The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Dyanna John
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Dịch giả: Kim Trâm
Biên tập: Kim Tram Dang
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hương 11.
Trong suốt tuần đầu tiên Christopher không thể nghĩ đến việc gì khác ngoài việc nó căm ghét Lâu đài Chrestomanci và mọi người ở đó đến thế nào. Dường như Lâu đài này kết hợp những gì tồi tệ nhất của trường học và nhà nó, cộng thêm cả cái đặc biệt xấu xí riêng của nó. Lâu đài rất to và rất rộng, trừ khi phải học bài thì Christopher buộc phải đi lang thang một mình buồn nhớ Oneir, Fenning và bọn con trai cùng trò criket, trong khi mọi người ở Lâu đài tiếp tục những công việc người lớn của họ cứ như Christopher không hề có mặt ở đó. Gần như Christopher luôn luôn phải ăn một mình trong phòng học, như hồi ở nhà, chỉ có điều phòng học ở đây nhìn ra một bãi cỏ vắng teo được xén nhẵn nhụi của Lâu đài.
-Bọn tôi nghĩ cậu sẽ hài lòng hơn nếu không phải nghe những câu chuyện người lớn – Cô Rosalie nói với nó trong khi hai người đi từ nhà thờ về sáng Chủ nhật – Nhưng dĩ nhiên trưa Chủ nhật cậu cùng ăn với bọn tôi.
Vậy là Christopher ngồi bên một cái bàn dài cùng mọi người khác, tất cả đều mặc quần áo Chủ nhật rất nhã nhặn. Christopher nghĩ rằng có lẽ chẳng có gì khác nếu nó không có mặt ở đây. Mọi người nói chuyện rì rầm trong tiếng lanh canh của dao dĩa, và không một ai trong họ để ý đến Christopher.
-Và phải thêm một ít đồng đỏ cho thăng hoa, bất cứ gì theo sách hướng dẫn cũng được, nhưng tôi đã tìm ra rằng sau đó có thể đặt thẳng nó vào ngôi sao năm cánh với một ít lửa – ông Tiến sĩ Simonson râu vểnh nói với Flavian Temple
-Máu rồng bất hợp pháp của bọn Wraith bây giờ tràn ngập ngoài chợ - một người phụ nữ trẻ ngồi bên kia bàn nói – Ngay cả những nhà cung cấp trung thực nhất cũng không báo cáo về việc đó. Họ biết họ có thể trốn thuế mà.
-Nhưng chính những chữ đó đã có vấn đề rồi - Tiến sĩ Simonson nói với Flavian.
-Tôi biết con số thống kê đưa tới những sai lầm - người thanh niên ngồi cạnh Christopher nói - Mẫu mới nhất của tôi cho thấy chất thơm độc hại nhiều gấp hai lần mức độ hợp pháp. Chỉ cần ngoại suy là biết được bọn chúng vận chuyển vào bao nhiêu.
-Vậy thì nhất định chất màu chói lọi đó đã được chuyển đi nhờ có vàng - Tiến sĩ Simonson tuyên bố, và nói thêm - Nếu các vị muốn tiếp tục tiến hành như thế mà không sử dụng đến đồng đỏ thì các vị sẽ thấy kết quả không được hoàn hảo lắm
Một giọng khác cất lời ông:
-Những tinh dầu nấm kỳ diệu đó rõ ràng là được đem tới từ số Mười, nhưng tôi nghĩ cái bẫy chúng ta đặt ở đó đã ngăn không cho thứ đó được đem ra ngoài chứ.
Từ đầu bàn đàng kia, giọng cô Rosalie vang lên át cả lời anh ta:
-Nhưng Gabriel, thực tế là họ đã làm thịt cả một bộ lạc tiên cá! Tôi biết một phần do lỗi của của các pháp sư của chúng ta cũng muốn trả tiền đất cho cả phần của các nàng tiên cá nữa, nhưng thật sự cần phải chấp dứt Oan hồn.
Gabriel từ đàng xa đáp lại, giọng khô khan:
-Hoạt động đó đã được đóng lại rồi. Nhưng vũ khí đem về từ số Một mới thật sự là vấn đề lớn nhất.
