However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Nick Vujicic
Dịch giả: Nguyễn Bích Lan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 93
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2552 / 33
Cập nhật: 2016-06-09 04:35:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Niềm Tin Soi Sáng Con Đường
ào tuổi mười lăm tôi bắt đầu biết tin ở Chúa. Tôi cầu xin ở Người sự rộng lượng và cầu xin Người chỉ cho tôi một hướng đi. Tôi cầu xin Người soi sáng con đường dẫn tôi tới mục đích sống. Bốn năm sau đó, sau khi được làm lễ rửa tội lần nữa, tôi bắt đầu chia sẻ đức tin của mình với người khác thông qua các buổi nói chuyện và biết rằng tôi đã tìm ra hướng đi. Sự nghiệp của một diễn giả và một người truyền giáo mà tôi có đã phát triển thành sứ mệnh của một mục sư hoạt động trên khắp thế giới này; và chỉ mới vài năm trước thôi, thật không thể đoán trước được, một điều kỳ diệu đã xảy ra nâng bổng trái tim tôi và giúp khẳng định rằng tôi đã chọn được con đường đúng.
Sáng chủ nhật hôm ấy, khi đi xe lăn tới một nhà thờ ở California để nói chuyện với giáo dân, tôi không thấy điều gì bất thường cả. Khác với những lần diễn thuyết xa xôi, buổi nói chuyện này diễn ra ở gần nhà tôi, Nhà thờ Knott Avenue ở Anaheim ngay ở dưới phố, rất gần nơi tôi sống.
Khi nghi thức hành lễ bắt đầu, tôi vào nhà thờ bằng xe lăn trong khi đội hợp xướng hát khúc thánh ca mở đầu. Tôi đến ngồi trên một chiếc ghế băng ở hàng đầu và nhẩm lại bài diễn thuyết mà tôi sắp thực hiện giữa một giáo đường kín người. Đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện với giáo dân tại nhà thờ Knott Avenue và tôi không trông đợi họ biết nhiều về tôi, vậy nên tôi rất ngạc nhiên khi nghe thấy ai đó cất tiếng gọi rất ro, át cả tiếng hát trong nhà thờ: ”Nick! Nick!”.
Tôi không nhận ra ai đang gọi mình, thậm chí còn không tin rằng tôi chính là “Nick” mà người đó đang gọi. Nhưng khi quay đầu lại nhìn, tôi thấy một người đàn ông lớn tuổi đang giơ tay vẫy.
“Nick! Tới đây!”, ông ấy lại gọi to.
Khi tôi nhìn thấy ông, ông chỉ tay vào một người trẻ tuổi hơn đang bế một đứa bé bên cạnh. Nhà thờ lúc ấy đông đến nỗi thoạt đầu tôi chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của đứa trẻ mà người đàn ông kia bế trên tay, một mái tóc nâu óng và nụ cười của một đứa trẻ đang thay răng.
Rồi người đàn ông đang bế đứa bé đó nâng đứa nhỏ lên cao hơn giữa đám đông để tôi có thể thấy nó rõ hơn. Hình ảnh đầy đủ về đứa bé khiến cảm xúc dâng trào trong tôi một cách mạnh mẽ đến mức nếu tôi có chân thì hai đầu gối của tôi chắc hẳn đã khuỵu xuống.
Đứa bé có đôi mắt sáng ấy giống như tôi. Không có tay. Không có chân. Nó thậm chí cũng có cái mẩu bán chân trái bé tẹo giống y như bàn chân của tôi nữa. Tôi hiểu tại sao hai người đàn ông ấy lại háo hức muốn cho tôi nhìn thấy đứa bé đến thế. Sau đó tôi được biết đứa bé tên là Daniel Martinez, con trai của Chris và Patty.
Khi ấy tôi đang sắp sửa bắt đầu bài diễn thuyết, nhưng nhìn thấy Daniel – thấy hình ảnh của chính mình – những cảm xúc cứ cuộn trào khiến tôi không thể nào tập trung suy nghĩ được. Trong những giây phút đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ ấy, tôi cảm thấy một niềm cảm thông sâu sắc dành cho bé và gia đình em. Nhưng sau đó, ký ức nhức nhối cùng cảm xúc đau thương bùng nổ khi tôi nhớ lại một cách rõ ràng mình đã cảm thấy như thế nào ở cái tuổi của bé, và tôi hiểu rằng chắc hẳn Daniel cũng đang trải qua những gì mà tôi đã từng.
Mình biết đứa trẻ đó cảm thấy như thế nào, tôi nghĩ. Mình từng trải qua những điều mà nó sẽ trải nghiệm. Nhìn Daniel, tôi cảm thấy một mối dây kết nối tinh thân kỳ lạ cùng sự cảm thông vô bờ bến. Cảm giác bất an, buồn nản, cô đơn của những ngày xưa lại ào về, khiến tôi nghẹn ngào. Tôi cảm thấy như thể mình đang bị nướng dưới những ngọn nến sân khấu nóng rực. Tôi bị choáng váng. Đó không phải là cơn hoảng sợ; hình ảnh của đứa bé ở trước mặt tôi đã chạm đến đứa trẻ trong con người tôi.
Thế rồi tôi tìm được những ý nghĩ giúp tôi lấy lại bình tĩnh. Hồi bé mình không biết bất cứ một ai có hoàn cảnh giống như mình để có thể hướng dẫn mình, chỉ bảo cho mình, nhưng bây giờ Daniel đã có người để chia sẻ. Mình có thể giúp cậu bé. Cha mẹ mình có thể giúp cha mẹ cậu ấy. Daniel không phải trải qua những gì mình đã phải trải qua. Có lẽ mình có thể giúp cậu ấy tránh được những nỗi tủi buồn, đau khổ mà mình đã phải chịu đựng. Đây là một hoàn cảnh mà qua đó tôi có thể thấy rằng, dẫu sống không có chân tay sẽ đối mặt với vô vàn khó khăn, nhưng cuộc đời tôi vẫn có những giá trị để chia sẻ. Sự khiếm khuyết về hình thể không thể ngăn cản tôi tạo ảnh hưởng tích cực trên đời này. Được khích lệ và truyền cảm hứng phấn đấu vươn lên cho người khác là niềm vui của tôi. Cho dù tôi không thể thay đổi được thế giới này nhiều như tôi mong muốn, tôi vẫn biết một cách chắc chắn rằng cuộc sống của mình không bị lãng phí, mà ngược lại rất có ích. Tôi đã và đang quyết tâm đóng góp cho cuộc đời. Bạn nên tin rằng chính bạn cũng có đủ khả năng để làm điều đó.
Một cuộc sống không có ý nghĩa tức là cuộc sống không hy vọng. Cuộc sống không hy vọng là cuộc sống không có niềm tin. Nếu bạn tìm ra một cách để đóng góp cho cuộc đời này, tự nhiên bạn cũng sẽ thấy ý nghĩa, hy vọng và niềm tin sánh bước cùng bạn vào tương lai.
Tôi tới nhà thờ Knott Avenue với mục đích khích lệ và truyền cảm hứng cho người khác. Việc nhìn thấy một cậu bé giống như mình giữa đám đông thoạt đầu khiến tôi bối rối, nhưng cậu bé là một sự khẳng định đầy sức mạnh của tác động tích cực mà tôi có thể tạo ra trong cuộc sống của nhiều người, đặc biệt là những người đang phải đối mặt với thử thách lớn lao như Daniel và cha mẹ cậu.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ đó khiến tôi xúc động đến mức tôi thấy cần phải chia sẻ những gì mình đang nhìn thấy, đang cảm thấy với giáo đoàn, vậy nên tôi mời cha mẹ của Daniel đưa cậu bé lên chỗ tôi.
”Không có sự trùng hợp ngẫu nhiên nào trong cuộc sống”, tôi nói. ”Mỗi hơi thở, mỗi bước đi của chúng ta đều được Chúa quyết định. Không phải ngẫu nhiên mà trong căn phòng này lại xuất hiện một cậu bé không tay không chân khác”.
Khi tôi nói điều đó, Daniel nở nụ cười rạng ngời, thu hút tất cả người có mặt trong nhà thờ. Cả giáo đoàn im phăng phắc khi cha cậu bé nâng cậu lên và đưa tới bên cạnh tôi. Hình ảnh chúng tôi ở bên nhau, một thanh niên và một đứa trẻ cùng có chung thách thức mà số phận mang đến, nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, khiến cho những người có mặt tại nhà thờ không cầm được nước mắt.
Tôi vốn không dễ khóc, nhưng vì mọi người xung quanh đều khóc trong niềm xúc động dâng trào nên tôi không thể nào cầm được nước mắt. Tối hôm đó về nhà, tôi nhớ mình cứ im lặng, chìm trong dòng suy nghĩ. Tôi cứ nghĩ đến cậu bé đó và nghĩ rằng chắc hẳn cậu đang trải qua những cảm giác mà tôi đã từng. Rồi tôi hình dung những gì cậu sẽ cảm thấy khi nhận thức cậu đang phát triển, khi cậu phải đương đầu với sự tàn nhẫn, sự từ chối mà tôi đã từng trải qua. Tôi thương cậu bé vô cùng khi hình dung những nỗi đau đớn mà có thể cậu sẽ phải chịu đựng, nhưng rồi tôi cảm thấy ấm lòng hơn bởi vì tôi biết cha mẹ tôi và chính tôi có thể làm giảm gánh nặng cho cậu, thậm chí thắp sáng niềm tin và hy vọng trong trái tim cậu. Tôi nóng lòng muốn nói với cha mẹ tôi điều đó bởi tôi biết họ sẽ rất háo hức, sẵn lòng gặp cậu bé ấy để gieo hy vọng cho cậu và cha mẹ cậu. Cha mẹ tôi đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, đau đớn và buồn rầu trong quá trình sinh và nuôi nấng đứa con khuyết tật của họ. Họ chẳng có một ai hướng dẫn để vượt qua tất cả những điều đó một cách dễ dàng hơn. Tôi biết cha mẹ tôi sẽ cảm thấy biết ơn cuộc đời đã cho họ cơ hội giúp đỡ gia đình cậu bé.
Cuộc Sống Không Giới Hạn Cuộc Sống Không Giới Hạn - Nick Vujicic Cuộc Sống Không Giới Hạn