Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1563 / 27
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Con Gái Nhổ Toẹt
hông lưỡng lự giây nào, tôi chộp lấy thanh trượng và thổi tắt ngọn nến, nhấn chìm hầm rượu vào bóng tối và nhanh chóng di chuyển về hướng cánh cửa dẫn xuống hầm mộ.
Đằng sau tôi là những âm thanh huyên náo kinh khủng: tiếng quát tháo, la hét và tiếng đánh đấm lẫn nhau. Liếc ra sau, tôi thấy một tên lính gác khác đang mang đuốc vào trong hầm rượu, thế là tôi lẻn vào sau những giá rượu, dùng chúng làm vật cản giữa mình và quầng sáng, đồng thời cắm đầu lao về phía cánh cửa bên đầu tường bên kia.
Tôi cảm thấy ân hận vì phải để Thầy Trừ Tà và Alice lại phía sau. Đã đi được xa đến chừng này rồi mà vẫn không thể giải cứu hai người họ làm tôi thấy khổ sở quá. Tôi chỉ biết hy vọng rằng giữa cơn náo loạn kia, họ có thể bằng cách nào đó cố gắng thoát được ra ngoài. Cả hai người đều có khả năng nhìn rõ trong bóng tối, và nếu tôi tìm ra được cánh cửa dẫn xuống hầm mộ thì họ cũng có thể tìm thấy. Tôi cảm nhận được vài tù nhân đang di chuyển cùng mình, tránh xa đám lính gác để tiến vào những ngóc ngách tối tăm của hầm rượu. Dường như còn vài người phía trước tôi nữa. Chắc trong số đó có cả thầy tôi lẫn Alice nhưng tôi không dám mạo muội kêu to vì sợ đánh động đám lính kia. Khi len lỏi qua những giá rượu và nhìn tới trước, tôi nghĩ là mình trông thấy cánh cửa xuống hầm mộ đang mở ra rồi nhanh chóng khép lại, nhưng trời tối quá nên tôi cũng không dám chắc.
Một lát sau tôi cũng đi qua cánh cửa ấy. Ngay vừa khi đóng cửa lại sau lưng, tôi đã chìm vào trong một màn tối đặc quánh đến nỗi, trong vài giây, tôi không thể nhìn thấy bàn tay mình ngay trước mặt. Tôi đứng đấy, ngay trên đầu bậc cấp, tuyệt vọng chờ đợi cho mắt mình làm quen với bóng đêm.
Vừa nhìn được ra các bậc cấp, tôi liền thận trọng bước xuống và lần dọc theo đường hầm nhanh hết mức có thể, bụng biết rõ rằng, dần dà sẽ có ai đó đến kiểm tra cánh cửa kia. Tôi đã không khóa cửa lại phòng trường hợp Alice hay Thầy Trừ Tà đi gần ngay sau mình.
Thông thường tôi cũng khá nhạy khi nhìn trong bóng tối, nhưng trong hầm mộ này dường như mỗi lúc một tối đen hơn nên tôi phải lôi hộp nhóm lửa ra khỏi túi áo khoác. Tôi quỳ xuống rắc rắc một nhúm bùi nhùi ra trên mặt đá. Thật nhanh tay, tôi dùng viên đá và miếng kim loại để đánh lửa, rồi vài giây sau, tôi đã thắp được nến lên.
Có được ánh nến soi đường rồi, tôi di chuyển lanh lẹ hơn, nhưng không khí quanh tôi đang mỗi lúc một trở lạnh theo từng bước đi, và cách trước đấy không xa tôi có thể nhìn thấy những đốm sáng ma quỷ lập lòe trên tường. Lần này cũng vậy, những hình thù dạ quang trắng nhởn bay vụt ra vụt vào trong bóng tối, nhưng giờ đây chúng còn nhiều hơn khi nãy. Thế giới những kẻ đã chết đang tụ về. Chuyến đi dọc đường hầm của tôi lúc trước đã đánh động bọn họ.
Tôi dừng phắt lại. Gì thế nhỉ? Đâu đấy xa xa tôi nghe thấy tiếng chó tru lên. Tôi đứng im, tim đập thình thịch. Là con chó bình thường hay biết đâu đấy là Quỷ Độc? Ông Andrew từng nói đến một con chó ngoao to lớn với hàm răng dữ tợn. Một con chó to lớn mà thực chất chính là tên Quỷ Độc. Tôi cố tự bảo rằng mình chỉ đang nghe thấy tiếng của một con chó thực thụ thôi, không biết bằng cách nào mà nó đã lang thang xuống hầm mộ này. Dẫu sao thì, nếu mèo đã xuống được đến tận đây thì sao chó lại không thể chứ?
