Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Amanda Quick
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Nhiệt Xích
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1650 / 24
Cập nhật: 2017-08-04 14:16:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
gay trước hai giờ chiều hôm đó, tiếng vòng đồng đập vào cửa một cách cả quyết và đầy uy thế. Có ai đó trên thềm cửa, đòi hỏi và tin chắc được đón chào.
Louisa thấy mạch mình đập rộn. Nàng hoài công xua đuổi nhưng các giác quan vẫn sắc lại và sự phấn khích vẫn khiến lòng dạ nàng bồn chồn. Tập trung vào công việc trước mắt đi. Đừng để mi bị phân tán.
Bà Galt vội vã đi qua cửa phòng đọc đang mở, chùi hai tay lên cái yếm.
Emma xuất hiện trên ngưỡng cửa. Bà vẫn mặc tấm váy cũ mỗi khi làm việc trong nhà kính. Sự trông đợi khiến đôi mắt bà sáng lên.
“Ta nghĩ là ông Stalbridge của con đến rồi,” bà nói.
“Đấy không phải ông Stalbridge của con.” Louisa miễn cưỡng đặt bút xuống, cô tỏ ra lạnh lùng và tự chủ. “Nhưng vâng, con nghĩ đúng là ông ta đấy. Ông ta có nói sẽ ghé qua chiều nay để nhận thù lao.”
Emma khịt mũi rất kiêu kì với vẻ thú vị. “Cứ như là Stalbridge cần tiền của con ấy. Ta không tin đó là lý do ông ta ở đây.”
Cửa phòng lớn mở. Một giọng trầm rất đàn ông vang trong hành lang trước nhà. Louisa cảm thấy một thoáng kích thích run rẩy chạy qua lớp lông tơ trên gáy. Bình tĩnh lại đi. Đây là một vụ giao dịch, không phải một cuộc dan díu.
Nháy mắt sau, bà Galt đã xuất hiện, nhìn có vẻ sững sờ thực sự và không hề tọc mạch.
“Có ông Stalbridge tới gặp bà, thưa bà Bryce,” bà ta nói. “Ông ta nói đã hẹn trước.”
Bà Galt có rất nhiều lý do để thấy tò mò, Louisa nghĩ. Cho đến giờ người đàn ông duy nhất thường lui tới số Mười hai quảng trường Arden là ông Rossmarten, người ái mộ sáu mươi lăm tuổi của Emma ở Hội Làm vườn. Cả hai ông bà có chung niềm đam mê các giống lan. Đã biết nhiều điều về quá khứ phóng túng của Emma, Louisa khá tin rằng đôi bạn già chung một thú đam mê khác nữa. Một cách bí mật, tất nhiên.
“Xin đưa ông ta vào đây, bà Galt,” Louisa nói, dùng mọi nghị lực để duy trì dáng vẻ bình thản. “Và chúng tôi sẽ cần một khay trà mới, nếu bà không phiền.”
“Vâng, thưa bà.”
Bà Galt lại biến mất về phía hành lang chính. Những bước chân rắn rỏi đến gần.
Bà Galt lại xuất hiện trên ngưỡng cửa. “Ông Stalbridge tới.”
Người Louisa có gì thắt lại khi nhìn thấy Anthony. Trước giờ, nàng mới chỉ nhìn thấy chàng trong ánh sáng lập lòe phòng khiêu vũ hoặc ẩn trong bóng đêm một cỗ xe ngựa không đèn. Một phần trong nàng tự hỏi liệu những chấn động đáng bực mình mỗi khi ở quanh chàng có biến mất trong ánh sáng ban ngày hay không. Nhưng Anthony vẫn trang nhã một cách trầm tĩnh và nguy hiểm đến cuốn hút như thế trong chiếc áo khoác được cắt may đắt tiền bằng len xám thẫm và quần bò đồng màu như khi mặc đồ dạ tiệc đen và trắng. Chàng mang chiếc cà vạt sọc thanh lịch thắt nút đơn giản, và sơ mi bẻ cổ nhọn kiểu thời thượng nhất. Mái tóc sẫm màu chải hất ngược ngay trên chiếc trán cao. Nàng thích thú nhận thấy chàng cạo râu nhẵn. Ria mép đang là mốt với đàn ông hiện giờ, nhưng nàng không ưa kiểu đó.
Chàng nghiêng đầu một cách phong nhã rất đàn ông.
“Chào các quý bà,” chàng lễ độ nói.
Bà Galt biến mất về phía bếp. Im lặng trong thoáng chốc. Anthony chờ đợi, vẻ mặt thích thú.
Louisa cuối cùng cũng nhận ra Emma đang kín đáo vẫy một bàn tay giục giã. Nàng chợt hiểu ra mình đang ngồi yên đó, nhìn trân trân Anthony. Ngượng ngùng, nàng cố trấn tĩnh để giới thiệu hai người với nhau.
“Chào buổi sáng, thưa ông Stalbridge,” nàng vội nói. “Xin mời vào nhà. Tôi đồ rằng ông có biết Phu nhân Ashton?”
“Tất nhiên.” Anthony bước tới rồi gập người cấm lấy tay Emma. “Rất mừng được gặp lại bà, thưa phu nhân.”
“Ông Stalbridge,” Emma nói bằng giọng mạnh mẽ thường lệ. “Mời ông an tọa, thưa ông?”
“Cảm ơn phu nhân.”Chàng bước qua căn phòng nhỏ đi tới chiếc ghế bành còn lại. Chàng nhìn Louisa, mày khẽ nhướng lên như một câu hỏi không lời.
“Không sao đâu, thưa ông,” nàng nói. “Tôi đã giải thích những hoàn cảnh bất thường dẫn đến mối liên hệ giữa chúng ta cho Emma. Ông cứ nói bất kì điều gì trước mặt bà.”
Anthony ngắm nghía Emma vẻ tò mò nghiêm nghị.
“Phu nhân cũng tham gia chứng minh Hastings có bỏ tiền đầu tư vào một nhà thổ sao?”
Emma mỉm cười. “Không. Đấy là công chuyện của Louisa, nhưng tôi rất vui mừng được giúp đỡ cô ấy trong khả năng của mình.”
“Bằng cách kiếm những lời mời để bà ấy có thể tìm kiếm trong nhà những đối tượng mục tiêu?’
Emma rất ấn tượng. “Ông thật thông minh, thưa ông. Quả thật đó là một trong những cách tôi cố tỏ ra có ích.”
Louisa lớn tiếng hắng giọng. “Từ những bằng chứng tống tiền, ông có kết luận được gì không, thưa ông Stalbridge?”
“Tôi đã đọc tất cả thư từ và nhật ký. Xem ra có năm người đang bị tống tiền. Như tôi đã nghi ngờ đêm qua, không phải các cô gái đang trả món tiền đó. Trong trường hợp nào cũng đều là một người họ hàng nữ cao tuổi, giàu có và tình trạng sức khỏe đang rất yếu.”
“Vì sao họ lại chấp nhận trả tiền?”
“Để bảo vệ danh tiếng của một người thân trẻ tuổi đang bị dụ dỗ.”
“Thật kinh khủng.” Louisa ngừng lại, nhíu mày. “Có phải Hastings là kẻ dụ dỗ họ không? Tôi nghĩ, khách quan mà nói, ông ta không phải kém điển trai, nhưng tôi cho rằng ông ta hơi già để quyến rũ được những tiểu thư còn quá trẻ như vậy.”
“Đó là một trong những khía cạnh thú vị của chuyện này,” Anthony nói. “Các cô gái đều bị dụ dỗ bởi một người được miêu tả nhiều lần trong thư từ và nhật ký là một vị thần Hy Lạp có mái tóc óng vàng, người đàn ông đẹp trai nhất trên đời, và một hiệp sĩ vận giáp phục sáng ngời. Tất cả đều thống nhất ở điểm hắn ta chưa đến ba mươi tuổi.”
“Hastings có tóc sẫm màu sắp bạc và đã quá bốn mươi,” Emma nhận xét.
“Như thế là có một người khác liên quan đến việc tống tiền,” Louisa trầm ngâm.
“Phải,” Anthony nói. “Tôi sẽ sắp xếp trả lại ngay những món đồ này cho người chủ hợp pháp theo cách thức nặc danh và đảm bảo với các nạn nhân rằng việc tống tiền đã kết thúc. Tuy thế, hướng điều tra đó rõ ràng sẽ khép lại với chúng ta.”
“Tất nhiên,” Louisa nói. “Chúng ta không thể liều để lộ tên tuổi các nạn nhân được.”
“Không được.” Anthony nhìn thẳng vào mắt nàng. “Cũng khó mà tin họ sẽ giúp đỡ ta trong bất kì hoàn cảnh nào. Bà Bryce, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nói chuyện cho công việc đêm qua của tôi.”
Louisa ngồi thẳng lên. “Vâng, tất nhiên. Theo ông thì việc đó đáng giá bao nhiêu?”
“Tôi không cần tiền của bà. Cái tôi cần là tin tức.”
Nàng cứng người. “Xin lỗi ông?”
“Hôm nay, tôi đến đây để lật ngửa cỗ bài. Để đền đáp lại đêm qua, tôi hi vọng bà cũng sẽ thấy làm điều tương tự là đúng đắn.”
“Ý ông là sao?”
“Tôi đã giải thích rằng, nhờ cái dây chuyền được phát hiện trong két, tôi có thể kết luận không chút ngờ vực là Elwin Hastings đã sát hại Fiona Risby.”
“Vâng, ông có nói vậy,” nàng đồng ý một cách lễ độ.
Nụ cười của chàng rất lạnh lùng. “Tôi thấy là bà có ngờ vực.”
“Xin lỗi tôi phải ngắt lời,” Emma bình thản nói, “nhưng tôi thấy cần phải chỉ ra với Louisa rằng có thể ông có động cơ đẩy tội lỗi về phía Elwin Hastings. Cái đó không hẳn giống như chứng minh ông ta đã giết cô ta.”
Anthony gật đầu một cái, hiểu ý tức khắc. “Vâng, tất nhiên Phu nhân không biết có phải tôi lo ngại rằng những đồn đại xưa cũ sẽ cản trở tôi tậu về một cô vợ trong một số giới nào đó. Phu nhân kết luận rằng có thể tôi muốn ám chỉ người khác đã phạm tội đó để rửa sạch tên tuổi mình.”
Louisa nhíu mắt trước cụm từ tậu về một cô vợ.
Mày Emma nhướng lên. “Ông cũng phải thừa nhận rằng đó là một khả năng không thể phế bỏ hoàn toàn.”
Anthony nhìn trực diện vào mắt bà. “Ngay lúc này, tôi chỉ có thể lấy lời đảm bảo với phu nhân rằng chuyện không phải thế. Đêm qua, tôi đã tìm thấy bằng chứng cần thiết để thuyết phục chính mình về điều tôi đã tin bấy lâu nay.”
“Sợi dây chuyền,” Louisa nói.
“Đúng vậy.” Chàng quay lại phía nàng. “Tôi nghĩ thế là đủ bằng chứng để tin chắc rằng Elwin Hastings đã giết Fiona nhưng vẫn còn một câu hỏi khác, một câu hỏi mà tôi muốn có lời giải.”
“Là gì?” Louisa hỏi.
“Tôi tin chắc rằng hắn đã giết cô ấy, nhưng lại không biết vì sao. Chỉ đơn giản là không có gì liên hệ giữa Fiona Risby và Elwin Hastings ngoài chuyện họ cùng có mặt trong một vũ hội vào cái đêm cô ấy mất tích.”
“Chắc phải có cả đám đông lớn trong vũ hội đó,” nàng nhận xét. “Làm thế nào ông lại rút gọn nghi phạm xuống còn Hastings?”
“Có vài khía cạnh của sự việc khiến tôi tò mò về hắn. Thứ nhất là cái chết của vợ hắn sau đó vài ngày. Tôi thấy hai vụ tự tử của hai phụ nữ trong xã hội, xảy ra trong hoàn cảnh y hệt nhau trong vòng chưa đầy một tuần, là quá sức trùng hợp, ít nhất là thế.”
Louisa gõ nhẹ đầu bút lên miếng giấy thấm. “Cái này có thể dẫn đến cái kia. Một người phụ nữ bị sầu khổ đánh gục, tình cờ đọc tin về vụ tự tử của một người khác, có thể quyết định đi theo con đường đó.”
Emma nhíu mày. “Tôi thừa nhận mình không biết rõ bà ấy, nhưng phải nói là tôi hơi choáng váng khi biết về cái chết của Victoria năm ngoái. Lúc đó tôi nhớ mình đã nghĩ rằng bà ta không phải hoàn toàn loại người tự đi kết liễu đời mình.”
“Đó cũng là cảm giác của tôi về bà ta,” Anthony nói. “Tôi còn tin chắc hơn nữa rằng Fiona sẽ không bao giờ làm việc đó.”
Cửa lại mở ra. Bà Galt đặt khay trà lên bàn trước mặt Emma.
“Tôi sẽ rót trà, bà Galt,” Emma nói. “Cảm ơn bà.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Không ai nói gì tới khi bà Galt đã khuất dạng và cửa lại lần nữa khép lại.
Louisa nhìn Anthony. “Ông đang nói rằng sự trùng hợp của hai vụ tự tử khiến ông chú ý.”
Chàng thả người sâu hơn trong ghế và nhìn nàng qua những ngón tay chụm vào nhau. “Thực ra là có ba vụ tự tử trong cùng tháng đó. Vụ thứ ba là Joanna Barclay, người đàn bà đã giết Huân tước Gavin. Bà hẳn nhận ra cái tên đó. Vụ án mạng này đã gây ầm ĩ trên báo chí.”
