Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
10. Nỗi Sợ Thật Sự
C
ái nơi gọi là trại chó hoang ấy chẳng có gì vui vẻ. Đó là một kỷ niệm kinh khủng nhất trong kiếp chó của Cún Bụi. Cứ mỗi lần mơ tới đoạn rùng rợn đó Cún Bụi lại bắt đầu la hét. Khiến ông Bồ Hôi giật mình tỉnh giấc càu nhàu: “ Con chó quái quỷ ấy lại nằm mơ. Không thể mãi như thế được!” Trên thực tế, ông Bồ Hôi cũng cảm thấy sợ. Tiếng thét vang dài lên từ trong ký ức của Cún Bụi khiến máu trong người ông như đông lại. Ông vội đánh thức bà Tiêu Cay để cảm thấy đỡ trống trải.
-Gì đấy anh? Chuyện gì đấy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
-Con chó nó đang nằm mơ. Ông thì thào đáp.
-Lại nó nữa! Bà Tiêu Cay la lên. Nhất định không thể kéo dài tình trạng này được nữa.
Bà Tiêu Cay tức tối nghiến răng kèn kẹt.
Riêng Bé Táo vẫn ngủ say. Giấc ngủ hồn nhiên của những đứa trẻ mà ngay cả súng đại bác nổ bên tai cũng không đánh thức được.
Còn Cún Bụi đang bị nhốt kín trong nhà bếp. Một mình với cơn mộng mị. Một mình với những kỷ niệm của ngày tháng sống trong trại chó hoang.
Cảnh huyên náo lên đến đỉnh điểm khi Cún Bụi cùng đám bạn đặt chân đến trại. Mái tôn và sàn xi-măng như muốn nổ tung dưới những tiếng reo hò, la hét !
Tất cả trại viên trong lồng sắt đều chạy ùa ra chỗ chắn song. Những tràng “gâu gâu” vang lên khắp bốn phía.
-Ê! Các chàng trai, có lính mới đấy!
-Thật vui khi có đông bạn đến với chúng ta.
-Kìa, Khịt Mũi đấy à! Thế nào ? To mồm như đằng ấy mà cũng để cho chúng nó tóm thêm lần nữa à ?
-Ba ngày ! Chỉ ba ngày thôi !
-Ngài thị trưởng muôn năm !
-Xúp ngoài ấy không ngon à ?
Và vân vân…
Ồn ào như thế để ra điều ta đây mạnh mẽ, ra vẻ mình không biết sợ. Nhưng chẳng bao lâu sau, bầu không khí lại im phăng phắc như lúc còn ở trên ô tô, và tít tận cùng sự im lặng ấy, mặc dù đã được ngụy trang dưới nhiều vỏ bọc tự mãn, Nỗi Sợ Thật Sự đang bao trùm. Nỗi sợ mà trước đây Cún Bụi từng cảm thấy khi đứng trước thân thể bất động của Mõm Đen .
Nó cảm thấy nỗi sợ ấy lởn vởn khắp nơi trong những cuộc trao đổi nhỏ to giữa các trại viên xung quanh nó.
Một anh nói :
-Tôi sẽ không ở đây lâu đâu. Chỉ cần kiểm tra lý lịch là xong ngay.
Một anh khác hậm hực :
-Với tôi, kẻ đầu tiên động đến, tôi sẽ cắn cho biết tay !
-Tớ thì tớ bất cần… Dẫu sao cũng cứ mặc đời đưa đẩy…
Và điều kinh khủng nhất mà Cún Bụi nhận thấy rất rõ, đó là không ai tin vào những điều họ nói.
Cũng có những tay ngồi lẩm bẩm một mình :
-Họ nói rằng vì vệ sinh công cộng ! Xin can các vị nhé ! Cứ như bọn khuyển chúng tôi làm ô nhiễm môi trường không bằng! Thế ô tô của ai ngày nào cũng xịt khói vào mõm chúng tôi? Họ lại còn nói đến chuyện bài trừ bệnh dại. Nhưng chính các ông mắc bệnh dại chứ nào phải chúng tôi! Họ đánh nhau liên hồi kỳ trận. Hôm kia, trên phố Gióp-rơ-đô, tôi thấy có hai tay trong bọn ông nhảy xổ vào nhau chỉ vì tranh nhau chỗ đậu ô tô…
Một tay khác ngắt lời:
-Bác nói đúng. Chính họ mắc bệnh dại chứ ai, xem này, tuần trước tôi đã bị một người trong bọn họ cắn đấy!
Cũng có mấy tiếng cười khúc khích nổi lên đây đó.
-Nhưng thật thế mà, xin thề với các anh! Lão tự nhận là bạn của ông chủ tôi. Tôi lại gần lão, đầy tin tưởng, tôi giơ chân lên làm quen và khợp! Không ngờ lão đớp luôn cho tôi một phát!
-Thôi! Đủ rồi, ông tướng ạ, kết thúc đi!
Nhưng ngay sau đó, mọi người đều nín bặt. Chứng tỏ Nỗi Sợ Hãi Thật Sự đang luẩn quẩn đâu đây. Chứng tỏ không ai thực sự muốn trò chuyện. Chứng tỏ ai cũng đang lo lắng cho số phận của mình.
Và thời gian trôi đi. Những con chó có chủ mỗi lần nghe cánh cửa lớn bên ngoài mở ra là nhảy chồm lên. Mõm dán vào song sắt. Thỉnh thoảng, có một ông chủ đến thật. Thế là phải chứng kiến cảnh chủ và chó ôm chầm lấy nhau. Trong cảnh ấy, khó có thể biết ai là kẻ vui mừng hơn cả. Chú chó nhảy cẫng lên, kéo căng sợ xích buộc cổ còn ông chủ thì luôn mồm gọi tên của con cún cưng. Rồi hôn nhau, vuốt ve nhau, liếm láp nhau. Đủ các trò yêu thương!
Lông Xù nhận xét:
-Dĩ nhiên đó là hạng chó nhà nòi đấy.
(Trong trại chó hoang, nguyên một bọn bị tóm gồm Lông Xù, Cún Bụi, Khịt Mũi và mấy tên chó khác được giam trong cùng một chuồng.)
Cún Bụi hỏi:
-Chó nhà nòi là chó gì hở bác?
Khịt Mũi bĩu môi, giọng khinh bỉ:
-Đó là một giống chó do con người lai tạo ra, hoàn toàn mang tính chất “nhân tạo”. Họ chọn ra một giống chó nhanh như chó săn thỏ chẳng hạn, một giống chó khỏe như Bô-xơ và một loài chó dai sức như chó săn chuột của Anh rồi lại ba loại chó với nhau. Và thế là được một giống cho Đô-bơ-man rồi, họ không để lai tạp với các giống chó khác. Kết quả thu được gọi là chó nòi. Con người thích như thế. Nhân tiện nói thêm, đó là một giống chó đần độn, bởi vì bọn Đô-bơ-man, tớ có quen mấy tên trong bọn chúng nên tớ rất muốn nói cho các cậu biết rằng chúng không biết tìm xương có tủy. Nghĩ cũng tự nhiên thôi, vì chúng chỉ giao phối với những kẻ cùng huyết thống… Và một lũ xấu xa! Đã thế lại còn ra điều vênh váo và tự mãn!
Lông Xù chữa lại:
-Chú mày nói hơi quá đấy. Tôi có một anh bạn Đô-bơ-man, anh ta rất tốt!
Khịt Mũi nhượng bộ:
-Tôi đồng ý là cũng có trường hợp ngoại lệ, nhưng nhìn chung thì…
Cún Bụi quay sang hỏi Lông Xù :
-Còn bác? Bác có thuộc giống chó nhà nòi không?
Lông Xù cố nặn ra một thứ từa tựa như nụ cười.
-Tớ ấy à? Tớ là một con chó của tất cả các giống chó. Tất cả các giống chó đều là anh em của tớ. Ngay cả Khịt Mũi cũng không hoàn toàn giống tớ. Và, cả nhóc nữa, nhóc càng ít giống tớ.
-Thế bác không có chủ à?
Nụ cười trên mép Lông Xù đột nhiên biến mất. Một khoảng dài im lặng. Dài ơi là dài. Cuối cùng, Lông Xù giải thích:
-Tớ đã từng có một bà chủ…
Im lặng.
-Rồi sao nữa hả bác?
Im lặng.
-Sau đó tớ đã lạc mất bà ấy.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao. Dưới mái tôn, cả trại chó hoang nóng như dưới địa ngục. Ai nấy đều thè lưỡi thở phì phì.
-Lạc mất thế nào?
-Như tớ đã nói rồi đấy. Có một buổi tối tớ đi chơi và sáng hôm sau, khi quay về, thì bà ấy không còn ở đó nữa. Căn hộ hoàn toàn trống trơn. Bà ấy đã chuyển đi nơi khác.
Khịt Mũi nói:
-Chuyện xưa như trái đất ấy mà. Bà ấy đi theo nhân tình đấy. Anh tình nhân rõ ràng là không thích chó. Mà giữa tình nhân và bác, bà ấy đã chọn anh kia.
Lông Xù trả lời:
-Có thể như thế lắm.
Cún Bụi lấy làm lạ:
-Nhưng tại sao bác không theo dấu của bà ấy?
-Còn tìm mà làm gì… Người ta đã không muốn mình nữa thì làm vậy phỏng có ích gì?
Khịt Mũi tán thành:
-Bác xử sự như thế là đúng. Chúng ta có danh dự của chúng ta chứ !
Lông Xù ngồi im. Mãi một lúc sau mới lên tiếng, bằng một giọng xa xăm như tự nói với chính mình ;
-Nghĩ cho cùng, đó cũng là lỗi của tớ. Tớ đã không thuần hóa bà ta đúng cách…
Đến đó thì cuộc nói chuyện bị gián đoạn bởi một sự kiện mà Cún Bụi không bao giờ quên. Chính sự kiện mà kể từ hôm đó, đêm nào nó cũng giật mình la hét. Cánh cổng chính mở toang trong ánh chiều tà. Một chiếc xe tải màu đen từ từ chạy thụt lùi vào trại. Từ trên xe, mười người đeo găng tay da ào ào nhảy xuống. Họ mở cả một dây cửa chuồng, túm lấy những con chó đang bị giam và quẳng bừa lên chiếc xe tải. Ông giám đốc trại với vẻ mặt rất nhân từ đứng giám sát nhân viên làm việc. Bọn chó sủa ầm lên, kháng cự bằng cả bốn chân và xông vào cắn. Nhưng vô ích. Mọi việc diễn ra rất nhanh. Chiếc xe tải mở máy chạy đi. Cánh cổng khép lại. Im lặng đầy chết chóc. Cơn gió của Nỗi Sợ Hãi Thực Sự vừa tràn qua. Bọn chó còn lại bàng hoàng nhìn dãy chuồng sắt trống trơn. Những chiếc chuồng của ngày thứ ba.