-Lời khuyên của tôi là vậy thì ngài hãy bắt đầu bằng lửa và ngôi sao năm cánh - Tiến sĩ Simonson nói giọng đều đều – hãy sử dụng dạng đơn giản nhất của từ ngữ để bắt đầu quá trình, nhưng…
Christopher ngồi yên, nó nghĩ nếu như mình thực sự trở thành Chrestomanci kế tiếp thì nó sẽ cấm mọi người nói chuyện công việc trong bữa ăn. Không bao giờ được phép. Nó vui mừng khi được đứng dậy và rời khỏi bàn. Nhưng khi rời khỏi đó thì nó cũng chỉ biết làm mỗi một việc là đi lang thang, cảm thấy mọi thứ bùa phép ở chỗ này châm chích nó như bị muỗi đốt. Trong khu vườn cân đối có các bùa để giữ cho cỏ khỏi mọc và để khuyến khích lũ giun đất, những bùa để giữ cho những cây tuyết tùng trên bãi cỏ lớn mạnh và bùa quanh vườn để xua đuổi những kẻ muốn xâm phạm vào đây. Christopher nghĩ nó có thể phá vỡ tất cả các bùa đó một cách dễ dàng và đơn giản là trốn đi, chỉ có điều sự nhạy cảm mà nó học được từ Tiến sĩ Pawson khiến nó biết việc phá các bùa biên giới đó sẽ làm cho toàn bộ hệ thống báo động ở cổng và có thể trên khắp Lâu đài cũng nên.
Lâu đài bao gồm một phần cũ kỹ với nhiều tháp canh nhỏ và một phần mới hơn không chịu ăn nhập gì với toàn bộ toà nhà cũ kỹ. Nhưng có một phần phụ của lâu đài đứng hẳn ngoài vườn và trông có vẻ cũ nhất, cũ đến nỗi cây cối ở đó mọc cả trên đỉnh bức tường đổ của nó. Dĩ nhiên Christopher rất muốn thám hiểm phần này, nhưng ở đó có một bùa mất hướng rất mạnh khiến cho những lúc nó toan tới đó thì thấy lúc thì toà nhà có vẻ như ở phía sau, lúc lại ở bên cạnh. Vậy là nó bỏ cuộc và đành lang thang trong nhà. Ở trong nhà, các bùa phép không châm chích nữa mà lại như đè lên người nó như một khối nặng. Christopher ghét các bùa phép của Lâu đài nhất trong mọi thứ. Chúng không cho phép nó tức giận theo ý muốn. Chúng làm cho mọi thứ cụt ngủn và nghẹt đi. Để biểu hiện nỗi tức giận Christopher rụt lại mỗi ngày một lầm lì hơn. Khi mọi người nói chuyện với nó mà nó buộc phải trả lời thì nó cố sức trả lời thật châm biếm.
Điều đó khiến nó không thể nào hợp nổi với Flavian Temple. Flavian là một gia sư nhân hậu và sốt sắng. Bình thường ra thì Christopher hoàn toàn có thể thích anh, mặc dù Flavian đeo cổ cồn quá chật và quá cao, và quá cố tỏ ra mình cũng có vẻ bí mật và tôn quý như những nhân viên khác của Gabriel de Witt. Và Christopher nhanh chóng phát hiện ra Flavian hoàn toàn không có chút khiếu hài hước nào.
-Nếu như có bị một câu đùa nhảy lên cắn thì chắc thầy cũng không nhận thấy đâu, đúng không? - chiều ngày thứ hai sau khi đến Lâu đài Christopher đã nói thế. Các buổi chiều hoàn toàn dành để học lý thuyết phép thuật hay thực hành phép thuật.
-Ồ, tôi cũng không biết nữa – Flavian nói – Tuần trước vở Punch cũng có gì đó khiến tôi cười đấy. Nào, trở lại điều chúng ta đang nói – Em nghĩ có bao nhiêu thế giới làm nên Hệ Thống các Thế Giới Cùng họ?
-Mười hai – Christopher đáp, bởi vì nó nhớ Tacroy có lần gọi các Thế Giới Nào Đó là Hệ Thống các Thế Giới Cùng họ.
-Tốt lắm! –Flavian nói – Tuy nhiên thực ra có nhiều hơn thế, bởi vì mỗi thế giới lại thật sự là một hệ thống thế giới riêng của nó, mà ta gọi là Dãy. Thế giới duy nhất thực sự là một thế giới đơn là số Mười một, nhưng chúng ta không cần bận tâm với điều đó làm gì. Có lẽ thoạt đầu các dãy đều chỉ là một thế giới đơn, rồi sau đó có một điều gì đó đã xảy ra trong thời tiền sử rồi chấm dứt theo một trong hai cách trái ngược nhau. Ví dụ như một lục địa nổ tung. Hoặc nó không nổ tung. Cả hai điều không thể nào xảy ra cùng một lúc trong cùng một thế giới, vì vậy thế giới đó bèn tách làm đôi, song song nhau nhưng hoàn toàn biệt lập, một bên có lục địa đó còn bên kia thì không. Và cứ như thế, cho đến khi có mười hai thế giới.
Christopher lắng nghe chuyện này, cũng hơi thích thú một chút bởi vì nó luôn thắc mắc Thế Giới Nào Đó đã bắt đầu như thế nào.
-Thế ở các Dãy thì mọi việc cũng xảy ra như thế à? – nó hỏi.
-Đúng vậy – Flavian nói, rõ ràng nghĩ Christopher là một học sinh rất tốt – Ví dụ như Dãy Bảy, đó là một Dãy các núi. Thời tiền sử, sự nứt vỡ của trái đất nhất đã bị vặn ở đó hơn so với ở đây rất nhiều lần. Hoặc Dãy Năm, tất cả đất đai biến thành đảo và không một hòn đảo nào lớn hơn nước Pháp. Bây giờ thì trong Dãy đều như nhau, nhưng tiến trình lịch sử của mỗi thế giới là khác nhau. Chính lịch sử đã tạo nên những khác biệt đó. Ví dụ dễ nhật là Dãy của chúng ta đây, dãy Mười Hai mà trong đó thế giới của chúng ta, gọi là Thế giới A, được định hướng về phép thuật, điều thường thấy trong hầu hết các thế giới. Nhưng ở thế giới cạnh chúng ta, Thế giới B - được tách ra từ thế kỷ thứ Mười Bốn thì lại thiên về máy móc và khoa học. Thế giới sau đó, Thế giới C - được tách từ thời La Mã và được chia thành những vương quốc rộng lớn. Cứ như vậy cho đến số chín. Thường thường ở mỗi Dãy có chín thế giới.
-Tại sao người ta lại được đánh số ngược lại từ đầu? – Christopher hỏi.
-Bởi vì chúng ta nghĩ số Một là thế giới nguyên thuỷ của cả mười hai dãy – Flavian nói - Dẫu sao đi nữa, chính các Pháp sư Vĩ đại của số Một đã phát hiện ra các thế giới khác, và họ là người đã đánh số thứ tự.
Bài giảng này hay hơn nhiều so với những gì Tacroy đã giảng cho nó. Christopher cảm thấy biết ơn Flavian về điều này. Vì thế khi Flavian hỏi: “Thế bây giờ em nghĩ điều gì khiến chúng ta gọi mười hai dãy này là Các Thế giới cùng họ?” thì Christopher nghĩ là nó nợ anh ta một câu trả lời.
-Tất cả đều nói chung một thứ ngôn ngữ - nó đáp.
-Rất tốt! – Flavian nói. Mặt anh ta hồng lên vì ngạc nhiên và hài lòng – Em là một học sinh giỏi.
-Ồ, em tuyệt đối thông minh mà – Christopher chua chát nói.
Nhưng chẳng may, khi Flavian quay sang môn phép thuật thực hành vào các buổi chiều thì Christopher không hề thông minh chút nào. Thời gian học Tiến sĩ Pawson đã khiến nó trở nên quen với những bùa thực sự có một tác dụng nào đó. Nhưng Flavian bắt nó quay lại những bùa cơ bản đơn giản giống như hồi học ở trường. Chúng làm Christopher chán ngắt. Nó ngáp dài và làm đổ các thứ và thường xuyên giữ một vẻ mặt lơ đãng khiến cho Flavian khôngbiết nó đang làm gì, và thực hiện các bài tập bùa mà không thực hiện đủ các bước.
-Ồ, không đâu – Flavian lo âu nói khi nhận ra – Đó là phép thuật của các pháp sư. Vài tuần nữa chúng ta mới bắt đầu cái đó. Nhưng em cần phải biết về thuật phù thuỷ cơ bản cái đã. Điều đó rất quan trọng để sau này khi đã trở thành Chrestomanci kế tiếp em có thể nhận biết một phù thuỷ nào đó sử dụng xảo thuật một cách sai trái.
Chính đó là điều khó chịu nhất ở Flavian. Anh ta luôn miệng nói “Khi em trở thành Chrestomanci kế tiếp”. Christopher cảm thấy một nỗi tức giận cay đắng:
-Gabriel de Witt sắp chết à? – nó hỏi.
-Tôi không nghĩ thế. Ông ta còn những tám mạng – Flavian nói – Sao em lại hỏi thế?
-Bất chợt thôi – Christopher nói và tức giận nghĩ đến ba.
-Ồ em thân mến – Flavian nói và lo lắng bởi vì đã không giữ được sự chăm chú của học sinh – Tôi biết. Thôi chúng ta hãy đi ra vườn và nghiên cứu tính chất của các loại cỏ. Có thể em sẽ thấy thích phần thuật phù thuỷ đó hơn.
Hai người đi ra vườn, hôm đó là một ngày xám xịt. Mùa hè năm ấy giống mùa đông hơn nhiều mùa đông thật sự. Flavian đứng lại dưới một cây tuyết tùng lớn và bảo Christopher đánh giá những truyền thuyết cổ về gỗ tuyết tùng. Thực ra Christopher vốn rất thích chú khi biết rằng tuyết tùng là thành phần để dựng dàn thiêu mà từ đó chim Phượng hoàng sẽ được tái sinh, nhưng nó không để cho Flavian biết nó thích thú. Trong khi Flavian nói, Christopher đưa mắt nhìn lên phần biệt lập và đổ nát của Lâu đài, và nó biết nếu hỏi về chỗ đó thì Flavian nhất định sẽ bảo nó là tháng sau mới bắt đầu học về bùa lạc hướng, và trong đầu nó sẽ có thêm một điều nữa rất muốn biết.
-Bao giờ chúng ta mới học cách gắn chặt chân người khác xuống sàn nhà.
Flavian nhìn xéo nó:
-Sang năm chúng ta mới học tới các bùa có thể ảnh hưởng đến người khác – Đi lại chỗ bụi cây nguyệt quế kia và hãy xem xét chúng.
Christopher thở dài và theo Flavian tới bụi nguyệt quế um tùm cạnh đường xe. Có thể nó đã biết trước là Flavian sẽ chẳng dạy được nó cái gì có ích. Trong khi hai thầy trò đến gần bụi cây gần nhất, một con mèo hung ló ra giữa đám lá cây sáng bóng, duỗi người và quắc mắt giận dữ. Nhìn thấy Flavian và Christopher, bước đến gần họ một bước, vẻ mặt thù địch, tai cụp xuống.
-Cẩn thận đấy!- Flavian vội nói.
Christopher không cần phải dặn. Nó biết con mèo này có thể làm gì. Nhưng nó kinh ngạc thấy Throgmorten ở đây, trong Lâu đài Chrestomanci nên quên cả cử động.
-Con… con mèo này của ai thế? – Christopher hỏi.
Throgmorten cũng nhận ra Christopher. Đuôi nó dựng lên, nhỏ và thâm hiểm hơn bao giờ hết. Nó đứng lại trừng trừng nhìn:
-Ngoao? – Nó kêu lên vẻ ngờ vực. Và nó lại bước tới, nhưng đường bệ hơn nhiều, hệt như một vị Thủ tướng bước tới đón một Tổng thống nước ngoài – Ngoao! – nó nói.
-Cẩn thận đấy – Flavian nói, thận trọng chắn cho Christopher – Đó là một con mèo của Đền Asheth. An toàn nhất là không nên đến gần nó.
Dĩ nhiên Christopher biết rõ như vậy, nhưng rõ ràng Throgmorten có ý định lịch sự khi nó mạo hiểm ngồi xuống và thận trọng đưa một tay ra.
-Phải, chào mày, ngoao!- Christopher nói.
Throgmorten đưa cái mũi màu da cam trông như bị nhậy cắn tới dũi dũi vào tay Christopher.
-Trời ơi! Đúng là con vật thích em! – Flavian nói – Không một ai dám đến gần nó cả. Gabriel đã phải làm cho tất cả các nhân viên làm việc ngoài trời một bùa bảo vệ đặc biệt, nếu không họ đòi bỏ đi hết. Nếu chỉ dùng những bùa thông thường nó có thể cào toác thịt mọi người.
-Làm sao nó lại đến được đây? – Christopher hỏi và để cho Throgmorten lịch sự thám hiểm bàn tay mình.
-Không ai biết, chí ít là không ai biết làm sao nó lại có thể từ Dãy Mười lang thang đến đây – Flavian nói – Mordecai tìm thấy nó ở London và bỏ nó vào một cái giỏ mang về đây, can đảm thật. Anh ấy nhận ra nó nhờ vành hào quang và nói nếu mình đã có thể bắt được nó thì bất cứ một phù thuỷ bậc cao nào cũng có thể làm thế và bọn họ sẽ giết nó vì những tính chất diệu kỳ của nó. Hầu hết chúng tôi đều nghĩ điều đó cũng không phải mất mát gì lớn lắm, nhưng Gabriel đồng ý với Mordecai.
Christopher vẫn không nhớ hết được tên tất cả những người ăn mặc lịch sự nhã nhặn ngồi quanh bàn ăn trưa ngày Chủ nhật.
-Ông Mordecai trông như thế nào nhỉ?
-Mordecai Roberts là bạn thân của tôi, nhưng em chưa gặp anh ấy bao giờ - Flavian nói – Mấy ngày nay anh ấy làm việc ở London. Bây giờ có lẽ chúng ta nên tiếp tục nghiên cứu các tính chất của các loại cỏ.
Đến lúc đó, một tiếng động lạ bật ra từ họng Throgmorten, một âm thanh nghe giống như tiếng bánh xe bò gỗ không được lắp cẩn thận. Throgmorten đang rừ rừ. Christopher tự nhiên thấy xúc động.
-Nó có tên không? – Christopher hỏi.
-Mọi người chỉ gọi nó là Con Vật ấy thôi.
-Em sẽ gọi nó là Throgmorten – Christopher nói, nghe thấy thế tiếng gừ gừ như bánh răng quay ồn ào của Throgmorten vang lên ầm ĩ hơn bao giờ hết.
-Hợp đấy – Flavian nói – Bây giờ, về cây nguyệt quế này….
Với Throgmorten đi bên cạnh một cách đáng yêu, Christopher nghe mọi thứ về nguyệt quế và thấy dễ nhớ hơn nhiều. Nó thấy buồn cười trước cái cách Flavian cẩn thận tránh xa Throgmorten.
Từ đó trở đi, Throgmorten ngấm ngầm trở thành người bạn duy nhất của Christopher trong Lâu đài. Dường như hai đứa có chung quan điểm về những người ở đây. Có lần Christopher nhìn thấy Throgmorten chạm trán với Gabriel de Witt lúc ông ta đang đi xuống cầu thang cẩm thạch màu hồng, Throgmorten tát và lao vào hai ống chân gầy nhom của Gabriel. Christopher mê mẩn vui sướng nhìn tốc độ đôi chân gầy nhom chạy ngược lên thang gác để trốn.
Mỗi lần được Gabriel dạy học Christopher lại thấy ghét ông ta hơn. Nó nghĩ lý do khiến phòng của Gabriel luôn có vẻ tối om mặc dù có rất nhiều cửa sổ là bởi vì nó phản ánh đúng tính cách của Gabriel. Gabriel không bao giờ cười. Ông ta không thể kiên nhẫn chút nào trước sự chậm trễ hay nhầm lẫn, dường như ông ta nghĩ rằng bằng bản năng Christopher phải hiểu ngay lập tức những gì ông ta dạy. Vấn đề là trong tuần đầu tiên khi Flavian và Gabriel dạy cho Christopher về Các Thế Giới Cùng Họ thì nhờ đã đến các Thế Giới Nào Đó mà Christopher đã biết rõ về tất cả những cái đó, cho nên khiến Gabriel nghĩ rằng Christopher là một học sinh giỏi. Nhưng sau đó tiếp tục học đến các phép thuật khác nhau thì dường như Christopher không thể nhét vào đầu rằng phép thuật của các pháp sư khác với phép thuật của các pháp sư và ma thuật là không giống nhau, hay vì sao ma thuật khác với quỷ thuật và cả hai thứ đó đều khác với phép thuật.
