cô đang tức giận. Đúng là cô nên như vậy. Anh đã gọi cô là gái điếm. Cảm giác tội lỗi xuyên qua anh, bằng cách nào đó có thể nhận thấy rõ sự thất vọng lẫn mê hoặc.
Cô không để anh tìm ra câu trả lời đúng đắn. Đó là điều tốt nhất khi anh không chắc mình có thể tìm được. Thay vào đấy, cô nói thêm, “Điều này nên là bước dạo đầu, anh không nghĩ vậy sao?” Cảm giác tội lỗi bị xua tan trước câu hỏi ấy. Trước vẻ thách thức trong đó. Trước niềm phấn khích tràn qua anh mỗi lần họ đối mặt với nhau. Nó mạnh mẽ hơn bất kỳ trận đấu nào anh từng đối mặt. “Cô nghĩ rằng tôi sẽ để cô giành chiến thắng sao?”
Môi cô cong lên thành một nụ cười. “Tôi nghĩ rằng anh không có lựa chọn đâu.” “Cô nhầm rồi.”
“Thật sao?” Anh đã thắng cô. “Võ đài của tôi, luật của tôi.” Anh chìa một bàn tay về phía căn phòng và đám đông những người đàn ông, hai trăm người, có lẽ nhiều hơn thế, lập tức im lặng. Đôi mắt cô mở to phía sau lớp mặt nạ trước cái cách anh kiểm soát căn phòng và những con người ở đó.
“Các quý ông!”, Temple nói to về phía căn phòng khổng lồ. “Có vẻ trò giải trí đêm nay không trọn vẹn rồi.” Anh tiến lại gần Mara, hương chanh thơm nhè nhẹ phảng phất quanh anh, gột sạch chốn dơ bẩn này. Thắp sang nơi tối tăm này. Cô không thuộc về nơi đây. Nhưng bằng cách nào đó, cô cũng thuộc về nó. Có lẽ chỉ đơn là bởi anh không muốn cô rời đi, ngay cả khi biết rõ cô nên làm thế.
Cô ở đủ gần để có thể chạm vào, và anh kéo cô sát lại, trượt một chân vào giữa hai chân cô, yêu cái cách lớp vải lụa của cô cọ xát vào quần mình. Yêu cảm giác có cô trong tay mình, cứng rắn và thẳng thắn. Cũng ghét nó, ghét cái cách cô dường như phá hủy mọi suy nghĩ của anh khi ở gần anh. Cái cách cô khiến anh phân tâm khỏi mục tiêu của mình. Trả thù.
Anh kéo cô lại gần, và cô thở hổn hển, bàn tay đeo găng của cô yên vị trên vòm ngực trần của anh, động chạm mát lạnh và dịu dàng của nó áp và làn da đẫm mồ hôi của anh. Anh hạ thấp giọng chỉ để mình có thể nghe thấy, “Cô đã dọn xong giường chưa?” Mara khựng lại trước lời nói ấy, như thể chúng có ý nghĩa gì đó với cô, trong một phần giây. Có lẽ ít hơn. “Nhất định rồi, Đức ngài, giờ là lúc để tôi nằm lên đó[1].”
[1. Cả Temple và Mara đều nói ẩn ý: Nguyên văn câu của Temple là “You have made your bed” cũng có ý là nói Mara đã tự mình gây chuyện; nguyên văn câu của Mara là “I lie in it” cũng có nghĩa là cô sẽ phải gánh chịu hậu quả cho sai lầm của mình.] Lời cô nói khiến anh kinh ngạc, phảng phất vẻ đe dọa, mâu thuẫn và điều gì đấy hơn thế. Anh tự hỏi nếu hình ảnh hiện hữu trong tâm trí mình cũng vang vọng trong cô: Cả hai bọn họ ở trên giường. Khỏa thân. Quấn lấy nhau.
Đầy đam mê. Bình đẳng.
Anh quay về phía đám đông, ghét những ánh mắt đói khát dán chặt lên cô cho dù biết đó là lẽ dĩ nhiên. “Tôi kiểm tra vũ khí của cô được chứ?” Một tiếng gầm tán thưởng từ những người đàn ông vang lên, và anh với tay chạm vào lớp váy của cô, biết con dao cô mang theo không nằm quá xa. Mara thở hổn hển khi bàn tay anh trượt trên cơ thể và hông cô, nhận ra âm thanh đó là niềm phấn khích.
