Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Chương 9
H
ứa Ngọc Lan đi đến trước mặt chồng nói, chị phải đi gặp Hà Tiểu Dũng. Lúc đó Hứa Tam Quan đang ngồi trong nhà bó chổi, nghe vợ nói vậy, anh dơ tay vuốt vuốt mũi, lại lau lau mồm, không nói gì, tiếp tục bó cán chổi. Hứa Ngọc Lan lại nói:
- Em phải đi gặp Hà Tiểu Dũng, anh bắt em phải đi tìm hắn, chứ em vốn dĩ đã thề rồi, thề suốt đời không bao giờ gặp hắn.
Sau đó chị hỏi chồng:
Anh bảo em nên ăn diện tử tế, hay cứ để đầu bù tóc rối mà đi?
Hứa Tam Quan nghĩ bụng, cô ta còn định chưng diện đi gặp Hà Tiểu Dũng hay sao? Cô ta soi gương chải tóc gọn gàng, bôi va dơ lin cho mượt mái tóc, xoa kem hoa tuyết lên mặt cho bóng bảy, mặc áo đan sợi mịn lên người, lau sạch bụi trên giầy, lại còn lục đáy va ly lấy cả cái khăn lụa thắt lên cổ, sau đó xí xa xí xớn đi gặp thằng cha Hà Tiểu Dũng đã khiến mình bị cắm sừng chín năm nay. Hứa Tam Quan tức lộn ruột, quăng cái chổi trong tay, đứng dạy nói:
Mẹ kiếp! Mày còn muốn để thằng Hà Tiểu Dũng bóp vú nữa hay sao? Mày còn định cùng với hắn hú hí ra thằng Tứ Lạc nữa phải không? Mày còn định ăn diện tử tế mới đi hả? Mày cứ đầu bù tóc rối mà đi cho tao, lại bôi thêm một ít tro bếp nhoe nhoét lên mặt.
Hứa Ngọc Lan nói:
Nếu em bôi tro trát trấu lên mặt, lại để đầu bù tóc rối mà đến, liệu Hà Tiểu Dũng có nói: Các anh các chị lại mà xem, đây là vợ Hứa Tam Quan.
Hứa Tam Quan nghĩ, ừ phải, không được để thằng khốn kiếp Hà Tiểu Dũng tỏ ra đắc ý, anh bảo:
Thế thì chưng diện tử tế rồi hãy đi.
Hứa Ngọc Lan mặc chiếc áo đan sợi mịn lên người, bên ngoài là bộ xuân thu cổ bẻ kiểu nữ vải ka ki màu xanh đen, chị cố tình bẻ cổ áo to ra một chút, để chìa nhiều hơn áo đan sợi mịn trước ngực, sau đó lại tìm chiếc khăn lụa thắt vào cổ, lúc đầu để nút thắt ở trước ngực, soi vào gương, thấy áo đan sợi mịn bị che khuất, nên xê dịch nút khăn sang bên trái, nhét vào trong cổ áo, ngắm nghía một lát, chị kéo hai mảnh khăn lụa ở dưới nút thắt ra, để chúng vểnh lên gác vào cổ áo.
Ngửi mùi thơm kem koa tuyết trên mặt mình, Hứa Ngọc Lan đi đến nhà Hà Tiểu Dũng, hai mảnh khăn lụa trên cổ áo rung rinh trong gió, y như hai cánh chim nhỏ xập xoè. Hứa Ngọc Lan đi qua hai đường phố, trẽ vào một lối ngõ, đến trước cửa nhà Hà Tiểu Dũng. Chị trông thấy một người đàn bà trạc ba mươi tuổi đang ngồi ở cưả vò quần áo trên tấm gỗ. Chị đã nhận ra đây là vợ Hà Tiểu Dũng, gầy gòng như một cây sào tre. Mười năm trước chị ta vẫn tạng người như vậy, cùng đi với chồng trên đường phố, trông thấy Hứa Ngọc Lan, vẫn còn hư một tiếng trong mũi. Sau khi đi qua bên cạnh hai người, Hứa Ngọc Lan không nhịn nổi đã cười khúc khích, chị nghĩ bụng Hà Tiểu Dũng lấy một cô vợ đã không có ngực, lại không có mông. Bây giờ người đàn bà vừa không có ngực vừa không có mông đang ngồi trên một chiếc ghế.