Tiếng tru lại vang lên, lắng đọng trong không gian một đỗi lâu, ngân nga vang dội dọc đường hầm hun hút. Là ở trước mặt hay sau lưng tôi ấy nhỉ? Trong đường hầm này hay trong đường hầm khác? Thật không thể phân biệt được. Nhưng khi còn tên Phán Quan và thuộc hạ của hắn đang đuổi theo sau thì tôi chẳng có lựa chọn nào ngoài việc tiếp tục di chuyển về phía cổng.
Thế là tôi nhanh chân bước, người run lập cập vì lạnh, đi vòng tránh qua con mèo bị chẹt, đi mãi cho đến điểm nơi chĩa hai đường hầm nhập lại làm một. Cuối cùng, tôi quành qua khúc quanh và trông thấy Cổng Bạc. Đến đấy tôi đứng lại, hai đầu gối bắt đầu lẩy ba lẩy bẩy, đầu óc hoảng sợ chẳng muốn bước tiếp. Vì ở phía trước, trong bóng tối bên ngoài quầng sáng của ánh nến, đang có ai đó đứng đón đầu tôi. Một hình thù đang ngồi bệt trên sàn gần cánh cổng, lưng tựa vào tường, đầu gục về phía trước. Có thể nào đấy là một tù nhân vừa trốn thoát chăng? Kẻ đã đi qua cửa hầm rượu trước tôi ấy?
“Điều gì đã giữ chân con thế?” một giọng nói tôi nhận ra được vang lên. “Ta đã chờ ở đây đến năm phút rồi!”
Là Thầy Trừ Tà, còn sống và còn sức! Tôi nhào đến trước, lòng hân hoan vì biết thầy đã thoát ra được. Bên mắt trái thầy là một vết bầm tím xấu xí còn miệng thầy đã sưng vêu cả lên. Rõ ràng thầy đã bị đánh đập.
“Thầy có sao không?” tôi lo lắng hỏi.
“Không sao cả, anh bạn à. Cho ta nghỉ một chốc để lấy lại sức rồi ta lại sẽ khỏe như vâm ấy mà. Cứ mở cửa ra đi rồi thầy trò ta sẽ sớm thoát thôi.”
“Alice có đi cùng thầy không ạ?” tôi hỏi. “Thầy có ở cùng xà lim với cô ấy không?”
“Không đâu anh bạn.Tốt nhất là quên con bé ấy đi. Nó chẳng tốt đẹp gì cả. Chỉ toàn mang lại rắc rối và giờ thì chúng ta chẳng thể làm được gì để giúp nó nữa đâu.” Giọng của thầy nghe sao khắc nghiệt và tàn nhẫn quá thể. “Nó đáng phải chịu những gì sẽ xảy đến với nó.”
“Là thiêu sống ấy à?” tôi hỏi lại. “Thầy chẳng bao giờ tán thành việc thiêu sống phù thủy chứ đừng nói gì đến một cô bé vô tội, mà chính thầy còn bảo ông Andrew là cô ấy vô tội cơ mà.”
Tôi sốc thật. Thầy chưa khi nào tin tưởng Alice nhưng thầy nói năng như thế làm tôi thấy đau lòng quá, nhất là sau khi chính thầy phải đối mặt với một số phận kinh khủng đến thế. Vậy còn Meg thì sao? Trước nay không phải khi nào thầy cũng lạnh lùng tàn nhẫn như vậy...
“Trời đất ơi, thằng này, con đang mơ hay tỉnh thế?” Thầy Trừ Tà hỏi dồn, giọng thầy vừa khó chịu vừa nôn nóng. “Coi nào, tỉnh hồn lại đi chứ! Lôi chìa khóa ra mở cổng xem nào.”
Khi tôi còn tần ngần, thầy đã chìa tay về phía tôi. “Đưa thanh trượng đây cho ta. Ta đã ở trong cái xà lim ẩm ướt kia lâu quá rồi, đêm nay mớ xương cốt già cỗi của ta đang đau nhức...”
Tôi giơ tay đưa thanh trượng cho thầy, nhưng khi những ngón tay của thầy chuẩn bị tóm lấy thanh trượng, tôi bất thần hoảng kinh nhảy lùi lại.
Không chỉ là vì tôi choáng váng khi hơi thở nóng rát, thối um của thầy phả khắp mặt tôi đâu. Mà là bởi vì ông ta đang chìa tay phải ra cho tôi! Là tay phải, chứ không phải tay trái!
Đây không phải là Thầy Trừ Tà! Đây không phải thầy của tôi!
Khi tôi trố mắt nhìn, người đông cứng chết dí tại chỗ, bàn tay của hắn rơi thõng xuống bên mình, rồi thì như một con rắn, bàn tay ấy bắt đầu oằn oại trườn trên mặt đá về phía tôi. Trước khi tôi kịp cử động, cánh tay hắn đã tuột xuống, kéo dài ra gấp đôi rồi bàn tay hắn cùm lấy cổ chân tôi, túm chặt đến đau đớn. Phản xạ tức thời của tôi là cố lê chân ra khỏi gọng kìm chết người của hắn, nhưng tôi biết đấy chẳng phải là cách. Tôi đứng im tuyệt đối.
