Số lần đọc/download: 401 / 15
Cập nhật: 2018-12-04 06:03:26 +0700
Chương 11
N
gại ngùng khi đứng trước căn hộ trang trí theo kiểu đắc tiền, Rachel rụt rè bước vào phòng khách rộng thênh thang, trang hoàng rất mỹ thuật bằng ba màu xám, hồng đào và mỡ gà. Nó giống hệt một phòng khách trong các tập san về trang trí nội thất, mọi đồ đạc đều đặt đúng vào vị trí cuả chúng với một con mắt biết để ý đến sự cân đối và hài hòa. Không có món nào rẻ tiền và cường điệu, toàn là thanh nhã và kín đáo.
Mắt cô bị thu hút bởi các cưa? sổ rộng lớn trông xuống thành phố. Rachel bước tới cạnh chúng, chờ đợi được thấy toàn cảnh của Houston dưới ánh mặt trời đang lặn, với những toà nhà cao sừng sững toàn bằng kính phản chiếu các màu sắc đỏ rực, và ánh sáng mờ ảo cuả đèn đường bắt đầu sáng lên ở rất xa về phía dưới.
- Cô nghĩ thế nào?- Lane bước đến bên cô, hỏi.
- Muốn nín thở, và rất thích hợp vì có Houston ở dưới chân.
- Tôi không biết về cái vế cuối ấy.
Sự khiêm nhượng của ông là chân thật. Mới gặp ông mấy lần, Rachel đã khám phá ra điểm ấy ở ông. Đôi khi cô khó tin rằng lần này chỉ là lần thứ ba, kể cả lần gặp ông ở nghĩa trang hôm đám tang. Cô có cảm tưởng thật mạnh mẽ như đã quen biết ông từ thuở nào. Cô ngưỡng mộ sự tự tin toát ra ở con người ông, không khi nào lộ liễu, luôn luôn một cách điềm tĩnh. Cô thích ông. Đôi khi cô lo lắng vì đã mến ông nhiều quá.
- Ông đã rất tử tế với tôi, Lane ạ- Cô không muốn hiểu lầm sự tử tế ấy, không muốn đặt hy vọng quá cao.
- Người ta rất tử tế với một phụ nữ đẹp, Rachel ạ. Cô đừng hiểu lầm tôi. Tôi mời cô dùng bữa với tôi hôm nay, không phải vì tự thấy có bổn phận với ba của cô, mà là vì tôi muốn ở gần cô.
Rachel tin lời ông. Lần đầu tiên ông mời cô dùng bữa trưa với ông, cô đã nghĩ rằng ông muốn làm tròn bổn phận đối với cha cô. Lần đầu có thể là một cử chỉ bắt buộc, nhưng lần thứ hai thì không. Cô có thể thấy ông không ra mặt kẻ cả với cô. Sự chú ý cuả ông có vẻ thành thật. Cô thật sự cảm thấy được vuốt ve tự ái...và hơi phấn khởi vì một người có địa vị như Lane Canphield muốn dành thì giờ cho cô, làm cô cảm thấy mình quan trọng.
Đó là lý do đã biến buổi đi mua sắm lặt vặt cuả cô ở Houston hôm nay thành một cuộc mua sắm quan trọng. Không có cái áo nào trong tủ áo cuả cô coi được, tất cả đều quá xuề xòa, có lẽ thích hợp với Caliphornia, nhưng không thích hợp với bữa ăn tối cùng Lane Canphield. Cô đã bỏ gần hết buổi sáng và cả đầu buổi chiều để lùng khắp các cửa hiệu ở Galleria, tìm mua một cái áo cầu kỳ nhưng vẫn giản dị, và lần này không ngại tốn tiền.
Cuối cùng cô đã tìm được bộ quần áo bằng vải phin trắng này với một cái áo vét mặc ngoài ăn màu. Nhưng đường nét cuả chúng đơn giản và không chóng lỗi thời, tuy nhiên hai cầu vai độn cao có gắn ngọc trai làm tôn thêm vẻ lịch sự mà Rachel muốn có.
Sau khi mua xong bộ đồ mặc buổi tối và các trang sức phụ thuộc, cô đã thu hết can đảm để bước thêm một bước cuối cùng là vào một mỹ viện để trang điểm lại toàn diện. Một cô tên là Karen đã chỉ cho cô cách dùng phấn son để làm dịu bớt nét mặt và làm tăng thêm vẻ đầy đặn cuả đôi môi, làm nổi bật màu xanh cuả đôi mắt cô. Cô đã cho cắt tóc ngắn ngang vai và uốn quăn dịu dàng hai bên mặt. Lần đầu tiên trong đời, cô có cảm giác đã trang điểm kỹ và đủ tự tin để đi với Lane đến nhà hàng ăn kén khách vào hạng nhất ở Houston. Nhưng có chỗ nào còn kén khách hơn căn hộ Ở trong toà nhà cao tầng tại khu phố sang trọng nhất cuả Houston này?
- Tôi phải thú nhận, Lane ạ, rằng tôi đã không nhận lời mời ông vì ông là bạn cũ cuả Dean. Tôi đã nhận đến vì...tôi thích ở bên ông- Rachel cảm thấy mình táo bạo khi nói như vậy, nhưng cô muốn ông biết cảm nghĩ chân thật cuả cô.
- Cảm nghĩ ấy cũng như cảm nghĩ cuả tôi, Rachel ạ.
Tôi đã nóng lòng muốn nói với cô rằng tôi thích được ở bên cô. Nhưng tôi không dám nói ra, vì sợ cô có ý nghĩ tôi là một ông già mắc dịch.
- Không dám, tôi không bao giờ nghĩ vậy.
Cô không thích nghe ông nói như vậy. Cô chưa hề cảm thấy thoải mái như thế với một người đàn ông nào trước đây cả. Những người đàn ông cô đã hẹn hò đi chơi, đều có vẻ như là những chàng trai trẻ chưa chín chắn so với ông- Mà cô đã hẹn hò nhiều nhặn gì cho cam.
- Thật là kỳ lạ, cách già đi cuả con người. Theo thời gian, thể xác già đi, nhưng tinh thần, thì tôi cảm thấy trẻ lại hai mươi năm- Ông mỉm cười, ở hai đuôi mắt hiện ra những đường nhăn mà cô thích.- Nói theo ngôn ngữ của cô hay dùng, khi ở cạnh cô, tôi cảm thấy như một con ngựa đực giống còn tơ.
Rachel cười:
- Tôi hy vọng là không phải thế. Những con ngựa đực giống còn tơ đôi khi hay hành động điên rồ lắm.
- Có lẽ đó là điều làm tôi lo, Rachel ạ. Rằng đối với cô, tôi đang xử sự một cách điên rồ.
Đằng sau câu nói xác định, có một dấu hỏi. Rachel biết vậy, và tim cô bỗng dưng đập mạnh. Cô không khéo giả vờ e lệ và tán tỉnh. Abbie có lẽ khéo về mặt đó, nhưng Rachel không nghĩ ra được câu gì để nói cho có vẻ vuốt ve hay ý nhị. Cô đành nói sự thật.
- Tôi không nghĩ rằng ông như vậy- Cô nói gần như thì thầm, và biết rằng cô nói vậy là thú nhận cô có cảm tình với ông. Cô nhìn vào mặt ông một lúc lâu, và thấy mình thích những nét nhăn trên gương mặt đầy nghị lực, tự tin và có ý thức hài hước, mặc dầu vẻ mặt ông đang nghiêm túc trong khi nhìn cô đăm đăm và nói:
- Tôi mong rằng cô nói thật.
Rachel cảm thấy hai bàn tay ông nắm hai cánh tay cô và dịu dàng kéo cô vào sát ông. Đôi môi của ông chạm vào môi cô, không đòi hỏi, nhưng tìm kiếm sự đáp ứng.
Cô ngần ngừ rồi hôn trả ông, rà môi cô lên môi ông, nhưng cố nén không tỏ ra nồng nhiệt quá, sợ tỏ ra quá ham muốn một cách vụng về trước mặt một người đàn ông có nhiều kinh nghiệm và sành đời như Lane Canphield. Cô thử đưa hai tay sờ lên hai bên hông ông, lọai vải đắt tiền cuả chiếc áo vét ông mặc êm như lụa dưới ngón tay cô. Hai bàn tay ông chuồi ra sau lưng cô, hai cánh tay quàng thân mình cô kéo vào sát hơn, và cái hôn cuả ông bây giờ nói lên sự cần đến và sự thèm muốn, hai cảm xúc mà Rachel không thiếu. Cô hôn trả ông, và thấy toàn thân nóng ran lên. Cô thở gấp và hít mùi thơm cuả nước hoa cologne ở người ông. Không phải mùi xạ, mùi hương liệu hay mùi chanh, mà một mùi kỳ lạ làm cô gần như chóng mặt.
Ai đó trong phòng ho khe khẽ một tiếng, nhưng Rachel nghe như sấm nổ bên tai, vì biết có người lạ trong phòng. Cô giật môi ra và day mặt đi, mặt nóng bừng vì bối rối. Lane buông lơi cô ra, nhưng vẫn còn quàng một tay quanh mình cô.
- Gì đó, Henley?- Giọng ông có vẻ khoan thai, không có vẻ gì là bực mình. Rachel nhớ lại ông đã giới thiệu Henley với cô là người hầu trong nhà.
- Có điện thoại, thưa ông. Tôi tin là có chuyện gì khẩn cấp.
- Tôi ra ngay- Lane khoát tay bảo y đi ra, và quay lại Rachel.
Cô không biết phải nói gì hay làm gì trong một trường hợp như thế này. Rồi cô còn xấu hổ hơn khi chợt thấy mấy ngón tay cô còn đang nắm cái áo vét của ông. Cô vội vàng bỏ tay ra; mặt nóng bừng.
Lane để một ngón tay dưới cằm cô và dịu dàng đỡ mặt cô ngước lên về phiá ông. Mắt ông ánh lên một vẻ vui cười, khiến Rachel không dám nhìn ngay mặt ông.
- Trông cô đỏ mặt rất đẹp.
- Tôi xin lỗi- Cô có cảm tưởng bất xứng. Cô đã cố gắng hếtsức tỏ ra sành sỏi để ông thích và nể cô, nhưng cô đã hoàn toàn thất bại. Luôn luôn cô bị như vậy.
- Tại sao cô xin lỗi?
- Chắc ông nghĩ rằng tôi ngây thơ lắm.
- Bởi vì cô bối rối khi chúng ta đang hôn nhau mà Henley bước vào?
Rachel gật đầu.
- Em thân yêu, có lẽ tôi sẽ thất vọng nếu em không bối rối. Tôi coi cái hôn ấy là đặc biệt và riêng tư- Không phải là một cái gì có thể chia sẻ với mọi người. Em chắc cũng vậy, và tôi rất vui mừng.
Ông bắt đầu hôn nhè nhẹ cô nữa, nhưng môi họ dính chặt vào nhau không muốn rời ra. Rachel muốn tiếp tục, để tìm lại cảm giác ấm áp bắt đầu lan tràn trong toàn thân khi cái hôn trước bị cắt ngang, nhưng cô không thể xua đuổi hình ảnh cuả Henley đang ở đâu bên ngoài chờ đợi, và biết giữa họ đã có chuyện gì. Cô nhích ra xa ông.
- Điện thọai đang chờ- Cô nhắc.
- Ơ, phải. Tôi trở lại liền.
- Có ông ta đó không?- Babs Laquson áp sát vào vai Abbie hỏi.
- Có. Ông ta đang tới trả lời. Con nói với mẹ kẻo quên, mẹ bảo Jackson dọn thêm một chỗ cho khách ăn tối nay. Dobie Hix đến ăn với chúng ta.
- Thật à? Tại sao?
- Vì con mời anh ta. Chiều nay anh ta đến chuồng ngựa; gặp anh, con quyết định mời anh đến ăn tối- Nàng không nhắc đến những lời bóng gió cuả Dobie...cũng như hóa đơn cỏ khô chưa trả tiền.
- Nếu chúng ta có khách, có lẽ nên đem đồ sứ tốt ra dùng. Con nghĩ sao?
- Dobie chẳng biết có sự khác biệt đâu. Tuy mẹ muốn làm sao thì làm.
Abbie suýt nữa không nghe tiếng nói ở đầu dây bên kia:
- Alô, Lane?
- Phải, Lane đây.
- Đây là Abbie Laquson. Chúng tôi đã nhận được nhiều cú điện thọai cuả các chủ nợ muốn biết bao giờ họ sẽ được trả tiền.
- Cô cho họ số điện thọai cuả văn phòng tôi và bảo họ gọi tôi. Tôi sẽ lo liệu.
Câu trả lời cuả ông ngắn gọn quá, khiến nàng bực tức; dạo này cái gì cũng làm nàng bực tức.
- Thì chúng tôi vẫn làm thế từ mấy lâu nay. Nhưng...bao lâu nữa họ mới được trả tiền?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Abbie cảm thấy rốt cuộc, nàng đã được chú ý tới hoàn toàn.
- Để tôi sẽ đến River Bend trong ngày thứ năm - Cuối cùng ông nói- Chừng đó tôi mới có thể ngồi lại với mẹ cô và cô, và giải thích tình hình cho bà và cô rõ.
- Càng sớm càng tốt.
- Vâng. Vậy thì hẹn gặp lại cô. Cho tôi gởi lời thăm Babs.
- Vâng- Nhưng liên lạc đã cắt. Abbie cau mày đặt ống nói lên máy và tự hỏi tại sao nàng không cảm thấy nhẹ nhõm. Ông đã ngừng nói một lúc lâu, và trước khi gác máy giọng ông có vẻ lạ kỳ- Nàng thấy không an tâm.
- Lane nói sao?
Abbie nhìn mẹ.
- Ông gởi lời thăm mẹ và...nói sẽ đến đây trong ngày thứ năm để nói chuyện với mẹ và con.
- Tốt. Các cú điện thoại và các câu hỏi làm ta bối rối quá chừng.
- Con biết.
Giữ đúng lời hứa, Lane trở lại sau mấy phút rời khỏi phòng khách để Rachel ở đó một mình. Nhưng Rachel thấy ông có vẻ ưu tư, không tươi cười, nhẹ nhõm như trước.
- Có chuyện gì không hay chăng?- Cô hỏi, khiến ông giật mình vì đang mải suy nghĩ.
- Không, không có gì cả. Chỉ là vấn đề công việc- Ông đưa tay nắm tay cô- Henley vừa cho hay bữa ăn tối có thể dọn lên khi chúng ta sẵn sàng. Cô đói chưa?
- Đói rồi- Cô để ông dẫn ra phòng ăn.
Bàn ăn dọn cho hai người, có đủ các cây bạch lạp cắm trong các đĩa bạc, và chai rượu sâm banh ngâm trong một cái xô nước đá bằng bạc. Trên một đĩa sứ có đặt một đóa hoa hồng đỏ còn cuống dài. Henley kéo chiếc ghế ngay trước cái đĩa ấy và giữ ghế cho Rachel ngồi vào.
- Cô thấy tôi lạc quan như thế nào tối nay không?- Nến, sâm banh, hoa hồng và sự riêng tư.- Henley mở nút sâm banh một cách thành thạo. Lane liếc nhìn y rồi quay lại mỉm cười với Rachel- Gần như riêng tư.
Rachel cố giấu nụ cười, tuy Henley làm như không nghe một tiếng nào cuả ông nói. Y rót sâm banh vào các ly của họ, rồi rút lui qua một cửa hông.
- Xin nâng cốc mừng một buổi tối tuyệt vời, một người phụ nữ xinh đẹp.
Lane nâng cao ly rượu và Rachel chạm ly với ông. Cô nhấp một ngụm, và để ý thấy Lane lại có vẻ suy tư. Lần này ông tự nói ra:
- Tôi vừa đang suy nghĩ- Tự hỏi thì đúng hơn- Cô có đồng ý dùng bửa tối với tôi tối thứ sáu không. Có lẽ tôi sẽ bận ngày thứ năm ở River Bend. Nếu không...
- Có, tôi rất thích.- Rachel vội vàng nhận lời; cô vẫn còn phân vân không biết có nên nhắc đến chuyến đi thăm của cô ơ River Bend hay không. Cô quyết định không nhắc đến, vì không muốn nhớ lại cảnh cô bị người ta hắt hủi và làm khó chịu.
12. Chương 12
Sau khi Ben đã báo tin cho khoảng nửa tá người làm công biết, Abbie đứng ra giải thích tình hình cho họ hiểu. Nàng đút ngón tay vào hai túi quần đi ngựa, cố làm ra vẻ thoải mái và bình tĩnh dù đang căng thẳng. - Chúng tôi muốn cho các người hay sự nghỉ việc cuả mấy người chỉ có tính cách tạm thời. Hiển nhiên chúng tôi cần có người để chăm sóc cả bầy ngựa. Rủi thay, cho đến khi vấn đề di sản của cha tôi được giải quyết xong, chúng tôi không có tiền mặt để trả lương cho các người. Tất cả tài sản đều bị kẹt, phải chờ quyết định cuả toà án. Chúng tôi không thể yêu cầu các người ở lại làm việc và chờ lãnh lương sau. Chúng tôi biết các người còn có gia đình- Nói thế, nhưng nàng vẫn cầu mong một ít người tự nguyện ở lại.
- Theo cô, nghỉ bao lâu nữa chúng tôi mới nhận việc trở lại như cũ?- Manny Ortega cau mặt hỏi bằng giọng rặt Tây Ban Nha.
- Tôi không biết- Lan Canphield sáng nay đã không chịu nói là bao lâu. Nàng thấy họ lắc đầu bất mãn- Có lẽ phải mất sáu tuần lễ.
Nhưng vẻ mặt cuả họ vẫn cau có khi cầm các phong bì đựng tiền lương do Ben trao cho. Ba người nhìn Manny Ortega như thúc anh ta nói thay cho họ.
- Cô sẽ cho chúng tôi hay bao giờ có thể trở lại, phải không? Ông Jablonski sẽ gọi chúng tôi chứ?
- Phải, ông ấy sẽ gọi- Bực tức trước phản ứng cuả họ, Abbie nhìn theo họ ra xe, tụ tập lại ở đó một lúc để bàn bạc với nhau, rồi ra đi riêng rẽ.
- Vấn đề khó khăn đến mức nào?- Ben hỏi.
- Chỉ tạm thời thôi. Gần hết các trương mục cá nhân và kinh doanh cuả cha tôi đều bị phong toả- Lane đã giải thích từng chi tiết, nhưng đại ý là vậy.- Chúng tôi đã biết không có sẵn tiền mặt, nhưng đã hy vọng nhận được một ngân phiếu do công ty bảo hiểm gởi đến. Nào ngờ ba tôi đã lấy lại tiền bảo hiểm nhân mạng năm ngoái mà quên không cho chúng tôi hay.
- Tại sao lại vậy?
- Tôi không biết. Coi như hỏng rồi, chúng tôi không nhận được số tiền ấy và sẽ không có nó. Rồi còn công việc luật sư cuả ba tôi, trại nuôi ngựa, và các chi tiêu cá nhân cuả ông, mọi việc rối bù. Lane bảo sẽ mất nhiều thời giờ hơn là ông đã tưởng để phân định rõ ràng các mục. Việc mất hưởng tiền bồi thường do bảo hiểm là đáng thất vọng, thế thôi. Chúng tôi sẽ xoay xở được...bất chấp họ bỏ đi.
Nàng hất hàm về phía các xe hơi cuả đám người làm đang chạy đi.
- Cô trông đợi gì ở họ?
- Tôi đã tưởng Manny chịu ở lại. Anh ta làm ở đây đã được sáu năm đều đặn.
- Anh ta còn có gia đình phải nuôi.
Ben nhắc nàng, nhưng ông ta nhận ra các dấu hiệu chứng tỏ nàng sắp sửa muốn cãi lý. Từ hồi còn bé, nàng vẫn phản ứng như vậy mỗi khi gặp chuyện rắc rối. Làm như nàng muốn gây sự với bất cứ ai để trút bớt sự tức giận đang dồn nén và nỗi thất vọng đang tràn ngập cõi lòng.
- Có lẽ. Nhưng điều đó chứng tỏ với tôi rằng sự trung thành cuả một người đàn ông là một thứ mua được- Abbie nói không còn giữ gìn.
Một chiếc xe tải nhỏ chạy vào sân, bụi tung lên mù mịt quanh chiếc xe. Thoạt nhìn, nàng tưởng là xe cuả Manny, y đã đổi ý và trở lại. Nhưng hy vọng ấy tan biến khi nàng nhận ra Mac Crea Quilder đang bước xuống xe.
Nàng nhớ qúa rõ cách đối xử cuả chàng ta trong lần chót họ gặp nhau. Nàng lại giận sôi lên và thậm chí không tìm cách nén giận khi băng qua sân đến đối mặt với chàng. Chàng dừng lại sau cánh cửa hậu cuả chiếc xe và chờ nàng đi tới- Việc đó lại càng chọc tức nàng thêm.
- Chào cô Laquson- Lời lẽ thì lễ phép, nhưng đôi mắt chàng thì dửng dưng.
- Ông đừng nói rằng ông đã xét lại và quyết định nhận lỗi về sự khiếm nhã- Hay tôi phải nói là sư thô lỗ cuả ông- Hôm nọ- Nàng gay gắt trách ngay, sung sướng có được dịp này để bắt chàng phải quằn quại dưới tay nàng
- Hôm trước cô có nói quen một số người tôi có thể gặp để nói chuyện về phương án thử nghiệm bằng điện tóan do tôi sáng chế ra. Tôi đến để xin cô tên cuả họ, nếu cô có sẵn.
Sự ngạo mạn cuả anh chàng khiến nàng sửng sốt. Nàng đáp:
- Một vài người đã gọi tôi trong tuần lễ vừa qua, nhưng tôi không thèm đưa tên cuả họ cho một người như ông. Tôi không giúp một người đã bạo hành tôi. Tôi tưởng ông đã suy ra điều ấy rồi chứ.
Mac Crea hít vào một hơi mạnh, rồi từ từ thở ra, mắt nhìn nàng với vẻ lạnh lùng.
- À, cô vẫn nghĩ rằng tôi phải xin lỗi cô? Được rồi. Tôi rất tiếc đã quan tâm đến sự an toàn cuả cô, dù chỉ là rất diệu vợi. Như cô đã vạch ra, không có chuyện gì xảy đến cả. Dĩ nhiên, nếu giếng nổ, thì cô ắt hẳn đã cám ơn tôi đã cưú mạng cô; dù rằng trong khi làm vậy, đã "bạo hành" cô.
Chàng đột ngột quay lưng lại và đi trở về phía đầu xe, mặc nàng đứng đó, cố gắng tìm ra một câu đáp lại thật đau, nhưng không tìm ra kịp thì chàng đã trèo lên xe và đóng sầm cưa? xe lại. Dù nàng không muốn, nàng vẫn phải thừa nhận Mac Crea đã nói đúng. Nếu sự thể đã diễn ra khác, nàng có lẽ đã biết ơn chàng.
Chàng không thèm ngóai lại nhìn nàng khi lái xe đi. Abbie tần ngần đứng yên, nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất sau một khúc quẹo. Rồi nàng từ từ trở vào nhà.
