Số lần đọc/download: 378 / 33
Cập nhật: 2020-07-09 16:12:07 +0700
Chương 11
S
áng hôm sau, vào bảy giờ rưỡi, Stevens tươi tắn sau khi tắm rửa và thay quần áo, bước xuống cầu thang. Chàng nghe tiếng búa cửa vang lên dè dặt.
Chàng dừng lại, đặt tay lên lan can cầu thang, ngại ngùng lên tiếng. Nếu đó là Marie, chàng chẳng biết phải ăn nói ra sao với nàng, khi mà suốt đêm qua, chàng suy đi nghĩ lại những điều đáng trách cứ nơi nàng. Đèn ở tầng dưới nhà vẫn còn thắp sáng và phòng sinh hoạt mờ hơi khói lạnh. Ngay cả hành lang cũng trở nên xa lạ đối với Stevens.
Chỉ có tiếng reo dịu dàng của bình nấu cà phê bằng điện mà Stevens đang cắm trong bếp là thân thuộc. Chàng bước vào để ngắt điện, và mùi cà phê làm chàng an lòng.
Sau đó, chàng bước ra cửa.
- Xin ông thứ lỗi cho, có tiếng của một người mà chàng không hề quen biết. Tôi tự hỏi...?
Đó là một người phụ nữ với khuôn mặt quả quyết, khoác một chiếc măng tô dài màu xanh. Mặc dầu nàng có vẻ do dự, người ta có thể đoán được cái nôn nóng đang tiềm ẩn trong nàng. Dưới vành mũ nỉ màu xanh, khuôn mặt đó trông không đẹp, tuy nhiên có một vẻ quyến rũ trí thức. Mark thấy như mơ hồ từng gặp đâu đó.
- Thưa ông Stevens, chẳng hiểu ông còn nhớ tôi không, nhưng tôi gặp ông nhiều lần ở Despard Pard. Tôi thấy nhà đây thắp sáng đèn, vì thế tôi... Tôi là Myra Corbett, người chăm sóc cụ Miles Despard.
- Ồ! vâng, vâng... hẳn nhiên! Mời cô vào.
- Ông hiểu cho, nàng nói khi vô tình đưa tay lên vành mũ và nhìn về phía Despard Pard, hình như bên ấy có chuyện bất ổn... Đêm qua, có người đánh điện yêu cầu tôi trở về gấp...
Lại một lần nữa, nàng tỏ vẻ do dự và Stevens nghĩ: Thêm một bức điện tín quỉ quái như thế nữa!
-... Nhưng lúc đó tôi đang bận chăm sóc một bệnh nhân và tôi chỉ đọc bức điện cách đây khoảng một tiếng, khi trên đường về nhà. Vì thế, tôi có nhiều lý do (sự nôn nóng của nàng có vẻ gia tăng) để nghĩ rằng phải trở lại Despard Park. Nhưng tôi kêu cửa rất lâu mà chẳng thấy ai trả lời. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra... Vì vậy, khi tôi trông thấy ánh đèn ở bên nhà ông, tôi nghĩ rằng ông sẽ không phiền khi cho phép tôi được ngồi đây trong chốc lát để chờ...
- Không sao đâu. Cô cứ vào...
Chàng nấn ná ở ngưỡng cửa, nhìn con đường trước mặt. Trong sương mờ buổi sáng, một chiếc ô tô đang ngược dốc, đèn pha thắp sáng. Chiếc xe giảm tốc độ rồi dừng lại.
- Hô hô! Hê hô! Hê hô!, chỉ có giọng của Ogden Despard mới inh ỏi như thế.
Cửa xe đánh sầm và hình bóng dong dỏng cao của Ogden bước về phía Stevens. Anh chàng mặc một chiếc ba đờ xuy bằng da lạc đà, để lộ chiếc quần lễ hội. Ogden là một loại thanh niên mà người ta thường gặp ở những gia đình khá giả, hoàn toàn khác biệt với số anh em của gã. Gã có một mái tóc đen mướt, hai bên má hơi lõm và một quai hàm xanh râu. Vào buổi sáng này, tuy với hàm râu chưa cạo, mái tóc của gã vẫn được chải chuốt bóng lưỡng. Đôi mắt đen của gã hướng từ Stevens về phía cô y tá. Mặc dầu mới có hai mươi lăm tuổi, trông gã có vẻ già dặn hơn Mark nhiều.
- Chào! gã thọc tay vào túi quần, nói. Khi kẻ hoang đàng trở về! Nhưng chuyện gì thế này? Một cuộc hẹn hò tình tứ chăng?
Ogden vẫn thường có lối bỡn cợt như thế.
Stevens chẳng buồn trả lời, chàng hướng dẫn cô Corbett vào hành lang và Ogden bước theo họ, sau khi khép cửa lại.
- Nhà cửa tôi hôm nay bề bộn quá, Stevens nói với cô y tá, vì tôi làm việc hầu như suốt đêm. Nhưng tôi mới vừa đun cà phê. Cô dùng một tách nhé?
- Xin cám ơn ông, cô Corbett đáp, lạnh run.
- Cà phê à? Ogden bĩu môi, sau một đêm vui thú trở về mà được đón tiếp như thế sao?
- Uýt ki vẫn còn nơi chỗ cũ. Cậu cứ tự tiện.
Stevens thấy cô y tá và Ogden nhìn nhau với vẻ tò mò, nhưng cả hai đều không nói gì và người ta có cảm tưởng như bỗng nhiên có sự ngột ngạt đang tăng dần. Cô Corbett bước vào phòng sinh hoạt, vẻ mặt bình thản. Stevens cầm lấy bình cà phê và bắt đầu lục lọi ly tách. Ogden bước vào, cốc uýt ki cầm trên tay. Gã hát nho nhỏ, mở tủ lạnh kiếm đồ nhắm, rồi nói bằng giọng trò chuyện:
- Như thế là Myra đây cũng nhận bức điện của cảnh sát yêu cầu nàng trở về đây. Tương tự tôi.
Stevens không nói gì.
- Tôi nhận bức điện từ tối hôm qua, Ogden nói tiếp, nhưng tôi mải vui chơi và không muốn gián đoạn buổi nhậu nhẹt. Ít ra, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết bọn cớm lần được dấu vết. Điều đó khẳng định thêm chuyện mà mọi người đều nghi ngờ.
Gã lấy ra một phiến nước đá và thả nhẹ vào ly:
- Thực ra, tôi biết rằng đêm qua ông giúp Mark khai quật hầm mộ.
- Sao cậu lại nghĩ như thế?
- Tôi không phải là thằng ngốc.
- Còn tệ hơn thế nữa! Nhưng tốt hơn tôi muốn nói ngay cho cậu biết là, với sự bực dọc hiện giờ của tôi, tôi sẽ thích thú khi cho cậu ngụp lặn ở trong cái bồn rửa chén bát này... Cậu hoặc bất cứ ai muốn lộn xộn... Vậy thì, cậu hãy lấy hộ tôi dĩa kem ở trong tủ lạnh.
Ogden bật cười:
- Ông bạn thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi không hiểu sao ông bạn lại cáu kỉnh như thế. Tôi chỉ căn cứ theo khả năng dò xét của tôi. Ở phía sau bàn giấy của ông, nơi ông để chai uýt ki, có hai mẩu thuốc lá vấn của Mark và nơi đó, tôi cũng gặp một bản phác thảo hệ thống đá lót bên trên hầm mộ, hiển nhiên là do chính Mark vẽ. Ồ! Không qua mắt được tôi đâu. Bởi vì, tôi nghĩ rằng Mark mưu toan một điều gì đấy và vì lý do đó mà đêm qua, anh ấy mong muốn tất cả chúng tôi đều vắng nhà.
Vẻ mặt của gã bỗng trở nên tinh quái:
- Cảnh sát nói sao khi phát hiện các ông đang cạy hầm mộ?
- Cảnh sát không đến.
- Sao?
- Và hơn thế nữa, hiển nhiên là những bức điện này không do cảnh sát gởi.
