Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Jack London
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đào Xuân Dũng
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: nhok2
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2158 / 38
Cập nhật: 2015-11-10 18:12:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ăng-sơ Coóc-lít đứng tựa vào cây đàn dương cầm để chuyện phiếm với đại tá Tơ-rit-ta-nê trong một góc quán rượu. Ông Tư-rit-ta-nê là một người sôi nổi, hoạt bát và nóng nảy, tuy mái tóc đã bạc và đã 60 tuổi có lẻ nhưng ông vẫn có dáng dấp của một người mới 30 tuổi. Là một kỹ sư mỏ lâu năm, ông được chính phủ Hoa Kỳ cử làm phái viên để quản lý một cơ đồ quan trọng ở Klông-đai giống như Coóc-lít là người bảo vệ cho những quyền lợi của nước Anh.
Hai người không những gắn bó với nhau bằng một tình bạn chân thành mà trong công việc họ cũng giúp đỡ lẫn nhau rất tận tình. Mọi người đều hài lòng khi thấy hai nhân vật phụ trách quan trọng của những khoản đầu tư rất lớn của hai quốc gia nhằm phát triển vùng đất bắc cực này có một sự hòa hợp rất tốt.
Trong căn phòng chật ních và nồng nặc mùi khói thuốc có độ trăm người khách, người nào cũng áo lông, có dạ ấm áp, màu sắc sặc sỡ ngồi dọc theo bốn bức tường. Tiếng cười nói chuyện trò râm ran vui vẻ làm cho căn phòng có quang cảnh như một cuộc họp mặt thân mật của bạn bè. Người ta tưởng như đấy là cảnh sum họp của một gia đình lớn quây quần trong phòng khách sau một ngày làm việc. Mấy ngọn đèn dầu hỏa và vài ba cây nến tỏa ánh sáng yếu ớt trong căn phòng đã mù mịt khói thuốc lại thêm mấy cái bếp lò lớn đốt bằng gỗ thông đang cháy rào rào.
Độ 20 cặp đang ôm nhau quay cuồng theo điệu Van-sơ. Ở đây ta không thấy những chiếc áo sơ-mi hồ trắng bốp, những bộ lễ phục. Đàn ông thì đội mũ lông thú - lông chó sói hay hải ly - có đính tua rua trang trí, đi giầy nhẹ bằng da hươu rừng hay ủng băng da hải mã! Một số phụ nữ cũng đi giày đế thấp da mềm, nhưng đa số mang giầy làm bằng sa-tanh thanh thoát.
Ở một đầu của phòng nhẩy có cửa lớn thông sang một căn phòng khác còn đông đúc hơn nữa Khi ban nhạc ở phòng nhảy ngừng chơi thì từ phòng này dội sang tiếng mở nút chai, tiếng cốc va chạm hòa lẫn với những tiếng lạch tạch, reo réo của bàn chơi ru-lét.
Cánh cửa nhỏ ở đầu đằng kia cửa phòng nhẩy bỗng bật mở và một phụ nữ bọc kín trong chiếc áo lông ấm áp xuất hiện ở ngưỡng cửa. Không khí lạnh bên ngoài ùa theo vào căn phòng đang hừng hực nóng, tạo nên một lớp như sương mù là là mặt đất, che khuất bàn chân của các vũ nữ một lúc rồi mới tan dần.
- Chào cô Luy-xi thân mến. Trông cô như bà chúa Tuyết xuất hiện, tôi nói thật đấy. Đại tá Tơ-rit-ta-nê nói với người phụ nữ trẻ vừa bước vào.
Luy-xi hất lại mái tóc rồi vừa bắt chuyện vui vẻ với đại tá Tơ-ri-ta-nê vừa cởi bỏ chiếc áo măng tô và đôi giầy da mềm. Tuy Coóc-lít chỉ đứng cách đó có một mét nhưng Luy-xi không nhìn ngó gì tới anh. Đã gần nửa tá khách đàn ông đang sốt ruột chờ đợi cho câu chuyện kết thúc để mời chị ta nhẩy. Chiếc đàn dương cầm và cây đàn viôlông bắt đầu chơi một vài nhịp dạo đầu của một giai điệu Scôvien. Luy-xi sắp quay đi chỗ khác thì Văng-sơ Coóc-lít như có ai đẩy bỗng tiến lại phía chị ta, một sự thúc đẩy hoàn toàn tự nhiên làm cho-chính anh cũng phải ngạc nhiên.
- Tôi xin cô thứ lỗi. Anh bắt đầu nói.
Chị ta ngước mắt nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ.
- Tôi xin nói rất nghiêm chỉnh rằng tôi đã xử sự với cô như một tên vũ phu và hèn nhát. Không biết cô có bỏ qua cho tôi được không. Anh nói tiếp và chìa tay ra.
Chị ta hơi do dự nhưng rồi nhờ sự khôn ngoan lịch lãm, chị đã bắt tay anh, nét mặt dịu đi và cặp mắt bớt hận thù.
- Cám ơn. Chị đáp lại gọn lỏn.
Thế là đám đàn ông đang chờ đợi không còn đủ sức kiên nhẫn nữa và chị ta lập tức ở trong vòng tay của một gã đẹp trai nổi bật lên bởi chiếc mũ lưỡi trai màu vàng làm bằng da chó sói Si-kê-ri. Còn Coóc—lít thì thấy lương tâm thanh thản và hãy còn ngỡ ngàng về hành động của mình, quay với đại tá Tơ-rit-ta-nê.
Thật đáng xấu hổ! Ông đại tá kêu lên khi vẫn đưa mắt theo dõi Luy—xi...Văng—sơ hiểu ý của ông.
Cooc—lít tôi đã ngoài 60 tuổi rồi, đã sống nhiều và có lẽ tôi sẽ làm anh ngạc nhiên khi nói cho anh biết rằng với tôi phụ nữ vẫn còn là một điều bí ẩn. Anh hãy nhìn họ kia! Có khác gì những cánh bướm quay cuồng nhảy múa trong ánh hào quang, trong giọng hát tiếng cười cho đến tận cửa ngõ của địa ngục. Tôi không chỉ nói về Luy-xi đâu. Họ đều như thế cả. Anh hãy nhìn cô May kia với khuôn mặt hiền dịu của đức mẹ mà lại chanh chua nanh nọc như rắn độc, và cô Miếc-tơn nữa, một vẻ đẹp độc đáo của phụ nữ Anh tưởng như vừa từ một bức tranh của Ganh—sbô—rao bước ra để gây sự tranh giành trong các phòng nhẩy ở Đao-sơn này. Cô Lô-ra kia nữa, giá như cô ta là một người mẹ đáng kính của một gia đình thì đẹp biết bao! Tôi Chỉ hình dung ra hình ảnh tuyệt vời cô ta đang ôm một đứa trẻ trong tay. Thẳng thắn mà nói, ở đây chúng ta có những thứ quý nhất: một xứ sở mới chỉ luôn luôn thu hút về những tinh hoa và cản trở cuộc sống của những người phụ nữ này thì là điều không bình thường. Với tôi, những dục vọng của tuổi trẻ đã nguội lạnh rồi cho nên tôi có thể bình luận về họ một cách khách quan. Tôi sẽ nhiệt liệt chào đón sự giáng thế của một Chúa Giê-su mới để phán truyền những đức tin mới về kinh tế và xã hội. Thế giới đang cần biết bao!
Gian phòng bớt đông đúc, đặc biệt vào những lúc người ta không nhẩy, khi đó những gã thích nhậu nhẹt bù khú đổ xô qua cánh cửa lớn sang phòng bên cạnh nơi lốp bốp những tiếng mở nút chai và tiếng cốc va chạm. Đại tá Tư-rít-ta-nê và Coóc-lit theo làn sóng người này đi sang phòng uống rượu lúc đó đã có chừng 50 người đang ngồi. Hai người bị dồn về một phía gần Luy-xi và gã kỵ sĩ đội mũ lưỡi trai băng da chó sói. Đó là một gã đàn ông thực sự đẹp trai, hai má hây hẩy đỏ do dư thừa máu huyết và cặp mắt ánh lên vẻ đắm đuối. Gã không thật sự say vì gã vẫn hoàn toàn làm chủ được những hành động của mình, tuy nhiên gã lại có cái rạo rực của tâm hồn do men rượu nho đem lại. Đôi khi gã cất cao giọng để buông Một câu nói đùa, gã mới chỉ ở mức độ ngà ngà, ở cái trạng thái không ổn định mà cả cái xấu lẫn cái tốt đều thúc đẩy con người ta đi đến những hành động kỳ cục.
Gã vừa nâng cốc rượu lên thì một người bên cạnh vô ý xô vào gã làm cho cốc rượu vang đổ tràn lên tay gã. Gã rũ ống tay áo và ném về phía người kia một lời chửi rủa làm cho người này nổi đóa lên. Thế là xảy ra chuyện ngay. Quả đấm của người bị chửi phóng vào giữa mặt gã đã nhảy với Luy-xi mạnh đến nỗi làm cho gã ngã dúi vào Coóc-lit. Kẻ tấn công vẫn không tha, dồn dập đánh nữa. Đám phụ nữ lùi về một góc để cho đấu trường của cánh đàn ông được rộng rãi vì quả thực là đã có một số tên đứng ngoài nổi máu lên muốn nhảy vào cuộc nhưng những tên khác lại yêu cầu cứ để một chọi một cho đúng thể thức.
Gã đội mũ lưỡi trai lượng sức mình thấy chỉ nên giơ tay che đỡ mặt và tính bài chuồn. Đám người xem hò hét buộc gã phải chiến đấu đi. Gã vừa thủ thế được nhưng rồi lại gập ngay người xuống khi tên kia xông vào một lần nữa gã lại muốn bỏ chạy.
- Mặc hắn! Ông đại tá bảo Văng-sơ khi anh định nhảy vào can. Ngay đến cả việc tự vệ hắn cũng không làm nổi thì mặc xác hắn.
- Nhưng phải làm cái gì chứ. Hắn sắp bị đánh chết đến nơi rồi. Văng-sơ nhận xét. Nếu hắn chống trả một chút thì có lẽ tôi còn thấy đỡ man rợ.
Gã đội mũ lưỡi trai đã đổ máu mũi, và xây xát ở trán. Văng-sơ nhào vô giữa 2 đấu thủ để tách họ ra. Anh đẩy mạnh vào tên yêng hùng hảo hớn kia làm cho hắn mất thăng bằng và ngã bổ chửng chỏng bốn vó lên trời. Nhưng trong những vụ ấu đả ở quán rượu thì bao giờ cũng có phe nọ, phe kia, thế là Coóc-lít chẳng hề hay biết điều gì sắp xảy tới, bị bạn của tên đang ngã dưới đất tống cho một quả làm cho anh loạng choạng. Đen Bi-xốp thấy như vậy bèn nhảy bổ ngay vào tên vừa tấn công ông chủ của mình. Cánh đàn ông chia ngay thành 2 phe và biến thành cuộc loạn đả.
Bản thân đại tá Tơ-rit-ta-nê cũng quên bẵng rằng cái máu bốc đông của tuổi trẻ đã rời bỏ ông lâu rồi nên cũng vung các ghế đẩu 3 chân lên để lao vào cuộc. Hai viên cảnh sát đang nghỉ bù cũng nhào dô và được sự giúp sức của độ 6 người nữa, họ bảo vệ gã đội mũ lưỡi trai.
Mặc dù ồn dào dữ dội như vậy nhưng cuộc loạn đả vẫn chỉ khu trú ở một chỗ. ở đâu đằng kia của phòng rượu, những đệ tử của lưu ly vẫn rót đều đều trong khi đó ở phòng bên vẫn vọng sang tiếng nhạc và những cặp nhẩy vẫn quay cuồng. Những tay máu mê cờ bạc vẫn không rời cuộc đỏ đen, chỉ có những người ngồi ở những bàn gần nhất mới để ý qua loa đến đám đánh nhau.
Cuộc chiến đấu đã dàn thành thế trận đôi bên trước kia họ mở được cửa. Ông đại tá vẫn lăm lăm trong tay chiếc ghế đẩu để gạt các đối thủ ra và đám khách quá phá phách của quán rượu đó ra vỉa hè. Cuộc xung đột này cũng kết thúc giống như mọi cuộc xung đột lặt vặt khác đại để như thế và mọi người tản mát đi ngay. Hai viên canh sát quay lại để duy trì trật tự, trong lúc đó Coóc-lít và ông đại tá, theo sau có Đen Bi-xốp và gã đội mũ lưỡi trái bằng da chó sói đi ngược lên phố.
Cô Gái Băng Tuyết Cô Gái Băng Tuyết - Jack London Cô Gái Băng Tuyết