Hứa Ngọc Lan gọi vào trong nhà Hà Tiểu Dũng cửa để ngỏ:
Anh Hà Tiểu Dũng! Anh Hà Tiểu Dũng!
Ai đấy?
Hà Tiểu Dũng đáp lời, thò đầu ra khỏi cửa sổ gác hai, trông thấy Hứa Ngọc Lan đang đứng bên dưới, đầu tiên giật nẩy mình, thụt luôn người vào, một lát sau, trấn tĩnh lại, anh xuất hiện lần nữa ở cửa sổ. Anh nhìn người đàn bà xinh đẹp hơn vợ mình ở gác dưới, người đàn bà mình đã từng chung đụng về thể xác, người đàn bà anh thường hay gặp trên đường phố nhưng không bao giờ nói chyuện với mình, người đàn bà đang cười tít mắt nhìn mình. Hà Tiểu Dũng hỏi một cách ráo hoảnh:
Cô đến có việc gì?
Hứa Ngọc Lan đáp:
Anh Hà Tiểu Dũng, lâu lắm không gặp anh, trông anh béo ra, hai má phị xuống.
Hà Tiểu Dũng nghe thấy vợ mình nhổ nước bọt phù một tiếng, anh hỏi lại:
Cô đến có việc gì?
Hứa Ngọc Lan trả lời:
Anh xuống đây, anh cứ xuống đây tôi sẽ nói với anh.
Hà Tiểu Dũng nhìn vợ:
Tôi không xuống, đang ở trên gác tử tế, tại sao tôi phải xuống?
Hứa Ngọc Lan đáp:
Anh cứ xuống đây, xuống đây chúng ta trao đổi tiện hơn.
Hà Tiểu Dũng nói:
Tôi cứ ở trên này.
Hứa Ngọc Lan nhìn vợ Hà Tiểu Dũng, lại cười nói với anh:
Anh Hà Tiểu Dũng, có phải anh sợ không dám xuống?
Hà Tiểu Dũng lại nhìn vợ, sau đó khẽ nói:
Sao tôi lại không dám…
Lúc này vợ Hà Tiểu Dũng đã lên tiếng, chị đứng dạy nói với chồng:
- Anh Hà Tiểu Dũng, anh cứ xuống đi, chị ta làm gì được anh nào? Chị ta ăn thịt được anh ư?
Hà Tiểu Dũng đã xuống gác, bước đến trước mặt Hứa Ngọc Lan, anh nói:
Cô nói đi, có lời nói mau, có rắm mau đánh.
Hứa Ngọc Lan cười tít mắt nói:
Tôi đến báo cho anh một tin vui, Hứa Tam Quan đã nói rồi, anh ấy không đến tính sổ với anh, từ nay trở đi anh có thể yên tâm. Lẽ ra anh Hứa Tam Quan định lấy dao băm vằm anh, anh đã làm vợ anh ấy phưỡn bụng, anh ấy lại nuôi giúp anh thằng con trai chín năm nay, anh ấy có lấy dao băm vằm anh, cũng không ai bảo anh ấy sai. Anh Hứa Tam Quan đã nói, không đòi anh trả số tiền nuôi Nhất Lạc trước kia, từ nay trở đi Nhất Lạc cũng do anh ấy nuôi. Anh Hà Tiểu Dũng, anh chơi kiểu ấy hời quá thể, người khác bỏ tiền nuôi con khôn lớn cho anh, trên thưc tế, không bỏ tiền, cũng không bỏ sức, anh đã nghiễm nhiên làm bố, còn anh Hứa Tam Quan thì thiệt đơn thiệt kép, từ ngày Nhất Lạc oe oe chào đời, đêm đêm anh ấy thức trắng, bế Nhất Lạc đi đi lại lại trong nhà, thằng bé Nhất Lạc hễ lừa xuống là nó khóc, cứ phải bế khư khư trên tay mới ngủ được. Tã lót của Nhất Lạc cũng do anh ấy giặt dũ, phơi phóng, năm nào cũng phải may cho nó một bộ quần áo mới, lại còn phải nuôi nó ăn uống hàng ngày, nó còn ăn khoẻ hơn tôi. Anh Hà Tiểu Dũng, Anh Hứa Tam Quan nói rồi, anh ấy không tìm anh tính sổ, chỉ cần anh thanh toán tiền nằm viện cho con trai ông Phương thợ rèn…
Hà tiểu Dũng nói:
Con trai ông Phương thợ rèn nằm viện có liên quan gì với tôi?