Ogden cắn môi, chòng chọc nhìn Stevens, rồi liếc xuống:
- Vâng... Hình như tôi cũng nghĩ như thế, nhưng... Ted, ông nghe tôi đi, ông hãy thuật lại cho tôi cái chuyện này bởi dẫu sao, khi về đến nhà tôi cũng phải biết. Ông tiếp ba người ở trong văn phòng của ông. Tôi trông thấy ba cái ly. Vậy người thứ ba đó là ai?
- Một bác sĩ tên Partington.
- Quỉ thần! Ogden thốt lên. Ánh mắt của gã bỗng ưu tư: Thế này là họ đang âm mưu! Tên ma đạo! Vậy mà tôi tưởng rằng gã vẫn ở bên Anh quốc! Nếu chẳng may gã phát hiện... Ồ! bây giờ tôi hiểu ra rồi. Để làm thịt cô Miles, Mark cần đến sự tiếp tay của bác sĩ... Nào, hãy nói cho tôi biết các ông khám phá điều gì?
- Chẳng có gì.
- Vậy sao?
- Phải nói là như thế. Không còn cái xác ở trong hầm mộ.
Bộ mặt của Ogden lộ hẳn vẻ nghi ngờ và Stevens nghĩ rằng, chưa bao giờ chàng lại khinh ghét cái bản mặt ấy đến như thế.
- Ông muốn nói rằng ông thấy cái xác tội nghiệp của bác Miles ngấm đầy thuốc độc và rồi các ông thu giấu nó, hầu không ai có thể tìm thấy chứ gì. Tôi hiểu quan điểm của Mark đối với vấn đề cảnh sát. Ông muốn biết ý kiến của tôi như thế nào chứ?
- Không. Những gì xảy ra, tôi đều nói với anh. Anh vui lòng giữ hộ cánh cửa trong khi tôi bưng mấy cái tách này?
Ogden làm theo như một cái máy. Rồi gã nhìn thẳng vào mặt Stevens và nói:
- Như thế Marie đâu rồi?
- Nàng... nàng vẫn còn ngủ.
- Kỳ lạ!
Stevens nghĩ rằng ở đằng sau cái nhận xét ấy, hẳn nhiên chẳng có một hàm ý nào và Ogden nói lên điều đó chỉ vì cái thói quen của gã là thích gây bối rối cho những người khác, tuy vậy câu nói đó vẫn trĩu nặng.
Ogden bước theo Stevens vào phòng sinh hoạt, gã nâng ly, chào cô Corbett:
- Tôi cần nói chuyện với cô, nhưng trước tiên tôi phải giải lao chút đỉnh. Mừng sức khỏe cô!
Cô Corbett vốn ngồi lặng lẽ, hai tay đặt trên đầu gối, không biểu lộ nào trước lối sàm sỡ đó.
- Cô nghĩ thế nào về chuyện mấy bức điện tín? Ogden hỏi.
- Tại sao cậu biết rằng tôi cũng nhận được một bức điện tín chứ? Cô y tá đáp lại.
- Tôi phải giải thích cho cô sao? Được rồi. Bởi vì chính đêm qua tôi nhận một bức điện. Tôi đang vui thú la cà từ hộp đêm này sang hộp đêm nọ...
- Trong trường hợp như thế, cô Corbett thực tiễn nhận xét, thì bằng cách nào bức điện có thể đến tay cậu?
Đôi mắt Ogden mở lớn và trông như gã có vẻ muốn phản công lại bằng một lời giễu cợt, nhưng rồi hẳn gã nhận thấy đó chỉ là một sự thua cuộc, nên gã đành nhịn nhục.
- Cô thích bắt bí tôi chứ gì? Vậy thì, chỉ đơn giản là tôi ghé lại Haverford Club và tôi nhận được bức điện tín tại đó. Nào sao chúng ta cứ mãi xoay quanh một vấn đề? Cô có thể nói ra trước mặt ông Ted Stevens đây, ông biết hết mọi chuyện. Tôi tin rằng việc cô bị gọi trở lại đây là một điều hay, bởi vì cô sẽ là một nhân chứng rất quan trọng, biết đâu chừng...
