A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Dave Barry
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Big Trouble
Dịch giả: Việt An
Biên tập: Việt An
Upload bìa: Lin Hal
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2022-04-16 15:18:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ôi đang nghe đây,” Baker lên tiếng từ băng sau một chiếc xe thuê. Lầm lì như một cặp quạ ở mặt trước là Seitz và Greer, Seitz cầm lái.
“OK,” Greer nói, “bởi ông là cảnh sát và lính của ông trót dính vô vụ này, nên tôi sẽ cho ông biết. Nhưng sau đó tôi buộc phải thủ tiêu ông.”
“Ha ha,” Baker mỉa.
“Ờ, ha ha,” Greer nháy mắt với Seitz. “Dù sao, thứ chúng tôi đang tìm là một cái va-li, bằng kim khí, tương đối nặng.”
“Nó thì liên quan gì đến nhà Herk?” Baker hỏi.
“Bọn tôi nghĩ cái va-li ở đó vào tối nay. Hai thằng cô hồn đã mang nó đi và nhiều khả năng chúng đang ra sân bay, cùng hai con tin, một trong số đó là ái nữ nhà Herk. Và chúng đang đi trên một chiếc xe cảnh sát, chắc vậy.”
“Gì cơ?” Baker tròn mắt. “Thế còn các cảnh sát?”
“Một người, tôi nghĩ tên cô ấy là Monica, hiện đang ra sân bay trong một chiếc xe của dân, đi chung với dân luôn,” Greer nói.
“Trời đất,” Baker vỗ trán. “Còn người kia?”
“Người kia ở lại nhà Herk, bị còng vào một cái kệ audio, cái kệ thì bị còng vào Arthur Herk.”
Baker chồm lên và nắm lấy vai Greer. “Đừng nói là,” ông nói, “chúng ta bỏ rơi một sĩ quan cảnh sát đang lâm nạn?”
“Đừng nóng,” Greer chắt lưỡi, gỡ tay Baker ra. “Anh ta ổn. Không đi đâu được, nhưng còn khỏe ru, và anh ta đang giúp chính quyền liên bang bằng việc giữ chân một đối tượng tình nghi buôn lậu vũ khí.”
“Vũ khí?” Baker nhíu mày. “Đó là thứ trong va-li?”
“Chúng tôi nghĩ vậy,” Greer nói.
“Ý ông là súng?” Baker hỏi.
“Súng được cũng mừng,” Seitz chép miệng.
“Thú thực với ông,” Greer tiếp lời, “bọn tôi không dám cả quyết trong va-li đó có gì. Nhưng bọn tôi có một suy đoán rất có cơ sở mà rủi nó đúng, thì sống chết gì cũng phải mau mau lấy được nó, trước khi có thằng ngu nào đốc chứng nghịch bậy.”
“Nghe như nó đã rơi vào tay bọn ngu nào rồi,” Baker bình luận.
“Thì bởi,” Greer nói, “thế nên bọn tôi mới hi vọng đây là một cái va-li khác. Nhưng tôi không nghĩ vậy.”
“OK,” Baker nói, “cứ cho đúng là cái va-li ấy đi, rốt cuộc có thứ gì trong đó?”
Greer xoay người lại trên ghế, nhìn thẳng vào mắt Baker.
“Một thứ tệ hại,” y nói.
“Tệ hại cỡ nào?” Baker hỏi.
“Cực kì, cực kì tệ hại,” Greer nói.
“Các ông có làm quá không đấy?” Baker phẩy tay. “Thì nó ở trong một cái va-li chứ gì, tệ là tệ đến đâu được? Có phải ta đang nói về bom hạt nhân đâu nào, đúng không?”
Greer nhìn ông đăm đăm.
“Đúng không?” Baker lại hỏi.
Ánh mắt Greer lạnh như băng.
“Hượm đã,” Baker chợt hạ giọng. “Đừng nói là... Ông đang đùa thôi đúng không?” Ông đưa ánh mắt cầu cứu qua Seitz, “Ông ấy đang đùa thôi đúng không?”
“Đùa được cũng đỡ,” Seitz thở dài.
