Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ại nói nữa rồi, từ khi nàng bước sang tuổi 18 thì nhũ mẫu lúc nào cũng kể lể trước mặt nàng nào thiên kim nhà ai gả cho công tử nhà ai, nào công tử nhà này cầu hôn thiên kim tiểu thư nhà ai. Nếu không thì lại khuyên nàng phải giống các tiểu thư khuê các kia, mặc những kim sam lũ váy tơ lụa.
- Nhũ mẫu, đúng là ta ăn mặc đơn giản không giống ai nhưng ta thấy rất thoải mái. Ta không cần nam tử phải bảo vệ hay là đối đãi với ta thế này thế kia, bổn công chúa cũng không cầu bọn họ cưới ta. Vả lại, tìm khắp thành Trường An này cũng chẳng có ai có thể vừa mắt được bổn công chúa cả!
- Vậy Hách đại nhân kia thì sao? - đột nhiên một câu toát ra làm cho Lý Vân Dung khựng người lại, thần sắc quật cường nháy mắt biến ngượng ngùng.
Nàng liếc Cúc Hương một cái.
- Bỗng dưng nhắc tới người kia làm gì?
- Hách đại nhân chưa có thê thiếp lại tuấn tú lịch sự, nô tỳ cảm thấy hắn và công chúa rất xứng đôi.
- Nói bậy!
- Nô tỳ không có nói bậy!
- Hách đại nhân? Vị này... - nhũ mẫu tò mò hỏi.
- Đó chính là thống lĩnh ngự tiền Hách Khiếu Phong đại nhân ạ! Lần trước ba người chúng ta từng đối mặt với hắn một lần, về phần có chuyện gì thì không thể kể ra đây bởi vì nó không quan trọng. Quan trọng là chúng ta cảm thấy hắn đối với công chúa rất tốt!
- Chuyện này là thật sao? - vừa nghe thấy có người có hứng thú với công chúa thì ánh mắt mờ mịt của nhũ mẫu đột nhiên sáng lóe lên như chuông đồng
- Sao trước giờ không nghe các ngươi nói qua. Vị Hách đại nhân kia năm nay bao nhiêu tuổi? Diện mạo trông thế nào? Tính tình ra làm sao?
Cúc Hương giơ lên ngón tay cái:
- Đó là đệ nhất mỹ nam tử, võ công cao cường. Trong cảm nhận của cung nữ chúng ta thì đó một hình tượng người chồng tốt nhất, ngay cả phi tử trong Dịch Đình cung này cũng mê hắn như điếu đổ. Nghe Cúc Hương nói như vậy, Khấu Nhi cũng nhịn không được mà bật cười.
Nhũ mẫu vui vẻ nói:
- Ai nha, nam nhân tốt như vậy thì còn chờ gì nữa chứ. Công chúa, người mau nói với hoàng thượng đi, xin hoàng thượng tác hợp cho người và Hách đại nhân kia.
- Làm ơn mà. Các ngươi càng nói càng khoa trương. Ta chỉ là muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút nhưng các ngươi lại nói tới hôn sự. Không nói với các ngươi nữa - Lý Vân Dung than thở, xoay người hướng phía ngoài cung bước đi.
Kỳ thật là mặt nàng đang đỏ như gấc chín, không muốn để các nàng nhìn thấy mà có dịp giễu cười.
- Công chúa, người đi đâu?
- Nếu không thể luyện kiếm, cũng không thể cưỡi ngựa, bắn cung thì ta đi dạo. Các ngươi không được phép đi theo ta! - nàng hắng giọng cảnh cáo, một thân quần áo đơn giản liền chạy đi nhanh như bay.
Sự thật là từ đêm hôm đó nàng không hề gặp lại Hách Khiếu Phong, và cũng từ đêm hôm đó, tư thế oai hùng bất phàm kia đã in đậm và quấy nhiễu tâm trí nàng mãi. Theo lời Khấu Nhi thì hành tung người này rất mơ hồ, thần long kiến thủ bất kiến vĩ*. Nhiều lần nàng cố ý gây chuyện trong hoàng cung hoặc là đi tìm hoàng huynh để xem có thấy hắn hay không nhưng kết quả là... thất vọng.
*rồng thần thấy đầu không thấy đuôi... chỉ sự bí ẩn. Nàng dạo quanh ngự hoa viên tới độ nhàm chán không chịu nổi, cho dù hoàng thành có rộng lớn, phong cảnh có đẹp mấy thì làm sao so được với thế giới bên ngoài kia?
Nàng ngồi ở bên rìa hồ nước, dựa vào lan can hướng mắt nhìn hình ảnh bị đảo ngược trong mặt nước. Nước hồ phản chiếu lại khuôn mặt của nàng chưa hề trang điểm, nàng không thích làm mấy chuyện đó, đơn giản vì thấy rất phiền phức. Đôi khi nàng thấy chính mình không hề thích hợp với cuộc sống đế vương này. Cũng giống như những con cá trong ao nước này, nhàn nhã không phải lo cái ăn. Nhưng nếu chúng biết bên ngoài còn có sông dài biển rộng thì chúng có thể chấp nhận ở trong cái ao này tới chết sao?
Lúc trước nàng còn có thể xuất cung ngắm cảnh, vì dưỡng thương, ước chừng một tháng này chưa hề bước chân ra khỏi cung. Nàng cảm thấy chân mình như sắp bị cuồng lên vì bị giam cầm vậy.
- Thật là nhàm chán quá đi...!
Nàng khẽ thở dài, ngồi lên trên lan can, hai chân vắt ra ngoài lắc qua lắc lại, tuyệt không sợ nếu nhỡ ngã xuống dưới ao thì thế nào. Mực nước dưới hồ rất sâu, ngập tới đầu người đứng. Hai chân đong đưa qua lại, nàng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, muốn thử xem mức độ giữ thăng bằng của mình thế nào.
Dù sao cơ thể nàng cũng đang bình phục, gần như là hoàn toàn, nếu cứ để cho gân cốt tay chân bất không được vận động thế này thì nàng thật sự buồn muốn chết mất!
Sự nhàm chán nhanh chóng được loại bỏ khỏi tròng mắt, nhìn trên một cái, nhìn dưới một cái, nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, linh quang chợt lóe lên.
Hắc hắc, hai bên khóe môi nàng giơ lên ranh mãnh. Nếu không được đụng tới binh khí, không được cưỡi ngựa bắn cung thì nàng có thể tìm ra một trò khác. Trước mắt "cái kia" chính là một chủ ý để giải buồn hữu hiệu!
Nàng nhìn đông nhìn tây một lát, thấy bốn bề đều vắng lặng liền nhảy xuống khỏi lan can, xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Quyết định xong, chân tay cũng phối hợp linh động, gân cốt căng lên chuẩn bị.
Công Chúa, Thất Lễ Nàng A Công Chúa, Thất Lễ Nàng A - Mạc Nhan