Nguyên tác: Le Rosaire
Số lần đọc/download: 1964 / 21
Cập nhật: 2014-12-04 03:26:59 +0700
Chương 11
C
hị Jên đáng mến đang đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp nhìn chân trời. Bốn người Ả Rập đã khiêng chị lên đấy, họ đang ngồi nghỉ xung quanh chị theo phong tục của dân tộc họ.
Ba năm đã trôi qua kể từ cái đêm bất hạnh ở Shenstone mà Jên đã có một quyết định. Chị rùng mình nghĩ đến cảnh cô đơn đã bao trùm chị từ buổi đó.
Ôi! Sẽ ra sao nếu Đan đáp lại lời kêu gọi nghẹn ngào của chị trong những buổi đầu tiên của một nỗi đau khổ không sao chịu nổi? Nhưng Đan không phải là hạng người đứng lại ở ngưỡng cửa khi người ta đóng ập nó vào anh. Khi anh đã thấu hiểu ý nghĩa của lời từ chối, anh đã cương quyết bước ra khỏi đời Jên. Anh đã ra đến ga trước khi Jên về đến nhà, và từ ngày đó đến giờ phút này hai người không hề gặp nhau. Trong một hoặc hai trường hợp Jên đã đến nhà bạn mà chị biết có Đan ở đấy, nhưng lần nào lúc chị vừa tới, anh cũng vừa ra đi. Anh sắp xếp để tránh một cuộc gặp gỡ bất ngờ ngoài ra, buộc anh phải trao đổi một cái chào lúng túng. Sự chịu đựng cao cả của anh sau cái quyết định của chị tiếp tục làm chị phải ngạc nhiên. Jên đã không lường được bề sâu của sự khuất phục và lòng kính trọng của anh đối với chị.
Tài năng của Đan ngày càng được xác định. Bức chân dung Pôlin vẽ sáu tháng sau cuộc đến thăm Shenstone, đã lập tức nổi tiếng. Cô thiếu nữ Mỹ dịu dàng xinh đẹp trong bộ sa tanh màu trắng sữa, đứng trên các bậc của một cầu thang cổ bằng gỗ sến, một bàn tay cầm hoa hồng vàng tỳ lên thành, còn bàn tay kia dâng lên cho một người vô hình. Đàng sau và trên đầu cô tỏa ra một ánh sáng màu vàng phản chiếu từ những tấm kính cổ có mang phù hiệu và ấn tín của một gia đình quý tộc là chủ nhân của ngôi nhà. Họa sĩ đã nắm được một cách tuyệt diệu vẻ duyên dáng và nhanh nhẹn cuả thiếu nữ, cô tân thời và đúng là một cô gái Mỹ từ đỉnh đầu đến đôi mũi giầy sa-tanh. Rất nhiều người cho là một cuộc hôn nhân sắp sửa hòa hợp họa sĩ và cô người mẫu, nhưng thực tế là chủ nhân ngôi nhà đã nắm được vận mệnh cô gái xinh đẹp ấy.
Jên đã có dịp được nghe người ta nhiều lần kể về câu chuyện đó. Người ta kể rằng cô Pôlin ngồi làm mẫu vẽ, lúc đầu cổ cô có đeo một chuỗi hạt ngọc mà Đan đã bỏ ra hàng giờ để đánh bóng từng hạt một. Anh đã họa được nó một cách tuyệt diệu. Nhưng bỗng một hôm anh cầm bút vẽ xóa hết các viên ngọc và tuyên bố với Pôlin là muốn có sự hài hòa của màu sắc, cô phải đeo những viên hoàng ngọc màu hồng. Lúc Jên xem bức họa ở viện Hàn Lâm, những viên hoàng ngọc màu hồng nổi bật một cách duyên dáng trên nước da trắng ngần của cổ cô gái. Nhưng những ai đã được ngắm tác phẩm của Đan trước khi vẽ xong, đều bảo đảm là ảnh đã hủy bỏ mất một mảnh họa tuyệt vời. Người ta còn nói thêm rằng chính cô Pôlin cũng phát biểu: "Sự hài hòa của màu sắc chỉ là cái cớ. Sự thực của việc anh ấy xóa những hòn ngọc là vì có một người nào đó, khi đến thăm xưởng vẽ đã ngân nga một ca khúc. Tôi sẵn sàng tặng một món tiền thưởng cho ai phát hiện ca khúc đó là gì."
Jên đã nghe câu chuyện đó trong một buổi uống trà tại nhà bác sĩ Đêrych một năm sau cuộc cắt đứt giữa hai người, và cũng là lần đầu tiên chị nghe thấy nói về Đan. Chị hiểu ngay ca khúc đó là Chuỗi tràng hạt.
Jên còn như nghe thấy Đan nói với chị trên sân: "Em yêu, anh đã học được cách đếm những hạt ngọc". Trái tim Jên tê tái, trống rỗng. Câu chuyện xảy ra trong xưởng vẽ đã thức tỉnh chị và sưởi ấm chị trong chốc lát, nhưng sự thức tỉnh kèm theo một nỗi đau đớn ác liệt. Khi những người khách đã rút lui và bà Đêrych đã lên buồng với các con, chỉ còn một mình Jên, chị đi lại bên đàn dương cầm, ngồi xuống và chơi nhè nhẹ phần đệm bài Chuỗi tràng hạt.
Bỗng sau lưng chị, một giọng nói:
- Hát bài ấy đi, chị Jên!
Chị giật mình quay lại. Bác sĩ vừa mới đi vào và nằm trên chiếc ghế bành gần chị. Anh nhắc lại: "Hát bài ấy đi, chị Jên!"
Jên vẫn tiếp tục làm run rẩy những phím ngà dưới ngón tay, chị trả lời:
- Không thể được, anh Đêrych ạ! Đã nhiều tháng nay tôi không hát.
- Từ nhiều tháng nay đã xảy ra việc gì vậy?
Bàn tay Jên rời khỏi những phím đàn, chị đáp:
- Bạn ạ, tôi đã làm phí phạm cả cuộc đời mình! Tuy nhiên tôi biết, tôi cứ hành động. Tôi sẽ làm lại nếu cần, ít ra tôi cũng mong như vậy.
Bác sĩ không trả lời. Anh nhìn Jên và ngẫm nghĩ đến những câu nói cụt ngủn của chị. Anh chờ đợi những lời tâm sự khác, biết rằng chúng sẽ đến dễ dàng hơn nếu anh im lặng. Chúng đến thật:
- Tôi đã từ chối một việc có ý nghĩa hơn cả cuộc đời tôi. Tôi đã làm vì tình yêu của người khác, nhưng tôi không thể tự an ủi được. Tôi biết là tôi đã hành động đúng và tuy nhiên… tuy nhiên tôi không thể hồi phục được.
Bác sĩ bèn cúi xuống nắm lấy hai bàn tay của Jên và nói:
- Chị có thể nói cho tôi biết hết được không, chị Jên?
- Không, tôi không thể nói được, kể cả anh.
- Nếu bao giờ chị cảm thấy chị cần phải nói, chị hứa sẽ tìm tôi nhé!
- Rất vui lòng.
- Tốt lắm! Bây giờ, bạn thân mến, chị cần phải tuân theo đơn thuốc của tôi: đi du lịch, đi ra nước ngoài. Và chị nên nhớ rằng tôi không muốn chị chỉ đi sang Pari, Thụy Sĩ hay Riviera. Chị hãy đi hẳn sang Mỹ, sang Nhật, sang Palettin. Lúc về chị đi qua Ai Cập, trèo lên Kim tự tháp, rồi trở về, điện thoại cho tôi biết và hẹn đến gặp tôi, hoặc tùy chị luồn vào phòng khám bệnh của tôi giữa hai khách hàng, và nói cho tôi biết kết quả của đơn thuốc của tôi. Tôi tin chắc là tôi chưa thảo một đơn nào hay hơn thế và chị không cần phải trả tôi một đồng xu nào. Tôi chữa không mất tiền cho tất cả những người bạn cũ.
Jên cười và nắm chặt lấy hai bàn tay của bác sĩ lắc mạnh rồi nói:
- Ôi, bạn thân mến! Tôi cho rằng bạn nói rất đúng. Tất cả những ý nghĩ của tôi đều cô đọng vào bản thân tôi và những đau khổ của cá nhân tôi. Tôi sẽ tuân theo ý kiến của bạn và Chúa sẽ thưởng cho bạn những điều đã nói với tôi. Hoa đã xuống kìa!
Vợ bác sĩ uể oải bước vào, chị mặc một chiếc áo ngủ màu xanh lá cây. Lúc đi qua chị bấm nút bật đèn điện. Jên nói tiếp:
- Chị Hoa này, chị có thể tưởng tượng được rằng anh chàng bác sĩ này vừa mới khuyên tôi một cách nghiêm túc là nên đi trèo lên Kim tự tháp vĩ đại để chữa cho tôi khỏi bệnh thần kinh không?
Hoa ngồi xuống cạnh chồng rồi dịu dàng nói:
- Chị Jên, vừa rồi tôi nghe chị chơi bài Chuỗi tràng hạt. Tôi thích bài tình ca ấy lắm. Đã từ mấy tháng nay tôi chưa được nghe. Đề nghị chị hát đi!
Jên gặp cặp mắt bác sĩ, đơn thuốc bắt đầu tác động, chị quay lại và làm theo lời đề nghị của Hoa…
o O o
Jên dùng đơn thuốc đã hai năm, và lúc này chị ngồi trên đỉnh Kim tự tháp, chị cười khi nghĩ đến bài tường thuật chị sẽ viết cho bác sĩ Đêrych về chuyến leo núi này.
Nước da Jên nâu sạm lại vì mặt trời Phương Đông, nhưng chị thích được thế nên chẳng dùng mũ và dù. Cặp mắt chị chịu được ánh nắng chói chang mà không cần đến kính râm. Chị biết sắp xếp một cách vững chãi và duyên dáng bộ tóc dày của chị và chưa bao giờ chị thấy sung sức như ngày tháng ba này trên đỉnh Kim tự tháp. Nét không đều trên khuôn mặt chị được vẻ thiện cảm vui tươi bù lại, nụ cười đẹp và chân thành của chị để lộ hàm răng trắng bóng chứng tỏ sức khỏe chị tốt.
Đơn thuốc của bác sĩ đã có tác dụng. Sự đe dọa của cái già trước tuổi mà Đêrych đã phải đau lòng nhận thấy, đã biến mất. Jên có vẻ một phụ nữ ba mươi tuổi bình tĩnh, đứng đắn, sẵn sàng đi đều bước tới tuổi bốn mươi dễ thương, và cũng không lo sợ tuổi năm mươi khi nó đến. Cặp mắt trong sáng của chị thành khẩn nhìn đời, đức hạnh của chị cùng với trái tim độ lượng tạo nên những ý kiến đúng đắn và ôn hòa.
Lúc này Jên ngắm cảnh và phải công nhận là tuyệt vời: Một bên là đồng bằng màu mỡ với những hàng câu dừa, cây ô-liu, cây cam trên bờ sông Nil xanh tươi. Một bên là sa mạc với chân trời vô tận trải dần những tấm thảm cát cử động, không một bóng cây, không một ngọn cỏ, chỉ có sự tự do không giới hạn, một biển ánh sáng chói chang, vì mặt trời đang xuống và bầu trời đầy lửa.
Jên nghĩ thầm: "Một ngã tư đường, tới đây phải chọn. Sự lựa chọn thật là khó khăn: tự do hay giầu có. Mình phải tham khảo ý kiến của Quái Thần, Người bảo vệ các thời đại, người nắm giữ bí mật của thời đại, cặp mắt nhìn thẳng vào tương lai từ hàng thế kỷ!"
- Thôi, nào các bạn! Bây giờ đưa tôi đến chỗ Quái Thần. Tôi muốn hỏi một câu đúng vào lúc mặt trời sắp lặn ở chân trời.