Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: How I Got My Shrunken Head
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 329 / 26
Cập nhật: 2019-12-23 22:17:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hân tôi run lẩy bẩy. Những cảm giác chạy dọc sống lưng và cổ tôi.
Khi tôi nhìn lại đôi mắt đen đó, nhìn lại những đôi mắt đen chồng chồng lớp lớp, đôi nọ trên đầu đôi kia, khi tôi nhìn lại chúng thì chúng bắt đầu tỏa sáng.
Mỗi lúc một sáng hơn.
Trong ánh sáng màu vàng tôi nhận ra đó không phải mắt thú rừng.
Không phải mắt của một con thú.
Đó là mắt người.
Tôi đang nhìn vào những đôi mắt sáng quắc của hàng trăm cái đầu người khô.
Cả một đống đầu người khô xếp thành một cái cọc cao.
Tất cả được xếp chồng lên nhau. Những đôi mắt trên những đôi mắt. Những cái đầu chỉ nhỏ bằng nắm tay nắm chặt, nhừng cái miệng nhệch ra cười nhạo báng hoặc há hốc ra, không có một cái răng nào trông thật khủng khiếp.
Những cái đầu trên những cái đầu. Đan chéo, nhăn nhúm và toàn da.
Và những tia sáng vàng chói trong các đôi mắt đó trông thật khủng khiếp.
Tôi thốt lên một tiếng kêu nghẹn tắc, rồi im bặt.
Hai chân tôi tự nhiên mềm nhũn và yếu ớt. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi chạy quanh ngôi nhà chính, cái ánh sáng vàng cứ lừ lừ đuổi theo sau. Tôi cố hết sức chạy thật nhanh đến trước dãy nhà tối om đứng trước cánh cửa có treo rèm.
Há hốc mồm để thở, tôi kéo cửa và nhảy vào.
Tôi dựa lưng vào tường đứng chờ. Chờ cho các ánh sáng tắt đi và hơi thở chậm lại.
Hơn một phút sau tôi mới cảm thấy bình tĩnh hơn.
Tôi ngạc nhiên tự hỏi, tại sao những cái đầu ấy lại chồng lên nhau như thế? Tôi lắc mạnh đầu cố gạt cái hình ảnh khủng khiếp ấy đi. Tất cả những cái đầu ấy đã từng là những con người. Cách đây hàng trăm năm chúng là những con người.
Và bây giờ…
Tôi cố cựa mạnh, cổ họng tôi như bị thít chặt và khô khốc.
Tôi đi ngang qua gian phòng để đến chỗ tủ lạnh. Cần phải uống cái gì đó mát lạnh. Vì thế tôi đi đến cạnh bàn thí nghiệm.
Tay tôi quờ quạng và chạm phải một vật gì trên bàn. Tôi vồ được nó trước khi nó lăn xuống khỏi bàn. Một cái đèn pin. Tôi reo lên vui mừng:.
— A!
Tôi tự hứa vói mình từ giờ trở đi sẽ nghe theo lời khuyên của bà Carolyn. Sẽ không ra ngoài mà không đem theo đèn pin.
Tôi bấm đèn, một luồng ánh sáng trắng quét trên nền nhà. Tôi nâng đèn chiếu lên cái giá sách kê dựa vào tường.
Những cuốn sổ tay của cô Benna chợt hiện ra trước mắt. Chúng gần choán hết cái giá sách.
Tôi đi nhanh đến cạnh giá sách, giơ bàn tay còn rảnh với lên cuốn trên cùng của chồng sổ. Nó nặng hơn tôi tưởng đến nỗi tôi suýt đánh rơi.
Tôi cắp cuốn sổ đi về phía bàn thí nghiệm, leo lên cái ghế tựa cao lênh khênh và bắt đầu mở cuốn sổ.
Tôi tự nhủ may ra có thể tìm được câu trả lời ở đây.
Tôi cúi xuống cuốn sổ và chiếu ánh sáng vào trang giấy, sau đó bắt đầu giở lướt qua từng trang.
May là chữ cô tôi rất to. Rất rõ ràng và dễ đọc.
Từng trang hình như được đánh số theo từng năm, tôi tiếp tục giở lướt các trang, đọc lướt rất nhanh từng trang cho đến khi tới năm mà cô đến thăm chúng tôi. Mắt tôi tròn xoe khi giở đến phần nói đến thằn lằn. Hình như cô Benna nghiên cứu về phả hệ của một loại thằn lằn thì phải.
Rồi cô mô tả một cái hang vừa tìm được, hang ẩn sâu vào một vách đá bên rìa đảo. Cô viết rằng người Oloy đã từng sống ở đây, có thể là cách đây khoảng hai trăm năm.
Tôi đọc kỹ danh sách rất dài những vật cô Benna đã tìm thấy trong hang, ở đây chữ cô Benna trở nên rất ngoằn ngoèo và nguệch ngoạc. Tôi đoán là cô vô cùng thích thú với những thứ vừa tìm ra.
Tôi lật tiếp nhiều trang nữa và bắt đầu đọc phần được đánh dấu là “mùa hè”. Trong khi đọc môi tôi trễ xuống, mắt như muốn lồi khỏi đầu.
Chữ cô tự nhiên mờ đi. Tôi phải hạ thấp đèn pin xuống để đọc cho rõ hơn. Rất nhiều lần tôi thấy như bị lóa mắt.
Không muốn tin vào những điều mình đọc được.
Tôi không muốn tin vào những điều cô Benna đã viết.
Nhưng những dòng chữ vẫn còn đó. Và chúng thật khủng khiếp.
Cái Đầu Người Khô Cái Đầu Người Khô - R.l.stine Cái Đầu Người Khô