Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2020-10-27 20:23:45 +0700
Chương 11
K
iev cách Chernobyl hai giờ chạy ô tô. Arkady chỉ mất chín mươi phút đi xe máy bằng cách lạng lách giữa các làn xe và khi cần thiết thì lao lên vỉa hè, tránh né mấy bà già ngồi bán từng thùng hoa quả cùng những bó hành tây vàng ruộm. Xe cộ tạm dừng cho bầy ngỗng qua đường nhưng lại phóng vụt qua đàn gà. Một con ngựa dưới mương nước, vài người đàn ông hất cát vào chiếc ô tô đang cháy, tổ cò trên cột điện thoại, mọi thứ vun vút lao qua.
Khi nhìn thấy những mái vòm mạ vàng của Kiev lẫn trong làn sương khói mùa hè, Arkady liền rẽ vào bên lề, gọi điện cho Victor rồi tiếp tục lên đường với tốc độ đúng mực hơn. Anton Obodovsky đã quay lại phòng khám nha sĩ và có vẻ anh ta đã vào đó được một lúc. Arkady chạy dọc sông Dnepr và cảm thấy choáng váng khi được quay lại thành phố tuyệt đẹp tọa lạc trên hai bờ sông. Anh đi lên khu phố nghệ thuật cạnh Podil, chạy vòng qua các thùng rác đô thị đã được cải tiến và cuối cùng dừng lại ở đầu Quảng trường Độc lập, nơi năm con đường tỏa ra, đài phun nước nhấp nhô và theo cách nào đó, Kiev mang đậm chất châu Âu hơn Matxcova.
Victor đang ngồi đọc báo, đợi anh ở một quán cà phê vỉa hè. Arkady ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh anh ta, vẫy tay gọi phục vụ.
“Ồ, không,” Victor nói. “Anh không trả nổi ở đây đâu. Để tôi mời.”
Arkady ngắm nhìn quảng trường cây cối rậm rạp, các nghệ sĩ vỉa hè và lũ trẻ chạy đuổi theo những giọt nước bị gió thổi bắn lên từ đài phun nước. Những tòa nhà cũ kỹ từ thời Xô Viết nằm dọc theo các cạnh của quảng trường, nhưng ở đầu quảng trường lại là các công trình kiến trúc màu trắng, thoáng mát và gắn biển quảng cáo sặc sỡ.
Victor gọi hai ly cà phê Thổ Nhĩ Kỳ cùng một điếu xì gà. Không hiểu sao anh ta lại hào phóng thế.
“Nhìn anh kìa,” Arkady nói. Bộ com lê Ý cùng cà vạt lụa làm dịu đi khía cạnh tả tơi của Victor.
“Nhờ khoản tiền từ Bobby. Nhìn anh kìa. Trang phục quân đội. Giống diễn viên phim hành động. Trông anh có vẻ khỏe mạnh. Phóng xạ có lợi với anh đấy.”
Cà phê được mang tới. Victor tỏ ra cực kỳ mãn nguyện, châm điếu thuốc, nhả ra làn khói xanh cùng mùi da thuộc. “Havana. Điểm tốt của Bobby là đã hy vọng anh sẽ ăn trộm. Điểm xấu là Yakov. Yakov là một lão già và rất khủng khiếp. Thực tế, lão ta khủng khiếp bởi vì lão đã già và chẳng còn gì để mất. Ý tôi là, nếu Bobby cho rằng chúng ta làm việc cùng nhau, anh ta sẽ tức giận ở mức độ nào đó nhưng nửa lại hy vọng rằng nó xảy ra? Còn nếu Yakov cũng cho là thế thì chúng ta sẽ chết.”
“Đó là một câu hỏi đúng không? Anh đang làm việc cho ai?”
“Arkady, anh đúng là giấy trắng mực đen. Cuộc sống hiện đại phức tạp hơn nhiều. Công tố viên Zurin nghiêm cấm tôi liên hệ với anh dưới mọi hình thức. Như thế là xúc phạm tới người Ukraine. Giờ Ukraine đã có tổng thống mặc dù ông ta bị lén ghi âm ra lệnh giết phóng viên của một tờ báo, nhưng vẫn cứ là tổng thống của họ. Vì thế tôi không hiểu làm cách nào anh xúc phạm tới họ. Đó là cuộc sống hiện đại. Dù sao cũng không được liên lạc với anh. Ông ta chẳng nói gì về Bobby cả.”
“Anh đang xin nghỉ ốm à?”
“Đến khi nào Bobby vẫn tình nguyện trả tiền. Tôi đã kể cho anh là tôi và Lyuba quay lại với nhau chưa nhỉ?”
“Lyuba là ai?”
“Vợ tôi.”
Arkady nghi ngờ anh đã phạm sai lầm. Cuộc đấu tranh để nắm bắt linh hồn của Victor cũng giống như đuổi bắt một con lợn được bôi mỡ và bất kỳ lầm lỗi nào cũng có thể tai hại. “Anh đã từng nhắc tới cô ấy à?”
“Có lẽ là chưa. Tôi phải cảm ơn anh đấy. Tôi đã suýt phát điên với người bạn nhỏ câm lặng Zhenya của anh và trong lúc say bí tỉ, tôi đã chạy đến chỗ Lyuba rồi kể lể hết mọi thứ với cô ấy. Cô ấy tìm thấy nét dịu dàng trong tôi mà tôi nghĩ mình đã đánh mất từ nhiều năm trước. Chúng tôi bắt đầu lại và tôi đã cân nhắc. Tôi có thể sống cuộc sống cũ cùng những người quen cũ, phần lớn bị tôi tống vào tù, hoặc có khởi đầu mới với Lyuba, kiếm tiền thực sự và mua một ngôi nhà.”
“Đó cũng là lúc Bobby gửi mail cho anh hả?”
“Đúng lúc luôn.”
“Địa chỉ là Laika1223.”
“Laika là một con chó tuyệt vời.”
“Một câu chuyện cảm động.”
“Tôi nói đúng chưa, luôn rõ ràng đen trắng.”
“Và anh cũng đang cai rượu hả?”
“Gần như thế. Thi thoảng làm một ly thôi.”
“Còn Anton thì sao?”
“Đây là một vấn đề đạo đức khó xử.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh không trả tiền. Bây giờ tôi không chỉ nghĩ cho bản thân mình mà còn phải lo cho Lyuba. Và hãy nhớ, Zurin nghiêm cấm việc liên lạc. Chưa kể đến đại tá Ozhogin. Ông ta bảo tuyệt đối không được liên lạc với anh. Chẳng ai muốn tôi nói chuyện với anh hết.”
“Bobby Hoffman gọi cho anh trong lúc tôi tới đây phải không? Anh ta nói gì?”
“Nói chuyện với anh nhưng phải giữ mồm giữ miệng.”
“Sao không mua giày mới?” Arkady chợt nhìn xuống chân Victor.
“Bắt đầu túng quẫn rồi.”
Hết lần này đến lần khác, Arkady bắt gặp Victor liếc về phía cửa một tòa nhà với cửa hàng đồ da của Ý ở tầng trệt cùng các văn phòng chuyên nghiệp phía trên. Victor ăn một ly kem hoa quả còn Arkady thì gọi bánh kếp. Bằng cách nào đó Khu vực cấm khiến người ta mất đi cảm giác đói. Chiều dần chuyển sang tối và quảng trường trở nên lung linh hơn nhờ ánh đèn chiếu vào đài phun nước, biến chúng thành các đài phun ánh sáng. Victor chỉ vào nhà hát được chiếu sáng trên đỉnh đồi phía trên quảng trường. “Nhà hát opera. KGB đã từng sử dụng nó và người ta nói rằng có thể nghe thấy tiếng la hét ngay từ chỗ này.”
“Nói về Anton đi.”
“Gã ta đã đi làm răng, đó là tất cả thông tin tôi có thể nói với anh.”
“Cả ngày à? Răng miệng có nhiều vấn đề nhỉ?”
Arkady đứng dậy, bước về phía cửa hàng đồ da của Ý, trầm trồ khen ngợi túi xách tay và áo vét, đọc bảng tên các doanh nghiệp tầng trên: hai bác sĩ chuyên khoa tim mạch, một luật sư, một bán đồ trang sức. Tầng trên cùng là văn phòng Đại lý du lịch Toàn cầu và một nha sĩ tên R. L. Levinson; Arkady nhớ tới những tờ rơi và sách quảng cáo du lịch ở phòng giam của Anton tại nhà tù Butyrka. Lúc quay lại bàn của Victor, Arkady để ý thấy một cô bé chừng sáu tuổi, tóc đen và có đôi mắt sáng, ăn mặc giống dân du mục đang nhảy nhót theo tiếng nhạc của một nghệ sĩ violon đường phố. Cô bé không biểu diễn, chỉ tự nguyện tham gia và sáng tạo bước nhảy của riêng mình.
Arkady ngồi xuống. “Làm sao anh biết gã ta đến gặp nha sĩ mà không phải là mua vé đi những nơi khác trên thế giới.”
“Khi gã ta tới, tất cả các văn phòng đều đóng cửa ngoại trừ phóng khám nha khoa. Tôi là thám tử mà.”
“Thật à?”
“Đồ khốn.”
“Tôi đã nghe câu này trước đây.”
Victor bật ra nụ cười cay đắng. “Phải, giống như ngày xưa.” Anh ta nới lỏng cà vạt, đứng lên nhìn ngắm mình qua tấm kính cửa sổ của quán. Rồi ngồi xuống, tháo hẳn cà vạt ra. “Khốn kiếp. Không phải tôi.” Anh ta vẫy gọi phục vụ. “Hai vodka.”
Anton Obodovsky, như Victor nói, chính là một phần thưởng. Victor đi máy bay tới Kiev hai ngày trước khi gặp Hoffman và chỉ tình cờ bắt gặp Anton trên cùng chuyến bay.
Anton mang theo hành lý rất gọn nhẹ, thậm chí còn không hẳn là va li xách tay. Lúc máy bay hạ cánh, Victor nghĩ anh ta sẽ mất dấu Anton và cho rằng Anton sẽ biến mất ở đâu đó tại Kiev trong khi anh ta vẫn đang loanh quanh ở các cửa hàng tiêu thụ phụ tùng ô tô ăn cắp lẫn cửa hàng tiện lợi. Anton trông giống bất kỳ doanh nhân nào có nhà tại hai thành phố khác nhau, ngoại trừ chẳng ai biết ngôi nhà đó ở đâu; với kiểu kinh doanh của Anton, gã ta sẽ cần một chỗ nghỉ đêm an toàn bí mật. Nhưng các nha sĩ thì không được huấn luyện và đã gọi điện tới nhà, Victor đã bí mật theo dõi Anton băng qua quảng trường tới chỗ hẹn.
Victor nói, “Nào, anh và Bobby đã xem cuộn băng theo dõi, anh ta bị thuyết phục rằng Obodovsky chính là gã kéo va li trong chiếc xe tải diệt côn trùng. Anton đủ khỏe mạnh, gã ta đã đe dọa Ivanov trên điện thoại và chưa bị đưa vào Butyrka cho đến tận chiều hôm đó. Động cơ, phương tiện và cơ hội. Ngoài ra, gã ta là kẻ giết người không ghê tay. Gã ta đây rồi.”
Anton bước ra khỏi cửa và cảm giác quai hàm của gã như muốn nói mọi cơ bắp trên thế giới đều đầu hàng trước một cái răng sâu. Như mọi khi, gã mặc trang phục Armani màu đen, mái tóc nhuộm trắng rất dễ nhận ra. Theo sau gã là một người phụ nữ thấp đen, tầm ba mươi lăm tuổi, ăn mặc gọn gàng với áo choàng phù hợp.
“Bác sĩ nha khoa là nữ à? Cô ta giỏi tới nỗi khiến gã ta phải đi từ Matxcova tới tận đây sao?”
“Chưa hết đâu. Chờ đến khi anh thấy điều này,” Victor nói. Người đi cuối cùng là một cô gái cao ráo chừng hai mươi tuổi, với những lọn tóc xoăn màu mật ong và bộ váy ngắn màu xanh nước biển có hàng khuy màu bạc. Cô ta nắm chặt cánh tay Anton. “Nhân viên chăm sóc răng miệng.”
Sau khi khóa cửa, nha sĩ đi tới chỗ cô bé đang nhảy múa, trông có vẻ là con gái cô ta. Cô bé vẫy tay với một người đi cà kheo về phía đầu quảng trường, nơi diễn ra các hình thức tản bộ của công chúng, từ đó kéo theo sự phát triển của các họa sĩ phác thảo chân dung và nghệ sĩ đường phố. Cô bé thu hút sự chú ý của Anton, gã nhún vai một cách cởi mở và dẫn đường, sải bước đi trước cùng cô nhân viên, còn cô bé nhảy chân sáo quanh mẹ ở phía sau. Arkady và Victor bám theo sau, giữ khoảng cách tầm ba mươi mét, chủ quan là Anton chắc chắn không nghĩ rằng sẽ chạm trán một điều tra viên Matxcova trong bộ quân phục Ukraine và rõ ràng càng không tin sẽ thấy Victor trong bộ com lê quý phái với điếu xì gà thượng hạng.
Victor nói, “Bobby tin là Nikolai Kuzmitch đã thuê Anton. Chiếc xe tải là tài sản của một công ty con của Kuzmitch, chi tiết đó rất quan trọng.”
“Kuzmitch có một công ty diệt côn trùng à? Tôi tưởng ông ta hoạt động trong lĩnh vực khoáng niken và thiếc.”
“Còn công ty diệt côn trùng, truyền hình cáp, hãng hàng không nữa. Mỗi tháng, ông ta lại mua một công ty. Tôi nghĩ công ty diệt côn trùng và hãng hàng không được mua cùng lúc, một trong các tuyến châu Á.”
“Có điều, Anton là tay trộm xe hơi. Gã ta không cần giúp đỡ để có một con xe tải.”
“Anh nghĩ xe tải của Kuzmitch là đánh lạc hướng à?”
“Tôi nghĩ một người thông minh sẽ không sử dụng một chiếc xe có thể khiến mình bị lần ra, mà Kuzmitch lại là một người cực kỳ thông minh.”
Người đi cà kheo sặc sỡ trong chiếc áo khoác đỏ rực và mũ nhọn của người Cozak, đang thổi bóng, vặn thành hình động vật. Anton mua một con chó màu xanh cho cô bé. Ngay khi nhận món quà, nữ nha sĩ lịch sự bắt tay chào tạm biệt Anton rồi kéo con gái đi. Victor và Arkady theo dõi từ sau quầy bán đĩa CD, Arkady tự hỏi liệu thói đời có phải những cô gái nhỏ luôn hấp dẫn những gã đàn ông nguy hiểm. Cô nhân viên chăm sóc răng miệng là minh chứng rõ ràng.
“Cô nhân viên có đeo bảng tên, Galina,” Victor nói. “Cách cô ta lắc hông bước đi khiến tôi gần như không chịu nổi.”
Nha sĩ cùng con gái đi về phía ga tàu điện ngầm trong khi Anton và Galina tiếp tục bước vào mái vòm bằng kính sáng lung linh, nơi một chiếc thang máy đưa hành khách xuống một trung tâm mua sắm ngầm, gồm những gian hàng thời trang Pháp, pha lê Ba Lan, gốm sứ Tây Ban Nha, lông thú Nga, các trò chơi điện tử Nhật Bản và hương liệu. Victor và Arkady bám theo bằng thang bộ.
Victor nói, “Mỗi khi tôi nghĩ nước Nga đang bị tàn phá và rồi nghĩ về Ukraine, tôi lại cảm thấy khá hơn. Lúc đang đào đất để xây trung tâm thương mại này, họ đã phá nát một phần Cổng Vàng, bức tường cổ xưa của thành phố và là một kho tàng khảo cổ, và thành phố biết rằng nếu để lộ thông tin đó thì công trình sẽ bị dừng lại. Vì vậy, họ đã giữ im lặng và chôn vùi nó. Mất đi chút bản sắc, nhưng đổi lại họ có McDonald. Tất nhiên, nó không thể ngon bằng McDonald ở Matxcova được.”