Anh nhìn vào mắt cô. “Tôi chưa bao giờ nghĩ cô là người thích phô trương.” Cô mím môi. “Lúc này, tôi sẽ không bắt đầu làm như vậy.”
“Hừm…”, anh để âm thanh đó phát ra phía trên cô. “Hành động đêm nay của cô lại hoàn toàn khác.” Những ngón tay anh tìm thấy cuốn sổ liệt kê câu chuyện của họ bằng bảng, shilling lẫn penny trong túi váy của cô. Cô cảm thấy động chạm đó và nhìn chằm chằm vào anh. “Hãy cẩn thận, Đức ngài, kẻo đêm nay sẽ tiêu tốn của anh nhiều hơn anh nghĩ đấy.”
Temple không thể ngăn mình mỉm cười khi tìm thấy chuỗi dao của cô. Dường như nó hiện hữu ở khắp mọi nơi. “Hebert đã may cho cô một cái túi sao?” Cô nheo mắt nhìn anh qua lớp mặt nạ. “Tôi nghĩ là tôi đã nói rõ rằng mình may vá khá thành thạo.”
Anh không thể kìm được việc phá lên cười. Người phụ nữ này thật khác thường. Cô nhận được một chiếc váy trị giá hơn tiền lương của mình trong cả một năm, và ngay lập tức may thêm một cái túi để mang theo vũ khí. Anh rút con dao ra rồi giơ cao nó trên đầu họ.
“Người phụ nữ này trang bị vũ khí bằng thép.” Theo nhiều cách.
Những người đàn ông phá lên cười khi Temple quăng con dao qua võ đài, lờ đi cái các nó trượt trên lớp mùn cưa. Quá tập trung vào cô. “Một người phụ nữ không thể lúc nào cũng quá thận trọng, Đức ngài.” Đến lượt cô cao giọng. Để phản ứng lại với đám đông. Để lấn át tiếng cười của họ. Cô nở một nụ cười tươi tắn và rạng rỡ với anh, và anh ước gì họ đang ở bất cứ nơi đâu ngoài nơi đây. “Nhưng còn thách thức của tôi thì sao? Có phải giờ chúng ta đã không còn ngang sức khi anh lấy mất vũ khí của tôi?”
Đám đông lại thốt ra những tiếng dặng hắng cùng một điệp khúc ô hô, và Temple nhận ra cô đang làm gì. “Không phải trên võ đài, tình yêu của tôi. Nhưng có lẽ chúng ta có thể tìm một nơi khác để… bàn luận về nó.” Những người đàn ông cười như nắc nẻ, và cô cứng người trong vòng tay anh, lời cô nói vọng khắp căn phòng. “Tôi không nghĩ vậy. Anh giữ khoản nợ của tôi. Tôi ở đây để giành lại nó. Chẳng phải đó là lề thói của Thiên Thần sao?”
“Ồ…”, đám đông hô to. Temple chậm rãi lắc đầu, đùa cợt với đám đông ngay cả khi đang trò chuyện cô một cách nhẹ nhàng và nghiêm túc. “Tôi không đấu với phụ nữ.” Nhớ lại lần đầu tiên anh nói điều đó với cô. Sau đó là về người đàn ông giờ anh đã trở thành. Không chắc chắn về bản thân mình. Không chắc chắn về những hành động của mình. Không còn chắc chắn nữa.
Mara cuộn những ngón tay đang đặt trên ngực anh thành nắm đấm. “Và nói cho tôi biết, Đức ngài, có ai trong số họ từng thách thức anh ở đây không? Trên võ đài này?” “Cô ấy giành một điểm rồi, Temple!”, người nào đó trong đám đông hét lên.
“Tôi sẽ trả anh một trăm bảng để thay anh chấp nhận thách thức này, Temple!” “Chỉ một trăm sao? Tôi sẽ cược năm trăm bảng cho một người phụ nữ như thế! Tôi cược cô ta sẽ thật lộng lẫy trên giường!”
Anh buông cô ra để quay về phía vừa phát ra tiếng nói và thấy Oliver Densmore, gã khốn trác táng nhất London, đang du mình vào những sợi dây thừng, lưỡi lè ra. Temple kìm lại thôi thúc đạp thẳng vào hàm gã đàn ông đó.
“Chà, Đức ngài?”, Mara làm anh phân tâm. “Phải chăng anh vừa nhận được thách thức từ một người muốn làm tình với tôi?” Từ làm tình gây náo loạn trong anh như một cú đấm, và anh đột nhiên chắc chắn rằng cô chính là đối thủ cao tay nhất mà mình từng phải đối mặt trên võ đài này. “Không hề.”
Cô chầm chậm quay một vòng để hướng khuôn mặt mình đang đeo mặt nạ về phía căn phòng, cuối cùng dừng lại để đối mặt với tấm gương, nơi chẳng nghi ngờ gì là đang có những người phụ nữ cười khúc khích phía sau, bàn tán và tự hỏi về cô. Cô nhìn vào mắt anh trong gương rồi mỉm cười với vẻ phóng khoáng và hoan nghênh, và lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau trên đường phố London tối hôm đó, Temple tự hỏi sẽ có cảm giác thế nào khi nụ cười ấy hiện hữu trong cuộc sống của anh mỗi ngày. Khi anh biết rõ về nó. “À,” cô nói, những lời đó vang vọng khắp căn phòng. “Thế thì anh bị tước quyền rồi.”
Anh lưỡng lự, không thích cảm giác khó chịu đi kèm với lời nói ấy. “Không hề.” Cô quay sang phía người ghi điểm cược, người đang mở to mắt, con ngươi như chực rơi ra ngoài. “Đó không phải cách thức của các cuộc đấu sao, thưa ông? Cuộc đấu diễn ra, hoặc võ sĩ sẽ bị tước quyền thi đấu?”
Người đàn ông lớn tuổi mở miệng ra và khép lại, nhìn Temple để chờ được hướng dẫn. Người đàn ông thông minh. Temple khoanh tay trước ngực và cứu nguy cho người đàn ông đáng thương đó. “Có nhiều cách để chiến đấu và để tôi giành chiến thắng.”
Giờ thì cô quay lại, nhìn qua vai, khóe môi cong lên, bình tĩnh và ngang ngạnh. Và cám dỗ đến không thể chối bỏ. “Ý anh là cũng có cách khác để tôi giành chiến thắng.” Đám đông khán giả trở nên kích động. Họ ngưỡng mộ người phụ nữ bí ẩn dường như kiểm soát được Temple và toàn bộ thế giới trong tay.
Và bằng cách nào đó, trong giây phút ấy, anh cũng có cảm giác giống hệt họ. Anh lập tức xuất hiện bên cạnh cô, ôm lấy cô trong vòng tay, áp chặt cô vào lòng và đoạt lấy môi cô. Chiếm lấy cô trước Chúa và toàn thể London. Nếm vị ngọt ngào của cô. Vị của cô. Tiếng gầm rú của đám đông mờ nhạt dần khi anh lạc lối trong cô, nụ hôn quá thô ráp, quá mạnh mẽ cho đến khi anh nhận ra rằng Mara đã hòa nhịp cùng anh bằng đam mê của riêng cô. Bằng sự nhiệt tình của riêng cô.
Cô cũng có cảm giác như anh. Cô cũng muốn anh nhiều như anh muốn cô.
Thật là một thảm họa. Nhưng anh sẽ lo lắng về nó sau. Anh hôn cô hết lần này đến lần khác, bàn tay anh ôm lấy khuôn mặt cô và giữ cô bất động khi chiếm lấy đôi môi cô, lưỡi cô, răng cô cho đến khi toàn bộ thế giới tan vào hư không và chẳng có gì khác hiện hữu ngoài cô. Và anh. Và khoảnh khắc này. Và cái cách họ hòa hợp vào nhau.
Cái cách cô nhìn anh. Cái cách anh nhìn cô.
Nhưng tất nhiên, họ không ở một mình. Và anh dường như đã chiếm đoạt cô trước toàn thể London. Anh đã hủy hoại cô.
Anh dừng lại, dứt môi mình khỏi môi cô, yêu cái cách môi cô xê dịch theo môi anh, yêu cái cách cô nhức nhối vì anh như anh nhức nhối vì cô. Không.
Cô đã bị hủy hoại. Như thể cô là một gái điếm được anh triệu đến. Như thế anh cố tình khiến họ nghĩ về cô như vậy. Ngoại trừ lúc này, kế hoạch đó có vẻ không được hoàn mỹ Vì Chúa. Anh đã làm gì thế này?
Đó chính là mục tiêu của anh, không phải sao? Báo thù? Nhưng bằng cách nào đó, nó lại hoàn toàn sai lầm. Kế hoạch này không bao gồm nỗi ham muốn. Hay say mê. Hay cảm xúc. Cô đã là gì với anh vậy?
Cô nhướng một bên mày màu nâu vàng. “Chà, Đức ngài? Anh chiến đấu? Hau để bị tước quyền đây?” “Không gì hết.”
Anh chẳng đợi cô trả lời, thay vì thế, nhấc cô vào vòng tay mình, biết ơn chiếc mặt nạ Mara đang đeo vẫn cố định trên khuôn mặt cô, và mang cô ra khỏi võ đài khi tiếng cổ vũ của toàn thể London vang dội bên tai. Đáng ra đó sẽ là kế hoạch hoàn hảo nếu không có một gã đàn ông ngáng đường anh.
Christopher Lowe. ~*~
Tim Mara đập loạn xạ khi bị giữ chặt trong vòng tay Temple, bị phân tâm bởi sức mạnh của anh, sự phấn khích từ cuộc chiến bằng ngôn từ của họ cũng như cảm giác hưng phấn khiến anh lo ngại nhận ra rằng mình phải dừng lại. Mara không chú ý đến khi anh đặt cô xuống, cơ thể cô trượt dọc theo cơ thể anh rồi chạm chân lên lớp sàn phủ mùn cưa. “Lowe,” anh nói bằng tông giọng thấp và u ám, cô liền xoay người về phía giọng anh hướng đến. Anh đang tiết lộ cô bây giờ sao? Cô cho rằng đó là động thái tốt. Thế cờ chốt hạ trong cuộc chơi của họ.
Nhưng dù sao đi nữa, nỗi thất vọng vẫn ập đến. Cho đến khi cô nhận ra rằng Temple đang không nhìn mình. Anh nhìn trân trối qua vai phải của cô vào mắt em trai cô, người đang đứng cách đó vài mét trên rìa võ đầu với ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng và điều gì đó tồi tệ hơn thế. Một điều gì đó bất ổn. Điều gì đó khôn lường.
“Anh nghĩ rằng mình đã chiến thắng ư? Anh nghĩ rằng mình có thể đoạt mọi thứ của tôi…” cậu ta dừng lại. “Và chị gái tôi sao?” Căn phòng chìm vào im lặng, tất cả những người đàn ông đều nghiêng người về phía trước để lắng nghe cuộc trò chuyện.
Cô bước về phía em trai mình, biết rằng cậu ta đang rất tức giận. Mong muốn trấn an cậu ta. Giữ cậu ta tránh xa khỏi Temple. Khỏi việc hủy họa những kế hoạch của cô và những gì cô đang xây đắp. Những điều tốt đẹp và xấu xa.
Temple đặt một bàn tay lên cánh tay của Mara để ngăn cô lại, ngay lập tức đặt chính mình vào giữ cô và em trai cô. Kit vừa lắc đầu vừa tiến về phía tước, bị sự ngu dốt dẫn lối, cất cao giọng với vẻ giận giữ, “Toàn thể London cho rằng anh là người chiến thắng. Là một anh hùng. Nhưng Công tước Sát nhân chẳng là gì khác ngoài một kẻ hèn nhát.” Cậu ta nhìn sang Mara, và cô nhận thấy vẻ ghê tởm trong ánh mắt đó, hệt như ánh mắt của cha cô. “Một kẻ hèn nhát và phóng đãng[2].” [2. Nguyên văn là “whoremonger”: Người hay giao du với gái điếm.]