Và cố gắng tập trung tư tưởng. Tôi nắm chặt thanh trượng, cố gắng kìm nén cơn hoảng sợ, lòng tự nhủ phải nhớ hít thở đều. Tôi đang sợ chết khiếp, nhưng dù cơ thể không nhúc nhích gì, trí óc tôi lại có. Chỉ có một cách lý giải duy nhất và điều ấy làm tôi run như cầy sấy vì kinh hoàng: tôi đang đối mặt với Quỷ Độc!
Buộc mình tập trung vào, tôi cẩn thận quan sát cái thứ trước mắt mình, tìm kiếm thật hung bất cứ thứ gì có thể giúp được mình dù là nhỏ nhoi nhất. Kẻ này trông y như Thầy Trừ Tà và giọng nói nghe cũng giống nữa. Không thể nào tìm được điểm khác biệt, trừ cánh tay rắn kia.
Quan sát được vài giây, tôi cảm thấy ổn định hơn. Đấy là một chiêu thức mà Thầy Trừ Tà đã dạy cho tôi: khi phải đối mặt với nỗi sợ hãi ghê gớm nhất của mình, chúng ta phải tập trung thật chăm chú vào và bỏ lại những xúc cảm của ta sau lưng.
“Lúc nào cũng có tác dụng chống lại bọn chúng đấy, anh bạn nhỏ à!” thầy từng bảo với tôi. “Thế lực bóng tối phát huy dựa vào sự sợ hãi, và với một tâm trí bình thản cùng dạ dày rỗng không thì một nửa phần thắng trong trận chiến đã thuộc về ta ngay cả trước khi ta lâm trận.”
Và đúng là đang có tác dụng thật. Thân thể tôi giờ đã thôi không lập cập nữa, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn, gần như là nhẹ nhàng thoải mái.
Quỷ Độc thả cổ chân tôi ra và cánh tay hắn ngoằn ngoèo thu về bên mình. Thứ sinh vật này đứng lên tiến về tôi một bước. Khi hắn làm thế, tôi nghe thấy một âm thanh lạ tai: không phải là tiếng ủng bước như tôi tưởng, mà là giống như những móng vuốt to lớn cào sồn sột xuống sàn đá thì đúng hơn. Cử động của Quỷ Độc cũng xáo trộn cả không khí, khiến cho ngọn nến rung rinh, làm biến dạng bóng hình Thầy Trừ Tà đang phản chiếu trên Cổng Bạc.
Tôi nhanh nhảu quỳ xuống, đặt ngọn nến và thanh trượng lên sàn hầm mộ giữa hai chúng tôi. Thoắt sau đấy tôi đứng lên, cho hai tay vào hai bên túi quần, nắm đầy một nắm tay những muối và tay kia là bột sắt.
“Chỉ phí thời gian thôi, mi đấy,” Quỷ Độc lên tiếng, giọng của hắn chợt không còn giống giọng Thầy Trừ Tà chút nào. Chất giọng khản đục, vang dội qua từng viên đá trong hầm mộ, rung bần bật qua đôi ủng của tôi và khiến hai hàm tôi va nhau lập cập. “Những trò cổ lỗ như thế chẳng hề hấn gì đến ta. Ta đã sống trên thế giới này quá lâu rồi, những thứ ấy chẳng làm ta đau được! Thầy của mi, Nhúm Xương Già Cỗi ấy, từng thử làm thế và chả có tác dụng gì. Chẳng tác dụng gì cả!”
Tôi lưỡng lự, nhưng chỉ một chút xíu thôi. Biết đâu hắn đang nói xạo – bất cứ chuyện gì cũng đáng để thử cơ mà. Nhưng lúc ấy, giữa mớ bột sắt, bàn tay trái của tôi túm phải thứ gì đấy cưng cứng. Là chiếc chìa khóa bé nhỏ mở lấy Cổng Bạc. Tôi không thể mạo hiểm đánh mất chiếc chìa này.
“Á à... mi, mi đã có được thứ ta cần,” Quỷ Độc vừa nói vừa cười nham hiểm.
Hắn đã đọc lấy tâm trí tôi rồi ư? Hay có lẽ hắn chỉ đọc được vẻ mặt của tôi thôi, hoặc biết đâu chỉ là đoán mò? Mà kiểu gì thì hắn cũng biết quá nhiều.