PUGGY THỞ PHÀO khi chiếc xe tuần tiễu sau rốt cũng ngừng hẳn. Những cú xóc nảy hà rầm, thêm việc phải chia sẻ chỗ nằm với cái va-li trong thùng xe nóng hầm hập khiến Puggy sây sẩm. Niềm vui thoáng qua khi nắp thùng được giở lên bị đánh bật tức khắc khi cái mặt thằng Snake hiện ra.
“Thấy cái này chớ, thằng bú dù?” Snake hỏi, hươ hươ khẩu súng trước mặt Puggy.
Puggy gật đầu, nghĩ bụng chưa gặp ai thích khoe súng như thằng này.
“Tao để nó ngay dưới đây nghen,” Snake phủ cái áo nỉ của Eddie lên bàn tay cầm súng. “Nó chĩa vào mày suốt lượt. Trái lệnh tao, mày biết chuyện gì sẽ đến chớ?”
Puggy lại gật đầu.
“Chuyện gì sẽ đến, thằng bú dù? Nói coi. Nói coi chuyện gì sẽ đến.”
“Ông sẽ bắn tui,” Puggy nói.
“Chính xác,” Snake reo lên, cảm thấy tâm đắc với màn đối thoại ấy. “Tao sẽ bắn mày. Giờ trèo ra rồi xách va-li đi, lẹ!”
TRÊN GHẾ TRƯỚC con Kia, Matt nhắm nghiền mắt. Dưới băng sau, Eliot vòng tay quanh Anna; trong khi Nina đang nhìn xuống hai bàn tay và lầm rầm cầu nguyện.
Họ đang Bắc tiến trên làn xe Nam tiến trên Le Jeune Road. Đây không phải chuyện vô tiền khoáng hậu ở Miami, song cũng không tới nỗi thường tình, và bà con lái xe thuận chiều không mấy vui vẻ với chuyện đó. Gương mặt như hóa đá bởi sự tập trung cao độ, Monica trổ tài lạng lách đánh võng trước đàn xế đang ào ào lao đến, còi ré dồn dập nổ não. Ngay khi vừa băng qua hai cái xác nhàu nhĩ của chiếc bán tải và chiếc taxi, nơi hai bác tài đang chửi nhau bằng hai ngôn ngữ khác nhau, Monica đánh lút vô lăng sang phải, con Kia cưỡi lên một dải phân cách thấp và xẹt như sao chổi qua ba làn xe, vào đến đoạn đường cửa ngõ sân bay.
“Đừng méc ai nhen,” Monica bỏ nhỏ.
“Em có thấy gì đâu,” Matt nói, mà nó nói thiệt.
“TIN NỔI KHÔNG trời,” Henry nói, đánh tay chạch chạch lên vô-lăng. Phía trước chiếc xe thuê, và giờ ở cả phía sau nó, xe cộ trên Le Jeune Road nằm rũ la liệt như những con ruồi mắc bẫy.
“Thấy được gì không?” Leonard hỏi, căng mắt nhìn qua tấm kính chắn gió.
“Hình như kẹt đâu trên chỗ mấy ánh đèn kia,” Henry nói. “Đang um xùm gì trên đó không biết. Để bật đài nghe thử.” Hắn bấm nút bật radio.
... nói nãy giờ không hiểu hả? Tôi đang nói là khi họ thua – không chỉ trận này, không chỉ tối nay, mà là khi họ chơi và THUA – bọn Cá Sấu Mỹ im hơi lặng tiếng hết.
Nữa, ông mới không chịu nghe. Tôi đang nói nhân danh một Cá Sấu Mỹ đây, và tôi đang gọi điện cho ông đây, OK? Tôi đang nói chuyện trên điện thoại...
Thở ra một tiếng nẫu ruột, Henry bấm tắt radio.
Đằng sau chúng là tiếng còi xe inh ỏi. Đằng trước chúng là tiếng la hét rần rần. Thốt nhiên, một hình thù thấp và đen nhẻm vụt ngang qua xe chúng.
“Làm ơn đừng nói tao vừa nhìn thấy cái đó,” Leonard ú ớ. “Làm ơn đừng nói tao vừa nhìn thấy một con dê khốn kiếp.”
“OK, ÔNG HERK,” Walter nói. “Ta cần phải hợp tác, cần phải kéo thứ này từ nhà ra đường cái, OK? Đó là cách duy nhất để cứu chúng ta. OK? Ông Herk?”