Tiếng thở gấp gáp của Mara cùng những người còn lại lan khắp căn phòng. Lời nói đó là một cú đấm, thoát ra từ người đàn ông lẽ ra nên quan tâm đến danh tiếng của cô. Temple sẽ phải chiến đấu với cậu ta ngay bây giờ. Anh sẽ không có sự lựa chọn, và Kit biết rõ điều đó. Chẳng có kẻ nào gọi một người đàn ông khác là gã hèn nhát nếu không nhận về một cuộc đấu. Cô bước về phía cậu ta, muốn ngăn điều này lại. Ước chi có thể tự mình khiến cậu ta bị thương. Temple vòng cánh tay quanh ngực Mara để giữ cô lại. Anh quay sang cô. Khẽ thì thầm để mình cô nghe thấy, “Không. Đây là cuộc chiến của tôi.”
Ánh mắt anh cũng chất chứa nỗi tức giận. Nhưng chẳng hiểu sao, nó hoàng toàn khác biệt. Nó là vì cô.
Người đàn ông này là ai vậy? Kit không trông thấy vẻ giận giữ của anh, quá mù quáng bởi lời hăm dọa của chính mình. “Anh sẽ không đấu với một người đàn ông có lý do chính đáng cho nó.” Cậu lại giơ nắm đấm ra. “Nhưng bây giờ tôi đang ở đây, và anh không thể lờ tôi đi được đâu. Anh sẽ đấu với tôi.”
Lời nói đó giải phóng cho những người đàn ông đang tụ tập. Họ nhanh chóng tản ra, dồn dập tiến đến chỗ những người đánh cược thuê quanh văn phòng, ai ai cũng háo hức muốn đặt cược. “Đây là Trận đấu Thế kỷ!”, ai đó hét to.
“Hai trăm bảng cho việc Temple lập tức giành chiến thắng!” Một người khác thốt ra, “Một hiệp duy nhất… vẫn như thế!”
“Năm mươi bảng cho việc Temple đánh gãy ba xương sườn của Lowe!”, một giọng trầm kêu to. “Tôi cược bảy mươi lăm bảng cho việc Công tước Sát nhân sẽ lấy lại biệt danh của mình một lần nữa!”
Toàn bộ London đã chờ đợi cuộc chiến này trong suốt một thập kỷ. Lâu hơn thế. Công tước Sát nhân đấu với em trai của người bị anh sát hại. David và Người khổng lồ thời hiện đại. Lời Kit nói trong cuộc gặp mặt lúc trước của họ vang vọng qua cô. Tôi không hề nằm ngoài chuyện này. Và bây giờ, chị cũng thế. Cậu ta sẽ hủy hoại mọi thứ. Đánh mất tất cả một lần nữa. Và phá hỏng những gì cô đã làm trong trận chiến này. Temple sẽ thực hiện cuộc trả thù của mình; còn cô sẽ chẳng giành lại được gì.
Suy nghĩ đó lẽ ra nên khiến cô muốn thoái thác. Nên khiến cô muốn cam chịu. Nên thôi thúc cô muốn chạy trốn. Nhưng thay vào đó, nó mang đến nỗi buồn, không phải trong một thời gian, một khoảnh khắc, khi cô đã nếm trải như thế nào là mùi vị chiến thắng? Tiền bạc, trại trẻ mồ côi… người đàn ông ấy? Cô gạt suy nghĩ đó đi.
Anh không dành cho chiến thắng. Chắc chắn không phải để cô chiến thắng. Cô không xứng đáng với anh.
Giờ đây, sau khoảnh khắc này, anh sẽ từ bỏ cô. Temple quay về phía cô, đẩy cô lùi lại chỗ vành đai dây thừng. “Temple,” cô khẽ nói, không biết làm thế nào để kết thúc.
Đây không phải là kế hoạch của tôi. Tôi không biết Lowe ở đây.
Chiến thắng. Anh không nhìn cô. Như thể cô không hề tồn tại. Và trong giây phút ấy, chẳng còn điều gì khác quan trọng. Tất cả những gì cô muốn là anh sẽ nhìn cô. Tất cả những điều gì cô muốn là quay trở lại. Chỗ người thợ may. Quay lại đêm trên đường phố bên ngoài căn nhà của anh. Quay lại mười hai năm trước đó.