Con trai anh đập vỡ đầu con người ta.
Con trai tôi - Hà Tiểu Dũng hỏi - Tôi có con trai bao giờ? Tôi chỉ có hai đứa con gái, một đứa là Hà Tiểu Anh, một đứa là Hà Tiểu Hồng.
Anh là con người không có lương tâm.
Hứa Ngọc Lan dơ một ngón tay chỉ vào Hà Tiểu Dũng:
Anh quên mùa hè năm ấy rồi sao, lợi dụng lúc bố tôi đi ra nhà xí, anh đã lôi tôi lên giường, anh là kẻ tim đen gan thối, kiếp trước tôi có gây tội ác gì, mà để anh gieo thứ giống lạc loài vào bụng tôi….
Hà Tiểu Dũng vung tay gạt ngón tay của Hứa Ngọc Lan:
Đường đường Hà Tiểu Dũng này, sao lại gieo giống vào bụng hạng người như cô, đó là thứ giống tội lỗi của Hứa Tam Quan, lại còn gieo một hơi ba giống tội ác….
Ôi, có lương tâm trời đất…
Hứa Ngọc Lan khóc nức nở:
Ai trông Nhất Lạc cũng bảo, cũng bảo Nhất Lạc giống Hà Tiểu Dũng như lột! Anh đừng hòng lấp liếm! Trừ phi mặt anh bị lửa thiêu sù sì, bị than hơ cháy đen, không thì anh đừng hòng lấp liếm. Thằng Nhất Lạc càng lớn càng giống anh….
Thấy rất đông người xúm đến, vợ Hà Tiểu Dũng nói với họ:
Bà con xem, bà con đến mà xem, trời chưa tối, mà con mụ không biết xấu hổ này đã đến vụng trộm chồng tôi.
Hứa Ngọc Lan quay người lại nói:
Tôi vụng trộm chồng ai, chứ không thèm vụng trộm Hà Tiểu Dũng nhà chị. Hứa Ngọc Lan này thời đó xinh đẹp như hoa như ngọc, ai ai cũng gọi tôi là Tây Thi bánh quẩy. Hà Tiểu Dũng là gã đàn ông tôi vứt đi không thèm lấy, chị đã nhặt anh ta về làm bảo bối…
Vợ Hà Tiểu Dũng sấn tới, bốp một cái, tát vào mặt Hứa Ngọc Lan. Hứa Ngọc Lan cũng chẳng vừa tát lại liền. Hai người đàn bà vung hai cánh tay loạn xạ, chỉ trong phút chốc đã đã tóm được tóc của nhau dựt mạnh. Vợ Hà Tiểu Dũng vừa túm tóc Hứa Ngọc Lan vừa gọi:
Anh Hà Tiểu Dũng! Anh Hà Tiểu Dũng!...
Hà Tiểu Dũng bước đến nắm hai cổ tay Hứa Ngọc Lan, bóp một phát, Hứa Ngọc Lan kêu một tiếng ái à, buông tay ra, Hà Tiểu Dũng nhằm trúng mặt Hứa Ngọc Lan tát một cái kêu đánh bốp, chị ngã ngồi bệt xuống đất. Hứa Ngọc Lan sờ mặt mình khóc hu hu:
Hà Tiểu Dũng, mày đáng phải băm vằm, mày là thằng đểu cáng, lương tâm mày bị chó xơi mất rồi….
Sau đó Hứa Ngọc Lan đứng lên, xỉa xói Hà Tiểu Dũng:
Hà Tiểu Dũng, mày đợi đấy, mày không sống nổi đến ngày mai. Mày đợi đấy, tao gọi Hứa Tam Quan mang dao đến băm xác mày ra, mày không sống nổi đến ngày mai …
Sau khị bị ăn đòn, Hứa Ngọc Lan tuyên án tử hình Hà Tiểu Dũng, chưa được Hứa Tam Quan ủng hộ. Khi Hứa Ngọc Lan về đến nhà, Hứa Tam Quan vẫn đang buộc chổi. Vẻ mặt mệt mỏi còn bám vệt nước mắt, Hứa Ngọc Lan ngồi trước mặt chồng, mắt nhìn Hứa Tam Quan, nhìn một lát, ứa nước mắt. Hứa Tam Quan thấy vợ khóc, biết ngay không đòi được tiền, anh bảo:
Tôi biết cô sẽ về tay không.
Hứa Ngọc Lan giục:
Anh Hứa Tam Quan, anh hãy đi chém chết thằng cha Hà Tiểu Dũng.
Hứa Tam Quan nói:
Mẹ kiếp, vừa trông thấy hắn, cô đã mềm lòng, không đòi tiền nữa, phải không?
Hứa Ngọc Lan giục:
Anh Hứa Tam Quan, anh hãy đi chém chết hắn.
Hứa Tam Quan đáp:
Tôi nói cho cô biết, nếu cô không đòi được tiền về đây, ngày mai ông Phương thợ rèn sẽ dẫn người đến bắt nợ, mẹ kiếp họ sẽ chở đi sạch sành sanh nào là giường của cô, bàn của cô, quần áo của cô, cả kem hoa tuyết và khăn lụa của cô.
Hứa Ngọc Lan khóc thành tiếng, chị nói:
- Em đã đòi họ tiền, họ không trả, họ còn túm tóc, tát em. Anh Hứa Tam Quan anh chịu lép vế, để kẻ khác bắt nạt vợ anh ư?... Hứa Tam Quan, em van anh hãy đi băm vằm thằng cha Hà Tiểu Dũng, con dao bài ở trong bếp, em vừa mài hôm qua, anh hãy cầm đi chém chết Hà Tiểu Dũng…
Hứa Tam Quan nói:
- Tôi chém chết Hà Tiểu Dũng, thì tôi sẽ sao đây? Tôi chém chết hắn, thì tôi ngồi tù à? Tôi sẽ bị xử tử à? Mẹ kiếp, cô sẽ là con mụ goá chồng.
Nghe nói vậy, Hứa Ngọc Lan đứng dậy đi ra cửa, ngồi xuống ngưỡng cửa. Trông thấy Hứa Ngọc Lan ngồi phịch xuống ngưỡng cửa, Hứa Tam Quan biết ngay vợ mình lại sắp sửa dở trò ăn vạ.
Hứa Ngọc Lan huơ chiếc khăn mùi xoa lau nước mắt, khóc thé lên kể lể:
- Hu hu, kiếp trước tôi đã gây tội tình gì? Mà kiếp này đã để Hà Tiểu Dũng được hời, được hời không kể, còn mang thai giống của hắn, mang thai giống của hắn không kể, còn đẻ ra Nhất Lạc, đẻ ra Nhất Lạc không kể, Nhất Lạc còn gây nên tai hoạ ….
ở trong nhà, Hứa Tam Quan khe khẽ gắt:
- Mẹ kiếp, vào trong nhà, mày còn định rêu rao chuyện tao bị cắm sừng đấy hả…
Hứa Ngọc Lan tiếp tục vừa khóc vừa kể lể:
Nhất Lạc gây ra tai hoạ chưa kể, anh Hứa Tam Quan bảo anh ấy mặc kệ, anh Hứa Tam Quan mặc kệ, Hà Tiểu Dũng cũng mặc kệ, Hà Tiểu Dũng không những không chịu bỏ tiền, mà còn túm tóc tôi, vả vào mặt tôi, Hà Tiểu Dũng tàn nhẫn, không có tình người, Hà Tiểu Dũng sẽ bị Giời đày, không được chết một cách dễ dàng thanh thản. Những chuyện ấy đều chưa đếm xỉa đến, ngày mai ông Phương thợ rèn dẫn người đến bắt nợ, thì biết làm sao đây? Tôi biết làm sao bây giờ, hở Giời!?
Nhất Lạc, Nhị Lạc và Tam Lạc nghe thấy mẹ vừa khóc, vừa tố khổ, liền chạy về đứng trước mặt mẹ.
Nhất Lạc nói:
Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, mẹ vào trong nhà đi.
Nhị Lạc hỏi:
Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, sao mẹ lại khóc?
Tam Lạc hỏi:
Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, Hà Tiểu Dũng là ai?