Chỉ còn vài tiếng đồng hồ là trời sẩm tối, bóng đã đổ dài một bên xe Mercedes do Abbie lái chạy nhanh. Một tờ giấy ghi tên và số điện thoại cuả hai người đã tỏ ra chú ý đến sự phát minh cuả Mac Crea nằm trên băng trước cạnh nạng
Con đường rẽ vào địa điểm khoan dầu tới sớm hơn nàng chờ đợi. Abbie thắng gấp để rẽ vào.
Khi tới địa điểm, nàng thấy hoạt động có vẻ bình thường. Ngay cả trước khi Mac Crea nói với nàng, nàng biết một khi đã bắt đầu khoan, ba ca làm việc suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ cho đến khi đạt tới độ sâu đã giao kết. Nàng đậu xe lại bên cạnh chiếc xe tải nhỏ cuả Mac Crea, trước văn phòng trên toa xe cuả chàng, cầm tờ giấy ở băng trước lên và bước xuống xe.
Vẫn còn mặc quần đi ngựa và đi giày bốt cưỡi ngựa, nàng ngừng một lát trước toa xe để hít vào một hơi thật sâu. Nàng chưa bao giờ dẹp bỏ sự kiêu hãnh một cách dễ dàng. Thường thì thà nàng sặc chết luôn còn hơn. Nàng gõ hai lần lên cánh cửa sắt, rồi mở nó ra, vì biết rằng tiếng gõ cửa khó nghe được trong tiếng ồn ào cuả máy khoan đang hoạt động.
Bước vào, nàng thấy Mac Crea đang ngồi sau bàn giấy, một chai bia để trước mặt. Nàng lưỡng lự, rồi kéo cánh cửa đóng lại sau lưng. Chàng ngồi dựa ngửa ra ghế, nhìn nàng trừng trừng với đôi mắt đen khó hiểu, nét mặt không lộ vẻ gì cả. Rồi chàng quay qua nhìn chai bia và cầm nó lên.
- Cô muốn gì mà đến đây?
Nàng trông đợi điều gì? Abbie lấy làm lạ. Một tấm thảm đỏ trải ra đón nàng sao? Nàng nắm chặt thêm tờ giấy và bước tới cạnh bàn.
- Tôi đem cho ông tên mấy người mà ông cần. - Nàng nói với giọng ra vẻ ta đây và đưa tờ giấy cho chàng.
- Cứ để nó trên mặt bàn- Chàng uống một ngụm bia và quay ghế qua một bên, rồi nhỏm dậy bước tới chiếc tủ hồ sơ, như hàm ý bảo nàng ra về.
Nàng cảm thấy cơn giận dâng lên, nhưng cố nén thật chặt, và tự nhắc nhở mình đến đây để xin lỗi, chứ không phải để đụng độ với chàng ta nữa.
Nàng nhìn xuống các giấy tờ vung vãi trên mặt bàn.
- Để đâu cũng được sao?
- Đúng, tôi sẽ tìm ra- Chàng kéo một ngăn tủ ra, và bắt đầu lục lạo trong các tập hồ sơ.
Nàng đặt tờ giấy lên bàn, thì để ý thấy bản thảo nháp một hợp đồng thuê mướn một sở đất để tìm khóang chất. Nàng đã thấy nhiều mẫu như vậy ở văn phòng luật sư cuả cha nàng nên nhận ra ngay. Nàng đặt tờ giấy xuống và cầm tờ giấy ấy lên xem.
- Cái gì đây? Ông định khoan giếng dầu cuả riêng ông hay sao?- Nàng đọc phớt qua trang đầu, để ý thấy đó là một miếng đất ở khu Ascension cuả Louisiana.
Chiếc toa xe khẻ rung chuyển dưới bước chân cuả Mac Crea khi chàng sải chân bước một bước tới cạnh nàng
- Các dự định cuả tôi là việc riêng cuả tôi- Chàng nói cộc lốc, lấy lại tờ giấy ở trong tay nàng và đặt nó xuống mặt bàn- Bây giờ, nếu cô đã dòm ngó xong, cửa ra ở đằng sau cô đấy.
- Tôi đến đây không phải chỉ đem mấy cái tên cho ông. Tôi đã có thể bỏ thùng thư gởi cho ông cũng được.
- Tại sao cô không làm thế?
Nghe giọng chàng thách thức, Abbie ngửa đầu ra sau và nhìn chàng. Dù cố gắng đến mấy, sự kiêu hãnh cuả nàng vẫn không cho phép nàng tỏ vẻ ăn năn khiêm nhượng.
- Tôi đến để xin lỗi. Tôi biết vậy chiều nay, và cả hôm trước nữa. Tôi đã cư xử...
- Như cái đít cuả một con ngựa- Mac Crea nói chen vào, và nhếch mép mỉm cười không chút gì vui vẻ- Cô nhớ đấy, tôi đã bảo tôi nhận ra ngay một cái đít ngựa khi tôi thấy nó.
Abbie giận sôi lên nên quên bẵng câu nói đã dượt sẵn.
- Mẹ kiếp, Mac Crea, tôi đang cố gắng xin lỗi ông. Ông không làm cho tôi được dễ dàng.
- Cô cũng chẳng làm gì dễ dàng hơn tôi.
Chàng nói đúng, nàng cố nén giận và lấy lại bình tĩnh.
- Được rồi, chiều nay tôi đã cư xử như một con lừa...
- Tôi rất mừng thấy cô đồng ý.
- Cho ông hay, vừa trước khi ông tới, tôi đã phải cho nghỉ việc tất cả các người làm ở trại ngựa và đa số các người làm trong nhà, bởi vì không có tiền mặt để trả lương cho họ, cho đến khi tài sản cuả ba tôi để lại được giải quyết xong. Có lẽ chuyện đó không phải là một cái cớ để tôi cư xử như vậy với ông, nhưng khi ông đến, tôi đang ở trong một tâm trạng không phải là dễ chịu. Tôi biết không nên trút nỗi thất vọng cuả tôi lên ông, nhưng...tôi đã làm vậy, và tôi xin lỗi.
- Tôi không biết những chuyện ấy.
- Làm sao ông biết được? Cũng như tôi, làm sao tôi biết hôm đó đang có nguy hiểm thực sự? Đáng lẽ ông đã có thể giải thích rõ hơn một chút. Ông biết không, ông cũng không phải là thánh, Mac Crea ạ!
- Tôi không bao giờ tự xưng là thánh.
- Coi này. Tôi đến đây để xin lỗi, chứ không phải để cãi lý với ông một lần nữa. Tôi hy vọng- Hy vọng ông chấp nhận việc đó.
Một giây im lặng. Rồi Mac Crea chìa bàn tay ra cho nàng
- Chấp nhận lời xin lỗi, Abbie.
Nàng do dự trong một phần giây đồng hồ, rồi đặt bàn tay nàng vào lòng bàn tay chàng. Da tay chàng màu nâu sậm như da thuộc, trái ngược với da tay nàng rám nắng và vàng óng. Nàng ngẩng lên và thấy mắt chàng đang quan sát nàng thật kỹ. Có một cái gì đó làm mạch máu nàng đập mạnh.
- Uống một chai bia để hết đắng miệng nhé?- Chàng mỉm cười.
Abbie mỉm cười lại:
- Vâng.
- Cô ngồi xuống thoải mái, chờ tôi đi lấy.
Abbie ngồi xuống chiếc ghế dài, trong khi Mac Crea đi vào bếp, một lát sau chàng trở ra, cầm hai chai bia và một cái ly không. Bất giác nàng nhìn kỹ chàng đang đi tới, hai vai rộng, mà hai hông thì hẹp. Mái tóc sẫm, gần như đen, rất dày và quăn, có vẻ hơi rối bù, nhưng trông hợp với con người cuả chàng. Nhưng nàng bị lôi cuốn nhiều nhất bởi khuôn mặt cuả chàng, rất cương nghị với hai gò má cao và cái quai hàm như khắc vào đá. Nàng vẫn muốn mô tả các góc cạnh và các mặt phẳng trên khuôn mặt chàng là hung hăng, ngạo nghễ, và lì lợm, nhưng nàng không khi nào xác định được chúng có đặc tính gì làm cho nàng bị thu hút.
Trong khi chàng đặt cái ly lên bàn và rót bia vào ly, nàng tò mò nhìn vào hông hẹp cuả chàng và vội vàng ngẩng lên khi chàng đứng thẳng dậy, bước tới ngồi xuống bên nàng.
- Cuả cô đấy.
- Cảm ơn- Abbie nâng ly lên, ra hiệu mời, rồi uống một ngụm, ý thức cánh tay chàng đang đặt dài trên lưng ghế, bàn tay chỉ cách vai nàng vài phân.
- Bây giờ làm sao trong khi không còn người làm để săn sóc bầy ngựa?- Mac Crea hỏi, như xoáy vào vết thương còn đau nhức cuả nàng
- Dĩ nhiên còn có Ben. Ông ta coi như người trong gia đình. Ông ta và tôi có thể xoay xở được. Tôi không muốn bàn tới việc đó nữa.
- Tại sao?
- Bởi vì...- Nàng thở dài- Tôi nghĩ rằng tôi phiền lòng vì không thấy một người làm công nào tự nguyện ở lại. Đa số bọn họ đã làm việc với chúng tôi trong nhiều năm và chưa bao giờ sót một kỳ lãnh lương nào. Tôi nghĩ rằng họ có thể tin cậy chúng tôi sẽ trả lương cho họ khi chúng tôi rút tiền ở tài sản cuả ba tôi ra.
- Có lẽ họ biết chủ nhà và chủ nợ cuả họ không tin cậy họ. Thiếu gì người quanh đây sống bằng đồng lương từ kỳ lãnh lương này đến kỳ lãnh lương khác. Nếu cô chưa bao giờ sống theo lối đó mà còn phải nuôi gia đình, thì cô không thể biết nó ra thế nào.
- Tôi biết- Abbie thừa nhận, nàng chưa hề bao giờ phải lo lắng về tiền bạc. Luôn luôn có đầy món ăn trên bàn và đầy quần áo trong tủ cuả nàng. Những nhu cầu vật chất cuả đời sống nàng luôn luôn đầy đủ; chỉ những nhu cầu tình cảm nàng mới có khi thiếu thốn. Nhưng nàng cũng không muốn bàn tới điểm đó.
- Về tài chánh, có thể khó khăn khi một người nằm xuống. Công ty khoan dầu Quilder làm chủ năm dàn khoan vào ngày cha tôi chết vì một giếng dầu nổ tung. Phiếu bảo hiểm còn nằm trên bàn giấy, chờ ông ký vào. Hai người nhân công khác bị thương trong vụ nổ.Tôi mất hết, chỉ còn một dàn khoan. Không phải dễ, nhưng tôi đã gây dựng lại được- Mac Crea nhìn đăm đăm vào cổ chai bia cầm ở tay, và nhớ lại chàng đã chỉ còn hai năm ngắn ngủi để lấy bằng kỹ sư địa chất khi đành phải bỏ trường đại học, và đã phải đấu tranh suốt bao nhiêu năm trường để thân tự lập thân, trong khi ít có công ty nào chịu mướn một người khoan còn trẻ, chưa được thử thách, để khoan dầu cho họ.
- Ông cụ chết trong một vụ nổ giếng dầu à?- Nàng sửng sốt hỏi- Hèn chi ông đã phản ứng như hôm nọ với tôi. Nếu tôi biết...Tại sao ông đã không nói cho tôi biết.
- Cô có cho tôi có dịp nói đâu?
- Có lẽ vậy. Chuyện gì đã xảy ra? Ông biết không?
- Biết chứ. Lúc bấy giờ tôi có mặt ở đó. Mùa hè năm ấy, cha tôi cho tôi làm người phụ trách đôn đốc các máy móc dụng cụ, tức là thay mặt ông trông năm địa điểm khoan dầu. Giếng đó là giếng dầu thứ nhì cuả tôi. Ông ghé lại xem tôi làm ăn ra sao. Tôi đi tìm người đại diện công ty. Ông đang đứng trên giàn, nói đùa với người phụ trách máy khoan trong khi mấy người nhân công khác đang thả một đoạn ống vào. Tôi nghe có tiếng ai hét lên nên quay lại thì vừa kịp thấy một vầng lửa phụt lên cao hơn cột buồm- Chàng lắc đầu, hình dung lại tất cả- Các thân mình cháy như bó đuốc nhảy từ sàn cao xuống đất để thoát khỏi cảnh hoa? ngục. Một trong những bó đuốc ấy là cha chàng- Ông đã chết ngay.
Chàng nốc một hơi bia, rồi đặt chai xuống trên cái bàn để cạnh, và chùi hai bàn tay ướt lên quần. Abbie quan sát cử động ấy. Nàng muốn nói rằng nàng thông cảm với chàng. Nàng cũng đã mất cha. Rồi nàng để ý đến bàn tay cuả chàng đặt nằm trên chân. Ngón tay út cuả chàng cong lên cao hơn các ngón khác, trong khi các ngón khác duỗi thẳng. Một nét đặc biệt trong dòng họ, chàng đã bảo vậy.
- Ngón tay út cuả ông bị tật đấy nhỉ!- Nàng chồm tới quan sát cho kỹ hơn- Nó không chịu nằm sát xuống hả?
- Nếu đè xuống thì nó nằm. Cô thử đè đi.
Abbie do dự:
- Nhưng nó có đau không?
- Không.
Nàng với tay dùng ngón trỏ thử đè đốt đầu cuả nó xuống. Nó không có vẻ gì là cưỡng lại, nhưng nàng vừa cất ngón trỏ đi, nó bật lên lại liền.
- Tôi chưa hề thấy ai có ngón út như vậy.
- Trong gia đình tôi thường có như vậy.
Abbie cúi xuống xem ngón út ấy nữa, thì một món tóc rũ xuống trước mắt nàng. Nàng chưa kịp vuốt nó lên thì cảm thấy ngón tay cuả chàng đã vuốt nó lên và chạm vào trán, màng tang cuả nang. Nàng ngẩng lên, thấy nht nhạt và ấm áp trong khi mấy ngón tay cuả chàng còn lưu lại để vuốt nhẹ trên hai gò má cuả nàng Chàng nhìn nàng chăm chăm, để lộ sự chú ý cao đ. Abbie nhận thấy ngay, và cảm thấy bị kích thích mãnh liệt.
- Cô có đôi mắt xanh nhất trần gian.
- Tôi biết.
Bàn tay chàng đưa xuống cổ nàng, nơi có tĩnh mạch đang phập phồng. Tay chàng ấn nhẹ, như hướng dẫn nàng đến sát chàng. Nhưng không cần sự hướng dẫn, Abbie nhích lại sát chàng, và nhắm mắt lại khi miệng chàng sát quá không còn trông thấy nữa. Bố ria mép cuả chàng chích vào mép nàng trước khi chàng áp miệng lên môi nàng.
Nàng rà môi lên cái miệng mềm mại cuả chàng mtộ cách đầy kích thích, để thỏa mãn sự tò mò mà lần trước đã được khơi dậy khi chàng hôn lên môi nàng cách đó mấy ngày. Cái hôn cuả chàng vượt quá sự chờ đợi cuả nàng, nồng nàn và mạnh bạo, khơi dậy sự thèm muốn trong lòng nàng, làm nàng thở gấp, và trân mình lên nhích sát vào chàng. Abbie nhận thức được tình trạng này sẽ dễ đi đến chỗ không còn kiềm chế được, mà nàng chưa biết rõ có phải nàng đã muốn vậy chưa.
Nàng gắng gượng đẩy môi chàng ra và nhích xa một chút để nhìn được mặt chàng, và nhận ra, trong khi bị kích thích, nàng đã chống hai bàn tay lên ngực chàng. Nàng lại cảm thấy ý thức cao độ về chàng- Cái nóng cuả người chàng toát ra bên ngoài vải sơ mi, sự chuyển động cuả các bắp thịt rắn chắc mỗi lần chàng thở, các nhịp đập thình thịch cuả trái tim chàng bên dưới bàn tay nàng. Rồi nàng có cảm giác hai bàn tay cuả chàng sờ vào mình nàng, một trên hông và một khẽ bóp bả vai nàng.
Điên rồ thật! Từ lâu nay nàng vẫn nghĩ rằng nàng kiểm sóat được mọi chuyện xảy đến cho nàng. Bây giờ nàng mới biết nàng đã bị cái hôn lôi cuốn quá mãnh liệt. Nàng quan sát các đường nét cương nghị cuả mặt chàng mà cảm thấy lạ lùng, và sửng sốt vì đã đáp ứng quá mãnh liệt với chàng. Còn chàng thì nhìn tới nhìn lui gương mặt nàng
- Hôn như thế mới là hôn- Giọng nàng hơi lạc đi.
- Tôi tự hỏi cô có thấy khác lần hôn trước không- Giọng chàng cũng lạc đi, nghe như vuốt ve.
Đôi mắt đen cuả chàng lại chăm chú vào đôi môi nàng, làm Abbie rung động cả toàn thân.
- Lần này ngon hơn nhiều- Nàng thì thầm trong khi bàn tay chàng lại kéo nàng vào- Không phải là nàng cần được kéo vào.
Đôi môi nàng hé mở khi miệng chàng áp vào, mời chàng hôn sâu hơn. Rồi họ nút lưỡi nhau, và chàng rà lưỡi vào trong ngõ ngách cuả miệng nàng, khiến nàng nóng ran lên cả người. Cảm giác ập lên nàng như một cơn bảo- Cả vị giác, khứu giác, và xúc giác- Và nàng để cho cơn bảo cuốn phăng nàng đi.