Louisa cứng người. Những vòng sóng sợ hãi trong nàng. Nàng hết sức cẩn thận tránh đưa mắt nhìn Emma.
“Có,” nàng cố gắng mở miệng. “Tôi nghĩ mình có nghe nói về vụ tự tử đó.”
Nàng chỉ có thể giữ cho hơi thở bình thường. Nỗi kinh hoàng cũ bắt đầu bò ra từ những bóng tối sâu thẳm nơi nó vẫn luôn lẩn trốn. Anh ta không thể biết nàng là ai được.
Trong mắt bàn dân thiên hạ, Joanna Barclay đã chết rồi. Xã hội từ lâu đã quên những ồn ào xung quanh cái chết của Huân tước Gavin.
Nhưng Huân tước Gavin còn có người thân. Ông ta đã tái hôn. Còn người vợ góa. Phu nhân Gavin hiện nay không tham gia vào Xã hội, tất nhiên, bởi bà ta vẫn còn để tang.
Tuy thế, bà ta vẫn ở đâu đó quanh đây. Có thể Anthony quen biết bà ta. Có thể anh ta kết luận rằng phải có liên hệ gì đó tới cái chết của Fiona và Victoria. Có thể anh ta sẽ thấy cần thiết phải điều tra cả vụ tự sát của Joanna Barclay nữa...
“Thưa bà Bryce?”
Nàng giật mình trước giọng nói của Anthony. Chàng đang nhìn nàng với vẻ mặt bí ẩn đến chột dạ.
“Xin lỗi,” nàng nói nhanh. “Tôi chỉ đang nghĩ về những gì ông vừa nói, thưa ông.”
Emma lo ngại nhìn nàng. “Con có thấy mệt không, con yêu?”
“Không hề.” Louisa ép những hoảng loạn của mình trở về bóng tối. Kiểm soát mình đi. Mi đang để cho trí tưởng tượng hoành hành. Mi phải đối phó với chuyện này từng bước một.
“Xin hãy tiếp tục giải thích, thưa ông,” nàng lạnh lùng nói. “Thế còn vụ tự tử thứ ba?”
Chàng tiếp tục im lặng ngắm nhìn nàng một vài giây nữa. Nàng không thích vẻ tính toán trong mắt chàng. Cuối cùng chàng cũng khẽ nghiêng đầu, như chấp nhận lời giải thích của nàng.
“Tôi có tìm hiểu đôi chút về vụ tự tử của cô Barclay” chàng nói, “nhưng tôi buộc phải kết luận rằng không có liên hệ nào tới cái chết của Fiona hay Victoria Hastings. Cô Barclay là một chủ hiệu sách. Cô ta không có liên quan gì tới Thế giới Lịch duyệt, và không có dấu hiệu nào cho thấy Hastings quen biết cô ta dù ở cương vị nào. Cô ta chuyên buôn bán các loại sách quý hiếm. Giới khách hàng của cô ta chủ yếu là người sưu tập sách. Hastings không hứng thú gì với sách cả.”
Anh ta đã đi tới mức điều tra. Mồ hôi lạnh thấm ướt áo lót của Louisa, cố trấn tĩnh lại, nàng tháo kính rồi bắt đầu lấy khăn tay lau tròng kính.
“Hừm,” nàng nói, cố gắng lại tỏ ra trầm ngâm.
“Theo tôi nhớ thì,” Emma nói, vẫn luôn bình tĩnh trong bão tố như thường lệ, “báo chí lá cải xác định rõ ràng không có bí ẩn gì xung quanh cái chết của cô Barclay. Cô ta có động cơ rất mạnh để kết liễu đời mình. Hẳn cô ta phải biết mình sẽ bị bắt giữ vì đã giết chết Huân tước Gavin. Hiển nhiên cô ta không thể chịu đựng được ý nghĩ về thử thách sắp tới.”
“Quả vậy.” Anthony gỡ cả năm đầu ngón tay một lần. “Tôi đã quyết định từ bỏ đầu mối đó.” Chàng không rời mắt khỏi Louisa. “Nhưng vụ tự tử của cả Fiona và bà Hastings vẫn khiến tôi bất an. Tôi có tìm hiểu thêm đôi chút, lần này về công việc kinh doanh của Elwin Hastings.”
Louisa thình lình ngưng việc lau mắt kính lại. Tính tò mò trỗi lên, nhấn chìm cơn sợ của nàng. Nàng ấn kính lên mũi nhìn qua chàng. “Ông phát hiện điều gì đánh thức những nghi ngờ của ông sao?”
“Rất tiếc là không. Vào thời điểm xảy ra hai vụ tự tử, Hastings đang tham gia một liên minh đầu tư, nhưng tôi không thấy mối liên hệ nào giữa Fiona và tin hình tài chính của ông ta cả.”
Louisa nhắc đến chuyện này, “thưa ông, nhưng tôi cần phải hỏi. Liệu có khả năng Fiona và ông Hastings có quan hệ tình cảm với nhau hay không?”
“Không thể.”
Lời từ chối rất thẳng thừng và dứt khoát. Không để lại đường tranh cãi nào.
“Tôi hiểu,” nàng nói. “Được rồi.”
“Tôi đã nói chuyện với vài người có thấy Fiona và vợ chồng Hastings trong vũ hội đêm đó. Rõ ràng có chuyện ông bà Hastings đã đi ra vườn hít thở không khí trong lành. Người ta cũng thấy Fiona ra khỏi phòng khiêu vũ. Cô ấy đi một mình, và cũng ra vườn “
Emma đưa chàng một tách trà. “Chắc phải có nhiều người ra vườn đêm ấy.”
“Quả thế.” Anthony nhận lấy chén đĩa rồi đặt lên bàn cạnh ghế mình. “Dù sao thì một lúc sau người ta cũng thấy nhà Hastings từ vườn trở lại. Họ gọi xe nhà rồi đi về gần như ngay lập tức.”
“Thế còn cô Risby?” Louisa hỏi.
Quai hàm Anthony nghiến lại. “Đó là lần cuối cùng cô ấy xuất hiện mà còn sống.”
“Tôi không hiểu. Ý ông là không ai thấy cô ấy quay trở lại phòng khiêu vũ nữa?”
“Phải, thưa bà Bryce, ý tôi chính là thế. Cô ấy ra vườn một mình và không bao giờ quay lại. Khi được lôi ra khỏi nước lúc bình minh, cô ấy vẫn còn mặc chiếc váy lúc đi dự tiệc. Sợi dây chuyền đã biến mất. Người ta đoán nó bị chìm xuống đáy sông.”
Emma khuấy trà với vẻ lơ đãng. “Tôi không biết những chi tiết đó.”
“Vì những lý do hiển nhiên, nhà Risby muốn giữ càng kín đáo càng tốt,” Anthony nói.
“Ông nói tiếp đi,” Louisa giục, bây giờ hoàn toàn bị cuốn hút. “Liệu có manh mối nào khác khiến ông liên kết cái chết của hai người đó không?”
“Trong quá trình khám nghiệm, người ta phát hiện Fiona đã bị giáng vào đầu bằng một vật gì đó. Cơ quan chức năng kết luận khi nhảy xuống cô ấy đã va phải đá hay một chướng ngại vật nào đó dưới nước, nhưng vẫn còn những khả năng khác.
Louisa cố ngăn một cơn run rẩy nhỏ. Quả thật có nhiều cách khác để một người bị giáng vào đầu. Que cời lửa chẳng hạn thế, có thể tạo ra một vết thương kinh khủng, một vết thuơng trí mạng.
Nàng khẽ liếm đôi môi bất chợt khô đi. “Ông chỉ tìm được ngần ấy manh mối thôi à?”
“Phải,” chàng thừa nhận. “Cuối cùng, tôi buộc phải bỏ dở việc điều tra của mình.”
“Tôi không hiểu,” Louisa nói. “Nếu thế, sao ông lại liều lĩnh đi mở két sắt của Hastings đêm qua?’
“Vì cái chết được cho là tự tử của một người tên là Phillip Grantley hai tuần trước,” Anthony nói.
Louisa ngước nhìn Emma mong được giải thích, Emma lắc đầu, tỏ ý bà cũng hoàn toàn mù tịt. Thế nghĩa là Grantleỵ không phải người thuộc giới thượng lưu.
Louisa quay lại với Anthony. “Phillip Grantley là ai?”
“Người cung cấp tin cho tôi nói rằng Grantley vô cùng thân thiết với Elwin Hastings. Có vẻ như Grantley điều hành công việc kinh doanh của Hastings. Ông này đang dựng lên một liên minh đầu tư khác, cùng thời điểm năm ngoái khi Fiona và bà Hastings qua đời. Tôi thấy sự tình cờ này quá kì lạ nên không thể bỏ qua.”
Louisa vỡ lẽ. Nàng rướn người tới trước, sự phấn khích trào qua mình. “Chính vì thế mà ông tới những vũ hội và tiệc tùng mà tôi dự tuần vừa rồi. Chúng ta đều đang tìm hiểu thông tin về những thành viên khác tham gia vào liên minh đầu tư của Hastings.”
“Phải.” Chàng khẽ cười. “Tôi để ý đến bà khi tôi gần như va phải bà trong thư viện của Huân tước Hammond.”
Nàng chỉ vừa cầm chén lên. Choáng váng, nàng lại đặt xuống gây một tiếng động lớn khi sứ va vào sứ. “Ông đang nói cái gì vậy?”
“Trong đêm vũ hội nhà Hammond, bà vào trong thư viện với một dáng dấp phải nói là lén lút chỉ ba mươi giây sau khi tôi vào đó.”
Nàng nhìn sững chàng, thất kinh. “Ông đã ở trong thư viện đêm đó sao?”
“Tôi nấp sau lớp rèm,” chàng nói. “Quả thật lúng túng. Không thể nhớ lần cuối tôi phải giấu mình theo cách đó là bao giờ.”
“Lạy Chúa tôi.” Cố kiềm chế, Louisa lại thụp người vào ghế. “Khi tôi lục tìm thì ông đã ở đó rồi? Tôi cứ tưởng mình không bị phát hiện cơ đấy.”
“Như bà thấy đấy, trí tò mò của tôi bị kích thích,” Anthony nói và chăm chú nhìn nàng.
“Đêm ấy, sau đó ông yêu cầu được giới thiệu,” Emma lên tiếng.
Đó là cái đêm đầu tiên chàng nhảy với nàng, Louisa vơ vẩn nghĩ. Cái đêm nàng đã tự cho mình mơ mộng một chút.
“Khi tôi nhận ra bà lén tìm trong thư viện nhà Wellsworth vài đêm sau đó,” Anthony nói, vẫn chăm chăm nhìn Louisa, “thì rõ ràng là chúng ta có thể cùng chung mối quan tâm đến Hastings. Đêm qua, bà đã khẳng định giả thiết của tôi. Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta cùng góp chung thông tin.”
“Hừm,” Louisa nói.
“Trước khi chúng ta bắt đầu.” Anthony cố ý nói thêm, “tôi có một câu hỏi cho bà. Xét thấy tôi đã tin tưởng mà tiết lộ cho bà quá nhiều, tôi sẽ rất biết ơn nếu bà trả lời tôi. Thực tế là tôi nghĩ công bằng mà nói tôi xứng đáng được bà trả lời.”
Nàng ngồi lại xuống ghế. “Ông muốn biết tại sao tôi điều tra về tình hình tài chính của Hastings?”
“Có vẻ đó là một câu hỏi hợp lý trong tình thế này.”
Hợp lý hay không, nàng cũng phải trả lời, nàng quyết định vậy. Nếu không, chắc hẳn chàng sẽ từ chối hợp sức. Và bây nàng đã thấy rõ rằng đó là cách duy nhất để có thể theo đuổi cuộc điều tra cho tới kết luận cuối cùng. Tường thuật lại hai vụ giết người trong Xã hội là một miếng mồi quá sức quyến rũ.
“Được thôi, tôi sẽ trả lời, thưa ông, với một điều kiện.”
Emma bĩu môi. “Louisa, ta không biết đây có phải một ý kiến khôn ngoan hay không.”
“Xin tha lỗi cho con,” Louisa nhẹ nhàng nói, “nhưng con thấy không còn lựa chọn nào khác.” Nàng nhìn sang Anthony. “Ông có đồng ý không?”
“Còn tùy đó là điều kiện gì,” chàng bình thản nói. “Nếu muốn tôi hỗ trợ trong việc này, ông phải chấp nhận đó sẽ là một sự hợp tác.”
Đuôi mắt Anthony hơi nhíu lại. “Bà muốn can dự vào chuyện sát nhân ư, thưa bà Bryce?”
“Tôi mong muốn giúp ông điều tra ông Hastings,” nàng bình thản sửa lại. “Tôi vẫn còn chưa tin rằng chuyện ông ta hai lần phạm tội giết người là đúng như ông nói. Tuy thế, ông đã khiến tôi tò mò muốn tìm hiểu sâu hơn sự việc.”
“Thế quái nào mà bà lại muốn giúp tôi truy đuổi một kẻ sát nhân? Đó là một việc nguy hiểm.”
“Phải,” Emma xen vào rất nhanh. “Một việc hết sức nguy hiểm. Louisa, ta thực sự nghĩ con không nên tiếp tục tham gia việc này. Con như hiện nay cũng đã đủ liều lĩnh rồi.”
Một khoảng im lặng ngắn. Anthony chuyển hướng chú ý sang Emma.
Anh ta đã đánh hơi thấy con mồi, Louisa nghĩ. Giờ đây sẽ không gì đánh lạc hướng anh ta được.
“Được thôi, thưa ngài.” Nàng đan tay vào nhau. “Tôi sẽ giải thích phần mình, nhưng tôi phải cảnh cáo ngài rằng thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài hợp tác. Nếu không, sắp tới chúng ta vẫn sẽ tiếp tục va phải nhau.”
Anthony săm soi nàng. “Bà Bryce, bà buồn chán với xã hội đến mức vui lòng nhận lấy nguy hiểm lớn với bản thân mình chỉ để giải khuây thôi à?”
“Tôi sắp nói với ông một chuyện mà rất ít người được biết. Emma là một trong những người ấy. Người thứ hai là chủ biên xuất bản tờ Điệp báo chớp nhoáng.”
“Cái của nợ đó à? Bà cớ việc quái gì mà liên quan đến một tờ báo tai tiếng thủ lợi từ những vụ bê bối bẩn thỉu?”
Nàng đã đoán trước phản ứng đó, nàng tự nhủ. Tuy thế, nàng vẫn suy sụp và bực bội bởi sự khinh khi dễ thấy của chàng.
“Tôi tình cờ,” nàng lạnh lùng nói, “là một phóng viên cho cái của nợ tai tiếng đó.”
Anthony ngồi im phăng phắc. Đây là lần đầu tiên, nàng nhớ lại, thấy chàng bị chặn lại giữa chừng. Nàng có tìm ra một chút hả hê trước sự chuyển hướng này. Hiển nhiên hình ảnh nàng trong mắt chàng đã rơi xuống rất thấp, nhưng ít nhất nàng cũng khiến chàng phải giật mình. Nàng có cảm giác đó không phải chuyện thường xuyên xảy ra.
“Bà là phóng viên sao?” chàng lặp lại, giọng hoàn toàn trung tính.
“Một phóng viên giấu mặt,” nàng nói rõ. “Bút danh tôi là I. M. Phantom.”
“Chà quả là đáng đời tôi.” Chàng lắc đầu và khóe mép hơi giật giật.
Nàng trừng mắt. “Ông thấy nghề nghiệp của tôi có gì đáng cười sao, thưa ông?”
“Đáng kinh ngạc thì đúng hơn.” Chàng ngưng lại. “Em gái tôi sẽ vô cùng hào hứng được gặp bà.”
Louisa bừng lên. “Cô ấy cũng đọc các bài viết của tôi sao?”
“Tất nhiên. Nhưng đó không phải lý do duy nhất khiến con bé vui mừng được làm quen với bà. Tình cờ là hai người có rất nhiều điểm chung.”
“Tôi không hiểu. Em gái ông cũng là phóng viên ư?”
“Không, nhưng con bé cũng làm một nghề tương tự, giống như bà, buộc nó phải giấu kín danh tính.”
“Cô ấy làm gì?” Louisa háo hức hỏi. Nàng chưa bao giờ gặp một người đàn bà nào cũng phải dùng tên giả.
“Con bé viết kịch với bút danh E. G. Harris.”
“Tôi có biết tác phẩm của cô ấy.” Louisa khó khăn lắm mới kìm lại được sự phấn khích. “Kịch của cô ấy diễn ở nhà hát Olympia. Vở hiện tại là Đêm trên phố Sutton. Tôi đã đi xem tuần trước. Có vài cảnh giật gân kì thú trong đó có cảnh hết sức đáng kinh ngạc về con tàu chìm trên biển.”
“Tôi biết.”
“Người ta cứ nghĩ rằng nhân vật nữ chính chắc sẽ chết chìm vì cô ta đang có một cuộc tình vụng trộm, mà ai cũng biết các cuộc tình vụng trộm luôn kết thúc chẳng lành trong các vở kịch diễm tình. Tuy thế, đến phút cuối một quý ông từ nơi nào không rõ xuất hiện đã cứu được cô.” Louisa thở dài. “Không may, đó lại chẳng phải Nigel, người cô yêu.”
“Như tôi nhớ thì Nigel đã có vợ.”
“Phải, nhưng ông ta không biết điều đó, ông thấy đấy. Ông ta nghĩ vợ mình đã chết dù thực ra bà ta bị gã anh ruột lắm mưu toan nhốt trong nhà thương điên.”
“Tôi đảm bảo với bà rằng tôi đã xem vở kịch, thưa bà Bryce. Không cần phải kể lại cho tôi đâu.”
Nàng đỏ mặt ngượng ngùng. “Vâng, tất nhiên.”
Emma cười khúc khích. “Louisa hết sức ái mộ những vở kịch của em gái ông, thưa ông.”
“Tôi có thấy,” Anthony nhướng mày. “Và tôi cũng tình cờ có đọc một vài phóng sự của bà, thưa bà Bryce.”
“Tôi ngạc nhiên thấy ông thú nhận mình cũng đọc cái gì đó in trong tờ Điệp báo chớp nhoáng.” Nhưng một luồng khoái cảm nhỏ lướt qua nàng. Chàng đã đọc bài viết của nàng.
“Tờ Điệp báo có hai loại độc giả,” chàng khô khan nói. “Một loại thừa nhận mình có đọc và một loại không thừa nhận. Từ khi những bài báo của I. M. Phantom bắt đầu xuất hiện thì điều này lại càng đúng. Tôi phải dành cho bà những lời chúc mừng thật lòng, thưa bà Bryce. Bà đã tìm được cách bắt Xã hội phải sửng sốt một vài lần với những lật tẩy về các vụ bê bối ở chốn cao sang.”
Nàng chợt cảm thấy cần thiết phải bảo vệ mình. “Tôi không chỉ quan tâm đến các vụ bê bối bởi tính chất giật gân của chúng. Chính mong ước được thấy công lý chiến thắng đã thúc đẩy tôi, thưa ông.”
Chàng nhướng mày vẻ lạ lùng. “Công lý?”
“Những người sống trong các giai tầng thượng lưu lạm dụng vị thế quyền lực và đặc quyền của họ quá thường xuyên. Họ lợi dụng những kẻ yếu đuối hơn và biết rõ rằng ít có khả năng họ sẽ phải trả giá vì những tội ác đó.”
“Tôi hiểu. Bà cảm thấy cần ban phát công lý bằng cách phơi bày những kẻ như thế?”
“Chẳng thể làm được điều gì khác cả.” Nàng xòe rộng hai tay. “Mọi người đều biết gần như không thể buộc Scotland Yard thực hiện điều tra trong Thế giới Lịch duyệt. Mọi cánh cửa đều đóng lại, và không có cách nào buộc chúng mở ra. Chính ông cũng nói, cảnh sát sẽ không thể lục soát nhà Hastings.”
“Phải. Tuy nhiên...”
“Nhờ có Emma, tôi đã lọt vào một vị thế độc nhất vô nhị,” nàng nói tiếp. “Tôi có thể giao du với vài giới xã hội cao nhất mà không gây chú ý đến mình.”
Chàng liếc qua Emma.
Emma rót thêm trà. “Một chuyện cực kì thú vị, tôi phải nói vậy.”
“Tôi muốn nhấn mạnh rằng tôi tự hào vì những thông tin chính xác,” Louisa nghiêm khắc nói. “Tôi luôn luôn điều tra khá tỉ mỉ trước khi viết các bản tường thuật. Điều tôi muốn tránh nhất là mang đến đau đớn hay ô nhục cho một người vô tội.”
“Đủ rồi.” Anthony giơ một bàn tay, xoay về phía nàng. “Tôi không nghi ngờ nhiệt tâm cũng như mục đích của bà thưa bà Bryce.”
Nàng tự cho mình nhẹ nhõm một chút.
“Tôi ngạc nhiên là làm thế nào bà lại có được thông tin,” chàng nói tiếp. “Liệu tôi có thể phỏng đoán rằng, với tư cách một người hoạt động báo chí, bà có những nguồn tin riêng.”
“Đúng thế,” nàng nói, thận trọng trở lại.
“Tôi muốn biết tên người đã khiến bà theo dõi Hastings.”
Nàng cân nhắc một thoáng. Miranda Fawcett rất thích thú vai trò đứng sau hậu trường cung cấp bí mật cho phóng viên. Chắc chắn bà sẽ đồng ý giúp đỡ những điều tra của Anthony, đó là nếu có thể thuyết phục bà tin tưởng chàng.
“Có thể người đưa tin của tôi sẽ đồng ý hỗ trợ ông,” nàng nói, “nhưng tôi không thể dám chắc được.”
Sự hào hứng được che đậy nháng lên trong mắt Anthony. “Tôi hiểu.”
Louisa siết chặt đôi tay. “Hãy để tôi nói rõ ý mình, thưa ông,” nàng lạnh lùng nói. “Cuộc nói chuyện này sẽ chấm dứt ngay bây giờ nêu ông không đồng ý để tôi làm một người hợp tác trọn vẹn trong việc này.”
Mắt chàng nhíu lại một cách nguy hiểm ở khóe. “Tôi nghĩ như thế không hề khôn ngoan đâu, thưa bà Bryce.”
Chỉ Dòng Sông Biết Chỉ Dòng Sông Biết - Amanda Quick Chỉ Dòng Sông Biết