Arthur lừ đừ đưa mắt từ Roger sang Walter. Hai mắt lão lúc này chỉ toàn tròng đen; đờm dãi lênh láng trên cằm lão.
“Nói bả hãy để tôi yên,” lão rên rỉ.
“Nghe tôi này,” Walter nói. “Ông cần phải nghe tôi. Đó là một con chó, OK? Một con chó. Và ta dám ở đây nguyên đêm lắm, nếu ông không...”
“Nói bả hãy để tôi yên.”
“Nghe này,” Walter van vỉ, “ta cần phải...”
“NÓI BẢ HÃY ĐỂ TÔI YÊN!” Arthur hét lên.
Walter lờ mờ nhận ra, để Arthur chịu giúp thì chỉ còn nước phải chơi nhập vai với lão. Hắn thở dài, đoạn ngúc ngoắc một ngón tay về phía Roger và nói, “Hãy để ông ấy yên.”
Roger khấp khởi ngóc đầu lên, phỏng chừng Walter gọi đến để cho ăn.
“Ông phải gọi tên bả, bả mới chịu,” Arthur nói.
“Lạy Chúa,” Walter quệt mồ hôi.
“TÊN CỦA BẢ ĐÓ!” Arthur hét.
Walter thở dài, đoạn nói với Roger, “Hãy để ông ấy yên đi, Bà Dole!”
Sung sướng vì được chú ý, Roger cấp kì chạy lại và nhảy phóc lên người Walter, cấu hai chân trước vào ngực hắn.
“BẢ MUỐN LẤY HỒN ÔNG RỒI!” Arthur rú lên.
“Xuống mau!” Walter la hoảng. “Xuống mau, Bà Dole!”
“MỘT QUẢ BOM hạt nhân? Trong một cái va-li?” Harvey Baker thốt lên.
“Phải,” Greer nói.
“Tôi tưởng bom hạt nhân phải to lắm chứ,” Baker nhớ lại đoạn phim thời sự cũ về quả bom Hiroshima, trông nó như một chiếc tàu ngầm nhỏ.
“Đâu phải cái nào cũng vậy,” Greer nói.
“Quỷ thần ơi,” Baker xoa mặt. “Nó từ đâu ra? Nó làm quái gì ở đây chứ?”
“Kể hết chắc tới sáng,” Greer nói. “Tôi sẽ cố tóm tắt. Ừm... từ đâu ra hả? Từ Nga ra. Quốc gia này có những tên lửa hạt nhân còn sót lại từ Chiến Tranh Lạnh, OK? Lủ khủ tên lửa. Theo một hiệp ước mà tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết, người Nga có trách nhiệm giải trừ những quả tên lửa này, gọi là vô hiệu hóa ấy. Vấn đề là, có rất nhiều bộ phận trong một quả tên lửa – con quay hồi chuyển này, bộ chỉ báo vị trí này, máy gia tốc này...”
“Gia tốc kế chứ,” Seitz chỉnh lại.
“Thứ lỗi cho tôi, ngài Wernher von Braun,” Greer cười lạt. “Dù sao, những bộ phận này hết sức cần thiết nếu ông là một tay anh chị quốc tế tép riu, như Saddam Hussein, tìm cách sở hữu tên lửa hạt nhân để vươn mình thành một tay anh chị quốc tế sừng sỏ. Kiểu như có được Cửu Âm Chân Kinh vậy đó. Rất nhiều kẻ thèm khát các bộ phận ấy.”
“Thế chính phủ Nga không có, ờ, biện pháp kiểm soát chúng ư?” Baker hỏi.
“Họ có chớ,” Greer cười nhạt. “Cũng như cách Miami kiểm soát tụi thanh tra xây dựng khỏi ăn hối lộ vậy đó.”
“Chuyện đó khác,” Baker xua tay. “Ba cái trò tháu cáy đó nói chi. Ông đang nói về tên lửa hạt nhân kia mà.”
Seitz khịt mũi. “Khác mỗi chuyện tiền nhiều tiền ít thôi ông ơi.”
“Dù sao,” Greer tiếp tục, “bộ phận đáng sợ nhất của một quả tên lửa, cố nhiên là đầu đạn, thứ sẽ phát nổ ấy. Và người Nga để mắt đến chúng tương đối chặt.”
“Tương đối chặt ư?” Baker hỏi.
“Ừ,” Greer chép miệng. “Nói cách khác, là không đủ chặt. Tầm hai năm trước, một thằng nào đó đã vớ được hai đầu đạn, chúng tôi vẫn không biết nó làm bằng cách nào, từ một cơ sở tháo dỡ tên lửa ở nơi có tên là, ừm...”
“Sergeyev Posad,” Seitz nói. “Không xa Moscow lắm. Tên cũ là Zagorsk. Có những nhà thờ rất đẹp.”
“Cảm ơn ngài Michelin,” Greer nói. “Vậy là, thằng này sở hữu những đầu đạn tên lửa, những thứ sau đó biệt tăm biệt tích, không ai biết ở chân trời góc bể nào. Rồi đùng cái, một em xuất hiện ở – đoán coi ở đâu – vùng Trung Đông, chính xác là Jordan.”
“Trời,” Baker nói.
“Phải đó,” Greer gật gù. “Chỉ có điều bấy giờ, cái đầu đạn đã được độ lại bởi một kẻ lành nghề. Giờ thì nó được cất trong một va-li bằng kim khí. Một gã khỏe mạnh có thể mang nó. Ông đặt nó ở đâu đó, cài hẹn giờ kích nổ. Tới đúng giờ là bùm, cả trung tâm thành phố được dọn sạch trong tích tắc. Khiến Oklahoma City trông như một lễ hội pháo hoa.”
“Từ một thứ to bằng cái va-li ư?” Baker hỏi.
“Bộ phận cốt tử của đầu đạn nhỏ hơn nhiều so với một cái va-li,” Greer nói. “Nhìn nó hơi giống cái máy nghiền rác nhà bếp. Cái va-li nặng là nặng ở chỗ thuốc nổ thông thường để kích hoạt đầu đạn ấy. Thuốc nổ được kích hoạt bởi một kíp nổ có chế độ hẹn giờ, vốn chả phải thứ ghê gớm gì, ra cửa hàng điện tử kêu cái là có à. Nhưng coi nhỏ mà có võ nghen, mà không phải võ thường, anh bạn này mà gầm một cái là mọi nhà lầu thành đất cát hết. Nó có thể chiên giòn hai đồng tử của ông từ khoảng cách mười dặm.”
“Và theo lời ông, cái va-li còn lại đang ở đây, tại Miami?” Baker hỏi.
“Điều tôi đang nói là,” Greer nói, “khi họ tìm thấy đầu đạn thứ nhất trong một cái va-li, nó nằm trong tay những kẻ không phải fan cứng của Hoa Kỳ. Bọn này đã bị bắt nhốt.”
“Bởi ai?” Baker hỏi.
“Chuyện đó thì tôi không thể cho ông biết,” Greer lắc đầu, “trừ việc họ không mất nhiều thì giờ để tư vấn cho nghi phạm về những quyền Miranda của chúng.”
“Bọn Israel,” Baker nói.
Greer gật đầu. “Nói rồi, tôi không thể cho ông biết,” y tiếp lời, “Chỉ nói sơ là bọn họ cực giỏi trong việc cạy miệng những thằng không thích nói chuyện. Và thông tin họ lấy được là cái va-li còn lại sẽ du hành đến New York City, nơi nó sẽ được tiếp nhận bởi một Tín Đồ Đích Thực. Thằng này sẽ bày tỏ đức tin của mình bằng cách biến Quảng Trường Thời Đại và khu vực lân cận thành bụi phóng xạ.”
“Cũng không phải tổn thất quá lớn,” Baker bình luận.
“Ầy, nó coi được hơn nhiều rồi,” Seitz nói. “Người ta mới trùng tu đó ông.”
“Dù sao,” Greer hắng giọng, “kẹt cái là bọn tôi vẫn chưa biết khi nào và bằng cách nào cái va-li đến được New York. Song thằng Tín Đồ Đích Thực thì bọn tôi biết, và đã giám sát nó kĩ lưỡng. Nó đã nằm trong rọ rồi. Ngày nó địt mấy lần bọn tôi cũng biết. Thành thử khi nó đang trên taxi ra sân bay Kennedy, cố nhiên bọn tôi đang canh me nó. Ấy vậy mà, đoán coi, một thằng Mật Vụ ngu dốt từ một cơ quan liên bang tôi không tiện nêu tên ở đây, trừ việc nó được viết tắt là C, I, và A...”
“Cái tụi đéo có quyền hạn gì ở đây,” Seitz lưu ý.
“... vốn dĩ, như Rehnquist Công Lý vừa nêu, đéo có quyền hạn gì ở đây,” Greer nói. “Tụi đầu bò đó lại còn, tẩm ngẩm tầm ngầm, theo dõi thằng Tín Đồ Đích Thực nữa mới chết. Chúng nghĩ nó sắp cao chạy xa bay khỏi đất nước. Thế là, trên đoạn đường vào sân bay Kennedy, chúng ép chiếc taxi lên lề, rồi bắt giữ thằng đó nhân danh thứ chúng gọi là Hoạt Động Mật.”
“Cũng mật như văn nghệ giờ giải lao trận Super Bowl,” Seitz phụ họa.
“Vậy là bọn tôi ở đó,” Greer chắt lưỡi, “đần mặt ngó ra từ cái nhà ga sân bay trời đánh, cố kiềm chế để không bắn bỏ tụi chọc gậy bánh xe đúng ra phải ở phe mình ấy. Và cố nhiên giờ thì Tín Đồ Đích Thực hết cửa chỉ đường chỉ chỗ. Bọn tôi lùng sục khắp cửa đến sân bay, cóc thấy gì. Tôi đoán dù thằng nào cầm va-li nó cũng đã thấy có động, mà động nào vô đây ngoài mấy cha Mật Vụ nữa, nên chắc mẩm nó đã đánh bài chuồn. Bọn tôi rà soát xung quanh, đồ rằng nó đã bắt taxi từ Kennedy đến La Guardia, nhảy lên một chiếc máy bay, phới khỏi New Yor để tới... bọn tôi nghĩ là Atlanta hoặc nơi này.”
“Hoặc Houston hoặc New Orleans,” Seitz tiếp lời.
“Hoặc mấy chỗ đó,” Greer đồng ý.
“Khoanh vùng tốt gớm,” Baker nhận xét.
“Ô hay,” Greer chắt lưỡi, “Bọn tôi chỉ có một mô tả hết sức mơ hồ. Chính xác thì bọn tôi có gì hả ông? “Đó là một thằng xách va-li, hết.” Song bọn tôi đã tích cực dò la chỗ này chỗ nọ, và nghe ngóng được từ nhiều nguồn khác nhau, rằng thằng này đang sợ. Nó chỉ muốn tống quách cái của nợ đó đi và kiếm đủ tiền để về với vùng đất thánh của nó. Điều bọn tôi nghĩ nó làm là, nó đã bán rẻ cái va-li cho một tụi buôn lậu khí giới nào đó, tụi này thường chỉ buôn súng máy các thứ.”
“Chúng rinh bom hạt nhân về để tế mồ tế mả gì chứ?” Baker thắc mắc.
“Tôi nghĩ chúng cũng không biết rõ mình mua gì,” Greer nói. “Vì theo dấu vết xa nhất mà bọn tôi lần được, chúng đã bán nó cho một tụi khác, đến lượt tụi này bán nó cho mấy gã đang điều hành một cơ sở ở đây có tên là Jolly Jackal.”
“Cái quán bar đó hả?” Baker trố mắt.
“Cái quán bar đó,” Greer cười khẩy, “trữ nhiều AK-47 hơn Budweiser đó ông.”
“Ôi trời,” Baker lắc đầu. “Cái thành phố này.”
“Có điều là,” Greer hắng giọng, “bọn tôi có thể sai về tất cả chuyện này. Đây có thể là một cái va-li khác, không liên quan. Có thể là thuốc phiện, có thể là tiền giả. Vẫn có người đang truy tìm ở Atlanta, Houston, New Orleans, vài nơi khác nữa. Nhưng xét theo cuộc trao đổi chiều nay giữa chúng tôi và người quản lí quán Jolly Jackal...”