Tất cả những gì cô muốn là thay đổi nó. “Temple,” cô nói, một lần nữa, muốn gọi to tên anh hơn tất cả.
Anh lờ cô đi, nhấc cô qua vành đai dây thừng và giao cô cho hầu tước của Boume đang đứng phía bên kia võ đài. Bourne bắt lấy Mara và ôm cô, giữ cô an toàn khỏi đám đông vây quanh họ. “Cậu ta nên giết cô vì đã lập ra kế hoạch này.”
Lạy Chúa. Họ không thể nghĩ rằng cô đã lên kế hoạch này. Anh không đời nào có thể nghĩ như thế.
Mỗi tội, đó chính xác là những gì cô sẽ nghĩ nếu tình thế đảo ngược. Cô và Temple chính là hai mặt của một đồng xu.
Cô sẽ nói với anh tất cả khi anh thắng cuộc. Tất cả. Từ lúc bắt đầu. Cô sẽ nói với anh rằng số tiền ấy thuộc về trại trẻ mồ côi. Rằng cô chiến đấu vì bọn trẻ mà không phải vì bất cứ điều gì khác. Rằng cô chẳng hề muốn anh thua cuộc. Rằng cô muốn anh giành chiến thắng.
Nhưng bây giờ, cô không có lựa chọn nào ngoài quan sát trận đấu. Temple đối mặt với Kit, đối mặt với cô, và cô thấy nó chẳng có gì giống trận đấu với Drake. Lần này, có cảm xúc hiển hiện trong mắt anh. Giận dữ. Phẫn nộ. Khắc nghiệt hơn thế.
Anh rê chân trên lớp mùn cưa, màn mở đầu đầy mạnh mẽ và không thể bác bỏ. Hoặc có lẽ đó chính là sự kết thúc.
Ngay cả bây giờ khi cuộc đấu đã bắt đầu, Temple vẫn tuân theo luật của riêng mình. Để Kit di chuyển trước. Em trai cô vồ lấy Temple với sức mạnh dữ dội, giáng một đòn vào mắt anh. Cô không mong đợi những âm thanh của da thịt và vào xương, cái cách nắm đấm hạ xuống với một tiếng huỵch trống rỗng. Cái cách các đốt ngón tay chạm vào xương. âm thanh đó cuộn xoáy trong dạ dày khi cô quan sát Temple tóm lấy nắm đấm của Kit, sau đó là hàng loạt đòn khác nữa.
Và rồi, như thể đang đếm những cú đấm, anh để chúng tung hoành tự do trước khi buộc em trai cô phải trả giá cho chúng. Anh tiến đến chỗ Kit theo cái cách cô luôn được nghe nói về anh. Nắm đấm của anh giáng xuống nhanh như chớp, đấm liên tiếp vào bụng và hông Kit, cho đến khi em trai cô phải rút lui khỏi cuộc tấn công, dành chút thời gian để lấy lại hơi thở. Lấy lại sức mạnh. Và tiến về phía Temple lần nữa.
Có lẽ anh được đặt tên như vậy vì anh cứng rắn như đá và không thể bị xâm phạm. Bất khả chiến bại. Như thể thế giới có tận thế thì mình Temple vẫn sẽ sống sót. Những đòn của anh trút xuống như mưa. Mạnh và túi bụi cho đến khi Kit ngã xuống, ép lưng lên vành dây đai thừng chỉ cách cô vài phân, một mắt gần như nhắm tịt vì những cú đấm. Cô có thể ghét cậu ta rất nhiều. Cậu ta có thể không còn là đứa bé mà cô biết, người mà cô bỏ lại, nhưng vẫn là em trai cô. Và cô không muốn cậu ta chết. Cô nài xin cậu ta. “Kit! Dừng lại đi! Anh ấy sẽ giết em mất!”
Anh nhìn cô và cô hy vọng mình sẽ thấy được vẻ đau đớn, hối tiếc hay ngạc nhiên trong ánh mắt anh… nhưng thay vào đấy, cô chỉ nhìn thấy điều gì đó bất ngờ. Nỗi thù hận. “Cô chọn cậu ta.” Cô lắc đầu theo bản năng. “Không!” Đó không phải là sự thật. Đúng không? Cô chọn bọn trẻ. Cô chọn sự an toàn của chúng.
