Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 120
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2415 / 48
Cập nhật: 2016-03-20 21:00:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hìn chiếc quần jeans nhàu nhĩ và chiếc áo khoác dày màu xanh nước biển đầy bụi của cô gái tóc vàng hoe đứng trước cửa nhà, tôi biết chắc cô không đến để dự bữa tiệc cocktail kiểu Marhattan.Nhưng với cái balô bẩn thỉu, căng phồng trên lưng và cái túi vải buộc dây nắm chặt trong bàn tay đeo găng, rõ là cô đang muốn định cư ở một nơi nào đó.
- Ông Bennett phải không ạ? - Cô ta nói, buông cái túi và giơ bàn tay nhỏ nhắn, đẹp đẽ ra. - Ông Michael Bennett phải không ạ?m sắc Ireland của cô thật ấm áp nhưng bàn tay cô lạnh giá.- Còn tôi là Mary Catherine, cô nói. - Tôi đến rồi đây.Theo giọng nói, tôi ngờ rằng cô phải là một người họ hàng của vợ tôi.
Tôi cố nhớ ra mặt của Mary Catherine trong số họ hàng ít ỏi của Maeve đã đến dự đám cưới của chúng tôi. Nhưng tôi chỉ nhớ được một ông bác già, vài người anh em họ xa và một nhóm ba chàng độc thân trung niên. Còn cô này là thế nào nhỉ?- Đến rồi? - Tôi thận trọng nhắc lại.
- Tôi là người giúp việc, - Mary Catherine nói. - Nona chắc đã nói chuyện với ông rồi.Người giúp việc ư? Nona nào? Tôi nghĩ. Rồi tôi nhớ ra Nona là tên của mẹ Maeve. Vợ tôi luôn chỉ nói mơ hồ về quá khứ, cô đã lớn lên ở Donegal. Tôi có cảmgiác người nhà cô hơi kỳ cục.- Tôi xin lỗi, Mary ạ, chuyện này là...? - Tôi nói.
- Tôi nghĩ là tôi chưa hiểu rõ điều cô nói.Catherine hé miệng như định nói gì đó. Rồi lại thôi. Khuôn mặt mỏng manh của cô đỏ tía lúc cô cúi nhặt cái túi.- Xin lỗi đã làm mất thời gian của ông, thưa ông, - cô nói nhanh và hơi buồn. - Chắc là tôi hiểu lầm gì đó. Tôi xin lỗi.
Cái túi vải tuột khỏi tay cô lúc cô đến gần thang máy. Tôi bước qua ngưỡng cửa định đỡ hộ, lúc đó tôi mới nhận ra đống thư từ của tôi trên sàn. Chúng chồng chất và những người hàng xóm sốt sắng của tôi, những người Underhill, đã đổ chúng xuống dưới gầm cái bàn ở góc thụt, chỗ thường dành để bộ sưu tập kẹp hạt dẻ cổ bằng gỗ của họ.
Tôi chú ý đến một bức thư nhỏ, trông kỳ cục thò ra giữa đống.- Gượm đã, - tôi nói. - Đợi một chút, Mary Catherine. Một tí thôi.Tôi bóc thư. Chữ viết nhỏ li ti, rất khó đọc, nhưng tôi có thể luận ra Michael yêu quý, vài chữ Mary Catherine, và Chúa phù hộ các con, kết thúc bằng Nona yêu thương.
Tuy vậy, tôi không biết toàn bộ bức thư có ý nghĩa gì.Cho đến lúc đó, tôi không hoàn toàn dám chắc là mẹ vợ tôi còn sống. Tuy nhiên, có điều chắc chắn là tôi đã quá mệt mỏi, không thể cố hình dung ra ngay mọi chuyện nữa.- Ồ, - tôi nói với cô gái lúc cửa thang máy mở ầm ầm.
- Cô là Mary Catherine, người giúp việc.Hy vọng lấp lánh trong đôi mắt xanh sáng của cô. Nhưng tôi xếp cô vào chỗ quái nào bây giờ? Quán trọ của tôi đã đầy ắp. Lúc đó, tôi chợt nhớ ra phòng của hầu gái trên tầng thượng, gần đây dùng làm kho.- Nào đi, - tôi nói và nắm lấy cái túi rồi dẫn cô vào thang máy.
- Tôi sẽ chỉ cho cô chỗ ở.Tôi mất tròn hai mươi phút dọn cái giường cũi, đồ chơi trẻ con, vài cái ghế ôtô cũ, xe ba bánh của Chrissy và Shawna ra khỏi căn phòng nhỏ.Lúc tôi xuống nhà rồi trở lại với đồ trải giường, Mary Catherine đã mở tấm đệm trên chiếc giường đôikhung thép và xếp gọn gàng đồ đạc của cô vào các ngăn bàn gương mà chúng tôi vẫn dùng làm bàn.
Tôi quan sát cô một lát. Cô xấp xỉ ba mươi tuổi. Tuy dáng dấp không cao lắm, song cô có vẻ khoẻ mạnh. Hăng hái, tôi nghĩ, một nết tốt cho công việc cô xin làm.- Nona không nói gia đình tôi đông đúc lắm sao?- Cả một đàn, - cô nói, - Thật đúng là một đàn, - tôi tin đó là câu cô nói.
- Bao nhiêu người thì "đúng là một đàn"? - tôi hỏi. Mary Catherine nhếch lông mày.- Năm ư?Tôi lắc đầu, giơ ngón tay cái chỉ lên phía trên.- Bảy người?Tôi nhìn thấy một gợn hoảng hốt lan qua mặtMary Catherine lúc tôi ra hiệu cho cô con số cao hơn.- Không phải là mười chứ? - Cô hỏi.
Tôi gật đầu.- Ơn Chúa là các cháu được rèn luyện làm lấy mọicông việc vệ sinh. Và chúng là những đứa trẻ ngoan. Nhưng nếu bây giờ, ngày mai hoặc tuần sau cô muốn bỏ đi, tôi sẽ không trách cô đâu.- Mười ư? - Mary Catherine nói lại lần nữa.- Một số 1 và một số 0, - tôi nói và cười.
- Nếu cô làm việc cho chúng tôi, cô phải gọi tôi là Mike. Hoặclà thằng ngốc, nếu cô muốn. Nhưng xin đừng gọi tôi là ông Bennett.- Vâng, Mike, - Mary Catherine nói.Lúc rời đi, tôi nhận thấy sự hoang mang đọng nguyên trên mặt cô.- Mười, - tôi lặp lại khe khẽ.Số mười hoàn hảo.
Cạm Bẫy Mong Manh Cạm Bẫy Mong Manh - James Patterson & M.ledwidge Cạm Bẫy Mong Manh