“Nghe này,” hắn cất lời với một vẻ xảo quyệt hiện trên mặt, “nếu Nhúm Xương Già Cỗi kia đã không làm gì được ta thì mi có được bao nhiêu cơ hội nào? Chẳng có cơ hội nào sất! Bọn kia sẽ xuống đây, sẽ sớm lùng sục tìm bắt mi thôi. Mi không nghe thấy tiếng bọn lính gác đấy sao? Mi, mi sẽ bị thiêu chết! Thiêu chết cùng với đám còn lại! Chẳng còn cách nào để ra khỏi đây trừ lối cổng này. Chẳng còn cách nào khác, hiểu chưa hả? Vậy mi hãy dùng chiếc chìa khóa ấy đi, trước khi quá muộn!”
Quỷ Độc đang đứng dạt qua một bên để tựa lưng vào vách đường hầm. Tôi biết chính xác hắn muốn gì: hắn muốn đi theo tôi chui qua cánh cổng, muốn được tự do, muốn được hoành hành ngang dọc khắp Hạt. Tôi biết Thầy Trừ Tà sẽ bảo gì với tôi; biết được thầy mong đợi ở tôi điều gì. Nhiệm vụ của tôi là phải đảm bảo sao cho Quỷ Độc muôn đời mắc kẹt trong hầm mộ này. Đấy là điều quan trọng hơn tính mạng của chính tôi nhiều.
“Đừng có khờ thế!” Quỷ Độc rít lên, một lần nữa giọng của hắn nghe lớn hơn và tàn nhẫn hơn giọng Thầy Trừ Tà tôi từng nghe. “Nghe lời ta rồi mi sẽ được tự do! Lại còn được thưởng nữa. Một phần thưởng kếch xù. Cùng một loại phần thưởng mà nhiều năm trước ta đã đề nghị với Nhúm Xương Già Cỗi, nhưng hắn chẳng chịu nghe theo. Rồi nhìn xem, hắn được gì nào? Trả lời ta xem! Ngày mai hắn sẽ được đem ra xét xử và bị buộc tội. Hôm sau đấy nữa hắn sẽ bị thiêu sống.”
“Không!” tôi đáp. “Ta không thể làm thế được!”
Nghe đến đấy, gương mặt Quỷ Độc bừng bừng phẫn nộ. Hắn vẫn còn trong lốt Thầy Trừ Tà nhưng những nét mặt tôi đã quá quen thuộc giờ đây đang xiên xẹo méo mó đi vì độc ác. Hắn tiến thêm bước nữa về phía tôi rồi giơ nắm tay lên. Có lẽ chỉ là do ánh nến lừa phỉnh nhưng tên Quỷ Độc dường như mỗi lúc một phình to. Và tôi có thể cảm nhận được luồng sức nặng vô hình đang bắt đầu ép xuống đầu và hai vai mình. Khi đang bị buộc phải khuỵu gối xuống, tôi nghĩ đến con mèo bị cán bẹp dí vào lớp đá lát sàn, và tôi nhận ra số phận tương tự đang chờ đón mình. Tôi cố hít lấy một hơi, nhưng không thể, và tôi bắt đầu phát hoảng. Tôi không thể thở! Vậy là xong!
Ánh sáng từ cây nến biến mất trong vùng chợt tối đen đang phủ lấy hai mắt tôi. Tôi cố gắng trong tuyệt vọng để thốt nên lời, để van xin được rủ lòng thương hại, nhưng tôi biết sẽ chẳng có lòng thương hại nào trừ khi tôi chịu mở cánh Cổng Bạc. Tôi đang nghĩ gì thế này? Tôi thật điên rồ khi tin rằng chỉ với vài tháng huấn luyện là mình có thể chế ngự được một sinh vật hiểm độc và đầy sức mạnh như Quỷ Độc đây! Tôi đang chết dần – tôi cảm nhận rõ được điều ấy. Chết cô độc một mình trong căn hầm mộ. Và điều tồi tệ nhất là tôi đã thất bại thảm hại. Tôi đã không cố mà giải cứu được thầy tôi hay Alice gì cả.
Đoạn tôi nghe thấy âm thanh gì đấy từ phía xa: tiếng giày lê trên sàn đá. Người ta thường bảo, khi ta hấp hối, giác quan cuối cùng rời bỏ ta đi sẽ là thính giác. Và trong một đỗi tôi nghĩ rằng tiếng giày kéo lê kia là trải nghiệm cuối cùng của mình trên cõi đời này. Nhưng rồi sức nặng vô hình đang nghiền lấy thân tôi từ từ giảm trọng. Tầm nhìn rõ hẳn ra và đột nhiên tôi có thể hít thở trở lại. Tôi nhìn theo Quỷ Độc đang quay đầu nhìn về nơi đường hầm uốn quanh. Quỷ Độc cũng nghe thấy âm thanh ấy nữa!
Âm thanh kia lại vang lên. Lần này thì không còn nghi ngờ gì. Là tiếng bước chân! Có ai đó đang tiến đến!