Và như thế… bằng cách nào đó, cô đã chọn Temple. Ý nghĩ đó khiến cô kinh ngạc. Lạy Chúa. Cô đã chọn anh ư?
Anh có cho phép không? Ánh mắt lấp lánh của cô dán chặt vào anh, rồi chuyển sang Kit. Còn ánh mắt Temple lại đang tìm kiếm cô. Lạnh lùng. Khắc nghiệt. Phản bội.
Cô ghét cái nhìn đó. Không thể đối mặt với nó. Anh xoay người về phía em trai cô, người đang mỉm cười theo cái cách cậu ta luôn làm khi họ còn là những đứa trẻ và sắp sửa thực hiện điều làm cả hai thích thú, nhưng chẳng nghi ngờ gì sẽ khiến cậu ta bị cha đánh đòn. Và rồi cậu ta vươn tay về phía sàn võ đài.
Về phía con dao của cô. Cô là người đầu tiên nhìn thấy ánh bạc lóe lên. Mara thở hổn hển và hét to, “Không!”. Nhưng đã quá muộn. Cậu ta đã đam dao vào Temple mà không chút do dự, dồn toàn bộ sức lực vào nhát đâm đó.
Ánh mắt của cô quét lướt đến Temple, người đã không hề trông thấy Kit. Anh đang quan sát cô.
Lạy Chúa. “Thằng bé sẽ giết anh mất!” Vẫn những từ ngữ ấy, nhưng lúc này chúng lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. “Không!” Cô trở nên điên cuồng, vùng khỏi vòng kìm kẹp của Bourne và lao về phía võ đài, nắm chặt những sợi dây thừng, cố gắng đến được chỗ Temple.
Cố gắng để cứu anh. Câu nói ấy tan vào tiếng gầm rú của đám đông, vào cái cách họ kích động, quát tháo và tru tréo như những con chó săn khát máu.
Kit đã trao nó cho họ. Con dao đâm mạnh và sâu vào ngực Temple, khiến máu trào ra lênh láng.
Cô cứng người trước cảnh tượng ấy, bước được nửa chừng võ đài khi bị ai đó tóm lấy eo và kéo ngược trở lại bằng sức mạnh kinh người. Cô không thể nhận ra mình đang hét to cho đến khi tiếng thét vang lên chói tai. Và lần đầu tiên kể từ khi bước lên võ đài trong suốt mười hai năm qua, Công tước Sát nhân bị hạ gục.
Cô không thể ngừng quan sát, không thể rời mắt khỏi góc độ vụng về của chân anh và cơ thể bê bết máu của anh; máu lan ra trên lớp sàn phủ mùn cưa sẫm đỏ đến đáng sợ. Rồi một người đàn ông cao ráo với mái tóc màu đỏ xuất hiện trên võ đài, vừa quỳ gối bên cạnh Temple vừa cởi áo khoác của mình, quát tháo ra lệnh và cúi xuống để kiểm tra vết thương cho anh. Sau đó, Mara không thể trông thấy gì nữa khi tầm nhìn của cô bị chắn bởi hàng chục người đàn ông có mặt trên võ đài, cố gắng tiếp cận anh. Ai cũng mong mình là người đầu tiên đưa ra tuyên bố.
“Anh ta chết rồi!” “Không,” cô thì thầm, nhất quyết không tin vào điều đó.
Cô đã làm gì thế này? Temple quá mạnh mẽ, quá to lớn, quá tràn trề sức sống để điều đó trở thành sự thật. cô vùng vẫy chống lại vòng kìm kẹp rắn chắc như thép của cánh tay đang giữ mình, tuyệt vọng muốn thoát khỏi nó. Tuyệt vọng muốn được tới gần anh. Để chứng minh lời nói ấy là sai lầm. “Không! Đây không thể là sự thật.”
Cánh tay quanh cô siết chặt hơn, khiến cô đau đớn. Giọng Bourne là một lời hứa hẹn đáng sợ vang lên bên tai cô. “Cô sẽ phải trả giá đắt nếu đó là sự thật.”.