“Người còn lâu nữa mới được quản lí thứ gì đó,” Seitz lưu ý.
“Ừ, còn lâu,” Greer đồng tình. “Dù sao, căn cứ theo cuộc trao đổi với hắn, bọn tôi nghĩ đây chính là cái va-li cần tìm, và nó đang trên đường đến MIA cùng tụi cô hồn địa phương kia.”
Baker nhích về sau băng ghế và ngó đăm đăm ra cửa sổ một hồi. Đoạn ông lại chồm tới trước và nói, “Có chỗ này tôi hơi thắc mắc.”
“Để tôi đoán nghen,” Greer nói. “Ông đang thắc mắc vì lẽ gì, nếu đoán được cái va-li rất có thể đang ở đây, tại sao bọn tôi không báo với cảnh sát, loan tin lu loa lên, sơ tán người dân các thứ. Phải vậy không?”
“Đại khái thế,” Baker nói.
“Có một số lí do,” Greer nói. “Một, tụi cô hồn này không biết, song bọn tôi đã ghìm chân chúng ở sân bay rồi.”
“Ý ông là sao?” Baker nhíu mày.
“Ý tôi là,” Greer nói, “ngay trước khi chạm trán ông, tôi đã gọi một cuốc điện thoại.” Y giơ lên một thứ mà Baker trông như một chiếc điện thoại di động, trừ việc nó dày như cục gạch, chĩa ra một ăng-ten ngắn và múp rụp. “Cho đến khi chúng tôi nói khác đi, không máy bay nào có thể cất cánh từ MIA. Không có thông báo nào hết; hành khách vẫn lên máy bay như thường, nhưng sẽ không chiếc nào nhận được huấn lệnh cất cánh.”
“Các ông làm được chuyện đó sao?” Baker hỏi.
“Làm tới đâu nữa kìa,” Greer bình thản đáp. “Tóm lại, bọn tôi đã đóng chai chúng rồi.”
“Đã vậy sao ông không cho sơ tán khu vực quanh sân bay luôn đi?” Baker hỏi.
“Đó là lí do thứ hai,” Greer nói. “Thử nghĩ xem. Nếu tin tức lan truyền, mà chạy đường nào khỏi, rằng có một quả bom hạt nhân thứ thiệt ngay giữa khu trung tâm, ông liệu coi cái thành phố này sẽ ra sao? Một cuộc di tản có trật tự? Phụ nữ và trẻ em đi trước? Bà con ai nấy bỗng bình tĩnh lạ lùng? Ông nghĩ đó là cách người dân Miami sẽ phản ứng?”
Baker mím môi suy nghĩ.
“Nói ông nghe chuyện gì sẽ xảy ra,” Greer tiếp, “ấy là mọi thằng ngu có súng trong thành phố, nghĩa là mọi thằng ngu, sẽ rần rần xách súng, nhảy vào ô tô của nó hoặc của thằng khác, và phóng như ma đuổi ra xa lộ I-95. Nội mười phút thôi là tắc đường trên diện rộng chắc, và điều diễn ra tiếp theo sẽ khiến ông thấy Iwo Jima như đang có hội hè vậy. Cả thành phố này rồi sẽ như hồi kết tiểu thuyết của Stephen King.”
“Cũng có lý,” Baker gật đầu.
“Ba là,” Greer nói, “nếu tin tức về thứ bên trong va-li truyền ra, làm gì mà nó chả đến tai của bọn ngu đang giữ va-li. Chừng nào chúng chưa biết chúng đang có gì, như lúc này đây, chúng còn chưa nghĩ đến việc dùng nó như một con bài mặc cả.”
“Bộ tụi nó biết cách khởi động ư?” Baker hỏi. “Chẳng lẽ nó không có thứ gì kiểu như, ờ, chế độ an toàn ấy?”
“Của nợ này không được chế tạo bởi người thiện lương,” Greer thở dài. “Không như phim đâu ông, gì mà tổng thống phải đọc mật mã rồi hai thằng cận vệ thân tín phải xoay các chìa khóa cùng lúc. Nó được làm ra bởi lũ mặt người dạ thú muốn gài nó ở nơi công cộng, trong một đô thị đông đúc và kích hoạt nó nhanh nhất có thể. Cái va-li này thì bọn tôi chưa dám chắc, nhưng còn cái đã tịch thu kia, dễ ợt hà. Ông chỉ cần mở nó ra, rồi bật ba công tắc điện, và chế độ hẹn giờ bốn lăm phút bắt đầu.”