Tôi nhìn lại về phía Quỷ Độc, trông thấy hắn đang thay đổi hình dạng. Lúc nãy tôi chẳng tưởng tượng gì sất. Hắn đang phình to ra. Lúc này đầu hắn đã gần chạm đến nóc hầm, thân hình hắn uốn cong đến trước, gương mặt biến chuyển cho đến khi hắn không còn mang gương mặt của Thầy Trừ Tà nữa. Cằm thò dài, chĩa ra rồi cong vểnh lên tạo thành hình móc câu, và mũi hắn khoằm xuống chạm lấy cằm. Có phải hắn đang biến về hình dạng thực của hắn không – về hình dáng của bức tượng đầu thú phía trên lối đi chính vào nhà thờ lớn ấy? Liệu hắn đã phục hồi được toàn bộ sức mạnh chưa nhỉ?
Tôi lắng tai nghe tiếng bước chân tiến đến gần. Lẽ ra tôi có thể thổi tắt nến, nhưng làm thế chỉ để tôi lại một mình trong bóng tối với Quỷ Độc mà thôi. Ít ra thì nghe như thể đang có một người tiến đến gần chứ không phải là cả một đội quân của tên Phán Quan. Tôi chẳng quan tâm người ấy là ai. Lúc này họ vừa mới cứu mạng tôi rồi.
Thoạt đầu tôi nhìn thấy hai chân, khi người này quành qua khúc quanh bước vào vùng nến sáng. Đôi giày mũi nhọn, rồi một cô gái mảnh dẻ mặc váy đen với hai hông đung đưa khi cô từ khúc cua tiến đến.
Là Alice!
Cô gái dừng lại, thoắt liếc về phía tôi, hai mắt mở lớn. Khi cô nhìn lên Quỷ Độc, mặt cô trông giận run lên chứ không phải là sợ hãi.
Tôi quay lại nhìn, và trong khoảnh khắc hai mắt Quỷ Độc giao với mắt tôi. Dù là trong đôi mắt ấy đang bùng lên cơn giận dữ, tôi vẫn có thể nhìn thấy một điều khác, nhưng trước khi tôi kịp nhận ra điều ấy là gì thì Alice đã lao về phía Quỷ Độc, miệng rít lên như mèo. Và rồi, thật ngạc nhiên chưa kìa, cô nhổ toẹt một bãi vào mặt Quỷ Độc.
Những gì xảy đến sau đấy chóng vánh đến nỗi chẳng nhìn ra được gì. Chỉ là một cơn gió bỗng thổi qua và tên Quỷ Độc biến mất.
Chúng tôi đứng bất động ở đấy trong một lúc tưởng chừng như rất lâu. Rồi Alice quay sang nhìn về phía tôi.
“Hắn không thích bị con gái khạc nhổ lắm nhỉ?” cô cười nhạt. “May là tớ kịp nghĩ ra trò hay ho thế.”
Tôi không trả lời. Thật không thể tin là Quỷ Độc lại tháo chạy dễ dàng đến thế, nhưng lúc đó tôi đã quỳ xuống và chật vật tra chìa vào Cổng Bạc. Hai tay tôi run rẩy và việc này cũng đầy khó khăn như khi ông Andrew thao tác.
Cuối cùng tôi cũng cho chìa vào đúng vị trí và xoay. Tôi đẩy cánh cổng mở ra, tóm lấy chiếc chìa lẫn thanh trượng rồi bò ra ngoài.
“Mang nến theo!” tôi gào lên với Alice, và khi cô gái đã bò ra an toàn, tôi cho chìa vào mặt kia cánh cổng và loay hoay vặn. Lần này dường như phải mất hàng thế kỷ ấy; bất cứ lúc nào tôi biết tên Quỷ Độc cũng có thể quay lại.
“Cậu không làm nhanh nhanh hơn được sao?” Alice hỏi.
“Trông thế chứ chẳng dễ gì đâu,” tôi đáp.
Rốt cuộc tôi cũng khóa được cổng và thở phào nhẹ nhõm. Thế rồi tôi nhớ đến Thầy Trừ Tà...
“Thầy Gregory có ở cùng xà lim với cậu không thế?” tôi hỏi.
Alice lắc đầu. “Khi cậu thả bọn tớ ra ngoài thì không. Bọn chúng lôi ông ta đi thẩm tra khoảng một tiếng trước khi cậu đến.”
Tôi đã may mắn thoát khỏi việc bị bắt giữ. May mắn đưa được các tù nhân ra khỏi xà lim. Nhưng may mắn cũng có đối trọng của riêng nó. Tôi đã đến muộn mất một tiếng. Alice đã được tự do nhưng Thầy Trừ Tà vẫn còn là tù nhân, và trừ khi tôi làm được gì đó, bằng không thì thầy sẽ bị thiêu sống.
Không phí phạm thêm thời gian nữa, tôi dẫn Alice đi dọc đường hầm cho đến khi đến được chỗ dòng sông đang chảy xiết.
Tôi lanh lẹ băng qua dòng sông, nhưng khi ngoái đầu nhìn lại, Alice vẫn còn đang đứng bên bờ bên kia, nhìn chằm chằm xuống mặt nước.
“Sâu lắm Tom ơi,” cô gào lên. “Nước quá sâu còn những bậc đá lại quá trơn trượt!”
Tôi băng ngược trở lại nơi Alice đang đứng. Đoạn, nắm chặt lấy tay cô gái, tôi dắt Alice bước qua chín bậc đá nhẵn lì. Chẳng mấy chốc chúng tôi đến được cánh cửa sập dẫn lên căn nhà hoang, và khi lên được hầm rượu rồi, tôi đóng cánh cửa ấy lại. Thật thất vọng làm sao vì ông Andrew đã đi mất tiêu. Tôi cần phải trao đổi với ông ấy: để báo với ông là Thầy Trừ Tà đã không ở trong xà lim kia; để cảnh báo cho ông biết là huynh Peter đang lâm nguy và rằng những lời đồn đại trước nay đều rất chính xác – rằng sức mạnh của Quỷ Độc đã quay trở lại!
“Tốt hơn chúng ta nên ở dưới này một chốc đã. Tên Phán Quan sẽ cho lục soát khi hắn biết nhiều tù nhân các cậu đã trốn thoát. Ngôi nhà này bị ma ám – nơi cuối cùng mà người ta muốn tìm đến là ở dưới hầm rượu này đây.”
Alice gật đầu, và đây là lần đầu tiên kể từ dạo mùa xuân tôi mới có dịp nhìn ngắm cô thật kỹ. Cô đã cao bằng tôi, nghĩa là Alice cũng cao thêm ít nhất là một phân nữa, nhưng cách ăn vận thì vẫn như lần cuối tôi nhìn thấy khi tôi đưa cô gái đến nhà dì cô ở Staumin. Nếu đấy không phải là cùng chiếc váy ấy, ắt nó phải là chiếc váy giống y hệt.
Khuôn mặt Alice vẫn xinh xắn như ngày nào nhưng ốm hơn, già dặn hơn, như thể gương mặt ấy đã phải chứng kiến những điều khiến nó phải trưởng thành nhanh chóng; những điều mà chẳng ai phải nên trông thấy. Mái tóc đen của cô gái xỉn màu cáu bẩn và mặt cô có vài vết nhọ. Alice trông như chẳng được tắm gội gì trong ít nhất là một tháng.
“Gặp lại được cậu thì hay quá,” tôi bảo. “Khi trông thấy cậu trong cỗ xe của tên Phán Quan, tớ đã nghĩ vậy là đi tong rồi chứ.”
Alice không trả lời. Cô chỉ nắm chặt bàn tay tôi bóp mạnh. “Tớ đang sắp chết đói rồi đây này, Tom. Cậu không có thứ gì ăn được sao?”
Tôi lắc đầu.
“Tiếc quá,” tôi đáp. “Tớ chẳng còn lại gì cả.”
Alice quay đi, tay tóm chặt mép một tấm thảm cũ nằm trên cùng chồng thảm.
“Giúp tớ với Tom. Tớ cần phải ngồi xuống mà tớ lại không thích nền đá lạnh lẽo cho lắm.”
Tôi đặt cây nến và thanh trượng xuống rồi cả hai chúng tôi lôi tấm thảm trải lên mặt sàn đá. Mùi ẩm mốc xông lên càng nồng nặc hơn và tôi nhìn theo đám rận rệp vừa bị chúng tôi xới lên bò nháo nhào qua sàn hầm rượu bên kia.
Chẳng mảy may để ý, Alice ngồi xuống thảm và co hai gối lên để tì cằm vào. “Ngày nào đấy rồi tớ sẽ thanh toán sòng phẳng,” cô nói. “Không ai đáng phải bị đối xử như thế.”
Tôi ngồi xuống cạnh bên và đặt tay mình lên tay Alice. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” tôi hỏi.
Alice im lặng một đỗi, chỉ đến khi tôi nghĩ cô sẽ không trả lời mình, đột nhiên cô mở lời. “Khi đã biết tính tớ, bà dì già nua của tớ đối xử với tớ rất tốt. Bắt tớ làm việc nhiều thật đấy, nhưng luôn cho tớ ăn uống đầy đủ. Tớ chỉ vừa mới làm quen với việc sống ở Staumin thì tên Phán Quan đến. Bất ngờ tấn công bọn tớ và phá cửa xông vào nhà. Nhưng dì tớ đâu phải là Lizzie Xương Xẩu. Dì ấy nào phải phù thủy.
“Bọn chúng dìm dì tớ xuống hồ nước vào lúc giữa đêm trong khi lại có một đám đông đứng xem, hò reo cười nói. Tớ sợ lắm, nghĩ rằng tiếp theo sẽ đến phiên mình thôi. Chúng trói hai tay dì tớ vào hai chân rồi ném dì xuống nước. Dì chìm nghỉm như hòn đá ấy. Nhưng lúc ấy trời vừa tối vừa gió, và khi dì tớ rơi xuống nước thì một cơn gió xoáy bạt qua, thổi tắt một loạt đuốc. Phải mất một lúc lâu sau mới tìm được dì và lôi dì vào bờ.”
Alice vùi mặt vào hai bàn tay mà thổn thức. Tôi lặng thinh chờ đợi cho đến khi cô ấy có thể kể tiếp. Khi bỏ hai tay ra khỏi mặt, đôi mắt Alice ráo hoảnh nhưng môi cô lại run run.
“Khi mọi người lôi được dì lên bờ, dì đã chết. Thế là không công bằng đâu Tom. Dì có nổi đâu, dì chìm mà, thế thì chắc hẳn dì là người vô tội nhưng bọn chúng vẫn cứ giết chết dì ấy! Sau đấy chúng để tớ yên, chỉ quẳng tớ lên cỗ xe bò cùng với những người khác thôi.”
“Mẹ tớ bảo dù sao thì mẹo thả bơi phù thủy cũng chẳng có tác dụng gì đâu,” tôi nói. “Chỉ có lũ điên mới dùng trò ấy.”
“Không đâu Tom, tên Phán Quan không điên đâu. Hắn làm việc gì cũng có lý do cả, chuyện này thì cậu yên tâm. Hắn tham lam lắm. Tham tiền ấy. Hắn đã bán nhà của dì tớ lấy tiền. Bọn tớ thấy hắn đếm tiền mà. Đó là những gì hắn làm đấy. Kêu người ta là phù thủy, trừ khử người ta rồi chiếm lấy nhà cửa, đất đai cùng tiền bạc của họ. Với lại, hắn còn thích thú việc mình làm nữa chứ. Hắn bảo hắn làm thế để diệt trừ phù thủy ra khỏi Hạt, nhưng hắn còn tàn độc hơn bất cứ phù thủy nào tớ từng biết – rõ ràng là thế.
“Có một cô gái tên Maggie. Cũng không lớn tuổi hơn tớ lắm. Chúng chẳng buồn quẳng cô ấy xuống nước. Chúng sử dụng một phép thử khác và cả đám bọn tớ phải chứng kiến. Tên Phán Quan dùng một chiếc kim găm dài và nhọn. Hắn cứ chọc tới chọc lui mãi vào người cô gái. Lẽ ra cậu phải nghe thấy tiếng cô ấy la hét. Cô gái đáng thương gần như là đau đến phát điên. Cứ xỉu miết, còn bọn chúng thì để một xô nước bên cạnh bàn để làm cô ấy tỉnh lại. Nhưng rồi cuối cùng chúng cũng tìm thấy thứ chúng muốn. Dấu ấn của Quỷ! Cậu biết đấy là gì không Tom?”
Tôi gật đầu. Thầy Trừ Tà từng nói với tôi rằng đấy là một trong những manh mối mà những người săn phù thủy sử dụng. Nhưng thầy cũng bảo chuyện ấy là dối trá nốt. Chẳng có thứ gì như là dấu ấn của Quỷ cả. Bất cứ ai thông hiểu kiến thức đúng đắn về thế lực bóng tối đều biết như thế.
“Làm vậy là tàn độc và bất công,” Alice nói tiếp. “Sau một đỗi, khi đã đau đớn lắm rồi, cơ thể cậu sẽ tê dại, vì thế nên khi kim đâm vào cậu sẽ không còn cảm giác nữa. Sau đó bọn chúng bảo đấy là nơi Ác quỷ đã chạm vào cậu, do vậy cậu có tội và phải bị đem đi thiêu. Điều tệ hại nhất là cái vẻ trên bản mặt tên Phán Quan. Hắn trông đến là hài lòng với chính mình. Rồi tớ sẽ đòi lại công bằng cho xem. Tớ sẽ bắt hắn trả giá cho điều ấy. Maggie không đáng phải bị thiêu chết.”
“Thầy Trừ Tà cũng không đáng phải bị thiêu chết!” tôi cay đắng nói. “Cả cuộc đời thầy đã gian khổ chiến đấu chống lại thế lực bóng tối.”
“Ông ta là đàn ông nên cái chết của ông ta sẽ dễ chịu hơn một số người khác,” Alice bảo. “Tên Phán Quan bắt phụ nữ phải chịu đựng nhiều đau đớn hơn. Hắn muốn đảm bảo rằng phụ nữ phải chịu thiêu lâu hơn. Rằng cứu rỗi linh hồn phụ nữ khó hơn linh hồn đàn ông. Và phụ nữ phải chịu đau đớn thật nhiều thì họ mới thấy hối hận về những tội lỗi của mình.”
Điều này khiến tôi nhớ lại những gì Thầy Trừ Tà đã bảo về việc Quỷ Độc không chịu được có đàn bà ở gần. Rằng phụ nữ làm hắn thấy lo ngại.
“Sinh vật cậu vừa nhổ vào là Quỷ Độc,” tôi bảo cho Alice biết. “Cậu từng nghe nói đến hắn chưa? Làm sao cậu lại có thể dễ dàng dọa cho hắn bỏ đi thế?”
Alice nhún vai. “Chẳng khó khăn gì khi nhận biết được thứ nào đó không thấy thoải mái khi ta ở gần. Có vài tên đàn ông hay như thế lắm – tớ luôn biết được khi nào mình không được người ta chào đón. Tớ từng có cảm nhận ấy khi tớ đến gần Lão Gregory và ở dưới kia cũng thế. Một cái nhổ toẹt thường đuổi được tất cả đi. Nhổ ba lần vào một con cóc rồi sẽ chẳng có thứ gì với làn da lạnh lẽo ẩm ướt có thể làm phiền được cậu trong khoảng một tháng hay hơn nữa. Lizzie từng tin tưởng điều này lắm. Nhưng tớ không nghĩ việc này lại có tác dụng với Quỷ Độc đâu. Ừ, tớ từng nghe nói về sinh vật ấy rồi. Và giờ đây, nếu hắn đã có khả năng biến hình, tất cả chúng ta đều có chuyện phải đau đầu lắm đây. Tớ chỉ là làm cho hắn ngạc nhiên, thế thôi. Lần tới thì hắn đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nên tớ sẽ không đi xuống đó nữa đâu.”
Trong một lúc, cả hai chúng tôi không ai nói câu nào. Tôi chỉ nhìn trân trối xuống tấm thảm ẩm mốc cũ kỹ, cho đến khi đột nhiên tôi nghe thấy hơi thở của Alice sâu dần. Khi tôi quay lại nhìn, hai mắt cô gái đã nhắm nghiền và cô cứ ngồi thế mà ngủ, cằm tì trên hai gối.
Thực sự thì tôi không muốn thổi tắt nến đi, nhưng tôi không biết chúng tôi phải ở dưới hầm rượu này trong bao lâu nên tốt hơn là tiết kiệm chút ánh sáng để sau này còn dùng đến.
Khi nến đã tắt, bản thân tôi cũng cố chợp mắt chút đỉnh nhưng khó quá. Vì một lẽ là tôi bị lạnh và cứ run rẩy mãi thôi. Vì một lẽ nữa là tôi không thể gạt bỏ suy nghĩ về Thầy Trừ Tà. Chúng tôi đã thất bại trong việc giải cứu thầy, còn tên Phán Quan sẽ rất tức giận với những chuyện vừa xảy ra. Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ bắt đầu đem người ta đi thiêu.
Cuối cùng, chắc là tôi đã thiếp đi mất vì tôi bỗng bị đánh thức dậy bằng giọng của Alice ngay gần sát tai mình.
“Tom này,” giọng cô gái gần như thì thào, “đằng góc kia hầm rượu đang có thứ gì đó ở cùng với chúng ta đấy. Nó đang nhìn tớ chằm chằm và tớ chẳng thích lắm đâu.”
Alice nói đúng. Tôi có thể cảm nhận được thứ gì đó trong góc phòng và tôi cảm thấy lạnh. Tóc tai sau gáy tôi bắt đầu dựng cả lên. Chắc lại là Matty Barnes, tên siết cổ người thôi chứ gì.
“Đừng lo Alice,” tôi bảo. “Nó chỉ là một hồn ma. Cố đừng nghĩ đến nó. Miễn là cậu đừng sợ hãi gì thì nó chẳng làm hại được cậu đâu.”
“Tớ chẳng sợ. Chí ít là lúc này.” Cô gái ngừng lời, đoạn nói tiếp, “nhưng trong xà lim kia thì tớ sợ thật. Chẳng ngủ được lấy một tẹo nào giữa những tiếng gào la than khóc ấy. Tớ sẽ chợp mắt tiếp mau thôi. Chỉ là tớ muốn nó biến đi giùm. Nó nhìn trừng trừng thế chẳng phải phép gì cả.”
“Tớ không biết tiếp đến phải làm gì đây nữa,” tôi nói, trong đầu lại nghĩ đến Thầy Trừ Tà.
Alice không trả lời nhưng hơi thở cô gái lại sâu trở lại. Cô ấy ngủ mất rồi. Và hẳn tôi cũng đã ngủ thiếp đi vì một âm thanh bỗng chợt đánh thức tôi.
Đấy là tiếng ủng nặng nề. Ai đấy đang ở trong phòng bếp trên đầu chúng tôi.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc