Số lần đọc/download: 1873 / 14
Cập nhật: 2015-11-22 15:21:13 +0700
Chương 11
K
hông khí của những ngày thứ bảy thường thay đổi ở trong trại Triple C, không khí có vẻ nhộn nhịp, háo hức như bị cái gì đó kích thích. Thủ tục thường ngày thay đổi hẳn. Những người đang làm việc có vẻ vội vàng nhanh tay nhanh chân hơn một chút cho chóng xong công việc, còn những người khác thì bồn chồn, nôn nóng làm sao cho nhiệm vụ của mình hoàn tất để họ có thể đến Blue Moon hưởng 1 đêm sống ở phố.
Đứng trên thềm hành lang, Chase cảm thấy không khí náo nức quen thuộc hiện ra khắp nơi, và ông nhớ cái thời ông còn náo nức như cách các anh cao bồi khác, sẵn sàng tham gia vào cuộc chơi ồn ào náo nhiệt sau một tuần ngồi trên yên ngựa. Những năm sau này, từ khi Maggie mất, những ngày thứ bảy đối với ông không khác gì những ngày thường. Ông không làm sao có bụng dạ thoải mái để đi chơi đêm ở ngoài.
Thời gian Sally đang còn bán nhà hàng, ông thường ra phố mỗi tuần vài lần để kiểm tra bà ta. Nhưng từ khi bà bán nhà hàng và đến làm cho trại Triple V, thì ông không ra phố nữa. Bỗng ông mỉm cười chua chát, vì ông nghĩ rằng ông là người duy nhất có hành vi như thế.
Chase quay lưng khỏi cảnh tượng đang diễn ra ở trung tâm trại, đi vào nhà, cất tiếng gọi lớn:
- Sally ơi! Sally!
- Tôi đang ở trong bếp đây. - Bà cất tiếng đáp lại thật to để át tiếng la hét cười đùa của cặp song sinh.
- Lúc nào bà ấy cũng ở trong bếp. - Chase lẩm bẩm nói một mình vừa đi vào bếp, dáng đi khập khiểng vì chứng sưng khớp hành hạ ông.
Khi ông vào bếp, bé Đà đang cố leo qua cái cũi nhỏ, trong khi bé Laura ngồi yên ở giữa cũi, các đồ chơi bên cạnh, Jessy bận chùi nhà. Sally nấu nướng nơi quầy bếp, quay lui, cái chảo chiên thịt gà giò nơi tay.
- Anh cầm cái gì đấy Chase? - Sally hỏi, vẻ quan tâm.
Không trả lời, ông cau mày, hỏi lại:
- Cái gì trong tay bà thế?
- Cái chiên thịt để ăn tối. Nhưng mà sao?
- Đưa cho tôi. - Ông khập khiễng đi tới, lấy cái chảo thịt trên tay bà. Sally vội vã bước tới lò lữa, mở cửa lò cho ông, nhưng Chase bước tới tủ lạnh chứ không tới lò lửa.
- Anh làm cái gì thế, Chase? - Sally nhìn ông, ánh mắt ngạc nhiên.
- Tôi làm gì bà không thấy sao? - Ông đáp, mở tủ lạnh ra. - Tôi cất cái này đi. Tối nay tôi đưa bà đi ăn ngoài. Đã đến lúc bà nên đi ăn thức ăn của người khác nấu, chứ không phải ăn thứ bà nấu. - Bà nhìn ông với ánh mắt sung sướng khiến ông ước chi ông đã làm như thế này từ lâu. - Bà có thích đi chơi không? - Ông hỏi, mỉm cười, nụ cười làm cho giọng nói của ông mất hết vể thô lỗ cộc cằn.
- Dĩ nhiên là thích. - Bà nhoẻn miệng cười, nụ cười khiến ông không thể nào đổi ý cho được. Nhưng tôi phải cho số thịt gà ấy vào lò để nướng cho Ty và Jessy ăn tối chứ.
- Nếu họ muốn ăn thì cứ tự nướng lấy mà ăn. - Chase định đem chảo thịt gà đến lò, nhưng ông nói tiếp: - Mà chắc 2 vợ chồng chúng cũng có thể đi ăn ngoài phố.
- Anh có biết sao không, - Sally nói. - Tối nay bố mẹ Jessy chơi bài với vỡ chồng Trumbo. Không có ai giữ cặp song sinh hết.
- Thì ai cấm chúng đem theo cặp song sinh? - Chase đáp. - Đã đến lúc cho chúng đi chơi, gặp gỡ người lạ được rồi. Chúng cần tập ứng xử với mọi người được rồi. Tại sao tối nay không cho chúng bắt đầu?
- Chase Calder, chắc anh biết tối thứ bảy chỗ ấy rất ồn. Người đông đúc, máy hát oang oang.
Trước khi Sally nói hết câu, Chase ngắt lời bà ta.
-
- Bà thế là không biết gì hết. Cảnh ồn ào náo nhiệt sẽ làm cho chúng vui thích. Có đúng thế không, Jessy?
Nãy giờ Jessy cố tránh không nói chuyện, cô muốn để yên cho hai ông bà tranh luận với nhau như 1 cặp vợ chồng già. Bây giờ Chase lôi cô vào. Cô đáp:
- Bây giờ chúng lớn rồi, có lẽ chúng thích cảnh tượng trong quán. Chắc thế nào Dài cũng rất thích cảnh ồn ào trong quán, còn Laura sẽ rất thích nghe âm nhạc và xem khiêu vũ. Nhưng con nghĩ là chúng con không nên đi. Bố và bà nên đi chơi một buổi tối không vướng chân cặp song sinh này cho thoải mái.
Sally kinh ngạc khi nghe Jessy nói thế, có lẽ vì cô cho rằng đây là cuộc hẹn hò của 2 ng, bà bèn lo lắng nhìn Chase. Bà biết ông quá lâu rồi, nên bà không tin việc mời bài đi chơi này của ông có màu sắc lãng man. Và bà cũng không muốn ông nghĩ rằng bà tin như thế.
- Nói thế là sai rồi, Jessy ah, - Bà phản đối lời nói của cô. - chúng tôi không ngịa việc vướng tay vướng chân gì hết. Phải không, Chase?
- Nếu ngại vướng thì tôi đã không đề nghị. Chúng ta xem như một gia đình đi chơi thôi, - ông nói.
- Thế thì vui quá. - Càng nghĩ đến chuyện đi chơi bao nhiêu, Jessy càng nôn nóng bấy nhiêu. Độ gần đây, cô và Ty thường hay cãi vã với nhau. Đi chơi 1 đêm ở ngoài trại, có thể là dịp tốt cho cả 2 ng.
*
* *
Nhà hàng ăn uống, trước kia là của Sally, được sơn lại bằng màu đà, đã bị 1 lớp bụi phủ lên trông rất thê thảm. Trước mài hiên mới đc treo lên 1 bảng hiệu gắn đèn huỳnh quang khổng lồ có hàng chữ NHÀ HÀNG ẨN CƯ HARRY bằng đèn ống máu xanh lục.
Trời hè chưa tối hẳn, nhưng khi họ đền, bãi đậu xe đã chật ních. Ty dừng xe ở ngoài đường để cho mọi người bước xuống, rồi anh lái xe băng qua xa lộ, đến đậu xe ở khu vực Fedderson gồm có trạm xăng, cửa hàng thực phẩm và bưu điện..
Dừng lại dưới tầng cấp vào nhà hàng, Chase nhìn lên bảng hiệu dài, lấp lánh màu xanh lục, ông nói với giọng ngán ngẩm:
- Nhà hàng Ẩn cư Harry. Bố thấy đây không có vẻ gì là nơi ẩn cư hết. Bố cam đoan ng ta bắt chước biển hiệu này ở Miles City.
Khi Laura nhìn hàng chữ bằng ánh sang này, cô bé lại nghĩ khác. Bé chỉ tay lên hàng chữ và lắp bắp nói với Jessy với vẻ rất thích thú, mặt mày tươi tỉnh.
- Hình như Laura thích cái biển hiệu, - Jessy cười nói.
Chase liếc mắt nhìn cháu nội gái, rồi nói:
- Đôi lúc bố phải ngạc nhiên về thị hiểu của nó.
Jessy bỗng nhớ lại vẻ thích thú của Laura khi bé ở gần Tara, nên cô đồng ý với ông. Cô đáp
(231)
- Mẹ con nói cháu đang ở cái tuổi thích đồ vật gì sáng và bóng.
- Các biển hiệu ấy thuộc các đồ vật lòe loạt, - Chase nói rồi nhìn chú bé đang níu tay ông. - Cháu đồng ý không, Dài?
Nhưng Dào đang chăm chú nhìn vào cửa trước, lắng nghe tiếng người cười nói ồn ào và tiếng nhạc oang oang từ trong phát ra.
- Thôi. Ta đi vào. - Chase ra dấu cho các bà đi trước ông.
- Người đông như thế này, chắc ta phải đợi lâu lắm mới có bàn, - Sally nói nhỏ, vẻ lo lắng.
- Đừng lo. Tôi đã gọi trước để giữ bàn rồi, - Chase đáp.
Khi họ đi vào trong, đủ loại tiếng ồn đập vào tai họ, xen lẫn với tiếng nói chuyện rì rầm là những tràng cười hô hố và tiếng bát đĩa, ly tách va nhau leng keng. Trên máy hát, phát ra một bài ca dậm dật, âm thanh mở to hết cỡ. Từ bên quầy rượu, vang lên tiếng gậy đánh bida đập vào bi và tiếng bi lăn lách cách trên mặt bàn đánh pun bằng đá phiến.
Người chủ mới của nhà hàng có cùng tên trên biển hiệu, Harry Weldon, tay bắt mặt mừng chào đón Chase. Ông ta có bộ ngực nở nang, tấm tạp dề quấn quanh hông, mồ hôi nhễ nhại trên bộ mặt đỏ gay.
- Đêm nay thật náo nhiệt, nhưng độ này tối thứ bảy nào cũng thế. Không làm sao cản họ được. - Ông ta nói với vẻ tự hào, nói thật lớn như để cho mọi người quanh đấy đều nghe. - Chỉ trong hai giây là ông có bàn ngay.
Hai giây của ông ta cũng gần hai phút, khi Harry Weldon quay lại, Ty đã đến với gia đình, anh nắm chú Dài khỏi tay của Chase, chú bé loay hoay không ngớt. Chú quay qua quay lại nhìn khắp nơi.
- Tôi đã chuẩn bị cho ông bộ bàn trong góc rồi, - Harry nói, tay cầm tấm thực đơn bọc ny long. Nói xong, ông ta đi trước dẫn đường, chen qua đám đông trong phòng vừa đi vừa ngoảnh đầu lui và nói tiếp
- Xin lỗi chuẩn bị hơi lâu 1 chút, tôi phải ra sau nhà lấy thùng bia khác.
Bỗng có ai va vào phía sau Ty, rồi có tiếng phụ nữ cất lên:
- Ôi, xin lỗi. - Ty quay lui, thấy một khuôn mặt quen quen trong số đông người xa lạ. - Người va anh là Emily, con gái út của Trumbo. Cô ta cũng nhận ra anh ngay. - Kìa Ty. Tôi không ngờ đụng đầu vào anh ở đây. Tôi cứ cúi đầu mà đi không nhìn vào đâu hết. Tôi muốn làm cho Dick hụt hơi chạy theo tôi.
Anh nhìn người đàn ông ở phía sau cô, chạm phải đôi mắt xanh lạnh lung của Ballard. Ty biết thế nào tối nay Ballard cũng có mặt ở đây. Đây là nơi giải trí duy nhất xa mấy dặm đường, nên là điểm tập trung tự nhiên cho cả hai giới vào tối thứ 7. Nhưng thực ra thì bây giờ anh mới nghĩ đến chuyện này.
Emily Trumbo có vẻ không nhận ra được không khí bỗng trở nên căng thẳng, vì cô ta nói tiếp:
- Dick, nói cho anh ấy biết chuyện anh đã nói cho tôi nghe đi: - Thấy Dick không trả lời liền, cô gái lại nói: - Anh ấy nói khi đi đến thị trấn, ảnh đã thấy 1 chiếc trực thăng bay trên trại. Tôi chưa bao giờ thấy trực thăng ngoại trừ thấy trên màn ảnh xine. Và ảnh nói có mộc chiếc bay trên trại Triple C. Anh có tin chuyện này không?
Mắt nheo lại với vẻ tin có chuyện này. Ty nhìn vào mặt Ballard. (234)
- Loại trực thăng gì? Quân sự hay tư hân?
- Nó bay xa quá không thấy rõ. Có thế một trong hai loại ấy.
- KHi anh thấy, nó đang bay ở đâu? - Ty phải nói lớn vì trong phòng quá ồn.
- Về phía Đông Bắc của đường đi, - Ballard cũng trả lời lớn tiếng.
- Gần Wolf Meadow phải không?
- Gần khu vực ấy đấy, - Ballard xác nhận.
- NÓ bay về phía nào?
- Về phía đôg.
- Về phía Blue Moon ah?
- Có lẽ thế. - BỘng Ballard hỏi, câu hỏi mà chính Ty đã nghĩ đến. - Có phải Dy Corp có trực thăng ở đấy không?
- Tôi không biết. - Nhưng anh biết chuyện này không khó tìm ra.
Emily nghe hai người nói, có vẻ như bị kích thích, bèn quay sang nói với Ballard.
- Tôi có quen một người làm việc ở đấy. Có thể anh ta đưa tôi đi 1 vòng trên máy bay chơi. Có được không?
- Được chứ. - Ballard đáp, rồi anh nhắc cho cô nhớ chuyện trước mắt: - Nhưng cô nhớ là chúng ta đi đến sàn khiêu vũ.
- Phải. - Nhưng khi cô ta đi quá Ty, cô vươn cao người, nghển cổ nhìn quanh. - Không biết tối nay Rich có đến đấy không.
Khi Ty chen đám đông đi đến bàn kẻ trong góc, mọi người đã ngồi vào bàn rồi. Sauk hi đã buộc dây thắt lưng cho Dài trên chiếc ghế cao. Ty nói cho mọi người biết tin về chiếc trực thăng.
- Nếu không phải máy bay quân sự thì chắc là máy bay của nhà nước thôi, không tiểu bang thì cũng lien bang. - Sally lên tiếng để cố xua đi không khí nẳng nề đang bao trùm lên bàn ăn.
- Có thể như thế. - Chase đáp. - Nhưng suy cho kỹ thì tôi thấy khác. Tôi nghĩ kẻ nào đã bay trên vùng đất ấy là chủ nhân mới của vùng này. Trước sau gì họ cũng phải xuất đầu lộ diện. Tôi không tin họ sẽ đích than lái xe đến Ấp để trình diện với ta.
- Bố cứ nói "họ", - Jessy nói xen vào. - Có phải bố tin máy bay là của Dy Corp không?
- Ta phải tin như thế thôi. - Chase đáp. - Dy Corp biết chúng ta không để cho họ đi qua đất của chúng ta đến cánh đồng Wolf Meadow. Con đường duy nhất để họ đến đó được là đường hàng không. Và không ai trong vùng có khả năng có máy bay ngoài chính phủ hay quân đội.
- Tôi nghĩ là họ muốn than đá dưới ấy, nhưng họ có lấy được không? - Jessy nói, cô rất muốn biết vấn đề này. - HỌ không thể đưa thiết bị khai thác vào, hay là chuyển than ra được.
- Chắc họ có kế hoạch gì đấy rồi. Con cứ tin như thế đi. - Chse mở tờ thực đơn trong bọc plastic ra, nhìn vào hàng chữ nhỏ.
Ty lên tiếng:
- Ngày mai tôi sẽ ra lệnh cho mọi người coi chừng có máy bay vào trong khu vực ấy nữa không. CÓ lẽ lần sau chúng ta sẽ may mắn thấy được số đăng ký của máy bay nếu nó qua trong lần sắp tới. Đồng thời chúng ta cần phải tìm xem Dy Corp có trực thănghay không.
- Hay là họ có thuê 1 chiếc hay không. - Chase nói them, rồi cau mày nhìn lên. - Thực đơn không có món sườn nươ`ng ah?
- Có đây nè. - Sally chỉ cho thấy, long cảm thấy khoan khoái vì ông đã thay đổi đề tài câu chuyện.
- Tôi muốn gọi món ấy, - ông đáp rồi xếp tờ thực đơn đẩy xuống bàn. - Tôi không tin món này ngon lành, mềm mại như bà làm đâu.
Chính ánh măt nồng ấm của ông nhìn Sally khiến cho bà rạng rỡ mặt mày như một cô nữ sinh, chứ không phải lời khen về tài nấu nướng của bà. Nhưng Jessy không để ý đến chuyện này, vì khi ấy bé Dài hét lên vì vui mừng và cố vùng ra khỏi chiếc ghế cao. Cô đưa tay đẩy chú bé ngồi lại vào chỗ vừa lúc cô hiểu ra nguyên nhân khiến cho bé quá đỗi vui mừng như thế.
- Chào Dài. Em, không ngờ tối nay anh cũng đến đây, - Quint bước tới và lên tiếng.
Cat và Logan đi sau cậu bé vài bước, Chase tựa người ra ghế, ngạc nhiên và sung sướng khi thấy gia đình người con gái.
- Chà vui quá! - Ông reo lên rồi lập tức lớn tiếng ra lệnh
- Kéo bàn bên kia đến đây luôn. Đêm nay chúng ta họp mặt đại gia đình.
Sau một lúc nhộn nhịp lôi bàn kéo ghế, di dịh chỗ ngồi, và khi mọi người đã yên vị, Ty liền đem chuyện chiếc máy bay kế cho Logan nghe. Anh nói cho Logan biết mọi người đều nghĩ đấy là máy bay của công ty Dy Corp.
- Nếu có, thì mới bay vào hôm nay, chứ Dy Corp không có máy bay đậu ở Blue Moon. - Logna nói, - Nhưng cũng có thể họ thuê ở trạm dịch vụ máy bay tại Miles City. Tôi sẽ hỏi để xem thử ra sao. Dĩ nhiên là không chính thức.
- Tôi rất cám ơ. - Chase nói.
- Khi nói chuyện về trại nữa, - Cat đề nghị rồi cười toe toét, - Nhưng phải sau chuyện tôi sắp nói mới không. - Cặp mắt màu xanh lục long lanh, cô nhìn Jessy. - Tôi định lát nữa trong đêm nay, sẽ gọi chị đấy. Tôi sẽ bay đi Dallas vào cuối tuần sau, và tôi nghĩ chắc chị muốn đi với tôi.
- Đi Dallas ah? - Jessy nghĩ không có gì làm cho cô ngạc nhiên hơn. - Chuyện Cat sẽ đi Dallas lẫn chuyện cô ấy muốn cô đi cùng.
- Đi làm gì ở Dallas? Chase cau mày hỏi con gái.
Logan nói xen vào, giọng châm biếm:
- Cô ấy không tìm đc trong hai tủ đầy ắp áo quần bộ nào có thể mặc đc hết.
- Nói thế không đúng. Tôi có nhiều áo quần thật. Nhưng tôi không có bộ nào mặc khiến cho "mọi người lác mắt" vào hôm đấu giá. - Cat nói với mọi người, rồi quay qua nhìn Jessy. - Tôi biết chị có ý định mua áo quần mới để mặc vào hôm ấy. Tôi nghĩ hai chị em mình có thể cùng nhau đi mua cho vui.
- Đúng nhưng... tôi chỉ định mua ở Miles City là được rồi. - Jessy đáp, cô nghĩ chuyện đáp máy bay đến tận Dallas đê mua áo là không cần thiết.
- Jessy này, chị hãy tin tôi, chị sẽ không tim ra cái gì đáng mặc ở Miles City đâu. - Cat khuyên, khi ấy người nữ bồi bàn bê cái khay chất đầy các ly nước đến. - Mới đầu, tôi định đi Denver cũng được, vì đây gần hơn, nhưng tôi quen biết nhiều cửa hàng ở Dalla và Ford Worth hơn.
- Mặc dù tôi không thích việc đi xa nhứ thế. - Ty thả tay khỏi tay của Dài để lấy ly nước, - nhưng ý của Cat đúng đấy Jessy ah, em không tìm được áo quần hợp thời trang ở Miles City đâu. Cho nên em phải đi đâu đó mà mua thôi.
- Em đồng ý, - Jessy nhượng bộ, nhưng trong long cô phản đối việc này. Bày chuyện ăn mặc để tạo một hình ảnh khêu gợi, hấp dẵn, là việc làm không phù hợp với lương tâm cô, là hành động giả dối. Jessy chỉ muốn mình sao thì cứ thế, mọi người có thích thì đến, không thì thôi.
Vả lại, chuyện "hợp thời trang" là chyện chỉ dành cho Tara, chứ không cho cô. Cô không bao giờ chạy theo thời trang.
- Vậy chị sẽ đi với tôi nhé? - Cat muốn cô trả lời dứt khoát.
- Dĩ nhiên chị ấy sẽ đi. - Chase trả lời cho Jessy, rồi ông nói thêm: - Đi khỏi trại và xa cặp song sinh hai ngày sẽ làm cho con đc xả hơi.
Bản tính của Jessy bốn bộc trực. Cô nói:
- Con không thể tưởng tượg ra công việc gì đau khổ hơn công việc đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác để thủ quần áo. Và con xin nói thẳng với bố, con sẽ không mặc áo dài, tô son điểm phấn vì công việc này đâu. Lạy Chúa, đây là công việc bán đấu giá mà.
Ty cười, nhìn vợ vừa thích thú vừa cảm kíhc, rồi nhìn Cat và nói:
- Cô có công việc nặng nề trong chyến đi này đấy, em gái.
- Không có gì đáng lo hết. - Cô ta đẹp, giọng tự tin. - Độ này người ta may quần áo theo kiểu miền Tây tuyệt lắm. CHúng tôi sẽ tìm những bộ hoàn hảo hơn. Đợi mà xem.
Cô hầu bàn vỗ nhẹ lên tập giấy để ghi món ăn yêu cầu và gõ gõ cây bút trên khay, nói xen xen vào giữa câu chuyện:
- Quý vị sẵn sang ghi món ăn rồi chứ?
Cô ta đi quanh cái bàn dài, ghi các món ăn và nước uống theo yêu cầu của từng người cho đến khi cô đến chỗ Chase ngồi.
- Ông Calder, chắc ông sẽ không thích món sườn nướng đâu. - Cây bút dừng lại trên xấp giấy. - Thịt sườn khô và dai lắm. Tại sao ông không ăn thịt beefsteak?
- Hãy nướng thịt cho kỹ.
- Tôi sợ người đầu bếp nướng cháy thôi, - cô ta đáp, gật đầu ohu5 họa. KHi các lời yêu cầu đã được ghi xong, cô ta gấp sổ lại, bỏ vào cái túi to tướng trước tạp dề. - Tôi sẽ mang thức uống đến trước. Còn thức ăn phải đợi hơi lâu một chút. Nhà bấp lu bu công việc. - Cô ta nói và đi khỏi bàn.
Quint vỗ vào tay Logan để bố cậu chú ý đến cậu, rồi cậu hỏi:
- Bố, con đến xem họ chơi pun có được không?
Logan nhìn đồng hồ và đáp:
- - Bây giờ ở đây chưa đông lắm. Con có thể đến xem được, nhưng một lát thui đấy nhé.
- Cám ơn bố. - Quint cười nhìn bố, nụ cười hiếm hoi, rồi nhảy xuống ghế, với vẻ nôn nóng muốn chạy nhanh đến khu vực đánh bida.
Ngay khi cậu bé chạy đi khỏi bàn, Dài hét lên phản đối, vùng vẫy cố nhảy ra khỏi cái ghế co để chạy theo cậu em con cô. Jessy cố dỗ dành chú bé bằng cách đưa cho chú bánh quy xô da ròn và xe trẻ em chơi, nhưng cô thất bại, đành bế chú bé ra khỏi ghế cao. Nhưng chú bé vẫn vùng vằng la hét, không chịu ngồi yên trên chân cô, chú bé muốn chạy theo Quint.
Ty đứng dậy đưa tay nói:
- Đưa nó cho anh, - Anh bế chú bé lên hông. - Thôi được rồi, chúng ta đi tìm Quint.
Ngay khi được bố bế lên hông, chú bé nín ngay và đưa tay chỉ về hướng Quint đã đi, miệng nói bập bẹ sung sướng, nhưng mọi người chỉ nghe được từ "Kint", từ có âm gần với từ Quint.
Ty bế chú bé đi qua khu vực ăn uống đông đúc đến phía quầy rượu, ỡ đây chốc chốc người ta nghe tiếng "cắc" của hòn bi đánh phát ra, mặc dù tiếng người nói chuyện rất ồn ào, tiếng nhạc trong máy hát oang oang. Trong lúc Ty đi tìm Quint, Dài quay qua quay lại để tìm bong dáng của cậu em họ.
Nhưng khi vào khu vực có quầy rượu, mắt Ty đập vào một người, đó là Buck Haskell. Gã đang ngồi trên chiếc ghế đẩu cao trước quầy rượu dài, trước mặt là ly bia và cái bình cao cổ trống không. Gã đội cái mũ Stetson mới, đi đôi giày cao bồi loại đóng rất đẹp phù hợp với chiếc quần Jeans và áo sô mi vải bong màu ngọc trai, may theo kiểu miền Tây. Da dẻ không còn tái bạc như khi mới ra tù mà rám nắng, cho nên mái tóc trông càng bạc hơn. Nói tóm lại, trông gã có phong độ như ngày xưa, nghĩa là như một tay cao bồi đi chơi vào tối thứ bảy ở thị trấn.
Khi nhìn thấy Ty, mắt gã sang lên vì gặp được người quen, gã đưa cao ly bia để chào Ty. Anh không phải loại người tảng lờ như không nhận ra gã. Người trong dòng họ Calder không ngán kẻ thù, anh nhìn thẳng vào mặt kẻ thù.
- Chào, Buck. - Giọng anh lạnh lung. - Trông chú có vẻ ăn nên làm ra lắm.
- Đúng thế, tôi đang làm ăn khấm khá. - Buck đáp, nhoẻn miệng cười đắc ý. - Con anh phải không?
- Phải.
- Nó giống anh như đúc. - Buck nói. - Nghe nói anh đặt tên bố anh cho nó.
- Đúng đấy.
- Tôi nghĩ chắc anh ao ước vài chục năm sau có một Chase Beateen Calder nữa điều hành trong trại Triple C.
Ty không muốn tiếp tục nói với Buck về con anh nữa.
- Tôi thấy chú mua những thứ này vô dụng rồi.
- Tôi phải làm thế thôi. - Buck vẫn tiếp tục cười. - Khi tôi mãn hạn tù, người ta không cho tôi mang theo áo quần trong tù ra.
- Nhưng cái mũ và đôi giày ống như thế không phải rẻ tiền. Chắc chú đang làm việc cho ai đấy.
- Chưa làm. Nhưng đã có nơi nhận tôi làm. Chắc tôi sắp đi làm rồi.
- Ở đâu thế?
- Chuyện này còn bí mật, anh cứ tìm cho ra thì biết, - Buck đáp rồi tu 1 ngụm bia.
- Đừng lo. Chúng tôi sẽ biết thôi. - Ty thấy Quint đứng lặng lẽ bên tường, nhìn người ta chơi pun.
-
- Khi anh định bước tới chỗ cậu bé, Buck nói:
-
- Tôi nhớ anh chuyển lời chào đến bố anh, nhưng tôi nghĩ chắc ông ấy không them nghe. Nhưng thế nào rồi anh cũng gặp tôi. Anh cứ tin như thế đi.
Ty cảm thấy khó chịu vì anh nghĩ chắc gã nói thật. Nhưng anh không có thì giờ để nghĩ đến điều này nữa vì khi ấy Dài trông thấy Quint. Chú bé vùng vẫy hai chân đá vào Ty như muốn giục anh bước tới.
Cả nhà hàng ăn và quầy rượu đông đúc. Một số gia đình có con nít ra về trong khi giới cao bồi địa phương và công nhân mỏ than lũ lượt kéo vào quán từng tốp hai ba người. Phần lớn đều quen mặt Ty mà không biết tên. Họ lên tiếng chào hỏi. Anh trả lời lại bằng cách vẫy tay hay hất đầu.
Ty bước sang 1 bên để tránh cái gậy đánh pun của 1 người chơi pun kéo lui, bỗng anh ta va phải 1 thanh niên khoảng 18 tuổi xăm xăm bước tới, mặt đầy tàn nhang rám nắng, chỉ có da còn trên đầu trán còn trắng mà thôi.
- Xin lỗi, Taylor. - Ty xin lỗi chàng trai của 1 gia đình chăn nuôi có đất tiếp giáp với ranh giới phái Nam của Triple C. Gia đình có nhiều con, nên Ty không thể nhớ hết tên.
- Không sao. - Chàng trai cao lêu đêu quay lui, ra dấu giới thiệu cô gái đi cùng với anh ta.
- Kìa, Emily. - Ty thốt lên, anh ngạc nhiên khi thấy cô ta đi với Taylor. - Tôi tưởng cô đi với Ballard.
- Không. Tôi chỉ khiêu vũ với anh thôi. - Cô gái đáp, rồi cúi đến gần hơn, che bàn tay gần miệng để nói nho nhỏ với vẻ bí mật. - Rick cho biết Dy Corp không có máy bay trực thăng. Anh ấy nói họ không cần trực thăng.
- Thật sao. - Ty ưỡn thẳng người khi nghe tin. - Anh ấy làm ở mỏ than ah?
- Phải. Công việc rất tốt, - cô gái đáp, như thế muốn bảo vệ hành động của anh ta.
Ty thờ ơ gật đầu, ghi nhớ thong tin vừa biết.
Khi đi qua quầy rượu để đến chỗ Quint đứng. Ty phải đi quành tránh đám đông đang đứng xem đám pun đang đánh. Ty bỗng trông thấy Dick Ballard đứng trong số người xem, quàng tay lên vai một cô gái da ngăm đen rất xinh xắn đứng bên cạnh anh ta. Ty không biết cô gái này.
Ballard cúi người sát vào cô ta, nói nhỏ gì đấy rồi nghiêng tai lắng nghe cô ta trả lời. Nghe xong, anh ta mỉm cười với cô gái, nụ cười đối với cô ta có thể rất hấp dẫn, nhưng với Ty, đấy là nụ cười nĩnh bợ, lả lơi. Nụ cười khiến cho anh càng tin chắc Ballard là tên tán gái đểu giả trong giới chăn bò. Thế mà tại sao Jessy lại trách anh không chịu kết bạn với anh ta, mà cứ hậm hực tức tối anh ta.
Ở bàn đánh pun, hòn bi đánh đi va vào hòn số 8 màu đen dội lại, quay tít rồi lọt vào lỗ bên. Xen lẫn trong tiếng hoan hô khen ngỡ là tiếng reo vui và cảnh trao đổi tiền bạc.
Khi Ty đến bên Quint, người ta sắp bi lên bàn để chơi ván khác. Chú bé mặt xám đứng nhích qua 1 bên cho rộng chỗ để Ty đứng với cậu sát vào tường.
- Cháu không biết bác cũng đến, - Quint nói.
- Dài muốn đến xem ra sao. - Ty nhận thấy Quint vội vã chú ý lại vào bàn chơi pun, vì người ta sắp đánh ván khác. - Cháu thích đánh pun lắm phải không?
Quint nhanh nhẩu gật đầu.
- Khi cháu lớn thế nào bố cháu cũng dạy cho cháu cách chơi.
- Chắc chắn thế.
Người cao bồi vạm vỡ cúi xuống bàn, đưa gậy đánh pun nhắm vào bi, rồi kéo gậy lui, thọc mạnh vào hòn bi. Dài mở to mắt khi nghe tiếng "cắc" vang lên rồi "cạch" khi bi va nhau. Chú bé kinh ngạc nhìn những hòn bi có màu sắc rực rỡ va nhau chay tứ tán khắp phía.
Chú bé chỉ các hòn bi, rồi nhìn Ty nói:
- Bong.
- Phải. Bóng đấy, nhưng không phải bong cho các em nhỏ chơi đâu.
- Chỉ người lớn chơi thôi, Dài ah, - Quint nói chen vào.’
Di say sưa nhìn người ta chới pool (hix type nãy giờ mới biết chữ pun là pool ) và cảnh ồn ào nơi bàn 1 lát. Nhưng tính hiếu động của chú bé khiến cho chú không thể chIU ngồi yên 1 chỗ để xem lâu. Cho nên chỉ trong vài phút là chú đòi đứng xuống. Khi chân vừa chạm đất, chú liền chạy đến bàn pool, nơi có túi đựng bong rơi xuống.
- Thôi, xin lỗi không được đâu con. - Ty bế chú bé lên lại. Như mọi khi, Dai nhìn quanh để tìm đồ chơi khác và chú trông thấy cánh người ta khiêu vũ xoay tròn trên sàn nhảy. Nhiều phút trôi qua, Ty chợt nhận thấy Ballard và cô gái da ngăm đen không còn đứng trong đám người xem đánh pool nữa. Rồi một lát sau đó, điệu nhạc nhanh chấm dứt và tiếp theo là 1 bài ca trầm, rất chậm khiến cho Dài không chú ý đến.