- Tôi phải làm chứng chuyện gì?
- Lẽ tất nhiên chuyện bác Miles bị đầu độc.
- Cậu hoàn toàn không có một lý do gì để khẳng định chuyện đó! cô y tá thét lên và một ít cà phê đổ ra trên dĩa. Nếu cậu thắc mắc điều gì, hãy gặp bác sĩ Barker! Không lý do gì để nghĩ rằng...
Cô dừng lại, rồi tiếp:
- Phải thú nhận rằng tôi bị dằn vặt, không phải cái chuyện đầu độc đó, nhưng bởi tôi vắng mặt trong cái đêm xảy ra chuyện này, và rằng...
-... Và rằng, Ogden từ tốn nói theo, cô cẩn thận khóa cửa phòng của cô, hầu không ai có thể vào đấy tìm thuốc trong trường hợp ông bác lên cơn đau. Trên một phượng diện nào đó, xem như cô phải gánh trách nhiệm và tôi nghĩ rằng cô sẽ bị tai tiếng nếu người ta biết được chi tiết này.
Cả hai người đàn ông đều hiểu rằng đây là vấn đề đang làm bận tâm cô Corbett. Và Ogden nói tiếp:
- Ồ! tôi hiểu lý do nào khiến cô hành động như thế. Bác Miles xem như đã bình phục và có người đánh cắp một thứ thuốc cực độc ở trong phòng của cô. Có thể cô hành động đúng khi ngăn chặn không cho tái diễn chuyện lấy trộm thuốc như thế nữa nhưng dẫu sao, điều này cũng không thể làm cho cô khỏi bị nghi ngờ. Người ta lấy cắp thuốc độc vào hôm thứ bảy và trong đêm thứ tư sau đó, bệnh nhân của cô đã từ trần. Đối với tôi, chuyện này chẳng có gì là lạ lùng!
Ogden đang cố tìm mọi cách để gây phiền phức hơn là phân tích sự việc. Gã có vẻ hả dạ khi nói ra và cuối cùng, cô y tá nhận thấy điều đó... Và cô bình thản trở lại:
- Trông cậu có vẻ biết nhiều chuyện hơn bất cứ ai, cô nói với giọng chán chường, và thế thì hẳn cậu cũng phải hiểu rằng nếu người ta đánh cắp một thứ thuốc gì đó, thì trước tiên thứ đó không gây chết chóc cho ai và thứ hai là, thứ thuốc đó không hề gây ra những triệu chứng tương tự như của ông Despard.
- À? Nếu thế thì không phải là asenic? Vậy là thứ gì?
Nàng không trả lời.
- Dẫu sao, cô có thể biết người nào lấy cắp...
Cô Corbett thận trọng đặt tách cà phê đã uống cạn xuống bàn. Vào buổi sáng này, Stevens, với tinh thần đặc biệt nhạy cảm với tình huống, nhận thấy rằng có một yếu tố mới mẻ xuất hiện trong buổi hỏi chuyện. Cô y tá nhìn quanh rồi hướng mắt về phía cầu thang, như thể cô đang chờ đợi hay nghe ngóng một điều gì. Dẫu sao chăng nữa, nếu không có sự hiện diện của Ogden, hẳn cô cũng thích trò chuyện.
- Tôi hoàn toàn không có ý kiến, cô bình thản trả lời.
- Tốt hơn cô nên nói cho tôi biết, Ogden nói với giọng cố ra vẻ khéo khuyên. Điều đó sẽ làm cho lương tâm cô được yên ổn và tôi không tìm cách...
Stevens nói khô khốc:
- Này Ogden hãy chấm dứt cái trò đó đi. Cậu không phải là cảnh sát và hơn nữa, cậu đã xem thường những gì xảy đến với ông bác của cậu...
Gã thanh niên mỉm cười quay sang chàng:
- Chính ông, tôi tự hỏi ông muốn che giấu điều gì! Tôi nhận thấy ông hoàn toàn không được bình thường... Có thể là do chuyện cái xác bị đánh cắp... Hay tất cả những gì khác. Tôi xin miễn phán đoán.
Và vì cô y tá đứng dậy, gã ta nói tiếp:
- Cô đi sao? Cho phép tôi được đưa cô về.
- Không, cám ơn.
Căng thẳng gia tăng. Ogden vẫn tiếp tục quan sát họ. Và, nụ cười nghi ngờ vốn ở trên môi, gã cám ơn Stevens về phần uýt ki, rồi từ giã. Khi cánh cổng chính khép lại sau lưng gã, cô y tá bước vào hành lang để gặp Steven. Cô đặt tay lên cánh tay chàng và nói vội:
- Lý do thực sự khiến tôi đến đây là để nói chuyện với anh. Tôi nghĩ rằng chẳng có gì là quan trọng, tuy nhiên tôi vẫn muốn báo cho anh biết...
Cánh cửa lại mở ra và Ogden thò đầu qua khe cửa:
- Thứ lỗi cho tôi, gã nói với một nụ cười toét miệng. Tôi nói chẳng sai, hình như đây là một cuộc hẹn hò tình cảm. Bởi vậy, quả thật là nguy nếu vợ ông đang ngủ trên lầu... Nhưng có thể là bà không có ở trên đó? Tôi nhận thấy ô tô không có ở trong nhà xe và nghĩ rằng thật thích hợp nếu ông có bồ bịch...
- Hãy để tôi yên! Stevens nói, bình thản.
- Tut, tut! Tôi vẫn nhận thấy rằng đèn phòng ngủ của ông vẫn còn thắp sáng. Marie quen ngủ để đèn như thế sao?
- Hãy để tôi yên! Stevens nhắc lại.
Có điều gì đó trong giọng nói của Ted khiến cho Ogden phải thận trọng. Tuy vậy, khi chàng và cô y tá cùng đi về Despard Park, gã ta vẫn lái xe chầm chậm theo họ. Ngôi nhà mênh mông chìm đắm trong cái tĩnh mịch của sương và khói. Tiếng búa cửa vang vọng trong cái tĩnh mịch, rồi lắng chìm một cách phiền muộn.
- Trời! Ogden đột ngột thốt lên khi bước xuống xe. Có thể nào tất cả đều...
Dưới cánh cổng vòm cung, người đàn ông đang dùng búa gõ cửa quay lại phía họ. Ông ta xách một chiếc cặp da và nhìn họ với vẻ do dự. Ông mặc chiếc áo ba đờ xuy màu xanh nước biển cắt rất khéo và đội một chiếc mũ phớt màu xám. Mái tóc nhuộm vàng khiến cho ông ta có vẻ trẻ trung, tuy hai thái dương đã bạc trắng.
- Có ai trong quí vị cư ngụ tại đây? ông hỏi. Tôi biết tôi đến hơi sớm, nhưng hình như chẳng có ai... Tôi là Brennan, thuộc ngành cảnh sát.
Ogden huýt lên một tiếng nho nhỏ và Stevens có cảm tưởng như gã chuyển ngay sang thế phòng thủ.
- Có lẽ vì họ thức khuya nên giờ ngủ say cả rồi. Không sao đâu, tôi có chìa khóa đây. Tôi tên là Ogden Despard và cư ngụ tại đây. Sáng nay ông thanh tra đến đây vì chuyện gì thế?
- Đại úy, Brennan chữa lại như thể Ogden đột nhiên tạo ra cho ông một ác cảm. Nếu tôi không lầm thì chính ông anh của cậu là người mà tôi muốn gặp. Nếu........
Cánh cửa mở ra một cách đột ngột khiến cho bàn tay của Brennan đặt trên chiếc búa cửa phải chỏng chơ. Partington, cạo rửa và ăn mặc chỉnh tề, xuất hiện trước ngưỡng cửa.
- Tôi là Brennan, ông đại úy nói rõ giọng. Tôi ở ngành cảnh sát...
Đến đây, Stevens có cảm tưởng là cảnh tượng này biến thành một cơn ác mộng. Khuôn mặt của Partington bỗng xám xịt. Nếu bàn tay của vị bác sĩ không bậm lấy thành cửa, có lẽ ông đã té ngửa.