Thái độ sợ hãi cúi chào Anton của các nhân viên trong mỗi cửa hiệu và cách nhân viên bảo vệ trung tâm chào đón gã cũng với vẻ cung kính như thế khiến Arkady xem xét khả năng Anton là cổ đông giấu mặt của một hoặc hai cửa hiệu. Cô nàng Galina xinh đẹp đã thay chiếc áo màu xanh nước biển sang áo len lông xù. Cô ta kéo Anton vào phòng thay đồ ở cửa hàng đồ lót, khăng khăng bắt Anton đồng ý một loại nước hoa, trong lúc Arkady và Victor quan sát từ kệ bán đồ dùng nấu nướng của cửa hàng đối diện. Tấm kính phản chiếu trong trung tâm thương mại hiện đại này chính là một món quà cho những kẻ nhìn trộm vô liêm sỉ. Đồng thời, Anton cũng mong được chú ý.
“Cả ngày ngồi trên ghế nha sĩ và toàn bộ những gì Obodovsky có thể nghĩ đến là tình dục. Anh phải ngả mũ trước gã ta đấy,” Victor nói.
Arkady thì nghĩ rằng chuyến mua sắm của Anton mang nhiều khía cạnh của một cuộc dạo chơi công cộng hơn, một ông hoàng đường phố đòi hỏi được kính trọng. Hay một con chó đánh dấu lại lãnh thổ cũ của nó.
“Anton vốn là người Ukraine. Tôi cần phải biết quê quán gã ta ở đâu. Kiev, Pripyat, bất cứ đâu. Cho tôi biết nếu gã ta lại quanh quẩn ở đây. Tôi phải trở về Chernobyl.”
“Đừng làm thế, Arkady. Mặc kệ Timofeyev, mặc kệ Bobby, không đáng đâu. Kể từ khi hàn gắn với Lyuba tôi đã suy nghĩ kỹ. Chẳng ai nhớ tới Timofeyev. Ông ta là triệu phú thì sao chứ? Ông ta chỉ là một đống tiền đã bị gió thổi bay. Không thân thích. Không bạn bè từ lúc Ivanov chết. Nói thực, tôi cho rằng chuyện xảy ra với ông ta và Ivanov hẳn là một lời nguyền.”
“Tái nhợt,” cô nói.
Hành lang khu tập thể tối om ngoại trừ ánh sáng yếu ớt hắt ra từ một cửa sổ và Arkady đang lạnh cóng sau chuyến phóng xe từ Kiev về, trải qua một khóa huấn luyện vượt ổ gà trên xa lộ không đèn. Anh chỉ mong có được một giấc ngủ say hay sự lãng quên, hoặc cả hai, và điều anh không mong đợi nhất là Eva Kazka đang đứng chờ ngoài cửa. Cô rít điếu thuốc một hơi thật sâu. Mọi đường nét của cô đều sắc nhọn, từ đôi mắt đến khóe miệng. Cô vẫn mặc bộ quân phục quen thuộc và quàng khăn, luôn quàng khăn.
“Người bạn Timofeyev của anh, ông ta trắng đến mức như không hề có máu. Anh có quá nhiều câu hỏi nên tôi nghĩ anh muốn biết.”
“Cô muốn vào trong không?” Arkady hỏi.
“Không, hành lang là được rồi. Có vẻ anh không có nhiều hàng xóm nhỉ.”
“Một. Chắc đây là mùa thấp điểm của Khu vực cấm.”
“Có lẽ,” cô nói. Anh có cảm giác rằng với Eva, anh chỉ là đối tượng nghiên cứu cho dù hành lang có đèn hay không.
“Đã nửa đêm và anh không hề say.”
“Tôi rất bận rộn,” Arkady đáp.
“Anh đã bị lỗi nhịp, anh phải bắt kịp với mọi người ở Chernobyl. Vanko đang tìm anh ở quán cà phê.”
Họ chợt bị cắt ngang khi Campbell, nhà sinh thái học người Anh, bước ra ngoài hành lang trong chiếc áo lót và quần đùi. Ông ta lắc lư và gãi ngứa. Eva tránh sang một bên, nhưng ông ta lại tỏ ra hoàn toàn không nhìn thấy cô.
“Đồng chí! Đồng chí!”
“Mọi người ít khi nói thế,” Arkady nói. Thực tế là hầu như không. “Dù sao cũng chào buổi tối. Ông thấy thế nào.”
“Tuyệt vời.”
“Tôi không hề thấy ông quanh đây.”
“Và cậu sẽ không thấy đâu. Tôi mang theo một cơ thể không nhiễm phóng xạ đến đây và tôi sẽ mang nó trở về. Để duy trì nòi giống. Rượu whiskey, chủ yếu. Nhạc pop, đôi khi, dù tôi cảm thấy xấu hổ thay cho chất lượng của truyền hình Ukraine. Sẽ cải thiện đủ sớm thôi. Cậu nói tiếng Anh đấy à?”
“Đó chính là thứ tiếng chúng ta đang nói.” Tuy nhiên chất giọng Scotland của Campell lại quá nặng, nên Arkady chỉ vừa đủ hiểu được ông ta nói gì.
“Cậu nói đúng. Tôi thật ngớ ngẩn. Hãy đến thăm tôi, bất cứ lúc nào. Chúng ta không phải người Anh, chẳng cần xã giao làm gì.”
“Ông thật tốt bụng.”
“Không đùa đâu. Tôi sẽ cảm thấy rất thất vọng nếu cậu không tới.” Campell dừng lại như đếm đến ba mươi rồi nói thêm. “Vậy là đồng ý rồi nhé,” sau đó mất hút vào phòng.
Eva để bầu không khí thoải mái trở lại một chút. “Người bạn mới của anh à? Anh rất kiên nhẫn với ông ta. Ông ta vừa nói gì thế?”
“Tôi cho là ông ta nói whiskey giúp chống lại phóng xạ tốt hơn vodka.”
“Có vài người anh không thể giúp đỡ.”
“Tái nhợt?” anh nhắc nhở cô.
“Đó chỉ là ấn tượng của tôi, bởi vì Timofeyev vẫn đang mặc quần áo và được giữ đông lạnh. Cho dù thế, ông ta trông có vẻ nhợt nhạt và khô kiệt. Tôi không suy nghĩ nhiều vào lúc đó. Tôi đã từng thấy nhiều vết thương như thế trên các xác chết ở Chechnya. Cắt động mạch chính ở cổ họng và đầm đìa máu. Nhưng người bạn của anh lại không thế. Sơ mi của ông ta sạch sẽ, nếu không kể bùn đất và nước mưa. Tóc ông ta cũng thế. Nhưng, lỗ mũi lại bị bịt kín bởi máu đã khô.”
“Ông ta bị chảy máu cam.”
“Còn hơn cả máu cam.”
“Bị gãy à?”
“Không có vết bầm tím. Tất nhiên, đàn sói đã cắn xé ông ấy và vì thế, tôi không dám chắc.”
“Bị cắt cổ và tái nhợt nhưng không dính máu trên sơ mi hay tóc, chỉ có trong mũi. Mọi thứ có vẻ mâu thuẫn nhỉ.”
“Phải. Tuy nhiên tôi cũng nên xin lỗi lần nữa vì đã nhắc tới vợ anh. Đó là hành động ngu ngốc. Tôi e là lúc đó mình đã mất hết tính nhạy cảm. Không thể tha thứ được.”
“Không, cái chết của cô ấy mới thật không thể tha thứ được.”
“Anh đổ lỗi cho bác sĩ.”
“Không.”
“Tôi hiểu. Anh là thuyền trưởng của con tàu sự sống, anh cho là mình phải chịu trách nhiệm với mọi người.” Cô thở dài. “Tôi xin lỗi, hẳn tôi say rồi. Cho dù chỉ uống một chén. Tôi thường không cảm thấy khó chịu nhanh như thế này.”
“Tôi e là không ai chịu lên con tàu sự sống ấy, vậy nên tôi không được làm công việc tốt nhất rồi.”
“Tôi nghĩ mình nên về.” Nhưng cô lại không đi. “Cậu bé mà anh nói chuyện điện thoại là ai? Chỉ là bạn như anh nói thôi à?”
“Với những lý do không hiểu được, dường như tôi đang phải chịu trách nhiệm về một thằng bé mười một tuổi tên là Zhenya trong trại trẻ mồ côi ở Matxcova. Đó là mối quan hệ lố bịch. Tôi chẳng biết gì về thằng bé vì nó không chịu nói chuyện với tôi.”
“Chuyện đó bình thường mà. Tôi không muốn nói chuyện với bố mẹ mình từ năm mười một tuổi. Thằng bé bị thiểu năng à?”
“Không, nó rất thông minh. Một kỳ thủ và tôi đoán nó rất có năng khiếu toán học. Và dũng cảm nữa.” Arkady nhớ Zhenya đã chạy trốn rất nhiều lần.
“Anh nói như đang kể về con trai mình ấy.”
“Tôi không nghĩ thế. Bố ruột nó đã bỏ đi và đó mới là người thằng bé cần.”
“Anh thích giúp đỡ mọi người.”
“Thực tình, khi ai đó tìm đến tôi có nghĩa là họ đang cực kỳ cần giúp đỡ.”
“Anh thật hài hước.”
“Nhưng đó là sự thật.”
“Tôi có thể thử điều này không? Hãy để tôi làm.”
Bàn tay lạnh lẽo của cô luồn vào trong áo anh và nhẹ nhàng chạy dọc từ bụng lên ngực.
“Đây là những vết thương do đạn bắn, ít nhất là hai,” Eva nói. “Tôi cho là thế.”
“Tại sao?”
“Người bắn rất dở nên ở cấp độ thông thường thì có vẻ đã lành. Nhưng ở cấp độ vô hình, nó luôn là nỗi đau. Là bác sĩ, tôi có thể hiểu được. Đó là sự xúc phạm đến cơ thể này và các cơ thể không bao giờ giống nhau.” Cô rút tay lại. “Từ khi vợ anh mất, anh đã có người phụ nữ khác, đúng không?”
“Phải. Tại sao chúng ta lại nói về đề tài này nhỉ?”
“Chúng ta đều đang rất thành thật. Giờ anh hãy hỏi đi.” Arkady vươn tay và nhẹ nhàng gỡ khăn quàng để nó hờ hững trên vai cô. Anh xoay nhẹ cằm cô cho đến khi luồng ánh sáng lờ mờ chỉ vừa đủ để thấy được vết sẹo ở cổ cô.
“Tại sao?” Anh chạm vào vết sẹo và cô rùng mình như thể anh vừa đâm gai vào đó.
“Phòng khi tôi quên mất.”
“Cái gì?”
Tiếng mở cửa bên dưới và một giọng nói vọng lên cầu thang, “Renko, là anh hả? Tôi có vài thứ cho anh này. Tôi đang lên đấy.”
“Vanko,” Eva nhanh chóng buộc lại khăn.
“Tôi sẽ cho anh xem.” Vanko lảo đảo định bước lên.
“Chờ chút, tôi xuống ngay đây,” Arkady đáp.
Eva thì thầm, “Vì lợi ích của anh, đừng bảo tôi đang ở đây nhé.”
Quán cà phê là câu lạc bộ buổi tối và là nơi tụ tập của giới thượng lưu Chernobyl, danh tiếng của Arkady đã tăng lên đáng kể từ khi anh phát hiện ra thi thể của Boris Hulak trong hồ làm mát. Arkady phải chen lấn để có được chỗ ngồi cùng một cái bàn trong lúc Vanko gọi cho anh cốc bia. Quán đang phát nhạc của Pink Floyd để mọi người có thể nhảy nếu muốn.
“Alex bảo là anh thu hút đám giết người như nam châm hút sắt ấy.”
“Alex luôn nói những điều tốt đẹp nhất.”
“Anh ta sẽ tới sau. Anh ta đang tìm Eva.”
Arkady không hé răng về chuyện anh vừa gặp cô. Thú vị, anh thầm nghĩ. Sự câu kết đầu tiên của họ. “Anh nói là có gì đó cho tôi.”
“Về người Do Thái.” Vanko mở ba lô đeo vai ra, đưa cho Arkady một cuốn băng cát xét không dán tên, ngoại trừ nhãn giá một trăm đô la.
“Sao anh lại đưa ra mức giá này?”
“Nó là món quà lưu niệm rất giá trị. Chúng ta có thể bán nó cho người bạn Mỹ của anh và chia tiền. Anh thấy thế nào?”
“Cuốn băng về một hầm mộ ấy hả? Có phải ngôi mộ chúng ta tới hôm qua không? Anh thực sự kinh doanh nó sao?”
“Tôi cũng có thể là hướng dẫn viên luôn. Tôi biết mọi thứ. Anh biết đấy, tôi đã ở đây lúc thảm họa xảy ra khi tôi còn nhỏ.”
“Xem xét đến tình trạng phơi nhiễm, chẳng phải Khu vực cấm là nơi cuối cùng anh nên đến sao?”
“Khu vực cấm là nơi cuối cùng cho bất kỳ ai. Dù sao chúng tôi vẫn luân phiên nhau, bao nhiêu ngày làm thì có bấy nhiêu ngày nghỉ.”
“Mọi người thường làm gì trong thời gian rảnh rỗi?”
“Tôi chẳng làm gì. Alex thì kiếm cả đống tiền; anh ta kể là làm việc trong bụng thú dữ. Đó là cách anh ta gọi Matxcova. Eva làm việc trong một bệnh viện tư ở Kiev.”
Arkady trả lại cuốn băng. “Tôi không thấy nhiều người Do Thái ở đây.”
“Bởi vì người Đức và chiến tranh. Mặc dù rất nhiều người cũng phải chịu đựng quân Đức trong suốt cuộc chiến, không chỉ người Do Thái. Anh luôn nghe nhắc đến người Do Thái.”
“Tội diệt chủng.” Arkady gật đầu.
“Phải.”
“Nhưng dường như anh vẫn có các bữa tiệc chào mừng không chính thức dành cho chuyến thăm viếng của người Do Thái.”
“Tôi cố giúp họ. Tôi tìm giúp cho bạn anh và lái xe của anh ta một căn nhà sạch sẽ.”
“Nghe có vẻ hấp dẫn nhỉ.” Arkady thừa hiểu qua đêm bên ngoài bất kỳ chỗ nào trong Khu vực cấm ngoại trừ một căn nhà hợp pháp là trái quy định; đồng thời anh cũng biết đô la có thể thay thế mọi quy định. “Vậy anh có đài cát xét không? Tôi không thể bán cuộn băng cho người Mỹ trừ khi biết nội dung của nó.”
“Cái của tôi bị hỏng rồi. Một số dân quân tự vệ có đài cá nhân trong phòng song đã bị ăn trộm. Nhưng không sao, tôi có thể lo liệu được. Giữ cuộn băng nhé.”
Alex kéo một chiếc ghế đến cạnh bàn. “Anh có thể trông cậy ở Vanko. Anh ta có thể xoay xở được mọi thứ. Và chúc mừng anh, điều tra viên cao cấp. Một cái xác nữa, tôi biết. Anh tìm ra bọn giết người giữa mọi người. Tôi đoán là với định hướng của anh thì đó cũng là một tài năng. Eva đâu?”
Vanko nhún vai và Arkady nói là anh không biết cho dù anh tự hỏi tại sao mình lại nói dối đến hai lần về Eva.
“Anh chắc là không gặp cô ấy chứ?” Alex hỏi Arkady.
“Tôi vừa trở về từ Kiev.”
“Đúng đấy,” Vanko xen vào. “Xe máy của anh ấy vẫn còn ấm.”
“Có lẽ chúng ta nên ra một thông báo mất tích dành cho Eva,” Alex nói. “Anh nghĩ sao, Renko?”
“Sao anh lại lo lắng thế?”
“Một người chồng lo cho vợ thôi.”
“Hai người đã ly dị rồi.”
“Chẳng quan trọng, cũng không phải việc của anh. Vanko, anh gọi bia cho chúng tôi được chứ?”
“Được.” Vanko hớn hở, len lỏi giữa đám người đang khiêu vũ, hướng tới quầy.
Arkady không muốn nói về Eva với Alex. Anh hỏi, “Bố anh là nhà vật lý nổi tiếng và anh cũng từng là nhà vật lý. Tại sao anh lại chuyển sang mảng sinh thái học?”
“Ai quan tâm chứ?”
“Đó là sự thay đổi đáng chú ý.”
“Không, thứ đáng chú ý là hai trăm nhà máy điện hạt nhân và mười ngàn đầu đạn hạt nhân trên thế giới đang nằm trong tay của những kẻ bất tài.”
“Một tuyên bố có tầm ảnh hưởng sâu rộng.”
“Thực sự chỉ có một thôi. Tôi nghĩ chúng ta có thể tin vào nó.” Alex hạ thấp giọng xuống mức chỉ hai người có thể nghe thấy được. “Renko, thật ra là tôi và Eva chưa thực sự ly hôn. Trên giấy tờ thì đúng. Nhưng trong tim tôi thì không. Đó là loại quan hệ thân mật không bao giờ kết thúc.”
“Một ông chồng cũ sẽ không bao giờ than vãn.”
“Bên ngoài Khu vực cấm thì có thể. Nhưng bên trong lại rất khác biệt, đơn giản hơn. Anh là người có học thức, anh có biết mùi là gì không?”
“Một cảm giác.”
“Còn hơn thế. Mùi là bản chất, là sự liên kết các phân tử tự do của chính sự vật đó. Nếu thực sự có thể nhìn thấy người khác, chúng ta sẽ thấy những đám mây lỏng lẻo của các phân tử và nguyên tử. Chúng ta hòa lẫn vào nhau. Mỗi người anh gặp, anh sẽ hòa lẫn một phần vào họ. Đó là lý do tại sao những cặp tình nhân bốc mùi của nhau, bởi vì họ đã hoàn toàn tan vào nhau. Không tòa án nào, không giấy tờ nào có thể chia cắt họ.” Alex nắm tay Arkady và bắt đầu xiết chặt. Tay Alex vừa to vừa khỏe do thường xuyên đặt bẫy. “Ai mà biết lúc này chúng ta đang trao đổi bao nhiêu ngàn phân tử chứ?”
“Đó là những điều anh học được từ ngành sinh thái học hả?”
Alex xiết chặt hơn; năm ngón tay anh ta như gọng kìm. “Từ tự nhiên. Ngửi, nếm, sờ. Anh vẽ ra trong đầu hình ảnh cô ấy ở cùng người đàn ông khác. Anh biết mọi centimet trên cơ thể cô ấy, bên trong và bên ngoài. Từng đường nét. Sự kết hợp từ trải nghiệm và tưởng tượng khiến anh phát điên. Chỉ cần đã từng ngủ với cô ấy, anh sẽ biết cách làm cô ấy mãn nguyện. Anh lắng nghe cô ấy. Vẽ ra hình ảnh cô ấy làm tình với ai là không thể chịu đựng được. Một con sói sẽ không thể tha thứ cho chuyện đó. Anh cho rằng mình là sói hay là chó?”
Arkady co tay thành nắm đấm để tự vệ. “Tôi tin mình là một con nhím.”
“Thấy chưa, đấy chính là câu trả lời ngắn gọn mà Eva sẽ thích. Tôi biết kiểu người cô ấy thấy hấp dẫn. Tôi biết kể từ khi cô ấy nói ghét anh.”
“Rõ ràng thế sao?”
“Hai người thậm chí còn trông rất giống nhau, cũng tóc đen và xanh xao một cách rất có hồn, như anh trai và em gái.”
“Tôi không để ý.”
“Tôi chỉ muốn nói rằng ngay cả khi có cơ hội, vì Eva, anh không nên lợi dụng nó. Tôi đang hỏi với tư cách một người bạn, người bạn đầu tiên của anh ở Khu vực cấm, có chuyện gì giữa anh và Eva không?”
“Không.”
“Vậy thì tốt. Chúng ta không muốn phải đấu tranh giành lãnh thổ, đúng chứ?”
“Phải.”
“Bởi vì mục đích của anh đến Khu vực cấm là để điều tra, đúng không? Hãy tập trung vào nó.” Alex thả tay ra. Bàn tay Arkady trông như nắm đất sét, máu không lưu thông và anh cố cưỡng lại cám dỗ vặn vẹo tay để xem nó còn cử động được hay không. “Nào, anh có muốn hỏi gì không?”
“Tôi hiểu là, vì Chúa, mỗi năm anh chỉ nghiên cứu vài tháng ở Khu vực cấm. Thời gian còn lại, anh làm gì ở Matxcova?”
“Câu hỏi hay đấy, tốt.”
“Anh làm gì?”
“Tôi tới thăm các viện sinh thái khác nhau, kết hợp với nghiên cứu của tôi ở đây, giảng dạy và viết bài.”
“Có thu được tiền không?”
“Rõ ràng anh chưa bao giờ viết bài cho tạp chí khoa học. Đó là vì danh dự.”
Alex hài hước mô tả một hội nghị khoa học về sán dây nơi mà các nhà khoa học đói móp bụng phải ngồi gần cửa hàng bánh canapé*. Rồi anh ta và Arkady chuyển sang tán gẫu một cách bình thường về các đề tài hằng ngày như phim ảnh, tiền bạc và Matxcova, nhưng mặt khác, trong sâu thẳm, Arkady có cảm giác như mình đã bị hạ gục và đang trong thế bấp bênh.
Trên đường trở về khu tập thể, Arkady bị giật mình khi một con cú đêm lao xẹt qua, táp lấy những con bướm. Anh rời quán cà phê lúc bắt đầu nhận ra Alex rất mong đợi Eva quay lại và hiểu rằng Alex chỉ chờ đợi xem anh và Eva sẽ hành động thế nào, để tìm kiếm những mối lo lắng mang tính xã hội, để khám phá ra các manh mối mà một ông chồng cũ không thể bỏ qua. Những phân tử và nguyên tử đeo bám dai dẳng.
Đèn đường đã tắt từ lúc Arkady bước ra cùng Vanko, ngọn đèn duy nhất ở khu tập thể quá yếu ớt, chỉ lập lòe ở bậc thang phía trước; còn những nơi cây cối dày đặc che kín mặt trăng, con đường liền mất hút vào bóng tối. Arkady không sợ tối. Vấn đề là anh cảm giác được không chỉ có mình anh trên đường. Chẳng phải một con chim hay con mèo đang lẩn vào bụi rậm mà là thứ gì đó lượn từ bên này sang bên kia, khi dừng lại, thì nó lượn vòng tròn quanh anh. Lúc anh đi, nó giữ nguyên tốc độ bám theo sau. Rồi nó dừng lại và anh cảm thấy thật lố bịch ngay cả khi gáy anh đã lạnh toát.
“Alex? Vanko?”
Không ai trả lời ngoài tiếng lá cây xào xạc trên đầu đến khi anh nghe thấy tiếng cười trong bóng tối. Arkady nắm chặt cuộn băng của Vanko và bắt đầu chạy. Khu tập thể chỉ còn cách khoảng năm mươi mét. Anh không sợ hãi; chỉ như một người đang tập thể dục lúc nửa đêm. Thứ gì đó lao ngang qua ngáng chân, làm anh ngã sõng soài. Rồi có vật gì đó từ bên cạnh ấn thẳng vào bụng, ép không khí thoát khỏi phổi anh. Oxi bay ra, ngực anh kêu như tiếng máy bơm khô. Điều tốt nhất anh có thể làm được là lăn sang một bên lúc lưỡi dao đâm phập xuống lòng đường ngay sát tai anh, nhưng cũng chính vì thế, anh lãnh trọn một cú đấm vào đầu từ phía bên kia. Âm thanh bánh xe trượt trên mặt đường vang lên. Mặt đập xuống vỉa hè, anh hít hơi thở đầu tiên và nhìn lên, hình bóng lờ mờ do ánh đèn xa xa từ quán cà phê hắt lại, một bóng người mặc quân phục, đi giày trượt patanh có một hàng bốn bánh xe, mang theo cây gậy khúc côn cầu. Bóng người đó trượt về phía trước, giơ thẳng gậy trong tư thế chiến thắng. Arkady cố đứng dậy, nhưng lập tức sụp xuống trên cái chân đã tê cóng, phần thưởng cho anh là một cú đánh vào lưng. Đập mặt xuống lần nữa, anh nhận ra thứ giúp chúng nhắm chuẩn xác như vậy là kính hồng ngoại đeo trên đầu. Nếu anh không đi, chúng sẽ trượt vòng quanh, nhanh như chớp lượn ra lượn vào, khiến anh xoay như chong chóng. Khi anh đá trả, chúng quất vào chân anh. Anh cố bắt lấy cái gậy thì chúng làm động tác giả và đánh anh từ phía ngược lại. Điều cuối cùng anh tiên liệu được là một người đàn ông bước vào giữa cuộc chiến với cây đèn pin chiếu thẳng vào mắt của tên trượt patanh gần nhất. Trong lúc gã loạng choạng lui lại, ông ta gí khẩu súng lớn vào cằm gã, chiếu thẳng đèn vào nó để gã thứ hai có thể thấy súng đã lên nòng.
Một giọng nói ồm ồm cất lên, “Lũ phát xít! Tao sẽ bắn và bạn mày sẽ nổ tung như quả bưởi. Lùi lại, về nhà hoặc tao sẽ bắn cả hai, lũ phi Do Thái. Cút đi, mau!.”
Là Yakov và mặc dù ông ta chỉ bằng nửa gã trượt patanh đang bị mình gí súng, Yakov vẫn đá gã một cú, khiến gã bổ nhào vào tên thứ hai. Chúng hội ý một chút nhưng kích thước của khẩu súng đã làm chúng nản lỏng và trượt vào bóng tối phía bên kia con đường tính từ quán cà phê.
Arkady đứng lên và lại ngã xuống đập vào mặt đất theo thứ tự, đầu tiên là đầu, cẳng chân và cuốn băng.
“Nếu đang đứng, cậu sẽ không sao,” Yakov nói.
“Ông làm gì ở đây?”
“Đi theo cậu.”
“Cảm ơn.”
“Bỏ qua đi. Để tôi xem nào.” Arkady nhấc đầu lên và Yakov chiếu đèn xem xét quanh đầu anh. “Có vẻ ổn đấy.”
Bây giờ Yakov lại là người đánh giá thương tổn à, Arkady thầm nghĩ? Quả là rắc rối.