Bà con láng giềng cũng kéo sang, người thì nói, kẻ thì hỏi:
Chị Hứa Ngọc Lan, chị đừng khóc, chị khóc sẽ tổn thương đến sức khoẻ… Chị Hứa Ngoc Lan, tại sao chị khóc? Chị khóc gì vậy?
Nhị Lạc nói với bà con láng giềng:
Thế này ạ, mẹ cháu khóc là vì Nhất Lạc…
Nhất Lạc quát:
Nhị Lạc, mày im mồm.
Nhị Lạc cãi lại:
Em không im mồm, chuyện là thế này, Nhất Lạc không phải do mẹ cháu và bố cháu sinh ra…
Nhất Lạc bảo:
Nhị Lạc, mày còn nói nữa tao đánh.
Nhị Lạc nói:
Nhất Lạc là do ông Hà Tiểu Dũng và mẹ cháu sinh ra…
Nhất Lạc vả vào mồm Nhị Lạc, Nhị Lạc cũng mếu máo khóc hu hu. Ngồi trong nhà nghe vậy, Hứa Tam Quan thầm nghĩ, thằng lỏi lạc loài Nhất Lạc lại ngang nhiên dám đánh con trai ta, anh chạy ra, nhằm trúng mặt Nhất Lạc tát một cái nẩy lửa, Nhất Lạc bị tát, dạt vào mép tường, anh chỉ vào Nhất Lạc nói:
Thằng oắt con lạc loài, bố mày đã ức hiếp tao, mày còn định ức hiếp con trai tao.
Nhất Lạc đột nhiên ăn cái tát của Hứa Tam Quan, hai tay rà mò tường đứng ngây tại chỗ. Lúc này Hứa Ngọc Lan chỉ tay vào cậu, vừa khóc vừa nói:
Số tôi đã khổ, thằng bé Nhất Lạc còn khổ hơn. Anh Hứa Tam Quan không nhận đứa con này, Hà Tiểu Dũng cũng không nhận, thằng bé Nhất Lạc lành lặn hẳn hoi không có bố, một ông bố cũng không có….
Một người hàng xóm mách chị:
Chị Hứa Ngọc Lan, chị bảo cháu Nhất Lạc tự đi tìm Hà Tiểu Dũng, có ai trông thấy con trai mình đích thân đẻ ra lại không động lòng? Hà Tiểu Dũng vẫn chưa có con trai, chỉ có hai cô con gái, trông thấy Nhất Lạc chửa biết chừng còn rơm rớm nước mắt là đằng khác.
Vừa nghe nói vậy, Hứa Ngọc Lan lập tức nín bặt, nhìn Nhất Lạc mím môi mím lợi đứng ở cạnh tường, chị bảo con:
Nhất Lạc, con đã nghe rõ chưa? Con mau mau đi tìm Hà Tiểu Dũng, con hãy đi gọi ông ấy, gọi ông ấy một tiếng bố…
Đứng ở cạnh tường, Nhất Lạc lắc đầu đáp:
Con không đi.
Hứa Ngọc Lan giục:
Nhất Lạc, con hãy nghe mẹ, mau mau đi tìm, gọi ông ấy một tiếng bố, gọi một tiếng, nếu ông ấy không trả lời, con lại gọi…
Nhất Lạc vẫn lắc đầu quầy quậy:
Con không đi.
Hứa Tam Quan chỉ tay vào Nhất Lạc quát:
Mày dám không đi hả? Mày không đi tao đánh tan xác mày ra.
Vừa nói, Hứa Tam Quan vừa bước đến trước mặt Nhất Lạc, lôi xềnh xệch thằng bé từ mép tường, dẩy ra mấy bước. Hứa Tam Quan vừa buông tay, Nhất Lạc lại lập tức quay về cạnh tường. Hứa Tam Quan quay đầu lại nhìn, Nhất Lạc lại đứng tại chỗ cũ, anh dơ tay sấn đến, định đánh Nhất Lạc, khi bàn tay anh sắp sửa giáng xuống, thì bỗng nhiên thay đổi ý định, lại bỏ tay xuống, anh mắng:
Mẹ kiếp! thằng Nhất Lạc không phải con tôi, tôi không được tuỳ tiện đánh nó.