“Bốn lăm phút ư?” Baker nói.
“Bốn lăm,” Greer gật đầu. “Đủ thời gian để Tín Đồ Đích Thực nhảy lên tàu điện ngầm, lên đến khu Bronx, hướng về phía bắc, vào thời điểm nó phát nổ.”
“Và bây giờ nó đang ở đây,” Baker xoa trán, đăm chiêu ngó ra cửa sổ.
“Dám lắm,” Greer nói.
“Trời ạ,” Baker lắc đầu. “Coi phim thấy mấy vụ kiểu này mình hay kêu nó dóc, nhưng tôi đoán sớm muộn gì cũng có kẻ làm thật.”
Seitz khịt mũi.
“Sao hả?” Baker hỏi.
“Bộ ông nghĩ đây là lần đầu ư?” Seitz khinh khỉnh.
“Không phải sao?” Baker trố mắt.
Seitz lại khịt mũi.
“Ầy, lần bao nhiêu kệ đi,” Greer xua tay. “Giờ mới cần nghe kĩ nè. Tôi hao hơi tổn tiếng kể với ông những điều này là bởi, như đã nói, ông là cảnh sát và lính của ông trót liên can. Nhưng để tôi nói thêm, khi bọn tôi tóm được tụi cô hồn đó, bọn tôi sẽ hốt chúng, hốt cái va-li, và biến đi như chưa bao giờ đến. Hết chuyện, theo như những gì ông biết, nghe thủng chứ?”
“Nghĩa là sao?” Baker hỏi.
“Nghĩa là,” Greer nghiêm giọng, “đối với chính quyền liên bang – và tôi đang nói đến chính quyền liên bang ở cấp độ trên muôn loài ấy – thì sự vụ này không hề xảy ra. Nhớ nghen. Không có bom hạt nhân nào ở Miami. Không có bất cứ quả bom nào trong bất cứ cái va-li nào ở bất cứ nơi nào trên vùng đất vĩ đại của chúng ta. Bởi chỉ cần các con dân khởi sự nghĩ về điều đó thôi, ta sẽ có sự hỗn loạn kinh khiếp – thiên hạ sẽ tháo chạy đến Montana, tích trữ thực phẩm, hành quyết những gã râu xồm, bức tranh toàn cảnh đó. Kinh tế trôi ùng ục xuống bồn cầu, nền văn minh sụp đổ, hết phim. Nên tóm lại, chuyện này không hề xảy ra. Rõ chưa? Bất cứ chuyện gì đã xảy ra, nó đều không hề xảy ra.”
Baker cự nự, “Nhưng tôi còn phải phúc trình...”
“Phúc cái con khỉ,” Greer đanh giọng. “Ông mà khơi lại bất cứ gì về vụ này, Đặc Vụ Seitz và tôi, được hậu thuẫn bởi gần như toàn bộ chính quyền liên bang, sẽ chối bay chối biến ngay. Cứ thử thúc đẩy coi, tụi này thúc lại cho biết, mà không phải thúc vừa đâu. Nát đít đấy. Đừng nghĩ tôi ghét gì ông tội nghiệp, bởi theo tôi thấy thì ông là một cảnh sát tốt, nhưng tụi này vẫn cứ chơi cho ông mạt như thường. Đến nỗi ông có muốn xin đi canh mấy cái cầu tiêu lưu động cũng khó nữa kìa.”
Baker xịch lui trên băng ghế, lại thẫn thờ nhìn cửa sổ. Ông rụt rè hỏi, “À còn chuyện ông nói lúc nãy, về việc sau khi kể xong ông phải... thủ tiêu tôi ấy...”
Greer ngoái cổ nhìn ông. “Chuyện đó thì sao?”
Baker ấp úng, “Cái đó... là nói đùa phải ha?”
Greer lại ngó ra trước. “Giao thông coi bộ xấu,” y lầm bầm.
Đại Rắc Rối Đại Rắc Rối - Dave Barry Đại Rắc Rối