An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Bridge To Terabithia
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 97 / 14
Cập nhật: 2020-06-24 21:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Một Ngày Hoàn Hảo
ess nghe tiếng bố nổ máy chiếc xe tải nhỏ mặc dù chẳng biết đi đâu, nhưng ngày nào ông cũng đi từ sáng sớm để tìm kiếm việc làm. Có hôm ông cứ loanh quanh suốt ngày tại văn phòng tìm việc. Gặp khi may mắn ông cũng được thuê bốc dỡ hàng hoặc lau chùi, dọn dẹp vệ sinh trong văn phòng.
Jess đã thức và nó cũng muốn dậy luôn vì còn phải vắt sữa và cho con bò Bessie ăn. Nó kéo chiếc áo phông, mặc trùm ra ngoài bộ đồ lót nó mặc đi ngủ.
– Anh đi đâu đấy?
– Ngủ tiếp đi May Belle, còn sớm mà.
– Em không ngủ được. Mưa to ồn quá.
– Thế thì dậy cũng được.
– Tại sao anh luôn cáu kỉnh với em thế?
– Mày có im mồm đi không May Belle? Cái mồm oang oang của mày sẽ đánh thức cả nhà dậy bây giờ đó.
Biết chắc, Joyce Ann mà thức dậy thế nào nó cũng ré lên, vậy mà May Belle vẫn làm ngơ.
– Thôi nào, anh còn phải vắt sữa bò. Nếu xong sớm anh em mình có thể xem hoạt hình nếu mình để tiếng thật nhỏ thôi.
May Belle gầy gò bao nhiêu thì Brenda béo tốt bấy nhiêu. Nó đứng giữa nhà trong bộ đồ ngủ, da trắng bệch, xù xì như da ngỗng. Cặp mắt ngái ngủ đờ đẫn, mái tóc nâu nhạt bù xù chẳng khác gì cái tổ con sóc trên cây vào mùa đông. Có lẽ nó là đứa bé gái xấu nhất trên thế gian này, nghĩ vậy, Jess trìu mến nhìn em gái mình từ đầu đến chân.
May Belle phụng phịu ném chiếc quần của mình vào mặt anh. – Em sẽ mách mẹ.
Jess ném lại chiếc quần cho em gái. – Mách mẹ cái gì?
– Mách mẹ là anh cứ đứng nhìn, không giúp em mặc quần áo.
Lạy chúa, con bé tưởng mình thích ngắm nó lắm sao. – Được, cứ mách mẹ đi. – Jess vừa nói vừa đi nhanh ra cửa để con bé không thể ném cái gì vào mình được nữa. – Xinh đẹp như mày, tao chẳng thể không nhìn. – Tới nhà bếp, Jess vẫn có thể nghe thấy May Belle cười khúc khích.
Chuồng bò bốc lên cái mùi quen thuộc của cô Bessie. Jess nhẹ nhàng gọi cô Bessie lại gần, rồi đặt ghế ngồi bên cạnh. Tiếng dòng sữa rơi tong tong xuống chiếc thùng đặt dưới vú bò hòa vào tiếng mưa rơi trên mái tôn, nóc chuồng bò tạo thành một bản nhạc đều đều. Giá như trời tạnh thì tốt biết bao. Nó gục đầu vào tấm thân ấm áp của cô Bessie và thầm nghĩ không biết có bao giờ bò biết sợ hãi, sợ thật sự không. Nó đã thấy cô Bessie lảng tránh hoàng tử Terrien, nhưng sự sợ hãi của cô không giống như sự sợ hãi của nó. Bessie chỉ sợ khi có tiếng chó sủa ngay dưới gót chân mình, còn khi không thấy bóng dáng hay mối đe dọa trực tiếp của hoàng tử Terrien thì cô Bessie lại hoàn toàn thư thái, ung dung đứng nhai lại thức ăn của mình, chẳng hề hốt hoảng nhìn ngược nhìn xuôi về phía ngôi nhà cổ Perkins canh chừng. Chẳng có biểu hiện gì chứng tỏ cô Bessie đứng đó với sự sợ hãi cả.
Jess dụi trán vào mình vào sườn cô Bessie, thở dài. Nếu như hè tới mà con lạch vẫn đầy nước thì mình sẽ phải nhờ Leslie dạy bơi vậy. Rồi còn gì nữa? Nó tự hỏi. Chắc chắn mình sẽ đánh bật nỗi sợ hãi này và biết đâu mình chẳng còn học cả môn lặn scuba nữa ấy chứ. Nó rùng mình với ý nghĩ đó. Con người ta có thể được sinh ra với lòng dũng cảm, còn mình không thể chết mà không có sự gan dạ được. Có lẽ phải đến Trường Y để xin được ghép cấy sự gan dạ. Mình sẽ nói với bác sĩ rằng mình đã có một trái tim hoàn hảo rồi. Cái mình cần là được cấy ghép sự gan dạ vào trái tim đó. Nó mỉm cười với ý nghĩ của mình và nghĩ chắc Leslie sẽ hoan nghênh ý tưởng đó nếu nghe nó kể. Tất nhiên… Jess làm gián đoạn bản nhạc vắt sữa vì phải dừng tay, vén mớ tóc xòa xuống mặt… thực ra cái nó cần chính là ghép não. Nó biết tất nhiên là Leslie không đập bể đầu nó, khi nghe nó từ chối không đu qua bờ bên kia con lạch để đến Terabithia chừng nào con nước chưa rút. Điều duy nhất nó cần nói là: – Leslie, hôm nay tớ không muốn tới Terabithia. – Chỉ đơn giản vậy thôi. Thật dễ nhớ như trở bàn tay.
– Leslie, hôm nay tớ không muốn tới Terabithia.
– Vì sao? Vì…Vì…
– Em gọi anh ba lần rồi đó. – May Belle bắt chước giọng nói cau có, khó chịu của Ellie nói.
– Có việc gì?
– Có cô nào gọi điện thoại cho anh. Em phải mặc quần áo xuống gọi cho anh đó.
Chưa từng có ai gọi điện thoại cho Jess bao giờ. Duy nhất có một lần Leslie gọi và lần đó Brenda đã làm toáng lên là nó có người yêu gọi và cuối cùng để đỡ phức tạp Leslie đã xuống tận nhà gặp nó mỗi khi muốn nói gì với nó.
– Có vẻ như là cô Edmunds.
Đúng là cô Edmunds thật. – Jess phải không? – Giọng cô lanh lảnh như dòng nước chảy trong ống nghe. – Thời tiết tệ quá phải không?
– Vâng, đúng vậy. – Jess không dám nói dài sợ cô Edmunds nhận ra cái giọng run run của mình.
– Cô định lái xe xuống Washington để có thể tới thăm Smithsonian hay Bảo tàng Mỹ thuật Quốc gia. Em có muốn đi cùng cô không?
Nó mừng quýnh, toát cả mồ hôi trong giá lạnh, nhưng chưa biết trả lời sao.
– Jess, em còn đó không?
Dạ em đây. – Nó cố hít thật sâu để lấy hơi nói tiếp.
– Em có muốn đi cùng cô không?
– Có ạ.
– Có cần xin phép cha mẹ không? – Cô Edmunds nhẹ nhàng hỏi.
– Có ạ. – Nó đã bình tĩnh hơn để nói chuyện tiếp.
- Cô đợi em chút ạ. – Nó đặt ống nghe xuống, nhón nhén vào phòng bố mẹ, nhẹ nhàng lay vai mẹ đang nằm co quắp trong chăn.
– Mẹ ơi? – Nó thì thầm. Thật sự nó muốn hỏi mẹ mà không phải đánh thức mẹ dậy vì khi tình táo, thế nào mẹ cũng sẽ từ chối để khỏi phải suy nghĩ gì về điều nó hỏi.
Mẹ giật mình nghe tiếng gọi nhưng lại thiêm thiếp ngay.
– Cô giáo muốn con đi Washington, thăm Smithsonian.
– Đi Washington? – Bà líu ríu hỏi, nửa thức, nửa ngủ.
– Đi theo trường à? – Nó vuốt cánh tay mẹ. – Con cũng sẽ không về muộn quá đâu, được không mẹ?
– Thôi được, đi đi.
– Mẹ đừng lo, con vắt sữa bò rồi.
– Ừ. – Mẹ kéo chăn trùm kín tai, rồi quay người nằm sấp ngủ tiếp.
Jess lại rón rén trở lại, nhấc ống nghe lên.
– Được ạ, cô Edmunds, em có thế đi được ạ.
– Tuyệt vời. 20 phút nữa cô sẽ đến đón em. Cho cô biết đường vào nhà em đi thế nào.
Ngay khi thấy chiếc xe rẽ vào phía nhà mình, Jess đã lao ra của bắt chấp trời mưa. Thế nào May Belle cũng kể cho mẹ nghe tường tận sự việc khi nó đã an toàn trên đường rồi. Rất may là con bé đang mải xem TV nên không làm mẹ thức dậy trước khi nó đi. Nó không dám nhìn lại ngay sau khi lên xe và cả khi đã ra đến đường chính, rồi vì sợ thấy mẹ đã đổi ý và đang la hét phía sau.
Nó đã không nghĩ đến việc hỏi cô Edmunds xem có cho Leslie đi cùng không cho tới khi đến Millsburg. Nhưng khi nghĩ tới điều đó nó không khỏi mừng thầm vì được ở một mình bên cô Edmunds trong chiếc xe ấm áp như vậy. Cô Edmunds lái xe rất cẩn thận, hai tay nắm phía trên vô lăng, chăm chú nhìn phía trước. Tiếng bánh xe lăn trên mặt đường đều đều và tiếng chiếc cần gạt nước mưa lướt qua, lướt lại trên mặt kính chắn gió trước ô tô, tạo nên một âm thanh vuỉ nhộn. Jess ngồi, đặt hai tay lên đầu gối, thắt dây an toàn trước ngực, khoan khoái trong chiếc xe thật ấm cúng và ngan ngát mùi của cô Edmunds.
– Mưa khủng khiếp. – Cô Edmunds nói. – Mưa đến phát điên phát khùng.
– Đúng là mưa chết chó, chết mèo. – Jess vui vẻ nói.
– Em cũng ngán mưa rồi hả? – Cô Edmunds nhìn Jess mỉm cười.
Jess gật đầu, một cảm giác hân hoan khi được gần cô Edmunds.
– Em đã đến thăm Bảo tàng Mĩ thuật Quốc gia lần nào chưa?
– Chưa ạ. – Thực ra từ trước tới giờ nó chưa từng đặt chân đến Washington, nhưng nó rất thích cách hỏi của cô giáo.
– Đây là lần đầu tiên em đi thăm quan một bảo tàng mĩ thuật phải không? – Cô Edmunds lại nhìn nó mỉm cười.
– Vâng ạ.
Thế thì tốt – Cô nói. – Như vậy là cuộc sống của tôi cũng đáng giá chút ít. – Nó chẳng hiểu cô định nói gì, nhưng cũng chẳng tỏ ra sợ hãi. Nó hiểu rằng cô Edmunds cũng vui vì có nó đi cùng và đối với nó chỉ cần như vậỵ cũng đã đủ lắm rồi.
Mặc dù mưa, nó vẫn nhận ra những điểm nổi bật mà nó đã thấy trong những cuốn sách đã đọc; nhà tưởng niệm Lee Mansion trên đồi cao; cây cầu và sau hai lần vòng xung quanh bùng binh, nó đã nhìn rất rõ bức tượng Abraham Lincoln đứng sừng sững nhìn xuống thành phố. Nhà Trắng và cả Tượng đài kỉ niệm và đối diện là đồi Capitol. Leslie đã thấy tít cả những thứ này cả triệu lần rồi. Leslie còn học cùng lớp với con một nghị sĩ quốc hội. Nó cứ định nói cho cô Edmunds biết chính Leslie cũng là bạn của một nghị sĩ. Cô Edmunds cũng rất yêu quý Leslie.
Đối với Jess, bước vào Bảo tàng Mỹ thuật chẳng khác nào bước vào khu rừng thông – mái đá vòm, đài phun nước và những rặng cây xanh rì xung quanh sân. Jess thấy hai đứa bé đã tuột khỏi tay mẹ, chạy tung tăng, hò hét vui vẻ và nó phải cố kiềm chế để không túm chúng lại và dạy chúng phải biết giữ trật tự tại nơi thiêng liêng như thế này.
Những phòng tranh mới thật vĩ đại làm sao. Hết phòng tranh này đến phòng tranh khác, hết sàn này sang sàn khác. Jess thật sự choáng ngợp trong muôn màu, muôn vẻ và sự hoành tráng của viện bảo tảng và cả với giọng nói êm dịu và mùi nước hoa man mác của cô Edmunds lúc nào cũng đi bên cạnh nó. Cô thi thoảng lại cúi sát mặt nó, để giải thích hay hỏi một vài câu gì đó; mái tóc đen nhánh của cô xòa cả trên vai nó. Một vài người đàn ông thay vì ngắm tranh lại đổ dồn mắt ngắm cô Edmunds. Chắc họ phải ghen tị với nó vì nó được ở bên cô.
Mãi quá trưa, hai cô trò mới vào một nhà hàng ăn bữa trưa. Khi cô giáo đề cập đến ăn trưa, nó mới hoảng hốt nhớ ra là mình chẳng có một xu dính túi. Jess loay hoay chưa tìm ra cách nào để nói với cô Edmunds rằng, nó đi không mang theo xu nào mà cũng chẳng có để mà mang nữa. Trước khi Jess kịp có thời gian nghĩ ra điều gì đó thì cô Edmunds đã nói một cách dứt khoát. – Bây giờ chúng ta không bàn đến việc ai trả tiền nhé Jess Aarons, cô là một người tự do và khi cô mời một người đàn ông nào đó đi ăn là cô sẽ trả tiền.
Trước khi Jess kịp nghĩ cách nào đó để chống chế mà không đề cập đến việc thanh toán tiền ăn thì cô Edmunds đã đặt một xuất ăn giá ba đô la cho nó rồi. Nó nghĩ cô không cần phải chi một khoản tiền lớn như vậy cho bữa ăn của mình. Ngày mai nó sẽ tham khảo Leslie xem nên xử lí việc này thế nào cho ổn thỏa.
Sau bữa trưa, hai cô trò dạo bộ dưới mưa phùn đến Smithsonian để xem những con khủng long và thổ dân da đỏ. Tại đó có một gian dựng lại cảnh người da đỏ trá hình trong những bộ da trâu để lùa một đàn trâu. Chúng sợ hãi, chạy toán loạn, xô đẩy nhau ngã xuống vực trong khi một tốp người da đỏ khác đã đứng trực sẵn ở dưới đó chờ để làm thịt và lột da chúng. Jess cảm thấy có sự giống nhau giữa cảnh tượng này với một vài bức vẽ ba chiều về những cơn ác mộng của mình.
– Thật hấp dẫn phải không? – Cô Edmunds hỏi, mái tóc cô xòa vào má nó khi cô cúi xuống.
– Vâng ạ. – Nó lấy tay gạt tóc cô xòa trên má mình. Thực lòng nó muốn nói em không thích cảnh tượng này nhưng nó không muốn làm cô phật ý.
Xem xong, hai cô trò bước ra ngoài. Lúc này trời đã hửng và chan hòa ánh nắng mặt trời, đến nỗi Jess phải chớp chớp mắt để làm quen với ánh nắng chói chang.
– Tuyệt vời! – Cô Edmunds thốt lên. – Thật kì diệu! Nhìn mặt trời kìa! Cô đã tưởng rằng mặt trời đã cuốn vào hang sâu và sẽ chẳng bao giờ xuất hiện nữa, giống như trong huyền thoại của Nhật Bản vậy.
Jess đã lấy lại được cảm giác vui vẻ sau khi xem cảnh tượng rùng rợn kia. Suốt dọc đường về, với ánh nắng mặt trời, cô Edmunds hưng phấn hẳn lên. Cô kể cho nó nghe rất nhiều mẩu chuyện vui trong thời gian cô học cao đẳng một năm ở Nhật Bản, nơi mà tất cả bọn con trai đều thấp hơn cô và chuyện cô không biết sử dụng nhà vệ sinh như thế nào.
Jess cũng cảm thấy thật thanh thản, dễ chịu. Nó có biết bao chuyện để kể và để hỏi Leslie và chẳng quan tâm xem mẹ sẽ bực mình đến mức nào. Mà dù mẹ có bực mình với nó đến đâu thì chuyến đi của nó cũng thật xứng đáng. Một ngày tuyệt vời như vậy trong đời mình thì dù có phải trả giá thế nào cũng đáng.
Thấy một vũng bùn lớn ngay trước khi rẽ vào con đường tới khu nhà cổ Perkins, Jess vội nói: – Cô Edmunds, cho em xuống chỗ này cũng được. Cô đừng rẽ vào nếu không sẽ bị sa lầy vào cái hố kia đó.
– Thế cũng được. – Cô Edmunds dừng xe sát vào vệ đường cho Jess xuống. Cảm ơn em vì một ngày vui vẻ.
Những tia nắng nhảy múa trước kính xe làm lóa cả mắt. Nó quay sang nhìn thẳng vào mặt cô Edmunds.
– Không, thưa cô! – Giọng nó nghèn nghẹt, lạc hẳn đi. Nó hắng giọng. – Không, chính em phải cảm ơn cô.
Đúng thế ạ… – Nó rất áy náy nếu ra về mà không cảm ơn cô một cách nhiệt thành nhưng lúc này nó cũng vẫn chẳng tìm ra từ nào thích hợp để nói. Tất nhiên nó sẽ tìm được những từ đó một khi nằm bình tĩnh trên giường hay ngồi trong lâu đài của mình bên cạnh Leslie.
– Em chào cô. – Nó mở cửa, xuống xe. – Hẹn gặp cô vào thứ sáu tới.
– Chào em. – Cô Edmunds gật đầu, mỉm cười đáp lại.
Nó đứng nhìn theo mãi cho đến khi chiếc xe khuất hẳn mới chạy về nhà. Niềm vui vẫn rạo rực trong lòng, nên nó chẳng cảm thấy ngạc nhiên khi thấy bước chân mình lướt trên mặt đất, giống hệt như những lúc nó lướt trên mái nhà trong những giấc mơ.
Về tới tận cửa bếp nó mới nhận ra có cái gì đó không ổn. Xe của bố vẫn để bên ngoài. Bố, mẹ và mấy đứa em gái vẫn ngồi ở bàn ăn còn Ellie và Brenda ngồi ở ghế dài.
Cả nhà không ăn uống gì, không xem TV và cũng chẳng có chút thức ăn nào trên bàn ăn. Nó đứng sững lại trước tất cả những cặp mắt đang đổ dồn vào mình.
Đột nhiên mẹ nấc lên khóc rất to, gục đầu vào hai cánh tay trên bàn và lặp đi lặp lại “Lạy Chúa, lạy Chúa”.Bố đứng dậy, vụng về nắm vai mẹ an ủi, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Jess.
– Con đã nói rồi mà, anh ấy chỉ đi đâu đó rồi thế nào cũng về thôi mà, May Belie nói nhỏ nhẻ nhưng rất dõng dạc, như thể nó đã lặp đi lặp lại câu nói đó rất nhiều lần để thuyết phục mọi người tin nó.
Jess đưa mắt nhìn mọi người như muốn xuyên thủng màn khói dày đặc và cuối cùng cũng đánh liều hỏi:
– Có chuyện gì vậy ạ?
– Bạn gái của mày chết rồi và mẹ nghĩ mày cũng chết rồi đó. – Brenda bĩu môi nói với cái giọng thật khó chịu.
Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên - Katherine Paterson Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên