Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: Anna Clarke
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Soon She Must Die
Dịch giả: Phạm Hải Yến
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 227 / 9
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ary Warley, sau cuộc nói chuyện dài với Bill, đang đợi ở tiền sảnh. Bill đã bỏ đi, có thể để báo cho John Aylmer biết thất bại của mình và xin ý kiến anh ta, nhưng có nhiều khả năng là lão ta đi quán giải sầu.
- Tôi có thể nói chuyện với ông một lát được không? - Bà ta nói với ông Quick - Chúng ta có thể vào trong này.
Bà ta chỉ vào cửa thư viện của Benny Morgan, giờ là phòng riêng của Bill. Đó là một biểu hiện cho sự lo lắng, buồn phiền của bà khi bà không mời ông vào phòng làm việc của mình ở tầng trên, như thói quen kiểu cách vương giả mọi ngày.
- Rosamund sao rồi? - Bà ta vào đề.
- Đã khá hơn. Ngày mai cô ấy sẽ đi viện để truyền máu.
- Ơn trời - Mary ngồi xuống chiếc ghế bành da và ra hiệu mời ông Quick ngồi. "Tôi đã phát hiện được chính xác điều gì đã xảy ra, và tôi sẽ nói với ông tất cả - bà ta nói tiếp.
Ông Quick tự trấn tĩnh để nghe đầu đuôi câu chuyện. Hôm nay dường như ông đã phải làm việc quá nhiều, và cuộc nói chuyện của ông với Robert cảm tưởng như đã diễn ra từ rất lâu rồi. Tội nghiệp Robert. Lẽ ra anh ta đã phải được biết về hoàn cảnh của Rosamund. Trách nhiệm ban ngày của ông vẫn chưa chấm dứt.
- Tôi đã để cốc nước cam của Rosamund, có đậy, trên mặt chạn trong phòng y tá - Mary nói -Vì nước cam để tủ lạnh nên tôi phải bỏ ra để ngoài cho đỡ lạnh rồi mới mang cho cô ấy. Ông ta đã bỏ thuốc vào đó trong lúc tôi đang ở bên phòng Rosamund thu xếp cho cô ấy đi ngủ.
- Cảm ơn bà đã thẳng thắn với tôi - ông Quick nói.
- Tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi thật khó có thể nói là mình cảm nhận thế nào về điều này. Tôi không thể xin lỗi hay bào chữa gì cho mình cả. Tất cả chúng tôi đang ở trong tay ông - Bà ta liếc về phía chiếc ca táp mà ông Quick đặt trên bàn bên cạnh ghế và hốt hoảng - Ông có việc gì với Rosamund à?
- Tôi sẽ thẳng thắn nói với bà như bà đã thẳng thắn với tôi nhé, bà Warley. Không phải hoàn toàn là công việc, song vấn đề ở đây là sự mất lòng tin. Cháu gái bà đã yêu cầu tôi sửa lại chúc thư. Với sự có mặt của hai người làm chứng, chúng tôi đã có thể thực hiện được việc đó. Tôi không thể nói chính xác với bà những sửa đổi của chúc thư, nhưng tôi phải nói với bà là ông Warley và cậu Aylmer nên làm tất cả những gì có thể để làm vừa lòng và lấy lại lòng tin cùa cô ấy trong quãng đời còn lại.
Mary nhìn lảng đi. Sau một hồi suy nghĩ, nhưng vẫn không nhìn ông, bà ta nói: "Ông cứ nói với chồng tôi, chứ đừng nói với tôi làm gì. Có phải tôi cũng mất hết rồi không?”
- Không, bà Warley ạ. Bà không phải là đã mất hết.
Chữ "bà” ở đây được nhấn mạnh đã có tác dụng đối với Mary. Sự xúc động làm cho cả khuôn mặt bà đỏ dù lên.
- Xin cảm ơn ông - cuối cùng bà ta nói.
- Cũng vẫn còn có khả năng sửa lại, còn khoản trợ cấp để bà tiếp tục công việc này sẽ được tăng lên đáng kể trong khoảng thời gian còn lại của Rosamund, và nó sẽ có hiệu lực ngay lập tức.
- Cảm ơn ông - Mary lại nói.
Có vẻ như bà ta nói một cách rất khó nhọc, ông Quick nghĩ rằng chưa bao giờ ông thấy bà ta mất bình tĩnh đến vậy.
