Nguyên tác: The Girl With The Make-Believe Husband
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:30 +0700
Chương 10
T
ại thời điểm này, một cuộc sống bình yên nghe có vẻ kỳ diệu. Ngày khởi hành của bọn anh đã đến gần, và anh không mong chờ điều này. Em có biết không chắc sẽ phải mất ít nhất năm tuần để đến Bắc Mỹ? Anh được cho biết hành trình quay về sẽ ngắn hơn, vì gió thổi chủ yếu từ tây sang đông và do đó đẩy các con tàu đi theo. Đây là một điều an ủi nhỏ, mặc dù, bọn anh không được cho biết dự kiến ngày trở về.
Edward nhờ anh nói lời chào với em và không được nói với em rằng anh ta là một thủy thủ khốn khổ.
- Thomas Harcourt gửi em gái Cecilia.
Vào lúc Cecilia tìm thấy Edward trong phòng ăn chính của Nhà trọ Đầu Quỷ, anh đang ăn sáng. Và đã đi ủng.
“Ồ, không cần đứng dậy,” cô nói, khi anh đẩy ghế ra đứng lên. “Xin mời.”
Anh đứng yên trong giây lát, rồi gật đầu. Anh đang phải cố gắng, cô nhận ra, từ bỏ cách cư xử như một quý ông của mình. Nhưng anh đang ốm. Đang hồi phục, nhưng vẫn ốm. Chắc chắn anh có quyền bảo tồn năng lượng của mình bất cứ nơi nào có thể.
Và cô có nhiệm vụ phải chắc chắn rằng anh ổn. Đó là khoản nợ phải trả của cô. Anh có thể không nhận ra rằng cô nợ anh, nhưng cô thì có. Cô đã lợi dụng bản chất tốt đẹp và cái tên họ đáng kính của anh. Điều tối thiểu cô có thể làm là khôi phục lại sức khỏe tốt cho anh.
Cô ngồi đối diện anh, hài lòng khi thấy anh dường như ăn nhiều hơn hôm qua. Cô đã bị thuyết phục rằng nguyên nhân sự yếu đuối kéo dài của anh là do chấn thương ở đầu ít hơn là do anh đã không ăn gì trong một tuần qua.
Mục tiêu cho ngày hôm nay: Đảm bảo cho Edward ăn uống đúng cách.
Chắc chắn dễ dàng hơn rất nhiều so với mục tiêu của ngày hôm qua, đó là ngừng nói dối.
“Anh đang thưởng thức bữa sáng à?” Cô hỏi một cách lịch sự. Cô không biết anh đủ rõ để hiểu được tâm trạng của anh, nhưng anh đã rời khỏi phòng của họ một cách vội vã kỳ lạ, thậm chí không mang giày. Phải thừa nhận, cô đã nói với anh rằng cô muốn mặc quần áo mà cô ngụ ý rằng cô hy vọng có sự riêng tư, nhưng chắc chắn đó không phải là một yêu cầu vô lý.
Anh gấp tờ báo đang đọc lại, đẩy một đĩa thịt xông khói và trứng về phía cô, và nói, “Món này rất ngon, cảm ơn em.”
“Có trà không?” Cô hỏi đầy hy vọng.
“Không phải sáng nay, anh sợ như vậy. Nhưng _ “ anh nghiêng đầu về phía một mảnh giấy gần đĩa của mình, “Chúng ta đã nhận được một lời mời.”
“Một lời mời ạ?” Phải mất vài phút để Cecilia hiểu được những gì đáng lẽ phải là một tuyên bố đơn giản. “Cho cái gì?”
Và hơn thế nữa, từ ai nhỉ? Theo như cô biết, những người duy nhất biết cô và Edward đã kết hôn là một vài sĩ quan quân đội, ông bác sĩ và người đàn ông quét sàn trong bệnh viện nhà thờ.
Hay đúng hơn, đó là những người duy nhất nghĩ rằng họ biết.
Cô cố gắng để nặn ra một nụ cười. Hiện tại tâm trạng của cô ngày càng rối hơn.
“Em không khỏe à?”
“Không ạ,” cô nói, giọng cô phát ra đột ngột từ trong cuống họng. “Em ổn. Tại sao anh hỏi thế?”
“Gương mặt em có một biểu hiện rất kỳ lạ,” anh giải thích.
Cô hắng giọng. ”Em nghĩ rằng, chỉ do đói bụng thôi.” Chúa ơi, cô là một kẻ dối trá khủng khiếp.
“Đây là từ Thống đốc Tryon,” Edward nói, trượt tờ thiệp mời qua bàn. “Ông ấy tổ chức một vũ hội.”
“Một vũ hội. Bây giờ ư?” Cecilia lắc đầu ngạc nhiên. Người phụ nữ ở tiệm bánh đã nói rằng vẫn còn một bối cảnh xã hội nhộn nhịp ở New York, nhưng có vẻ kỳ quái, khi những trận chiến vẫn đang diễn ra rất gần.
“Con gái của ông ấy tròn mười tám tuổi. Anh được cho biết ông ấy không cho phép bỏ qua một dịp như thế này.”
Cecilia nhặt tờ giấy da dê mỏng mịn lên - Chúa ơi, người ta tìm thấy giấy da dê ở đâu tại New York? Cuối cùng, cô cũng đọc nội dung tấm thiệp. Chắc chắn, Đại úy Danh dự và Phu nhân Rokesby được mời đến một lễ kỷ niệm trong ba ngày tới.
Cô thốt lên điều đầu tiên xuất hiện trong đầu: “Em không có gì để mặc.”
Edward nhún vai. “Chúng ta sẽ tìm thấy một cái gì đó.”
Cô tròn mắt. Anh ấy là một người đàn ông như vậy. “Trong ba ngày sao?”
“Không thiếu các thợ may cần tiền.”
“Đó là thứ mà em không có.”
Anh ngước nhìn cô như thể một mảnh não nhỏ của cô vừa bay ra khỏi tai cô. “Nhưng anh có. Và do đó, em cũng vậy.”
Không có cách nào mà Cecilia có thể tranh cãi về điều đó, bất kể nó làm cô cảm thấy như thế nào bên trong, vì vậy thay vào đó cô lẩm bẩm, “Anh có nghĩ rằng họ có thể gửi cho chúng ta nhiều thiệp mời hơn không.”
Đầu Edward nghiêng nghiêng sang một bên. “Anh nghĩ rằng những thiệp mời đã được gửi đến một thời gian trước đây rồi. Anh chỉ mới trở lại sau khi mất tích.”
“Tất nhiên,” cô nói vội vàng. Trời ơi, cô phải làm gì đây? Cô không thể đi đến một vũ hội được tổ chức bởi Thống đốc Hoàng gia New York. Cô đã nói với bản thân mình rằng lý do duy nhất cô có thể thoát khỏi trò chơi đố chữ này là vì không ai có thể biết đến cô.
Cô cắn mạnh vào bên trong má. Không ai ngoài Ngài Thống đốc, vợ ông và tất cả những người trung thành hàng đầu khác trong thành phố.
Ai đó cuối cùng có thể trở về Anh.
Nơi họ có thể gặp gia đình Edward.
Và hỏi họ về cô dâu của anh.
Chúa ơi.
“Chuyện gì vậy?” Edward hỏi.
Cô ngước lên.
“Em đang nhăn mặt.”
“Em sao?” Cô đã thẳng thắn ngạc nhiên rằng cô đã không phá lên cười.
Anh không trả lời khẳng định, nhưng biểu hiện quá kiên nhẫn của anh nói khá rõ ràng: Phải, em đúng là như thế đấy.
Cecilia rà ngón tay theo những dòng chữ thanh lịch của tấm thiệp mời. “Anh không thấy ngạc nhiên khi em được đưa vào lời mời à?”
Một bàn tay của anh phất lên. “Em là vợ của anh.”
“Vâng, nhưng làm thế nào để Ngài Thống đốc biết được?”
Edward cắt một miếng thịt xông khói nhỏ. “Anh nghĩ ông ấy nên phải biết điều này trong nhiều tháng rồi.”
Cô ngây người nhìn anh.
Anh nhìn chằm chằm lại ngay. “Có lý do nào mà anh không thể nói với ông ta về việc chúng ta đã kết hôn không?”
“Anh biết ngài Thống đốc à?” Cô hỏi, thực sự mong muốn giọng nói của cô không bị rít lên ở âm tiết thứ ba đến âm cuối.
Anh nhét thịt xông khói vào miệng và nhai trước khi trả lời, “Mẹ anh là bạn của vợ ông ấy.”
“Mẹ anh,” cô lặp lại một cách ngu ngốc.
“Anh tin rằng họ đã gặp nhau ở London,” anh nói. Anh cau mày một lúc. “Bà ấy là một người thừa kế phi thường.”
“Mẹ anh sao?”
“Phu nhân Tryon.”
“Oh.”
“Mẹ anh cũng vậy, thật ra, nhưng không có ai gần gũi hơn Dì Margaret.”
Cecilia sững người. “Dì... Margaret?”
Anh phẩy tay, như thể điều đó sẽ trấn an được cô. “Bà ấy là mẹ đỡ đầu của anh.”
Cecilia nhận ra rằng cô đã cầm một muỗng đầy trứng trong vài giây. Cổ tay cô chao đảo, và miếng trứng vàng rộm rơi xuống đĩa của cô.
“Vợ ngài Thống đốc là mẹ đỡ đầu của anh?”
Anh gật đầu. “Em gái của anh cũng như vậy. Bà ấy không thực sự là dì của bọn anh, nhưng bọn anh đã gọi bà ấy như vậy từ khi anh có thể nhớ được.”
Đầu của Cecilia bồng bềnh trong một cái gì đó giống như một cái gật đầu, và mặc dù cô nhận ra rằng đôi môi của mình có phần hơi hé ra, cô dường như không thể khép chúng lại.
“Có chuyện gì không ổn à,” anh hỏi.
Cô dành một chút thời gian để ghép một câu lại với nhau. “Anh không nghĩ sẽ nói với em rằng mẹ đỡ đầu của anh đã kết hôn với ngài Thống đốc Hoàng gia New York phải không?”
“Nó không phải điều gì cần nhắc tới trong một cuộc trò chuyện.”
“Lạy Chúa lòng lành.” Cecilia ngồi xuống ghế. Tâm trạng bối rối của cô? Lần thứ hai trong ngày, nó đã phát triển phức tạp hơn nhiều. Và nếu có một điều cô chắc chắn, cô không thể đến vũ hội đó và gặp mẹ đỡ đầu của Edward. Một người mẹ đỡ đầu biết mọi điều. Chẳng hạn, bà đã biết rằng Edward đã từng gần như đính hôn và không phải với Cecilia.
Bà ấy thậm chí có thể biết vị hôn thê. Và bà ấy chắc chắn sẽ muốn biết lý do tại sao Edward đã từ bỏ một liên minh với gia đình Bridgerton để kết hôn với một người không là ai như Cecilia.
“Thống đốc,” Cecilia nhắc lại, chỉ vừa đủ chống lại sự thôi thúc muốn gục đầu lên cánh tay.
“Ông ấy chỉ là một người đàn ông,” Edward nói một cách vô ích.
“Nghe nói là con trai của một Bá tước.”
“Em thật là một kẻ hợm hĩnh,” anh nói với một tiếng cười khúc khích ấm áp.
Cô cúi mặt xuống. Cô không hoàn hảo, và những ngày gần đây cô thậm chí không thành thật, nhưng cô không phải là một kẻ hợm hĩnh. “Ý anh là gì?”
“Gậy ông đập lưng ông,” anh nói với nụ cười toe toét.
“Em không. Ôi Chúa ơi, không. Hoàn toàn ngược lại. Em mới là Gậy ông đập lưng ông.”
Anh với lấy thêm thức ăn. “Đừng ngớ ngẩn thế.”
“Em chẳng là ai hết.”
“Điều đó,” Edward nói chắc chắn, “về cơ bản là không đúng.”
“Edward...”
“Em là vợ anh.”
Điều đó mới cơ bản là không đúng sự thật. Cecilia phải đưa tay lên miệng để không cười. Hay khóc.
Hoặc cả hai.
“Ngay cả khi chúng ta chưa kết hôn, em cũng sẽ là một vị khách đáng yêu tại các vũ hội.”
“Nếu Ngài Thống đốc không biết gì về sự tồn tại của em, em sẽ không được mời đến các lễ hội.”
“Anh mong là ông ấy sẽ biết em là ai. Ông ấy rất giỏi với những cái tên, và anh chắc chắn tại một số thời điểm, Thomas đã đề cập rằng anh ấy có một cô em gái.”
Cecilia suýt sặc với món trứng của mình. “Thomas cũng biết Ngài Thống đốc?”
“Anh ấy đã ăn tối với anh ở đó một vài lần,” Edward nói một cách khéo léo.
“Tất nhiên rồi,” Cecilia nói. “Bởi vì... tất nhiên.”
Cô phải dừng lại ở đây. Nó đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Nó đã được... Nó đã được...
“Thật ra,” Edward trầm ngâm, “ông ấy có thể giúp đỡ.”
“Sao ạ?”
“Anh không biết tại sao anh lại không nghĩ về điều đó trước đây.” Anh ngước lên, trán anh dính liền vào đôi mắt màu xanh của anh. “Chúng ta nên cầu cứu lên Thống đốc Tryon để được giúp đỡ trong việc tìm kiếm Thomas.”
“Anh có nghĩ rằng ông ấy sẽ biết gì không?”
“Hầu như chắc chắn là không, nhưng ông ấy biết cách tạo áp lực lên đúng người.”
Cecilia nuốt nước bọt, cố kìm nước mắt vì thất vọng. Mọi việc vẫn thế. Đó là sự thật đơn giản, không thể chối cãi. Khi nói đến việc tìm kiếm anh trai cô, tất cả những gì thực sự quan trọng là người ta biết đúng người.
Sự khó chịu của cô hẳn đã hiện rõ trên khuôn mặt, vì Edward đưa tay ra và vỗ nhẹ vào tay cô để trấn an. “Em không nên cảm thấy khó chịu,” anh nói với cô. “Em là con gái một quý ông, và giờ là con dâu của Bá tước Manston. Em có quyền tham dự vũ hội đó.”
“Không phải thế.” Cecilia nói, mặc dù có một chút. Cô không có kinh nghiệm trong giao tiếp với các quan chức cấp cao. Thêm nữa, cô cũng không có kinh nghiệm kết giao với con trai của các bá tước, nhưng dường như cô đã kết hôn giả với một người.
“Em có biết khiêu vũ không?” Edward hỏi.
“Tất nhiên em biết khiêu vũ,” cô thốt lên.
“Vậy em sẽ ổn thôi.”
Cô nhìn anh chằm chằm. “Anh không có manh mối gì, phải không?”
Anh ngồi tựa lưng vào ghế, má trái phình ra khi anh áp lưỡi vào bên trong nó. Anh ấy đã làm điều đó với một chút vô tư, cô đã nhận ra. Cô không chắc chắn về ý nghĩa của nó.
“Có rất nhiều điều mà anh không có manh mối,” anh nói với giọng quá kiên nhẫn đến mức không bao giờ bị nhầm là hảo ý. “Ví dụ như các sự kiện trong ba tháng qua. Làm thế nào anh lại được tìm thấy với một khối trứng to tròn trên đầu. Làm thế nào anh lại đã kết hôn với em.”
Cecilia ngừng thở.
“Tuy nhiên, những gì anh biết,” anh tiếp tục, “nó sẽ mang lại cho anh niềm vui lớn khi mua cho em một váy dạ hội đẹp và tham dự một trò giải trí phù phiếm với em ở trong cánh tay anh.” Anh cúi xuống, đôi mắt long lanh kỳ lạ, không thể giải mã được. “Đây sẽ là một điều bình thường may mắn, vô hại. Em có biết anh khao khát sự may mắn, vô hại và bình thường này như thế nào không?”
Cecilia không nói một lời.
“Anh nghĩ là không,” anh thì thầm. “Vì vậy, chúng ta hãy mua cho em một chiếc váy, được không?”
Cô gật đầu. cô có thể làm gì khác?
Hóa ra, không dễ để làm được một chiếc váy dạ hội cho một người phụ nữ trong ba ngày. Một thợ may thực sự đã khóc khi nghe số tiền Edward sẵn sàng bỏ ra. Bà ấy không thể làm điều đó, bà ấy khóc khi nói với anh. Không thể nếu không có bốn mươi đôi tay.
“Bà sẽ lấy số đo của cô ấy?” Edward hỏi.
“Để làm gì?” Cecilia bực tức hỏi.
“Hãy chiều anh đi,” anh nói, và sau đó anh đưa cô trở lại Nhà trọ Đầu Quỷ trong khi anh đến thăm mẹ đỡ đầu của mình. Bà luôn thích những thứ đẹp đẽ, cho cả bản thân và con gái bà, và Edward khá chắc chắn rằng bà có thể được thuyết phục để chia sẻ.
Thống đốc và Phu nhân Tryon sống cùng con gái trong một ngôi nhà thuê ở rìa thành phố - trừ những khi trở lại nước Anh - kể từ khi biệt thự của Thống đốc bị thiêu rụi vào năm 1773. Edward chưa tới New York vào thời điểm đó, nhưng anh đã nghe tất cả về nó từ mẹ mình, người đã nghe tất cả về nó từ Margaret Tryon. Họ đã mất tất cả những gì họ sở hữu và cũng gần như mất đứa con gái. Cô bé Margaret nhỏ thường được gọi May để phân biệt với mẹ của cô bé đã sống sót chỉ nhờ sự nhanh trí của cô giữ trẻ, người đã ném cô bé từ cửa sổ tầng hai vào một bãi tuyết.
Edward hít một hơi thật sâu khi người quản gia dẫn anh vào tiền sảnh. Anh vẫn còn nhớ sự lanh trí của anh ta. Margaret Tryon không phải là một kẻ ngốc, và thậm chí không có ý định giả vờ rằng anh đang trong tình trạng sức khỏe tốt. Thật vậy, những lời đầu tiên thốt ra từ miệng bà khi anh bước vào phòng khách của bà là:
“Trông con tệ quá.”
“Vẫn thật thà như mọi khi, dì Margaret,” anh nói.
Bà cho anh một cái nhún vai – giống như thời của bà còn ở Pháp, bà ấy luôn nói với anh, mặc dù anh không chắc chắn chính xác là khi nào, bà đã từng ở Pháp – Sau đó, bà chìa má cho anh hôn.
Bà lùi lại, đánh giá anh bằng đôi mắt sắc sảo. “Ta cảm thấy thiếu quan tâm với tư cách là mẹ đỡ đầu của con nếu ta không chỉ ra rằng con rất xanh xao nhợt nhạt, đôi mắt của con trống rỗng và con như bước ra từ một bia mộ vậy.”
Anh dành một chút thời gian để tiêu hóa cái này, rồi nói, “Trông dì thật đáng yêu.”
Điều này làm bà mỉm cười. “Con luôn là một cậu bé quyến rũ.”
Edward từ chối chỉ ra rằng anh đã bước vào thập kỷ thứ ba của cuộc đời. Anh khá chắc chắn rằng các bà mẹ đỡ đầu được phép hợp pháp coi các con của họ như những cậu bé và cô bé cho đến khi họ chập chững bước vào mộ.
Margaret rung chuông gọi trà, sau đó chĩa cái nhìn thẳng thắn về phía anh và nói, “Ta rất bực mình với con.”
Anh nhíu mày khi ngồi xuống đối diện bà.
“Ta đã chờ đợi con đến thăm. Con đã trở lại New York hơn một tuần trước, phải không?”
“Con đã trải qua tám ngày đầu tiên bất tỉnh,” anh nói nhẹ nhàng.
“Ah.” Đôi môi bà mím lại khi bà nuốt xuống cảm xúc. “Ta đã không nhận ra.”
“Con đã tưởng tượng nó chịu trách nhiệm cho sự xuất hiện khủng khiếp của con, như dì đã gọi nó như vậy”.
Bà nhìn anh chăm chú một lúc lâu, rồi nói, “Khi ta viết thư cho mẹ của con, ta sẽ không đưa ra một mô tả chi tiết về diện mạo của con. Hoặc ít nhất là không chính xác.”
“Con đánh giá cao điều đó,” Edward nói thật lòng.
“Được rồi,” Margaret nói. Bà gõ nhẹ ngón tay vào tay ghế, điều bà thường làm khi không thoải mái với màn thể hiện cảm xúc của chính mình. “Con cảm thấy thế nào?”
“Đã tốt hơn ngày hôm qua.” Điều mà anh cho là đáng để biết ơn.
Mẹ đỡ đầu của anh, tuy nhiên, không hài lòng với câu trả lời này. “Điều đó chẳng có nghĩa gì.”
Edward xem xét tình trạng sức khỏe hiện tại của mình. Cơn đau âm ỉ trong đầu anh trở nên liên tục đến nỗi anh gần như có thể bỏ qua nó. Rắc rối hơn nhiều là sự thiếu sức chịu đựng của anh. Anh đã phải dừng lại nghỉ vì cảm giác kiệt sức chỉ một phút sau khi leo lên nửa cầu thang đến cửa trước nhà mẹ đỡ đầu. Nó không phải thậm chí chỉ để lấy lại hơi thở của mình. Anh cần thời gian chỉ để tập trung năng lượng để làm cho đôi chân của mình hoạt động. Và chuyến đi đến thợ may với Cecilia đã khiến anh kiệt sức hoàn toàn. Anh đã trả gấp đôi cho người lái xe ngựa để đi một chặng đường (rất) dài từ Nhà trọ Đầu Quỷ đến nhà Tryons, chỉ để anh có thể nhắm mắt và không di chuyển một cơ bắp nào trong suốt chặng đường.
Nhưng dì Margaret không cần biết điều này. Anh nở một nụ cười nhẹ và nói, “Con đi bộ mà không bị cản trở, vì vậy điều đó là một sự cải thiện rồi.”
Lông mày bà nhướn lên.
“Con vẫn kiệt sức,” anh thừa nhận, “và đầu con bị rất đau. Nhưng con đang chuyển biến tốt, và con còn sống, vì vậy con đã cố gắng không phàn nàn.”
Bà chậm rãi gật đầu. “Con rất kiên nhẫn. Ta đồng ý.”
Nhưng trước khi anh có thể làm nhiều hơn là gật đầu như một lời thừa nhận, thì bà đã thay đổi chủ đề bằng cách nói, “Con đã không nói với ta rằng con đã kết hôn.”
“Con đã nói với rất ít người.”
Đôi mắt bà nheo lại. “Định nghĩa rất ít là gì.”
“Vâng, về điều đó...” Edward thở phào khi anh cố gắng tìm ra cách tốt nhất để giải thích tình hình hiện tại của mình cho một trong số ít người ở Bắc Mỹ biết anh trước khi anh đến lục địa. Cũng là người duy nhất biết mẹ anh, đó có lẽ là một thực tế thích hợp hơn nhiều.
Margaret Tryon đã chờ đợi với mười giây kiên nhẫn, rồi nói, “Hãy phun nó ra đi.”
Edward nở một nụ cười. Mẹ đỡ đầu của anh nổi tiếng với câu nói thẳng thắn của mình. “Con dường như đã mất đi một chút ký ức.”
Đôi môi bà hé mở, và bà thực sự nghiêng về phía trước. Edward tự chúc mừng bản thân vì đã phá vỡ lớp vỏ điềm tĩnh của bà khi chấn thương của chính anh đúng là nguyên nhân đáng tiếc gây ra vết nứt đó.
“Thật hấp dẫn,” bà nói, đôi mắt sáng ngời với những gì chỉ có thể được mô tả là sở thích học thuật. “Ta chưa bao giờ nghe nói về một điều như vậy. Chà, không, ta xin lỗi, tất nhiên ta đã nghe về nó. Nhưng nó luôn luôn là một trong những câu chuyện mà ai đó biết một người khác nghĩ rằng họ đã nghe rằng một người khác đã từng nói rằng họ đã gặp ai đó... Con có hiểu ý ta chứ.”
Edward nhìn bà chằm chằm một lúc và đưa ra câu trả lời duy nhất có thể: “Thật vậy.”
“Con đã quên bao nhiêu?”
“Khoảng ba hoặc bốn tháng, theo tính toán tốt nhất của con. Thật khó khăn.” anh nói với một cái nhún vai, bởi vì con không thể xác định chính xác điều cuối cùng con nhớ là gì.
Margaret ngồi lại. “Thật hấp dẫn.” bà nhắc lại.
“Ít hấp dẫn hơn khi trí nhớ của một ai đó đã bay đi mất.”
“Ta chắc chắn. Tha thứ cho ta. Nhưng con phải thú nhận rằng, nếu đây là người khác, con sẽ bị mê hoặc.”
Edward không chắc chắn về điều đó, nhưng anh tin rằng bà ấy nghĩ như vậy. Mẹ đỡ đầu của anh luôn quan tâm đến các học giả và khoa học, đến mức những người khác thường chỉ trích bà là người có đầu óc khác thường. Có thể đoán được, Dì Margaret đã coi đó là một lời khen.
“Hãy nói với ta,” bà nói, giọng bà dịu lại. “Ta có thể làm gì để giúp con?”
“Về trí nhớ của con à? Không có gì, con sợ là vậy. Nhưng vợ của con cần. Cô ấy cần một chiếc váy.”
“Cho buổi vũ hội? Tất nhiên là cô ấy cần. Cô ấy có thể mặc một cái của ta. Hoặc của May,” bà nói thêm. “Dĩ nhiên, con sẽ phải mang nó đi sửa, nhưng con sẽ đủ tiền mặt để trả cho điều đó.”
“Cảm ơn Dì,” Edward gật đầu nói. “Đây chính xác là những gì con đã hy vọng Dì có thể giúp.”
Margaret xua tay. “Không có gì. Nhưng nói cho ta biết, ta có biết cô gái đó không?”
“Không, nhưng con tin rằng Dì đã gặp anh trai của cô ấy, Thomas Harcourt.”
“Ta không nhớ tên,” bà nói với một cái nhíu mày.
“Anh ấy đã đến đây ăn tối với con. Cuối năm ngoái, con nghĩ vậy.”
“Anh bạn của con có mái tóc vàng đúng không? Ồ đúng rồi. Một người bạn dễ chịu. Cậu ta đã thuyết phục con kết hôn với em gái cậu ấy à?”
“Con được nói cho biết như vậy.”
Edward hối hận vì lời nói của anh ngay lúc chúng rời khỏi miệng anh. Dì Margaret đánh hơi thấy nó như một con chó săn.
“Con được nói cho biết như vậy? Điều đó có nghĩa quái quỷ gì vậy?”
“Quên những gì con đã nói đi,” Edward nói. Bà sẽ không quên, tất nhiên, nhưng anh phải cố gắng.
“Con sẽ phải giải thích ngay bây giờ, Edward Rokesby, hoặc ta thề ta sẽ viết thư cho mẹ con và khiến con nghe tệ hơn đấy.”
Edward miết miết lên trán. Đây là tất cả những gì anh cần. Margaret sẽ không bao giờ thực hiện lời đe dọa đó; bà đã dành quá nhiều tình cảm cho mẹ anh để không làm cho bà ấy lo lắng không cần thiết. Nhưng bà cũng không cho anh ra khỏi nhà cho đến khi anh trả lời câu hỏi của bà để khiến bà hài lòng. Và với sự thiếu năng lượng hiện tại của anh, và nếu nó tệ hơn với sự thay đổi về thể chất, bà ấy có thể sẽ thắng.
Anh thở dài. “Dì có nhớ những tháng con đã nhắc đến không? Những thứ con không nhớ khá nhiều?”
“Con đang nói với ta rằng con không nhớ là đã kết hôn với cô ấy à?”
Edward mở miệng, nhưng rồi nó cứ treo ở đó. Anh không thể tự mình trả lời.
“Chúa ơi, con trai của ta, có nhân chứng nào không?”
Một lần nữa, anh không có câu trả lời.
“Con có chắc là con đã kết hôn với cô ấy không?”
Đối với điều này, anh đã kiên quyết. "Vâng."
Bà giơ hai tay lên không trung, một biểu hiện bực tức nhất. "Như thế nào?"
“Vì con biết cô ấy.”
“Thật sao?”
Những ngón tay của Edward bấu vào mép ghế của mình. Một cái gì đó nóng bỏng và giận dữ len lỏi trong huyết quản của anh, và đó là một cuộc đấu tranh để giữ cho giọng nói của anh bình tĩnh. “Dì có ý gì, Dì Margaret?”
“Con đã nhìn thấy một tài liệu nào không? Con đã hoàn thành hôn nhân chưa?”
“Đây không phải là việc của Dì.”
“Con là mối quan tâm của ta, và con đã có nó từ ngày ta đứng cạnh mẹ con trong Nhà thờ Canterbury và hứa sẽ hướng dẫn con trong suốt cuộc đời Chúa đã cho con. Hay con đã quên điều đó?”
“Con thú nhận rằng ký ức của con ngày đó không rõ ràng.”
“Edward!”
Nếu bà đã mất kiên nhẫn với anh, thì anh chắc chắn cũng gần cảm thấy điều tương tự với bà. Nhưng anh vẫn giữ giọng nói được điều tiết cẩn thận khi anh nói, “Con phải cầu xin Dì đừng đặt câu hỏi nghi ngờ về danh dự và sự trung thực của vợ con.”
Đôi mắt Margaret nheo lại. “Cô ta đã làm gì? Cô ta đã quyến rũ con, phải không? Con bị cô ta mê hoặc rồi.”
“Dừng lại,” Edward ngắt lời, loạng choạng đứng lên. “Chết tiệt,” anh gầm gừ khi nắm lấy cạnh bàn để giữ thăng bằng.
“Chúa ơi, con tệ hơn ta nghĩ,” Margaret nói. Bà vội vã đến bên anh và đẩy anh trở lại ghế. “Ngồi xuống. Con phải ở lại với ta.”
Trong một khoảnh khắc Edward bị cám dỗ đồng ý. Họ chắc chắn sẽ thấy thoải mái hơn khi ở đây so với ở Nhà trọ Đầu Quỷ. Nhưng ít nhất ở nhà trọ họ có sự riêng tư. Họ có thể bị bao vây bởi những người lạ, nhưng đó là những người xa lạ không quan tâm nhiều đến những gì họ làm. Ở đây, tại nhà Tryons, mỗi cử động của anh - và nghiêm trọng hơn, là của Cecilia - sẽ được xem xét kỹ lưỡng, mổ xẻ, và sau đó gửi về nhà cho mẹ anh trong một báo cáo hàng tuần.
Không, anh không muốn chuyển đến với mẹ đỡ đầu của mình.
“Con rất thoải mái trong phòng trọ hiện tại của mình,” anh nói với bà. “Con đánh giá cao lời mời của Dì.”
Margaret cau có, rõ ràng không hài lòng với hành vi của anh. “Con có cho phép ta hỏi một câu không?”
Anh gật đầu.
“Làm sao con biết?”
Anh đợi bà làm sáng tỏ, và khi bà không làm thế, anh nói, “Làm sao con biết cái gì?”
“Làm thế nào để con biết cô ta nói với con sự thật?”
Anh thậm chí không phải nghĩ về điều đó. “Vì con biết cô ấy.”
Và anh đã biết cô. Anh có thể chỉ biết mặt cô mới chỉ trong vài ngày, nhưng anh đã biết trái tim cô lâu lắm rồi. Anh không nghi ngờ cô. Anh không bao giờ có thể nghi ngờ cô.
“Lạy Chúa tôi,” Margaret thở ra. “Con yêu cô ta.”
Edward không nói gì. Anh không thể phản bác lại bà ấy.
“Được rồi,” bà nói với một tiếng thở dài. “Con có thể đi lên cầu thang không?”
Anh nhìn bà chằm chằm. Bà ấy đang nói về cái quái gì vậy?
“Con vẫn cần một chiếc váy chứ? Ta không biết cái gì sẽ phù hợp nhất với bà Rokesby mới, và ta không muốn ra lệnh cho những người hầu gái mang hết tủ quần áo của ta vào phòng khách.”
“À, vâng, tất nhiên. Và vâng, con có thể đi lên cầu thang.”
Tuy nhiên, anh vẫn biết ơn hàng lan can cầu thang.