We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Patrick White
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 102 / 66
Cập nhật: 2020-06-24 21:49:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
tan Parker đôi lúc không nhận ra vợ mình. Anh như mới gặp chị lần đầu. Anh nhìn chị và cảm nhận đây là một người khác, như thể chị là đa nhân cách. Dĩ nhiên dù thuộc về nhân cách nào thì vẻ mơ mộng của chị luôn hiện ra bên ngoài. Đôi lúc chị thật đẹp.
Hoặc có lúc họ lại nhìn nhau trong im lặng kéo dài, và chị phân vân không rõ mình đã để lộ những gì. Nhưng anh trân trọng và chấp nhận những điều bí mật của chị, như chị không bao giờ trân trọng và chấp nhận những điều bí mật của anh. Chị thường hay gắt gỏng và chanh chua mỗi khi nghĩ về điều đó, và chị thường xoắn chặt chiếc khăn lau bát đĩa, và vứt nó vào móc, rũ nước ở hai tay đi. Vào những lúc đó anh cũng thấy như mới gặp chị lần đầu, và kinh ngạc không hiểu sao chị lại gắt gỏng và xấu xí như vậy, vẻ mặt chị thô ráp bởi làm việc quá sức. Đúng là chị xấu xí và chua chát, anh tự nhủ, và anh không sao động vào làn da khó ưa của chị được.
- Nhưng khi đi dạo trong vườn vào buổi tối, sau khi cho các con ăn xong, cọ các can sữa, xếp đĩa lên giá, chị liền trở lại là mình. Anh thích đi dọc theo con đường, và tình cờ bắt gặp chị rồi quanh quẩn bên chị, lần lữa với chị, hay vụng về quàng lấy tay chị, rồi cùng chị thơ thẩn, ban đầu còn lúng túng, cho đến lúc hơi ấm rồi sự chấp nhận của chị khiến họ hòa vào nhau.
Họ thường thả bộ trong khu vườn mùa hè um tùm trước khi đêm buông xuống, những cây cối trong vườn vươn khỏi bụi bặm và những con ve sầu kêu ra rả.
- A, - chị thường kêu lên, - con ve sầu ngày nào!
Rồi chị né người ra khỏi anh, cúi người xuống, kéo bật một cái cây hay ngọn cỏ mà họ gọi là Người Do Thái Lang Thang. Chị không tin vào tính hữu hiệu của hành động ấy, chẳng qua là lễ tiết cần phải tiến hành, rồi chị vươn người thẳng và vứt cái thân cây nhợt nhạt mà chị vừa giật lên, như thể chị đã quên bẵng rồi.
Và cứ thế họ bách bộ trong ánh hoàng hôn của khu vườn.
- Peabody, - có lần anh nói, - ngày mai lại tới xem con bê của Nancy đấy. Chắc anh ta sẽ mua.
- Cái gì, mua con bê tội nghiệp đó ạ! - Chị trả lời. - Em không muốn bán con bê của Nancy đâu.
- Chúng mình có nhiều quá, - anh nói.
- Con Moll tội nghiệp, - chị nói, - nó sẽ buồn.
Nói xong chị bứt một lá trúc đào sắc cạnh khi đi qua. Chị nói để mà nói, vì chị biết từ đáy lòng rằng mọi thứ xảy ra đều đã định cả rồi. Chị ném cái lá sắc đó đi.
- Nó sẽ buồn, - chị nói. - Tối nay Thelma khóc mãi. Nó bị một cái dằm đâm vào ngón tay. Em đã lấy ra, vậy mà nó vẫn khó chịu.
Chị nghĩ đến đứa con xanh xao, giờ đang ngủ trong buổi hoàng hôn ngự trị, và chị chẳng biết làm gì khác cho nó ngoài việc lấy những cái dằm đó ra.
- Làm như thể nó chưa bao giờ bị cái gì tồi tệ hơn những cái dằm, - anh nói.
Vì anh cũng đang nói để mà nói. Sự có mặt của họ là đủ lắm rồi, nhưng cảm giác mắc lỗi khiến họ phải nói ra những lời kín đáo để che giấu những tâm tư chan chứa. Da mặt của chị mềm mại, lỗ rỗ, hút lấy những gì còn lại của ánh sáng. Bộ mặt dài và nhọn sắc hơn của anh, gần giống lưỡi rìu, cắt ngang bóng tối. Giờ đây họ nhìn nhau, mặt đối mặt, đắm chìm trong sự huyền bí của giây phút đó. Nhưng họ buộc phải mở lời. Họ nói về đứa con ốm yếu Thelma, đứa trẻ mắc bệnh hen, cho đến khi anh lại bắt đầu kể về đàn bò, về con bê của Nancy làm anh nhớ đến một con bê mà anh đã từng biết. Con vật đã quật ngã cả con bò đực non bằng hai cú húc.
Chị lầm bầm phản đối, vì chị không muốn giây phút thanh bình mơ màng đó bị quấy rầy, với hương hoa tan chảy trong ánh chiều tối, và chồng.
- Lúc nào anh cũng chỉ bò với bê, - chị nói. - Thế anh không bao giờ nghĩ đến con cái à?
- Anh phải làm gì nào? - Anh cười vang.
Nhưng anh lại nghiêm nét mặt, nhớ lại mối nghi ngờ rằng chính chị đã đẩy xa anh khỏi con cái sau khi họ cùng nhau tạo nên chúng. Song, việc đó lúc này kém phần quan trọng, trong khu vườn nhập nhoạng, và các con đã chìm vào giấc ngủ.
Chị bắt đầu nhích gần lại anh, linh cảm thấy vài điều mà chị không tán thành. Bóng tối cùng chuyển động với họ. Những bụi cây mềm mại sà vào họ, những bông hoa mượt như lụa chạm vào chân và má họ. Đúng lý ra, anh đã bị thứ quyền lực tăm tối êm ái của chị trói buộc. Nhưng đêm nay thì không. Có lẽ là do họ đã đi trong ánh sáng ban ngày khắc nghiệt.
Thế là chị nói, giọng trách móc anh:
- Em đi vào đây. Chúng mình không thể nào đi suốt đêm như người mất trí thế này được. Còn bao nhiêu việc phải làm.
Anh chẳng giữ chị lại.
Chị vào nhà cuộn len chuẩn bị đan áo mùa đông, kẹp những cuộn len giữa hai cái lưng ghế, vì chị không muốn phải nhờ ai giúp mình giữ nó. Trong khi cuộn len, chị nghĩ đến giây phút bên cây dâu tằm. Lúc đó chị đang hái quả và lấm lem. Những chiếc lá to bóng loáng đung đưa trên cuống khi chị làm việc. Tán cây liên tục bị vạch ra, khép lại, bầu trời và lá cây, ánh sáng và bóng tối cứ thế luân phiên, khiến người chị lốm đốm, chưa kể bị nước dâu dính vào. Rồi chồng chị đến, họ đứng bên nhau, trong vòng cây sáng loáng, nói chuyện và cười vô cớ, rồi lại hái quả. Bỗng nhiên chị hôn lên cái miệng ngỡ ngàng của anh, mãnh liệt. Chị nhớ răng họ chạm vào nhau, làm hỏng cả cái chín mọng mềm mại của quả dâu. Rồi anh cười vang, đến run người. Anh ấy không thích chuyện hôn nhau giữa ban ngày. Thế là chị lại quay trở lại hái dâu trong im lặng, ngượng ngùng vì sự chín muồi và đôi bàn tay tím hồng của mình.
Người vợ ngồi trong bếp cuộn len một cách khéo léo, nếu không phải là dữ dội, và liếc nhìn ra phía sau đợi chồng đến. Nhưng anh không đến. Những lá cây sau đó sao mà nhạt nhẽo thế. Một số quả có giòi con nhưng vẫn nấu được. Chồng chị vẫn hái quả cùng chị một lát. Anh ngày một khô cằn do những tháng năm làm việc vất vả dưới ánh mặt trời. Chị ý thức được gương mặt anh bên cạnh khi họ hái dâu. Da anh hầu như đỏ quạch, nhưng màu tóc không có gì đặc biệt. Cơ bắp của anh do lao động mà phát triển, ngày một trông lồ lộ, có lúc đến buồn cười. Cứ thế họ hái dâu bên nhau, và sau đó một lúc, anh bỏ đi.
Tất cả nỗi niềm đó hiện rõ trên khuôn mặt bắt đầu nom hốc hác của người đàn bà đang cuộn len. Dĩ nhiên, đã là muộn màng, muộn màng đối với lối sống mà họ đã sống. Thỉnh thoảng len bị tắc ở kẽ bàn tay thô nhám của chị. Lúc này chị không còn bí mật nào cả. Chị đi quanh những cái ghế cuộn len trên đôi bàn chân bè bè, vì chị đã bỏ giầy ra cho thoải mái, và hai bầu ngực của chị khá to bên trong chiếc áo thô. Tủi thân và kiệt sức, chị tự nhủ rằng chồng mình lảng tránh mình, trong khi anh đang như đợi một cơn giông tố. Cơn giông tố chẳng bao lâu nữa sẽ ập đến, giải thoát họ khỏi thân thể. Nhưng người vợ không nghĩ đến điều đó. Chị vẫn tiếp tục bị ám ảnh bởi cái đêm nóng bức, bởi lũ côn trùng bâu đầy cái chao đèn bằng sứ, bởi cặp mắt chồng, có lúc nom tử tế, có lúc trông lạnh lùng, nhưng luôn đóng lại với chị. Giá như chị có thể ôm đầu anh trong tay và nhìn vào sọ não để hiểu thấu cuộc đời kín đáo của anh. Dù là gì chăng nữa, có lẽ chị sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng mọi khả năng đều thật xa vời, nên chị xoắn cuộn len mạnh đến mức làm đứt cả sợi.
Đến giờ đi ngủ rồi, chị tự nhủ.
Chị uống xong cốc nước ấm, rồi đi ngủ, và chặn được cơn đầy hơi do không vừa lòng. Chị đi tất, bỏ lại cuộn len màu xám mới cuộn được một nửa ở hai cái ghế. Những ngày tháng trong đời chị chỉ có cuộn len và cuộn len vậy.
Người chồng cũng ý thức được những điều đang xảy ra trong ngôi nhà khi anh ngồi bên ngoài trong bóng đêm, nhẹ nhàng, êm ái hòa mình vào trong đó. Anh đang ngóng trông cơn giông tố. Những sự kiện vô cùng quan trọng sẽ xảy ra nếu trời nổi cơn sấm sét. Nhưng dường như những tia chớp nhỏ lập lòe trên đỉnh núi chưa tập hợp lại để đạt đến quyền lực tối cao. Một cái gì đó như đang lảng vảng trong bóng tối ấm áp. Trong khi ngồi đợi, người chồng uể oải xoa hai bàn tay vào thân thể thư giãn, cái thân thể cường tráng chẳng làm nên điều gì đáng kể. Vì vậy anh cảm thấy bồn chồn. Anh hoàn toàn bất lực. Anh không thể bình tĩnh lại. Anh như những tia chớp nhỏ lập lòe trên đỉnh núi. Trong tâm trạng bồn chồn mơ hồ ấy anh có thể dễ dàng đến bên vợ, vuốt ve chị, rồi ngủ thiếp đi. Nhưng anh đã không làm vậy.
Thậm chí vợ anh cũng lập lòe một cách huyền bí trong đầu anh, trong bóng tối. Anh nhớ một buổi sáng, bên bụi dâu, anh bắt gặp chị đang hái dâu, nét mặt hiền hậu và quen thuộc của chị khiến anh rộn ràng vui sướng đến mức bỏ lãng công việc định làm mà đứng hái dâu bên chị một lát. Bàn tay hai người lướt trên lá, thỉnh thoảng chạm vào nhau, đôi khi là do tình cờ, mà điều đó cũng tốt thôi, với vẻ mộc mạc của mối chân tình. Cứ như thế, lá dâu đã mở ra và khép lại. Cho đến lúc hai người đến sát bên nhau, anh ngạc nhiên nhìn vẻ đẹp nồng cháy của chị, rồi môi chị áp chặt môi anh, hai người níu lấy nhau trong cái ôm bột phát. Nhưng ham muốn ôm ấp người đàn bà không quen biết, nhưng chính lại là vợ anh, nhanh chóng lụi tàn. Trong ánh sáng ban ngày rực rỡ, chị mất dần tầm quan trọng. Da thịt họ lướt bên nhau giấy sượt qua giấy. Chị cũng cảm thấy thế. Và chị tiếp tục hái dâu. Còn anh, sau khi hái thêm mấy nắm nữa, để làm ra vẻ tự nhiên, anh đi ngược trở lại con đường vừa đi, nét mặt trầm tư.
Nhưng khi Stan Parker ngồi trong bóng tối bập bùng đợi cơn bão đến, hình hài người vợ nhòe dần, trở thành vô nghĩa. Một tia chớp xanh rạch ngang bầu trời. Anh lắng nghe tiếng sấm rền, âm vang đầu tiên làm rung chuyển cả sự im lặng. Bầu không khí thanh bình, oi ả bắt đầu chuyển động.
Anh thở dốc từng hơi như thể chưa bao giờ được tự do thở hít. Người anh run rẩy cùng với lá cây trong vườn, với cả bức tường gỗ anh đang tựa mặt vào. Cơn bão đến. Nó thổi rạp cả cây cối trong vườn. Những giọt mưa to rơi ào xuống lá cây và đất rắn. Chẳng mấy chốc mảnh đất đã sáng lóe lên mỗi khi ánh chớp xé màn đêm. Cái day dứt của bóng tối, của những cây vặn vẹo, của mưa quất vào người, đã thoát thai thành trạng thái đê mê của thỏa mãn.
Người chồng đang theo dõi cơn bão, dường như cũng đang ngồi ở trung tâm cơn bão, thoạt đầu tỏ ra hứng khởi. Cũng như cánh đồng khô cằn của anh, da thịt anh đang uống nước mưa. Anh khoanh hai cánh tay ướt đẫm trước ngực, lòng bội phần mãn nguyện. Anh rắn chắc và khỏe mạnh, anh là người chồng, người cha, người chủ của đàn bò. Anh ngồi sờ nắn đôi cánh tay vạm vỡ, vì anh đã cởi áo lúc trời nóng nực và chỉ mặc may-ô. Nhưng khi bão mạnh lên, da thịt anh cảm thấy hoài nghi, anh bỗng thấy mình hèn kém. Sấm sét kia không những có thể xé toạc mảnh đất đỏ, mà dường như còn có sức mạnh mở rộng tâm hồn. Trong ánh chớp vàng chói, rõ ràng là điều gì giống như thế này đã xảy ra, thịt đã tụt khỏi xương, và một tia chớp lóe sáng cái đầu lâu hang hốc.
Mưa xối xả, chuồi khỏi chân tay người đang ngồi trên mép hàng hiên. Trong cảm giác thấp hèn mới mẻ này, sự yếu đuối và phục tùng đã trở thành đức hạnh: lúc này anh đã lui vào mái che ở hàng hiên, khiêm nhường ôm cái cột gỗ mà chính anh đã chôn ở đó nhiều năm trước, và vào lúc này trong đêm, anh vô cùng biết ơn sự có mặt của cái cột gỗ bình dị đó. Khi mưa đổ ào ào xuống đất đai của anh, chớp đánh nhằng nhịt trên ngọn cây của anh. Bóng tối đầy kỳ diệu. Đứng đấy một cách hiền hòa, người đàn ông đã có thể yêu cái gì đó, hay ai đó, nếu như anh có thể xuyên qua rừng, vượt ra khỏi bóng tối đang chuyển động. Nhưng anh không làm được, và trong tâm trạng hoang mang, anh cầu Chúa, không rõ cầu gì, gần như không nói nên lời, chỉ cốt có bầu bạn. Cho đến lúc anh đã tường tận bóng tối, như thể giữa ban ngày, anh đã mang lòng yêu cái thế giới đang nhấp nhô này, yêu đến từng lá cỏ ướt cuối cùng.
Chẳng bao lâu một vẻ dịu dàng mới mẻ đã len vào trong mưa, vì bão đang tan. Có thể phân biệt rõ từng âm thanh một. Những giọt mưa rơi tí tách trên mái nhà lợp tôn, những cơn gió lạnh cuối cùng thổi, xoa những chiếc lá vào nhau.
Stan Parker vẫn đứng đó, tay ôm cái cột ở hàng hiên, trông xơ xác sau cơn bão. Tóc anh bết vào đầu, người mệt lả, nhưng anh đã mang lòng yêu sự công minh của thế giới này. Mỉm cười vì cả gan chấp nhận kết luận đó, anh lại đi vào bóng tối dai dẳng và hãy còn ngái ngủ của căn nhà, mò đường đi giữa đồ đạc, trong căn nhà còn có người khác sống. Anh tách biệt trong cái thế giới mờ ảo của những tiếng thở dài và tiếng đồng hồ tích tắc. Miệng vẫn mỉm cười, anh cởi quần áo, và giấc ngủ nuốt chửng anh.
Sáng hôm sau, hai vợ chồng đạp tung tấm chăn như thể cuộc sống đang đợi họ. Mùa hè mang vẻ choáng lộn mới. Đó cũng là buổi sáng Ossie Peabody đến hỏi mua con bê của Nancy.
- Tội nghiệp con bê, - Amy Parker lại nói, sau khi chị treo những tấm giẻ lau đầu vú bò, - anh Stan ạ, mọi người bảo Ossie Peabody gian lắm. Anh cẩn thận nhé.
- Ossie sẽ mua theo giá của ta, - anh nói, - bằng không mình giữ con bê lại.
- Được thôi, - chị vợ nói. - Nhưng anh lành quá. Để xem xem.
Stan không trả lời, vì nó chẳng hệ trọng gì, mà anh lại cảm thấy khoan khoái. Anh thắt chặt dây lưng và đi ra ngoài.
Những cơn gió nhẹ cùng làn hơi nước mang lại cho cây cối hình dáng mềm mại của màu xanh. Gà vịt đi lại trong sân, chỗ nhẵn bóng, chỗ lốm đốm. Con chó cái lông xanh len lén bước đến, cái mũi đỏ như dâu ẩm ướt trong buổi sáng chan hòa nắng.
- Này anh Ray! Em mách cho mà xem! - Thelma kêu toáng lên.
Vì thằng bé vừa trát bùn đỏ vào mặt em. Thelma trông nhem nhuốc. Ngày hôm đó quá đủ đối với khuôn mặt gầy guộc của Thelma rồi. Nó co rúm người lại. Ray lại ném một nắm bùn đỏ nhão nhoét rất chuẩn vào chiếc tạp dề của cô em.
Thelma khóc thét lên.
- Gì thế? - Stan Parker rít lên giữa hai hàm răng.
Nhẽ ra anh phải chặn thằng bé lại và đóng vai ông bố. Anh bợp một cái vào đầu khiến tóc nó bù cả lên. Sáng nay anh có thể chuyện trò với chúng, nhưng thằng bé thấy thế, ngượng quá đã chạy đi chọc tổ kiến.
- Không sao, Thelma, - người bố nói, lầm bầm ra chiều hài lòng. - Rồi sẽ rửa sạch ngay thôi.
- Con ghét anh ấy lắm, - cô em kêu khóc. - Con chỉ muốn đá vào bụng anh ấy thôi, nhưng lần nào anh ấy cũng bỏ chạy.
Nói xong con bé đi vào phòng rửa ráy, lúc lau mặt, nó nhìn vào gương, liếm và bĩu môi, cho đến lúc nó trở nên mơ màng với hình ảnh mình trong đó.
Stan Parker đi tiếp ra bãi quây bò, ở đây anh sẽ gặp người bạn và đồng thời là người láng giềng để giải quyết vụ làm ăn nho nhỏ này. Anh đi loanh quanh cho vui, qua cánh đồng còn trơ gốc rạ mà anh và ông già người Đức vừa mới thu hoạch xong lúa yến mạch. Một làn gió nhẹ mơn trớn hàng cây khiến chúng ngả nghiêng theo. Tâm trí anh cũng cùng gió bay lên. Anh mang máng nhớ lại điệu nhạc mà anh thường huýt sáo khi còn bé, trên mình ngựa, phía sau đàn bò, lưng chồm về phía trước, tay nắm vào núm yên ngựa. Nếu anh vẫn là chàng thiếu niên huýt sáo thì sao nhỉ? Anh băn khoăn tự hỏi. Ý nghĩ thực lạnh lùng nhưng khả thi khiến lòng anh nao nao trong cơn gió vô tình. Anh đi tiếp. Một con sếu nhô lên khỏi mặt nước ở cánh đồng trũng và bay là là trở lại trong buổi sáng màu xanh.
Ngay lúc ấy Stan Parker nhìn thấy người láng giềng Ossie Peabody mở cổng phụ, cúi khom người trên con ngựa thiến màu hồng, lưng trải tấm đệm mỏng. Con ngựa anh thường cưỡi. Người láng giềng vừa thong dong mở cánh cổng khá phức tạp, vừa đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm một cái gì đó có thể khiến anh ta ghen tị. Bao năm nay, Ossie Peabody đã ngấm ngầm ghen tị với Stan Parker, những cơn nhức nhối chậm rãi. Giờ anh ta thấy Stan đang đi qua cánh đồng. Cả hai người đều nhìn đi chỗ khác. Họ quen nhau đã lâu, ai cũng cho rằng việc mình được nhận ra là chuyện đương nhiên. Đằng nào họ cũng sẽ gặp và lựa lời nói với nhau giữa những tiếng càu nhàu, im lặng, những cái liếc nhìn, và ký ức về những chuyện đã xảy ra với hai người trong bao năm nay.
Ossie Peabody có cái mũi dài, trạc tuổi Stan, nhưng khô khan hơn và thường có những vết sẹo sắp liền da. Bản chất tốt đẹp bẩm sinh của anh ta đã xấu đi kể từ khi anh ta đánh xe chở những người tình nguyện đi Wullunya cứu lụt. Anh ta khép mình lại. Anh ta vẫn sống ở nhà với bố mẹ và một người vợ trẻ khó ưa chỉ biết sinh con đẻ cái, có thế thôi. Ossie Peabody không thích con. Không thích lắm. Anh ta kính trọng bố mẹ. Anh ta thích có một con bò tốt. Ở đâu đó trong cái pháo đài kiên cố của anh có một thứ tình cảm đối với người láng giềng Stan Parker, nhưng bị tính đố kỵ làm phức tạp thêm. Vì anh ta cũng thích nói chuyện với Stan, nhưng hầu như toàn né tránh. Anh ta thúc con ngựa bờm xờm, kiên nhẫn rẽ sang hướng khác, mỗi lúc một cay đắng vì mình sẽ bị quên lãng.
Lúc này hai người đang tiến vào bãi quây bò tại nhà Parker, nơi sẽ có cuộc gặp mặt. Họ tiến lại, đầu tảng lờ cúi xuống.
Họ nói: “Chào Stan.” “Chào Ossie”.
Gần như kinh ngạc.
Rồi Ossie xuống ngựa. Anh ta đứng làu bàu dưới đất, chân đi đôi ủng buộc dây da đã cũ, hai chân choãi ra và nhận thấy mình thấp hơn Stan.
- Anh kiếm đâu ra con bê ba cẳng thế này? - Ossie Peabody hỏi.
Stan Parker mỉm cười nhưng chưa tiết lộ, tựa như anh sẽ thả chim bồ câu vào đúng lúc.
- À, khỏe không, anh Ossie? - Stan Parker hỏi.
Nhưng Ossie Peabody chỉ khịt khịt mũi. Chắc hẳn anh ta phải có cái gì tắc ở mũi, cái mũi dài cứ đến mùa hè lại ửng đỏ.
- Vụ lúa yến mạch tốt nhỉ? - Anh ta hỏi Stan.
- Cũng được, - Stan Parker trả lời.
Anh thấy vui. Thậm chí thấy vui khi ở bên người láng giềng hay cáu kỉnh mà anh thấy khô héo dần và mũi dài ra. Thường anh nghĩ đến những điều anh muốn kể cho Ossie nghe, nhưng anh ta không có đó, nên anh cũng quên đi.
- Mưa thật là tuyệt, - anh nói.
- Chừng này là vừa rồi, - người láng giềng trả lời. - Dầu sao hôm nay cũng đẹp trời.
Anh ta nhìn Stan, phân vân không hiểu Stan có giở trò gì không, vì lúc này Ossie Peabody đang nóng lòng xem con bê, không biết nó đẹp ghê gớm thế nào. Nó cũng là của Stan. Anh ta muốn có con bê. Vì vậy Ossie Peabody nhìn người láng giềng, thầm thắc mắc, rồi hằn học cho rằng Stan láu cá, vì thế cho nên hắn đúng là một tay mắc dịch, lúc nào cũng lẩn quất đâu đây, ủ mưu gì đó. Nghĩ thế Ossie nhổ đánh toẹt một cái.
Nhưng Stan Parker chỉ cảm thấy dễ chịu.
- Anh muốn xem con bê, hả? Được thôi, Ossie ạ, - Stan Parker nói.
Anh vươn vai như vừa ngủ dậy, xương kêu răng rắc khiến anh bạn láng giềng khó chịu, lấy cái roi đen dài xấu xí quật vào đất bụi. Ossie Peabody căng thẳng, nhưng ngày hôm đó Stan Parker cảm thấy an toàn, chắc chắn mà mềm mại như cánh sếu. Có đôi lần anh nhớ đến cơn bão, nơi anh đã bộc lộ sự yếu đuối của mình, thứ lúc này nhẽ ra anh phải phủ nhận, nhưng anh đã không làm, vì trên thực tế chẳng cần thiết.
Bỗng nhiên anh bỏ đi khỏi cái bãi quây hai người đang đứng và đến một cái bãi khác nhỏ hơn, nơi tán cây tiêu rủ xuống, rồi mở tung cổng ra. Đến thời điểm này của vụ làm ăn, Ossie Peabody không biết mình cảm thấy thế nào về Stan Parker, về bước đi chắc chắn của anh, về những bãi quây được sửa lại chu đáo. Ossie mím môi, anh ta mặc một cái áo khoác dài màu xanh cũ sờn để phòng thời tiết thay đổi. Nước da nâu bóng của anh ta ánh màu xanh gỉ đồng.
Con bê đã ở đấy. Cái mũi bóng loáng của nó dò xét cuộc đời khi nó tiến lại trên bốn chân lóng ngóng, nhìn ngang liếc dọc, ngọ nguậy hai cái sừng mới nhú trong không khí. Stan Parker vỗ về nó đủ kiểu. Anh bước theo sau, hai bàn tay xòe ra như cánh quạt. Con bê bước tiếp. Cây cối xòa vào người nó. Nó miễn cưỡng đi. Vẻ đẹp của nó run rẩy.
- Không đến nỗi tồi đâu, anh Stan ạ, - Ossie Peabody nói bằng một giọng lanh lảnh trong trẻo, không muốn để lộ ra nhiều điều.
Con bê lao vào bãi rào cuối cùng. Nếu bàn chân nó không bị kiệt sức chắc chúng nhởn nhơ vui vẻ lắm. Chúng lạc lõng trên mảnh đất này. Nỗi sợ hãi của nó tỏa khắp không gian.
- Dáng đẹp lắm. Để tôi dắt nó xem, - Ossie Peabody nói.
Anh ta xắn tay áo, tỏ ra sốt ruột. Anh ta nóng lòng sờ mó vào con bê.
Stan Parker bước khẽ lại. Giờ đây cả không gian như ngưng đọng, buổi sáng rực rỡ run rẩy nín thở trong tích tắc. Trước khi anh ta chạm vào dây buộc cái cổ bóng loáng của con bê.
- Tương đối lành, - Ossie Peabody nói, xem xét con vật.
Anh ta bắt đầu thúc và nắn bóp con bê. Anh ta sờ nó, với vẻ háo hức đầy căm phẫn, như đấy là thú vui duy nhất gợn sóng lăn tăn trên cuộc sống phẳng lặng của anh ta.
Stan Parker ôm con bê. Có tiếng ác là gọi nhau, chúng chao liệng trên bầu trời thành từng cụm lốm đốm. Có mùi phân bò tươi và mưa vừa tạnh. Anh bất lực trước tất cả những cái đó, trước bất cứ những gì có thể xảy ra: anh đứng mỉm cười, trông đến ngớ ngẩn, trước bất kỳ điều gì Ossie Peabody nói.
- Ừ, anh Ossie ạ, - con này là giống cho sữa tốt đấy, nhìn cặp mông nó kìa.
Anh đứng đó mỉm cười. Người to lớn, hơi thẳng đuỗn. Trên gương mặt của anh lúc này mang tất cả vẻ giản dị và tốt bụng, mà anh ý thức là vô cùng quan trọng. Kìa, những chiếc lá cây tiêu buông rủ như chẳng thể nào khác được. Anh nhìn xuống, vẻ hơi ngượng về sự vui sướng của mình, nhìn những hòn đất bám vào ủng.
- Một đầu vú hình như ngắn, - Ossie Peabody nói.
- Bê con sẽ kéo vú xuống.
- Được rồi. Nhưng nếu nó không đẻ thì sao?
- Thế thì bán lấy thịt.
- Ồ, không được, không được anh Stan ạ. Tôi không muốn lãng phí thời gian.
Rồi anh ta bắt đầu giải thích vì sao.
Nhưng cũng không thể cạnh tranh được với những cái cọc thẳng đứng ở bãi rào mà Stan Parker đã đốn; cưa thành hình dáng rồi chôn xuống đất. Qua những kẽ hở của bãi quây cao, bầu trời hiện rõ. Lúc này nó bốc lửa. Stan Parker nhắm mắt lại, chấp nhận những lời nói ngờ nghệch, tan biến thành những đợt sóng nhỏ rời rạc, của sự hiểu biết và niềm thỏa mãn. Sự hiểu biết của anh về lòng tốt không thẩm thấu được.
Ossie Peabody nhìn chằm chằm vào Stan Parker và nghĩ, mày đúng là một tay quái đản, mộc mạc hay láu cá?
- Thế anh đòi bao nhiêu tiền cho con quái này? - Đột nhiên anh ta nói nhanh, hạ giọng xuống.
- Sáu đồng, - Stan nói.
- Trời đất, sáu đồng cho một con oắt thế này sao! Vô lý, Stan ạ. Anh cứ đi tìm chỗ khác mà bán. Tôi nghèo. Lại còn gia đình. Còn phải cho con cái đi học nữa chứ! Rồi quần áo. Rồi ốm đau. Biên lai của bác sĩ nữa. Vợ tôi thì quặt quẹo luôn. Kể từ khi đẻ đứa út đến giờ, cô ấy cứ bất ổn mãi. Bác sĩ Pillinger nói là cô ấy bị sa dạ con. Hừm, cái số của tôi nó thế đấy. Họ nói với tôi là phải đưa cô ấy ra Sydney, khám bác sĩ chuyên khoa hay cái gì đấy. Dĩ nhiên tôi không biết. Mà tôi đâu có tiền để mua bò, anh Stan!
Nói xong, anh ta nhìn thấy Stan Parker xoắn mẩu dây thừng lòng thòng ở cổ con bê.
Nhưng Stan không nói. Anh mong sao được ở lại một mình vì anh không thể chịu nổi sự trọng đại của ngày hôm đó. Vì vậy anh xoắn dây thừng.
- Tôi chỉ có thể trả anh ba đồng thôi, - Ossie Peabody nói và nhìn anh. - Nếu như tôi tiêu dè một, hai thứ. Nhưng ta đây là con người cả, anh Stan ạ. Đôi lúc cũng phải hút vài điếu thuốc, ngó nghiêng dăm ba quyển sách chứ. Nhưng nếu anh đồng ý ba đồng, tôi có thể mua được.
Rồi ác là lại cất tiếng gọi nhau lạnh lùng, lanh lảnh, và bầu trời mênh mông lại trải dài ra. Vậy là Stan Parker xòe hai bàn tay đang nắm lấy sợi dây. Anh chàng Ossie Peabody này thực là hạng người khốn khổ.
- Được rồi, Ossie ạ, - anh nói, - anh có thích thì lấy, ba đồng cũng được. Anh mua được con bò tốt đấy.
- Ồ, tôi chẳng nghi ngờ gì điều đó, anh Stan ạ. Anh có được giống tốt. Đây, xin gửi anh tiền. Tôi có mang theo đây. Ta đếm tiền đi!
Và hai người đếm tiền. Từng tờ một.
Stan Parker cầm lấy tiền, trông hơi nhàu nát, và nhét vào túi. Anh ngờ vực tầm quan trọng của vụ mua bán này, và hầu hết mọi hành động. Những ai không hiểu rõ anh hẳn đều nghĩ anh là người thiếu tự tin. Nhưng đến sáng nay anh tự tin chưa từng thấy. Quả là như vậy, anh kéo mũ lệch xuống che mắt để che giấu sự hiểu biết của mình. Và lúc ấy nắng cũng chói chang.
Rồi anh chàng Ossie Peabody đáng thương leo lên lưng ngựa có phủ đệm và dẫn con bê nhỏ bé đến cổng phụ, rạp người dọc theo cổ con ngựa và lấy khuỷu tay huých, sợ nhỡ để xổng mất con bê.
Khi họ đã đi khuất, Stan Parker quay trở lại nhà, nơi vợ đang giũ cái áo chống bụi và nhìn ra.
- Ồ, anh ta có trả tiền không? - Chị nói.
- À, có chứ. Anh đã có được những gì mình muốn. - anh nói, qua vành mũ.
- Thế ư! - Chị nói. - Thế thì cũng lạ thật đấy.
Chị mím miệng lại thật chặt, không muốn tỏ ra dịu dàng.
- Anh ta, cái anh chàng Ossie Peabody ấy, cũng thuộc loại nghèo mạt. Anh ta nói vợ anh ta bị sa dạ con.
- Ồ, - chị nói, treo cái áo lên. - Có thể thế.
Đoạn chị lui vào phòng, mặc dù chị có thể nán lại lâu ở bậu cửa, ngắm nhìn chồng trong ánh nắng.
Cây Người Cây Người - Patrick White Cây Người