- Tôi không thể nói gì hơn với bà được nữa - ông nói - nhưng tôi nghĩ điều này có thể giúp bà giải quyết được trở ngại cùa riêng mình. Và vì quyền lợi của bà, cũng như của Rosamund, chúng tôi nghĩ rằng bà không nên tiếp tục công việc chăm sóc cô ấy nữa khi cô ấy về nhà. Bà Patterson sẽ tiếp tục gánh vác công việc ấy với khả năng tối đa, và bác sỹ Milton sẽ thu xếp thêm hai y tá mà ông ấy biết để đảm trách nốt phần việc còn lại. Như vậy là sẽ không cần có thêm bất kỳ nhân viên phục vụ nào nữa. Và khóa tủ thuốc cũng sẽ được thay thế.
- Thế còn về ăn uổng thì sao? - Mary chậm chạp hỏi - Hầu như là tôi nấu ăn hoàn toàn. Vậy ông có muốn các y tá chuẩn bị đồ ăn cho Rosamund không? Có một cái bếp ga trong phòng họ. Tôi có thể dễ dàng thu xếp để lắp thêm một cái bếp điện nhỏ nữa.
- Bà thật chu đáo - ông Quick nói ân cần -Tôi sẽ hỏi xem bác sỹ Milton định thế nào. Tôi nghĩ là giờ bà cũng quá mệt rồi, tôi cũng vậy - Ông đứng dậy và cầm chiếc ca táp lên.
Mary cũng đứng dậy -Còn chồng tôi thì sao? - Bà ta hỏi một cách yếu ót.
- Tôi nghĩ là có kiện cáo ông ấy vào lúc này cũng chẳng mang lại điều gì hay ho, phải không bà? Nói cho cùng thì bất kỳ cuộc điều tra chính thức nào cũng sẽ chỉ mang lại đau buồn và tổn thương cho Rosamund, điều chúng ta quan tâm chính bây giờ là làm sao cho cô ấy càng được thanh thản càng tốt, đúng không nào?
Bà ta đồng ý bằng một lời thì thầm vừa đủ nghe.
Jane trả lời điện thoại. "Làm ơn cho tôi gặp ông Fenniman!” ông Quick nói.
- Ông có thể vui lòng nhắn lại được không ạ? Anh ấy đang rất mệt và vừa mới chợp mắt được một lúc.
- Tôi xin lỗi vì đã gọi muộn thế này, nhưng tôi không còn cách nào khác. Có lẽ tốt hơn là sáng mai tôi gọi lại vậy.
- Ông có thể nói với tôi được không? Có phải là bác Quick đấy không ạ? Hy vọng là bác vẫn còn nhớ cháu. Cháu là Jane Bates.
- Tất nhiên là tôi vẫn nhớ. Cũng chưa lâu lắm mà, phải không?
- Cô ấy có sao không? - Giọng cô lo lắng và căng thẳng - Rosamund... xin lỗi, cháu muốn nói là cô Morgan ấy.
- Điều gì làm cô nghĩ rằng cô ấy không khỏe hả cô Bates?
- Cháu không biết. Cháu chỉ e rằng...
Giọng cô như có vẻ muốn khóc. Lại một kẻ trong bọn họ, ông Quick nghĩ. Nếu ta không đi ngủ mau thì ta sẽ cũng đến phát khóc mất thôi.
- Hôm nay cô Morgan không được khỏe - ông điềm tĩnh nói - và cô ấy sẽ vào viện truyền máu ngày mai. Cô là y tá chắc cô biết đốì với một bệnh nhân như vậy thì thông tin này có nghĩa là thế nào chứ.
- Xin cảm ơn bác đã cho cháu biết - Jane bình tĩnh nói - Cháu sẽ nói lại với Robert chứ ạ?
- Làm ơn nói lại thế giúp tôi. Đó là lý do tôi gọi cho anh ấy mà - ông đã định bỏ máy, song Jane lại nói tiếp.
- Cháu hy vọng có thể được gặp cô ấy. Cô ấy sẽ lại về nhà chứ? Cháu rất muốn được đến và chăm sóc cô ấy.
- Tôi tin là cô ấy rất muốn cô đến, nhưng tôi e là mọi sự đã an bài rồi.
- Thôi được. Có lẽ một lúc nào đấy cháu sẽ đến thăm cô ấy. Chúc bác ngủ ngon.
Ông Quick phải mất đến hai hoặc ba phút phân vân không hiểu hiện giờ Jane ra sao và Robert đã nói gì với cô, sau đó ông lên giường và gần như ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Jane không về giưòng. Cũng mệt lử như Robert, cô không tài nào chợp mắt. Không hiểu đây chỉ là lần truyền máu thường lệ hay tình trạng bệnh Rosamund chuyển biến theo hướng xấu đi? Làm sao mà cô có thể biết được những gì đang diễn ra ở tòa nhà Willoughby? Liệu có còn cách nào cứu vãn tình thế?
Cuộc nói chuyện với Robert diễn ra hết sức tồi tệ đúng như cô đã dự liệu và trong một thoáng cô thực sự cảm thấy là cô sẽ không bao giờ còn khao khát sự giàu có nữa. Nhưng sau khi anh bình tĩnh lại và họ quyết định hiện tại chưa làm điều gì quyết liệt cả thì cô cảm thấy khá hơn một chút. Dù anh không nói gì song điều đó lại còn làm cô cảm thấy đau đón hơn và thực sự đã làm cho cô nhận thức thấy mình sai. Nếu cô bằng lòng tạm thời mất anh vì tương lai tốt đẹp lâu dài của cả hai người khi mà cô yêu anh nhiều đến thế, thì không ai có thể buộc tội cô là ích kỷ và thiếu đức hy sinh. Và miễn là Rosamund không biết gì về kế hoạch này, cô ấy có thể chắc chắn không phải chịu đựng nó.
Chỉ có điều, cô đang sợ là Robert có thể lợi dụng điều này để thay đổi tình cảm của anh đối với cô và thực tế cô đang đứng trước nguy cơ mất anh vĩnh viễn. Nói cho cùng, cái cô Kate trong chuyện phải chịu kết cục là mất đi người đàn ông mà mình yêu. Giờ thì Robert đã đọc truyện và biết câu chuyện diễn biến ra sao. Rõ ràng anh tức giận khi thấy mình bị lừa bịp, nhưng anh đã không bỏ cô mà đi.
Càng nghĩ, cô càng bị thuyết phục bởi ý nghĩ là không phải đã mất tất cả. Yếu tố quan trọng nhất vẫn còn - đó là tình cảm của Rosamund giành cho Robert, chắc chắn còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nếu anh không tin là cô ấy sẽ để lại gia tài cho mình thì anh đã chẳng cáu giận đến vậy. Tất cả chỉ tại lương tâm anh đã làm anh ta giận dữ đến vậy, và không nghi ngờ gì nữa, nó đã buộc anh phải cố tránh không để điều này xảy ra. Nhưng chính điều này sẽ đem đến tác dụng ngược lại, vì nó sẽ càng làm cho Rosamund thấy là anh xứng đáng với điều đó biết bao. Nàng sẽ nghi ngờ những người họ hàng của mình và sẽ muốn giúp ích cho một người thừa kế đáng giá hơn mà Jane đã tìm giúp cho nàng.
Sự lạc quan bẩm sinh của Jane càng làm củng cố thêm lập luận của cô. Bất cứ điều gì cô đã làm giờ sẽ vẫn tiếp tục diễn ra mà không cần cô phải động tay chút nào, lúc này cô phải lùi ra sau hậu trường để Robert nghĩ rằng cô rất ân hận và đang cố gắng hết sức sửa đổi. Cô sẽ bắt đầu bằng việc hết sức tiết kiệm trong chi tiêu hàng ngày, vì điều đó có vẻ như hiện tại họ sẽ vẫn tiếp tục sống cùng nhau trong căn hộ. Cô thậm chí có thể hỏi ý kiến anh về việc mở một tài khoản gửi tiền tiết kiệm, và không bao giờ hỏi anh về Rosamund mà để anh tự làm theo những gì cô đã sắp đặt. Kate trong truyện đã thất bại vì cô ta đã cố chi phối hoàn toàn người yêu mình. Jane sẽ không lặp lại sai lầm đó, và có thể cuối cùng cô sẽ nhận được những phần thưởng đáng giá hơn nhiều.
Những ngày, tiếp sau đó, Robert cảm thấy khoan khoái với một chương trình dạy khá nặng ở trường và sự có mặt khiêm tốn của Jane trong nhà không đến nỗi là không thú vị. Họ chia tay từ sớm để đi làm, nói chuyện đôi chút về những sự kiện diễn ra trong công việc hàng ngày của mình lúc ăn tối, và giành phần lón thời gian rảnh rỗi để đọc sách. Khi Robert có điện thoại, Jane đi vào bếp và đóng cửa lại để tránh không nghe chuyện của anh. Tất nhiên để có thể làm được như vậy là cô cũng phải cố gắng ghê gớm lắm, vì cô thèm muốn biết anh và ông Quick đã nói với nhau những gì đến chết được, nhưng làm gì nửa vời cũng chẳng bao giờ mang lại kết quả tốt đẹp. Cô đã đánh cược một khoản rất lớn và phải kiên trì để thắng trong ván bài này chứ.
Thực tế thì những cuộc nói chuyện như vậy không cho cô biết gì thêm nhiều vể những điều cô chưa biết. Sau một báo cáo vắn tắt về tình trạng sức khỏe, thường là vừa đủ thoả mãn những gì anh muôn biết, ông Quick nói rằng Rosamund nhờ ông nói với Robert là nàng yêu anh và đang nóng lòng gặp anh khi nàng về nhà.
- Tôi có thể đến thăm cô ấy ở bệnh viện được không?
- Nó không muốn thế. Nó nói là không muốn có một chút liên quan nào đến bệnh viện khi nghĩ về anh cả. Nó bảo ta nói với anh chỉ một từ thôi...“Cỏ” và bảo rằng chắc chắn anh biết nó nói gì.
Về điều này thì không có gì phải tranh luận nữa. nhưng anh có một câu hỏi khác nữa.
- Ông Quick... mọi sự bình thường cả phải không? Về việc mà tôi nhờ ông ấy? Không có gì đáng ngại... ông sẽ không để tôi thất vọng phải không? - Robert hỏi.
- Ta đảm bảo với anh rằng ta luôn quan tâm rất nhiều đến đề nghị của anh khi anh đến chỗ ta sáng hôm đó - vị luật sư trả lời - Nhưng mà, anh để quên quyển truyện của Henry James ở chỗ ta đấy.
- Tôi biết, tôi đã mua quyển khác rồi.
- Thế thì ta có thể giữ nó lại chứ? Ta thấy nó rất cuốn hút.
- Ông cứ giữ lấy mà đọc - Robert nói. Một ý nghĩ vụt đến với anh - Liệu Rosamund đã đọc cuốn sách ấy chưa?
- Không đến nỗi có khả năng như vậy đâu - Raymond Quick trả lời - Nó thích lịch sử và thích đọc hồi ký hơn tiểu thuyết, và giờ thì nó khó có đủ sức đọc hết một cuốn truyện như vậy. Ta tin là anh có thể không phải suy nghĩ gì đến khía cạnh này nữa đâu.
Thật lạ lùng, Robert nghĩ. Điều này cứ như thể bao giờ ông cũng hiểu nàng. Nàng là một ảo ảnh, một thần tượng đã đi theo anh suốt cuộc đời vậy mà thậm chí anh không hể biết nhà văn mà nàng yêu thích là ai.
- Tôi nên mang tặng cô ấy cái gì khi cô ấy về? -anh hỏi -Tôi muốn đón cô ấy trở về với một món quà nhỏ hay một thứ gì đại loại như vậy, có thể là một cuốn sách hay cái gì đó cô ấy có thể xem cho vui. Hoa hay cây cảnh? Tôi nghĩ là ông có thể gợi ý một chút cho tôi chăng?
Có thể nhận thấy khá rõ phía đầu dây bên kia ngập ngừng trước khi trả lời.
- Anh biết không, điều này thật là khác thưòng - ông Quick nói - vì trong suốt những năm ta biết nó - thực ra là cả cuộc đời nó rồi còn gì nữa, ta nghĩ đây là lần đầu tiên có người hỏi ý kiến ta về một món quà giành cho Rosamund đấy.
- Ý ông nói là người ta nghĩ rằng cô ấy đã có quá nhiều thứ rồi nên không cần phải tặng quà gì nữa phải không?
- Ta không biết mình định nói gì nữa - Ông già nói giọng buồn buồn - Ta chỉ biết là chưa hề có ai hỏi ta câu hỏi đó và ta cũng không biết phải trả lời sao nữa.
- Vậy là tôi sẽ phải tự nghĩ ra một cái gì đó vậy - Robert nói.
Từ lúc đó trở đi, bất cứ lúc nào thức, những khi không phải tập trung suy nghĩ vào điều gì khác thì anh lại canh cánh với ý nghĩ về một món quà giành cho Rosamund. Hoa thì rõ ràng là có rồi, sách thì quá nặng nề, quần áo bất cứ loại nào cũng không thích hợp, nước hoa thì anh không thích. Anh cũng đã suýt định mua một bộ quân cờ ngà vì biết là cô thực sự thích đánh cờ và họ có thể cùng nhau chơi cờ, nhưng ý nghĩ là cô còn đang quá yếu, không nên làm điều gì mà phải suy nghĩ tập trung quá mức đã ngăn cản anh.
Một chiếc nhẫn? Không. Quá nhiều ý nghĩa tượng trưng. Hay một món đồ trang sức vậy? Không. Liệu những thứ đó có ý nghĩa gì đối với một cô gái sắp chêt?
Tốt hơn hết là tặng nàng một trò chơi hay một món đồ chơi nào đó. Đơn giản nhưng hấp dẫn và thú vị. Phải mất đến 45 phút lang thang trong một cửa hiệu bán các loại trò chơi điện tử, nhưng anh vẫn không thể tìm ra món đồ nào làm mình vừa ý. Chắc chắn là chúng sẽ làm cho Rosamund vui và giết thời gian, nhưng dường như vẫn có gì đó chưa ổn. Chúng gợi đến một tương lai mà ở đó không có chỗ đứng cho nàng. Những suy nghĩ của Rosamund phải được gắn với hiện tại và quá khứ; món quà cho nng phải là một món đồ của dĩ vãng.
Ý nghĩ đó đưa anh đến những cửa hiệu bán đồ cổ, và anh đã tìm thấy thứ đổ mình cần ở một cửa hiệu bên đường gần trưòng. Đó là hiệu chuyên bán đồ từ thời Victoria, vật bắt mắt anh là một chiếc hộp nhạc gỗ dái ngựa có những miếng bịt góc bằng đồng tròn nhẵn. Nó chơi được bốn giai điệu trong đó có bài “Nguồn hạnh phúc của anh chỉ trong đôi mắt em.”
Cô gái bán hàng tươi cười trong bộ đầm cốt tông nâu dài quét đất luôn tay đưa lên đầu sửạ những lọn tóc bướng bỉnh một cách công phu đã để anh chơi nó vài lần.
Thật thú vị. Nếu anh bị ốm và phải nằm trên giường, Robert cảm thấy nó sẽ đem lại cho anh sự dễ chịu lớn lạo - gỗ trơn nhẵn, chỉ cần quay cái tay cầm một chút và chọn bài, tự nó sẽ chơi nhạc. Rosamund chắc biết rõ lời bài thơ của Ben Jonson. Nếu không, anh sẽ đọc cho nàng nghe.
Tài khoản ngân hàng của anh được bổ sung bởi khoản lương hàng tháng chỉ vừa đủ để thanh toán. Nó mang lại cho anh một cảm giác vô cùng hài lòng khi đã cho đi tất cả những gì mình có.
- Bây giờ tôi chưa muốn mang nó đi - anh nói với cô gái vẫn đang sửa sang từng lọn tóc - Cô có thể giữ nó giúp tôi đến chiều mai không?
Anh không muốn gửi cái hộp đàn này cho văn thư trường giữ vì như thế có thể gây nên một số chuyện đồn đại vớ vẩn. Anh càng không muốn để Jane thấy nó, không phải vì cô có thể tò mò mà vì anh có cảm tưởng là mang cái hộp đó về để dưới cùng một mái nhà với Jane là điều gì đó thật sai trái, cũng như việc tặng Rosamund một món trò chơi điện tử là sai vậy. Cái hộp nhạc này phải được chuyển thẳng từ nơi hiện đang để nó đến tận tay Rosamund, và trừ phi ông Quick có ý kiến nào khác đi, còn nếu không nó sẽ được mang đến tặng nàng vào khoảng năm giờ chiều mai.
Rosamund sẽ được đưa về nhà hôm nay.
- Để cho cô ấy được nghỉ ngơi trong vòng 24 giờ - ông Quick nói - và bà Patterson sẽ đến đó ngày mai, như thế anh sẽ được gặp chỉ những khuôn mặt thân thiện quen thuộc.
Cả cuộc sống của Robert dường như chỉ hướng về cái giây phút anh mang món quà của mình dâng tặng cho Rosamund. Nó như thể tất cả những hy vọng và kỳ vọng chết người của thời niên thiếu mà anh đã vô cùng vất vả đấu tranh để giữ kín và phủ nhận lại trỗi dậy và hòa vào nhau thành cảm giác vui sướng mong đợi dâng trào này. Thật là điên khi đặt trái tim và hy vọng trước việc phải bưng bít một sự việc hiển nhiên dến thế. Khả năng thất vọng là vô hạn, vượt xa sức tưởng tượng. Việc đã dám yêu Jane không có gì đáng so sánh cả.
Cuộc Sống Ngắn Ngủi Cuộc Sống Ngắn Ngủi - Anna Clarke Cuộc Sống Ngắn Ngủi