Hai bàn tay cuả chàng đổi chỗ trên mình nàng, vừa nắm vừa kéo. Abbie cảm thấy mình nhẹ hẫng, mềm nhũn ra, trong khi chàng không chút cố gắng ôm nàng đặt lên hai chân mình. Nàng đưa hai bàn tay lên bá cổ chàng và luồn vào tóc chàng, không còn nhớ gì nữa. Nỗi đau đớn và niềm cay đắng từ khi cha chết bây giờ đã tan biến mất, và như thể nàng được tái sinh trong vòng tay Mac Crea, tất cả các cảm quan của nàng đều sống dậy để tận hưởng cái lạc thú tuyệt vời cuả sự sống, và cuả tình yêu, cuả sự hiến dâng.
Đã bao lâu nàng khao khát yêu và được yêu? Cái đó bây giờ đang xảy đến cho nàng. Mỗi cái vuốt ve, mỗi cái đáp ứng, mỗi đòi hỏi cuả nàng gặp sự đáp ứng cuả chàng càng lớn hơn. Và Abbie không quan tâm đến lý do. Nếu cái đó chỉ là nhục dục, thì không có gì quan trọng. Một cách ích kỷ, nàng muốn hưởng thêm nhiều cảm giá- Càng được cần đến và thèm muốn.
Chàng ôm chặt nàng trong vòng tay, thân mình nàng nằm gọn trong lòng chàng, trong khi hai bàn tay cuả chàng xoa vuốt khắp thân nàng, thám sát những đường cong và những chỗ lõm trên mình nàng. Và suốt lúc đó, họ tiếp tục hôn nhau, hơi thở nóng hổi cuả cả hai người hòa làm một, người này nuốt mùi vị quyến rũ cuả người kia.
Cuối cùng, khi chàng rời môi nàng để phớt lên dọc quai hàm rồi hôn vào chỗ lõm nhạy cảm ở sau tai nàng, Abbie sung sướng quá nên kêu lên trong cổ họng và quay đầu nghiêng qua để cho chàng hôn vào cổ nàng. Cảm giác đê mê chạy rần rần theo các dây thần kinh cuả nàng trong khi chàng cắn nhè nhẹ vào da nàng từng cái hết sức âu yếm. Nàng cảm thấy mấy ngón tay cuả chàng sờ lên nút áo nàng và hít một hơi thật mạnh khi bàn tay rám dễ chịu cuả chàng đụng vào da thịt nàng. Sự thèm muốn dâng lên phập phồng trong từng phân của thân thể nàng. Làm như nàng đang lên cơn sốt, mà chỉ có Mac Crea mới làm hạ nhiệt được.
- Cô biết như thế này sẽ đưa đến đâu chứ?- Câu hỏi cuả chàng sau một lúc mới lọt được vào ý thức cuả nàng đang bị cảm giác tràn ngập, Mac Crea ngẩng đầu lên nhìn vào mặt nàng, cưỡng lại sự lôi kéo của nàng không muốn cho chàng nhích ra.
Nàng không hối tiếc là chàng đã làm cho cái phút mê mẩn ấy bị tiêu tan một phần khi hỏi ý định cuả nàng. Thế nào nó cũng được rên lên một lúc nào đó, không nói ra thì cũng ở trong đầu, Abbie đã nhận thấy rất sớm rằng, luôn luôn người đàn bà kiểm soát tình hình và ấn định mức độ thân mật. Đa số đàn ông không đi xa hơn mức người đàn bà cho phép họ, và ngừng lại, dù là bất đắc dĩ hay giận dữ, mỗi khi người đàn bà chận họ lại. Abbie chưa hề bao giờ làm tình với một người đàn ông nào mà không phải do nàng muốn.
Câu hỏi cuả chàng lơ lửng trên không. Abbie san bằng khoảng cách giữa hai người bằng cách chà môi lên tai chàng, phiá bên trong. Khi nàng trả lời, nàng chỉ thì thào.
- Tôi hy vọng nó dẫn đến phòng ngủ.
Nàng rà lưỡi vào lỗ tai và mỉm cười khi thấy chàng rùng mình thích thú vì nàng biết khêu gợi sự ham thích tình dục cuả chàng.
Ngay sau đó, chàng cấu vào cánh tay nàng để bắt nàng rời tai chàng ra. Sự thèm muốn làm đôi mắt chàng sẫm màu lại, gần như đen, tuy nhiên ánh mắt vẫn có vẻ vui thích.
- Cô hy vọng vậy sao?
- Ừ, còn anh thì không à?
- Nếu được thì thoải mái hơn thế này nhiều.
- Đồng ý.
Nàng sờ lên mặt chàng, vuốt gò má cao, rồi vuốt quai hàm của chàng, mấy ngóng tay cào nhẹ lên miệng chàng, cái miệng đã làm nàng mê mẩn quá chừng.
Chàng nắm mấy đầu ngón tay nàng áp lên môi chàng, rồi dịu dàng đẩy nàng từ trên đùi chàng xuống ghế dài. Khi đứng dậy, chàng vẫn nắm bàn tay nàng, như thể không muốn cắt đứt sự tiếp xúc. Abbie tự hỏi chàng có nghĩ rằng nàng sẽ thụt lùi hay không. Nàng không thụt lùi. Một khi đã quyết định dứt khoát về một chuyện gì, nàng không bao giờ đổi ý. Nhưng nàng để cho hành động cuả nàng nói lên cho chàng hay điều đó, khi chàng kéo nàng đứng dậy trước mặt chàng. Nàng coi những hành động ấy không phải là dâm loạn hay trơ trẽn, mà chỉ là phản ảnh cảm xúc cuả nàng.
Chàng quàng một tay sau lưng nàng ngang eo, áp nàng vào mình chàng, nhấc nàng đứng nhón lên trên mũi giày và cúi xuống để gặp môi nàng. Nàng ưỡn thân mình áp vào chàng, hai hông nàng áp lên hai đùi chàng, vì nàng thấp hơn, nhưng thấy rõ hơn những điểm khác biệt cuả hai thân thể.
Sau khi hôn nàng thật kỹ, Mac Crea đứng thẳng lên, đặt nàng đứng xuống. Quay người lại, chàng vẫn quàng một tay sau lưng nàng, và kéo nàng đi theo, hướng về phòng ngủ.