Ty thẫn thờ đưa mắt nhìnquanh. Anh không thấy Ballard đâu hết, nhưng anh thấy Longan đang chen giữa đám đông đi về phía quầy rượu.
Ty để tay trên vai Quint.
- Bố cháu đến kìa. Bây giờ chúng ta đi về bàn ăn thôi.
- Vâng ah. - Quint thở dài nho nhỏ với vẻ luyến tiếc, quay mắt khỏi bàn pool rồi bước đi khỏi bức tường.
Ty chuyển Dài qua hông bên trái, rồi đi theo sau Quint. Đến gần quầy rượu, họ gặp Longan. Người đông đúc khiến cho họ đi chậm, Longan đi đầu còn Quint đi giữa 2 người.
Họ đi bên cạnh sàn khiêu vũ nhỏ. Ngay phía trước ở bên phải Ty, 1 anh công nhân mỏ than phốp pháp vỗ tay lên vai 1 người cùng nhảy rồi quay phắt người vào ngay trước mặt Ty. Ty vội bước sang 1 bên để trách người đàn ông và bỗng va phải 1 cặp đang khiêu vũ.
- Xin lỗi- anh buột miệng nói, nhưng anh bỗng thấy Ballard trước mắt. Liếc mắt nhìn qua người cùng khiêu vũ với anh ta, Ty thấy cô ta không phải là cô da ngăm đen, mà cũng không phải Emily Trumbo. Người này là 1 cô tóc vàng bạc màu. Ty nhìn Ballard với ánh mắt ghê tởm. - Tai sao anh không vui với 1 phụ nữ thôi?
Mắt của Ballard nheo lại 1 thoáng, rồi anh ta nhoẻn miệng cười ngạo mạn.
- Vì tôi không lấy vợ như anh.
Vừa nghe anh ta trả lời, Ty liền nhận ra ngay Ballard đã thấy anh hôn.Tara lợi dụng tình hình
Quá tức giận, Ty tung cú đấm vào hàm xai () của Ballaed. Cú đấm quá mạnh khiến cánh tay anh đau điếng và Ballard ngã nhào vào những người đang nhảy khác, rồi anh ta lảo đảo, mất thăng bằng và té xuống.
Ty nhìn Ballard, thấy anh ta nằm chống trên 1 khuỷu tay, lắc đầu cố xua duổi sự đau đớn do cú đấm gây ra; sau đó Longan bước vào giữa 2 người, chắn ngang tầm mắt của anh ta.
- Thế đủ rồi. - Anh ta nhìn Ty với ánh mắt cảnh giác.
Không cần phải cảnh giác. Cơn nóng giận đã biến mất. Những bắp thịt ở vai đã giãn ra, anh đã thả nắm tay, xòe rộng mấy ngón tay, đồng thời ý thức đc cảnh im lặng và chờ đợi của mọi người chung quanh. Anh cảm thấy mọi con mắt đổ dồn vào anh, và nghe nhiều tiếng nói lao xao khi Ballard đứng lên, tay thoa cằm.
- Tôi tặng anh quả đấm ấy, Calder, - anh ta nói, giọng nho nhỏ nhưng mọi ng đều nghe.
- Anh có sao không? Longan hỏi anh ta.
- Chỉ đau hàm xai (), còn ngoài ra đều không sao, thưa ngài cảnh sát trưởng, - Ballard đáp rồi từ từ nhoẻn miệng cười. - Nhưng chắc tôi phải canh chừng để khỏi bị đánh đòn lén. Bây giờ nếu ông không bỏ lỗi, tôi xin phép được tiếp tục khiêu vũ.
Ballard quay lui với cô gái tóc vàng, chấm dứt cuộc hội kiến với 2 người. Lập tức trong phòng diễn ra cảnh túm tụm thành từng nhóm, trao đổi tin tức với nhau.
- Longan nhìn xéo Ty, ánh mắt ngạc nhiên.
-
- Có chuyện gì thế?
- Việc riêng của tôi. - Em rể hay ai đi nữa. Ty cũng không muốn giải thích lý do.
- Tôi đồng ý. - Longan vẫn nhìn Ty đăm đam. - Nhưng anh cố đừng để cho chuyện này trở thành chuyện của tôi.
Từ khi Longan chuyển đến Montana, điều mà anh biết rất rõ về gia đình Calder, là họ muốn những người làm việc cho họ phải tuyệt đối trung thành với họ. Anh không nghe những lời 2 ng nói gì với nhau, nhưng anh tin Ballard đã xúc phạm đến tự ái của Ty. Ty không phải là người dễ bị chọc tức, vậy mà anh ta đã rat ay với người làm của mình. Vậy Ballard đã nói gì? Longan không thích hỏi mà không đc trả lời ngay.