Bao giờ Christopher cũng thấy nhẹ cả người khi kết thúc tiết học của Gabriel. Sau đó, Christopher thường lén đưa Throgmorten vào nhà và hai đứa bắt đầu cùng nhau thám hiểm Lâu đài. Throgmorten không được phép vào trong Lâu đài, chính vì thế mà Christopher thích đem nó vào đó. Một hai lần gì đó, nếu thật may mắn và nếu cả hai đứa thật tinh ranh thì Throgmorten còn ngủ lại ở cuối giường Christopher, gừ gừ như một quả bóng huyên náo. Nhưng cô Rosalie có cách riêng để biết Throgmorten đang ở đâu. Gần như bao giờ cô cũng xuất hiện, tay đeo găng làm vườn và dùng chổi đuổi Throgmorten ra ngoài. Nhưng cũng may mà thường thì sau các tiết học cô Rosalie hay bận, và thế là Throgmorten bèn phi bên cạnh Christopher dọc hành lang dài và qua những căn gác xép tồi tàn, thò mặt vào đủ các xó xỉnh và chốc chốc lại nhận xét “Ngoao”.
Lâu đài rất vĩ đại. Dường như khắp nơi nặng trĩu những bùa nặng ký và trở ngại, nhưng có những khu vực không có ai sử dụng tới và dường như các bùa đã mòn dần. Cả Christopher lẫn Throgmorten đều vui sướng nhất được ở trong những khu vực như vậy. Đến tuần thứ ba thì hai đứa phát hiện ra một căn phòng lớn hình tròn ở một toà tháp, trông có vẻ có thời được dùng làm phòng làm việc của phù thuỷ. Quanh tường có kê nhiều cái giá, ba chiếc bàn thợ mộc, và một ngôi sao năm cánh vẽ trên sàn nhà bằng đá. Nhưng căn phòng này bỏ không và bụi bặm và nặng trĩu mùi của những phép thuật cũ, rất cũ kỹ.
-Ngoao! – Throgmorten vui vẻ nói.
-Đúng thế!- Christopher tán thành. Thật phí cho một phòng tốt thế này. Bao giờ trở thành Chrestomanci kế tiếp, nhất định mình sẽ làm cho phòng này có ích – Christopher nghĩ. Nó đã lây Flavian cái thói quen đó. Nhưng mình có thể biến đây thành phòng làm việc bí mật của riêng mình. Mình có thể lén đem các thứ đến đây dần dần từng tí một.
Ngày hôm sau Christopher và Throgmorten đi thám hiểm một gác xép mới, nơi có thể có những thứ mà Christopher có thể dùng để trang bị cho căn phòng hình tròn. Và chúng phát hiện ra một toà tháp thứ hai ở trên đầu một cầu thang thứ hai, nhỏ hơn và uốn cong. Ở chỗ này hầu như các bùa đều đã mòn hết, bởi vì toà tháp này đã đổ nát quá. Toà tháp này nhỏ hơn tháp kia, đến nửa mái nhà đã bị mất đi.Một nửa sàn nhà ướt vì cơn mưa lúc chiều. Ngoài ra còn một thứ có lẽ trước đây từng là một cái cửa sổ có chấn song. Bây giờ chỗ đó chỉ còn là một bức tường ướt át tối tăm với một cái cột đá đứng chìa hẳn ra.
-Ngoao ngoao! – Throgmorten bật ra một tiếng tán thành.Nó chạy trên sàn nhà ướt át và nhảy lên bức tường đổ.
Christopher vội vã đi theo nó. Hai đứa trèo ra bên ngoài và đứng trên bờ dốc của phần còn lại của cái cửa sổ và nhìn xuống bãi cỏ mịn màng và ngọn những cây tuyết tùng. Christopher thoáng nhìn thấy phần rời ra của toà Lâu đài, nơi bị ếm bùa lạc hướng. Nó gần như khuất hẳn sau bức tường đá gồ ghề của ngọn tháp, nhưng nó nghĩ cần phải leo lên cao hơn để có thể nhìn vào trong đó qua những bụi cây mọc trên đỉnh bức tường. Níu lấy cái cột xưa kia từng là một phần của cửa sổ, Christopher bước tới thêm một bước trên mặt dốc đổ nát và nhoài người ra để nhìn.
Cây cột gãy làm đôi.
Hai chân Christopher lao bắn tới trên những tảng đá trơn tuột. Nó cảm thấy mình lao vút qua trong không trung và nhìn thấy những cây tuyết tùng lùi nhanh về phía sau trong tư thế lộn ngược. Chán quá! – Christopher nghĩ Một mạng nữa rồi! Nó nhớ mặt đất đã giữ được nó lại với một cú nảy khủng khiếp. Và nó lờ mờ thấy hình như Throgmorten lao theo nó rồi bắt đầu kêu lên thảm thiết.
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị