Nguyên tác: The God Of Small Things
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:50 +0700
9.
Bà Pillai, Bà Eapen, Bà Rajagopalan
M
ầu xanh ban ngày như rỉ ra từ những cái cây. Những tầu lá dừa mầu thẫm xiên xuống như những cái lược chải trên nền trời ẩm sẫm. Mặt trời mầu da cam trượt qua những cái răng cong cong, khít nhau của lá.
Một tốp dơi ăn quả bay qua bầu trời ảm đạm.
Trong khu vườn trang trí bị bỏ hoang, Rahel, bị những con yêu lùn uể oải và một con tiểu thiên sứ bị bỏ rơi theo dõi, đang ngồi xổm bên ao tù và ngắm những con cóc đang nhẩy từ hòn đá váng bọt này sang hòn đá khác. Những Con cóc Đáng sợ Xinh đẹp.
Lấm bùn. Đầy mụn. Kêu Cooc cooc.
Bên trong lũ cóc là những hoàng tử đáng yêu, không được chạm tới. Là thức ăn cho lũ rắn nấp trong đám cỏ tháng Sáu dài thượt. Sột soạt. Lao tới bất thình lình. Không còn con nào nhẩy từ hòn đá này sang hòn đá khác có bọt. Không còn chàng hoàng tử nào để hôn nữa.
Đó là đêm đầu tiên kể từ khi cô đến, trời không mưa.
Lúc này, Rahel nghĩ, nếu như ở Washington, mình đang trên đường đi làm về. Những chiếc xe buýt đang chạy. Những ngọn đèn đường. Khói ga. Hơi thở của những người in lên tâm kính ngăn cabin của mình. Tiếng loảng xoảng của những đồng xu đẩy đến chỗ mình trên chiếc khay kim loại. Mùi tiền trên những ngón tay mình. Một tên say rượu, có đôi mắt tinh, cứ đúng mưới giờ đêm lại đến: “Ê này, con mọi đen! Bú c… tao!”
Cô có bẩy trăm đôla. Và một cái vòng bằng vàng chạm những cái đầu rắn. Nhưng Baby Kochamma đã hỏi cô định lưu lại bao lâu và cô có kế hoạch gì về Estha không.
Cô chẳng có kế hoạch gì.
Không có kế hoạch.
Không là Những Kẻ Ăn hại Loại I.
Cô ngoảnh lại nhìn cái nhà có đầu hồi hiện ra lờ mờ và hình dung đang sống trong quả bóng óng ánh bạc mà Baby Kochamma cho lắp trên mái nhà. Trông nó to đủ cho người sống trong đó. Có lẽ nó còn lớn hơn nhiều ngôi nhà của người khác. Ví dụ như lớn hơn chỗ ở chật chội của Kochu Maria.
Nếu họ ngủ trong đó, cô và Estha, cuộn tròn lại với nhau như những bào thai nằm trong dạ con bằng thép, liệu người Khổng lồ Hogan và Bam Bam Bigelow sẽ làm gì? Nếu cái đĩa bị chiếm, họ sẽ làm gì? Họ sẽ chui qua ống khói thâm nhập vào cuộc sống và tivi của Baby Kochamma chăng? Họ sẽ hạ xuống chiếc bếp lò cũ kỹ Thịch! Bắp thị cuồn cuộn và mặc bộ quần áo trang kim? Những con người Yếu ớt - những nạn nhân của nạn đói và những người tản cư sẽ chui qua các khe nứt ở cửa sổ? Nạn Diệt chủng sẽ chui giữa những viên ngói?
Bầu trời đặc những tivi. Nếu bạn đeo một đôi kính đặc biệt, bạn có thể thấy chúng quay tròn khắp bầu trời, giữa những con dơi và những thứ chim nhà - những cô gái tóc vàng, những cuộc chiến tranh, bóng đá, giới thiệu món ăn, những thành tích vẻ vang của Nhà nước, các kiểu tóc cứng đơ vì xịt gôm. hững nhà thiết kế áo che ngực. Lao thẳng xuống Ayemenmem như những người nhẩy dù. Tạo nên những mô hình rắc rối trên nền trời. Những cái xe. Những cối xay gió. Những bông hoa đang nở và chưa nở.
Thịch!
Rahel quay lại ngắm những con cóc.
Béo, Mầu vàng, Nhẩy từ hòn đá này sang hòn đá có bọt khác. Cô chạm khẽ vào một con. Nó ngước mí mắt lên. Tự khẳng định một cách ngồ ngộ.
Màng để chớp mắt, cô nhớ lại cô và Esrha đã có lần nói suốt một ngày từ đó. Cô, Estha và Sophie Mol.
Chớp mắt
hớp mắt
ớp mắt
mắt
ắt
Hôm đó, cả hai đứa đều mặc sari (những chiếc sari cũ kỹ, rách đến một nửa), Estha là một chuyên gia xếp nếp. Em xếp nếp cho Sophie Mol. Xếp nếp pallu cho Rahel và cho mình. Chúng đeo những bindi đỏ trên trán. Trong lúc cố rửa sạch lớp phấn côn[14] mà Ammu cấm dùng, làm dây nhòe nhoẹt lên khắp mặt, trông cả ba đứa như những con gấu trúc cố thành các quý bà Ấn Độ. Lúc đó vào khoảng một tuần sau khi Sophie Mol tới. Một tuần trước lúc em chết. Lúc ấy, em tỏ ra không hề xu nịnh theo sự đánh giá sáng suốt của hai anh em sinh đôi và làm tiêu tan mọi điều chúng mong đợi.
Em đã:
a/ Nói rằng dù Chacko là Bố đẻ của em, em yêu bố ít hơn yêu Joe - (Điều đó làm anh ta - dù không muốn - có thể trở thành người thay thế cho bố của hai đứa trẻ đang thèm tình thương mến).
b/ Từ chối lời đề nghị của Mammachi, thay Estha và Rahel làm người được ưu tiên ban tối gỡ tóc và đếm nốt ruồi của Mammachi.
c/ (Quan trọng Hơn Cả) Đánh gía một cách tinh ranh cơn giận hiện có, và không những không từ chối, mà còn nhận ngay và nhận một sống sượng mọi kiểu làm thân và cám dỗ nho nhỏ của Baby Kochamma.
Dường như thế cùng chưa đủ, em còn tỏ ra cũng là một con người. Một hôm, hai đứa trẻ sinh đôi đi chơi lén ngoài sông (không cho Sophie Mol tham gia), thấy em ở ngoài vườn, đầm đìa nước mắt, ngồi trên cái cây xoăn, cao nhất của Baby Kochamma, “cảm thấy lẻ loi” như em miêu tả. Ngày hôm sau, Estha và Rahel dẫn em đi thăm Velutha.
Chúng mặc sari đến thăm anh, nhăng nháo đi qua đám bùn mầu đỏ và đám cỏ dài thượt (Chớp mắt ớp mắt mắt ắt) và tự dưng là bà Pillai, Bà Eapen và Bà Rajagopalan. Velutha tự giới thiệu mình và người anh trai bị liệt của anh ta là Kuttappen (dẫu anh ta ngủ thiếp đi ngay). Anh tiếp đón bọn trẻ hết sức lịch sự. Anh xưng hô với chúng như với Kochamma và cho chúng uống nước dừa tươi. Anh tán gẫu với chúng về thời tiết. Về dòng sông. Theo ý anh, cây dừa mỗi năm càng thấp đi. Giống như các bà ở Ayemenem. Anh giới thiệu chúng với con gà mái cáu kỉnh của anh. Anh cho chúng xem những dụng cụ làm mộc, rồi chuốt cho mỗi đứa một cái thìa bằng gỗ.
Chỉ đến bây giờ, sau từng ấy năm, Rahel với nhận thức muộn màng của một người lớn mới hiểu được sự ân cần của cử chỉ đó. Một người đàn ông trưởng thành tiếp đãi ba con gấu trúc, cư xử như với các quý bà thực sự.
Một sự thông đồng theo bản năng trong một âm mưu tưởng tượng của chúng, chăm nom mà không mất mát vì tính bất cẩn của người lớn. Hoặc sự trìu mến.
Sau những cái đó, câu chuyện hoàn toàn bị đảo lộn. Phá vỡ một chuỗi những ý nghĩ. Làm vỡ giấc mơ vẫn vây bọc quanh chúng như một mảnh đồ sứ.
Cứ để nguyên như thế, đi dạo chơi như Velutha đã làm, là một điều khó khăn.
Ba ngày trước cuộc Khủng bố, anh để chúng sơn các móng tay cho anh bằng thứ thuốc Cutex mầu đỏ mà Ammu bỏ đi. Thật là một ngày Lịch sử, anh đến thăm chúng trong hiên sau. Một thợ mộc có những móng tay lòe loẹt. Cả đội cảnh sát nhìn họ và cười phá lên.
- Cái gì thế này? - Một người nói - AC - CD chắc?
Người khác nhấc ủng lên, có một túm những con vật nhiều chân cuộn lại thành một cục. Mầu nâu rỉ, xẫm. Một triệu cái chân.
Một dải ánh sáng cuối cùng trượt khỏi đôi vai của tiểu thiên sứ. Bóng tối ảm đạm nuốt chửng khu vườn. Tất thảy. Như một con mãng xà. Trong nhà, các ngọn đèn đã bật.
Rahel có thể thấy Estha trong phòng riêng, đang ngồi trên cái giường gọn ghẽ của anh. Anh đang nhìn qua cửa sổ trần trụi vào đêm tối. Anh có thể không nhìn thấy cô đang ngồi trong bóng tối, nhìn vào nơi sáng.
Một cặp vướng vào một cuộc chơi bí hiểm, không hề có dấu vết của âm mưu hoặc một câu chuyện. Sa sẩy nhiệm vụ của họ, nuôi dưỡng thêm nỗi buồn của một ai đó. Thương tiếc nỗi tiếc thương của một người nào đó.
Dù thế nào cũng không thể thay đổi cuộc chơi. Hay dùng tiền mua lấy một lời phù phép rẻ tiền của một pháp sư, người đó sẽ ngồi xuống và nói một trong những lời sau:
- Các con không phải là Người có tội. Các con Chống lại Tội ác. Các con chỉ là những đứa trẻ. Các con không điều khiển được. Các con là những nạn nhân, không phải là thủ phạm.
Liệu có thể giúp cho họ làm nên giao điểm ấy không. Nếu như họ có thể trùm, dù chỉ tạm thời thôi, cái mũ trùm bi thảm của những nạn nhân. Rồi họ có thể áp mặt lên đó, giận dữ gọi hồn ma lên vì chuyện đã xẩy ra. Hoặc tìm cách sửa lại. Cuối cùng, có lẽ sẽ xua sạch tà ma khỏi những hồi ức vẫn săn đuổi họ.
Nhưng cơn giận không đến với họ và không có bộ mặt nào áp vào sự việc khác mà họ giữ trong những bàn tay Khác nhớp nhúa, giống một quả cam không có thực. Không có chỗ nào mà nằm xuống. Không phải là chuyện của họ để mà lộ ra. Phải giữ lấy. Cẩn trọng và mãi mã
Cả Esthapen và Rahel đều biết có một vài thủ phạm (ngoài chúng ra) trong ngày hôm đó. Nhưng chỉ có một nạn nhân duy nhất. Anh ấy có những móng tay đỏ thắm mầu máu và một cái lá mầu nâu trên lưng, thứ làm cho mùa mưa đến đúng lúc.
Anh để lại một lỗ hổng trong Vũ trụ, bóng tối đổ qua đó như nhựa đường lỏng. Qua cái nơi mà mẹ chúng đi theo, thậm chí chẳng quay lại vẫy tay chào biệt. Mẹ bỏ chúng lại phía sau, lảo đảo trong chốn mơ hồ, không ghim giữ lại được, ở cái nơi không hề có chút gì.
Nhiều giờ sau, trăng lên làm con mãng xà ảm đạm bao quanh bị nuốt trôi dần. Khu vườn lại hiện ra. Mọi thứ trở lại. Với Rahel ngồi trong đó.
Hướng gió thay đổi và vọng đến tai cô những tiếng trống. Một món quà tặng. Lời hứa hẹn một câu chuyện. Ngày xửa ngày xưa, chúng nói, có một người sống ở…
Rahel ngẩng đầu và lắng nghe.
Trong những đêm sáng trời, tiếng chendra từ ngôi đền Ayemenem đi xa hàng cây số, báo hiệu có một cuộc biểu diễn kathakali.
Rahel đi. Cô bị lôi cuốn bởi những hồi ức về những mái nhà dốc và những bức tường trắng. Về những ngọn đèn bằng đồng thau thắp sáng, củi tẩm dầu đen thui. Cô đi, hy vọng sẽ gặp một con voi già không bị điện giật chết trên đường cái Kottayam - Cochin. Cô dừng lại bên bếp lấy một quả dừa.
Trên đường đi ra, cô chú ý thấy một trong những cánh cửa bọc lưới thép mịn của nhà máy bật bản lề và mắc lại trên ngưỡng cửa. Cô đến bên rồi bước vào. Không khí nặng trịch vì ẩm ướt, ướt đến mức cá có thể bơi trong đó.
Dưới giầy cô, sàn nhà bóng láng vì những bọt mưa. Một con dơi nhỏ, hốt hoảng bay vụt giữa các rầm nhà.
Bóng dáng những thùng to, thấp bằng xi măng đựng hoa quả dầm trong bóng tối lờ mờ làm sàn nhà máy giống một nghĩa địa trong nhà, dành cho những vật chết hình tr
Những thứ còn lại của Thiên đường Hoa quả dầm.
Là nơi cách đây đã lâu, vào ngày Sophie Mol đến, Đại sứ E. Xương xẩu đã khuấy một bình mứt quả mầu đỏ thắm và nẩy ra Hai Ý tưởng. Là nơi kín để làm xoài mềm, mầu đỏ, chế biến, gắn xi và để dành.
Đó là sự thật. Bao sự việc có thể thay đổi trong một ngày.