Hứa Tam Quan nói rồi bỏ đi, lúc này Nhất Lạc nói dõng dạc:
Con không đi, ông Hà Tiểu Dũng không phải bố con, bố con là Hứa Tam Quan.
Đồ thối - Hứa Tam Quan nói với hàng xóm – Bà con xem, thằng oắt con lạc loài còn định vấy bẩn lên người tôi.
Ngồi trên ngưỡng cửa, Hứa Ngọc Lan lúc này lại hờ to:
- Hu Hu, Giời ơi, Kiếp trước tôi đã gây nên tội tình gì….
Than khóc của Hứa Ngọc Lan lúc này đã không còn sức hấp dẫn, chị cứ nhắc đi nhắc lại những lời nói giống nhau. Giọng chị nhấn nhá quá lâu đang yếu dần, không còn sức bật dẻo dai sáng láng, mà trở nên khản đặc và khô khốc, khi vẫy chiếc khăn mùi xoa, tay chị bắt đầu chậm đi, tiếng chị thở mỗi lúc một hổn hển. Bà con láng giềng của chị đã giải tán ai về nhà nấy, y như tan buổi kịch. Chồng chị cũng bỏ đi, Hứa Tam Quan từ lâu đã quá quen cái trò than khóc của vợ, do đó khi anh bỏ đi, hình như không phải Hứa Ngọc Lan đang khóc, mà là đang ngồi ở cửa đan áo sợi. Sau đó Nhị Lạc, Tam Lạc cũng đi nốt, hai cậu bé này không phải đã mất hứng thú đối với sự than khóc càng ngày càng mỏi mệt của mẹ, mà là thấy người khác đều bỏ đi, bố chúng cũng bỏ đi, cho nên chúng cũng bỏ đi.
Chỉ có Nhất Lạc vẫn đứng tại chỗ, cậu luôn luôn đứng sát tường, hai tay cậu để ra đằng sau bám vào vữa trên tường. Sau khi mọi người bỏ đi, Nhất Lạc đến cạnh mẹ. Lúc đó Hứa Ngọc Lan đang tựa ngừơi vào khung cửa, không vẫy khăn mùi xoa nữa, tay chị đỡ cằm, chị trông thấy Nhất Lạc bước đến trước mặt, nước mắt chị đã ngừng chảy laị trào ra. Lúc này Nhất Lạc nói với mẹ:
Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, con sẽ đi tìm ông Hà Tiểu Dũng, gọi ông ấy là bố.
Nhất Lạc đã đi một mình đến trước cửa nhà Hà Tiểu Dũng, cậu nhìn thấy hai cô bé nhỏ hơn mình đang nhẩy dây, hai cô bé dang hai tay nhảy lên nhẩy xuống, bím tóc đuôi sam nho nhỏ trên đầu cũng hất lên hất xuống. Nhất Lạc nói với hai cô bé:
Các em là con gái của ông Hà Tiểu Dũng….. vậy hai em là em gái cuả anh.
Hai cô bé thôi nhảy, một đứa ngồi trên ngưỡng cửa, đứa kia ngồi lên lòng chị, hai chị em ép sát vào nhau, cùng nhìn Nhất Lạc. Nhất Lạc trông thấy Hà Tiểu Dũng và người vợ rất gầy của ông từ nhà trong đi ra, liền cất tiếng chào Hà Tiểu Dũng:
- Con chào bố.
Vợ Hà Tiểu Dũng nói với chồng:
Giống hoang của anh đã đến, tôi xem anh làm thế nào?
Nhất Lạc lại chào một tiếng:
Con chào bố!
Hà Tiểu Dũng nói:
Tao không phải bố mày, mày mau mau cút đi, từ nay về sau đừng có bén mảng đến đây nữa.
Nhất Lạc lại lên tiếng:
Con chào bố!
Vợ Hà Tiểu Dũng nói với chồng:
Anh còn không tống cổ nó đi hả?
Hà Tiểu Dũng quát:
Ai là bố mày? Cút xéo!
Nhất Lạc dơ tay lau mũi đang thò lò, nói với Hà Tiểu Dũng:
Mẹ con giặn, nếu con gọi ông một tiếng bố, ông không trả lời, mẹ con bảo con phải gọi thêm mấy tiếng nữa. Con đã gọi ông bốn tiếng bố, ông còn đuổi con cút xéo,vậy thì con về.